Chương 574: Đêm kinh hoàng
Thạch Chương Ngư
21/09/2015
Ngủ đến nửa đêm, tiếng cãi nhau kịch liệt ở bên ngoài đánh thức Trương Dương, trong hành lang có giọng nữ lanh lảnh vang lên: "Anh con mẹ nó biến thái quá, muốn hại chết người à!" Sau đó trên đường ra lại vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ, rồi tiếp theo truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng hét thất thanh của con gái.
Trương Dương mặc quần áo vào, đi ra cửa, Phó Trường Chinh cũng cũng dậy, bước ra ngoài, tiếng nói bên ngoài càng trở nên rõ ràng hơn.
Nghe thấy một nữ nhân gào khóc: "Tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo đám lưu manh, biến thái các anh!"
"Cô dám báo cảnh sát ư, người bị bắt trước chính là cô đó!"
Trương Dương đi ra ngoài, nhìn thấy hai nam tử đứng ở cửa phòng số 1212, một gã nam tử trong đó còn để mình trần, một cô gái quần áo hở hang cũng ngồi ở đó, đau đớn ôm ngực, xem ra là vừa bị đánh, cô ta khóc thút thít nói: "Hai người các anh muốn chơi một mình tôi còn không chịu trả tiền."
Tên nam tử mình trần kia tiến lên đá cho cô ta một cái: "Mau cút đi, biết chúng tôi là ai không? Đều là khách quý mà chính phủ thành phố Nam Tích mời đến, tất cả phí dụng của chúng tôi đều do thị lý thanh toán, tìm chúng tôi đòi tiền ư? Không cần mạng nữa à!"
Một tên thì lười biếng nói: "Cô đi tìm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích mà đòi, tất cả phí dụng của chúng tôi đều là bọn họ gánh vác."
Đèn trong hành lang tuy rằng rất tối, nhưng Trương Dương vẫn nhận ra hai nam tử đó đều là của đội bóng đá ngôi sao Hongkong, Trương đại quan nhân trong lòng lửa giận bốc ngùn ngụt, con mẹ nó, chúng mày là hạng ngeời gì vậy, hai tên ngôi sao hạng hai, tác phong hạ lưu, mời chúng mày đến là để thi đấu hữu nghị, đám cháu chắt này không ngờ lại dám gọi gái tới đây, chơi xong lại không trả tiền, không ngờ còn nói do Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích thanh toán, mày con mẹ nó không phải là bôi nhọ hình tượng quang huy của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích sao
Trương Dương bước nhanh tới, Phó Trường Chinh cảm giác được có chút không ổn, vội vàng đuổi theo Trương Dương, nói khẽ: "Đừng xung động, chuyện này không dễ giải quyết đâu..."
Trương Dương nào có thèm nghe lời gã, đi lên phía trước hung hát tát cho tên nam tử mình trần kia một cái, đánh cho thằng ôn đó lảo đảo ngã xuống đất, tên ngôi sao còn lại cũng ngây ra, ai ngờ nửa đường đột nhiên giết ra một Trình Giảo Kim, Trương Dương chỉ vào mũi hắn mắng: "Đồ vô liêm sỉ, hình tượng của thành thị Nam Tích chúng tao để mặc cho mày bôi nhọ như vậy ư?" Hắn lại nhấc chân lên, đá vào đít tên kia một cái.
Nữ nhân ngồi trên đất nhìn thấy tình huống không ổn, xoay người bỏ chạy, tiền cũng không buồn đòi nữa.
Nửa đêm nửa hôm, chỉ hơi có chút động tĩnh là cả tầng đều nghe thấy, có sáu người lục đục từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy bên mình người đánh, mấy diễn viên Hongkong đều xông lên lý luận với Trương Dương.
Khi Vương Chuẩn đi ra, Trương Dương đã bị năm sáu tên diễn viên Hongkong vây ở giữa, bọn họ đều chỉ trích: "Anh sao lại đánh người? Có kiểu đối đãi với khách nhân như vậy ư? Chúng tôi không đá nữa."
"Đúng, không đá nữa, dù sao cũng không trả tiền mà!"
Trương Dương tức giận nói tức giận nói: "Cút con mẹ chúng mày hết đi, các đám cháu chắt mày tao không hầu hạ nữa."
Vương Chuẩn mặc áo ngủ đi tới bên cạnh Trương Dương: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Dương thật sự nổi giận rồi, trừng mắt quát Vương Chuẩn: "Cái đám người này không ngờ dám công khái gọi gái, tôi mời các người tới là để thi đấu, không phải là để các người bôi nhọ Nam Tích."
Vương Chuẩn cũng thấy chuyện này có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, kéo Trương Dương sang một bên, nói: "Chủ nhiệm Trương, đừng làm to chuyện, việc này ngàn vạn lần đừng làm to chuyện, một bên tình nguyện đánh một bên tình nguyện chịu đòn, anh một mắt mở một mắt nhắm đi, cứ coi như là không thấy."
Trương Dương tức giận nói: "Anh nói nghe dễ dàng nhỉ, anh xem đám người này đã làm ra những chuyện gì."
Lúc đang nói chuyện thì lại có mấy cô gái từ trong phòng, quần áo xộc xệch chạy ra.
Trương đại quan nhân giận thật rồi, Vương Chuẩn nhìn thấy tình trạng trước mắt, cười khổ nói: "tại anh tại ả, tại cả hai bên, Hải Thiên nếu không phục vụ loại dịch vụ này, bọn họ cũng sẽ không làm ra loại chuyện này." Lúc này quản lí Chung Hải Yến của Hải Thiên cũng chạy tới, cô ta sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, lập tức biến sắc, càng là sợ xảy ra chuyện thì thì chuyện lại càng xảy ra, những này nữ tử phong trần này sao lại lẻn được vào đây?
Trương Dương sắc mắt xanh lét nói: "Chung Hải Yến, cô giải thích cho tôi!"
Chung Hải Yến cắn cắn môi, cô ta nhìn nhìn bốn phía, mấy tên bảo vệ không biết đã trốn đi đâu ngủ rồi, cô ta thiên phòng vạn phòng, nhưng lại không nghĩ tới phòng bị đám nữ tử phong trần này, chuyện hôm nay muốn che đậy cũng không che đậy được, cô ta ngây ra một lúc mới nghĩ ra một lý do: "Bộ phận Sauna là do người ngoài nhận thầu, Hải Thiên của chúng tôi không có liên quan gì cả."
Trương Dương nói: "Không có liên quan gì ư? Được, tôi không tin không làm rõ được chuyện này!"
Chung Hải Yến nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Dương, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, một dự cảm bất tường dâng lên trong lòng cô ta, chuyện hôm nay chỉ sợ phiền toái rồi, cô ta thử thuyết phục Trương Dương, thấp giọng khuyên nhủ: "Chủ nhiệm Trương, chuyện hôm nay liên quan tới cả đội bóng đá ngôi sao Hongkong, chuyện này nếu như bị truyền ra thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Nam Tích chúng ta, tôi thấy hay là tạm thời đừng để lộ ra ngoài, đừng làm to chuyện làm gì, nếu bên trên truy cứu xuống, đối với ai cũng đều không có lợi."
Vương Chuẩn cũng đi tới khuyên Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, loại chuyện này làm ầm ĩ ra cũng không hay, tôi thấy hay là coi như xong rồi đi, lát nữa tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ, bảo bọn họ ngày mai biểu hiện thật tốt, có được không?" Trương Dương tuy rằng rất căm tức, nhưng hắn cũng không thể không cân nhắc hậu quả nếu chuyện này lộ ra ngoài, đội bóng đá ngôi sao Hongkong dù sao cũng là hắn mời đến, ngày mai trận đấu sẽ cử hành, tối nay để lại xảy ra vụ bê bối này, bị truyền ra chẳng những phía Hongkong mất mặt, ngay cả Ủy ban thể dục thể thao, ngay cả thành phố Nam Tích cũng bị cuốn vào bên trong vụ bê bối này, trong lòng Trương Dương cũng có chút do dự.
Chung Hải Yến gần như cầu xin nói: "Chủ nhiệm Trương, cho chúng tôi một một cơ hội được không?"
Trương Dương trong lòng cũng hơi nguôi ngoai, đang chuẩn bị lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.
Tất cả mọi người đều ngây ra, tiếng hét thảm này là từ phòng 1216 truyền ra, căn phòng đó là nơi ở của ngôi sao Hongkong Khâu Tử Kiện, nhưng tiếng kêu thảm thiết đó rõ ràng của một nữ nhân.
Trương Dương là người đầu tiên lao tới, nhấc chân đá văng cửa phòng của Khâu Tử Kiện.
Nhìn thấy Khâu Tử Kiện khoác áo ngủ vẻ mặt hoảng sợ đứng ở đó, cửa sổ của phòng hắn đang mở rộng, trước cửa còn còn có một đôi giày của nữ nhân.
Trương Dương còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra thì nghe thấy bên dưới lầu có người hét: "Người nhảy lầu, có người nhảy lầu!"
Khâu Tử Kiện sợ tới mức nói lắp bắp: "Tôi, tôi không làm gì cô ta cả, là cô ta tự mình nhảy..."
