Chương 2236: Giá trị lợi dụng (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương nói: Anh yên tâm, chuyện này nhất định sẽ được tra rõ ràng.
Viên Hiếu Thương nói: Người Bày ra tất cả chuyện này tuyệt đối không phải là Hạng Thành.
Trương đại quan nhân nhìn vào hai mắt Viên Hiếu Thương, trong lòng không khỏi chấn động, hắn ý thức được Viên Hiếu Thương chắc biết gì đó, hắn nói khẽ: Tôi và Viên cục cũng quen biết nhau một hồi, có thể nói cho tôi biết nơi chôn anh ta không, tôi tới dâng vào hoa kính viếng.
Viên Hiếu Thương nói: Đi theo tôi!
Tro cốt của Viên Hiếu Công được chôn ở đỉnh Hải Yến của Bạch đảo, Bạch đảo tổng cộng có ba ngọn núi cao nhất, Quan Để số 1 và vịnh Thất Thải của Tiêu Quốc Thành ở đông nam, vị trí tuyệt hảo, mà đỉnh Hải yến thì ở bắc bắc, giá bên này rẻ hơn một chút, có điều những năm gần đây cũng bị các phú thương của địa khu Bắc Cảng nhìn trúng, thông qua quan hệ mua đất ở đây xây dựng hội sở biệt thự.
Viên Hiếu Thương lúc trước mua khu đất này, bổn ý là muốn dựng hai căn biệt thự ở đây, cho huynh đệ bọn họ dưỡng lão, đương nhiên đây chỉ là một ý tưởng, vẫn chưa thực thi được, tường viện đã sớm được cây lên, bên trong trồng rất nhiều cây cối, trong vườn rộng gần mười chỉ dựng tạm một căn nhà gỗ.
Trương Dương và Viên Hiếu Thương cùng nhau đi vào rừng cây, chính giữa sân, ở sâu trong rừng cây, hắn nhìn thấy hai phần mộ được xây bằng đá hoa cương.
Trương Dương đặt một bó hoa tươi xuống trước mộ Viên Hiếu Công, tuy rằng hắn biết Viên Hiếu Công cũng không phải là một cán bộ quốc gia xứng chức, nhưng người đã chết rồi, người sống đối với người chết vẫn luôn phải biểu hiện ra sự tôn trọng tối thiểu.
Mục đích chủ yếu Trương Dương đến đây không phải là để tảo mộ, hắn và Viên Hiếu Công mặc dù có kết giao, nhưng giao tình của hai người không được tính là thâm hậu.
Viên Hiếu Thương nói khẽ: Đại ca của tôi là bị người ta dùng dao đâm chết, trên người hắn tổng cộng trúng hai mươi chín dao, nếu để tôi tìm được hung thủ, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại cho hắn gấp bội.
Trương đại quan nhân hít sâu một hơi, hắn cũng không nói câu kiểu như oan oan tương báo khi nào mới dứt, dẫu sao loại tình cảm anh em thủ túc này, nếu đổi thành hắn thì có thể còn muốn báo thù hơn cả Viên Hiếu Thương.
Viên Hiếu Thương nói: Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn, đại ca của tôi, Tô Vinh Thiêm, cái chết của những người này có phải có sự liên hệ nào đó hay không?
Trương Dương nói: Tôi chỉ có thể nói với anh, hiện tại bộ môn tương quan đang tích cực điều tra, tin rằng không lâu nữa sẽ có kết quả.
Viên Hiếu Thương nói: Kết quả ư? Hắn lắc đầu: Ở Trung Quốc rất nhiều chuyện thường thường đều không giải quyết được gì, cái chết của nhị ca tôi có kết quả hay không? Hiện tại lại đến phiên đại ca của tôi.
Trương Dương nói: Chuyện của Bắc Cảng tuyệt đối sẽ không phải là không giải quyết được gì.
Khóe môi Viên Hiếu Thương hiện ra nụ cười chua sót: Tôi nghe nói đang điều tra Hạng Thành, thị trưởng Cung Hoàn Sơn hình như cũng bị liên lụy.
Trương Dương nói: Không thể tin lời đồn bên ngoài.
Viên Hiếu Thương nói: Mỗi khi bão sắp tới, kẻ xúi quẩy thường thường đều là cá nhỏ tôm nhỏ, cá lớn thì lại bình yên vô sự.
