Y Đạo Quan Đồ

Chương 642: Đường dây rửa tiền

Thạch Chương Ngư

15/11/2015

Cố Doãn Tri nói sâu xa: "Bây giờ kết luận e là vẫn hơi sớm, phải xem kết quả cuối cùng, có một số việc cần phải có người đi làm."

Kiều Chấn Lương gật đầu: "Đúng vậy! Cũng phải có người đi làm."

Sau khi Kiều Chấn Lương tiễn Cố Doãn Tri về, Kiều Mộng Viện liền bước ra, ân cần nói: "Cha, bí thư Cố tìm cha có việc gì vậy?"

Kiều Chấn Lương thở dài: "Giai Đồng bị tai nạn xe ở Mỹ, bí thư Cố đang phải để tang con gái mình. Trong lòng ông ấy rất đau buồn, muốn tìm một người để tâm sự, ta cũng đành an ủi ông ấy chút."

Kiều Mộng Viện nói: "Cha, con nghe nói Trương Dương cũng đã đi Mỹ."

Kiều Chấn Lương cười: "Bây giờ có rất nhiều lời đồn đại ở bên ngoài, chưa chắc đã đáng tin đâu! Không phải con và hắn là bạn tốt sao? Có thể gọi hỏi hắn mà!"

Kiều Mộng Viện không nói được gì, cô không phải là không có gọi điện cho Trương Dương, nhưng Trương Dương cứ như là bốc hơi mất, đột nhiên lặn mất tăm không thấy tin tức gì. Kiều Mộng Viện tuy bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cực kì lo lắng. Cô bắt đầu ý thức được sự quan tâm của bản thân đối với Trương Dương đã vượt qua cả mình.

Lẻn vào nhà của Đường Ngọc Linh là chuyện đơn giải đối với Trương Dương, sau khi thăm dò cảnh sát đã rời đi, hắn bảo Triệu Thiên Tài xuống dưới lầu canh chừng, còn hắn đột nhập vào nhà Đường Ngọc Linh, phá cửa lẻn vào là cách trực tiếp đơn giản nhất. Nhà của Đường Ngọc Linh có ba phòng rất tiện nghi, đồ đạc xa hoa. Xem ra ả sống ở Mỹ tương đối xa xỉ giàu có, Đường Hưng Sinh tuy chết rồi nhưng Trương Dương cũng không lấy làm đồng cảm với loại người này cho mấy. Y sở dĩ có kết thúc như ngày hôm nay âu cũng là đúng người đúng tội, con gái y sống sung sướng như vậy cũng thực dễ đoán ra Đường Hưng Sinh đã tham lam không ít khi còn làm cục trưởng cục công an Nam Tích.

Trong phòng Đường Ngọc Linh có hai máy tính một bàn một lap, Trương đại quan nhân không hiểu cái nào mới có chứng cứ, đành cầm chiếc lap rồi sau đó rỡ cả cái cây của máy bàn đem theo.

Sự vệc đang tiến hành rất thuận lợi, Trương Dương đựng cả hai thứ vào túi, xốc lên đi ngênh nganh ra cửa chính.

Hắn để đồ vào trong xư, Triệu Thiên Tài chờ hắn lên xe xong suôi liền lập tức lái xe đi khỏi.

Triệu Thiên Tài nói: "Đi đâu đây?"

Trương Dương nói: "New York!" Rời khỏi Buffalo không lâu, trên đường tới New York thì gặp phải bão tuyết, hai người đành phải hủy bỏ kế hoạch đến New York mà tạm thời dừng ở một khách sạn dọc đường, đợi hết bão rồi mới tiếp tục hành trình.

Triệu Thiên Tài thuê một phòng có máy tính rồi lắp cây máy lấy được vào màn hình, máy cây đó không hề có mật khẩu, có thể dễ dàng mở vào tìm tòi, nhưng không phát hiện bất cứ tài liệu gì.

Hai người lại mở chiếc lap nhưng lại có mật khẩu nên không thể mở được. Triệu Thiên Tài thổi một tiếng sáo: "Xem ra bí mật ở trong cái này rồi!"

Trương Dương nói: "Phá mật khẩu đi!"

Triệu Thiên Tài nói: "Phá mật khẩu cần phải có thời gian! Phải kiên nhân."

Đường Ngọc Linh tuy thiết lập mật mã nhưng điều này không làm khó gì Triệu Thiên Tài, y không chỉ là một kĩ sư xuất sắc mà còn là một chuyên gia máy tính đẳng cấp. Chỉ trong có ba phút, Triệu Thiên Tài đã giải mã được mật khẩu, y cười nói: "May mà tôi còn nhớ ngày sinh của cô ta!"

Trương Dương nói: "Không đâu cậu lại nhớ sinh nhật cô ta làm gì? Có hứng với cô ta hả?"