Trương Dương nghe thấy có người nhảy lầu, trong đầu ong một tiếng, con mẹ nó, sợ cái gì thì cái đó đến, đám người này đúng là chỉ biết gây phiền toái, từ tầng mười hai nhảy xuống, khẳng định mất mạng. Chuyện này hôm nay hoàn toàn xong rồi, không khéo mình cũng phải gánh vác trách nhiệm. Trương Dương cố không nghĩ nhiều, thò người ra ngoài nhìn, đầu của hắn vừa thò ra ngoài cửa sổ liền nghe thấy có một nữ nhân hét đến khản cả cổ: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Khâu Tử Kiện nghe thấy tiếng kêu, cũng thò đầu ra theo, thì ra nữ nhân đó từ tầng mười hai trượt chân ngã xuống không phải là giả, nhưng trong lúc thất kinh không ngờ lại tóm được mép ban công ở tầng chín rộng hơn một thước, cái này cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Trương Dương lo lắng cô ta kiệt sức, không dám kéo dài nữa, từ cửa sổ bò ra ngoài, nhắm chuẩn vị trí của nữ nhân đó, giang hai tay ra, thân thể hạ thẳng xuống.
Khâu Tử Kiện và đám người vây xem nhìn thấy Trương Dương cũng nhảy xuống, tất cả mọi người đều hết lên một tiếng kinh hãi, nhưng lập tức liền nhìn thấy Trương Dương cũng vững vàng tóm được mép ban công.
Trương Dương tóm lấy cánh tay của nữ nhân đó, lớn tiếng nói: "Chờ bọn họ mở cửa sổ, tôi ném cô vào."
Nữ nhân đó bị dọa cho hồn phi phách tán, chỉ biết hét không ngừng, Trương Dương bực mình, gầm lên: "Câm miệng!" Nữ nhân đó bị hắn dọa, quả nhiên không hét nữa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
Không lâu sau, khách sống ở gần cửa sổ tầng chín mở cửa sổ ra, Trương Dương một tay nắm lấy mép ban công, tay kia nâng nữ nhân đó lên, nữ nhân đó liều mạng ôm lấy mép bần công không chịu buông.
Trương Dương mắng: "Cô tỉnh táo lại đi, tôi tới cứu cô mà!"
Nữ nhân đó chỉ một mực lắc đầu.
Lúc này Chung Hải Yến và một đám người cũng chạy tới phòng ở hiện trường, thả một sợi dây thừng xuống, Trương Dương túm lấy dây thừng rồi buộc lên người nữ nhân đó, buộc xong liền nói: "Cô túm lấy dây thừng để họ kéo cô lên."
Nữ nhân đó lúc này đã tỉnh táo hơn được một chút, hai tay tóm lấy dây thừng, người ở bên trên cùng nhau động thủ kéo cô ta lên.
Trương đại quan nhân ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nữ nhân đó chỉ mặc một cái áo khoác, bên trong không ngờ lại không có quần áo gì khác, Trương đại quan nhân thềm kêu xui xẻo. Hắn theo sau bò lên, Phó Trường Chinh vươn tay về phía hắn, Trương Dương lắc đầu, tự mình bò lên nắm vào cửa sổ rồi nhảy vào phòng.
Sau khi nữ nhân đó được cứu, thần trí mơ hồ, cô ta chỉ biết khóc.
Trương Dương nói với Chung Hải Yến: "Chung Hải Yến, tối nay cô định xử lý thế nào?"
Chung Hải Yến nhìn nữ nhân đó, cô ta cũng không biết, có chút giật mình nói: "Cô ta không phải là người của khách sạn chúng tôi." Cô ta nói xong sợ Trương Dương không tin, liền nhắc lại: "Cô ta thực sự không phải là người trong khách sạn của chúng tôi."
Nữ nhân đó kéo áo khoác trốn ở góc tường, trông vô cùng đáng thương, Trương Dương xua xua tay, tỏ ý bảo nam sĩ toàn bộ ra ngoài.
Vương Chuẩn cũng sợ tới mức không đi được, vừa rồi thiếu chút nữa thì xảy ra án mạng, không phải nữ nhân đó mạng lớn thì giờ đã ngã nát bươm rồi, y chỉ vào mũi Khâu Tử Kiện mà chửi.
Trương Dương nhìn cục diện lộn xộn trước mắt, trong lòng thật sự là buồn bực đến cực điểm, đội ngôi sao Hongkong là hắn mời đến, nhưng không ai ngờ lại làm ra nhiều chuyện ầm ĩ như vậy, còn thuyết chút nữa xảy ra tai nạn chết người, chuyện đêm nay một khi bị lộ ra, tất cả mọi người đều xui xẻo.
Khâu Tử Kiện lúc này cũng chỉ muốn quỳ xuống, hắn khó khăn lắm mới có được chút thanh danh, mắt thấy cuối cùng có khả năng để nổi tiếng rồi, nhưng tối nay lại gặp xui xẻo, hắn liên tục giải thích: "Tôi, tôi không gọi gái... cô ta chỉ là một fan hâm mộ. Chúng tôi nói chuyện rất hợp ý, cho nên..."
Vương Chuẩn tức giận nói: "Cho nên anh liền quan hệ với cô ta ư? Trình độ của anh cao quá nhỉ!"
Khâu Tử Kiện vẻ mặt cầu xin nói: "Vừa rồi bên ngoài loạn như vậy, cô ta sợ cho nên liền trèo ra ngoài cửa số, muốn đứng ở ban công trốn một lúc, nhưng không ngờ lại trượt chân rơi xuống, thật sự không phải là tôi đẩy cô ta!"
Trương Dương giơ ngón giữa lên ngoắc ngoắc Vương Chuẩn, Vương Chuẩn đi tới.
Trương Dương gằn từng chữ: "Vương Chuẩn à Vương Chuẩn, tôi vẫn luôn coi anh là bạn, anh cứ như vậy chơi tôi ư?"
Vương Chuẩn kêu khổ không ngừng: "Tôi thực không có ý đó, tôi làm sao mà biết cái đám này lại không ra gì như vậy!"
Trương Dương nói: "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, buổi chiều ngày mai trước khi trận đấu chính thức bắt đầu,anh phải gọi tới một đội cho tôi, là đội bóng đá ngôi sao hàng thật giá thật, phải là thiên vương, thiên hậu gì đó, anh có bao nhiêu năng lực thì sử hết bấy nhiêu năng lực ra cho tôi, nếu không cái đám cháu chắt này tất cả đều phải ngồi tù, anh cũng không ngoại lệ!"
Vương Chuẩn nói: "Chủ nhiệm Trương, hai ta có giao tình gì chứ, đừng bởi vì này chuyện này mà tổn thương hòa khí."
Trương Dương cười lạnh nói: "Lúc này đừng nói giao tình với tôi, anh nếu thực sự coi tôi là bạn thì đã không kéo cái đám rác rưởi này đến chơi tôi, trận đấu ba giờ chiều ngày mai sẽ bắt đầu, anh không phải là đại đạo diễn quốc tế ư? Tôi chỉ cần một đội bóng mười một người, nam nữ tôi mặc kệ, biết đá bóng hay không tôi cũng không quan tâm, cái tôi cần là danh tiếng, phải là ngôi sao nhất lưu, không phải là đám tuyến hai vàng thau lẫn lộn này, anh hiểu chưa?"
Vương Chuẩn nhìn thấy Trương Dương thật sự nổi giận rồi, y cũng không dám lý luận với hắn, cười khổ nói: "Tôi sẽ cố hết sức!"
Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy Khâu Tử Kiện vẫn ngây ngốc đứng sau mình, trong nhất thời lửa giận xộc lên, vung tay tát cho thằng ôn này một phát, đánh cho Khâu Tử Kiện rách miệng chảy máu, Khâu Tử Kiện ôm miệng nói: "Anh... anh sao lại đánh người..."
Trương Dương dí lên trán Khâu Tử Kiện nói: "Anh nhớ kỹ cho tôi, về sau đừng có chạy tới đại lục tự tìm lấy mất mặt nữa!"
...
Hải Thiên xảy ra chuyện lớn như vậy, chủ tịch Đoàn Kim Long cũng chạy đến, y sau khi tới liền áp dụng sách lược ác nhân cáo trạng trước, muốn dùng khí thế để áp đảo Trương Dương, y vẻ mặt oán giận nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cần một lời giải thích của anh, những khách nhân này là anh an bài đến Hải Thiên, hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Ủy ban thể dục thể thao của các anh phải chịu trách nhiệm."
Trương Dương nghĩ thầm, được thôi, tao còn chưa tìm mày tính sổ mà mày đã định cắn tao trước rồi à, Trương Dương tao dễ khi phụ như vậy ư? Trương Dương gật đầu, nói với Đoàn Kim Long: "Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện.”
Đoàn Kim Long tuy rằng sau khi tới tới đã khởi binh vấn tội Trương Dương, nhưng khí thế của y không đủ, y trên đường tới đã hỏi rõ rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện, tổ chức chứa chấp bán dâm cũng không phải là tội nhẹ, Đoàn Kim Long cũng không muốn làm lớn, y giả vờ bộ dạng căm giận: "Tiểu Chung, chuyện ở đây cô xử lý đi, tôi và chủ nhiệm Trương vào văn phòng nói chuyện."
Trương Dương trước khi đi, nói khẽ với Phó Trường Chinh: "Chú ý Chung Hải Yến cho tôi, nữ nhân này cũng không phải bình thường đâu, chú ý động hướng của cô ta, tùy thời báo cáo lại cho tôi."