Trương Dương nói: Anh nói Hạng Thành là cá nhỏ ư?
Viên Hiếu Thương nói: Rất nhiều chuyện đều rất rõ ràng, nếu cấp trên muốn nhúng tay vào, Bắc Cảng tuyệt đối sẽ không đến mức như ngày hôm nay, sở dĩ tạo thành cục diện hiện tại, nguyên nhân rất đơn giản, là vì có một số người không chùi sạch đít của mình. Hắn nhìn Trương Dương rồi nói: trên Thế giới này không có ai thập toàn thập mỹ cả, cũng không có ai vĩnh viễn chính xác, tiêu chuẩn đạo đức là con người định ra, quy tắc pháp luật cũng là con người định ra, cái gọi là quy tắc và tiêu chuẩn nói trắng ra đều là phục vụ cho lợi ích của mình, anh tin có người sẽ cam tâm làm tất cả cho người khác ư? Hắn lắc đầu: Tôi không tin đâu.
Trương Dương nói: Thế giới cũng không tới mức đen tôi như anh nghĩ đâu, vẫn có rất nhiều thứ chân thiện mĩ.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi tin chân thiện mĩ có tồn tại, nhưng trên thế giới này không có chân thiện mỹ thuần túy, bọn họ có lẽ tồn tại trong lòng chúng ta, nhưng chỉ chiếm một bộ phận, tôi khi đối mặt với thân nhân bằng hữu thì bộ phận này sẽ phát huy tác dụng, nhưng khi đối mặt với kẻ thù của tôi. Viên Hiếu Thương không nói hết, trên mặt hiện ra sát khí vô tình.
Trương Dương nhìn nấm mồ trước mặt, nhẹ giọng thở dài.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi nghe nói một chuyện, anh và phó bí thư Cung vẫn luôn rất tốt bằng hữu tốt.
Trương Dương hơi ngẩn ra, cái chết của Cung Kì Vĩ đả kích hắn rất lớn, sau khi biết Cung Kì Vĩ ngộ hại, Trương Dương đã biểu lộ chân tình, chuyện này bị rất nhiều người nhìn thấy.
Viên Hiếu Thương nói: Có người nói anh và phó bí thư Cung trước sau tới Bắc Cảng thật ra là bố cục của cấp trên, một người đóng vai phản diện để triệt để giải quyết vấn đề của Bắc Cảng, mâu thuẫn giữa các anh tất cả là cố ý biểu diễn cho người ngoài xem.
Trương Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn lạnh lùng nói: Sức tưởng tượng của con người quả nhiên là vô cùng. Viên Hiếu Thương nói: Lúc ban đầu tôi không tin, nhưng về sau lại nghĩ chuyện này quả thực rất có thể. Sau khi anh tới Tân Hải đã làm rất nhiều chuyện, cẩn thận nghiền ngẫm lại thì tồn tại rất nhiều chỗ bất hợp lí.
Ví dụ như...
Ví dụ như cái chết của Tang Bối Bối, ví dụ như anh và Cung Kì Vĩ trở mặt, tôi phải thừa nhận, tôi khá là không nhạy bén, cho tới lúc tin tức Cung Kì Vĩ bị giết truyền ra, tôi mới ý thức được đây là một bàn cờ, tôi không nhìn thấu, nhưng có người nhìn thấu, cho nên tên giấu mặt kia mới không tiếc vứt bỏ Hạng Thành, đây là để chặt đứt tất cả manh mối, giết chết Cung Kì Vĩ, hắn là đang thị uy với anh và người sau lưng anh. Trong lòng Viên Hiếu Thương, người sau lưng Trương Dương rất có thể là Tống Hoài Minh.
Trương Dương nói: Kẻ giấu mặt này là ai?
Viên Hiếu Thương nói: Nếu tôi biết thì tôi nhất định sẽ đi giết hắn.
Trương Dương nói: Anh có thể, chúng tôi muốn xử quyết một người thì thường thường cần có chứng cớ, nhưng anh thì không cần.
Viên Hiếu Thương nói: Nếu tôi không đoán sai thì sự kiện Tang Bối Bối bất ngờ tử vong chắc là một tay anh chế tạo ra.
