Chương 1806: Gánh nặng đường xa (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Sĩ đồ của Cung Kì Vĩ còn rất dài, một người muốn đi xa thì không thể vĩnh viễn dựa vào gậy, quan trọng hơn là phải dựa vào chính mình.
Sau khi Cung Kì Vĩ trao đổi với lãnh đạo ở Đông Giang, ngồi chuyến xe lửa buổi chiều hôm ấy tới Bắc Cảng, trên vé tàu có ghi, thời gian tới Bắc Cảng chắc là chín giờ hai mươi phút tối, trước khi Cung Kì Vĩ lên xe đã gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn nói với Trương Dương thời gian mình đến, với quan hệ giữa bọn họ thì căn bản không cần phải khách khí, ý tứ của Cung Kì Vĩ là bảo đi đón hắn.
Trương đại quan nhân nghe thấy phó bí thư Cung hôm nay sẽ giá lâm Bắc Cảng thì vui sướng vô cùng, Cung Kì Vĩ và hắn có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, bọn họ rất thích nhau, Cung Kì Vĩ đến Bắc Cảng đối với hắn mà nói thì chính là một chuyện tốt, hắn có thể thoải mái mở ra một mảng thiên địa ở Bắc Cảng.
Cung Kì Vĩ ở trong điện thoại đã dặn dò Trương Dương đừng nói tin tức hắn tới Bắc Cảng ra.
Trương Dương minh bạch, Cung Kì Vĩ lần này định cải trang vi hành. Nếu Cung Kì Vĩ đã dặn thì hắn đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của Cung Kì Vĩ, tối hôm đó một mình lái xe tới nhà ga Bắc Cảng, không ngờ xe lửa tới muộn, đợi tới mười giờ mới tới, Trương Dương chạy đến sân ga đón Cung Kì Vĩ, nhìn thấy Cung Kì Vĩ xách một túi du lịch màu đen thì không khỏi cười nói: Bí thư, đơn giản như vậy thôi ư?
Cung Kì Vĩ noid: Không đơn giản sao chứng tỏ được sự thanh liêm của tôi.
Trương Dương nói: Tôi, tôi thay mắt toàn thể nhân dân Bắc Cảng hoan nghênh Cung đại thanh thiên đến.
Cung Kì Vĩ cười một tiếng, từ chối yêu cầu xách đồ hộ của Trương Dương, túi cũng không nặng, hắn đi theo Trương Dương rời khỏi nhà ga theo đường khách quý, tới xe việt dã của Trương Dương, vỗ vỗ túi du lịch nói: Tôi chuẩn bị sáng mai tới thị lý báo danh.
Trương Dương nói: Tốt lắm, tôi tối nay sẽ đón gió tẩy trần cho anh.
Cung Kì Vĩ nói: Tùy tiện ăn chút gì đó thôi, đừng long trọng.
Trương Dương cười nói: Tôi có tính toán. Hắn dẫn Cung Kì Vĩ tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Trương Dương có thẻ kim cương ở đây, thuê phòng cũng không cần phải đăng ký.
Cung Kì Vĩ bỏ đồ đạc vào phòng, nói: Trương Dương, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó thôi.
Trương Dương nói: Thế này đi, tôi xuống mua ít thức ăn chín, trong xe có rượu, chúng ta ăn ngay trong phòng.
Cung Kì Vĩ cười nói: Như vậy càng tốt, cậu đi mua đi, tôi đi tắm.
Trương Dương gật đầu tới con phố náo nhiệt ở cạnh Kim Sắc Cảng Loan, Trương Dương mua một ít thịt bò chín và lạc, hai cái móng giò, từ trong xe cầm ra hai bình Mao Đài rồi đi vào khách sạn, ở đại sảnh gặp Tiêu Mân Hồng.
Tiêu Mân Hồng nhìn thấy Trương Dương thì cũng có chút kinh ngạc, cười nói: Bí thư Trương, ngài đại giá quang lâm mà không nói với tôi một tiếng.