Phó Trường Chinh gật đầu.
Đoàn Kim Long phân tích toàn diện tình thế trước mắt, đội ngôi sao Hongkong là Trương Dương mời đến, Hải Thiên phụ trách chiêu đãi, nhưng cũng không có nói là cung cấp phục vụ sắc tình cho những người này, chuyện này sau khi bại lộ, đã đưa việc Hải Thiên phục vụ mại dâm lên mặt nước, điều này đối với y là khá bất lợi, nhưng một phía là đám ngôi sao Hongkong, nếu chuyện này làm to ra, mặt mũi của Ủy ban thể dục thể thao cũng khó coi, thậm chí hình tượng của thành phố Nam Tích cũng sẽ bị ảnh hưởng, thị lý nếu truy cứu chuyện này, Trương Dương thân là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao khẳng định sẽ phải gánh vác trách nhiệm, cho nên Đoàn Kim Long cho rằng tối nay mình nắm quyền chủ động, Trương Dương không dám to tiếng.
Tới văn phòng của Đoàn Kim Long, Trương Dương ngồi xuống sa lông, lạnh lùng nhìn Đoàn Kim Long, hắn cũng muốn xem xem thằng cha này có lời gì muốn nói.
Đoàn Kim Long giả bộ không nén được giận: "Chủ nhiệm Trương, Hải Thiên của chúng tôi khai trương lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, danh dự của Hải Thiên chúng tôi sẽ phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng, bao nhiêu tổn thất?”
Trương Dương không nói gì, hắn vẫn muốn xem xem Đoàn Kim Long sẽ nói gì tiếp.
Đoàn Kim Long nói: "Chúng tôi vì ủng hộ sự nghiệp thể dục thể thao của Nam Tích, lần này xuất ra ba mươi lăm vạn, chúng tôi cũng không nghĩ tới sẽ được hồi báo, nhưng loại chuyện này thật sự là quá khiến người ta tức giận, chủ nhiệm Trương, ngài xem ngài mời tới loại người gì."
Trương Dương nói: ""Đoạn tổng là đang tìm tôi khởi binh vấn tội, cho rằng chuyện đêm nay tất cả đều là trách nhiệm của tôi?"
Đoàn Kim Long nói: "Những ngôi sao Hongkong này đều là Ủy ban thể dục thể thao các vị mời đến mà." Y không dám nói thẳng là trách nhiệm của Trương Dương, nhưng những lời này chẳng khác nào là uyển chuyển chỉ ra, không phải trách nhiệm của anh thì chẳng lẽ là trách nhiệm của tôi, nếu không phải anh gọi đám ngôi sao hạng hai Hongkong đó tới đây, sao xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Trương Dương nói: "Phục vụ mại dâm được hợp pháp hóa lúc nào vậy? Ai cho phép Hải Thiên các vị làm loại chuyện này?"
Đoàn Kim Long lời lẽ hùng hồn nói: "Chỗ nào có phục vụ mại dâm? Tôi đã tìm hiểu tình huống, nữ nhân này căn bản không phải ta là của Hải Thiên chúng tôi, tất cả đều là fan hâm mộ của đám ngôi sao Hongkong đó." Đây là Đoàn Kim Long trước đó đã nghĩ tốt một cái cớ, dù sao đám gái bán dâm đã thừa lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, y trước khi tới đây đã bảo đám gái của bộ phận sauna bỏ của chạy lấy người rồi, không bắt được người, y nói thế nào cũng được.
Trương Dương lúc này mới mới phát hiện ra sự xảo trá của Đoàn Kim Long, hắn cười ha ha nói: "Đoàn Kim Long, anh dám làm không dám nhận, được rồi. Vậy chúng ta sẽ triệt để lôi chuyện này ra, xem ai rốt cuộc vì chuyện này mà trả giá."
Đoàn Kim Long không ngờ Trương Dương kiên cường như vậy, rất có ý tứ cùng y liều mạng cá chết lưới rách, Đoàn Kim Long cũng không dám liều theo, y là người làm ăn, nếu lôi chuyện này ra, danh dự của Hải Thiên tất nhiên sẽ xuống dốc không phanh, về sau làm sao có thể tiếp tục lăn lộn ở Nam Tích, nghĩ đến đây y lập tức đổi sang tươi cười, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh thấy đóm chuyện này cũng may là chưa xảy ra án mạng."
Trương Dương cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Đoàn Kim Long nuốt nước bọt, nói: "Thật ra loại chuyện này không nên làm lớn, đối với ai cũng không tốt, tôi thấy hay là tận lực khống chế ảnh hưởng, đừng để chuyện này truyền ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ đi." Đoàn Kim Long bắt đầu chủ động nhượng bộ, y cho rằng Trương Dương cũng không muốn làm lớn chuyện này.
Trương Dương nói: "Đề nghị của Đoạn tổng thật sự là rất hay."
Đoàn Kim Long cho rằng hắn đã đồng ý, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, chuyện tiếp sau tôi sẽ tự mình đi giải quyết, nhất định sẽ vạn vô nhất thất."
Trương Dương nói: "Có câu tôi muốn hỏi anh, lúc trước Thạch Thắng Lợi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình, chuyện này có phải anh là chủ sự hay không?"
Đoàn Kim Long ngây ra, y không ngờ Trương Dương đột nhiên hỏi tới chuyện này, y vốn cho rằng chuyện này đã qua rồi, nếu không phải trong lòng có quỷ, y lần này cũng sẽ không thống thống khoái khoái bỏ ra ba mươi vạn để tài trợ trận đấu bóng đá ngôi sao. Đoàn Kim Long đương nhiên sẽ không thừa nhận, y ra vẻ hồ đồ nói: "Tôi không biết anh đang nói gì cả?"
Trương Dương nói: "Giả bộ hồ đồ với tôi à? Đoàn Kim Long muốn người ta không biết, trừ phi đừng làm, anh cho rằng Thạch Thắng Lợi là đồ ngu ư, cho nên lợi dụng hắn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và hắn, muốn để hai người chúng tôi lưỡng bại câu thương, chỉ tiếc Thạch Thắng Lợi chỉ là một tên hèn yếu, hắn chẳng những nhận sai với tôi mà còn khai cả anh ra nữa."
Đoàn Kim Long trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, tư vị bị người khác vạch trần âm mưu cũng không dễ chịu gì. Y vẫn mạnh miệng nói: "Chủ nhiệm Trương, anh thế này không phải là vu hại cho tôi ư? Đoàn Kim Long tôi trước giờ đều là đường đường chính chính làm người, loại chuyện này tôi căn bản không thể làm được. Anh sao lại chỉ tin lời nói một phía của Thạch Thắng Lợi, sao biết hắn có phải là vu hãm tôi hay không?"
Trương Dương Trương Dương: "Có phải vu hãm anh hay không thì bản thân anh biết rõ nhất, vô duyên vô cớ tôi lại bắt anh tài trợ cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao lần này à?"
Đoàn Kim Long trong lòng hoảng loạn, thì ra Trương Dương đã sớm biết y ở sau lưng xúi giục, nhưng lại không tính sổ với y, hôm nay cuối cùng cũng trở mặt, xen hắn muốn thanh toán cả nợ cũ lẫn nợ mới.
Đoàn Kim Long hạ quyết tâm, chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận, y dang tay ra, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh cứ khăng khăng đổ lỗi cho tôi thì tôi cũng đành chịu, chuyện đó đã qua rồi, chúng ta hôm nào gọi Thạch Thắng Lợi tới ba mặt một nhời nói cho rõ ràng, còn chuyện đêm nay thì sao?"
Trương Dương cười nói: "Chuyện đêm nay ư? Anh thu nhận phụ nữ bán dâm, chỉ tội này thôi cũng đủ để đóng cửa Hải Thiên của anh rồi?"
Đoàn Kim Long tức giận nói: "Chủ nhiệm Trương, đó đều là fan hâm mộ điện ảnh, khách sạn của chúng tôi không có vấn đề gì cả, nếu không phải anh kéo đám ngôi sao Hongkong đó tới đây, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện như vậy."
Trương Dương nói: "Anh cho tôi là thằng ngu à, đám nữ nhân đó là loại hàng gì chẳng lẽ tôi không nhìn ra? Hiện tại lại còn đổ ngược lên người tôi, anh lớn gan lắm."
Đoàn Kim Long nói: "Không phải anh cứ nói cái gì thì là thế nấy? Anh lấy ra chứng cứ đi, anh nói tôi chứa chấp gái mại dâm, anh lấy ra chứng cớ đi."
Trương Dương nói: "Đoàn Kim Long, tôi cho anh một cơ hội, tự mình cuốn gói khỏi Hải Thiên, nếu anh không đi, tôi sẽ khiến anh không thể nào ở lại được Nam Tích nữa."
Những lời này của Trương Dương kiêu ngạo đến cực điểm, Đoàn Kim Long nghe thấy vậy, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên, y đối với Trương Dương đã nhường nhịn thêm lần nữa, nhưng điều này không đổi lại được sự lượng thứ của đối phương, Trương Dương ngược lại biểu hiện càng khí thế bức người hơn, Đoàn Kim Long vỗ bàn thật mạnh, nói: "Trương Dương, anh đừng tưởng mình là cán bộ cấp chính ban rồi ỷ thế hiếp người, Nam Tích không phải do anh định đoạt, tôi mở cửa làm ăn thì đắc tội với anh ư? Sao anh cứ năm lần bảy lượt đối nghịch với tôi, cho rằng tôi dễ khi phụ lắm ư?"
Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Đoàn Kim Long, vốn tôi cũng không định khi phụ anh, bởi vì anh không đáng, nhưng anh cũng đừng nên chọc tôi, là chính anh muốn chết, anh còn oán ai?"
Đoàn Kim Long nói: "Anh thích thế nào thì cứ làm thế nấy, muốn bắt tôi đi, trừ phi anh giết tôi."
Trương Dương nói: "Giết anh ư? Anh xứng à? Xem ra Hải Thiên của anh không muốn làm ăn nữa rồi, có gan thì anh cứ ở lại, có tin tôi theo anh đến chết không?"
Đoàn Kim Long căm tức nhìn Trương Dương, y lắc đầu nói: "Tôi không tin anh làm gì được tôi."
...
Trương Đức Phóng cũng tự mình tới Hải Thiên, là Chung Hải Yến thông tri cho y, sau khi nghe thấy tin tức này Trương Đức Phóng lập tức ý thức được rất phiền toái, phải tới Hải Thiên một chuyến, tranh thủ khống chế tình thế, nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, Hải Thiên khẳng định gặp phiền toái, nếu Hải Thiên gặp phiền toái, y cũng sẽ có phiền toái.
Trương Đức Phóng vừa mới tới trước cửa văn phòng của Đoàn Kim Long thì nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau, y nghe thấy những lời dọa dẫm của Trương Dương, cũng nghe thấy tiếng hò hét không phục của Đoàn Kim Long. Trương Đức Phóng đẩy cửa phòng đi vào, y cười nói: "Làm gì vậy? Nửa đêm rồi mà sao còn lớn tiếng thế?"
Đoàn Kim Long nhìn thấy y tới, thở dài, không nói gì nữa.
Trương Đức Phóng đi tới bên cạnh Trương Dương vỗ vai hắn nói: "Lão đệ, cậu mang tới phiền phức cho tôi rồi."
]Trương Dương mỉm cười nói: "Trương cục, có phải có người báo cảnh sát không mà ngài phải tự mình xuất cảnh."
Trương Đức Phóng nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của hắn, cười cười bảo: "Không có người chết, không có phạm tội, tôi lần này là để hoà giải, không phải vì xuất cảnh."
Trương Dương nói: "Hoà giải? Cho tôi và hắn ư?"
Trương Đức Phóng nói: "Trương Dương,cậu là lão đệ của tôi, lão Đoạn cũng là bạn tốt của tôi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy hai người căng thẳng như vậy, có chuyện gì mà không thể nói cho thông chứ? Đều nể mặt tôi đi, chuyện hôm nay mọi người đừng nhắc tới nữa."
Trương Dương nói: "Trương cục, không phải tôi không nể mặt anh, ông chủ Đoạn này ở sau lưng tôi giở trò, anh chắc cũng hiểu tôi, tôi hận nhất chính là ở sau lưng có người chơi âm mưu quỷ kế với tôi."
Đoàn Kim Long nói: "Dục gia chi tội, anh muốn chơi tôi, kiểu gì mà chẳng có lý do."
Trương Đức Phóng nói: "Lão Đoạn, anh đi nghỉ đi, để tôi và chủ nhiệm Trương nói chuyện riếng."
Đoàn Kim Long đối với Trương Đức Phóng cũng là nói gì nghe nấy, y đứng dậy bỏ đi, để Trương Dương và Trương Đức Phóng ở lại văn phòng.
Trương Đức Phóng đứng dậy đi tới ngồi xuống vị trí vừa rồi của Đoàn Kim Long, nhìn Trương Dương thở dài nói: "Lão đệ, chuyện đêm nay nếu làm ầm ĩ lên thì có lợi gì cho cậu."
Trương Dương nói: "Trương cục, anh khuya như vậy còn tới là muốn đứng ở phía tôi hay là đứng ở phía Đoàn Kim Long?"
Trương Đức Phóng ngây ra một thoáng, trong những lời này của Trương Dương tràn ngập ý tứ tối hậu thư, sau khi tới Nam Tích, y phát hiện Trương Dương trở nên càng ngày càng cường thế, quan hệ giữa bọn họ cũng càng lúc càng xa cách, mỗi lần khi hắn gọi Trương Dương là lão đệ, trong lòng đã hiểu rõ sự xa cách này, mà Trương Dương ngay từ đầu đã gọi y là Trương cục Trương cục. Trương Đức Phóng ra mặt vì Hải Thiên cũng là chuyện bất đắc dĩ, y nhận không ít lộc lá từ Đoàn Kim Long, cầm tiền của người ta thì phải giúp người ta giải nạn, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trương Đức Phóng cười nói: "Tôi không đứng ở bên nào cả, cả hai đều là bạn tốt của tôi, tôi không giúp cả hai bên, tôi tới đây chỉ là để luận chuyện, Trương Dương, chuyện là do đám ngôi sao Hongkong đó gây ra, bọn họ lợi dụng tâm thái theo đuổi ngôi sao của fan hâm mộ, lừa fan nữ lên giường, chuyện này không liên quan gì tới việc kinh doanh của Hải Thiên ả."
"Fan nữ ư?" Trương Dương bật cười: "Ai nói là fan nữ? Trương cục, anh dám nói tối nay tất cả nữ nhân này đều là fan nữ không? Không phải là Hải Thiên chứa chấp gái mại dâm ư?"
Trương Đức Phóng cố ý nghiêm mặt nói: "Trương Dương, không thể ăn nói lung tung được, Hải Thiên là khách sạn cấp năm sao, rất quy củ."
Trương Dương nói: "Quy củ hay không quy củ, trong lòng chúng ta đều rõ, người ngay không nói lời giả dối, tôi khó chịu đối với Đoàn Kim Long cũng không phải ngày một ngày hai, lần trước Quan Chỉ Tình tới đây ăn cơm, y xúi giục Thạch Thắng Lợi, bảo Thạch Thắng Lợi đi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình, chế tạo mâu thuẫn giữa tôi và hắn, cho nên tôi mới tìm y đòi ba mươi vạn đồng tiền tài trợ, món nợ này tôi vốn định để một thời gian nữa mới tính toán với y, nhưng tối nay y lại giở trò đó với tôi, nữ nhân đó may mà không chết, nếu chết rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người xui xẻo, tôi biết quan hệ giữa anh và y rất tốt, trong lòng cũng rất muốn che chở cho y."
Trương Đức Phóng bị Trương Dương vạch trần, xấu hổ cười cười, trong lòng mắng thầm Đoàn Kim Long, thật sự là đồ không biết sống chết, Trương Dương là ai chứ? Đoàn Kim Long anh chọc được ư? Không ngờ dám xúi giục Thạch Thắng Lợi đối nghịch với Trương Dương, thế này không phải là tự mình tìm chết ư? Trương Đức Phóng nói: "Lão đệ, tôi và hắn có thế nào thì cũng không bằng được tình bạn giữa hai chúng ta."
Trương Dương gật đầu nói: "Đoàn Kim Long phải đi, bắt y giao Hải Thiên ra, chuyện này tôi từ nay về sau không truy cứu nữa, nếu y vẫn kiên trì không giao, đừng trách tôi không nể mặt anh."
Trong lòng Trương Đức Phóng trầm xuống, y không ngờ Trương Dương lại nhìn trúng Hải Thiên, không chỉ như thế còn muốn đuổi Đoàn Kim Long đi, căn bản là muốn đuổi tận giết tuyệt, Hải Thiên chẳng những có lợi ích của Đoàn Kim Long mà cũng có quan hệ mật thiết với lợi ích của Trương Đức Phóng, hiện tại Trương Dương muốn nhúng tay vào đây. Trương Đức Phóng nghĩ tới thôi là đau lòng, y cười cười khuyên nhủ: "Lão đệ, làm gì cũng đừng tuyệt tình quá, Đoàn Kim Long khó khăn lắm mới kinh doanh Hải Thiên được đến quy mô hiện giờ, cậu bảo hắn giao Hải Thiên ra, chẳng khác nào cắt đứt tài lộ của y, như vậy không tốt đâu. Hay là để tôi bảo hắn lấy ra ít tiền để bồi thường chuyện tối nay, cậu thấy thế nào?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Trương cục, Hải Thiên ở bên ngoài có danh tiếng gì, trong lòng anh chắc rõ hơn tôi, tàng ô nạp cấu, kinh doanh hỗn loạn, tôi không biết Đoàn Kim Long và anh có quan hệ gì, nhưng loại người này căn bản không dứng để tiếp tục kinh doanh ở đây, tôi đã sai người điều tra tình huống của Hải Thiên rồi, tòa nhà này y chỉ nhận thuê, còn có hợp đồng năm năm, tôi bảo y đi trước, chẳng khác nào cho y một đường lui, nếu y tiếp tục ở lại chỗ nào, tôi dám cam đoan, tôi đảm bảo sẽ khiến y không có đường về."
Trương Đức Phóng nói: "Lão đệ à lão đệ, chuyện này tôi không làm chủ được, hay là tôi thương lượng với hắn nhé."