Triệu Thiên Tài cười không nói gì, trong lap có lưu giữ tài liệu cá nhân của Đường Ngọc Linh, xem qua vài ảnh chụp cho thấy cuộc sống của cô ta tương đối ăn chơi trác tán, có những tấm ảnh khỏa thân lộ liễu đến cả một người phong lưu trăng gió như Trương đại quan nhân cũng phải đỏ mặt, không cần phải nói đến Triệu Thiên Tài.

Trương Dương chửi mắng: "Giống hệt như cha cô ta, đều là thứ bỉ ổi lăng loàng...

Sự chú ý của Triệu Thiên Tài bị thu hút bởi một file tài liệu có khóa mật khẩu, chủ nhân của chiếc máy dặt mật khẩu cho tài liệu nhưng cũng chỉ là trình con nít phổ thông nên mật mã này không làm khó được Triệu Thiên Tài. Triệu Thiên Tài nhanh chóng phá khóa tài liệu này, trong đây có chứa một số ghi chép về khoản tham ô hối lộ của Đường Hưng Sinh. 04821, sinh nhật bí thư Từ; 20 vạn: 04928, con gái bí thư Từ kết hôn... Trương Dương nhìn đến mức trợn tròn mắt. Chín mươi chín phần trăm Bí thư Từ ở đây là Từ Quang Nhiên, hắn thực không hề nghĩ rằng Từ Quang Nhiên lại có câu kết với Đường Hưng Sinh, nhưng các con số liệt kê tiếp theo đó càng làm cho Trương Dương kinh hãi, những tài liệu mà Đường Hưng Sinh để lại có đề cập đến nhiều tầng lớp, các loại quan lớn làm hắn không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ trong đầu Trương Dương chỉ có thể dùng hai từ "chấn động" để miêu tả.

Triệu Thiên Tài lại chẳng biết gì hết về những người trong này, nhưng y cũng hiểu ý nghĩa của các con số này, nhỏ giọng hỏi: "những người này đều tham gia tham ô hối lộ sao?"

Trương Dương không nói gì, tài liệu mà Đường Hưng Sinh để lại đã vén ra một bức màn bí ẩn đen tối đáng sợ, chẳng trách có người muốn giết hắn. Trong file có không ít nhật ký của Đường Hưng Sinh, Trương Dương mở một bản trong đó.

..., đây là ngày đầu tiên tôi đến Canada, tôi vốn tưởng sẽ có cảm giác như mình sống sót sau tai nạn, nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy nhẹ nhõm tí nào, ngược lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi nặng nề, sau cái chết của Tiếu Nguyệt, tôi mới phát hiện ra rằng tôi đã yêu cô ấy nhiều như thế nào. Nếu không phải bị áp lực thì tôi không muốn giết cô ấy, giờ rời khỏi cố thổ. Tại sao tôi vẫn cứ nghĩ đến những việc này? Tôi nên quên sạch tất cả đi, thậm chí quên luôn cả tên của mình, tôi không còn là Đường Hưng Sinh nữa, tôi không còn là người Trung Quốc...

...Đến đây đã được một tháng rồi, Lê Thúc là một con quỷ hút máu tham lam, tôi thực có chút hối hận vì đã tìm đến hắn, số tiền bao nhiêu năm tôi vất vả mới kiếm được, chỉ qua tay của hắn là thành hợp pháp. Giờ lại bị giảm giá tới mức thảm hại, mỗi lần nhìn thấy điệu cười tham lam không đáy của hắn là tôi chỉ hận một nỗi không thể rút súng ra, một phát bắn chết hắn, đây gọi là hổ lạc bình dương bị chó khuyển bắt nạt. Ở đây không phải là quê nhà của tôi, tôi đã phải trả giá rất nhiều, vì phải bảo toàn cho bọn họ mà ta phải tha hương xa xứ. Nhưng họ lại yên ổn vô lo, dựa vào cái gì chứ? Vì sao ta phải gánh chịu tất cả chứ? Vấn đề quyền nhập cư đã được giải quyết, tôi như được lột xác, chỉ soi vào gương là tôi cũng không dám nhận ra đây là mình. Tôi đã trả giá không biết bao là tinh lực và tài lực, có được lại chỉ là một nơi không phải nhà của mình. Dù tôi có được thân phận hợp pháp thì tôi vẫn là một kẻ ngoại lai...

....Hôm nay tự nhiên lại gặp một cố nhân trên phố, cậu ta từng là lãnh đạo tỉnh Vân An, cũng là vì lý do kinh tế mà chạy trốn tới đây, mà vừa khéo, cậu ta cũng đã đến tìm Lê Thúc, chúng tôi đã cùng nhau ăn cơm, hai người ngồi đối diện nói chuyện đột nhiên có cảm giác giống như là đều là kẻ lưu lạc phương trời, gặp nhau hà tất phải cần sự quen biết. Thì ra có rất nhiều kẻ làm quan thất thế bỏ trốn như chúng tôi, có người trốn được, có người che giấu rất giỏi, vẫn cứ tiếp tục ung dung sống tự do ở trong nước. Tiền của chúng tôi muốn rửa sạch phải thông qua những con quỷ hút máu như Lê Thúc, dù chúng tôi có xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn phải chịu đựng gã, lẽ nào đây chính là báo ứng? Lẽ nào tiêu thứ của bất nghĩa thực sẽ không có kết thúc tốt đẹp sao....