Trương đại quan nhân không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Viên Hiếu Thương, đối mặt với một người thông minh đã ngả bài với mình, hắn căn bản không cần ngắt lời, bởi vì hắn biết Viên Hiếu Thương sẽ không vô duyên vô cớ ngả bài với mình.
Viên Hiếu Thương nói: Một người muốn giành được sự tín nhiệm của người khác thì một biện pháp trong số đó chính là đưa thóp của mình vào tay người khác, thường thường không có người nào lại làm như vậy, tôi không thể không thừa nhận, nước cờ này của anh quá hay, tôi và Trần Cương đều bị hành vi của anh che mắt.
Trương Dương mỉm cười nói: Các anh đối với tôi cũng tính là không tồi, không đi tố giác mật báo.
Viên Hiếu Thương nói: Anh đã cứu con tôi.
Anh là người ân oán rõ ràng.
Viên Hiếu Thương nói: Ân oán rõ ràng thường thường là phải trá giá đắt, đại ca của tôi đối với huynh đệ chúng tôi là có ơn dưỡng dục, anh hại chết anh ta chính là kẻ thù không đội trời chung với tôi, ai có thể giúp tôi báo thù thì người đó chính là là bằng hữu của tôi! khi hắn nói ra những lời này thì hai mắt sáng quắc.
Trương Dương không hề đáp lại những lời này của Viên Hiếu Thương, hắn nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: tôi phải đi rồi.
Phản ứng của Trương Dương hiển nhiên nằm ngoài ý liệu của Viên Hiếu Thương, nhìn bóng dáng của Trương Dương càng lúc càng xa, Viên Hiếu Thương nói: Chẳng lẽ anh mà nhìn Cung Kì Vĩ chết đi một cách vô ích.
Bước chân của Trương Dương hơi khựng lại: Tôi không giúp được anh!
Bạch đảo rất đẹp, nhưng vẫn chưa đẹp tới mức có thể đả động được Sở Yên Nhiên, so sánh nơi này với thần miếu đảo với thì nơi này hiển nhiên kém hơn nhiều.
Có điều Margaret thì rất vui vẻ, lòng hiếu khách và sự nhiệt tình của Tiêu Quốc Thành đã để lại ấn tượng vô cùng tốt cho lão thái thái.
Tiêu Quốc Thành bởi vì vị trí ngồi mà nhìn thấy Trương Dương từ cửa đi vào đầu tiên, hắn cười nói: Trương Dương trở lại rồi, vừa rồi đi đâu thế!
Sở Yên Nhiên vừa rồi nói Trương Dương gặp bằng hữu, cũng không có nói là người nào, trên thực tế cô ta cũng không biết Viên Hiếu Thương.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên rót cho hắn chén trà, hắn uống ngụm trà rồi nói: Ở bến tàu của vịnh Thất Thải vừa hay gặp hai huynh đệ Viên Hiếu Thương, tôi nghe nói bọn họ chôn Viên Hiếu Công ở đỉnh Hải yến, cho nên cùng tới tế một chút, dẫu sao cũng là đồng nghiệp một hồi, trước đây quan hệ cũng coi như không tồi. Trương Dương không cần thiết phải giấu diếm chuyện này, Bạch đảo mặc dù có ba ngọn núi, nhưng diện tích của toàn bộ đảo nhỏ cũng không lớn, chuyện mình vừa rồi gặp Viên Hiếu Thương cũng không phải là bí mật gì.
Tiêu Quốc Thành nói: Viên Hiếu Công chết thảm, không ngờ huynh đệ Viên gia năm nay có tới hai người gặp bất trắc, đám huynh đệ hắn khó tránh khỏi phải thương tâm.
Trương Dương nói: Giữa người thân sợ nhất chính là sinh ly tử biệt. Tiêu Quốc Thành nói: Cho nên chúng ta phải biết quý trọng người bên cạnh, quý trọng tất cả những gì chúng ta hiện tại đang có, Trương Dương, Sở tiểu thư, chúc phúc hai người.
Trương Dương mỉm cười nắm tay Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Tối hôm đó Trương Dương bọn họ ở lại Quan Để số 1 của Tiêu Quốc Thành, Margaret dẫu sao tuổi tác đã cao, cùng Sở Yên Nhiên cùng đi sớm.
Tiêu Quốc Thành đợi cho họ đi rồi, mỉm cười với Trương Dương: Sao? Lúc nào thì tổ chức hôn lễ?
