Chương 428: Giai đoạn đầu chuẩn bị
Thạch Chương Ngư
08/06/2015
Phùng Lộ đích thân nướng sườn dê đưa đến, cười ngọt ngào nói: “Thị trưởng Trương nếm thử xem!”
Trương Dương cười nói: “Về sau không ăn được thịt nướng của cô nữa rồi.” Mã Lộ nói: “Có cơ hội đấy.” Trương Dương nói: “Đúng là có thật, đợi khi nào tôi đến Bắc Kinh, tôi sẽ đi thăm cô!” Mã Lộ nhẹ nhàng nói: “Thị trưởng Trương nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!”
Mã Thiên Du đưa ớt xanh nướng đến, vừa vặn nghe thấy, anh ta mắng: “Nha đầu này, con nói gì thế, chẳng biết trên biết dưới gì cả!”
Trương Dương cười ha ha nói: “Không sao, không sao, Mã Lộ nói như vậy mới tốt, làm người phải thẳng thắn, đừng có để việc gì cũng phải giấu giếm là không hay!”
Mã Thiên Du đặt đồ xuống, rút thuốc lá đưa cho bọn họ, Trương Dương không hút, nhưng Trình Diệm Đông và Khưu Kim Trụ đều là tay nghiện thuốc cả, hai người nhận lấy thuốc hút, Trương Dương nói: “Thầy Phùng cũng ngồi xuống uống vài chén đi!” Hắn chỉ là nói câu nói khách khí mà thôi, trước đó cũng thường nói như vậy, nhưng lần này Phùng Thiên Du lại kéo ghế xuống ngồi, rót một cốc rượu uống một chén cùng họ, thấp giọng nói: “Thị trưởng Trương, tôi nghe nói, trường nhất trung Phong Trạch được tư nhân mua lại rồi?”
Trương Dương hơi ngớ người với câu hỏi của anh ta, ngay lập tức đã hiểu ra, điều Phùng Thiên Du nói là việc phân trường của An Ngữ Thần, Trương Dương cười nói: “Không phải là tư nhân mua lại, mà là tư nhân đầu tư, làm giáo dục tốt hơn, mục đích là để làm nhất trung Phong Trạch ngày càng tốt hơn, anh yên tâm đi, về sau đãi ngộ của các anh sẽ ngày càng tốt hơn, thu nhập ngày càng cao hơn.”
Phùng Thiên Du nghe Trương Dương nói như vậy cũng thở phào một hơi, anh ta cười ngại ngùng: “Tôi còn tưởng về sau phải làm việc cho ông chủ tư nhân kìa.”
Trương Dương nói: “Đó là hai việc khác nhau, chủ yếu là mở trường chi nhánh, mở rộng phạm vi chiêu sinh, làm lớn mạnh thực lực của Phong Trạch nhất trung, làm càng nhiều trẻ em có thể tiếp cận được nền giáo dục tốt, về sau mô hình này chúng tôi sẽ còn mở rộng ra xã hội nữa.”
Trình Diệm Đông nói: “Hai người con gái của thầy giáo Phùng thật là xuất sắc, tôi thấy anh nên mở một cuộc tọa đàm kinh nghiệm giáo dục, nói với mọi người anh làm thế nào có thể giáo dục được con gái.”
Phùng Thiên Du khiêm tốn nói: “Mấy đứa trẻ tự nó hiểu chuyện, tôi chằng giúp được gì cho chúng.” Lúc này, lại có khách đến, Phùng Thiên Dũ vội đứng dậy chào.
Người đến là người quen, em gái của Tạ Đức Tiêu Tạ Quân Xước, Tạ Quân Xước thấy Trương Dương cũng vui mừng: “Thị trưởng Trương, cục trưởng Trình, mọi người cũng đến đây ăn thịt nướng à!”
Lúc này đám Trương Dương mới nhận ra là Tạ Quân Xước, Trương Dương cười gật đầu với cô ấy. Tạ Quân Xước vốn muốn mua mấy xiên thịt dê thôi, nhưng nhìn thấy Trương Dương ngay lập tức thay đổi ý định, cô nói với Phùng Thiên Du: “Thầy giáo Phùng, hôm nay tính tiền cho tôi nhé.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: “Có hoan nghênh tôi tham dự vào không?” Trương Dương cười gật đầu: “Hoan nghênh.”
Tạ Quân Xước đã cắt tóc ngắn, mặc áo font, quần bò, trông rất khỏe khoắn, trên chiếc áo của cô còn một ít sơn, Tạ Quân Xước giải thích: “Tôi vừa từ chỗ công trình về, bẩn chết được.” Từ lúc anh cô là Tạ Đức Tiêu vào tù, Tạ Quân Xước đã tiếp nhận việc quản lý công ty kiến trúc, cô là một cô gái mạnh mẽ, bất cứ việc gì cũng không dễ dàng chịu thua, với sự nỗ lực của cô, việc quản lý công ty kiến trúc cũng dần đi vào quỹ đạo, việc làm ăn rất tốt, còn tốt hơn cả khi Tạ Đức Tiêu còn ngồi ghế.
Tạ Quân Xước uống mấy cốc bia, rồi nói với Trương Dương: “Thị trưởng Trương, chúc mừng anh được thăng chức!” Trương Dương cười nói: “Cô nghe được tin ở đâu thế?”
Tạ Quân Xước nói: “Thị trưởng Trương đừng quên, giờ đây tôi là thương nhân công trình, điều tôi quan tâm nhất là những tin tức như thế này!” Cô cầm cốc rượu lên nói: “Thị trưởng Trương, tôi kính anh một ly, sau hạng mục sân bay mới, anh là phó thị trưởng Phong Trạch, nhất định phải quan tâm đến những doanh nghiệp ở Phong Trạch như chúng tôi, những công trình lớn chúng tôi làm không nổi, nhưng những công việc nhỏ như xây tường bao ngoài, đào đường nước thì chúng tôi làm thừa.”
Trương Dương cười ha ha nói: “Được được, tôi đã biết thừa chẳng có cái gì tự rơi từ trên trời xuống, cô mời tôi ăn thịt nướng, mục đích là để kiếm mối làm ăn à!”
Tạ Quân Xước hơi đỏ mặt, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, không phải, tôi mời mọi người ăn thịt nướng và việc làm ăn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Trình Diệm Đông và Khưu Kim Trụ đều cười.
Tạ Quân Xước bĩu môi, trông cô rất dễ thương, cô trách: “Thị trưởng Trương toàn hiểu nhầm ý của người khác, vậy được, về sau ấy à, tôi nhìn thấy anh là tôi trốn xa ngay.”
Trương Dương cũng hiểu được tính của Tạ Quân Xước, nha đầu này mặc dù không lớn, nhưng đầu óc rất tinh nhanh, làm việc gì rất chu toàn quyết đoạn, Trương Dương vẫn nhớ lần đầu họ gặp mặt, Tạ Quân Xước vì cứu anh trai cô ta là Tạ Đức Tiêu, đã bày mưu muốn ép hắn rơi vào đó, nghĩ đến đây Trương Dương chợt thấy buồn cười.
Tạ Đức Quân dường như ý thức được điều gì đó từ nụ cười của Trương Dương, mặt cô cảm thấy rất nóng, mỗi lần nhìn thấy Trương Dương, cô đều nghĩ lại lần đầu tiên gặp hắn. Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tạ Đức Quân liền cảm thấy ngại ngần.
Trương Dương nói: “Có một công trình đấy, đầu tiên phải xây duwgj bộ chỉ huy hiện trường của sân bay, nếu như cô có hứng thú thì giao cho bên cô làm.”
Tạ Quân Xước mừng rỡ nói: “Thật sao?” Trương Dương cười đáp: “Tôi đã bao giờ nói dối cô chưa?” “Cảm ơn thị trưởng Trương!” Tạ Quân Xước cầm cốc rượu lên mời hắn.
Trương Dương uống sạch cốc rượu, hắn nhìn thời gian rồi nói: “Không còn sớm nữa rồi chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, thầy Phùng, cho chúng tôi mấy bát mỳ nào.”
Thẩm Khánh Hoa không vui vẻ gì, trong cuộc họp thường ủy, tất cả các thường ủy đều nhận ra điều đó qua nét mặt hầm hầm của y, thành phố quyết định xây dựng sân bay mới ở Phong Trạch là một chuyện tốt, nhưng quyền điều độ chỉ huy sân bay mới lại rơi vào trong tay Trương Dương, trước mắt, Trương Dương đang tích cục chuẩn bị việc của bộ chỉ huy, Tôn Đông Cường đã được mời vào trong bộ chỉ huy, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên cũng nhận được lời mời, thậm chỉ cả phó thị trưởng Kim Lỗi cũng được mời. Y là người đứng đầu Phong Trạch, là bí thư thị ủy Phong Trạch mà lại bị Trương Dương coi như không vậy, thậm chí hắn còn không thèm mời y vào, sự buồn bã và phẫn nộ trong lòng Thẩm Khánh Hoa hoàn toàn có thể hình dung ra được. Y cho rằng Trương Dương đang cố ý dùng cách này để báo thù mình, có thể dự kiến rằng, mấy năm sau, hạng mục sân bay mới sẽ trở thành trung tâm được chú trọng của Phong Trạch thậm chí là của cả Giang Thành, còn y lại bị bỏ mặc ở ngoài, là địa chủ, đây là điều làm cho Thẩm Khánh Hoa không thể chấp nhận được.
Sự phản cảm của Thẩm Khánh Hoa với Trương Dương đã lan sang cả việc bài từ hạng mục công trình sân bay mới, trong lúc y nhắc nhở khái quát công tác trọng điểm gần đây của Phong Trạch, đã vô tình hay hữu ý bỏ qua việc kiến thiết sân bay mới.
Thẩm Khánh Hoa không nhắc đến, Tôn Đông Cường không thể không nhắc, khi Thẩm Khánh Hoa phát ngôn xong, y hỏi như thường lệ: “Các vị còn có gì muốn bổ sung không?”
Tôn Đông Cường nói: “Tôi nói vài câu.”
Thẩm Khánh Hoa chau mày, tên này ngày càng ra mẽ rồi, từ lúc Trương Dương đến Phong Trạch, dường như Tôn Đông Cường được tiêm thuốc kích thích vậy, rõ ràng đã đứng về phía đối lập với y, Thẩm Khánh Hoa thậm chí cảm giác được rằng, giữa gã và Trương Dương dường như đã hình thành mối quan hệ đồng minh, trong mắt Thẩm Khánh Hoa, Tôn Đông Cường và Trương Dương là hai người ngoại lai, họ xông vào phạm vi thế lực của y, xông vào sân nhà của y, giờ đây đang từng bước xâm chiếm địa bàn của y.
Tôn Đông Cường nói: “Vừa nãy bí thư Thẩm đã nói những công tác trọng điểm gần đây của Phong Trạch chúng ta, nhưng lại quên mất một việc quan trọng nhất, việc này không những là việc lớn của Phong Trạch, mà cũng là việc lớn của cả Giang Thành, tôi nghĩ mọi người đều đoán được, đó chính là công trình xây dựng sân bay mới.”
Tất cả thường ủy đều không nói gì, ai cũng đều nhận ra Tôn Đông Cường đang làm khó Thẩm Khánh Hoa trước mặt mọi người, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng, cách làm vừa rồi của Thẩm Khánh Hoa đúng là thiếu suy nghĩ, dù là y không hài lòng với hạng mục sân bay mới, nhưng cũng không nên quên mất việc quan trọng như vậy, trọng điểm công tác gần đây chẳng hề đề cập đến nửa chữ sân bay, thật là nực cười, làm như vậy rõ ràng đã lòi điểm yếu cho người khác nắm rồi, bí thư Thẩm giàu kinh nghiệm vậy mà lại phạm phải lỗi lầm cấp thấp như vậy.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Việc công trình sân bay chúng ta sẽ nói sau.” Y ngắt lời Tôn Đông Cường chẳng hề khách khí.
Tôn Đông Cường nói: “tại sao phải đề đến về sau cơ chứ? Chẳng lẽ công trình sân bay mới không liên quan gì đến Phong Trạch sao?”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Lãnh đạo cấp trên đã có sắp xếp chuẩn bị cho hạng mục sân bay mới, chính phủ địa phương chúng ta chỉ có tác dụng phối hợp mà thôi, chúng ta phải làm rõ chức trách của mình.”
Tôn Đông Cường nói: “Bí thư Thẩm, tôi cảm thấy thái độ của ông đối với hạng mục công trình sân bay mới là không tích cực.” Trước mặt tất cả các thường ủy, Tôn Đông Cường đã nhắc ý kiến với Thẩm Khánh Hoa.
Điều này là điều chưa từng phát sinh trong cả quá trình làm việc của Thẩm Khánh Hoa, Thẩm Khánh Hoa nói: “Đồng Chí Đông Cường, thời đại đổ oan cho nhau đã qua từ lâu rồi, tôi vẫn nói câu như vậy, hạng mục sân bay mới đã có cấp trên sắp xếp chuẩn bị, chỉ cần chính phủ địa phương chúng ta phối hợp thôi, chúng ta sẽ hết sức cố gắng phối hợp, anh đừng quên, bản thân anh là thị trưởng của Phong Trạch, việc đầu tiên anh cần phải làm là làm tốt những công việc của thành phố Phong Trạch, còn về việc xây dựng sân bay mới, thành phố đã sắp xếp một nhóm lạnh đạo rồi, chúng ta không tiện nhúng tay vào, đúng không?”
Tôn Đông Cường cười lạnh lùng nói: “Ý của bí thư Thẩm là, chúng ta coi như hạng mục sân bay mới chưa từng xảy ra ở Phong Trạch sao?”
Thẩm Khánh Hoa đã hơi tức giận, y lớn tiếng nói: “Tôi có nói như vậy sao? Ý của tôi là cần phải làm rõ quyền lực và chức trách của mình, hạng mục sân bay mới xảy ra ở Phong Trạch điều đó không sai, nhưng cần phải phục tùng những sắp xếp của lãnh đạo cấp cao, chủ nhiệm Triệu là phó tổng chỉ huy của hạng mục sân bay mới, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể tham gia vào tầng lớp quản lý của hạng mục sân bay.” Câu này của Thẩm Khánh Hoa hơi quá đáng rồi, y đã trực tiếp nói ra quan hệ giữa Triệu Dương Lâm và Tôn Đông Cường, ý là Tôn Đông Cường nhà anh đừng ỷ thế có bố vợ là người đứng đầu mà dương dương tự đắc.
Tôn Đông Cường hơi đỏ mặt, điều gã kị nhất là có người nói về chuyện của bố vợ gã, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, mà Thẩm Khánh Hoa lại chạm vào giới hạn đó của Tôn Đông Cường, Tôn Đông Cường nói: “Bí thư Thẩm, chắc ông chưa biết, tôi đã nhận được lời mời của bên sân bay mới rồi, giờ đây tôi là một trong những thành viên của ủy ban tổ kiến thiết sân bay, phó thị trưởng Trần cũng vậy, chúng tôi đều đã tham gia vào tầng quản lý của hạng mục sân bay rồi.”
Khuôn mặt đỏ của Thẩm Khánh Hoa ngay lập tức trở thành xanh như đít nhái, y lạnh lùng nhìn Tôn Đông Cường, tên này thật là kiêu ngạo, những lời nói của gã có ý gì cơ chứ? Rõ ràng gã đang nói rằng y đã bị đẩy ra ngoài lề trong hạng mục lần này.
Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên cũng ở đó, lúc này gã có cảm giác như ngồi trên đống lửa vậy, Tôn Đông Cường cũng thật là mâu thuẫn giữa gã và bí thư Thẩm, hà cớ gì phải kéo mình vào chứ, những cảm nghĩ của bí thư Thẩm, Trần Gia Niên hiểu rất rõ, giờ đây y bị đẩy ra ngoài hạng mục sân bay mới, rõ ràng là do Trương Dương cố ý lợi dụng chuyện này để cô lập y, Thẩm Khánh Hoa là người rất ưa sĩ diện, sự việc lần này đối với y rõ ràng là một sự sỉ nhục lớn.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Mọi người đều biết, lãnh đạo cấp trên đã giao quyền chỉ huy hạng mục sân bay mới này cho phó thị trưởng Trương Dương, chúng ta cần phải toàn lực phối hợp với phó thị trưởng Trương, để anh ấy có thể làm tốt được công tác xây dựng sân bay mới, tôi đề nghị đưa những công tác trước đó anh ấy quản lý tạm thời giao cho phó thị trưởng Lâu Quang Lượng phụ trách.” Thẩm Khánh Hoa đã vô cùng tức giận, không thèm nể mặt đám thanh niên này, họ thật sự tưởng rằng ta đã già, các người chẳng phải muốn toàn tâm toàn ý ủng hộ cho công tác xây dựng sân bay mới hay sao? Thế thì ta cứ thuận nước đẩy thuyền, giành hết tất cả quyền lực của Trương Dương ở Phong Trạch.
Thị trưởng Tôn Đông Cường rất cứng rắn, gã nói rõ ràng từng chữ một: “Tôi thấy Lâu Quang Lượng không được!”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Đồng chí Lâu Quang Lượng đã là một đồng chí lão thành có kinh nghiệm nhiều năm, tôi nhìn thấy từng bước phát triển của anh ấy, đồng chí Lâu Quang Lượng có tính trách nhiệm rất cao, lại vô cùng liêm khiết, kinh nghiệm công tác phong phú, và cũng rất thành thục về chính trị.”
Bí thư kỷ ủy Triệu Kim Phân nói: “Tôi tán đồng ý kiến của đồng chí Thẩm Khánh Hoa.”
Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên chẳng có thái độ gì, mặc dù giữa gã và Lâu Quang Lượng không có mâu thuẫn gì, nhưng cách làm này của Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là muốn cướp đi quyền lực của Trương Dương, bản thân gã không thích hợp để đưa ra ý kiến. Gã không hề tán thành với cách làm của Thẩm Khánh Hoa, Trương Dương đâu phải là loại người dễ bắt nạt như vậy, Thẩm Khánh Hoa làm như vậy rõ ràng là không hề đúng đắn chút nào.
Tôn Đông Cường nói: “Tôi không đồng ý!”
Tất cả mọi người đều đờ ra, sự cứng rắn giờ đây của thị trưởng Tôn Đông Cường hoàn toàn khác hẳn với sự khiêm nhường lúc đầu hắn mới đến đây.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Thế thì cứ giơ tay biểu quyết đi!” Đây là một chiêu sát thủ của y, trong thường ủy y có ưu thế tuyệt đối, chỉ cần giơ tay biểu quyết, sự phản đối của Tôn Đông Cường chẳng hề có tác dụng gì hết.
Tôn Đông Cường nói: “Trước khi mọi người giơ tay biểu quyết, tôi muốn nói một chuyện.” Gã dừng một lúc, ánh mắt nhìn Thẩm Khánh Hoa.
Thẩm Khánh Hoa đã nhận ra ý thách thức trong ánh mắt đó, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ gã thật sự đã nắm được chuyện gì quan trọng rồi sao?
Tôn Đông Cường nói: “Thời gian trước, tôi nhận được một lời báo cáo, nội dung là về một vi phó thị trưởng nào đó của chúng ta, trong thời gian tham quan học tập ở Hồng Kông Ma Cao đã đến sòng bạc của Ma Cao đánh bạc, số lượng đánh bạc lần đó và ảnh hưởng xấu của nó thật sự làm người ta kinh ngạc.”
Tất cả mọi thường ủy đều im lặng, ai cũng biết rằng điều đó có nghĩa là gì.
Tôn Đông Cường nói: “Tôi đã có chứng cứ xác thực, người này chính là phó thị trưởng Lâu Quang Lượng, cũng chính là đồng chí Lâu Quang Lượng mà một vài lãnh đạo nào đó cho rằng là người có trách nhiệm, liêm khiết thanh minh, thành thục chính trị.” KHi nói chuyện, ánh mắt của gã không rời khỏi Thẩm Khánh Hoa.
Lòng Thẩm Khánh Hoa như bị đánh một roi thật mạnh, y cảm thấy choáng váng, hai tay nắm lấy chiếc ghế, y không thể tin được, nhưng Tôn Đông Cường lại nói chắc nịch như vậy, nhất định đã có chứng cứ rõ ràng, tên này thật là thâm, Lâu Quang Lượng đến Hồng Kong Ma Cao tham quan học tập đã là việc năm ngoái rồi, Tôn Đông Cường biết rằng đã là một thời gian không ngắn, tại sao còn phải nói chuyện này ra vào lúc này, rõ ràng gã đang làm khó y trước mặt mọi người.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Đồng chí Đông Cường, có vài việc nhất định phải có bằng chứng thật sự…”
Tôn Đông Cường nói: “Tôi đã nói rồi, tôi nắm trong tay bằng chứng xác thực.”
Thẩm Khánh Hoa đã mất đi dũng khí vừa rồi, y thấp giọng nói: “Sự việc này về sau sẽ thảo luận riêng một chút, đồng chí Đông Cường, anh chỉnh lý lại những chứng cứ liên quan, rồi đưa cho kỷ ủy xử lý.”
Tôn Đông Cường nói: “Tôi sẽ igao cho kỷ ủy thành phố Giang Thành!”
Thẩm Khánh Hoa phẫn nộ nhìn Tôn Đông Cường, Tôn Đông Cường nhìn Thẩm Khánh Hoa rất bình tình, ánh mắt của hai người nhìn nhau phải được nửa phút, rồi cuối cùng Thẩm Khánh Hoa đã chịu thua trước, y mệt mỏi nói: “Tan họp!”
Tất cả thường ủy tham dự đều âm thầm rời khỏi phong fhopj, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên và thư kí trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn đi rất gần, hai người cùng đến phòng làm việc của Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn pha hai cốc trà, họ cầm cốc trà đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy thị trưởng Tôn Đông Cường đang bước từng bước lớn về phòng làm việc chính phủ thành phố.
Tề Quốc Viễn thở dài, Trần Gia Niên cũng thở dài theo. Tề Quốc Viễn nói: “Lâu Quang Lượng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, người này quá tham lam!”
Trần Gia Niên nói: “Bí thư Thẩm già rồi!” Hai người nói không cùng một người, nhưng trong lòng lại nghĩ đến cùng một chuyện.
Tề Quốc Viễn nhấm một ngụm trà rồi nói: “Thị trưởng Tôn thật là biết chọn đúng lúc, chọn đúng lúc này để nói chuyện của Lâu Quang Lượng ra, đồng nghĩa với việc tát vào mặt bí thư Thẩm trước mặt mọi người.”
Trần Gia Niên cười khổ hạnh nói: “Bí thư Thẩm thật sự chẳng sáng suốt trong việc xử lý sân bay mới gì hết, Phong Trạch có lớn đến mấy cũng chẳng thể lớn hơn Giang Thành, việc Giang Thành đã giao cho, dù là việc bé như con kiến cũng phải nhắc đến trong trọng điểm của cuộc họp thường ủy, mà ông ấy lại không hề nhắc đến, đồng nghĩa với việc giao điểm yếu của mình cho người khác.”
Tề Quốc Viễn nói: “Người ta không thể nào giận dữ được, khi giận dữ sẽ dễ ra nhầm chiêu, Trương Dương mời nhiều người như vậy tham gia vào ủy viên tổ kiến thiết sân bay, mà lại không mời bí thư Thẩm, mục đích của anh ta chính là làm bí thư Thẩm tức giận.”
Trần Gia Niên nói: “Bí thư Thẩm tức giận cũng là điều khó tránh, nhưng lại muốn tước hết tất cả quyền lực của Trương Dương.”
Tề Quốc Viễn cũng nghĩ như vậy, gã cảm thán đáp: “Trương Dương chỉ là một người khách qua đường mà thôi, mảnh đất Phong Trạch này không thể giữ chân con rồng như anh ấy được, Tôn Đông Cường mới là người đứng đầu Phong Trạch.”
Trần Gia Niên nói: “Phong Trạch này của chúng ta về sau thật là không có những ngày tháng yên bình rồi.”
Cùng ngày hôm đó, Lâu Quang Lượng đã bị bắt, việc này đối với Lâu Quang Lượng mà nói là một việc hết sức ngạc nhiên, gã không thể ngờ được rằng sự việc đánh bạc ở Ma Cao năm ngoái giờ đây lại bị lôi ra, đứng trước mặt chứng cứ, Lâu Quang Lượng không thể chối cãi được gì, chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
Sự việc này gây nên ảnh hưởng rất lớn đối với Phong Trạch, Lâu Quang Lượng là cán bộ lớn nhất bị ép xuống ngựa trong những năm gần đây của Phong Trạch, trước đó, cục trưởng công an Triệu Quốc Đống, hiệu trưởng nhất trung Phong Trạch Mạnh Tông Quý, cục trưởng giáo dục Lưu Cường đều đã lần lượt xảy ra chuyện, những người này đều có một điểm chung, đó là đều là cán bộ do một tay bí thư Thẩm Khánh Hoa đưa lên, điều này làm cho mọi người nghi ngờ về chính Thẩm Khánh Hoa.
Trước kia, Thẩm Khánh Hoa luôn được tất cả mọi người biết đến như một hiện tượng về sự thanh liêm, nhưng sự xuống ngựa của Lâu Quang Lượng làm cho tất cả những lời của y nói đều trở thành trò cười cả, trong ngôi nhà xem chừng rất thanh bần của Lâu Quang Lượng, đoàn thanh tra đã tìm được 1110000 tệ tiền mặt, việc này làm chấn động cả lãnh đạo Giang Thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã phê bình Thẩm Khánh Hoa một trận không thương tiếc về chuyện này.
Một ý kiến đã nổi lên trong toàn dân, Trương Dương đi đến đâu, ở đó có cán bộ xuống ngựa, việc này càng đồn càng huyền ảo.
Trương Dương lần này đang chạy giữa hai bên Giang Thành và Phong Trạch, để chuẩn bị cho việc sân bay mới, phương án đấu thầu đã được hoạch định, Đỗ Thiên Dã mặc dù là tổng chỉ huy của hạng mục sân bay mới, nhưng gã cũng chỉ là để góp danh mà thôi, nhất định không hỏi gì về công tác thực tế.
Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm là phó chỉ huy, y hiểu rằng mục đích của việc Đỗ Thiên Dã kéo y vào việc này, là để phân kỳ y và Tả Viên Triều, Triệu Dương Lâm là người sắp về hưu, ông ta nhìn thấu rất nhiều sự việc, điều y mong muốn nhìn thấy đó là con rể của y là Tôn Đông Cường có thể bước lên vị trí bí thư thị ủy Phong Trạch, y coi chuyện này làm nguồn sống cho sinh mạng chính trị của mình. Còn về việc cuộc đấu tranh giữa Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triều, y chẳng có mấy hứng thú, mặc dù lúc đầu người gây mâu thuẫn là y, nhưng sự việc không ngừng thay đổi, Triệu Dương Lâm cần phải lợi dụng thời gian chẳng còn nhiều này, cố gắng hết sức để giành những điều kiện thuận lợi cho con rể của mình, giành được nhiều lợi ích về mặt chính trị. Với một tâm lý như vậy, trong việc xây dựng công trình sân bay mới, đương nhiên sẽ không giúp đỡ gì quá nhiều. Thu hoạch nhiều nhất là, thông qua sự việc này, quan hệ giữa y và Trương Dương đã được cải thiện khá nhiều.
Trương Dương vẫn rất tôn trọng đồng chí lão thành, mỗi lần đưa ra một phương án, hắn liền đến báo cáo với Triệu Dương Lâm, trưng cầu ý kiến của Triệu Dương Lâm.
Triệu Dương Lâm cười đáp: “Tiểu Trương, cậu không cần phải hỏi tôi, nhiệm vụ của thành phố đưa cho tôi chính là làm hộ giá cho cậu, sự việc cụ thể vẫn phải do cậu làm, tôi đã là người sắp về hưu đến nơi rồi, giờ đây điều tôi có thể làm là làm cố vấn thôi, còn những việc cụ thể tôi cũng chẳng giúp được gì.” Đây là chỗ khôn khéo của Triệu Dương Lâm, muốn gây ít mâu thuẫn với Trương Dương, thì cần phải bỏ chút quyền lực, những gì phải bỏ thì nên bỏ, đây chính là cảnh giới cơ bản của một người lãnh đạo.
Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm Triệu, người như tôi hoang dã quen rồi, không có ông đứng sau, tôi sợ tôi chạy nhanh quá xa quá, đến lúc đó lại phạm sai lầm.”
Triệu Dương Lâm cười ha ha nói: “Thời đại bây giờ rồi, đã là thời cải cách mở cửa, hi vọng những người trẻ tuổi như các cậu có thể chạy càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt!” Khi nói chuyện, y liếc mắt sang tờ danh sách ủy ban tổ kiến thiết do Trương Dương đưa đến, phát hiện tên con rể mình Tôn Đông Cường nằm ở chỗ rất dễ phát hiện, trong lòng cảm thấy ấm áp. Trương Dương cũng rất biết cách làm việc. Có điều Triệu Dương Lâm ngay lập tức nghĩ đến sự kì diệu trong đó, danh sách này không có tên của bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa, ngay cả danh sách cố vấn cũng không có y, Trương Dương đang giở thủ đoạn ở đây, Triệu Dương Lâm biết mà cố tình hỏi: “Tại sao không có tên của bí thư Thẩm?”
Trương Dương nói: “Tôi không thích người này, quá chuyên quyền, cách quản lý lạc hậu, ở Phong Trạch ông ta luôn lấy người quen và người nhà lên làm cán bộ, mà còn tự cho rằng mình thanh liêm, ông ấy có thanh liêm hay không thì tôi không biết, nhưng đám quan thần do ông ấy đề bạt lên đều là người không ra gì cả.”
Triệu Dương Lâm nói: “Người ta đã già rồi, nên đầu óc cũng trở thành cứng nhắc, đương nhiên nhìn nhận vấn đề sẽ hẹp đi, nhầm lẫn giữa khái niệm của công gia và tư gia, nhưng nếu cứ coi đó là nhà của mình là không được rồi!” Y mỉm cười rồi nói: “Giờ đây mọi người đều bảo cậu là khắc tinh của tham quan, cậu đi đến đâu, chỗ đó liền có quan xuống ngựa.”
Trương Dương cười nói; “Chủ nhiệm Triệu, ông đừng nói tôi vậy, lần này Lâu Quang Lượng xuống ngựa không có liên quan gì đến tôi, mà là công lao của thị trưởng Tôn.”
Người khác không rõ, Triệu Dương Lâm thì không thể không rõ, Tôn Đông Cường đương nhiên không hề giấu y chuyện này, tư liệu tham ô của Lâu Quang Lượng là do Trương Dương đưa cho gã, về sự việc này, Tôn Đông Cường đã bị Trương Dương lợi dụng, có điều, Tôn Đông Cường cam tâm bị lợi dụng, vì việc này có thể nâng cao uy tín của gã trong tầng lớp lãnh đạo Phong Trạch, làm cho gã dần chiếm ưu thế so với Thẩm Khánh Hoa. Đây là một bước khởi đầu tốt đẹp, cũng là một bước tiến quan trọng của Tôn Đông Cường đến cái ghế bí thư thị ủy.
Triệu Dương Lâm cười nói: “Tiểu Trương, hợp tác với Đông Cường vui vẻ chứ?’
Trương Dương gật đầu nói: “Thị trưởng Tôn và tôi có rất nhiều điểm tương đông về quan điểm chính trị, điểm tương đồng lớn nhất của chúng tôi là phải làm thế nào để làm Phong Trạch tốt hơn, làm cho thể chế Phong Trạch trở nên công chính, chứ không phải chỉ là nói chơi.”
Triệu Dương Lâm nói: “Tôi rất xem trọng sự mạnh mẽ và mạnh dạn của người trẻ tuổi, làm cho tốt vào, tôi nhất định sẽ toàn sức toàn lực ủng hộ cho công tác của cậu.” Câu này đã biểu lộ rõ thái độ rồi.
Phương án thiết kế sân bay mới đã được đưa ra từ lâu, nhưng thiết kế có tốt đến mấy chăng nữa nhưng thật sự đi vào làm việc vẫn găp phải vấn là tiền, Trương đại quan dù có thần thông quảng đại đến mấy cũng không thể biến ra một cái sân bay được. Trương Dương cần phải có tiền, cần tiền là phải đi đến bí thư thị ủy.
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương liền nở nụ cười rạng rõ.
Đóng cửa phòng lại, Trương Dương đương nhiên chẳng kiêng kị gì nữa, tên này nói chuyện rất thẳng thắn: “Bí thư Đỗ, Tôi đến đây để đòi tiền anh.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Công tác chuẩn bị của cậu tiến hành đến đâu rồi?’
Trương Dương nói: “Có gì mà phải chuẩn bị? Chẳng phải chỉ là mời lãnh đạo, chuyên gia đến cùng họp, rồi định phương án thiết kế hay sao, làm việc đấy đã hàng trăm lần rồi, phương án đã có từ đời nào, việc thu hồi đất đã giao cho bên Phong Trạch, anh đã ra cho tôi một mệnh lệnh, bảo tôi phải làm xong công tác chuẩn bị trong năm nay, khởi công đúng hạn, phương án đấu thầu tôi cũng chuẩn bị xong cả rồi, nhưng tiền đâu? Một công trình lớn như sân bay thế này, mười mấy trăm triệu, anh không thể chỉ hi vọng vào tôi chứ?”
Đỗ Thiên Dã cười rất ấm áp.
Trương Dương nói: “Này, anh nghiêm túc tí có được không hả? Giờ đây chúng ta đang bàn công việc đấy, tiền, tôi cần tiền!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đồng chí Tiểu Trương à, tình hình của thành phố cậu cũng không phải là không biết, bên tài chính thiếu thốn lắm!”
Trương Dương nói: “Bí tư Đỗ, đừng vòng vo tam quốc với tôi, anh nói trắng ra đi, anh có thể đưa cho tôi bao nhiêu tiền? Số tiền lúc đầu anh hứa đưa cho tôi có thể thực hiện được bao nhiêu? Từ lúc anh tuyên bố tôi phụ trách sân bay mới, tôi là việc gì cũng chỉ dựa vào miệng mà thôi, đến giờ, tôi chẳng có tí tiền nào.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Này cậu còn ra thể thống gì không vậy? Cả ngày cứ tụng tiền tiền tiền, cậu mà là đảng viên, mà là cán bộ nhà nước à, sao cảnh giới lại thấp đến vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi cảnh giới thấp? Cảnh giới của anh cao vì anh là quan to, nay là chúng ta đổi vị trí thử xem, cảnh giới của tôi nhất định cao hơn anh.”
Đỗ Thiên Dã mắng: “Còn lâu! Cái loại như cậu, mà còn mở miệng ra nói đến cảnh giới!” Trương Dương nói: “Đừng có chuyển đề tài nhé, Tiền! Hôm nay tôi đến là để đòi tiền!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Phương diện tài chính do thị trưởng Tả phụ trách, tôi chỉ phụ trách công việc đảng chính thôi, cậu tìm sai chỗ rồi nhỉ?”
Trương Dương nói: “Này anh còn mặt mũi nào nói thế? Có phải anh định chối bỏ trách nhiệm không? Nếu như anh còn dùng thái độ này để nói với tôi, tôi phủi mông đi luôn, hạng mục sân bay mới anh thích tìm ai phụ trách thì đi mà tìm.”
Đỗ Thiên Dã hôm nay tính khí rất tốt, cười hì hì đến bên cạnh Trương Dương vỗ vỗ vai hắn: “Đồng chí Tiểu Trương, đừng có dỗi mà, tôi đã nói là không đưa cho cậu tiền đâu nào? Công trình sân bay lớn như vậy, nếu như thành phố không đưa một đồng nào thì còn ra cái trò trống gì nữa? Quan hệ của chúng ta như vậy tôi có hại ai cũng không hại cậu!”
Trương Dương nói: “Con người ta làm quan là sẽ thay đổi, giờ đây càng ngày tôi càng không tin tưởng anh, chỉ sợ anh bán đứng tôi, mà tôi còn ngu ngơ giúp anh.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi có muốn bán cũng không bán được ấy chứ!”
Trương Dương nói: “Đấy đấy nhé, đuôi cáo lòi ra rồi, anh chỉ muốn bán đứng tôi thôi, tôi đã nhận ra từ lâu rồi, hạng mục sân bay mới là một cái hố, anh đào sẵn rồi đợi tôi nhảy vào, từ lúc anh làm đến cái chức bí thư thị ủy anh đã thay đổi rồi.”
“Tôi thay đổi thế nào?’
“Anh trở nên xảo quyệt, thích hại người mình rồi.”
Đỗ Thiên Dã cười ha ha, gã nhìn thời gian rồi nói: “Đi đi, tôi mời cậu ăn cơm.”
Trương Dương đầu lắc nguầy nguậy: “Đừng mời nữa, giờ đây tôi biết rồi, làm gì có của từ trên trời rơi xuống, của cho là của nợ, tôi không ăn!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu không ăn thật?”
“Không ăn thật!”
“Vậy tiền của sân bay mới cậu có cần không?”
Trương đại quan vừa nghe thấy đến tiền liền lấy lại tinh thần ngay: “Lấy chứ, tôi đương nhiên lấy rồi!”
“Nếu lấy thì đi theo tôi ăn cơm!”
“Cho tôi bao nhiêu tiền?”
“Chỉ cần hôm nay cậu làm tôi vui, thì tôi quyết làm cho cậu hài lòng!”
Trương đại quan cũng không dễ lừa như vậy: “Rốt cuộc là bao nhiêu, anh cho tôi một con số trước đã!”
“Vậy thì phải xem cậu biểu hiện thế nào đã!” Đỗ Thiên Dã đã bước ra ngoài cửa trước.
Trương Dương đi theo đằng sau gã nói: “Nói chắc như vậy nhé, uống cùng thì được, ngủ cùng thì tôi thà chết cũng không làm đâu.”
Trương Dương cười nói: “Về sau không ăn được thịt nướng của cô nữa rồi.” Mã Lộ nói: “Có cơ hội đấy.” Trương Dương nói: “Đúng là có thật, đợi khi nào tôi đến Bắc Kinh, tôi sẽ đi thăm cô!” Mã Lộ nhẹ nhàng nói: “Thị trưởng Trương nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!”
Mã Thiên Du đưa ớt xanh nướng đến, vừa vặn nghe thấy, anh ta mắng: “Nha đầu này, con nói gì thế, chẳng biết trên biết dưới gì cả!”
Trương Dương cười ha ha nói: “Không sao, không sao, Mã Lộ nói như vậy mới tốt, làm người phải thẳng thắn, đừng có để việc gì cũng phải giấu giếm là không hay!”
Mã Thiên Du đặt đồ xuống, rút thuốc lá đưa cho bọn họ, Trương Dương không hút, nhưng Trình Diệm Đông và Khưu Kim Trụ đều là tay nghiện thuốc cả, hai người nhận lấy thuốc hút, Trương Dương nói: “Thầy Phùng cũng ngồi xuống uống vài chén đi!” Hắn chỉ là nói câu nói khách khí mà thôi, trước đó cũng thường nói như vậy, nhưng lần này Phùng Thiên Du lại kéo ghế xuống ngồi, rót một cốc rượu uống một chén cùng họ, thấp giọng nói: “Thị trưởng Trương, tôi nghe nói, trường nhất trung Phong Trạch được tư nhân mua lại rồi?”
Trương Dương hơi ngớ người với câu hỏi của anh ta, ngay lập tức đã hiểu ra, điều Phùng Thiên Du nói là việc phân trường của An Ngữ Thần, Trương Dương cười nói: “Không phải là tư nhân mua lại, mà là tư nhân đầu tư, làm giáo dục tốt hơn, mục đích là để làm nhất trung Phong Trạch ngày càng tốt hơn, anh yên tâm đi, về sau đãi ngộ của các anh sẽ ngày càng tốt hơn, thu nhập ngày càng cao hơn.”
Phùng Thiên Du nghe Trương Dương nói như vậy cũng thở phào một hơi, anh ta cười ngại ngùng: “Tôi còn tưởng về sau phải làm việc cho ông chủ tư nhân kìa.”
Trương Dương nói: “Đó là hai việc khác nhau, chủ yếu là mở trường chi nhánh, mở rộng phạm vi chiêu sinh, làm lớn mạnh thực lực của Phong Trạch nhất trung, làm càng nhiều trẻ em có thể tiếp cận được nền giáo dục tốt, về sau mô hình này chúng tôi sẽ còn mở rộng ra xã hội nữa.”
Trình Diệm Đông nói: “Hai người con gái của thầy giáo Phùng thật là xuất sắc, tôi thấy anh nên mở một cuộc tọa đàm kinh nghiệm giáo dục, nói với mọi người anh làm thế nào có thể giáo dục được con gái.”
Phùng Thiên Du khiêm tốn nói: “Mấy đứa trẻ tự nó hiểu chuyện, tôi chằng giúp được gì cho chúng.” Lúc này, lại có khách đến, Phùng Thiên Dũ vội đứng dậy chào.
Người đến là người quen, em gái của Tạ Đức Tiêu Tạ Quân Xước, Tạ Quân Xước thấy Trương Dương cũng vui mừng: “Thị trưởng Trương, cục trưởng Trình, mọi người cũng đến đây ăn thịt nướng à!”
Lúc này đám Trương Dương mới nhận ra là Tạ Quân Xước, Trương Dương cười gật đầu với cô ấy. Tạ Quân Xước vốn muốn mua mấy xiên thịt dê thôi, nhưng nhìn thấy Trương Dương ngay lập tức thay đổi ý định, cô nói với Phùng Thiên Du: “Thầy giáo Phùng, hôm nay tính tiền cho tôi nhé.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: “Có hoan nghênh tôi tham dự vào không?” Trương Dương cười gật đầu: “Hoan nghênh.”
Tạ Quân Xước đã cắt tóc ngắn, mặc áo font, quần bò, trông rất khỏe khoắn, trên chiếc áo của cô còn một ít sơn, Tạ Quân Xước giải thích: “Tôi vừa từ chỗ công trình về, bẩn chết được.” Từ lúc anh cô là Tạ Đức Tiêu vào tù, Tạ Quân Xước đã tiếp nhận việc quản lý công ty kiến trúc, cô là một cô gái mạnh mẽ, bất cứ việc gì cũng không dễ dàng chịu thua, với sự nỗ lực của cô, việc quản lý công ty kiến trúc cũng dần đi vào quỹ đạo, việc làm ăn rất tốt, còn tốt hơn cả khi Tạ Đức Tiêu còn ngồi ghế.
Tạ Quân Xước uống mấy cốc bia, rồi nói với Trương Dương: “Thị trưởng Trương, chúc mừng anh được thăng chức!” Trương Dương cười nói: “Cô nghe được tin ở đâu thế?”
Tạ Quân Xước nói: “Thị trưởng Trương đừng quên, giờ đây tôi là thương nhân công trình, điều tôi quan tâm nhất là những tin tức như thế này!” Cô cầm cốc rượu lên nói: “Thị trưởng Trương, tôi kính anh một ly, sau hạng mục sân bay mới, anh là phó thị trưởng Phong Trạch, nhất định phải quan tâm đến những doanh nghiệp ở Phong Trạch như chúng tôi, những công trình lớn chúng tôi làm không nổi, nhưng những công việc nhỏ như xây tường bao ngoài, đào đường nước thì chúng tôi làm thừa.”
Trương Dương cười ha ha nói: “Được được, tôi đã biết thừa chẳng có cái gì tự rơi từ trên trời xuống, cô mời tôi ăn thịt nướng, mục đích là để kiếm mối làm ăn à!”
Tạ Quân Xước hơi đỏ mặt, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, không phải, tôi mời mọi người ăn thịt nướng và việc làm ăn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Trình Diệm Đông và Khưu Kim Trụ đều cười.
Tạ Quân Xước bĩu môi, trông cô rất dễ thương, cô trách: “Thị trưởng Trương toàn hiểu nhầm ý của người khác, vậy được, về sau ấy à, tôi nhìn thấy anh là tôi trốn xa ngay.”
Trương Dương cũng hiểu được tính của Tạ Quân Xước, nha đầu này mặc dù không lớn, nhưng đầu óc rất tinh nhanh, làm việc gì rất chu toàn quyết đoạn, Trương Dương vẫn nhớ lần đầu họ gặp mặt, Tạ Quân Xước vì cứu anh trai cô ta là Tạ Đức Tiêu, đã bày mưu muốn ép hắn rơi vào đó, nghĩ đến đây Trương Dương chợt thấy buồn cười.
Tạ Đức Quân dường như ý thức được điều gì đó từ nụ cười của Trương Dương, mặt cô cảm thấy rất nóng, mỗi lần nhìn thấy Trương Dương, cô đều nghĩ lại lần đầu tiên gặp hắn. Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tạ Đức Quân liền cảm thấy ngại ngần.
Trương Dương nói: “Có một công trình đấy, đầu tiên phải xây duwgj bộ chỉ huy hiện trường của sân bay, nếu như cô có hứng thú thì giao cho bên cô làm.”
Tạ Quân Xước mừng rỡ nói: “Thật sao?” Trương Dương cười đáp: “Tôi đã bao giờ nói dối cô chưa?” “Cảm ơn thị trưởng Trương!” Tạ Quân Xước cầm cốc rượu lên mời hắn.
Trương Dương uống sạch cốc rượu, hắn nhìn thời gian rồi nói: “Không còn sớm nữa rồi chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, thầy Phùng, cho chúng tôi mấy bát mỳ nào.”
Thẩm Khánh Hoa không vui vẻ gì, trong cuộc họp thường ủy, tất cả các thường ủy đều nhận ra điều đó qua nét mặt hầm hầm của y, thành phố quyết định xây dựng sân bay mới ở Phong Trạch là một chuyện tốt, nhưng quyền điều độ chỉ huy sân bay mới lại rơi vào trong tay Trương Dương, trước mắt, Trương Dương đang tích cục chuẩn bị việc của bộ chỉ huy, Tôn Đông Cường đã được mời vào trong bộ chỉ huy, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên cũng nhận được lời mời, thậm chỉ cả phó thị trưởng Kim Lỗi cũng được mời. Y là người đứng đầu Phong Trạch, là bí thư thị ủy Phong Trạch mà lại bị Trương Dương coi như không vậy, thậm chí hắn còn không thèm mời y vào, sự buồn bã và phẫn nộ trong lòng Thẩm Khánh Hoa hoàn toàn có thể hình dung ra được. Y cho rằng Trương Dương đang cố ý dùng cách này để báo thù mình, có thể dự kiến rằng, mấy năm sau, hạng mục sân bay mới sẽ trở thành trung tâm được chú trọng của Phong Trạch thậm chí là của cả Giang Thành, còn y lại bị bỏ mặc ở ngoài, là địa chủ, đây là điều làm cho Thẩm Khánh Hoa không thể chấp nhận được.
Sự phản cảm của Thẩm Khánh Hoa với Trương Dương đã lan sang cả việc bài từ hạng mục công trình sân bay mới, trong lúc y nhắc nhở khái quát công tác trọng điểm gần đây của Phong Trạch, đã vô tình hay hữu ý bỏ qua việc kiến thiết sân bay mới.
Thẩm Khánh Hoa không nhắc đến, Tôn Đông Cường không thể không nhắc, khi Thẩm Khánh Hoa phát ngôn xong, y hỏi như thường lệ: “Các vị còn có gì muốn bổ sung không?”
Tôn Đông Cường nói: “Tôi nói vài câu.”
Thẩm Khánh Hoa chau mày, tên này ngày càng ra mẽ rồi, từ lúc Trương Dương đến Phong Trạch, dường như Tôn Đông Cường được tiêm thuốc kích thích vậy, rõ ràng đã đứng về phía đối lập với y, Thẩm Khánh Hoa thậm chí cảm giác được rằng, giữa gã và Trương Dương dường như đã hình thành mối quan hệ đồng minh, trong mắt Thẩm Khánh Hoa, Tôn Đông Cường và Trương Dương là hai người ngoại lai, họ xông vào phạm vi thế lực của y, xông vào sân nhà của y, giờ đây đang từng bước xâm chiếm địa bàn của y.
Tôn Đông Cường nói: “Vừa nãy bí thư Thẩm đã nói những công tác trọng điểm gần đây của Phong Trạch chúng ta, nhưng lại quên mất một việc quan trọng nhất, việc này không những là việc lớn của Phong Trạch, mà cũng là việc lớn của cả Giang Thành, tôi nghĩ mọi người đều đoán được, đó chính là công trình xây dựng sân bay mới.”
Tất cả thường ủy đều không nói gì, ai cũng đều nhận ra Tôn Đông Cường đang làm khó Thẩm Khánh Hoa trước mặt mọi người, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng, cách làm vừa rồi của Thẩm Khánh Hoa đúng là thiếu suy nghĩ, dù là y không hài lòng với hạng mục sân bay mới, nhưng cũng không nên quên mất việc quan trọng như vậy, trọng điểm công tác gần đây chẳng hề đề cập đến nửa chữ sân bay, thật là nực cười, làm như vậy rõ ràng đã lòi điểm yếu cho người khác nắm rồi, bí thư Thẩm giàu kinh nghiệm vậy mà lại phạm phải lỗi lầm cấp thấp như vậy.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Việc công trình sân bay chúng ta sẽ nói sau.” Y ngắt lời Tôn Đông Cường chẳng hề khách khí.
Tôn Đông Cường nói: “tại sao phải đề đến về sau cơ chứ? Chẳng lẽ công trình sân bay mới không liên quan gì đến Phong Trạch sao?”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Lãnh đạo cấp trên đã có sắp xếp chuẩn bị cho hạng mục sân bay mới, chính phủ địa phương chúng ta chỉ có tác dụng phối hợp mà thôi, chúng ta phải làm rõ chức trách của mình.”
Tôn Đông Cường nói: “Bí thư Thẩm, tôi cảm thấy thái độ của ông đối với hạng mục công trình sân bay mới là không tích cực.” Trước mặt tất cả các thường ủy, Tôn Đông Cường đã nhắc ý kiến với Thẩm Khánh Hoa.
Điều này là điều chưa từng phát sinh trong cả quá trình làm việc của Thẩm Khánh Hoa, Thẩm Khánh Hoa nói: “Đồng Chí Đông Cường, thời đại đổ oan cho nhau đã qua từ lâu rồi, tôi vẫn nói câu như vậy, hạng mục sân bay mới đã có cấp trên sắp xếp chuẩn bị, chỉ cần chính phủ địa phương chúng ta phối hợp thôi, chúng ta sẽ hết sức cố gắng phối hợp, anh đừng quên, bản thân anh là thị trưởng của Phong Trạch, việc đầu tiên anh cần phải làm là làm tốt những công việc của thành phố Phong Trạch, còn về việc xây dựng sân bay mới, thành phố đã sắp xếp một nhóm lạnh đạo rồi, chúng ta không tiện nhúng tay vào, đúng không?”
Tôn Đông Cường cười lạnh lùng nói: “Ý của bí thư Thẩm là, chúng ta coi như hạng mục sân bay mới chưa từng xảy ra ở Phong Trạch sao?”
Thẩm Khánh Hoa đã hơi tức giận, y lớn tiếng nói: “Tôi có nói như vậy sao? Ý của tôi là cần phải làm rõ quyền lực và chức trách của mình, hạng mục sân bay mới xảy ra ở Phong Trạch điều đó không sai, nhưng cần phải phục tùng những sắp xếp của lãnh đạo cấp cao, chủ nhiệm Triệu là phó tổng chỉ huy của hạng mục sân bay mới, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể tham gia vào tầng lớp quản lý của hạng mục sân bay.” Câu này của Thẩm Khánh Hoa hơi quá đáng rồi, y đã trực tiếp nói ra quan hệ giữa Triệu Dương Lâm và Tôn Đông Cường, ý là Tôn Đông Cường nhà anh đừng ỷ thế có bố vợ là người đứng đầu mà dương dương tự đắc.
Tôn Đông Cường hơi đỏ mặt, điều gã kị nhất là có người nói về chuyện của bố vợ gã, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, mà Thẩm Khánh Hoa lại chạm vào giới hạn đó của Tôn Đông Cường, Tôn Đông Cường nói: “Bí thư Thẩm, chắc ông chưa biết, tôi đã nhận được lời mời của bên sân bay mới rồi, giờ đây tôi là một trong những thành viên của ủy ban tổ kiến thiết sân bay, phó thị trưởng Trần cũng vậy, chúng tôi đều đã tham gia vào tầng quản lý của hạng mục sân bay rồi.”
Khuôn mặt đỏ của Thẩm Khánh Hoa ngay lập tức trở thành xanh như đít nhái, y lạnh lùng nhìn Tôn Đông Cường, tên này thật là kiêu ngạo, những lời nói của gã có ý gì cơ chứ? Rõ ràng gã đang nói rằng y đã bị đẩy ra ngoài lề trong hạng mục lần này.
Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên cũng ở đó, lúc này gã có cảm giác như ngồi trên đống lửa vậy, Tôn Đông Cường cũng thật là mâu thuẫn giữa gã và bí thư Thẩm, hà cớ gì phải kéo mình vào chứ, những cảm nghĩ của bí thư Thẩm, Trần Gia Niên hiểu rất rõ, giờ đây y bị đẩy ra ngoài hạng mục sân bay mới, rõ ràng là do Trương Dương cố ý lợi dụng chuyện này để cô lập y, Thẩm Khánh Hoa là người rất ưa sĩ diện, sự việc lần này đối với y rõ ràng là một sự sỉ nhục lớn.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Mọi người đều biết, lãnh đạo cấp trên đã giao quyền chỉ huy hạng mục sân bay mới này cho phó thị trưởng Trương Dương, chúng ta cần phải toàn lực phối hợp với phó thị trưởng Trương, để anh ấy có thể làm tốt được công tác xây dựng sân bay mới, tôi đề nghị đưa những công tác trước đó anh ấy quản lý tạm thời giao cho phó thị trưởng Lâu Quang Lượng phụ trách.” Thẩm Khánh Hoa đã vô cùng tức giận, không thèm nể mặt đám thanh niên này, họ thật sự tưởng rằng ta đã già, các người chẳng phải muốn toàn tâm toàn ý ủng hộ cho công tác xây dựng sân bay mới hay sao? Thế thì ta cứ thuận nước đẩy thuyền, giành hết tất cả quyền lực của Trương Dương ở Phong Trạch.
Thị trưởng Tôn Đông Cường rất cứng rắn, gã nói rõ ràng từng chữ một: “Tôi thấy Lâu Quang Lượng không được!”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Đồng chí Lâu Quang Lượng đã là một đồng chí lão thành có kinh nghiệm nhiều năm, tôi nhìn thấy từng bước phát triển của anh ấy, đồng chí Lâu Quang Lượng có tính trách nhiệm rất cao, lại vô cùng liêm khiết, kinh nghiệm công tác phong phú, và cũng rất thành thục về chính trị.”
Bí thư kỷ ủy Triệu Kim Phân nói: “Tôi tán đồng ý kiến của đồng chí Thẩm Khánh Hoa.”
Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên chẳng có thái độ gì, mặc dù giữa gã và Lâu Quang Lượng không có mâu thuẫn gì, nhưng cách làm này của Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là muốn cướp đi quyền lực của Trương Dương, bản thân gã không thích hợp để đưa ra ý kiến. Gã không hề tán thành với cách làm của Thẩm Khánh Hoa, Trương Dương đâu phải là loại người dễ bắt nạt như vậy, Thẩm Khánh Hoa làm như vậy rõ ràng là không hề đúng đắn chút nào.
Tôn Đông Cường nói: “Tôi không đồng ý!”
Tất cả mọi người đều đờ ra, sự cứng rắn giờ đây của thị trưởng Tôn Đông Cường hoàn toàn khác hẳn với sự khiêm nhường lúc đầu hắn mới đến đây.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Thế thì cứ giơ tay biểu quyết đi!” Đây là một chiêu sát thủ của y, trong thường ủy y có ưu thế tuyệt đối, chỉ cần giơ tay biểu quyết, sự phản đối của Tôn Đông Cường chẳng hề có tác dụng gì hết.
Tôn Đông Cường nói: “Trước khi mọi người giơ tay biểu quyết, tôi muốn nói một chuyện.” Gã dừng một lúc, ánh mắt nhìn Thẩm Khánh Hoa.
Thẩm Khánh Hoa đã nhận ra ý thách thức trong ánh mắt đó, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ gã thật sự đã nắm được chuyện gì quan trọng rồi sao?
Tôn Đông Cường nói: “Thời gian trước, tôi nhận được một lời báo cáo, nội dung là về một vi phó thị trưởng nào đó của chúng ta, trong thời gian tham quan học tập ở Hồng Kông Ma Cao đã đến sòng bạc của Ma Cao đánh bạc, số lượng đánh bạc lần đó và ảnh hưởng xấu của nó thật sự làm người ta kinh ngạc.”
Tất cả mọi thường ủy đều im lặng, ai cũng biết rằng điều đó có nghĩa là gì.
Tôn Đông Cường nói: “Tôi đã có chứng cứ xác thực, người này chính là phó thị trưởng Lâu Quang Lượng, cũng chính là đồng chí Lâu Quang Lượng mà một vài lãnh đạo nào đó cho rằng là người có trách nhiệm, liêm khiết thanh minh, thành thục chính trị.” KHi nói chuyện, ánh mắt của gã không rời khỏi Thẩm Khánh Hoa.
Lòng Thẩm Khánh Hoa như bị đánh một roi thật mạnh, y cảm thấy choáng váng, hai tay nắm lấy chiếc ghế, y không thể tin được, nhưng Tôn Đông Cường lại nói chắc nịch như vậy, nhất định đã có chứng cứ rõ ràng, tên này thật là thâm, Lâu Quang Lượng đến Hồng Kong Ma Cao tham quan học tập đã là việc năm ngoái rồi, Tôn Đông Cường biết rằng đã là một thời gian không ngắn, tại sao còn phải nói chuyện này ra vào lúc này, rõ ràng gã đang làm khó y trước mặt mọi người.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Đồng chí Đông Cường, có vài việc nhất định phải có bằng chứng thật sự…”
Tôn Đông Cường nói: “Tôi đã nói rồi, tôi nắm trong tay bằng chứng xác thực.”
Thẩm Khánh Hoa đã mất đi dũng khí vừa rồi, y thấp giọng nói: “Sự việc này về sau sẽ thảo luận riêng một chút, đồng chí Đông Cường, anh chỉnh lý lại những chứng cứ liên quan, rồi đưa cho kỷ ủy xử lý.”
Tôn Đông Cường nói: “Tôi sẽ igao cho kỷ ủy thành phố Giang Thành!”
Thẩm Khánh Hoa phẫn nộ nhìn Tôn Đông Cường, Tôn Đông Cường nhìn Thẩm Khánh Hoa rất bình tình, ánh mắt của hai người nhìn nhau phải được nửa phút, rồi cuối cùng Thẩm Khánh Hoa đã chịu thua trước, y mệt mỏi nói: “Tan họp!”
Tất cả thường ủy tham dự đều âm thầm rời khỏi phong fhopj, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên và thư kí trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn đi rất gần, hai người cùng đến phòng làm việc của Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn pha hai cốc trà, họ cầm cốc trà đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy thị trưởng Tôn Đông Cường đang bước từng bước lớn về phòng làm việc chính phủ thành phố.
Tề Quốc Viễn thở dài, Trần Gia Niên cũng thở dài theo. Tề Quốc Viễn nói: “Lâu Quang Lượng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, người này quá tham lam!”
Trần Gia Niên nói: “Bí thư Thẩm già rồi!” Hai người nói không cùng một người, nhưng trong lòng lại nghĩ đến cùng một chuyện.
Tề Quốc Viễn nhấm một ngụm trà rồi nói: “Thị trưởng Tôn thật là biết chọn đúng lúc, chọn đúng lúc này để nói chuyện của Lâu Quang Lượng ra, đồng nghĩa với việc tát vào mặt bí thư Thẩm trước mặt mọi người.”
Trần Gia Niên cười khổ hạnh nói: “Bí thư Thẩm thật sự chẳng sáng suốt trong việc xử lý sân bay mới gì hết, Phong Trạch có lớn đến mấy cũng chẳng thể lớn hơn Giang Thành, việc Giang Thành đã giao cho, dù là việc bé như con kiến cũng phải nhắc đến trong trọng điểm của cuộc họp thường ủy, mà ông ấy lại không hề nhắc đến, đồng nghĩa với việc giao điểm yếu của mình cho người khác.”
Tề Quốc Viễn nói: “Người ta không thể nào giận dữ được, khi giận dữ sẽ dễ ra nhầm chiêu, Trương Dương mời nhiều người như vậy tham gia vào ủy viên tổ kiến thiết sân bay, mà lại không mời bí thư Thẩm, mục đích của anh ta chính là làm bí thư Thẩm tức giận.”
Trần Gia Niên nói: “Bí thư Thẩm tức giận cũng là điều khó tránh, nhưng lại muốn tước hết tất cả quyền lực của Trương Dương.”
Tề Quốc Viễn cũng nghĩ như vậy, gã cảm thán đáp: “Trương Dương chỉ là một người khách qua đường mà thôi, mảnh đất Phong Trạch này không thể giữ chân con rồng như anh ấy được, Tôn Đông Cường mới là người đứng đầu Phong Trạch.”
Trần Gia Niên nói: “Phong Trạch này của chúng ta về sau thật là không có những ngày tháng yên bình rồi.”
Cùng ngày hôm đó, Lâu Quang Lượng đã bị bắt, việc này đối với Lâu Quang Lượng mà nói là một việc hết sức ngạc nhiên, gã không thể ngờ được rằng sự việc đánh bạc ở Ma Cao năm ngoái giờ đây lại bị lôi ra, đứng trước mặt chứng cứ, Lâu Quang Lượng không thể chối cãi được gì, chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
Sự việc này gây nên ảnh hưởng rất lớn đối với Phong Trạch, Lâu Quang Lượng là cán bộ lớn nhất bị ép xuống ngựa trong những năm gần đây của Phong Trạch, trước đó, cục trưởng công an Triệu Quốc Đống, hiệu trưởng nhất trung Phong Trạch Mạnh Tông Quý, cục trưởng giáo dục Lưu Cường đều đã lần lượt xảy ra chuyện, những người này đều có một điểm chung, đó là đều là cán bộ do một tay bí thư Thẩm Khánh Hoa đưa lên, điều này làm cho mọi người nghi ngờ về chính Thẩm Khánh Hoa.
Trước kia, Thẩm Khánh Hoa luôn được tất cả mọi người biết đến như một hiện tượng về sự thanh liêm, nhưng sự xuống ngựa của Lâu Quang Lượng làm cho tất cả những lời của y nói đều trở thành trò cười cả, trong ngôi nhà xem chừng rất thanh bần của Lâu Quang Lượng, đoàn thanh tra đã tìm được 1110000 tệ tiền mặt, việc này làm chấn động cả lãnh đạo Giang Thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã phê bình Thẩm Khánh Hoa một trận không thương tiếc về chuyện này.
Một ý kiến đã nổi lên trong toàn dân, Trương Dương đi đến đâu, ở đó có cán bộ xuống ngựa, việc này càng đồn càng huyền ảo.
Trương Dương lần này đang chạy giữa hai bên Giang Thành và Phong Trạch, để chuẩn bị cho việc sân bay mới, phương án đấu thầu đã được hoạch định, Đỗ Thiên Dã mặc dù là tổng chỉ huy của hạng mục sân bay mới, nhưng gã cũng chỉ là để góp danh mà thôi, nhất định không hỏi gì về công tác thực tế.
Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm là phó chỉ huy, y hiểu rằng mục đích của việc Đỗ Thiên Dã kéo y vào việc này, là để phân kỳ y và Tả Viên Triều, Triệu Dương Lâm là người sắp về hưu, ông ta nhìn thấu rất nhiều sự việc, điều y mong muốn nhìn thấy đó là con rể của y là Tôn Đông Cường có thể bước lên vị trí bí thư thị ủy Phong Trạch, y coi chuyện này làm nguồn sống cho sinh mạng chính trị của mình. Còn về việc cuộc đấu tranh giữa Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triều, y chẳng có mấy hứng thú, mặc dù lúc đầu người gây mâu thuẫn là y, nhưng sự việc không ngừng thay đổi, Triệu Dương Lâm cần phải lợi dụng thời gian chẳng còn nhiều này, cố gắng hết sức để giành những điều kiện thuận lợi cho con rể của mình, giành được nhiều lợi ích về mặt chính trị. Với một tâm lý như vậy, trong việc xây dựng công trình sân bay mới, đương nhiên sẽ không giúp đỡ gì quá nhiều. Thu hoạch nhiều nhất là, thông qua sự việc này, quan hệ giữa y và Trương Dương đã được cải thiện khá nhiều.
Trương Dương vẫn rất tôn trọng đồng chí lão thành, mỗi lần đưa ra một phương án, hắn liền đến báo cáo với Triệu Dương Lâm, trưng cầu ý kiến của Triệu Dương Lâm.
Triệu Dương Lâm cười đáp: “Tiểu Trương, cậu không cần phải hỏi tôi, nhiệm vụ của thành phố đưa cho tôi chính là làm hộ giá cho cậu, sự việc cụ thể vẫn phải do cậu làm, tôi đã là người sắp về hưu đến nơi rồi, giờ đây điều tôi có thể làm là làm cố vấn thôi, còn những việc cụ thể tôi cũng chẳng giúp được gì.” Đây là chỗ khôn khéo của Triệu Dương Lâm, muốn gây ít mâu thuẫn với Trương Dương, thì cần phải bỏ chút quyền lực, những gì phải bỏ thì nên bỏ, đây chính là cảnh giới cơ bản của một người lãnh đạo.
Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm Triệu, người như tôi hoang dã quen rồi, không có ông đứng sau, tôi sợ tôi chạy nhanh quá xa quá, đến lúc đó lại phạm sai lầm.”
Triệu Dương Lâm cười ha ha nói: “Thời đại bây giờ rồi, đã là thời cải cách mở cửa, hi vọng những người trẻ tuổi như các cậu có thể chạy càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt!” Khi nói chuyện, y liếc mắt sang tờ danh sách ủy ban tổ kiến thiết do Trương Dương đưa đến, phát hiện tên con rể mình Tôn Đông Cường nằm ở chỗ rất dễ phát hiện, trong lòng cảm thấy ấm áp. Trương Dương cũng rất biết cách làm việc. Có điều Triệu Dương Lâm ngay lập tức nghĩ đến sự kì diệu trong đó, danh sách này không có tên của bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa, ngay cả danh sách cố vấn cũng không có y, Trương Dương đang giở thủ đoạn ở đây, Triệu Dương Lâm biết mà cố tình hỏi: “Tại sao không có tên của bí thư Thẩm?”
Trương Dương nói: “Tôi không thích người này, quá chuyên quyền, cách quản lý lạc hậu, ở Phong Trạch ông ta luôn lấy người quen và người nhà lên làm cán bộ, mà còn tự cho rằng mình thanh liêm, ông ấy có thanh liêm hay không thì tôi không biết, nhưng đám quan thần do ông ấy đề bạt lên đều là người không ra gì cả.”
Triệu Dương Lâm nói: “Người ta đã già rồi, nên đầu óc cũng trở thành cứng nhắc, đương nhiên nhìn nhận vấn đề sẽ hẹp đi, nhầm lẫn giữa khái niệm của công gia và tư gia, nhưng nếu cứ coi đó là nhà của mình là không được rồi!” Y mỉm cười rồi nói: “Giờ đây mọi người đều bảo cậu là khắc tinh của tham quan, cậu đi đến đâu, chỗ đó liền có quan xuống ngựa.”
Trương Dương cười nói; “Chủ nhiệm Triệu, ông đừng nói tôi vậy, lần này Lâu Quang Lượng xuống ngựa không có liên quan gì đến tôi, mà là công lao của thị trưởng Tôn.”
Người khác không rõ, Triệu Dương Lâm thì không thể không rõ, Tôn Đông Cường đương nhiên không hề giấu y chuyện này, tư liệu tham ô của Lâu Quang Lượng là do Trương Dương đưa cho gã, về sự việc này, Tôn Đông Cường đã bị Trương Dương lợi dụng, có điều, Tôn Đông Cường cam tâm bị lợi dụng, vì việc này có thể nâng cao uy tín của gã trong tầng lớp lãnh đạo Phong Trạch, làm cho gã dần chiếm ưu thế so với Thẩm Khánh Hoa. Đây là một bước khởi đầu tốt đẹp, cũng là một bước tiến quan trọng của Tôn Đông Cường đến cái ghế bí thư thị ủy.
Triệu Dương Lâm cười nói: “Tiểu Trương, hợp tác với Đông Cường vui vẻ chứ?’
Trương Dương gật đầu nói: “Thị trưởng Tôn và tôi có rất nhiều điểm tương đông về quan điểm chính trị, điểm tương đồng lớn nhất của chúng tôi là phải làm thế nào để làm Phong Trạch tốt hơn, làm cho thể chế Phong Trạch trở nên công chính, chứ không phải chỉ là nói chơi.”
Triệu Dương Lâm nói: “Tôi rất xem trọng sự mạnh mẽ và mạnh dạn của người trẻ tuổi, làm cho tốt vào, tôi nhất định sẽ toàn sức toàn lực ủng hộ cho công tác của cậu.” Câu này đã biểu lộ rõ thái độ rồi.
Phương án thiết kế sân bay mới đã được đưa ra từ lâu, nhưng thiết kế có tốt đến mấy chăng nữa nhưng thật sự đi vào làm việc vẫn găp phải vấn là tiền, Trương đại quan dù có thần thông quảng đại đến mấy cũng không thể biến ra một cái sân bay được. Trương Dương cần phải có tiền, cần tiền là phải đi đến bí thư thị ủy.
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương liền nở nụ cười rạng rõ.
Đóng cửa phòng lại, Trương Dương đương nhiên chẳng kiêng kị gì nữa, tên này nói chuyện rất thẳng thắn: “Bí thư Đỗ, Tôi đến đây để đòi tiền anh.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Công tác chuẩn bị của cậu tiến hành đến đâu rồi?’
Trương Dương nói: “Có gì mà phải chuẩn bị? Chẳng phải chỉ là mời lãnh đạo, chuyên gia đến cùng họp, rồi định phương án thiết kế hay sao, làm việc đấy đã hàng trăm lần rồi, phương án đã có từ đời nào, việc thu hồi đất đã giao cho bên Phong Trạch, anh đã ra cho tôi một mệnh lệnh, bảo tôi phải làm xong công tác chuẩn bị trong năm nay, khởi công đúng hạn, phương án đấu thầu tôi cũng chuẩn bị xong cả rồi, nhưng tiền đâu? Một công trình lớn như sân bay thế này, mười mấy trăm triệu, anh không thể chỉ hi vọng vào tôi chứ?”
Đỗ Thiên Dã cười rất ấm áp.
Trương Dương nói: “Này, anh nghiêm túc tí có được không hả? Giờ đây chúng ta đang bàn công việc đấy, tiền, tôi cần tiền!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đồng chí Tiểu Trương à, tình hình của thành phố cậu cũng không phải là không biết, bên tài chính thiếu thốn lắm!”
Trương Dương nói: “Bí tư Đỗ, đừng vòng vo tam quốc với tôi, anh nói trắng ra đi, anh có thể đưa cho tôi bao nhiêu tiền? Số tiền lúc đầu anh hứa đưa cho tôi có thể thực hiện được bao nhiêu? Từ lúc anh tuyên bố tôi phụ trách sân bay mới, tôi là việc gì cũng chỉ dựa vào miệng mà thôi, đến giờ, tôi chẳng có tí tiền nào.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Này cậu còn ra thể thống gì không vậy? Cả ngày cứ tụng tiền tiền tiền, cậu mà là đảng viên, mà là cán bộ nhà nước à, sao cảnh giới lại thấp đến vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi cảnh giới thấp? Cảnh giới của anh cao vì anh là quan to, nay là chúng ta đổi vị trí thử xem, cảnh giới của tôi nhất định cao hơn anh.”
Đỗ Thiên Dã mắng: “Còn lâu! Cái loại như cậu, mà còn mở miệng ra nói đến cảnh giới!” Trương Dương nói: “Đừng có chuyển đề tài nhé, Tiền! Hôm nay tôi đến là để đòi tiền!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Phương diện tài chính do thị trưởng Tả phụ trách, tôi chỉ phụ trách công việc đảng chính thôi, cậu tìm sai chỗ rồi nhỉ?”
Trương Dương nói: “Này anh còn mặt mũi nào nói thế? Có phải anh định chối bỏ trách nhiệm không? Nếu như anh còn dùng thái độ này để nói với tôi, tôi phủi mông đi luôn, hạng mục sân bay mới anh thích tìm ai phụ trách thì đi mà tìm.”
Đỗ Thiên Dã hôm nay tính khí rất tốt, cười hì hì đến bên cạnh Trương Dương vỗ vỗ vai hắn: “Đồng chí Tiểu Trương, đừng có dỗi mà, tôi đã nói là không đưa cho cậu tiền đâu nào? Công trình sân bay lớn như vậy, nếu như thành phố không đưa một đồng nào thì còn ra cái trò trống gì nữa? Quan hệ của chúng ta như vậy tôi có hại ai cũng không hại cậu!”
Trương Dương nói: “Con người ta làm quan là sẽ thay đổi, giờ đây càng ngày tôi càng không tin tưởng anh, chỉ sợ anh bán đứng tôi, mà tôi còn ngu ngơ giúp anh.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi có muốn bán cũng không bán được ấy chứ!”
Trương Dương nói: “Đấy đấy nhé, đuôi cáo lòi ra rồi, anh chỉ muốn bán đứng tôi thôi, tôi đã nhận ra từ lâu rồi, hạng mục sân bay mới là một cái hố, anh đào sẵn rồi đợi tôi nhảy vào, từ lúc anh làm đến cái chức bí thư thị ủy anh đã thay đổi rồi.”
“Tôi thay đổi thế nào?’
“Anh trở nên xảo quyệt, thích hại người mình rồi.”
Đỗ Thiên Dã cười ha ha, gã nhìn thời gian rồi nói: “Đi đi, tôi mời cậu ăn cơm.”
Trương Dương đầu lắc nguầy nguậy: “Đừng mời nữa, giờ đây tôi biết rồi, làm gì có của từ trên trời rơi xuống, của cho là của nợ, tôi không ăn!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu không ăn thật?”
“Không ăn thật!”
“Vậy tiền của sân bay mới cậu có cần không?”
Trương đại quan vừa nghe thấy đến tiền liền lấy lại tinh thần ngay: “Lấy chứ, tôi đương nhiên lấy rồi!”
“Nếu lấy thì đi theo tôi ăn cơm!”
“Cho tôi bao nhiêu tiền?”
“Chỉ cần hôm nay cậu làm tôi vui, thì tôi quyết làm cho cậu hài lòng!”
Trương đại quan cũng không dễ lừa như vậy: “Rốt cuộc là bao nhiêu, anh cho tôi một con số trước đã!”
“Vậy thì phải xem cậu biểu hiện thế nào đã!” Đỗ Thiên Dã đã bước ra ngoài cửa trước.
Trương Dương đi theo đằng sau gã nói: “Nói chắc như vậy nhé, uống cùng thì được, ngủ cùng thì tôi thà chết cũng không làm đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.