Triệu Thiên Tài nói: "Tên Lê Thúc này có vẻ rất lợi hại."

Trương Dương nói: "Qua nhật ký Đường Hưng Sinh viết cũng đủ biết, Lê Thúc chuyên làm công việc rửa tiền cho đám tham quan trong nước, trong tay hắn không biết đang nắm giữ bao nhiêu mạng lưới quan tham." Điều làm Trương Dương thấy thất vọng là ghi chép trong máy lại không có thứ liên quan đến Hải Sắt phu nhân, xem ra người phụ nữ này rất giỏi che giấu.

Triệu Thiên Tài nói tiếp: "Tôi tin rằng, bất cứ sản nghiệp gì cũng có thị trường cả, tên Lê Thúc này thông qua rửa tiền để đạt được món lợi kếch sù."

Trương Dương đứng dậy, đi ra phía cửa sổ, nhìn ra phía ngoài tuyết đang rơi trắng xóa, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, hắn biết thứ tài liều Đường Hưng Sinh để lại có ý nghĩa như thế nào? Nếu tài liệu mật này bị vạch trần, chắc chắn sẽ khiến cho Nam Tích bị một vố chấn động chưa từng có.

Tối đó Đường Ngọc Linh liền báo cảnh sát bị mất cắp, hai chiếc máy tính bị ăn trộm nhưng những đồ đạc khác lại không bị động đến, Đường Ngọc Linh lo lắng vì những bức ảnh nhạy cảm mà ả để trong máy, cô ả sợ sẽ có người lợi dùng nó để uy nhiễu mình.

Lê Thúc cũng nhanh chóng biết được chuyện này, máy tính của Đường Ngọc Linh bị ăn trộm, sao kẻ trộm lại chỉ nhằm vào máy tính của cô ta, lẽ nào trong máy tính có thứ gì quan trọng? Lê Thúc nghĩ tới những bí mật Đường Hưng Sinh có thể biết được, nhất thời nảy sinh lo lắng. Gã ngồi trong biệt thự của mình ở New York, cầm ly rượu vang đỏ mà ưu tư nhìn chằm chằm vào lò sưởi phía trước. Lúc này gã cảm thấy không bình ổn chút nào, Đường Hưng Sinh tuy đã bị trừ khử như ý muốn nhưng cái tên tiểu tử bắt cóc Đường Ngọc Linh kia lại không bị cảnh sát bắt được, theo như lời khai của Đường Ngọc Linh đã khai sau khi chạy thoát có thể đoán được rằng, tội phạm có hai người trong đó có một kẻ không biết nói tiếng anh

Chiếc điện thoại cổ trong phòng đột nhiên đổ chuông, làm đứt mạch suy nghĩ của Lê Thúc, hắn thở dài đưa tay ra nhấc điện thoại: "alo"

Một giọng nói lạnh lùng mà lại non trẻ cất lên: "Lê Thúc, lão nhân gia ông vẫn khỏe chứ!"

Lê Thúc có chút ngạc nhiên, chau mày lại, gã nghĩ tới một người: "Vẫn khỏe, cơ thể tôi vẫn còn cường tráng lắm!"

"Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ đợi sẵn, ông thực sự không đơn giản chút nào. Chiêu mượn dao giết người cũng thực là nhuần nhuyễn điệu nghệ."

Lê Thúc cười phá lên: "Chàng trai trẻ, tôi thực không biết cậu đang nói gì nữa!"

"Ông không phải là lão hồ đồ, mà đang giả bộ hồ đồ. Chiếc hòm chứa bột trắng là do ông đã đưa cho Đường Hưng Sinh, sau đó chính ông đi báo cảnh sát, nói Đường Hưng Sinh đang buôn bán ma túy với tôi, muốn mượn một mũi tên giết chết hai con chim, trừ khử cả tôi và Đường Hưng Sinh.

Sự việc đã nói trắng, Lê Thúc cũng không cần phải ngụy biện thêm nữa, gã lạnh lùng nói: "Tôi không quen biết cậu, tôi cũng không có thù oán gì với cậu, tôi chỉ là ứng phó với Đường Hưng Sinh, bây giờ hắn chết rồi, sự việc đã kết thúc."

Điện thoại lại truyền đến tiếng cười lớn: "Kết thúc, ông cho rằng chuyện này sẽ chấm dứt ở đây sao?"

Lê Thúc lạnh lùng nói: "Cậu muốn thế nào?"

"Đường Hưng Sinh đã để lại trong máy tinh của con gái hắn một số thứ, bây giờ những thứ đó đang ở trong tay tôi, tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy hứng thú!"