Trương Dương cười nói: Tôi còn tưởng rằng cô ở nước Mỹ không về nữa .
Tiêu Mân Hồng nói: Buổi sáng hôm nay mới về, vừa hay tới đây xử lý một số sổ sách, không ngờ lại gặp anh ở đây. Cô ta liếc đồ ăn trong tay Trương Dương: Làm gì vậy? Còn đi ra ngoài mua nữa, khách sạn của chúng tôi có đồ ăn khuya mà.
Trương Dương cười nói: Có bằng hữu ở ngoài tới, vừa mới vào ở, hai chúng tôi ăn qua loa chút gì đó thôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Ở phòng số mấy, để lát nữa tôi bảo đầu bếp làm ít đồ cho các anh.
Trương Dương nói: Không cần phiền toái vậy đâu.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Vậy không quấy rầy anh, mau đi đi, có gì thì cứ phân phó cho lễ tân nhé.
Cung Kì Vĩ nhìn thấy Trương Dương cầm nhiều món ăn mặn như vậy trở về thì không khỏi bật cười: Trương Dương à Trương Dương, thằng nhóc cậu không biết sự quan trọng của thức ăn ư, nhiều thức ăn mặn như vậy không tốt cho cơ thể đâu.
Trương Dương cười nói: Không ai có thể sống hai đời cả, đương nhiên phải uống rượu chén lớn, ăn miếng thịt to rồi. Hắn ở trong tủ đựng rượu lấy ra hai cái chén thủy tinh rồi rót Mao Đài.
Cung Kì Vĩ bày thức ăn lên bàn, hai người mặt đối mặt cầm chén rượu lên, Cung Kì Vĩ cười nói: Đa tạ bí thư Trương khoản đãi!
Trương đại quan nhân nói: Ở trước mặt anh tôi chỉ là một bí thư nhỏ, nên lời chúc rượu phải là tôi nói, bí thư Cung, đại biểu đại biểu toàn thể quần chúng cán bộ thành phố Tân Hải, thuận tiện đại biểu toàn thể thị dân Bắc Cảng chân thành hoan nghênh ngài.
Cung Kì Vĩ cười nói: Thật đúng là biết sửa từ, có điều nghe rất quen, toàn là lời nói khách sáo.
Trương Dương nói: Tuy là lời nói khách sáo nhưng rất thật lòng.
Cung Kì Vĩ nói: Vì sao không đại biểu cán bộ Bắc Cảng?
Trương đại quan nhân cười nói: Cán bộ Bắc Cảng tôi không quản được.
Cung Kì Vĩ cười ha ha, nói: Ẩn ý của cậu là có người không hoan nghênh tôi đúng không?
Trương Dương nói: Những người làm lãnh đạo các anh đa nghi quá, làm quan càng lớn thì càng đa nghi.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi không phải đa nghi, Tôi là nói sự thật. Tôi biết cậu thật lòng hoan nghênh tôi, nhưng người khác nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Anh từ lúc nào như vậy để ý tới suy nghĩ của người khác như vậy.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi nhận được lệnh điều động vô cùng đột nhiên, giữa hai người chúng ta tôi không cần giấu diếm gì cả. Tôi là biết gì về Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Có biết hay không không quan trọng, thành thị trong nước đều giống nhau cả thôi. Phương pháp quản lý cũng tương tự. Khi tôi vừa tới Tân Hải, cũng chẳng có chút đầu mối nào, hiện tại không phải là quản lý nó đâu ra đấy ư? Thằng ôn này trước giờ chưa bao giờ biết khiêm tốn.
Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương, cậu hiểu tôi, tôi đã tới là muốn làm việc thực sự.
Trương Dương nói: Vạn sự khởi đầu nan. Thật ra anh so với tôi còn hạnh phúc hơn, ít nhất cũng có tôi làm tiên phong mở đường.
Cung Kì Vĩ cầm chén rượu lên nói: Vì những lời này của cậu, tôi kính cậu một ly.