Trương Dương nói: "Con người tôi vốn không được kiên nhẫn lắm, tôi cho y thời gian ba ngày, nếu vẫn chưa cho tôi một câu trả lời rõ ràng, vậy thì đừng trách tôi không cho y cơ hội."
Trương Dương mặc quần áo vào, đi ra cửa, Phó Trường Chinh cũng cũng dậy, bước ra ngoài, tiếng nói bên ngoài càng trở nên rõ ràng hơn.
Nghe thấy một nữ nhân gào khóc: "Tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo đám lưu manh, biến thái các anh!"
"Cô dám báo cảnh sát ư, người bị bắt trước chính là cô đó!"
Trương Dương đi ra ngoài, nhìn thấy hai nam tử đứng ở cửa phòng số 1212, một gã nam tử trong đó còn để mình trần, một cô gái quần áo hở hang cũng ngồi ở đó, đau đớn ôm ngực, xem ra là vừa bị đánh, cô ta khóc thút thít nói: "Hai người các anh muốn chơi một mình tôi còn không chịu trả tiền."
Tên nam tử mình trần kia tiến lên đá cho cô ta một cái: "Mau cút đi, biết chúng tôi là ai không? Đều là khách quý mà chính phủ thành phố Nam Tích mời đến, tất cả phí dụng của chúng tôi đều do thị lý thanh toán, tìm chúng tôi đòi tiền ư? Không cần mạng nữa à!"
Một tên thì lười biếng nói: "Cô đi tìm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích mà đòi, tất cả phí dụng của chúng tôi đều là bọn họ gánh vác."
Đèn trong hành lang tuy rằng rất tối, nhưng Trương Dương vẫn nhận ra hai nam tử đó đều là của đội bóng đá ngôi sao Hongkong, Trương đại quan nhân trong lòng lửa giận bốc ngùn ngụt, con mẹ nó, chúng mày là hạng ngeời gì vậy, hai tên ngôi sao hạng hai, tác phong hạ lưu, mời chúng mày đến là để thi đấu hữu nghị, đám cháu chắt này không ngờ lại dám gọi gái tới đây, chơi xong lại không trả tiền, không ngờ còn nói do Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích thanh toán, mày con mẹ nó không phải là bôi nhọ hình tượng quang huy của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích sao
Trương Dương bước nhanh tới, Phó Trường Chinh cảm giác được có chút không ổn, vội vàng đuổi theo Trương Dương, nói khẽ: "Đừng xung động, chuyện này không dễ giải quyết đâu..."
Trương Dương nào có thèm nghe lời gã, đi lên phía trước hung hát tát cho tên nam tử mình trần kia một cái, đánh cho thằng ôn đó lảo đảo ngã xuống đất, tên ngôi sao còn lại cũng ngây ra, ai ngờ nửa đường đột nhiên giết ra một Trình Giảo Kim, Trương Dương chỉ vào mũi hắn mắng: "Đồ vô liêm sỉ, hình tượng của thành thị Nam Tích chúng tao để mặc cho mày bôi nhọ như vậy ư?" Hắn lại nhấc chân lên, đá vào đít tên kia một cái.
Nữ nhân ngồi trên đất nhìn thấy tình huống không ổn, xoay người bỏ chạy, tiền cũng không buồn đòi nữa.
Nửa đêm nửa hôm, chỉ hơi có chút động tĩnh là cả tầng đều nghe thấy, có sáu người lục đục từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy bên mình người đánh, mấy diễn viên Hongkong đều xông lên lý luận với Trương Dương.
Khi Vương Chuẩn đi ra, Trương Dương đã bị năm sáu tên diễn viên Hongkong vây ở giữa, bọn họ đều chỉ trích: "Anh sao lại đánh người? Có kiểu đối đãi với khách nhân như vậy ư? Chúng tôi không đá nữa."
"Đúng, không đá nữa, dù sao cũng không trả tiền mà!"
Trương Dương tức giận nói tức giận nói: "Cút con mẹ chúng mày hết đi, các đám cháu chắt mày tao không hầu hạ nữa."
Vương Chuẩn mặc áo ngủ đi tới bên cạnh Trương Dương: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Dương thật sự nổi giận rồi, trừng mắt quát Vương Chuẩn: "Cái đám người này không ngờ dám công khái gọi gái, tôi mời các người tới là để thi đấu, không phải là để các người bôi nhọ Nam Tích."
Vương Chuẩn cũng thấy chuyện này có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, kéo Trương Dương sang một bên, nói: "Chủ nhiệm Trương, đừng làm to chuyện, việc này ngàn vạn lần đừng làm to chuyện, một bên tình nguyện đánh một bên tình nguyện chịu đòn, anh một mắt mở một mắt nhắm đi, cứ coi như là không thấy."
Trương Dương tức giận nói: "Anh nói nghe dễ dàng nhỉ, anh xem đám người này đã làm ra những chuyện gì."
Lúc đang nói chuyện thì lại có mấy cô gái từ trong phòng, quần áo xộc xệch chạy ra.
Trương đại quan nhân giận thật rồi, Vương Chuẩn nhìn thấy tình trạng trước mắt, cười khổ nói: "tại anh tại ả, tại cả hai bên, Hải Thiên nếu không phục vụ loại dịch vụ này, bọn họ cũng sẽ không làm ra loại chuyện này." Lúc này quản lí Chung Hải Yến của Hải Thiên cũng chạy tới, cô ta sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, lập tức biến sắc, càng là sợ xảy ra chuyện thì thì chuyện lại càng xảy ra, những này nữ tử phong trần này sao lại lẻn được vào đây?
Trương Dương sắc mắt xanh lét nói: "Chung Hải Yến, cô giải thích cho tôi!"
Chung Hải Yến cắn cắn môi, cô ta nhìn nhìn bốn phía, mấy tên bảo vệ không biết đã trốn đi đâu ngủ rồi, cô ta thiên phòng vạn phòng, nhưng lại không nghĩ tới phòng bị đám nữ tử phong trần này, chuyện hôm nay muốn che đậy cũng không che đậy được, cô ta ngây ra một lúc mới nghĩ ra một lý do: "Bộ phận Sauna là do người ngoài nhận thầu, Hải Thiên của chúng tôi không có liên quan gì cả."
Trương Dương nói: "Không có liên quan gì ư? Được, tôi không tin không làm rõ được chuyện này!"
Chung Hải Yến nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Dương, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, một dự cảm bất tường dâng lên trong lòng cô ta, chuyện hôm nay chỉ sợ phiền toái rồi, cô ta thử thuyết phục Trương Dương, thấp giọng khuyên nhủ: "Chủ nhiệm Trương, chuyện hôm nay liên quan tới cả đội bóng đá ngôi sao Hongkong, chuyện này nếu như bị truyền ra thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Nam Tích chúng ta, tôi thấy hay là tạm thời đừng để lộ ra ngoài, đừng làm to chuyện làm gì, nếu bên trên truy cứu xuống, đối với ai cũng đều không có lợi."
Vương Chuẩn cũng đi tới khuyên Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, loại chuyện này làm ầm ĩ ra cũng không hay, tôi thấy hay là coi như xong rồi đi, lát nữa tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ, bảo bọn họ ngày mai biểu hiện thật tốt, có được không?" Trương Dương tuy rằng rất căm tức, nhưng hắn cũng không thể không cân nhắc hậu quả nếu chuyện này lộ ra ngoài, đội bóng đá ngôi sao Hongkong dù sao cũng là hắn mời đến, ngày mai trận đấu sẽ cử hành, tối nay để lại xảy ra vụ bê bối này, bị truyền ra chẳng những phía Hongkong mất mặt, ngay cả Ủy ban thể dục thể thao, ngay cả thành phố Nam Tích cũng bị cuốn vào bên trong vụ bê bối này, trong lòng Trương Dương cũng có chút do dự.
Chung Hải Yến gần như cầu xin nói: "Chủ nhiệm Trương, cho chúng tôi một một cơ hội được không?"
Trương Dương trong lòng cũng hơi nguôi ngoai, đang chuẩn bị lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.
Tất cả mọi người đều ngây ra, tiếng hét thảm này là từ phòng 1216 truyền ra, căn phòng đó là nơi ở của ngôi sao Hongkong Khâu Tử Kiện, nhưng tiếng kêu thảm thiết đó rõ ràng của một nữ nhân.
Trương Dương là người đầu tiên lao tới, nhấc chân đá văng cửa phòng của Khâu Tử Kiện.
Nhìn thấy Khâu Tử Kiện khoác áo ngủ vẻ mặt hoảng sợ đứng ở đó, cửa sổ của phòng hắn đang mở rộng, trước cửa còn còn có một đôi giày của nữ nhân.
Trương Dương còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra thì nghe thấy bên dưới lầu có người hét: "Người nhảy lầu, có người nhảy lầu!"
Khâu Tử Kiện sợ tới mức nói lắp bắp: "Tôi, tôi không làm gì cô ta cả, là cô ta tự mình nhảy..."