Lê Thúc trong lòng nhất thời lo lắng, gã dù sao cũng là một lão tướng đầy kinh nghiệm, điềm nhiên nói: "Đường Hưng Sinh cũng đã chết rồi, việc của hắn ta không quan tâm. Đừng cho rằng chỉ cần nắm được vài thứ vu vơ không căn cứ là có thể uy hiếp được ta. Chàng trai trẻ, ta khuyên cậu hãy sớm rời khỏi đây, nếu không cậu có hối cũng không kịp."

"Tại sao lại đổ tội giết Cố Giai Đồng cho Đường Hưng Sinh? Việc xảy ra với cô ta có phải là do ông bày ra không?"



Lê Thúc đáp: "Cậu là Trương Dương! Xem ra trước đây ta đã quá coi thường cậu, không sai, việc Cố Giai Đồng là do ta làm, cậu có thể làm gì chứ? Đây là nước Mỹ, tôi chỉ cần búng một ngón tay, cậu sẽ chết không có chỗ chôn đâu."

Trương Dương đáp: "Hãy nhớ kỹ câu này của ông nhé! Vì tôi mà ông phải sống đấy, tôi phải tự tay bắt sống cái mạng chó của ông!"

Trương Dương cúp điện thoai, nhưng Lê Thúc vẫn đang cầm chiếc điện thoại mà ngẩn ra, một lúc lâu sau mới định thần lại được, gã lập tức gọi tới một số khác: "Phu nhân, Trương Dương đã tra ra thân phận của tôi rồi!"

"Rốt cuộc ông làm thế nào vậy? Sao lại để hắn tra ra?"

Lê Thúc nói: "Đường Hưng Sinh đã để lại vài thứ trong máy tính của con gái hắn, nhất định là trước khi chết đã nói cho Trương Dương biết, cho nên..."

Ông có biết là tại sao ta bảo ông trừ khử Đường Hưng Sinh không, vì hắn đòi hỏi quá đáng, ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều quan viên trong nước. Nếu thật hắn có để lại tài liệu thì những thứ đó hẳn sẽ gây chấn động cả chốn chính trị Bình Hải, chúng ta là được là nhờ làm ăn với đám quan lại này. Nếu họ toi đời thì chúng ta sẽ mất đi nguồn khách hàng, mất đi nguồn khách hàng có nghĩa là chúng ta sẽ chẳng tồn tại được. Mà nếu họ gặp phải vấn đề, thì còn có ai tín nhiệm chúng ta? Còn ai sẽ rửa tiền thông qua chúng ta đây?"

Lê Thúc im bặt không trả lời được.

"Ta không cần biết ông làm thế nào, cũng không biết ông dùng thủ đoạn gì, nhất định phải bắt được hắn, càng không được để hắn về nước."

Lê Thúc nói: "Tìm thấy hắn không phải là dễ..."

"Việc này ông không cần phải lo, theo tính tình của hắn, nếu biết việc Cố Giai Đồng là do ông làm, thì dù ông không tìm hắn hắn cũng sẽ tìm đến ông!"

Lê Thúc nghe xong lời này có chút rùng mình, nhưng gã lập tức nghĩ lại Trương Dương chảng qua chỉ là một người, dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng chẳng làm được trò trống gì trong địa bàn của gã.

Đường Sơn đang ở trong khu xưởng ngầm dưới đất của mình để thưởng thức chiếc xe Porsche vừa lắp ráp xong, đột nhiên cửa xưởng bị mở tung ra, có hơn mười tên mặc áo đen nối đuôi nhau xông vào, Đường Sơn cảm thấy không ổn, vội vàng quay người chạy về phía phòng làm việc, sau lưng đã nghe thấy tiếng súng. Đường Sơn chưa kịp chạy vài bước, chân phải của y đã bị đạn bắn trúng. Y kêu lên thảm thiết rồi ngã lăn ra đất, một tên áo đen đi đến, lấy súng chĩa thẳng vào đầu y: "Trương Dương ở đâu?"

Đường Sơn lắc đầu: "Tao không biết mày đang nói gì?"

Tên áo đen giơ súng bắn thẳng vào tai trái của Đường Sơn, tai của y bị đạn bắn đến mức đau buốt, máu chảy ướt hết đầu và mặt.

Tên áo đen lại hỏi: "Bây giờ có biết hay không hả?"

Đường Sơn nói: "Tại sao lại tìm tao chứ?"

"Nếu như muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, thuộc hạ của mày lại không được kín miệng như mày lắm." Tên áo đen cười nói, lúc này Đường Sơn mới nhìn thấy Lạp Lực Hán cùng với hai tên áo đen khác đi ra, Đường Sơn cắn răng nghiến lợi: "Lạp Lực Hán, ngươi đã bán đứng ta!"

Tên áo đen cười ha ha: "Bán đứng mày? Mày chỉ có thể cho hắn cuộc sống u ám ẩn dật, nhưng bọn tao lại có thể cho nó một thân phận quang minh chính đại, cho hắn tiền, cho hắn cả gái, hoàn toàn biến hắn thành một người Mỹ, có tên kẻ ngốc mới từ chối điều kiện này." Gã lại dùng súng lục nhằm thẳng vào cánh tay phải của Đường Sơn: "Nghĩ cho kĩ đi, hãy đưa ra cho tao một câu trả lời xác đáng"

Đường Sơn đáp: "Lê Thúc phái mày tới?"

