Chương 2181: Gặp gia trưởng (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trong mắt Hắc Quả Phụ mình đã nắm chắc thắng lợi, dẫu sao trên xe Sở Yên Nhiên có thêm một người, dưới tình huống động cơ xe ngang nhau, nhưng phụ tải so với đối phương thì ít hơn một trăm cân, phần thắng đương nhiên ở bên phía mình, ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng chỉ có kỹ năng điều khiển.
Hai chiếc máy xe cơ hồ đồng thời phóng về phía trước, phân biệt từ hai bên trái phái đi qua một chiếc xe tải lớn, Trương đại quan nhân phát hiện lòng hiếu thắng của nữ nhân thì hơn xa nam nhân.
Sau khi thực sự đọ sức, Hắc Quả Phụ mới phát hiện kỹ năng lái xe của Sở Yên Nhiên so với mình thì cao minh hơn rất nhiều, trên đường cao tốc xe đi lại như mắc cửi, cô ta rất nhanh đã bỏ xa mình một đoạn, nhìn Hắc Quả Phụ càng lúc càng bỏ lại xa, Trương đại quan nhân thầm thở ra một hơi, dang tay ông chặt Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nói: Em so với cô ta thì thế nào?
Trương đại quan nhân nói khẽ: Không cần phải so sánh.
Sau khi bọn họ xuống xe, Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, có chút u oán nói một câu nói: Làm nữ nhân của anh mệt chết đi được, từng thời từng khắc phải đối mặt với những người khiêu chiến không biết từ đâu chui ra.
Trương đại quan nhân nói: Đến cuối cung người thắng vẫn là em.
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Không phải em, là anh mới đúng.
Trương đại quan nhân nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Sở Yên Nhiên, không biết vì sao trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả, dang tay ôm chặt Sở Yên Nhiên vafp trong lòng, ôm chặt tới mức Sở Yên Nhiên cơ hồ không thở được, hai khuôn mặt dí sát vào nhau, Trương Dương nói khẽ: Anh thề, anh sẽ đối với em thật tốt, tốt cả đời.
Lý Vĩ không biết xuất hiện ở cửa lớn từ khi nào, hắn là đặc biệt ra đón Trương Dương và Sở Yên Nhiên, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, Sở Yên Nhiên ý thức được có người đến, vội vàng đẩy Trương Dương ra, mặt xấu hổ tới đỏ bừng.
Trương Dương gật đầu với Lý Vĩ: Anh rất biết chọn lúc.
Lý Vĩ giống như không nhìn thấy gì, bình tĩnh nói: Phu nhân đang chờ hai người.
Vẻ mặt của La Tuệ Ninh cũng bất an như giọng nói của bà ta, bà ta đang bất an đi đi lại lại trong phòng, nhìn thấy Trương Dương tiến vào thì vội vàng ra đón: Trương Dương, Yên Nhiên, hai đứa tới rồi à. bà ta phân biệt tóm lấy cánh tay của Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Trương Dương nói: Mẹ muôi, mẹ sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
La Tuệ Ninh gật đầu, dưới sự dìu đỡ của họ ngồi xuống sô pha, La Tuệ Ninh lấy ra một phong thơ, từ trên phong thư có thể nhìn ra phong thư này là viết cho bà ta.
Trương Dương mở ra đọc, nội dung trong thư có liên quan tới Tần Manh Manh, giữa những hàng chữ tràn ngập ý tứ tạo áp lực cho La Tuệ Ninh, vạch ra mấy lần Tần Manh Manh bình yên trốn khỏi Trung Quốc đều là nhờ La Tuệ Ninh giúp.
Lý Vĩ ở bên cạnh nói: Phong thư này tôi đã sai người làm giám định kỹ thuật, chắc là kẻ vô cùng chuyện nghiệp, không truy tra ra được bất kỳ manh mối mối gì.
La Tuệ Ninh nói: Người này nhất định biết rõ nội tình, vô cùng hiểu rõ chuyện mẹ đã làm cho Hà Vũ Mông.
Trương Dương sau khi xem xong phong thư này thì nói khẽ: Trong thư không đề xuất điều kiện gì, có điều... Hắn tạm dừng một chút rồi nói: người Viết phong thư này , ý tứ rất rõ ràng, muốn thông qua mẹ để tạo áp lực tới Hà Vũ Mông, để đạt được mục đích ép cô ta phải đi.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ biết Hà Vũ Mông trước mắt đang lập kế đối phó với Tra Tấn Bắc, chuyện này có phải là Tra Tấn Bắc làm hay không?
Trương Dương lắc đầu: Mẹ nuôi, chuyện này chắc không liên can tới Tra Tấn Bắc, hay là thế này đi, mẹ giao nó cho con xử lý, mẹ đừng lo.
La Tuệ Ninh sở dĩ gọi Trương Dương tới, thật ra cũng chính là muốn giao chuyện này cho hắn xử lý, trên thực tế cũng chỉ có Trương Dương mới là là người thích hợp nhất để xử lý chuyện này, trước mắt cũng chỉ có lời nói của hắn thì Tần Manh Manh mới nguyện ý nghe.
Bàn xong chuyện này, La Tuệ Ninh tựa hồ yên ổn hơn rất nhiều, bà ta cầm tay Sở Yên Nhiên nói: Yên Nhiên, mẹ cuối cùng cũng được thấy hai đứa hòa thuận lại rồi, lần này mẹ quyết không cho phép hai đứa chia tay nữa.
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: Cô La à, thật ra chúng cháu chỉ đùa thôi.
La Tuệ Ninh nói: Hai đứa nhóc này, sao lại lấy chuyện chia tay ra đùa? mẹ biết con và Trương Dương yêu nhau nhiều năm như vậy, thằng ôn này gàn bước quen rồi, nhất định khiến con phải chịu không ít ủy khuất.
Sở Yên Nhiên nói: Nào có chuyện đó, anh ấy rất tốt với con.
Trương đại quan nhân nghe thấy Sở Yên Nhiên khen mình thì trong lòng sướng rơn.
La Tuệ Ninh nói với Trương Dương: Sáng mai lão thái thái sẽ tới kinh thành, cha mẹ con cũng tới, mẹ và cha nuôi của con đã thương lượng, buổi tối ngày mai đón gió tẩy trần cho họ ở Kim Vương phủ.
Lại là Kim Vương phủ, Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.
La Tuệ Ninh La Tuệ Ninh: Hai đứa nói thật cho mẹ biết đi, giờ có tính toán gì?
Trương đại quan nhân bộ dạng nhu thuận: Con tất cả nghe theo Yên Nhiên, cô ta bảo con làm gì thì con sẽ làm cái đó.
Sở Yên Nhiên có chút xấu hổ, cô ta ngượng ngùng cúi đầu.
La Tuệ Ninh nói: Me cũng không giấu các con, lão thái thái trong điện thoại đã nói với mẹ rồi, lần này nhất định phải bắt các con đăng ký kết hôn.
Trương Dương nói: Thật ra ngày cưới đã định rồi, trước đó con và Yên Nhiên đã bàn rồi, không phải quốc khánh thì cũng là năm mới.
Sở Yên Nhiên nói: Còn nói cái gì cũng nghe em, cuối cùng vẫn là anh định đoạt mà?
La Tuệ Ninh nhìn hai đứa con này, mặt mỉm cười, những ở sâu trong lòng rất kỳ vọng được nhìn thấy người thế hệ này thành gia lập nghiệp, từ trên người Trương Dương và Yên Nhiên bà ta không khỏi lại nghĩ tới hai đứa con mình, tâm tình lại trở nên buồn bã hơn rất nhiều.
Tối hôm đó La Tuệ Ninh giữ bọn họ ở lại, Trương Dương biết cha nuôi Văn Quốc Quyền bận chính sự. Bình thường rất ít ở nhà, Văn Hạo Nam thì lại đang ở Nam Tích, Văn Linh từ sau khi bị hắn phế bỏ võ công. Tuy rằng không sinh sự nữa, nhưng thà ở chùa chiền lễ Phật tu hành chứ không muốn về nhà ở, vị phó thủ tướng phu nhân La Tuệ Ninh này ngoài mặt thì phong quang, nhưng trên thực tế lại rất cô độc tịch mịch.
Sở Yên Nhiên dù sao cũng bay đường dài về, hàn huyên với bọn họ trong chốc lát thì cảm thấy có chút mệt mỏi. La Tuệ Ninh bảo cô ta đi ngủ trước.
Trong phòng khách chỉ còn lại bà ta và Trương Dương. La Tuệ Ninh thở dài nói: Dựa theo cách nói của con thì Hạo Nam đã biết thân phận thực sự của Hà Vũ Mông.
Trương Dương nói: Biết thì sao, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh ta cũng không phải là trẻ con, nên hiểu chuyện trên tình cảm không miễn cưỡng được.
La Tuệ Ninh nói: Con phải nghĩ biện pháp, bất kể là như thế nào cũng phải khuyên cô ta rời khỏi, mẹ không chỉ là vì Hạo Nam, hiện tại rất nhiều chuyện đều trở nên vô cùng vi diệu, Hà Trường An tuy rằng đã chết, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả về hắn đã kết thúc. Hắn làm kinh thương nhiều năm như vậy, quả thực có mấy bằng hữu. Nhưng cừu nhân cũng không ít, có một số người đã chuyển cừu hận đối với hắn sang người nhà của hắn.
