Chương 2200: Gió tanh (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Điền Hưng Nhân nghĩ thầm anh nói dễ nghe nhỉ, loại chuyện cố hết sức mà không được lòng này sao lại bắt tôi đi làm? Anh sao không tự mình dẫn đội đi? Điền Hưng Nhân nói: Nhưng vạn nhất chuyện này khiến Văn gia biết được... Trong lòng Điền Hưng Nhân, Văn gia chính là tồn tại cao không thể với.
Nhậm Tòng Phong cười ha ha nói: Phó thủ tướng Văn ở độ cao gì chứ, anh cho rằng y sẽ để ý tới loại chuyện này ư? Tôi tin rằng y sẽ giải quyết việc chung, nếu y biết chuyện của Trương Dương thì cũng sẽ không đồng ý. Hưng Nhân à, cấp trên đã hạ nhiệm vụ cho chúng ta, nhất định phải mau chóng mau chóng vấn đề nhà ở đó, anh đi mau đi, cố gắng làm tốt công tác tư tưởng cho hắn.
Điền Hưng Nhân không khỏi có chút nóng mặt, quả thực người ta sẽ không chú ý tới một nhân vật nhỏ như hắn, hắn nói khẽ: Chủ nhiệm Nhậm à, nếu có thể làm thông công tác tư tưởng cho hắn thì chúng tôi sao lại bị hắn đuổi ra khỏi cửa? Đến bây giờ hai chiếc xe của ban di dời chúng ta còn đang bị xích ở cửa kia kìa, thằng ôn này có còn là cán bộ quốc gia không? Tôi thấy hắn căn bản chính là cường đạo, một tên cường đạo không thông tình lý.
Nhậm Tòng Phong nói: Đồng chí Hưng Nhân, nếu hắn không nghe lời khuyên bảo thì khi cần thiết chúng ta chỉ có thể áp dụng một số thủ đoạn tất yếu, tôi tin anh có năng lực giải quyết chuyện này. Nói tóm lại Nhậm Tòng Phong đã hạ quyết tâm giao cho Điền Hưng Nhân.
Điền Hưng Nhân cũng hiểu rõ mục đích của Nhậm Tòng Phong, hắn có chút buồn bực nói: Chủ nhiệm Nhậm, tôi chỉ là có chút không rõ, vì sao cứ phải dỡ biệt viện đó, cả một cảnh khu to như vậy, chẳng lẽ thực sự không dung được tòa trạch viện này ư?
Nhậm Tòng Phong nói: Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng nghĩ không thông, nói tóm lại là lãnh đạo thượng cấp bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, chúng tôi phải chấp hành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao, bọn họ bảo dỡ thì chúng ta phải đi dỡ.
Điền Hưng Nhân nói: Trương Dương không dễ chọc đâu, vạn nhất hắn muốn dùng bạo lực để đối kháng thì làm sao bây giờ!
Nhậm Tòng Phong nói: Cứ dựa theo trình tự mà tiến hành, trước làm thế nào thì nay cũng vẫn vậy.
Điền Hưng Nhân nói: Tôi cảm thấy, hiện tại lấy danh nghĩa của ban di dời thì không tiện ra mặt, phải thay đổi sách lược một chút.
Nhậm Tòng Phong cười nói: Kinh nghiệm của anh về Phương diện này chắc rất phong phú.
Trương đại quan nhân cẩn thận mấy cũng có sai sót, trước khi đi thị sát quay chung quanh Hương Sơn biệt viện thì phát hiện có một chỗ tường vây bị người ta dùng vôi viết mấy chữ thật to, nhìn những chữ đó, Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, nếu Thiên Trì tiên sinh trên trời có linh, nhìn thấy có người ở chỗ ở cũ của ông ta khoe khoang thư pháp, hơn nữa viết một dòng chữ sứt sẹo như vậy thì chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.
Trương Dương lấy thùng nước ra tẩy hàng chữ đó, giờ đã là mười một giờ tối, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, rừng núi hoang vắng, chắc đám người của ban di dời sẽ không nhàm chán đến mức tới thăm vào lúc này.
Trương đại quan nhân tính toán ngày mai nên ứng đối với phiền toái có thể sẽ tới như thế nào, hắn đi tắm, khi đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, hỏi tình huống tiến triển của sự việc, Trương Dương nói lại tình huống của phát sinh, Sở Yên Nhiên bật cười khanh khách.