Tên áo đen đáp: "Mày không nói thì chỉ có đường chết."

Đường Sơn nói tiếp: "Tao không biết, tao thực sự không biết chỗ của hắn..."

"Bụp!" Một tiếng súng lại vang lên, cánh tay trái của Đường Sơn bị bắn một phát. Đường Sơn cũng rất kiên cường, y nghiến răng không rên một tiếng.

Đường Sơn nói: "...Két bảo hiểm....trong két bảo hiểm ở phong làm việc có điện thoại, có thể liên lạc được với họ."

"Đừng có mà giở trò đấy!"

Đường Sơn mặt mày đầy máu tươi cố lê lết vào phòng làm việc của mình, y gỡ bức tranh sơn dầu ra, phía sau là chiếc két sắt.

Tên áo đen chĩa súng vào đầu y: "Mở ra!"

Đường Sơn gật đầu, từ từ nhập mật mã, tên áo đen cảnh giác nhìn Đường Sơn, Đường Sơn ấn chữ sô cuối cùng, chiếc tường đột nhiên chuyển động, đây là một cánh cửa ngầm, cửa tự động mở ra, tên áo đen càng cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Sơn, nhưng không ngờ bàn tay y đột nhiên bấm vào mật mã trên bàn phím, từ lỗ hổng trên cánh cửa ngầm bắn ra hai mũi tên, bắn thẳng vào đỉnh đầu của tên áo đen, gã nghiên ngả rồi ngã lăn ra sàn. Cơ thể mập mạp của y trong chốc lát linh hoạt lạ thường, nhanh chóng chui vào bên trong cánh cửa, những kẻ khác ở bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vàng lao vào, nhằm bắn theo Đường Sơn, nhưng đạn đền bị bức tường ngầm chặn đứng.

Khi trời vừa sáng, cả vùng đã bị bão tuyết bao trùm trắng xóa, Triệu Thiên Tài đứng ở phía ngoài cửa, thấy tuyết đã phủ kín một nửa lốp xe ô tô, không khỏi lắc đầu, xem ra họ phải tiếp tục ở lại chỗ này.

Trương Dương từ phía sau đi ra, nhỏ giọng nói: "Chuẩn bị xuất phát thôi!"

Triệu Thiên Tài đáp: "Tuyết dày quá, chiếc xe Ford của chúng ta là xe tiên phong, khả năng tự cứu rất kém, đừng mạo hiểm nữa, ngộ nhỡ nửa đường bị mắc kệt thì rất phiền, hay là chờ rồi tính."

Trương Dương chỉ vào chiếc xe Freelander đỗ ngay bên cạnh xe mình nói: "Chiếc xe đó cũng được, chúng ta sẽ lái nó!"

Triệu Thiên Tài ngạc nhiên: "Cậu định cướp xe à?"

Trương Dương nhếch môi cười: "Tôi đâu có bản lĩnh đó, cái kĩ thuật này phải giao lai cho cậu vậy, tôi thì, cũng chỉ là giúp mở cửa xe thôi." Nói rồi hắn đi tới, định dùng quyền đập bể cửa kính, Triệu Thiên Tài vội vàng ngăn cản hắn: "Cậu cho rằng đến cửa chiếc xe này tôi cũng không mở được sao?"

Chỉ trong vòng mấy chục giây, Triệu Thiên Tài đã mở được cửa xe và dễ dàng khởi động máy, y nhìn về phía Trương Dương: "Câu lái xe đi!"

Trương Dương ngồi vào xe, lái chiếc xe đi lên chỗ tuyết đọng. Chiếc xe chuyển động làm kinh động đến chủ nhân của nó, gã kêu ầm ĩ chạy từ trong khách sạn đi ra, Trương Dương đã đẩy chân ga phóng thẳng. Gã người Mỹ phẫn nộ phát điên lên chửi mấy lần "F*** you". Lúc này Triệu Thiên Tài mới hạ cửa kính xe thò đầu ra ngoài, nghênh ngang giơ hai ngón tay giữa ra nhạo lại.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nhiều lúc làm vài việc xấu cũng thực cảm thấy vui vẻ hẳn, xem ra trong sâu thẳm mỗi người đều ẩn núp chút ý định phạm tội.

Triệu Thiên Tài mở bảng hướng dẫn của xe, xác định vị trí cần tới, sau đó điều chỉnh chiếc ghế ngồi cho thoải mái, thích thú nằm lên trên: "Tôi phát hiện thấy cậu thực sự sinh ra để làm tội phạm đó!"

Trương Dương nói: "Đừng có sỉ nhục cán bộ đảng của chúng tôi."