Hai chiếc máy xe cơ hồ đồng thời phóng về phía trước, phân biệt từ hai bên trái phái đi qua một chiếc xe tải lớn, Trương đại quan nhân phát hiện lòng hiếu thắng của nữ nhân thì hơn xa nam nhân.
Sau khi thực sự đọ sức, Hắc Quả Phụ mới phát hiện kỹ năng lái xe của Sở Yên Nhiên so với mình thì cao minh hơn rất nhiều, trên đường cao tốc xe đi lại như mắc cửi, cô ta rất nhanh đã bỏ xa mình một đoạn, nhìn Hắc Quả Phụ càng lúc càng bỏ lại xa, Trương đại quan nhân thầm thở ra một hơi, dang tay ông chặt Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nói: Em so với cô ta thì thế nào?
Trương đại quan nhân nói khẽ: Không cần phải so sánh.
Sau khi bọn họ xuống xe, Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, có chút u oán nói một câu nói: Làm nữ nhân của anh mệt chết đi được, từng thời từng khắc phải đối mặt với những người khiêu chiến không biết từ đâu chui ra.
Trương đại quan nhân nói: Đến cuối cung người thắng vẫn là em.
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Không phải em, là anh mới đúng.
Trương đại quan nhân nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Sở Yên Nhiên, không biết vì sao trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả, dang tay ôm chặt Sở Yên Nhiên vafp trong lòng, ôm chặt tới mức Sở Yên Nhiên cơ hồ không thở được, hai khuôn mặt dí sát vào nhau, Trương Dương nói khẽ: Anh thề, anh sẽ đối với em thật tốt, tốt cả đời.
Lý Vĩ không biết xuất hiện ở cửa lớn từ khi nào, hắn là đặc biệt ra đón Trương Dương và Sở Yên Nhiên, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, Sở Yên Nhiên ý thức được có người đến, vội vàng đẩy Trương Dương ra, mặt xấu hổ tới đỏ bừng.
Trương Dương gật đầu với Lý Vĩ: Anh rất biết chọn lúc.
Lý Vĩ giống như không nhìn thấy gì, bình tĩnh nói: Phu nhân đang chờ hai người.
Vẻ mặt của La Tuệ Ninh cũng bất an như giọng nói của bà ta, bà ta đang bất an đi đi lại lại trong phòng, nhìn thấy Trương Dương tiến vào thì vội vàng ra đón: Trương Dương, Yên Nhiên, hai đứa tới rồi à. bà ta phân biệt tóm lấy cánh tay của Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Trương Dương nói: Mẹ muôi, mẹ sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
La Tuệ Ninh gật đầu, dưới sự dìu đỡ của họ ngồi xuống sô pha, La Tuệ Ninh lấy ra một phong thơ, từ trên phong thư có thể nhìn ra phong thư này là viết cho bà ta.
Trương Dương mở ra đọc, nội dung trong thư có liên quan tới Tần Manh Manh, giữa những hàng chữ tràn ngập ý tứ tạo áp lực cho La Tuệ Ninh, vạch ra mấy lần Tần Manh Manh bình yên trốn khỏi Trung Quốc đều là nhờ La Tuệ Ninh giúp.
Lý Vĩ ở bên cạnh nói: Phong thư này tôi đã sai người làm giám định kỹ thuật, chắc là kẻ vô cùng chuyện nghiệp, không truy tra ra được bất kỳ manh mối mối gì.
La Tuệ Ninh nói: Người này nhất định biết rõ nội tình, vô cùng hiểu rõ chuyện mẹ đã làm cho Hà Vũ Mông.
Trương Dương sau khi xem xong phong thư này thì nói khẽ: Trong thư không đề xuất điều kiện gì, có điều... Hắn tạm dừng một chút rồi nói: người Viết phong thư này , ý tứ rất rõ ràng, muốn thông qua mẹ để tạo áp lực tới Hà Vũ Mông, để đạt được mục đích ép cô ta phải đi.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ biết Hà Vũ Mông trước mắt đang lập kế đối phó với Tra Tấn Bắc, chuyện này có phải là Tra Tấn Bắc làm hay không?
Trương Dương lắc đầu: Mẹ nuôi, chuyện này chắc không liên can tới Tra Tấn Bắc, hay là thế này đi, mẹ giao nó cho con xử lý, mẹ đừng lo.
La Tuệ Ninh sở dĩ gọi Trương Dương tới, thật ra cũng chính là muốn giao chuyện này cho hắn xử lý, trên thực tế cũng chỉ có Trương Dương mới là là người thích hợp nhất để xử lý chuyện này, trước mắt cũng chỉ có lời nói của hắn thì Tần Manh Manh mới nguyện ý nghe.
Bàn xong chuyện này, La Tuệ Ninh tựa hồ yên ổn hơn rất nhiều, bà ta cầm tay Sở Yên Nhiên nói: Yên Nhiên, mẹ cuối cùng cũng được thấy hai đứa hòa thuận lại rồi, lần này mẹ quyết không cho phép hai đứa chia tay nữa.
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: Cô La à, thật ra chúng cháu chỉ đùa thôi.
La Tuệ Ninh nói: Hai đứa nhóc này, sao lại lấy chuyện chia tay ra đùa? mẹ biết con và Trương Dương yêu nhau nhiều năm như vậy, thằng ôn này gàn bước quen rồi, nhất định khiến con phải chịu không ít ủy khuất.
Sở Yên Nhiên nói: Nào có chuyện đó, anh ấy rất tốt với con.
Trương đại quan nhân nghe thấy Sở Yên Nhiên khen mình thì trong lòng sướng rơn.
La Tuệ Ninh nói với Trương Dương: Sáng mai lão thái thái sẽ tới kinh thành, cha mẹ con cũng tới, mẹ và cha nuôi của con đã thương lượng, buổi tối ngày mai đón gió tẩy trần cho họ ở Kim Vương phủ.
Lại là Kim Vương phủ, Trương đại quan nhân và Sở Yên Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.
La Tuệ Ninh La Tuệ Ninh: Hai đứa nói thật cho mẹ biết đi, giờ có tính toán gì?
Trương đại quan nhân bộ dạng nhu thuận: Con tất cả nghe theo Yên Nhiên, cô ta bảo con làm gì thì con sẽ làm cái đó.
Sở Yên Nhiên có chút xấu hổ, cô ta ngượng ngùng cúi đầu.
La Tuệ Ninh nói: Me cũng không giấu các con, lão thái thái trong điện thoại đã nói với mẹ rồi, lần này nhất định phải bắt các con đăng ký kết hôn.
Trương Dương nói: Thật ra ngày cưới đã định rồi, trước đó con và Yên Nhiên đã bàn rồi, không phải quốc khánh thì cũng là năm mới.
Sở Yên Nhiên nói: Còn nói cái gì cũng nghe em, cuối cùng vẫn là anh định đoạt mà?
La Tuệ Ninh nhìn hai đứa con này, mặt mỉm cười, những ở sâu trong lòng rất kỳ vọng được nhìn thấy người thế hệ này thành gia lập nghiệp, từ trên người Trương Dương và Yên Nhiên bà ta không khỏi lại nghĩ tới hai đứa con mình, tâm tình lại trở nên buồn bã hơn rất nhiều.
Tối hôm đó La Tuệ Ninh giữ bọn họ ở lại, Trương Dương biết cha nuôi Văn Quốc Quyền bận chính sự. Bình thường rất ít ở nhà, Văn Hạo Nam thì lại đang ở Nam Tích, Văn Linh từ sau khi bị hắn phế bỏ võ công. Tuy rằng không sinh sự nữa, nhưng thà ở chùa chiền lễ Phật tu hành chứ không muốn về nhà ở, vị phó thủ tướng phu nhân La Tuệ Ninh này ngoài mặt thì phong quang, nhưng trên thực tế lại rất cô độc tịch mịch.
Sở Yên Nhiên dù sao cũng bay đường dài về, hàn huyên với bọn họ trong chốc lát thì cảm thấy có chút mệt mỏi. La Tuệ Ninh bảo cô ta đi ngủ trước.
Trong phòng khách chỉ còn lại bà ta và Trương Dương. La Tuệ Ninh thở dài nói: Dựa theo cách nói của con thì Hạo Nam đã biết thân phận thực sự của Hà Vũ Mông.
Trương Dương nói: Biết thì sao, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh ta cũng không phải là trẻ con, nên hiểu chuyện trên tình cảm không miễn cưỡng được.
La Tuệ Ninh nói: Con phải nghĩ biện pháp, bất kể là như thế nào cũng phải khuyên cô ta rời khỏi, mẹ không chỉ là vì Hạo Nam, hiện tại rất nhiều chuyện đều trở nên vô cùng vi diệu, Hà Trường An tuy rằng đã chết, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả về hắn đã kết thúc. Hắn làm kinh thương nhiều năm như vậy, quả thực có mấy bằng hữu. Nhưng cừu nhân cũng không ít, có một số người đã chuyển cừu hận đối với hắn sang người nhà của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.