Trương đại quan nhân nói: Em cười cái gì? Chỗ tôi lửa cháy đến nơi rồi, em không ngờ còn cười được, ôi, quả nhiên ứng với câu nói kia.
Câu nói gì?
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi tai vạ tới thì mặc ai người nấy bay.
Sở Yên Nhiên gắt: Anh lại nói hưu nói vượn, em vốn chuẩn bị cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ với anh, nhưng bà ngoại em bắt em đi cùng, hơn nữa cha em nói chuyện này tốt nhất để anh tự giải quyết, em không thể nhúng vào, nếu em nhúng vào thì càng thêm loạn.
Trương Dương đương nhiên minh bạch đạo lý này, Tống Hoài Minh từ sớm đã nhìn ra sau lưng chuyện này tồn tại như thế nào như thế nào, y sẽ không tiến hành công khai tỏ thái độ chuyện này chuyện này, cho nên Yên Nhiên là con gái tôi thì tốt nhất cũng nên phân rõ giới hạn với chuyện này.
Trương Dương nói: Yên Nhiên, bên này chắc còn phải lằng nhằng mấy ngày nữa, anh không thể lập tức trở về với em được.
Sở Yên Nhiên cười nói: Không cần anh tiếp, em ở Đông Giang có cả đống người thân, toàn là bàn chuyện nhà, anh tới cũng không tiện, chờ anh xong việc ở đó rồi thì em sẽ trực tiếp tới Tân Hải!, bà ngoại muốn qua đó chơi.
Trương Dương nói: Được, anh sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Sở Yên Nhiên nói: Làm việc của anh đi, cha em bảo em đừng làm phiền anh.
Trương Dương không khỏi bật cười: Ông ấy còn nói gì nữa?
Sở Yên Nhiên nói: Không nói gì cả, nói là bảo em bớt nhúng vào chuyện công tác của anh thôi.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, không phải nhạc phụ đại nhân không cho Sở Yên Nhiên nhúng vào, mà là bản thân y không muốn nhúng vào chuyện này, chuyện này thật sự là rất mẫn cảm, nếu ai nhúng vào không khéo sẽ thành vấn đề xếp đội, Trương đại quan nhân không sợ xếp đội, thật ra cán bộ cấp bậc như hắn bất kể đứng ở bên nào thì người khác cũng sẽ không chú ý, hắn vẫn chưa tới mức được đại nhân vật chú ý.
Sở Yên Nhiên dặn dò: Anh xử lý chuyện nhất định phải bình tĩnh, chú ý tới phương thức và phương pháp, đừng cứ động chút là chọn dùng thủ đoạn bạo lực.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, anh hiện tại đã có vợi rồi, đâu có giống như thằng nhóc trẻ con trước kia? Em yên tâm, anh cẩn thận.
Sở Yên Nhiên nói: Anh nếu có thể thay đổi mới là lạ đó, có điều, câu nói vừa rồi của anh rất đúng, hiện tại trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ tới em đã.
Trương Dương cười nói: Biết rồi.
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, mới lưu luyến không rời gác điện thoại, Trương đại quan nhân vừa mới lên giường thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ, đêm khuya vốn đã yên tĩnh, hơn nữa Trương đại quan nhân thính lực hơn người, lập tức cảm thấy được gì đó, hắn lặng lẽ xuống giường, chẳng lẽ ban di dời nhân lúc trời tối áp dụng hành động với mình ư?
Trương đại quan nhân cầm lấy một cái cán chổi, không cho đám người này một bài học thì bọn họ không biết sự lợi hại của mình. Hắn còn chưa đi ra cửa phòng thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng lách cách, thì ra là có người từ bên ngoài ném đá vào, một khối trong đó vừa hay trúng cửa sổ, làm vỡ kính.
Trương đại quan nhân thật sự là giận tím mặt, hét lớn một tiếng, mở cửa phòng rồi liền xông ra ngoài, bên này vừa mới ra khỏi cửa thì liền nghe thấy tiếng khởi động xe máy, hai chiếc xe máy mỗi chiếc trở hai người, giống như bay phóng xuống Hướng Sơn.
Trương đại quan nhân cũng không đuổi theo, hắn cầm đèn pin chiếu chiếu chung quanh, nhìn thấy trên tường vây lại có thêm dòng chữ được viết bằng sơn trắng, Trương đại quan nhân thực sự có chút dở khóc dở cười, không ngờ đám người của ban di dời này thật đúng là có chút biện pháp, phát huy chiến thuật du kích vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhậm Tòng Phong cười ha ha nói: Phó thủ tướng Văn ở độ cao gì chứ, anh cho rằng y sẽ để ý tới loại chuyện này ư? Tôi tin rằng y sẽ giải quyết việc chung, nếu y biết chuyện của Trương Dương thì cũng sẽ không đồng ý. Hưng Nhân à, cấp trên đã hạ nhiệm vụ cho chúng ta, nhất định phải mau chóng mau chóng vấn đề nhà ở đó, anh đi mau đi, cố gắng làm tốt công tác tư tưởng cho hắn.
Điền Hưng Nhân không khỏi có chút nóng mặt, quả thực người ta sẽ không chú ý tới một nhân vật nhỏ như hắn, hắn nói khẽ: Chủ nhiệm Nhậm à, nếu có thể làm thông công tác tư tưởng cho hắn thì chúng tôi sao lại bị hắn đuổi ra khỏi cửa? Đến bây giờ hai chiếc xe của ban di dời chúng ta còn đang bị xích ở cửa kia kìa, thằng ôn này có còn là cán bộ quốc gia không? Tôi thấy hắn căn bản chính là cường đạo, một tên cường đạo không thông tình lý.
Nhậm Tòng Phong nói: Đồng chí Hưng Nhân, nếu hắn không nghe lời khuyên bảo thì khi cần thiết chúng ta chỉ có thể áp dụng một số thủ đoạn tất yếu, tôi tin anh có năng lực giải quyết chuyện này. Nói tóm lại Nhậm Tòng Phong đã hạ quyết tâm giao cho Điền Hưng Nhân.
Điền Hưng Nhân cũng hiểu rõ mục đích của Nhậm Tòng Phong, hắn có chút buồn bực nói: Chủ nhiệm Nhậm, tôi chỉ là có chút không rõ, vì sao cứ phải dỡ biệt viện đó, cả một cảnh khu to như vậy, chẳng lẽ thực sự không dung được tòa trạch viện này ư?
Nhậm Tòng Phong nói: Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng nghĩ không thông, nói tóm lại là lãnh đạo thượng cấp bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, chúng tôi phải chấp hành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao, bọn họ bảo dỡ thì chúng ta phải đi dỡ.
Điền Hưng Nhân nói: Trương Dương không dễ chọc đâu, vạn nhất hắn muốn dùng bạo lực để đối kháng thì làm sao bây giờ!
Nhậm Tòng Phong nói: Cứ dựa theo trình tự mà tiến hành, trước làm thế nào thì nay cũng vẫn vậy.
Điền Hưng Nhân nói: Tôi cảm thấy, hiện tại lấy danh nghĩa của ban di dời thì không tiện ra mặt, phải thay đổi sách lược một chút.
Nhậm Tòng Phong cười nói: Kinh nghiệm của anh về Phương diện này chắc rất phong phú.
Trương đại quan nhân cẩn thận mấy cũng có sai sót, trước khi đi thị sát quay chung quanh Hương Sơn biệt viện thì phát hiện có một chỗ tường vây bị người ta dùng vôi viết mấy chữ thật to, nhìn những chữ đó, Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, nếu Thiên Trì tiên sinh trên trời có linh, nhìn thấy có người ở chỗ ở cũ của ông ta khoe khoang thư pháp, hơn nữa viết một dòng chữ sứt sẹo như vậy thì chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.
Trương Dương lấy thùng nước ra tẩy hàng chữ đó, giờ đã là mười một giờ tối, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, rừng núi hoang vắng, chắc đám người của ban di dời sẽ không nhàm chán đến mức tới thăm vào lúc này.
Trương đại quan nhân tính toán ngày mai nên ứng đối với phiền toái có thể sẽ tới như thế nào, hắn đi tắm, khi đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì Sở Yên Nhiên gọi điện thoại tới, hỏi tình huống tiến triển của sự việc, Trương Dương nói lại tình huống của phát sinh, Sở Yên Nhiên bật cười khanh khách.
Trương đại quan nhân nói: Em cười cái gì? Chỗ tôi lửa cháy đến nơi rồi, em không ngờ còn cười được, ôi, quả nhiên ứng với câu nói kia.
Câu nói gì?
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi tai vạ tới thì mặc ai người nấy bay.
Sở Yên Nhiên gắt: Anh lại nói hưu nói vượn, em vốn chuẩn bị cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ với anh, nhưng bà ngoại em bắt em đi cùng, hơn nữa cha em nói chuyện này tốt nhất để anh tự giải quyết, em không thể nhúng vào, nếu em nhúng vào thì càng thêm loạn.
Trương Dương đương nhiên minh bạch đạo lý này, Tống Hoài Minh từ sớm đã nhìn ra sau lưng chuyện này tồn tại như thế nào như thế nào, y sẽ không tiến hành công khai tỏ thái độ chuyện này chuyện này, cho nên Yên Nhiên là con gái tôi thì tốt nhất cũng nên phân rõ giới hạn với chuyện này.
Trương Dương nói: Yên Nhiên, bên này chắc còn phải lằng nhằng mấy ngày nữa, anh không thể lập tức trở về với em được.
Sở Yên Nhiên cười nói: Không cần anh tiếp, em ở Đông Giang có cả đống người thân, toàn là bàn chuyện nhà, anh tới cũng không tiện, chờ anh xong việc ở đó rồi thì em sẽ trực tiếp tới Tân Hải!, bà ngoại muốn qua đó chơi.
Trương Dương nói: Được, anh sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Sở Yên Nhiên nói: Làm việc của anh đi, cha em bảo em đừng làm phiền anh.
Trương Dương không khỏi bật cười: Ông ấy còn nói gì nữa?
Sở Yên Nhiên nói: Không nói gì cả, nói là bảo em bớt nhúng vào chuyện công tác của anh thôi.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, không phải nhạc phụ đại nhân không cho Sở Yên Nhiên nhúng vào, mà là bản thân y không muốn nhúng vào chuyện này, chuyện này thật sự là rất mẫn cảm, nếu ai nhúng vào không khéo sẽ thành vấn đề xếp đội, Trương đại quan nhân không sợ xếp đội, thật ra cán bộ cấp bậc như hắn bất kể đứng ở bên nào thì người khác cũng sẽ không chú ý, hắn vẫn chưa tới mức được đại nhân vật chú ý.
Sở Yên Nhiên dặn dò: Anh xử lý chuyện nhất định phải bình tĩnh, chú ý tới phương thức và phương pháp, đừng cứ động chút là chọn dùng thủ đoạn bạo lực.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, anh hiện tại đã có vợi rồi, đâu có giống như thằng nhóc trẻ con trước kia? Em yên tâm, anh cẩn thận.
Sở Yên Nhiên nói: Anh nếu có thể thay đổi mới là lạ đó, có điều, câu nói vừa rồi của anh rất đúng, hiện tại trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ tới em đã.
Trương Dương cười nói: Biết rồi.
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, mới lưu luyến không rời gác điện thoại, Trương đại quan nhân vừa mới lên giường thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ, đêm khuya vốn đã yên tĩnh, hơn nữa Trương đại quan nhân thính lực hơn người, lập tức cảm thấy được gì đó, hắn lặng lẽ xuống giường, chẳng lẽ ban di dời nhân lúc trời tối áp dụng hành động với mình ư?
Trương đại quan nhân cầm lấy một cái cán chổi, không cho đám người này một bài học thì bọn họ không biết sự lợi hại của mình. Hắn còn chưa đi ra cửa phòng thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng lách cách, thì ra là có người từ bên ngoài ném đá vào, một khối trong đó vừa hay trúng cửa sổ, làm vỡ kính.
Trương đại quan nhân thật sự là giận tím mặt, hét lớn một tiếng, mở cửa phòng rồi liền xông ra ngoài, bên này vừa mới ra khỏi cửa thì liền nghe thấy tiếng khởi động xe máy, hai chiếc xe máy mỗi chiếc trở hai người, giống như bay phóng xuống Hướng Sơn.
Trương đại quan nhân cũng không đuổi theo, hắn cầm đèn pin chiếu chiếu chung quanh, nhìn thấy trên tường vây lại có thêm dòng chữ được viết bằng sơn trắng, Trương đại quan nhân thực sự có chút dở khóc dở cười, không ngờ đám người của ban di dời này thật đúng là có chút biện pháp, phát huy chiến thuật du kích vô cùng nhuần nhuyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.