Triệu Thiên Tài cười: "Cậu đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng cố hữu về các bộ đảng đại lục của tôi rồi."

Trương Dương đáp: "Sau sự việc lần này, có lẽ tôi thật sự trở thành một tên tội phạm bị truy nã toàn cầu mất." Hắn vỗ vai Triệu Thiên Tài: "Liên lụy đến cậu rồi!"

Triệu Thiên Tài đáp: "Tôi là không còn đường nào để đi, năm đó khi đến Mỹ, vì gặp phải bọn cướp, tôi đã ngộ sát một người, nên mới làm ở xưởng xe lậu của Đường Sơn bây lâu nay, cậu ấy đối với tôi cũng rất tốt, giúp tôi chăm sóc em gái, tôi cũng không nghĩ tới tương lai gì, vốn cho rằng cả đời này không còn sáng sủa gì, chắc phải sống như vậy, em gái là nỗi bận tâm và hi vọng lớn nhất. Tôi liền mạng làm việc chỉ để kiến tiền cho nó đi học, để nó được sống sung sướng, nhưng..." Nghĩ đến cái chết thê thảm của em gái, mắt của Triệu Thiên Tài lại đỏ ngầu lên, y lấy nắm tay áp chặt vào miệng, mãi mới kìm chế được cảm xúc: "Tôi chẳng còn gì để bận tâm nữa, cho nên không sợ bị liên lụy đâu."

Trương Dương nói: "Chỉ cần lần này chúng ta rời Mỹ về nước thuận lợi, tôi sẽ giúp cậu cải tà quy chính."

Triệu Thiên Tài lắc đầu: "Đi sai một bước thì sẽ đi sai cả trăm bước, chúng ta đều không có cơ hội quay đầu lại đâu."

Chuông máy BP của y vang lên, Triệu Thiên Tài lấy máy nhắn tin ra xem, Đường Sơn phát cho công nhân trong xưởng ngầm của mình mỗi người một chiếc máy nhắn tin, âu cũng để dễ dàng tìm họ. Số máy nhắn tin chỉ có Đường Sơn biết, Triệu Thiên Tài nhỏ giọng nói: "Đường Sơn!"



Trương Dương nói: "Xem xem cậu ấy có việc gì."

Triệu Thiên Tài mở di động ra, gọi theo số trong máy nhắn tin.

Giọng Đường Sơn có chút khàn khàn: "Đưa điện thoại cho Trương Dương"

Triệu Thiên Tài vội đưa điện thoại lại cho Trương Dương: "Tìm cậu đó!"

Trương Dương lấy làm lạ, Đường Sơn đã nói rõ là không muốn dây rưa vào việc giữa họ và Lê Thúc, sao còn gọi điện thoại cho mình? Lẽ nào gã thực sự gặp chuyện gì.

Sự việc quả như dự liệu của Trương Dương, Đường Sơn kể cho Trương Dương nghe về chuyện bị tấn công ở xưởng ngầm, tức giận mà nói: "Tên thất phu khốn kiếp kia, hắn không tìm thấy các cậu, lại chĩa thẳng họng súng vào tôi!"

Trương Dương nói: "Ngay từ lúc bắt đầu cậu đã bị cuốn vào việc rồi, bây giờ muốn đặt mình đứng ngoài chuyện có lẽ đã muộn rồi, muốn bảo toàn tính mạng, cậu chỉ còn một cách, đó là giúp chúng tôi loại bỏ Lê Thúc."

Đường Sơn đáp: "Lão già kia có một sở thích rất ít người biết, hắn là một kẻ mê đồng luyến, thích gái non, trước giờ đều là tên Thomas của tổng hội Hồng ngũ nguyệt dạ ở New York phục vụ hắn về mặt này, cậu tìm hắn, có thể bắt đầu từ Thomas."

Tổng hội Hồng ngũ nguyệt dạ là một hội rất nổi tiếng ở New York, bình thường những người đến đây đều là giới thượng lưu, ở đây ra vào phải có thẻ hội viên, người bình thường không được phép vào.

Trương Dương và Triệu Thiên Tài tuy có chút năng lực, nhưng cũng không có cách nào đối phó với phòng vệ cẩn mật của Hồng ngũ nguyệt, họ không thể cứng nhắc mà xông thẳng vào. Hai người ngồi trong xe, phía bên kia là Hồng ngũ nguyệt đèn sáng lập lòe, bên ngoài cửa có tới bốn tên bảo an trang bị đầy đủ vũ khí. Giải quyết mấy tên cũng không khó chỉ là phía nghiêm bên đối diện Hồng ngũ nguyệt lại là đồn cảnh sát, chỉ hơi chút động tĩnh cũng sẽ kinh động đến đám cảnh sát.

Triệu Thiên Tài nói: "Không thể xông thẳng vào, ngộ nhỡ đánh rắn động cỏ thì phiền!"

Trương Dương nói: "Đi vòng qua phía sau, tôi sẽ nhảy qua tường vậy." Triệu Thiên Tài nói tiếp: "Tường vây cao tới hơn 3m, bên trên lại có lưới điện đó." Y hiển nhiên không tin Trương Dương có thể nhảy vượt qua tường cao như vậy.