Trương Dương nghe thấy có người nhảy lầu, trong đầu ong một tiếng, con mẹ nó, sợ cái gì thì cái đó đến, đám người này đúng là chỉ biết gây phiền toái, từ tầng mười hai nhảy xuống, khẳng định mất mạng. Chuyện này hôm nay hoàn toàn xong rồi, không khéo mình cũng phải gánh vác trách nhiệm. Trương Dương cố không nghĩ nhiều, thò người ra ngoài nhìn, đầu của hắn vừa thò ra ngoài cửa sổ liền nghe thấy có một nữ nhân hét đến khản cả cổ: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Khâu Tử Kiện nghe thấy tiếng kêu, cũng thò đầu ra theo, thì ra nữ nhân đó từ tầng mười hai trượt chân ngã xuống không phải là giả, nhưng trong lúc thất kinh không ngờ lại tóm được mép ban công ở tầng chín rộng hơn một thước, cái này cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Trương Dương lo lắng cô ta kiệt sức, không dám kéo dài nữa, từ cửa sổ bò ra ngoài, nhắm chuẩn vị trí của nữ nhân đó, giang hai tay ra, thân thể hạ thẳng xuống.
Khâu Tử Kiện và đám người vây xem nhìn thấy Trương Dương cũng nhảy xuống, tất cả mọi người đều hết lên một tiếng kinh hãi, nhưng lập tức liền nhìn thấy Trương Dương cũng vững vàng tóm được mép ban công.
Trương Dương tóm lấy cánh tay của nữ nhân đó, lớn tiếng nói: "Chờ bọn họ mở cửa sổ, tôi ném cô vào."
Nữ nhân đó bị dọa cho hồn phi phách tán, chỉ biết hét không ngừng, Trương Dương bực mình, gầm lên: "Câm miệng!" Nữ nhân đó bị hắn dọa, quả nhiên không hét nữa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
Không lâu sau, khách sống ở gần cửa sổ tầng chín mở cửa sổ ra, Trương Dương một tay nắm lấy mép ban công, tay kia nâng nữ nhân đó lên, nữ nhân đó liều mạng ôm lấy mép bần công không chịu buông.
Trương Dương mắng: "Cô tỉnh táo lại đi, tôi tới cứu cô mà!"
Nữ nhân đó chỉ một mực lắc đầu.
Lúc này Chung Hải Yến và một đám người cũng chạy tới phòng ở hiện trường, thả một sợi dây thừng xuống, Trương Dương túm lấy dây thừng rồi buộc lên người nữ nhân đó, buộc xong liền nói: "Cô túm lấy dây thừng để họ kéo cô lên."
Nữ nhân đó lúc này đã tỉnh táo hơn được một chút, hai tay tóm lấy dây thừng, người ở bên trên cùng nhau động thủ kéo cô ta lên.
Trương đại quan nhân ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nữ nhân đó chỉ mặc một cái áo khoác, bên trong không ngờ lại không có quần áo gì khác, Trương đại quan nhân thềm kêu xui xẻo. Hắn theo sau bò lên, Phó Trường Chinh vươn tay về phía hắn, Trương Dương lắc đầu, tự mình bò lên nắm vào cửa sổ rồi nhảy vào phòng.
Sau khi nữ nhân đó được cứu, thần trí mơ hồ, cô ta chỉ biết khóc.
Trương Dương nói với Chung Hải Yến: "Chung Hải Yến, tối nay cô định xử lý thế nào?"
Chung Hải Yến nhìn nữ nhân đó, cô ta cũng không biết, có chút giật mình nói: "Cô ta không phải là người của khách sạn chúng tôi." Cô ta nói xong sợ Trương Dương không tin, liền nhắc lại: "Cô ta thực sự không phải là người trong khách sạn của chúng tôi."
Nữ nhân đó kéo áo khoác trốn ở góc tường, trông vô cùng đáng thương, Trương Dương xua xua tay, tỏ ý bảo nam sĩ toàn bộ ra ngoài.
Vương Chuẩn cũng sợ tới mức không đi được, vừa rồi thiếu chút nữa thì xảy ra án mạng, không phải nữ nhân đó mạng lớn thì giờ đã ngã nát bươm rồi, y chỉ vào mũi Khâu Tử Kiện mà chửi.
Trương Dương nhìn cục diện lộn xộn trước mắt, trong lòng thật sự là buồn bực đến cực điểm, đội ngôi sao Hongkong là hắn mời đến, nhưng không ai ngờ lại làm ra nhiều chuyện ầm ĩ như vậy, còn thuyết chút nữa xảy ra tai nạn chết người, chuyện đêm nay một khi bị lộ ra, tất cả mọi người đều xui xẻo.
Khâu Tử Kiện lúc này cũng chỉ muốn quỳ xuống, hắn khó khăn lắm mới có được chút thanh danh, mắt thấy cuối cùng có khả năng để nổi tiếng rồi, nhưng tối nay lại gặp xui xẻo, hắn liên tục giải thích: "Tôi, tôi không gọi gái... cô ta chỉ là một fan hâm mộ. Chúng tôi nói chuyện rất hợp ý, cho nên..."
Vương Chuẩn tức giận nói: "Cho nên anh liền quan hệ với cô ta ư? Trình độ của anh cao quá nhỉ!"
Khâu Tử Kiện vẻ mặt cầu xin nói: "Vừa rồi bên ngoài loạn như vậy, cô ta sợ cho nên liền trèo ra ngoài cửa số, muốn đứng ở ban công trốn một lúc, nhưng không ngờ lại trượt chân rơi xuống, thật sự không phải là tôi đẩy cô ta!"
Trương Dương giơ ngón giữa lên ngoắc ngoắc Vương Chuẩn, Vương Chuẩn đi tới.
Trương Dương gằn từng chữ: "Vương Chuẩn à Vương Chuẩn, tôi vẫn luôn coi anh là bạn, anh cứ như vậy chơi tôi ư?"
Vương Chuẩn kêu khổ không ngừng: "Tôi thực không có ý đó, tôi làm sao mà biết cái đám này lại không ra gì như vậy!"
Trương Dương nói: "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, buổi chiều ngày mai trước khi trận đấu chính thức bắt đầu,anh phải gọi tới một đội cho tôi, là đội bóng đá ngôi sao hàng thật giá thật, phải là thiên vương, thiên hậu gì đó, anh có bao nhiêu năng lực thì sử hết bấy nhiêu năng lực ra cho tôi, nếu không cái đám cháu chắt này tất cả đều phải ngồi tù, anh cũng không ngoại lệ!"
Vương Chuẩn nói: "Chủ nhiệm Trương, hai ta có giao tình gì chứ, đừng bởi vì này chuyện này mà tổn thương hòa khí."
Trương Dương cười lạnh nói: "Lúc này đừng nói giao tình với tôi, anh nếu thực sự coi tôi là bạn thì đã không kéo cái đám rác rưởi này đến chơi tôi, trận đấu ba giờ chiều ngày mai sẽ bắt đầu, anh không phải là đại đạo diễn quốc tế ư? Tôi chỉ cần một đội bóng mười một người, nam nữ tôi mặc kệ, biết đá bóng hay không tôi cũng không quan tâm, cái tôi cần là danh tiếng, phải là ngôi sao nhất lưu, không phải là đám tuyến hai vàng thau lẫn lộn này, anh hiểu chưa?"
Vương Chuẩn nhìn thấy Trương Dương thật sự nổi giận rồi, y cũng không dám lý luận với hắn, cười khổ nói: "Tôi sẽ cố hết sức!"
Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy Khâu Tử Kiện vẫn ngây ngốc đứng sau mình, trong nhất thời lửa giận xộc lên, vung tay tát cho thằng ôn này một phát, đánh cho Khâu Tử Kiện rách miệng chảy máu, Khâu Tử Kiện ôm miệng nói: "Anh... anh sao lại đánh người..."
Trương Dương dí lên trán Khâu Tử Kiện nói: "Anh nhớ kỹ cho tôi, về sau đừng có chạy tới đại lục tự tìm lấy mất mặt nữa!"
...
Hải Thiên xảy ra chuyện lớn như vậy, chủ tịch Đoàn Kim Long cũng chạy đến, y sau khi tới liền áp dụng sách lược ác nhân cáo trạng trước, muốn dùng khí thế để áp đảo Trương Dương, y vẻ mặt oán giận nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cần một lời giải thích của anh, những khách nhân này là anh an bài đến Hải Thiên, hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Ủy ban thể dục thể thao của các anh phải chịu trách nhiệm."
Trương Dương nghĩ thầm, được thôi, tao còn chưa tìm mày tính sổ mà mày đã định cắn tao trước rồi à, Trương Dương tao dễ khi phụ như vậy ư? Trương Dương gật đầu, nói với Đoàn Kim Long: "Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện.”
Đoàn Kim Long tuy rằng sau khi tới tới đã khởi binh vấn tội Trương Dương, nhưng khí thế của y không đủ, y trên đường tới đã hỏi rõ rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện, tổ chức chứa chấp bán dâm cũng không phải là tội nhẹ, Đoàn Kim Long cũng không muốn làm lớn, y giả vờ bộ dạng căm giận: "Tiểu Chung, chuyện ở đây cô xử lý đi, tôi và chủ nhiệm Trương vào văn phòng nói chuyện."
Trương Dương trước khi đi, nói khẽ với Phó Trường Chinh: "Chú ý Chung Hải Yến cho tôi, nữ nhân này cũng không phải bình thường đâu, chú ý động hướng của cô ta, tùy thời báo cáo lại cho tôi."
Phó Trường Chinh gật đầu.
Đoàn Kim Long phân tích toàn diện tình thế trước mắt, đội ngôi sao Hongkong là Trương Dương mời đến, Hải Thiên phụ trách chiêu đãi, nhưng cũng không có nói là cung cấp phục vụ sắc tình cho những người này, chuyện này sau khi bại lộ, đã đưa việc Hải Thiên phục vụ mại dâm lên mặt nước, điều này đối với y là khá bất lợi, nhưng một phía là đám ngôi sao Hongkong, nếu chuyện này làm to ra, mặt mũi của Ủy ban thể dục thể thao cũng khó coi, thậm chí hình tượng của thành phố Nam Tích cũng sẽ bị ảnh hưởng, thị lý nếu truy cứu chuyện này, Trương Dương thân là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao khẳng định sẽ phải gánh vác trách nhiệm, cho nên Đoàn Kim Long cho rằng tối nay mình nắm quyền chủ động, Trương Dương không dám to tiếng.
Tới văn phòng của Đoàn Kim Long, Trương Dương ngồi xuống sa lông, lạnh lùng nhìn Đoàn Kim Long, hắn cũng muốn xem xem thằng cha này có lời gì muốn nói.
Đoàn Kim Long giả bộ không nén được giận: "Chủ nhiệm Trương, Hải Thiên của chúng tôi khai trương lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, danh dự của Hải Thiên chúng tôi sẽ phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng, bao nhiêu tổn thất?”
Trương Dương không nói gì, hắn vẫn muốn xem xem Đoàn Kim Long sẽ nói gì tiếp.
Đoàn Kim Long nói: "Chúng tôi vì ủng hộ sự nghiệp thể dục thể thao của Nam Tích, lần này xuất ra ba mươi lăm vạn, chúng tôi cũng không nghĩ tới sẽ được hồi báo, nhưng loại chuyện này thật sự là quá khiến người ta tức giận, chủ nhiệm Trương, ngài xem ngài mời tới loại người gì."
Trương Dương nói: ""Đoạn tổng là đang tìm tôi khởi binh vấn tội, cho rằng chuyện đêm nay tất cả đều là trách nhiệm của tôi?"
Đoàn Kim Long nói: "Những ngôi sao Hongkong này đều là Ủy ban thể dục thể thao các vị mời đến mà." Y không dám nói thẳng là trách nhiệm của Trương Dương, nhưng những lời này chẳng khác nào là uyển chuyển chỉ ra, không phải trách nhiệm của anh thì chẳng lẽ là trách nhiệm của tôi, nếu không phải anh gọi đám ngôi sao hạng hai Hongkong đó tới đây, sao xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Trương Dương nói: "Phục vụ mại dâm được hợp pháp hóa lúc nào vậy? Ai cho phép Hải Thiên các vị làm loại chuyện này?"
Đoàn Kim Long lời lẽ hùng hồn nói: "Chỗ nào có phục vụ mại dâm? Tôi đã tìm hiểu tình huống, nữ nhân này căn bản không phải ta là của Hải Thiên chúng tôi, tất cả đều là fan hâm mộ của đám ngôi sao Hongkong đó." Đây là Đoàn Kim Long trước đó đã nghĩ tốt một cái cớ, dù sao đám gái bán dâm đã thừa lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, y trước khi tới đây đã bảo đám gái của bộ phận sauna bỏ của chạy lấy người rồi, không bắt được người, y nói thế nào cũng được.
Trương Dương lúc này mới mới phát hiện ra sự xảo trá của Đoàn Kim Long, hắn cười ha ha nói: "Đoàn Kim Long, anh dám làm không dám nhận, được rồi. Vậy chúng ta sẽ triệt để lôi chuyện này ra, xem ai rốt cuộc vì chuyện này mà trả giá."
Đoàn Kim Long không ngờ Trương Dương kiên cường như vậy, rất có ý tứ cùng y liều mạng cá chết lưới rách, Đoàn Kim Long cũng không dám liều theo, y là người làm ăn, nếu lôi chuyện này ra, danh dự của Hải Thiên tất nhiên sẽ xuống dốc không phanh, về sau làm sao có thể tiếp tục lăn lộn ở Nam Tích, nghĩ đến đây y lập tức đổi sang tươi cười, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh thấy đóm chuyện này cũng may là chưa xảy ra án mạng."
Trương Dương cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Đoàn Kim Long nuốt nước bọt, nói: "Thật ra loại chuyện này không nên làm lớn, đối với ai cũng không tốt, tôi thấy hay là tận lực khống chế ảnh hưởng, đừng để chuyện này truyền ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ đi." Đoàn Kim Long bắt đầu chủ động nhượng bộ, y cho rằng Trương Dương cũng không muốn làm lớn chuyện này.
Trương Dương nói: "Đề nghị của Đoạn tổng thật sự là rất hay."
Đoàn Kim Long cho rằng hắn đã đồng ý, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, chuyện tiếp sau tôi sẽ tự mình đi giải quyết, nhất định sẽ vạn vô nhất thất."
Trương Dương nói: "Có câu tôi muốn hỏi anh, lúc trước Thạch Thắng Lợi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình, chuyện này có phải anh là chủ sự hay không?"
Đoàn Kim Long ngây ra, y không ngờ Trương Dương đột nhiên hỏi tới chuyện này, y vốn cho rằng chuyện này đã qua rồi, nếu không phải trong lòng có quỷ, y lần này cũng sẽ không thống thống khoái khoái bỏ ra ba mươi vạn để tài trợ trận đấu bóng đá ngôi sao. Đoàn Kim Long đương nhiên sẽ không thừa nhận, y ra vẻ hồ đồ nói: "Tôi không biết anh đang nói gì cả?"
Trương Dương nói: "Giả bộ hồ đồ với tôi à? Đoàn Kim Long muốn người ta không biết, trừ phi đừng làm, anh cho rằng Thạch Thắng Lợi là đồ ngu ư, cho nên lợi dụng hắn khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và hắn, muốn để hai người chúng tôi lưỡng bại câu thương, chỉ tiếc Thạch Thắng Lợi chỉ là một tên hèn yếu, hắn chẳng những nhận sai với tôi mà còn khai cả anh ra nữa."
Đoàn Kim Long trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, tư vị bị người khác vạch trần âm mưu cũng không dễ chịu gì. Y vẫn mạnh miệng nói: "Chủ nhiệm Trương, anh thế này không phải là vu hại cho tôi ư? Đoàn Kim Long tôi trước giờ đều là đường đường chính chính làm người, loại chuyện này tôi căn bản không thể làm được. Anh sao lại chỉ tin lời nói một phía của Thạch Thắng Lợi, sao biết hắn có phải là vu hãm tôi hay không?"
Trương Dương Trương Dương: "Có phải vu hãm anh hay không thì bản thân anh biết rõ nhất, vô duyên vô cớ tôi lại bắt anh tài trợ cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao lần này à?"
Đoàn Kim Long trong lòng hoảng loạn, thì ra Trương Dương đã sớm biết y ở sau lưng xúi giục, nhưng lại không tính sổ với y, hôm nay cuối cùng cũng trở mặt, xen hắn muốn thanh toán cả nợ cũ lẫn nợ mới.
Đoàn Kim Long hạ quyết tâm, chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận, y dang tay ra, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh cứ khăng khăng đổ lỗi cho tôi thì tôi cũng đành chịu, chuyện đó đã qua rồi, chúng ta hôm nào gọi Thạch Thắng Lợi tới ba mặt một nhời nói cho rõ ràng, còn chuyện đêm nay thì sao?"
Trương Dương cười nói: "Chuyện đêm nay ư? Anh thu nhận phụ nữ bán dâm, chỉ tội này thôi cũng đủ để đóng cửa Hải Thiên của anh rồi?"
Đoàn Kim Long tức giận nói: "Chủ nhiệm Trương, đó đều là fan hâm mộ điện ảnh, khách sạn của chúng tôi không có vấn đề gì cả, nếu không phải anh kéo đám ngôi sao Hongkong đó tới đây, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện như vậy."
Trương Dương nói: "Anh cho tôi là thằng ngu à, đám nữ nhân đó là loại hàng gì chẳng lẽ tôi không nhìn ra? Hiện tại lại còn đổ ngược lên người tôi, anh lớn gan lắm."
Đoàn Kim Long nói: "Không phải anh cứ nói cái gì thì là thế nấy? Anh lấy ra chứng cứ đi, anh nói tôi chứa chấp gái mại dâm, anh lấy ra chứng cớ đi."
Trương Dương nói: "Đoàn Kim Long, tôi cho anh một cơ hội, tự mình cuốn gói khỏi Hải Thiên, nếu anh không đi, tôi sẽ khiến anh không thể nào ở lại được Nam Tích nữa."
Những lời này của Trương Dương kiêu ngạo đến cực điểm, Đoàn Kim Long nghe thấy vậy, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên, y đối với Trương Dương đã nhường nhịn thêm lần nữa, nhưng điều này không đổi lại được sự lượng thứ của đối phương, Trương Dương ngược lại biểu hiện càng khí thế bức người hơn, Đoàn Kim Long vỗ bàn thật mạnh, nói: "Trương Dương, anh đừng tưởng mình là cán bộ cấp chính ban rồi ỷ thế hiếp người, Nam Tích không phải do anh định đoạt, tôi mở cửa làm ăn thì đắc tội với anh ư? Sao anh cứ năm lần bảy lượt đối nghịch với tôi, cho rằng tôi dễ khi phụ lắm ư?"
Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Đoàn Kim Long, vốn tôi cũng không định khi phụ anh, bởi vì anh không đáng, nhưng anh cũng đừng nên chọc tôi, là chính anh muốn chết, anh còn oán ai?"
Đoàn Kim Long nói: "Anh thích thế nào thì cứ làm thế nấy, muốn bắt tôi đi, trừ phi anh giết tôi."
Trương Dương nói: "Giết anh ư? Anh xứng à? Xem ra Hải Thiên của anh không muốn làm ăn nữa rồi, có gan thì anh cứ ở lại, có tin tôi theo anh đến chết không?"
Đoàn Kim Long căm tức nhìn Trương Dương, y lắc đầu nói: "Tôi không tin anh làm gì được tôi."
...
Trương Đức Phóng cũng tự mình tới Hải Thiên, là Chung Hải Yến thông tri cho y, sau khi nghe thấy tin tức này Trương Đức Phóng lập tức ý thức được rất phiền toái, phải tới Hải Thiên một chuyến, tranh thủ khống chế tình thế, nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, Hải Thiên khẳng định gặp phiền toái, nếu Hải Thiên gặp phiền toái, y cũng sẽ có phiền toái.
Trương Đức Phóng vừa mới tới trước cửa văn phòng của Đoàn Kim Long thì nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau, y nghe thấy những lời dọa dẫm của Trương Dương, cũng nghe thấy tiếng hò hét không phục của Đoàn Kim Long. Trương Đức Phóng đẩy cửa phòng đi vào, y cười nói: "Làm gì vậy? Nửa đêm rồi mà sao còn lớn tiếng thế?"
Đoàn Kim Long nhìn thấy y tới, thở dài, không nói gì nữa.
Trương Đức Phóng đi tới bên cạnh Trương Dương vỗ vai hắn nói: "Lão đệ, cậu mang tới phiền phức cho tôi rồi."
]Trương Dương mỉm cười nói: "Trương cục, có phải có người báo cảnh sát không mà ngài phải tự mình xuất cảnh."
Trương Đức Phóng nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của hắn, cười cười bảo: "Không có người chết, không có phạm tội, tôi lần này là để hoà giải, không phải vì xuất cảnh."
Trương Dương nói: "Hoà giải? Cho tôi và hắn ư?"
Trương Đức Phóng nói: "Trương Dương,cậu là lão đệ của tôi, lão Đoạn cũng là bạn tốt của tôi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy hai người căng thẳng như vậy, có chuyện gì mà không thể nói cho thông chứ? Đều nể mặt tôi đi, chuyện hôm nay mọi người đừng nhắc tới nữa."
Trương Dương nói: "Trương cục, không phải tôi không nể mặt anh, ông chủ Đoạn này ở sau lưng tôi giở trò, anh chắc cũng hiểu tôi, tôi hận nhất chính là ở sau lưng có người chơi âm mưu quỷ kế với tôi."
Đoàn Kim Long nói: "Dục gia chi tội, anh muốn chơi tôi, kiểu gì mà chẳng có lý do."
Trương Đức Phóng nói: "Lão Đoạn, anh đi nghỉ đi, để tôi và chủ nhiệm Trương nói chuyện riếng."
Đoàn Kim Long đối với Trương Đức Phóng cũng là nói gì nghe nấy, y đứng dậy bỏ đi, để Trương Dương và Trương Đức Phóng ở lại văn phòng.
Trương Đức Phóng đứng dậy đi tới ngồi xuống vị trí vừa rồi của Đoàn Kim Long, nhìn Trương Dương thở dài nói: "Lão đệ, chuyện đêm nay nếu làm ầm ĩ lên thì có lợi gì cho cậu."
Trương Dương nói: "Trương cục, anh khuya như vậy còn tới là muốn đứng ở phía tôi hay là đứng ở phía Đoàn Kim Long?"
Trương Đức Phóng ngây ra một thoáng, trong những lời này của Trương Dương tràn ngập ý tứ tối hậu thư, sau khi tới Nam Tích, y phát hiện Trương Dương trở nên càng ngày càng cường thế, quan hệ giữa bọn họ cũng càng lúc càng xa cách, mỗi lần khi hắn gọi Trương Dương là lão đệ, trong lòng đã hiểu rõ sự xa cách này, mà Trương Dương ngay từ đầu đã gọi y là Trương cục Trương cục. Trương Đức Phóng ra mặt vì Hải Thiên cũng là chuyện bất đắc dĩ, y nhận không ít lộc lá từ Đoàn Kim Long, cầm tiền của người ta thì phải giúp người ta giải nạn, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trương Đức Phóng cười nói: "Tôi không đứng ở bên nào cả, cả hai đều là bạn tốt của tôi, tôi không giúp cả hai bên, tôi tới đây chỉ là để luận chuyện, Trương Dương, chuyện là do đám ngôi sao Hongkong đó gây ra, bọn họ lợi dụng tâm thái theo đuổi ngôi sao của fan hâm mộ, lừa fan nữ lên giường, chuyện này không liên quan gì tới việc kinh doanh của Hải Thiên ả."
"Fan nữ ư?" Trương Dương bật cười: "Ai nói là fan nữ? Trương cục, anh dám nói tối nay tất cả nữ nhân này đều là fan nữ không? Không phải là Hải Thiên chứa chấp gái mại dâm ư?"
Trương Đức Phóng cố ý nghiêm mặt nói: "Trương Dương, không thể ăn nói lung tung được, Hải Thiên là khách sạn cấp năm sao, rất quy củ."
Trương Dương nói: "Quy củ hay không quy củ, trong lòng chúng ta đều rõ, người ngay không nói lời giả dối, tôi khó chịu đối với Đoàn Kim Long cũng không phải ngày một ngày hai, lần trước Quan Chỉ Tình tới đây ăn cơm, y xúi giục Thạch Thắng Lợi, bảo Thạch Thắng Lợi đi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình, chế tạo mâu thuẫn giữa tôi và hắn, cho nên tôi mới tìm y đòi ba mươi vạn đồng tiền tài trợ, món nợ này tôi vốn định để một thời gian nữa mới tính toán với y, nhưng tối nay y lại giở trò đó với tôi, nữ nhân đó may mà không chết, nếu chết rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người xui xẻo, tôi biết quan hệ giữa anh và y rất tốt, trong lòng cũng rất muốn che chở cho y."
Trương Đức Phóng bị Trương Dương vạch trần, xấu hổ cười cười, trong lòng mắng thầm Đoàn Kim Long, thật sự là đồ không biết sống chết, Trương Dương là ai chứ? Đoàn Kim Long anh chọc được ư? Không ngờ dám xúi giục Thạch Thắng Lợi đối nghịch với Trương Dương, thế này không phải là tự mình tìm chết ư? Trương Đức Phóng nói: "Lão đệ, tôi và hắn có thế nào thì cũng không bằng được tình bạn giữa hai chúng ta."
Trương Dương gật đầu nói: "Đoàn Kim Long phải đi, bắt y giao Hải Thiên ra, chuyện này tôi từ nay về sau không truy cứu nữa, nếu y vẫn kiên trì không giao, đừng trách tôi không nể mặt anh."
Trong lòng Trương Đức Phóng trầm xuống, y không ngờ Trương Dương lại nhìn trúng Hải Thiên, không chỉ như thế còn muốn đuổi Đoàn Kim Long đi, căn bản là muốn đuổi tận giết tuyệt, Hải Thiên chẳng những có lợi ích của Đoàn Kim Long mà cũng có quan hệ mật thiết với lợi ích của Trương Đức Phóng, hiện tại Trương Dương muốn nhúng tay vào đây. Trương Đức Phóng nghĩ tới thôi là đau lòng, y cười cười khuyên nhủ: "Lão đệ, làm gì cũng đừng tuyệt tình quá, Đoàn Kim Long khó khăn lắm mới kinh doanh Hải Thiên được đến quy mô hiện giờ, cậu bảo hắn giao Hải Thiên ra, chẳng khác nào cắt đứt tài lộ của y, như vậy không tốt đâu. Hay là để tôi bảo hắn lấy ra ít tiền để bồi thường chuyện tối nay, cậu thấy thế nào?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Trương cục, Hải Thiên ở bên ngoài có danh tiếng gì, trong lòng anh chắc rõ hơn tôi, tàng ô nạp cấu, kinh doanh hỗn loạn, tôi không biết Đoàn Kim Long và anh có quan hệ gì, nhưng loại người này căn bản không dứng để tiếp tục kinh doanh ở đây, tôi đã sai người điều tra tình huống của Hải Thiên rồi, tòa nhà này y chỉ nhận thuê, còn có hợp đồng năm năm, tôi bảo y đi trước, chẳng khác nào cho y một đường lui, nếu y tiếp tục ở lại chỗ nào, tôi dám cam đoan, tôi đảm bảo sẽ khiến y không có đường về."
Trương Đức Phóng nói: "Lão đệ à lão đệ, chuyện này tôi không làm chủ được, hay là tôi thương lượng với hắn nhé."
Trương Dương nói: "Con người tôi vốn không được kiên nhẫn lắm, tôi cho y thời gian ba ngày, nếu vẫn chưa cho tôi một câu trả lời rõ ràng, vậy thì đừng trách tôi không cho y cơ hội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.