Trương đại quan nhân cười nói: Khách khí khách khí rồi. Giữa hai người chúng ta không nói lời khách sáo, dù sao, giữa anh và tôi khẳng định sẽ là thống nhất mặt trận, cùng chung mối thù.
Sau khi Cung Kì Vĩ uống chén này thì nói: Trương Dương, tôi sở dĩ vừa tới Bắc Cảng đã gặp cậu đầu tiên, không chỉ là vì tình bạn giữa chúng ta mà còn bởi vì tôi có mấy câu muốn nói thật với cậu.
Trương Dương gật đầu.
Cung Kì Vĩ nói: Trước khi tôi đến Bắc Cảng, bí thư Tống đã đặc biệt gặp mặt tôi, từ trong những lời nói của y tôi ý thức được vấn đề của Bắc Cảng vô cùng nghiêm trọng, công tác về sau khẳng định sẽ phải chịu áp lực cực lớn.
Trương Dương nói: Không sao, tôi giúp anh.
Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương, thật ra tất cả mọi người đều cho rằng cậu giúp tôi. Đều cho rằng hai chúng ta khẳng định sẽ đứng trên cùng một mặt trận, nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui thấy như vậy không có lợi cho việc khai triển công tác của chúng ta.
Trương Dương có chút mê hoặc nói: Thế là sao?
Cung Kì Vĩ nói: Tôi tuy rằng không hiểu lắm về Bắc Cảng nhưng tôi biết muốn xâm nhập vào sâu, tìm hiểu được mấu chốt chân chính thì nhất định phải chui vào đó. Nếu người khác thủy chung bài xích tôi ra ngoài thì tôi vĩnh viễn không thể tìm hiểu được chân tướng của sự thật.
Trương Dương nói: Anh là nói...
Cung Kì Vĩ nói: Ruồi bọ không bâu trứng lành, quan hệ giữa chúng ta ăn ý thì người khác sẽ cho rằng không có cớ hội mà vào, bọn họ sẽ kính nhi viễn chi đối với chúng ta, nhưng nếu giữa chúng ta xuất hiện mâu thuẫn. Sẽ có kẻ có dụng tâm khác chen vào.
Trương Dương minh bạch ý tứ của Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ lần này tới là trước tiên cho hắn châm dự phòng, về sau trong công tác, hai người bọn họ ít nhất ở ngoài mặt sẽ không biểu hiện rồi vẻ quá mức thân mật. Bọn họ trong trường hợp công khai có thể sẽ biểu hiện ra sự không hài hòa, thậm chí là bất đồng ý kiến. Trương đại quan nhân thở dài nói: Bí thư Cung, ngài đây là định bày một ván cờ thật lớn.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi suy nghĩ rất lâu rồi, Bắc Cảng muốn phát triển thì phải phá rồi lại dựng.
Trương Dương nói: Chuyện như vậy phức tạp như vậy không? Chỉ cần tra ra mấu chốt của vấn đề, bốc thuốc đúng bệnh là được rồi. Cùng lắm thì thay đổi tất cả ban lãnh đạo hiện tại, tôi không tin Bắc Cảng sẽ không tốt lên.
Cung Kì Vĩ nói: Quản lý thành thị giống như trị bệnh vậy, trị ngọn thì dễ, nhưng trị tận gốc thì dễ, nếu chúng ta chỉ thanh trừ được một số thứ bên ngoài thì chỉ có thể mang tới được tác dụng nhất thời thôi, không lâu nữa các loại bệnh sẽ lại quay lại.
Chuông cửa vang lên, là nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, Trương Dương vừa nhìn đã biết là Tiêu Mân Hồng an bài, đồ ăn được đưa tới vô cùng phong phú, sò bắc cực, cá ba viền, tôm úc, rực rỡ muôn màu, Cung Kì Vĩ có chút kỳ quái nhìn Trương Dương, nhân viên phục vụ xếp đồ ăn xong thì mỉm cười nói: Bí thư Trương, Tiêu tổng của chúng tôi an bài.
Trương đại quan nhân chỉ đành nhận thôi, hắn gật đầu nói: Thay tôi cám ơn Tiêu tổng của các cô.
Sau khi Cung Kì Vĩ trao đổi với lãnh đạo ở Đông Giang, ngồi chuyến xe lửa buổi chiều hôm ấy tới Bắc Cảng, trên vé tàu có ghi, thời gian tới Bắc Cảng chắc là chín giờ hai mươi phút tối, trước khi Cung Kì Vĩ lên xe đã gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn nói với Trương Dương thời gian mình đến, với quan hệ giữa bọn họ thì căn bản không cần phải khách khí, ý tứ của Cung Kì Vĩ là bảo đi đón hắn.
Trương đại quan nhân nghe thấy phó bí thư Cung hôm nay sẽ giá lâm Bắc Cảng thì vui sướng vô cùng, Cung Kì Vĩ và hắn có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, bọn họ rất thích nhau, Cung Kì Vĩ đến Bắc Cảng đối với hắn mà nói thì chính là một chuyện tốt, hắn có thể thoải mái mở ra một mảng thiên địa ở Bắc Cảng.
Cung Kì Vĩ ở trong điện thoại đã dặn dò Trương Dương đừng nói tin tức hắn tới Bắc Cảng ra.
Trương Dương minh bạch, Cung Kì Vĩ lần này định cải trang vi hành. Nếu Cung Kì Vĩ đã dặn thì hắn đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của Cung Kì Vĩ, tối hôm đó một mình lái xe tới nhà ga Bắc Cảng, không ngờ xe lửa tới muộn, đợi tới mười giờ mới tới, Trương Dương chạy đến sân ga đón Cung Kì Vĩ, nhìn thấy Cung Kì Vĩ xách một túi du lịch màu đen thì không khỏi cười nói: Bí thư, đơn giản như vậy thôi ư?
Cung Kì Vĩ noid: Không đơn giản sao chứng tỏ được sự thanh liêm của tôi.
Trương Dương nói: Tôi, tôi thay mắt toàn thể nhân dân Bắc Cảng hoan nghênh Cung đại thanh thiên đến.
Cung Kì Vĩ cười một tiếng, từ chối yêu cầu xách đồ hộ của Trương Dương, túi cũng không nặng, hắn đi theo Trương Dương rời khỏi nhà ga theo đường khách quý, tới xe việt dã của Trương Dương, vỗ vỗ túi du lịch nói: Tôi chuẩn bị sáng mai tới thị lý báo danh.
Trương Dương nói: Tốt lắm, tôi tối nay sẽ đón gió tẩy trần cho anh.
Cung Kì Vĩ nói: Tùy tiện ăn chút gì đó thôi, đừng long trọng.
Trương Dương cười nói: Tôi có tính toán. Hắn dẫn Cung Kì Vĩ tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Trương Dương có thẻ kim cương ở đây, thuê phòng cũng không cần phải đăng ký.
Cung Kì Vĩ bỏ đồ đạc vào phòng, nói: Trương Dương, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó thôi.
Trương Dương nói: Thế này đi, tôi xuống mua ít thức ăn chín, trong xe có rượu, chúng ta ăn ngay trong phòng.
Cung Kì Vĩ cười nói: Như vậy càng tốt, cậu đi mua đi, tôi đi tắm.
Trương Dương gật đầu tới con phố náo nhiệt ở cạnh Kim Sắc Cảng Loan, Trương Dương mua một ít thịt bò chín và lạc, hai cái móng giò, từ trong xe cầm ra hai bình Mao Đài rồi đi vào khách sạn, ở đại sảnh gặp Tiêu Mân Hồng.
Tiêu Mân Hồng nhìn thấy Trương Dương thì cũng có chút kinh ngạc, cười nói: Bí thư Trương, ngài đại giá quang lâm mà không nói với tôi một tiếng.
Trương Dương cười nói: Tôi còn tưởng rằng cô ở nước Mỹ không về nữa .
Tiêu Mân Hồng nói: Buổi sáng hôm nay mới về, vừa hay tới đây xử lý một số sổ sách, không ngờ lại gặp anh ở đây. Cô ta liếc đồ ăn trong tay Trương Dương: Làm gì vậy? Còn đi ra ngoài mua nữa, khách sạn của chúng tôi có đồ ăn khuya mà.
Trương Dương cười nói: Có bằng hữu ở ngoài tới, vừa mới vào ở, hai chúng tôi ăn qua loa chút gì đó thôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Ở phòng số mấy, để lát nữa tôi bảo đầu bếp làm ít đồ cho các anh.
Trương Dương nói: Không cần phiền toái vậy đâu.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Vậy không quấy rầy anh, mau đi đi, có gì thì cứ phân phó cho lễ tân nhé.
Cung Kì Vĩ nhìn thấy Trương Dương cầm nhiều món ăn mặn như vậy trở về thì không khỏi bật cười: Trương Dương à Trương Dương, thằng nhóc cậu không biết sự quan trọng của thức ăn ư, nhiều thức ăn mặn như vậy không tốt cho cơ thể đâu.
Trương Dương cười nói: Không ai có thể sống hai đời cả, đương nhiên phải uống rượu chén lớn, ăn miếng thịt to rồi. Hắn ở trong tủ đựng rượu lấy ra hai cái chén thủy tinh rồi rót Mao Đài.
Cung Kì Vĩ bày thức ăn lên bàn, hai người mặt đối mặt cầm chén rượu lên, Cung Kì Vĩ cười nói: Đa tạ bí thư Trương khoản đãi!
Trương đại quan nhân nói: Ở trước mặt anh tôi chỉ là một bí thư nhỏ, nên lời chúc rượu phải là tôi nói, bí thư Cung, đại biểu đại biểu toàn thể quần chúng cán bộ thành phố Tân Hải, thuận tiện đại biểu toàn thể thị dân Bắc Cảng chân thành hoan nghênh ngài.
Cung Kì Vĩ cười nói: Thật đúng là biết sửa từ, có điều nghe rất quen, toàn là lời nói khách sáo.
Trương Dương nói: Tuy là lời nói khách sáo nhưng rất thật lòng.
Cung Kì Vĩ nói: Vì sao không đại biểu cán bộ Bắc Cảng?
Trương đại quan nhân cười nói: Cán bộ Bắc Cảng tôi không quản được.
Cung Kì Vĩ cười ha ha, nói: Ẩn ý của cậu là có người không hoan nghênh tôi đúng không?
Trương Dương nói: Những người làm lãnh đạo các anh đa nghi quá, làm quan càng lớn thì càng đa nghi.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi không phải đa nghi, Tôi là nói sự thật. Tôi biết cậu thật lòng hoan nghênh tôi, nhưng người khác nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Anh từ lúc nào như vậy để ý tới suy nghĩ của người khác như vậy.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi nhận được lệnh điều động vô cùng đột nhiên, giữa hai người chúng ta tôi không cần giấu diếm gì cả. Tôi là biết gì về Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Có biết hay không không quan trọng, thành thị trong nước đều giống nhau cả thôi. Phương pháp quản lý cũng tương tự. Khi tôi vừa tới Tân Hải, cũng chẳng có chút đầu mối nào, hiện tại không phải là quản lý nó đâu ra đấy ư? Thằng ôn này trước giờ chưa bao giờ biết khiêm tốn.
Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương, cậu hiểu tôi, tôi đã tới là muốn làm việc thực sự.
Trương Dương nói: Vạn sự khởi đầu nan. Thật ra anh so với tôi còn hạnh phúc hơn, ít nhất cũng có tôi làm tiên phong mở đường.
Cung Kì Vĩ cầm chén rượu lên nói: Vì những lời này của cậu, tôi kính cậu một ly.
Trương đại quan nhân cười nói: Khách khí khách khí rồi. Giữa hai người chúng ta không nói lời khách sáo, dù sao, giữa anh và tôi khẳng định sẽ là thống nhất mặt trận, cùng chung mối thù.
Sau khi Cung Kì Vĩ uống chén này thì nói: Trương Dương, tôi sở dĩ vừa tới Bắc Cảng đã gặp cậu đầu tiên, không chỉ là vì tình bạn giữa chúng ta mà còn bởi vì tôi có mấy câu muốn nói thật với cậu.
Trương Dương gật đầu.
Cung Kì Vĩ nói: Trước khi tôi đến Bắc Cảng, bí thư Tống đã đặc biệt gặp mặt tôi, từ trong những lời nói của y tôi ý thức được vấn đề của Bắc Cảng vô cùng nghiêm trọng, công tác về sau khẳng định sẽ phải chịu áp lực cực lớn.
Trương Dương nói: Không sao, tôi giúp anh.
Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương, thật ra tất cả mọi người đều cho rằng cậu giúp tôi. Đều cho rằng hai chúng ta khẳng định sẽ đứng trên cùng một mặt trận, nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui thấy như vậy không có lợi cho việc khai triển công tác của chúng ta.
Trương Dương có chút mê hoặc nói: Thế là sao?
Cung Kì Vĩ nói: Tôi tuy rằng không hiểu lắm về Bắc Cảng nhưng tôi biết muốn xâm nhập vào sâu, tìm hiểu được mấu chốt chân chính thì nhất định phải chui vào đó. Nếu người khác thủy chung bài xích tôi ra ngoài thì tôi vĩnh viễn không thể tìm hiểu được chân tướng của sự thật.
Trương Dương nói: Anh là nói...
Cung Kì Vĩ nói: Ruồi bọ không bâu trứng lành, quan hệ giữa chúng ta ăn ý thì người khác sẽ cho rằng không có cớ hội mà vào, bọn họ sẽ kính nhi viễn chi đối với chúng ta, nhưng nếu giữa chúng ta xuất hiện mâu thuẫn. Sẽ có kẻ có dụng tâm khác chen vào.
Trương Dương minh bạch ý tứ của Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ lần này tới là trước tiên cho hắn châm dự phòng, về sau trong công tác, hai người bọn họ ít nhất ở ngoài mặt sẽ không biểu hiện rồi vẻ quá mức thân mật. Bọn họ trong trường hợp công khai có thể sẽ biểu hiện ra sự không hài hòa, thậm chí là bất đồng ý kiến. Trương đại quan nhân thở dài nói: Bí thư Cung, ngài đây là định bày một ván cờ thật lớn.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi suy nghĩ rất lâu rồi, Bắc Cảng muốn phát triển thì phải phá rồi lại dựng.
Trương Dương nói: Chuyện như vậy phức tạp như vậy không? Chỉ cần tra ra mấu chốt của vấn đề, bốc thuốc đúng bệnh là được rồi. Cùng lắm thì thay đổi tất cả ban lãnh đạo hiện tại, tôi không tin Bắc Cảng sẽ không tốt lên.
Cung Kì Vĩ nói: Quản lý thành thị giống như trị bệnh vậy, trị ngọn thì dễ, nhưng trị tận gốc thì dễ, nếu chúng ta chỉ thanh trừ được một số thứ bên ngoài thì chỉ có thể mang tới được tác dụng nhất thời thôi, không lâu nữa các loại bệnh sẽ lại quay lại.
Chuông cửa vang lên, là nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, Trương Dương vừa nhìn đã biết là Tiêu Mân Hồng an bài, đồ ăn được đưa tới vô cùng phong phú, sò bắc cực, cá ba viền, tôm úc, rực rỡ muôn màu, Cung Kì Vĩ có chút kỳ quái nhìn Trương Dương, nhân viên phục vụ xếp đồ ăn xong thì mỉm cười nói: Bí thư Trương, Tiêu tổng của chúng tôi an bài.
Trương đại quan nhân chỉ đành nhận thôi, hắn gật đầu nói: Thay tôi cám ơn Tiêu tổng của các cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.