Viên Hiếu Thương nói: Người Bày ra tất cả chuyện này tuyệt đối không phải là Hạng Thành.
Trương đại quan nhân nhìn vào hai mắt Viên Hiếu Thương, trong lòng không khỏi chấn động, hắn ý thức được Viên Hiếu Thương chắc biết gì đó, hắn nói khẽ: Tôi và Viên cục cũng quen biết nhau một hồi, có thể nói cho tôi biết nơi chôn anh ta không, tôi tới dâng vào hoa kính viếng.
Viên Hiếu Thương nói: Đi theo tôi!
Tro cốt của Viên Hiếu Công được chôn ở đỉnh Hải Yến của Bạch đảo, Bạch đảo tổng cộng có ba ngọn núi cao nhất, Quan Để số 1 và vịnh Thất Thải của Tiêu Quốc Thành ở đông nam, vị trí tuyệt hảo, mà đỉnh Hải yến thì ở bắc bắc, giá bên này rẻ hơn một chút, có điều những năm gần đây cũng bị các phú thương của địa khu Bắc Cảng nhìn trúng, thông qua quan hệ mua đất ở đây xây dựng hội sở biệt thự.
Viên Hiếu Thương lúc trước mua khu đất này, bổn ý là muốn dựng hai căn biệt thự ở đây, cho huynh đệ bọn họ dưỡng lão, đương nhiên đây chỉ là một ý tưởng, vẫn chưa thực thi được, tường viện đã sớm được cây lên, bên trong trồng rất nhiều cây cối, trong vườn rộng gần mười chỉ dựng tạm một căn nhà gỗ.
Trương Dương và Viên Hiếu Thương cùng nhau đi vào rừng cây, chính giữa sân, ở sâu trong rừng cây, hắn nhìn thấy hai phần mộ được xây bằng đá hoa cương.
Trương Dương đặt một bó hoa tươi xuống trước mộ Viên Hiếu Công, tuy rằng hắn biết Viên Hiếu Công cũng không phải là một cán bộ quốc gia xứng chức, nhưng người đã chết rồi, người sống đối với người chết vẫn luôn phải biểu hiện ra sự tôn trọng tối thiểu.
Mục đích chủ yếu Trương Dương đến đây không phải là để tảo mộ, hắn và Viên Hiếu Công mặc dù có kết giao, nhưng giao tình của hai người không được tính là thâm hậu.
Viên Hiếu Thương nói khẽ: Đại ca của tôi là bị người ta dùng dao đâm chết, trên người hắn tổng cộng trúng hai mươi chín dao, nếu để tôi tìm được hung thủ, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại cho hắn gấp bội.
Trương đại quan nhân hít sâu một hơi, hắn cũng không nói câu kiểu như oan oan tương báo khi nào mới dứt, dẫu sao loại tình cảm anh em thủ túc này, nếu đổi thành hắn thì có thể còn muốn báo thù hơn cả Viên Hiếu Thương.
Viên Hiếu Thương nói: Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn, đại ca của tôi, Tô Vinh Thiêm, cái chết của những người này có phải có sự liên hệ nào đó hay không?
Trương Dương nói: Tôi chỉ có thể nói với anh, hiện tại bộ môn tương quan đang tích cực điều tra, tin rằng không lâu nữa sẽ có kết quả.
Viên Hiếu Thương nói: Kết quả ư? Hắn lắc đầu: Ở Trung Quốc rất nhiều chuyện thường thường đều không giải quyết được gì, cái chết của nhị ca tôi có kết quả hay không? Hiện tại lại đến phiên đại ca của tôi.
Trương Dương nói: Chuyện của Bắc Cảng tuyệt đối sẽ không phải là không giải quyết được gì.
Khóe môi Viên Hiếu Thương hiện ra nụ cười chua sót: Tôi nghe nói đang điều tra Hạng Thành, thị trưởng Cung Hoàn Sơn hình như cũng bị liên lụy.
Trương Dương nói: Không thể tin lời đồn bên ngoài.
Viên Hiếu Thương nói: Mỗi khi bão sắp tới, kẻ xúi quẩy thường thường đều là cá nhỏ tôm nhỏ, cá lớn thì lại bình yên vô sự.
Trương Dương nói: Anh nói Hạng Thành là cá nhỏ ư?
Viên Hiếu Thương nói: Rất nhiều chuyện đều rất rõ ràng, nếu cấp trên muốn nhúng tay vào, Bắc Cảng tuyệt đối sẽ không đến mức như ngày hôm nay, sở dĩ tạo thành cục diện hiện tại, nguyên nhân rất đơn giản, là vì có một số người không chùi sạch đít của mình. Hắn nhìn Trương Dương rồi nói: trên Thế giới này không có ai thập toàn thập mỹ cả, cũng không có ai vĩnh viễn chính xác, tiêu chuẩn đạo đức là con người định ra, quy tắc pháp luật cũng là con người định ra, cái gọi là quy tắc và tiêu chuẩn nói trắng ra đều là phục vụ cho lợi ích của mình, anh tin có người sẽ cam tâm làm tất cả cho người khác ư? Hắn lắc đầu: Tôi không tin đâu.
Trương Dương nói: Thế giới cũng không tới mức đen tôi như anh nghĩ đâu, vẫn có rất nhiều thứ chân thiện mĩ.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi tin chân thiện mĩ có tồn tại, nhưng trên thế giới này không có chân thiện mỹ thuần túy, bọn họ có lẽ tồn tại trong lòng chúng ta, nhưng chỉ chiếm một bộ phận, tôi khi đối mặt với thân nhân bằng hữu thì bộ phận này sẽ phát huy tác dụng, nhưng khi đối mặt với kẻ thù của tôi. Viên Hiếu Thương không nói hết, trên mặt hiện ra sát khí vô tình.
Trương Dương nhìn nấm mồ trước mặt, nhẹ giọng thở dài.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi nghe nói một chuyện, anh và phó bí thư Cung vẫn luôn rất tốt bằng hữu tốt.
Trương Dương hơi ngẩn ra, cái chết của Cung Kì Vĩ đả kích hắn rất lớn, sau khi biết Cung Kì Vĩ ngộ hại, Trương Dương đã biểu lộ chân tình, chuyện này bị rất nhiều người nhìn thấy.
Viên Hiếu Thương nói: Có người nói anh và phó bí thư Cung trước sau tới Bắc Cảng thật ra là bố cục của cấp trên, một người đóng vai phản diện để triệt để giải quyết vấn đề của Bắc Cảng, mâu thuẫn giữa các anh tất cả là cố ý biểu diễn cho người ngoài xem.
Trương Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn lạnh lùng nói: Sức tưởng tượng của con người quả nhiên là vô cùng. Viên Hiếu Thương nói: Lúc ban đầu tôi không tin, nhưng về sau lại nghĩ chuyện này quả thực rất có thể. Sau khi anh tới Tân Hải đã làm rất nhiều chuyện, cẩn thận nghiền ngẫm lại thì tồn tại rất nhiều chỗ bất hợp lí.
Ví dụ như...
Ví dụ như cái chết của Tang Bối Bối, ví dụ như anh và Cung Kì Vĩ trở mặt, tôi phải thừa nhận, tôi khá là không nhạy bén, cho tới lúc tin tức Cung Kì Vĩ bị giết truyền ra, tôi mới ý thức được đây là một bàn cờ, tôi không nhìn thấu, nhưng có người nhìn thấu, cho nên tên giấu mặt kia mới không tiếc vứt bỏ Hạng Thành, đây là để chặt đứt tất cả manh mối, giết chết Cung Kì Vĩ, hắn là đang thị uy với anh và người sau lưng anh. Trong lòng Viên Hiếu Thương, người sau lưng Trương Dương rất có thể là Tống Hoài Minh.
Trương Dương nói: Kẻ giấu mặt này là ai?
Viên Hiếu Thương nói: Nếu tôi biết thì tôi nhất định sẽ đi giết hắn.
Trương Dương nói: Anh có thể, chúng tôi muốn xử quyết một người thì thường thường cần có chứng cớ, nhưng anh thì không cần.
Viên Hiếu Thương nói: Nếu tôi không đoán sai thì sự kiện Tang Bối Bối bất ngờ tử vong chắc là một tay anh chế tạo ra.
Trương đại quan nhân không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Viên Hiếu Thương, đối mặt với một người thông minh đã ngả bài với mình, hắn căn bản không cần ngắt lời, bởi vì hắn biết Viên Hiếu Thương sẽ không vô duyên vô cớ ngả bài với mình.
Viên Hiếu Thương nói: Một người muốn giành được sự tín nhiệm của người khác thì một biện pháp trong số đó chính là đưa thóp của mình vào tay người khác, thường thường không có người nào lại làm như vậy, tôi không thể không thừa nhận, nước cờ này của anh quá hay, tôi và Trần Cương đều bị hành vi của anh che mắt.
Trương Dương mỉm cười nói: Các anh đối với tôi cũng tính là không tồi, không đi tố giác mật báo.
Viên Hiếu Thương nói: Anh đã cứu con tôi.
Anh là người ân oán rõ ràng.
Viên Hiếu Thương nói: Ân oán rõ ràng thường thường là phải trá giá đắt, đại ca của tôi đối với huynh đệ chúng tôi là có ơn dưỡng dục, anh hại chết anh ta chính là kẻ thù không đội trời chung với tôi, ai có thể giúp tôi báo thù thì người đó chính là là bằng hữu của tôi! khi hắn nói ra những lời này thì hai mắt sáng quắc.
Trương Dương không hề đáp lại những lời này của Viên Hiếu Thương, hắn nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: tôi phải đi rồi.
Phản ứng của Trương Dương hiển nhiên nằm ngoài ý liệu của Viên Hiếu Thương, nhìn bóng dáng của Trương Dương càng lúc càng xa, Viên Hiếu Thương nói: Chẳng lẽ anh mà nhìn Cung Kì Vĩ chết đi một cách vô ích.
Bước chân của Trương Dương hơi khựng lại: Tôi không giúp được anh!
Bạch đảo rất đẹp, nhưng vẫn chưa đẹp tới mức có thể đả động được Sở Yên Nhiên, so sánh nơi này với thần miếu đảo với thì nơi này hiển nhiên kém hơn nhiều.
Có điều Margaret thì rất vui vẻ, lòng hiếu khách và sự nhiệt tình của Tiêu Quốc Thành đã để lại ấn tượng vô cùng tốt cho lão thái thái.
Tiêu Quốc Thành bởi vì vị trí ngồi mà nhìn thấy Trương Dương từ cửa đi vào đầu tiên, hắn cười nói: Trương Dương trở lại rồi, vừa rồi đi đâu thế!
Sở Yên Nhiên vừa rồi nói Trương Dương gặp bằng hữu, cũng không có nói là người nào, trên thực tế cô ta cũng không biết Viên Hiếu Thương.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên rót cho hắn chén trà, hắn uống ngụm trà rồi nói: Ở bến tàu của vịnh Thất Thải vừa hay gặp hai huynh đệ Viên Hiếu Thương, tôi nghe nói bọn họ chôn Viên Hiếu Công ở đỉnh Hải yến, cho nên cùng tới tế một chút, dẫu sao cũng là đồng nghiệp một hồi, trước đây quan hệ cũng coi như không tồi. Trương Dương không cần thiết phải giấu diếm chuyện này, Bạch đảo mặc dù có ba ngọn núi, nhưng diện tích của toàn bộ đảo nhỏ cũng không lớn, chuyện mình vừa rồi gặp Viên Hiếu Thương cũng không phải là bí mật gì.
Tiêu Quốc Thành nói: Viên Hiếu Công chết thảm, không ngờ huynh đệ Viên gia năm nay có tới hai người gặp bất trắc, đám huynh đệ hắn khó tránh khỏi phải thương tâm.
Trương Dương nói: Giữa người thân sợ nhất chính là sinh ly tử biệt. Tiêu Quốc Thành nói: Cho nên chúng ta phải biết quý trọng người bên cạnh, quý trọng tất cả những gì chúng ta hiện tại đang có, Trương Dương, Sở tiểu thư, chúc phúc hai người.
Trương Dương mỉm cười nắm tay Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Tối hôm đó Trương Dương bọn họ ở lại Quan Để số 1 của Tiêu Quốc Thành, Margaret dẫu sao tuổi tác đã cao, cùng Sở Yên Nhiên cùng đi sớm.
Tiêu Quốc Thành đợi cho họ đi rồi, mỉm cười với Trương Dương: Sao? Lúc nào thì tổ chức hôn lễ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.