Trương Dương cười: "Cậu để ý lái xe qua đó là được rồi!"

Triệu Thiên Tài lái xe vòng ra phía sau, Trương Dương mặc một bộ áo mặt nạ vừa mua được vào, trông giống như một người nhện thực thụ.

Triệu Thiên Tài nhìn bộ dạng của Trương Dương không nhịn nổi cười: "Nếu như cậu có bản lĩnh của Spider Man thì tốt quá."

Trương Dương mở cửa xe đi xuống, lợi dụng bóng đêm che chở, hắn nhanh chóng trèo lên chiếc cây to bên tường, lên đến độ cao có thể nhảy vào tường, hắn hít sâu một hơi, thả người nhảy qua, trực tiếp vượt qua bức tường.

Triệu Thiên Tài nhìn thấy thế trợn mắt há hốc mồn, tốc độ của thằng nhãi này thực nhanh như vượn, từ độ cao 4m như vậy mà nhảy qua, lẽ nào không sợ ngã bị thương sao?"

Triệu Thiên Tài lo lắng hiển nhiên là thừa, dựa vào thân thủ của Trương đại quan nhân, chỉ một bức tường vây tí tẹo sao có thể làm khó được hắn, Trương Dương nhảy xuống sân trong nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng bay, sau đó nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối quanh khu câu lạc bộ đêm. Qua cửa kính có thể nhìn thấy ở đại sảnh lầu một đang có biểu diễn ca nhạc, trên sàn có tới hơn chục vũ nữ thon thả tóc vàng mặc váy ngắn nhảy múa.

Trương Dương không hứng thú gì với thứ đó, hắn áp sát vào vách tường trèo lên bên trên bằng thuật bích hổ du tường, một mạch leo đến tầng ba, tìm thấy một phòng không bật đèn, hắn vội mở cửa sổ chui vào. Trương đại quan nhân vừa lẻn vào thì cảm thấy có gì đó không ổn, bên trong căn phòng có tiếng đôi nam nữ đang nồng nhiệt, xem ra nơi đây cũng là một nơi nhơ bẩn dơ dáy, Trương Dương lặng lẽ chuồn qua, thuận theo cánh cửa mà nhìn vào bên trong, trong đó thực có một đôi đang hành sự, ả tóc vàng đang ngồi trên người một tên đàn ông, cứ không ngừng động tác, tên kia cứ kêu lên không ngừng, thật chói tai.

Trương đại quan nhân cũng không quấy nhiễu bọn họ, thấy trên mắc áo có một bộ đồ tây phục, hắn liền mặc luôn lên người, thay bộ đồ người nhện kia, thế là thành công hóa trang thành người của địch, chẳng cần bộ đồ hóa trang kia nữa. Những người khách ở đây đều ăn mặc bình thường, chỉ có cách hắn cũng mặc đồ tây mới không đến mức nổi bật. May mà bộ đồ này hợp với vóc người Trương Dương, hắn cũng có lòng tốt treo lại bộ đồ của mình lên móc áo, ít nhất cũng không để cho người ta phải trần như nhộng ra khỏi phòng.

Trương Dương cẩn thận mở cửa phòng bước ra, không ngờ bên ngoài lại đứng sừng sừng một gã vệ sĩ, tên này vốn đang đứng ngoài canh phòng, thấy cửa mở cứ tưởng chủ nhân đi ra, ai dè lại là một tên khác, gã còn đang không hiểu rốt cuộc là thế nào thì đã bị Trương Dương đánh một đòn vào mặt, ngất lịm đi. Hắn tiện tay điểm trúng huyệt đạo của gã, sau đó lôi tên vệ sĩ vào trong phòng. Làm xong việc Trương Dương chỉnh lại cà vạt, nhẹ nhàng đóng cửa lại bước ra bên ngoài.

Bên trong Hồng ngũ nguyệt trang trí rất nguy nga tráng lệ, hàng lang đều trải đầy thảm lông cừu, Trương Dương men theo hàng lang đi đến trước thang máy. Vào thang máy và đi thẳng xuống phòng khách tầng một, hắn tìm một chiếc bàn và ngồi xuống. Rất nhanh có một quý cô thỏ phục vụ gợi cảm nóng bỏng đi đến, đôi mắt gợi tình nhìn Trương Dương: "Thưa ngài, ngài muốn gọi gì?"

Trương đại quan nhân nói tiếng anh rất kém, hai ngày này đều học nói loạn theo Triệu Thiên Tài, từ ngài hắn hiểu được còn phía sau thì chịu. Nhưng không quan trọng, Trương Dương rút bóp da ra, đương nhiên không phải của hắn, bên trong có tới hai ngàn đô, hắn móc ra một tờ trăm đô nhét vào trước ngực cô gái nói một câu: "Chinese!" Không còn cách nào khác, tiếng anh của anh đây chán ốm, giao lưu với cô em bằng ngôn ngữ là không thể.

Cô gái thỏ liền nở nụ cười tươi rói, theo cách hiểu của nàng, Trương Dương hẳn đang tìm một cô gái người Hoa, cô gật đầu nói: "Không vấn đề!" Rất nhanh sau đó, cô dẫn đến một cô nàng người Hoa, Trương Dương nhìn qua cũng biết cô nàng không phải là người Trung Quốc thuần chủng, dáng người cao to, da lại trắng nõn, cao khoảng 1m8, tóc đen có lẽ là do nhuộm, đôi mắt đen cũng có chút khác thường. Trương đại quan nhân trông có vẻ như dễ dàng bị người khác lường gạt, lão đây muốn tìm một người Trung Quốc để hỏi thăm, rốt cuộc lại dám đưa thứ hàng giả ra lừa bịp hắn.

Cô nàng này mặc một bộ sườn xám đỏ, tả xẻ lớn lộ rõ cái đùi dài trắng nõn, rất gây chú ý. Thực lương tâm mà nói, cô nàng cũng rất xinh xắn, nhưng hôm nay Trương đại quan nhân đến không phải là để thăm hoa vấn liễu, vốn không có hứng thú.

Cô nàng nhìn Trương Dương cười thản nhiên: "Chào tiên sinh, tên em là Mai La!" Vừa mở miệng ra là giọng nói dịu dàng lưu loát, Trương đại quan nhân có chút ngạc nhiên, xem ra người ta cũng không lừa hắn, cô nàng nói tiếng Trung rất thạo.

Trương Dương cười gật đầu, có ý bảo cô nàng ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Em là con lai hả?"

Mai La gật đầu: "Bà em là người Thượng Hải TQ, coi như em có một phần tư huyết thống Trung Quốc, từ nhỏ đã lớn lên với bà cho nên tiếng Thượng Hải của em rất khá.

Trương Dương nói: "Tiếng anh của ảnh rất kém!"

Mai La quyến rũ nói: "Tới đây rồi, thực ra không cần lo lắng về ngôn ngữ" tay của cô nàng nhẹ lướt xuống đùi của Trương Dương, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cố ý mà như vô tình chạm phải chỗ nhạy cảm của hắn, khiêu khích bản năng nguyên thủy của hắn....

Trương đại quan rất nhanh đã phản ứng lại, bản năng của đàn ông, trong trường hợp này chẳng ai có thể kháng cự lại cả, càng huống hồ, vốn dĩ Mai La đã là một người rất quyến rũ, Trương Dương lùi lại đằng sau, rồi nắm lấy cánh tay Mai La đang định tiến thêm bước nữa.

Mai La bĩu môi nói: “Có muốn cảm nhận phục vụ của tôi một chút không?”

Trương Dương cười nói: “Cô không phải là loại hình tôi thích.”

Câu này rõ ràng đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Mai La, nụ cười của cô ta ngay lập tức trở nên gượng gạo, có điều cô ta vẫn bỏ ra tố chất nghề nghiệp rất tốt: “Tiên sinh thích loại hình nào vậy?”

Trương Dương nói: “có nhỏ hơn một chút không? Cô hiểu ý tôi mà.”

Thái độ của Mai La hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng người thanh niên anh tuấn này lại có sở thích biến thái như vậy. Trương Dương cần lấy tờ 200 đô la Mỹ đưa cho cô ta.

Mai La nhận lấy tiền, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh thích hàng non sao?”

Trương Dương cười hơi xấu hổ.

Mai La nói: “Việc này đều là của Angela phụ trách, nhưng hôm nay cô ấy lại không ở đây.”

Trương Dương nói: “Tôi muốn phục vụ tận nơi.”

Mai La nói: “Vậy thì phải để ông chủ gật đầu mới được!”

Người Trương Dương muốn gặp chính là ông chủ Thomas, câu này của Mai La vừa đúng ý của hắn, hắn lại lấy ra 3 tờ đô la đưa cho Mai La.

Tiền bạc thật sự có hiệu quả hơn lời nói rất nhiều, Mai La nói: “Tôi dẫn anh đến gặp ông ta!”

Phòng làm việc của Thomas nằm ở tầng 5 Hồng Ngũ Nguyệt, Mai La đưa Trương Dương đến ngoài cửa phòng, có hai tên bảo tiêu da đen đứng ở đó trông, thấy Mai La đưa người đến, họ cùng bước tới, ngụ ý Trương Dương giơ tay lên, tiến hành khám người, không ngờ một ông chủ kỹ viện lại có phái lớn như vậy.

Trương Dương giơ hai tay lên, để họ cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định rằng trên người Trương Dương không đem theo vũ khí gì, hai người mới để Trương Dương bước vào phòng làm việc, mặc dù Mai La là người làm của Hồng Ngũ Nguyệt, nhưng cũng phải khám người như vậy, từ đó có thể thấy rằng người tên Thomas khá là cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook