Chương 467: Hạnh phúc đưa giấy.
Thạch Chương Ngư
16/07/2015
Trương đại quan nhân ý thức được bản thân mình đã có rất nhiều thành phần dối trá bên trong rồi, trong lòng nghĩ cái này, nhưng ngoài miệng thì lại không thể nói, vất vả lắm mới thành lập được hình tượng huy hoàng thì mình cũng không thể nào làm hỏng nó một cách đơn giản được, Trương đại quan nhân làm vẻ mặt trịnh trọng nói : "Cái này ... kinh phí hoạt động tháng này của tôi còn chưa có, cô giúp tôi trả tiền nhé!"
An Ngữ Thần cười hì hì, giả bộ thì thấy nhiều rồi, chỉ là giả bộ kiểu như Trương Dương thì lại chưa từng thấy qua, cô cười nói : "Kinh phi hoạt động cả đời này tôi đều bao"
Trương Dương nói : "Đừng nghĩ hối lộ tôi, nguyên tắc đảng tính của tôi rất mạnh"
An Ngữ Thần thấy hắn đã khôi phục lại tinh thần, trong lòng có chút vui mừng, nhẹ giọng nói : "Ngày mai tôi phải quay về HongKong"
Trương Dương nói : "Sao vậy?"
An Ngữ Thần nói : "Ba tôi lúc bước xuống cầu thang bị trợt chân, gãy xương chân phải, tôi phải quay về xem ông ấy"
Trương Dương gật gật đầu, tuy rằng An Ngữ Thần và cha của cô An Đức Minh có quan hệ không được tốt, chỉ là trong đáy lòng vẫn rất hiếu thuận, Trương Dương nói : "Đi đi, tôi không sao đâu, hai ngày nữa là sẽ sinh long hoạt hổ lại à"
An Ngữ Thần nói : "Anh đó, có cái tính không chịu ngồi yên" Nghĩ đến việc ngày mai phải đi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến, An Ngữ Thần bắt đầu ý thức được tình cảm mà mình giành cho vị sư phụ này càng ngày càng kỳ diệu.
Những lời này của An Ngữ Thần nhanh chóng được nghiệm chứng, ngày hôm sau Trương Dương đã phải ra cửa, nguyên nhân là do một cú điện thoại của Kiều Mộng Viện, cô ta nói cha có chuyện quan trọng kêu Trương Dương đến Đông Giang gấp.
Tuy rằng thân thể của Trương Dương vẫn chưa hồi phục lại như cũ, nhưng mà bí thư tỉnh ủy triệu kiến hắn không dám không đi.
Lần này Kiều Mộng Viện đến Đông Giang cũng vô cùng đột nhiên, cô không biết chuyện Trương Dương sinh bệnh, đi đến nơi ở của Trương Dương đón hắn, mới ý thức được sắc mặt của Trương Dương không dễ coi, tinh thần thì mệt mỏi uể oải, bước chân thì không có sức leo lên chiếc Cadillac mới vừa mua của Kiều Mộng Viện, Thì Duy ngồi ở ghế lái xe quay đầu lại nói : "Này, anh đừng ngồi chổ đó, trông cậy anh lái xe đấy"
Trương đại quan nhân làm gì có cái thể lực đó nữa, hắn làm ra vẻ mặt đáng thương nói : "Nha đầu này, tối hôm qua tôi uống say, bây giờ vẫn chưa có tỉnh táo đâu. Cầu cô, cho tôi ngủ một lát" Bây giờ hắn đã không còn đủ tinh lực lái xe.
Kiều Mộng Viện cũng nhìn ra trạng thái thân thể của Trương Dương không được tốt, nhẹ giọng nói : "Thì Duy, đừng ép hắn, xem ra thật sự là uống say rồi, để chị lái cho!" Cô cũng ngồi phía sau, chiếc xe mới mua rất rộng, Trương Dương nằm ở ghế sau rất thoải mái, Kiều Mộng Viện lấy gối đỡ đầu cho hắn : "Ngủ đi, đợi khi nào đến Đông Giang thì tôi sẽ gọi anh dậy"
Trương Dương mệt mỏi nói : "Được rồi, tôi cũng có cảm giác buồn ngủ"
Thì Duy oán giận nói : "Cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, tuổi còn trẻ mà không biết cầu tiến"
Kiều Mộng Viện cười nói : "Đi thôi, hắn khó chịu như vậy rồi, em đừng có chọc hắn nữa!"
Thì Duy nói : "Giả bộ, vừa nhìn là biết giả bộ rồi!"
Trương Dương nằm ở ghế sau lẩm bẩm : "Nộc trong nanh rắn hổ mang, độc trong kim của ong vò vẽ, hai cái này đều không độc, độc nhất là tâm địa đàn bà ..."
Thì Duy dựng thẳng lông mày lên, nói : "Chị, hắn chửi chúng ta kìa!"
Trương Dương nói : "Nói cô đó, đừng có lôi người ta vào"
Kiều Mộng Viện cười hì hì nói : "Được rồi, đi nhanh thôi, đừng chậm trễ chính sự!"
Trương đại quan nhân lần này mệt mỏi còn gặp xui xẻo, nhưng dù sao thì Kiều Mộng Viện cũng sẽ không hãm hại hắn, hơn nữa, bí thư Kiều triệu kiến, hắn cũng không dám không đi. Nằm trong xe hắn ngủ rất ngọt ngào, lúc tỉnh lại thì đã đến đường Ngoại Hoàn của Đông Giang rồi.
Trương Dương ngáp một cái, dụi dụi con mắt còn buồn ngủ của mình : "Đến nhanh vậy sao?"
Thì Duy từ ghế cạnh người lái quay lại nói : "Anh ngủ thoải mái như vậy, đương nhiên là nhanh rồi!"
Trương Dương cười cười, duỗi lưng một cái, cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là bao tử cảm thấy trống rỗng, nhìn thời gian một chút cũng đã là ba giờ chiều rồi, hắn kháng nghị : "Này, đến giờ này mà vẫn chưa ăn gì cả!"
Kiều Mộng Viện nói : "Lúc giữa trưa vốn định gọi anh, nhìn anh ngủ ngon như vậy, cho nên không nhẫn tâm"
Trương đại quan nhân vô sỉ nói : "Cô thật thương tôi!"
Một câu nói làm cho Kiều Mộng Viện đỏ bừng cả mặt, nói : "Cái miệng của anh thật sự là càng ngày càng đáng ghét"
Thì Duy nói : "Trở về em tìm vài cây kim khâu cái miệng của hắn lại"
Trương Dương nói : "Lòng dạ độc địa!" Hắn chỉ vào cái quán ven đường nói : "Tôi ăn một chút được không?"
Kiều Mộng Viện nói : "Đợi một lát nữa đi, tôi kêu người nhà chuẩn bị rồi"
Lúc này Trương Dương đã có tỉnh táo lại rồi : "Mà này, chúng ta từ xa chạy đến Đông Giang rốt cục là vì chuyện gì vậy?"
Kiều Mộng Viện nói : "Cha tôi tìm anh, tôi cũng không rõ ràng chuyện gì!"
Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, mười phần là vợ chồng Kiều Chấn Lương lại có bệnh, nếu không thì vị bí thư tỉnh ủy này cũng sẽ không tìm mình, hoặc có lẽ là bí thư Kiều nổi hứng lên, muốn mình tự tay viết tranh chữ cho ông ta? Nói chung là trừ hai chuyện này ra, Trương Dương thật sự không nghĩ ra là mình có thể tạo hứng thú gì cho Kiều Chấn Lương cả.
Kiều Mộng Viện không lái xe đến đại viện tỉnh ủy, mà chạy thẳng đến vịnh Bạch Sa ở phía tây nam Đông Giang, Trương Dương có chút tò mò hỏi : "Nhà của cô không phải là ở đại viện tỉnh ủy sao?"
Thì Duy nói : "Anh họ của tôi mua biệt thự tại vịnh Bạch Sa, ngày hôm nay cuối tuần, cả nhà đến đây"
Trương Dương vui vẻ nói : "Cả nhà các người đến, tôi theo vào có vẻ không được thích hợp?"
Thì Duy nói : "Tôi cũng thấy không thích hợp, nhưng mà cậu của tôi lại muốn anh đến"
Vịnh Bạch Sa là một địa điểm an dưỡng tại ngoại thành Đông Giang, thập niên tám mươi phát hiện ra một con suối tại đây, khi cải cách mở ra, đủ loại làng du lịch cũng sinh ra rất đúng thời cơ, chổ mà bọn họ đến là chân núi Đông Linh của vịnh Bạch Sa, chổ này cũng chưa được khai phá chính thức, chỉ có một tòa nhà, cũng không có mấy ngành buôn bán bình thường khác.
Ô tô chạy dọc theo đường núi, không bao lâu sau liền tháy được một tòa kiến trúc tường trắng mái xanh ở phía trước, đây là phong cách dân cư điển hình của phía nam Bình Hải, đi qua rừng cây nhỏ, trước mắt liền được mở rộng ra.
Thấy thoáng qua cây xanh là một tòa nhà màu trắng đứng sừng sững, xanh trắng kết hợp, cảnh đẹp ý vui.
Kiều Mộng Viện chạy xe đến trước cửa lớn thì nhấn còi, cửa lớn chậm rãi mở ra, cô trực tiếp chạy ô tô vào trong, Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, Kiều Bằng Cử này thật sự đúng là biết chọn chổ, cái chổ này non xanh nước biếc, thanh u yên tĩnh, có thể xem là một nơi nghỉ ngơi lấy lại sức tuyệt hảo.
Ô tô dừng lại, từ bãi đậu xe muốn đi đến tòa nhà còn phải qua một hoa viên, khoảng trường năm mét, trong sân cũng không có người, Kiều Mộng Viện nói : "Anh của tôi hẳn là ở trên lầu"
Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy bao tử của mình khó chịu, ôm bụng nói : "Toilet ở đâu?"
Thì Duy không nhịn được nói : "Cho cái tội uống nhiều" Cô chỉ chỉ về phía bên phải, nói : "Bên trong đó, anh đi nhanh lên, chúng tôi ở phòng khách chờ anh"
Trương Dương cười nói : "Con người có ba cái gấp, tôi nhịn nãy giờ, cũng là vì nể mặt bí thư Kiều, chứ bình thường tôi đều là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài!"
Kiều Mộng Viện và Thì Duy đồng thời nói : "Mắc ói!"
Trương đại quan nhân vui vẻ đi dọc đường nhỏ vào trong.
Thằng nhãi này đi vào trong toilet rồi, lúc ngồi xổm xuống mới nhớ ra là mình không có giấy vệ sinh, Trương đại quan nhân lúc này đang cực xấu hổ, xem ra nội lực hao tổn quá độn, ngay cả suy nghĩ cũng không rõ ràng, hắn cầm lấy điện thoại di động lật qua lật lại, suy nghĩ rằng có nên gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện để nhờ cô ấy mang đến giùm không. Trương Dương cầm điện thoại trên tay mà do dự cả buổi, chuyện này đúng là khó mà mở miệng được, xem ra chỉ có thể làm phiền Kiều Bằng Cử mà thôi. Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ đến lời nói của một người về hạnh phúc, hạnh phúc là gì, hạnh phúc là khi bạn đi toilet mà quên mang giấy, có người đến đưa giấy cho bạn.
Lúc Trương đại quan nhân đang chuẩn bị hạ quyết tâm gọi điện thoại, thì lại nghe thấy tiếng bước chân.
Một ông già mang bộ đồ lao động màu xám mang khẩu trang đi đến, trên tay lão già dính đầy bùn, trên đôi giày cũng dính không ít bùn đất, từ cái này có thể đoán ra ông ta mười phần là đang nặn tượng, ông ta đi vào trong toilet rửa tay, xoay người lại nhìn Trương Dương một chút.
Trương Dương cười cười nói : "Thưa ông, cầu ông một chuyện!"
Lão già thấp giọng nói : "Nói đi!"
"Trên người ông có mang giấy không?"
Lão già lắc đầu.
Trương Dương nói : "Tôi là khách do người nhà của ông mời đến, xin làm phiền ông lấy giúp tôi một ít giấy!"
Lão già không nói gì, xoay người đi.
Trương đại quan nhân lớn tiếng nói :" Ông ơi, nhanh lên một chút!"
Một lát sau, ông già chậm rãi trở về, đưa cho Trương Dương một xấp giấy ăn.
Trương Dương cười nhận lấy, đây là hạnh phúc, ông già này đưa giấy làm cho hắn có cảm giác giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trương đại quan nhân thoải mái tiêu sái đi ra khỏi toilet, thấy lão già kia vẫn đang ngồi chồm hổm loay hoay chăm sóc hoa cỏ.
Trương Dương nói : "Ông ơi, cảm ơn ông!"
Lão già nói : "Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn!"
Trương Dương nói : "Đối với ông mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói lại là chuyện lớn, hai tờ giấy của ông là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trở về tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng, tăng tiền lương cho ông nha!"
Lão già cười cười, không nói gì, vùi đầu tiếp tục chăm sóc hoa cỏ của ông.
Trương Dương đi vào sảnh nhỏ, thấy Kiều Bằng Cử mặc bộ đồ hưu nhàn đi ra đón, hắn cười nói với Trương Dương : "Sao lâu vậy? Còn tưởng cậu bị lọt vào hầm cầu luôn rồi chứ"
Trương Dương xấu hổ cười nói : "Tối hôm qua ăn nhiều quá bị đau bao tử, cái biệt thự này cũng không tồi, thật lớn"
Kiều Bằng Cử nói :" Của một người bạn, hắn đi nước ngoài, cho nên sang tay giá thấp cho tôi. Đã sửa chữa lại rồi, bên trong còn có nước suối"
Trương Dương đi theo hắn vào phòng khách, Kiều Mộng Viện và Thì Duy hai người đều đi lên lầu thay quần áo cả, Kiều Bằng Cử cho người đi pha trà, rồi cùng Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha.
Trương Dương nói : "Bí thư Kiều đâu?"
Kiều Bằng Cử nói : "Vốn đang nghỉ ngơi, chỉ là hồi nãy có một cuộc họp khẩn cấp mở ra, nên liền đi đến đến tỉnh ủy rồi, mẹ của tôi thì đi đến Lăng Vân tự thắp hương, tối nay mới có thể trở về"
Trương Dương có chút tò mò hỏi ;" Không biết bí thư Kiều tìm tôi có chuyện gì?"
Kiều Bằng Cử nói : "Tôi cũng không rõ ràng lắm, chờ cha tôi trở về sẽ biết" Hắn đưa một ly trà qua cho Trương Dương, thừa dịp Kiều Mộng Viện và Thì Duy còn chưa xuống, nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương : "Lát cha tôi trở về nếu có hỏi chuyện của Kim Toa, cậu ngàn vạn lần đừng có nhắc đến tôi nha"
Trương Dương cười nói : "Tôi là loại người này sao? Việc nào ra việc đó, tôi sẽ không nhắc bất cứ cái gì đến anh đâu"
Kiều Bằng Cử gật đầu thỏa mãn nói : "Trương Dương, tôi nghe nói cậu đã bắt tay giảng hòa với Hải Sắt phu nhân?"
Trương Dương nói :" Oan gia nên giải không nên kết, tôi và bà ta vốn không có mâu thuẫn gì, là Mã Ích Lượng đắc tội tôi, mọi chuyện cũng không có gì đâu"
Kiều Bằng Cử nói : "Giải được thì tốt" Trong lòng hắn lại vô cùng kỳ quái, Hải Sắt phu nhân xưa nay nổi tiếng cường ngạnh, vì sao trong chuyện này lại áp dụng phương pháp xử lý thấp, chẳng lẽ bà ta thật sự biết khó mà lui sao?
Lúc này Kiều Mộng Viện và Thì Duy hai người đã thay đồ xong và đi xuống lầu, Kiều Mộng Viện nhớ đến chuyện Trương Dương vẫn chưa ăn gì, cô ta nói với người hầu một tiếng, làm vài món ăn cho Trương Dương.
Kiều Bằng Cử cũng nhìn ra tinh thần của Trương Dương không được tốt lắm, hỏi qua mới biết tối hôm qua Trương Dương đã uống say.
Thì Duy đứng bên cạnh nói : "Tôi thì không hiểu đàn ông các anh như thế nào, gặp phải rượu thì đi không nổi. Chỉ cần vui vẻ, là uống không biết đường về luôn"
Trương Dương nói : "Cô đừng nói chúng tôi, chính cô cũng có uống vậy!"
Thì Duy nói : "Rượu là một loại độc dược, anh cẩn thận coi chừng hư hết cả bao tử đấy!"
Trương Dương nói : "Nước chảy đá cũng mòn, cũng không thấy qua đàn ông trong thiên hạ nào không uống rượu"
Kiều Bằng Cử cười ha hả, lúc này cha mẹ hắn từ ngoài cửa đi vào.
Trương Dương vội vàng đứng dậy cung kính nói : "Chào bí thư Kiều, chào dì Mạnh!"
Vợ chồng Kiều Chấn Lương cười gật đầu, ông ta ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, có chút kinh ngạc nói : "Mấy đứa chưa ăn sao?"
Thì Duy nói : "Không phải là bọn con, là Trương Dương chưa ăn, trên đường đi hắn chỉ lo ngủ mà thôi!"
Trương Dương cười nói : "Tôi nghe nói bí thư Kiều triệu kiến, vội vàng chạy đến đây quên ăn quên ngủ, ngay cả thời gian ăn cũng không có"
Kiều Chấn Lương cười nói : "Tốt, tôi thích sự sảng khoái của tiểu Trương cậu đấy, cậu ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau" Ông ta cũng không khách khí với Trương Dương, cùng vợ đi lên lầu.
Trương Dương đúng là đói bụng thật, cầm lấy một bát mì lớn, và chỉ một lát sau, bát mì đã sạch sẽ.
Thì Duy ở bên cạnh châm chọc : "Ăn ngon cũng không thể nào ăn như cọp bị bỏ đói ba ngày được, lỡ như mà nghẹn chết, thì tiền đồ gì cũng không còn"
Trương Dương cười nói : "Không phải chỉ là một bát mì thôi sao, chủ nhân không nói chuyện, cô tiếc của cái gì?"
Thì Duy hung hăng trừng mắt nhìn hắn : "Tôi thấy anh là không vừa mắt rồi"
Trương Dương nói : "Vậy cô cứ tiếp tục không vừa mắt đi, tôi tiếp tục ăn"
Thì Duy bỗng nhiên hỏi ra một câu kinh điển : "Tôi nói này, anh đi toilet có rửa tay chưa vậy?"
Chiếc đũa trong tay của Trương đại quan nhân bỗng nhiên đứng hình lại, hình như ... dường như ... có thể ... không có rửa ... (ọe ... )
Sau khi ăn xong bát mình, Trương Dương tiếp nhận ly trà do Kiều Mộng Viện đưa đến, thoải mái hớp một ngụm, ăn no cũng là một loại hạnh phút. Trong lúc hắn đang suy nghĩ về mục đích mà Kiều Chấn Lương gọi hắn đến, thì thấy có lão già khi nãy từ hoa viên đi vào cửa, trên mặt vẫn mang khẩu trang lớn, lão già vừa đi vào vừa nói : "Tại sao lại đậu xe ở đấy? Cán nát mặt cỏ mà ta vừa mới sửa rồi!"
Thì Duy thè lưỡi ra, hồi nãy là cô đậu xe lại.
Trong lòng Trương Dương nói lão già này đúng là kiêu ngạo thật, dám nói chuyện với chủ nhân như vậy? Chỉ là cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như có chút không đúng, câu nói tiếp theo của Kiều Mộng Viện đã làm cho Trương đại quan nhân nhận ra được một hiện thực xấu hổ.
Kiều Mộng Viện nói : "Ông nội, là con không tốt, đậu xe không chú ý!" Cô chủ động gánh chịu trách nhiệm thay cho Thì Duy.
Trương Dương vừa nghe Kiều Mộng Viện xưng hô với lão già xong, trước mắt nhảy ra nhiều ngôi sao, thiếu chút nữa đã té xỉu, nói thế nào thì hắn cũng không ngờ, lão già mặc quần áo lao động mang khẩu trang lớn này lại chính là Kiều lão oai phong lẫm liệt trong chính đàn quốc gia, Trương đại quan nhân đang rất xấu hổ, hồi nãy mình ngồi toilet còn nhờ người ta đưa giấy tới giùm, nếu như mà biết thân phận của đối phương, cho dù Trương Dương ngồi chồm hổm trong toilet chờ gió hông khô cũng không dám làm phiền lão nhân gia đâu, nhờ Kiều lão đưa giấy vệ sinh giùm, cái này ở đại Tùy gọi là phạm thượng đấy! Chính là bị chém đầu đấy!
Kiều lão nói : "Còn dám nói nữa, ta đã hỏi qua rồi, xe của ai ta đều biết hết!"
Thì Duy lúc này mới khiếp sợ đi lại, ôm lấy một cánh tay của Kiều lão, nói : "Ông ngoại, con sai rồi, lát nữa con sẽ sửa lại bãi cỏ giúp ông"
Kiều lão nói : "Trông cậy con giúp ta? Trừ phi là mặt trời mọc hướng tay, con không gây thêm phiền cho ta là ta cảm thấy may mắn vạn phần rồi" Ánh mắt của ông rốt cục cũng rơi lên trên người của Trương Dương.
Trương đại quan nhân vẫn còn đang cầm ly trà, da mặt có chút nóng rần lên nhìn Kiều lão : "Cái kia ... cái kia ..."
Kiều lão nói : "Cậu trai, hình như chúng ta đã gặp mặt"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, không phải là hình như đã gặp đâu, vừa rồi tôi ngồi chồm hổm trong toilet, ông đã đưa giấy giúp tôi, hắn đương nhiên là không hoài nghi trí nhớ của Kiều lão rồi, người ta cố ý nói vậy mà.
Kiều Mộng Viện đương nhiên không biết chuyện vừa rồi xảy ra, đẩy hắn một cái, nói : "Trương Dương, đây là ông nội của tôi!"
Trương đại quan nhân vươn tay ra, kinh sợ nói : "Lão Kiều ... xin chào ..."
Tất cả mọi người sửng sốt, thằng nhãi này khẩn trương đến nổi thành cái dạng này luôn sao?"
Trương đại quan nhân cũng nhanh chóng tỉnh ngộ ra : "Không ... không ... Kiều lão ... xin chào Kiều lão ..."
Kiều lão cười ha hả, ông bắt tay với Trương Dương : "Cậu chính là Trương Dương à, người trẻ tuổi, tôi đã nghe nói về cậu thật lâu!"
Trương Dương nói : "Tôi cũng nghe nói về ngài lâu lắm rồi!"
Kiều lão nói : "Ngồi đi, đừng khẩn trương như vậy!"
Trương Dương nói : "Không khẩn trương!" Biểu tình nhìn có vẻ khẩn trương, nhưng mà thằng nhãi này lại không hề có một chút khẩn trương nào hết, nếu như nói có một chút mất tự nhiên thì đó là bởi vì hắn xấu hổ, vừa rồi chữ lão Kiều hắn cố ý gọi, người khác đều cho rằng do hắn khẩn trương gọi nhầm, nhưng mà hắn lại có ý định, nhưng mà từ chuyện này có thể thấy được, lòng dạ của Kiều lão và sự độ lượng của ông ta rất lớn, người ta cũng không có tức giận vì chuyện hắn gọi ông là lão Kiều, cũng không có nhắc đến chuyện đưa giấy vệ sinh cho hắn trong toilet. bụng tể tướng có thể chống thuyền, những lời này quả nhiên là có vài phần có thể tin được.
Kiều lão đương nhiên không nghĩ là tên nhóc này lại nghĩ nhiều như vậy, đi vào toilet rửa bùn đất trên tay, lúc trở lại phòng khách, vợ chồng Kiều Chấn Lương đã xuống dưới.
Kiều Chấn Lương nói : "Cha, cha đã gặp qua Trương Dương chưa?"
Kiều lão cười nói : "Vừa mới gặp qua!"
Trương Dương cảm thấy kì quái chính là, từ khi vào cửa đến giờ, Kiều lão vẫn mang khẩu trang trên mặt.
Kiều Chấn Lương nói với Trương Dương : "Trương Dương, lần này tôi vội vàng mời cậu từ Giang thành đến đây, là muốn giúp cậu xem bệnh cho cha tôi!"
Trương Dương cười nói : "Bí thư Kiều yên tâm, chỉ cần tôi có thể giúp được, nhất định sẽ giúp hết sức" Hắn nhìn Kiều Mộng Viện một cái, Kiều Mộng Viện cũng thật là, ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ, tốt xấu gì cũng cho hắn chuẩn bị trước, nếu như mà hắn biết Kiều lão ở vịnh Bạch Sa, thì nói thế nào cũng sẽ không phạm vào sai lầm hồi nãy.
Kiều lão từ miệng con trai nghe được y thuật thần kỳ của Trương Dương, theo Kiều lão thấy, một cán bộ chỉ mới hơn hai mươi thì không có khả năng có y thuật cao được, dù sao thì y học cũng phải dựa vào kinh nghiệm thực tiễn.
Trương Dương cung kính nói : "Kiều lão, tôi không phải là bác sĩ xuất thân chính quy nào cả, chỉ là học tập một chút, dựa hơi của tổ tiên, có được vài phương thuốc cổ truyền, cho nên mới có thể trị được một số bệnh nan y"
Kiều lão nói : "Cậu cũng rất thẳng thắn!"
Trương Dương nói : "Tôi có bao nhiêu cân lượng tôi biết, nếu bí thư Kiều tìm đến tôi, tôi và Mộng Viện, Thì Duy, Bằng Cử tất cả đều là bạn tốt, tôi xem ngài là trưởng bối, cho nên tôi cũng không gạt ngài, có thể chữa tốt cho ngài tôi nhất định sẽ hết sức, nếu như tôi không trị hết, thì đó là năng lực của tôi có hạn, lão nhân gia ngài cũng đừng trách tôi"
Kiều lão nói : "Còn chưa biết tôi bị bệnh gì, mà cậu đã nghĩ đến đườn glui, thanh niên bây giờ thật sự là không đơn giản!"
Trương Dương nói : "Tôi cả gan suy đoán một chút, ngài bị bệnh mặt than!" (Chứng bệnh co quắp khuôn mặt, gây biến dị hình thể - google.com.vn )
Kiều lão nao nao, không ngờ rằng cậu thanh niên này vừa nhìn một cái liền biết được bệnh tình của ông, hèn chi con trai lại đề cử hắn.
Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều đã nhìn thấy được sự thần kỳ của Trương Dương, chỉ có Kiều Bằng Cử là chưa thấy qua, cái hắn có cơ hội thấy đều là Trương Dương đánh người cả, khả năng chữa bệnh của thằng nhãi này thì hắn đúng là chưa thấy qua. Kiều Bằng Cử nói : "Trương Dương, ông nội của tôi mang khẩu trang, cậu làm sao mà kết luận ông bị bệnh mặt than?"
Trương Dương nói : "Cái khẩu trang lớn của Kiều lão có chút kỳ quái, mang ở bên ngoài thì còn có thể được, nhưng mà đi vào trong phòng rồi, qua một thời gian lâu như vậy mà còn chưa tháo ra, vừa rồi bí thư Kiều lại nói là giúp Kiều lão xem bệnh, nhìn mặt xem bệnh cũng rất dễ, tôi cẩn thận quan sát một chút, lông mày của Kiều lao cao thấp khác nhau, nếp nhăn trên trán cũng sâu cạn không đồng nhất. Cho nên tôi to gan đoán thử một chút, coi như là đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng"
Kiều lão nói : "Cậu nói không sai, tôi quả thật là bị mặt than!" Ông cởi khẩu trang xuống, để cho Trương Dương nhìn một chút. Kiều lão phát bệnh rất đột ngột, bệnh trạng cũng tương đối nặng, mắt phải đã không nhắm được, bên sườn mũi đã sưng to lên, cái miệng cũng bị lệch, không khép lại được, lúc ăn cũng sẽ bị rót đồ ăn ra, đã đến bệnh viện xem qua, phương pháp trị liệu của bệnh viện là sử dụng kích thích tố để gia tăng sức đề kháng với virus, lại dùng châm tiến hành trị liệu phụ trợ, bởi vì liên quan đến kim châm, cho nên Kiều Chấn Lương mới nghĩ đến Trương Dương.
Trương Dương nhìn kỹ khuôn mặt của Kiều lão, lại nhìn cái cổ của ông một cái, mỉm cười nói : "Tình huống cũng không tính là nghiêm trọng, có thể chữa tốt"
Kiều Chấn Lương nói : "Cần bao lâu?"
Trương Dương trả lời rất thẳng thắn : "Bệnh vặt mà thôi, một châm là đủ!"
Hắn có thể trị khỏi bệnh mặt than cho Kiều lão, người ở đây trên cơ bản đều tin tưởng, nhưng mà một châm chưa khỏi, cái này cũng quá khoa trương rồi.
Có danh y nào mà Kiều lão chưa thấy qua chứ, nhưng mà không ai dám nói một cách hùng hồn như vậy, nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Trương Dương, trong lòng Kiều lão cũng nửa tin nửa ngờ, tên nhóc này thật sự thần kỳ như vậy sao?
Vợ của Kiều Chấn Lương Mạnh Truyền Mỹ nói : "Bác sĩ nói mặt than là do virus lây nhiễm đến hệ thần kinh gây ra, một châm của cậu có thể diệt trừ virus được sao?" Bà ta tuy rằng đã nhìn qua y thuật thần kỳ của Trương Dương, nhưng mà một châm có thể trị hết bệnh mặt than, bà đúng là chưa từng thấy.
Trương Dương nói : "Virus mang bệnh tấn công, người bệnh liền mắc bệnh, đây là kiến thức y học thông thường nhất, tôi không biết bệnh lý gì cả, cũng không có học qua dược lý, nhưng nếu nói có thể trị tốt cho người, thì nhất định có thể trị tốt"
Kiều lão nói : "Tốt lắm, bây giờ tôi ngủ cũng không ngủ được, thật sự đúng là phiền tâm, nếu như một châm của cậu có thể trị tốt cho tôi, vậy xin mời cậu giúp tôi!"
Trương Dương nói :"Đến đột ngột quá, mọi người cũng không nói cho tôi biết là phải chuẩn bị châm!"
Kiều Bằng Cử nói : "Vậy còn không dễ sao, tôi đi mua cho!"
Trương Dương nói : "Tốt lắm, tôi kê một đơn thuốc cho anh, anh thuận tiện mua cho tôi vài thứ thuốc đông y luôn, nói là một châm, nhưng mà sau khi châm xong, cũng cần một số dược vật củng cố"
Kiều Chấn Lương kêu con gái đến phòng sách lấy bút viết đến đây, Trương Dương cầm bút lông nhúng mực bắt đầu viết phương thuốc xuống, chữ nhỏ khéo tay xinh xắn làm cho Kiều Chấn Lương khen mãi không thôi, Kiều Chấn Lương nói với con trai : "Phương thuốc này cha thu lại, sau này để dành"
Trương Dương cười nói : "Bí thư Kiều không cần khoa trương như vậy, nếu như ông thích, lát nữa tôi sẽ viết cho ông một bức!"
Kiều lão cũng đứng một bên nhìn phương thuốc, những chữ của Trương Dương đúng là cứng cáp và uyển chuyển như rồng bay phượng múa, chỉ mới có bao nhiêu đó tuổi, mà đã có được phần bút lực như vậy thì đúng là không thấy nhiều, Kiều lão cũng bắt đầu rõ ràng vì sao con trai lại tôn sùng người thanh niên này như vậy.
Khi Kiều Bằng Cử cầm phương thuốc đi mua, thì Trương Dương kêu Kiều lão đi nghỉ ngơi đi, còn mình thì theo hai chị em Kiều Mộng Viện và Thì Duy đi dạo vòng vòng biệt thự, nhìn lướt qua cảnh đẹp ở đây.
Kiều Mộng Viện giải thích : "Trương Dương, tôi thật sự không biết chuyện ông nội bị bệnh, cha tôi kêu chúng tôi mời anh đến đây, cũng không có nói về chuyện này, tôi nghĩ cha đại khái là sợ chúng tôi lo lắng"
Trương Dương cười nói : "Cũng may là không phải bệnh nặng gì, bằng không lần này tôi sẽ mất mặt đây"
Thì Duy nói : "Anh thật sự có nắm chắc?"
Trương Dương mỉm cười nói : "Trước mặt của bí thư Kiều và Kiều lão, cô cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám nói loạn, yên tâm đi, tôi có thể trợ giúp lão nhân gia trị tốt bệnh mặt than của ông ấy" Nói xong hắn dừng lại một chút, hỏi : "Các người nói xem, nếu như tôi chữa khỏi bệnh mặt than cho Kiều lão, có tình là vì nước lập công hay không?"
An Ngữ Thần cười hì hì, giả bộ thì thấy nhiều rồi, chỉ là giả bộ kiểu như Trương Dương thì lại chưa từng thấy qua, cô cười nói : "Kinh phi hoạt động cả đời này tôi đều bao"
Trương Dương nói : "Đừng nghĩ hối lộ tôi, nguyên tắc đảng tính của tôi rất mạnh"
An Ngữ Thần thấy hắn đã khôi phục lại tinh thần, trong lòng có chút vui mừng, nhẹ giọng nói : "Ngày mai tôi phải quay về HongKong"
Trương Dương nói : "Sao vậy?"
An Ngữ Thần nói : "Ba tôi lúc bước xuống cầu thang bị trợt chân, gãy xương chân phải, tôi phải quay về xem ông ấy"
Trương Dương gật gật đầu, tuy rằng An Ngữ Thần và cha của cô An Đức Minh có quan hệ không được tốt, chỉ là trong đáy lòng vẫn rất hiếu thuận, Trương Dương nói : "Đi đi, tôi không sao đâu, hai ngày nữa là sẽ sinh long hoạt hổ lại à"
An Ngữ Thần nói : "Anh đó, có cái tính không chịu ngồi yên" Nghĩ đến việc ngày mai phải đi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến, An Ngữ Thần bắt đầu ý thức được tình cảm mà mình giành cho vị sư phụ này càng ngày càng kỳ diệu.
Những lời này của An Ngữ Thần nhanh chóng được nghiệm chứng, ngày hôm sau Trương Dương đã phải ra cửa, nguyên nhân là do một cú điện thoại của Kiều Mộng Viện, cô ta nói cha có chuyện quan trọng kêu Trương Dương đến Đông Giang gấp.
Tuy rằng thân thể của Trương Dương vẫn chưa hồi phục lại như cũ, nhưng mà bí thư tỉnh ủy triệu kiến hắn không dám không đi.
Lần này Kiều Mộng Viện đến Đông Giang cũng vô cùng đột nhiên, cô không biết chuyện Trương Dương sinh bệnh, đi đến nơi ở của Trương Dương đón hắn, mới ý thức được sắc mặt của Trương Dương không dễ coi, tinh thần thì mệt mỏi uể oải, bước chân thì không có sức leo lên chiếc Cadillac mới vừa mua của Kiều Mộng Viện, Thì Duy ngồi ở ghế lái xe quay đầu lại nói : "Này, anh đừng ngồi chổ đó, trông cậy anh lái xe đấy"
Trương đại quan nhân làm gì có cái thể lực đó nữa, hắn làm ra vẻ mặt đáng thương nói : "Nha đầu này, tối hôm qua tôi uống say, bây giờ vẫn chưa có tỉnh táo đâu. Cầu cô, cho tôi ngủ một lát" Bây giờ hắn đã không còn đủ tinh lực lái xe.
Kiều Mộng Viện cũng nhìn ra trạng thái thân thể của Trương Dương không được tốt, nhẹ giọng nói : "Thì Duy, đừng ép hắn, xem ra thật sự là uống say rồi, để chị lái cho!" Cô cũng ngồi phía sau, chiếc xe mới mua rất rộng, Trương Dương nằm ở ghế sau rất thoải mái, Kiều Mộng Viện lấy gối đỡ đầu cho hắn : "Ngủ đi, đợi khi nào đến Đông Giang thì tôi sẽ gọi anh dậy"
Trương Dương mệt mỏi nói : "Được rồi, tôi cũng có cảm giác buồn ngủ"
Thì Duy oán giận nói : "Cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, tuổi còn trẻ mà không biết cầu tiến"
Kiều Mộng Viện cười nói : "Đi thôi, hắn khó chịu như vậy rồi, em đừng có chọc hắn nữa!"
Thì Duy nói : "Giả bộ, vừa nhìn là biết giả bộ rồi!"
Trương Dương nằm ở ghế sau lẩm bẩm : "Nộc trong nanh rắn hổ mang, độc trong kim của ong vò vẽ, hai cái này đều không độc, độc nhất là tâm địa đàn bà ..."
Thì Duy dựng thẳng lông mày lên, nói : "Chị, hắn chửi chúng ta kìa!"
Trương Dương nói : "Nói cô đó, đừng có lôi người ta vào"
Kiều Mộng Viện cười hì hì nói : "Được rồi, đi nhanh thôi, đừng chậm trễ chính sự!"
Trương đại quan nhân lần này mệt mỏi còn gặp xui xẻo, nhưng dù sao thì Kiều Mộng Viện cũng sẽ không hãm hại hắn, hơn nữa, bí thư Kiều triệu kiến, hắn cũng không dám không đi. Nằm trong xe hắn ngủ rất ngọt ngào, lúc tỉnh lại thì đã đến đường Ngoại Hoàn của Đông Giang rồi.
Trương Dương ngáp một cái, dụi dụi con mắt còn buồn ngủ của mình : "Đến nhanh vậy sao?"
Thì Duy từ ghế cạnh người lái quay lại nói : "Anh ngủ thoải mái như vậy, đương nhiên là nhanh rồi!"
Trương Dương cười cười, duỗi lưng một cái, cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là bao tử cảm thấy trống rỗng, nhìn thời gian một chút cũng đã là ba giờ chiều rồi, hắn kháng nghị : "Này, đến giờ này mà vẫn chưa ăn gì cả!"
Kiều Mộng Viện nói : "Lúc giữa trưa vốn định gọi anh, nhìn anh ngủ ngon như vậy, cho nên không nhẫn tâm"
Trương đại quan nhân vô sỉ nói : "Cô thật thương tôi!"
Một câu nói làm cho Kiều Mộng Viện đỏ bừng cả mặt, nói : "Cái miệng của anh thật sự là càng ngày càng đáng ghét"
Thì Duy nói : "Trở về em tìm vài cây kim khâu cái miệng của hắn lại"
Trương Dương nói : "Lòng dạ độc địa!" Hắn chỉ vào cái quán ven đường nói : "Tôi ăn một chút được không?"
Kiều Mộng Viện nói : "Đợi một lát nữa đi, tôi kêu người nhà chuẩn bị rồi"
Lúc này Trương Dương đã có tỉnh táo lại rồi : "Mà này, chúng ta từ xa chạy đến Đông Giang rốt cục là vì chuyện gì vậy?"
Kiều Mộng Viện nói : "Cha tôi tìm anh, tôi cũng không rõ ràng chuyện gì!"
Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, mười phần là vợ chồng Kiều Chấn Lương lại có bệnh, nếu không thì vị bí thư tỉnh ủy này cũng sẽ không tìm mình, hoặc có lẽ là bí thư Kiều nổi hứng lên, muốn mình tự tay viết tranh chữ cho ông ta? Nói chung là trừ hai chuyện này ra, Trương Dương thật sự không nghĩ ra là mình có thể tạo hứng thú gì cho Kiều Chấn Lương cả.
Kiều Mộng Viện không lái xe đến đại viện tỉnh ủy, mà chạy thẳng đến vịnh Bạch Sa ở phía tây nam Đông Giang, Trương Dương có chút tò mò hỏi : "Nhà của cô không phải là ở đại viện tỉnh ủy sao?"
Thì Duy nói : "Anh họ của tôi mua biệt thự tại vịnh Bạch Sa, ngày hôm nay cuối tuần, cả nhà đến đây"
Trương Dương vui vẻ nói : "Cả nhà các người đến, tôi theo vào có vẻ không được thích hợp?"
Thì Duy nói : "Tôi cũng thấy không thích hợp, nhưng mà cậu của tôi lại muốn anh đến"
Vịnh Bạch Sa là một địa điểm an dưỡng tại ngoại thành Đông Giang, thập niên tám mươi phát hiện ra một con suối tại đây, khi cải cách mở ra, đủ loại làng du lịch cũng sinh ra rất đúng thời cơ, chổ mà bọn họ đến là chân núi Đông Linh của vịnh Bạch Sa, chổ này cũng chưa được khai phá chính thức, chỉ có một tòa nhà, cũng không có mấy ngành buôn bán bình thường khác.
Ô tô chạy dọc theo đường núi, không bao lâu sau liền tháy được một tòa kiến trúc tường trắng mái xanh ở phía trước, đây là phong cách dân cư điển hình của phía nam Bình Hải, đi qua rừng cây nhỏ, trước mắt liền được mở rộng ra.
Thấy thoáng qua cây xanh là một tòa nhà màu trắng đứng sừng sững, xanh trắng kết hợp, cảnh đẹp ý vui.
Kiều Mộng Viện chạy xe đến trước cửa lớn thì nhấn còi, cửa lớn chậm rãi mở ra, cô trực tiếp chạy ô tô vào trong, Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, Kiều Bằng Cử này thật sự đúng là biết chọn chổ, cái chổ này non xanh nước biếc, thanh u yên tĩnh, có thể xem là một nơi nghỉ ngơi lấy lại sức tuyệt hảo.
Ô tô dừng lại, từ bãi đậu xe muốn đi đến tòa nhà còn phải qua một hoa viên, khoảng trường năm mét, trong sân cũng không có người, Kiều Mộng Viện nói : "Anh của tôi hẳn là ở trên lầu"
Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy bao tử của mình khó chịu, ôm bụng nói : "Toilet ở đâu?"
Thì Duy không nhịn được nói : "Cho cái tội uống nhiều" Cô chỉ chỉ về phía bên phải, nói : "Bên trong đó, anh đi nhanh lên, chúng tôi ở phòng khách chờ anh"
Trương Dương cười nói : "Con người có ba cái gấp, tôi nhịn nãy giờ, cũng là vì nể mặt bí thư Kiều, chứ bình thường tôi đều là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài!"
Kiều Mộng Viện và Thì Duy đồng thời nói : "Mắc ói!"
Trương đại quan nhân vui vẻ đi dọc đường nhỏ vào trong.
Thằng nhãi này đi vào trong toilet rồi, lúc ngồi xổm xuống mới nhớ ra là mình không có giấy vệ sinh, Trương đại quan nhân lúc này đang cực xấu hổ, xem ra nội lực hao tổn quá độn, ngay cả suy nghĩ cũng không rõ ràng, hắn cầm lấy điện thoại di động lật qua lật lại, suy nghĩ rằng có nên gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện để nhờ cô ấy mang đến giùm không. Trương Dương cầm điện thoại trên tay mà do dự cả buổi, chuyện này đúng là khó mà mở miệng được, xem ra chỉ có thể làm phiền Kiều Bằng Cử mà thôi. Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ đến lời nói của một người về hạnh phúc, hạnh phúc là gì, hạnh phúc là khi bạn đi toilet mà quên mang giấy, có người đến đưa giấy cho bạn.
Lúc Trương đại quan nhân đang chuẩn bị hạ quyết tâm gọi điện thoại, thì lại nghe thấy tiếng bước chân.
Một ông già mang bộ đồ lao động màu xám mang khẩu trang đi đến, trên tay lão già dính đầy bùn, trên đôi giày cũng dính không ít bùn đất, từ cái này có thể đoán ra ông ta mười phần là đang nặn tượng, ông ta đi vào trong toilet rửa tay, xoay người lại nhìn Trương Dương một chút.
Trương Dương cười cười nói : "Thưa ông, cầu ông một chuyện!"
Lão già thấp giọng nói : "Nói đi!"
"Trên người ông có mang giấy không?"
Lão già lắc đầu.
Trương Dương nói : "Tôi là khách do người nhà của ông mời đến, xin làm phiền ông lấy giúp tôi một ít giấy!"
Lão già không nói gì, xoay người đi.
Trương đại quan nhân lớn tiếng nói :" Ông ơi, nhanh lên một chút!"
Một lát sau, ông già chậm rãi trở về, đưa cho Trương Dương một xấp giấy ăn.
Trương Dương cười nhận lấy, đây là hạnh phúc, ông già này đưa giấy làm cho hắn có cảm giác giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trương đại quan nhân thoải mái tiêu sái đi ra khỏi toilet, thấy lão già kia vẫn đang ngồi chồm hổm loay hoay chăm sóc hoa cỏ.
Trương Dương nói : "Ông ơi, cảm ơn ông!"
Lão già nói : "Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn!"
Trương Dương nói : "Đối với ông mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói lại là chuyện lớn, hai tờ giấy của ông là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trở về tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng, tăng tiền lương cho ông nha!"
Lão già cười cười, không nói gì, vùi đầu tiếp tục chăm sóc hoa cỏ của ông.
Trương Dương đi vào sảnh nhỏ, thấy Kiều Bằng Cử mặc bộ đồ hưu nhàn đi ra đón, hắn cười nói với Trương Dương : "Sao lâu vậy? Còn tưởng cậu bị lọt vào hầm cầu luôn rồi chứ"
Trương Dương xấu hổ cười nói : "Tối hôm qua ăn nhiều quá bị đau bao tử, cái biệt thự này cũng không tồi, thật lớn"
Kiều Bằng Cử nói :" Của một người bạn, hắn đi nước ngoài, cho nên sang tay giá thấp cho tôi. Đã sửa chữa lại rồi, bên trong còn có nước suối"
Trương Dương đi theo hắn vào phòng khách, Kiều Mộng Viện và Thì Duy hai người đều đi lên lầu thay quần áo cả, Kiều Bằng Cử cho người đi pha trà, rồi cùng Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha.
Trương Dương nói : "Bí thư Kiều đâu?"
Kiều Bằng Cử nói : "Vốn đang nghỉ ngơi, chỉ là hồi nãy có một cuộc họp khẩn cấp mở ra, nên liền đi đến đến tỉnh ủy rồi, mẹ của tôi thì đi đến Lăng Vân tự thắp hương, tối nay mới có thể trở về"
Trương Dương có chút tò mò hỏi ;" Không biết bí thư Kiều tìm tôi có chuyện gì?"
Kiều Bằng Cử nói : "Tôi cũng không rõ ràng lắm, chờ cha tôi trở về sẽ biết" Hắn đưa một ly trà qua cho Trương Dương, thừa dịp Kiều Mộng Viện và Thì Duy còn chưa xuống, nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương : "Lát cha tôi trở về nếu có hỏi chuyện của Kim Toa, cậu ngàn vạn lần đừng có nhắc đến tôi nha"
Trương Dương cười nói : "Tôi là loại người này sao? Việc nào ra việc đó, tôi sẽ không nhắc bất cứ cái gì đến anh đâu"
Kiều Bằng Cử gật đầu thỏa mãn nói : "Trương Dương, tôi nghe nói cậu đã bắt tay giảng hòa với Hải Sắt phu nhân?"
Trương Dương nói :" Oan gia nên giải không nên kết, tôi và bà ta vốn không có mâu thuẫn gì, là Mã Ích Lượng đắc tội tôi, mọi chuyện cũng không có gì đâu"
Kiều Bằng Cử nói : "Giải được thì tốt" Trong lòng hắn lại vô cùng kỳ quái, Hải Sắt phu nhân xưa nay nổi tiếng cường ngạnh, vì sao trong chuyện này lại áp dụng phương pháp xử lý thấp, chẳng lẽ bà ta thật sự biết khó mà lui sao?
Lúc này Kiều Mộng Viện và Thì Duy hai người đã thay đồ xong và đi xuống lầu, Kiều Mộng Viện nhớ đến chuyện Trương Dương vẫn chưa ăn gì, cô ta nói với người hầu một tiếng, làm vài món ăn cho Trương Dương.
Kiều Bằng Cử cũng nhìn ra tinh thần của Trương Dương không được tốt lắm, hỏi qua mới biết tối hôm qua Trương Dương đã uống say.
Thì Duy đứng bên cạnh nói : "Tôi thì không hiểu đàn ông các anh như thế nào, gặp phải rượu thì đi không nổi. Chỉ cần vui vẻ, là uống không biết đường về luôn"
Trương Dương nói : "Cô đừng nói chúng tôi, chính cô cũng có uống vậy!"
Thì Duy nói : "Rượu là một loại độc dược, anh cẩn thận coi chừng hư hết cả bao tử đấy!"
Trương Dương nói : "Nước chảy đá cũng mòn, cũng không thấy qua đàn ông trong thiên hạ nào không uống rượu"
Kiều Bằng Cử cười ha hả, lúc này cha mẹ hắn từ ngoài cửa đi vào.
Trương Dương vội vàng đứng dậy cung kính nói : "Chào bí thư Kiều, chào dì Mạnh!"
Vợ chồng Kiều Chấn Lương cười gật đầu, ông ta ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, có chút kinh ngạc nói : "Mấy đứa chưa ăn sao?"
Thì Duy nói : "Không phải là bọn con, là Trương Dương chưa ăn, trên đường đi hắn chỉ lo ngủ mà thôi!"
Trương Dương cười nói : "Tôi nghe nói bí thư Kiều triệu kiến, vội vàng chạy đến đây quên ăn quên ngủ, ngay cả thời gian ăn cũng không có"
Kiều Chấn Lương cười nói : "Tốt, tôi thích sự sảng khoái của tiểu Trương cậu đấy, cậu ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau" Ông ta cũng không khách khí với Trương Dương, cùng vợ đi lên lầu.
Trương Dương đúng là đói bụng thật, cầm lấy một bát mì lớn, và chỉ một lát sau, bát mì đã sạch sẽ.
Thì Duy ở bên cạnh châm chọc : "Ăn ngon cũng không thể nào ăn như cọp bị bỏ đói ba ngày được, lỡ như mà nghẹn chết, thì tiền đồ gì cũng không còn"
Trương Dương cười nói : "Không phải chỉ là một bát mì thôi sao, chủ nhân không nói chuyện, cô tiếc của cái gì?"
Thì Duy hung hăng trừng mắt nhìn hắn : "Tôi thấy anh là không vừa mắt rồi"
Trương Dương nói : "Vậy cô cứ tiếp tục không vừa mắt đi, tôi tiếp tục ăn"
Thì Duy bỗng nhiên hỏi ra một câu kinh điển : "Tôi nói này, anh đi toilet có rửa tay chưa vậy?"
Chiếc đũa trong tay của Trương đại quan nhân bỗng nhiên đứng hình lại, hình như ... dường như ... có thể ... không có rửa ... (ọe ... )
Sau khi ăn xong bát mình, Trương Dương tiếp nhận ly trà do Kiều Mộng Viện đưa đến, thoải mái hớp một ngụm, ăn no cũng là một loại hạnh phút. Trong lúc hắn đang suy nghĩ về mục đích mà Kiều Chấn Lương gọi hắn đến, thì thấy có lão già khi nãy từ hoa viên đi vào cửa, trên mặt vẫn mang khẩu trang lớn, lão già vừa đi vào vừa nói : "Tại sao lại đậu xe ở đấy? Cán nát mặt cỏ mà ta vừa mới sửa rồi!"
Thì Duy thè lưỡi ra, hồi nãy là cô đậu xe lại.
Trong lòng Trương Dương nói lão già này đúng là kiêu ngạo thật, dám nói chuyện với chủ nhân như vậy? Chỉ là cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như có chút không đúng, câu nói tiếp theo của Kiều Mộng Viện đã làm cho Trương đại quan nhân nhận ra được một hiện thực xấu hổ.
Kiều Mộng Viện nói : "Ông nội, là con không tốt, đậu xe không chú ý!" Cô chủ động gánh chịu trách nhiệm thay cho Thì Duy.
Trương Dương vừa nghe Kiều Mộng Viện xưng hô với lão già xong, trước mắt nhảy ra nhiều ngôi sao, thiếu chút nữa đã té xỉu, nói thế nào thì hắn cũng không ngờ, lão già mặc quần áo lao động mang khẩu trang lớn này lại chính là Kiều lão oai phong lẫm liệt trong chính đàn quốc gia, Trương đại quan nhân đang rất xấu hổ, hồi nãy mình ngồi toilet còn nhờ người ta đưa giấy tới giùm, nếu như mà biết thân phận của đối phương, cho dù Trương Dương ngồi chồm hổm trong toilet chờ gió hông khô cũng không dám làm phiền lão nhân gia đâu, nhờ Kiều lão đưa giấy vệ sinh giùm, cái này ở đại Tùy gọi là phạm thượng đấy! Chính là bị chém đầu đấy!
Kiều lão nói : "Còn dám nói nữa, ta đã hỏi qua rồi, xe của ai ta đều biết hết!"
Thì Duy lúc này mới khiếp sợ đi lại, ôm lấy một cánh tay của Kiều lão, nói : "Ông ngoại, con sai rồi, lát nữa con sẽ sửa lại bãi cỏ giúp ông"
Kiều lão nói : "Trông cậy con giúp ta? Trừ phi là mặt trời mọc hướng tay, con không gây thêm phiền cho ta là ta cảm thấy may mắn vạn phần rồi" Ánh mắt của ông rốt cục cũng rơi lên trên người của Trương Dương.
Trương đại quan nhân vẫn còn đang cầm ly trà, da mặt có chút nóng rần lên nhìn Kiều lão : "Cái kia ... cái kia ..."
Kiều lão nói : "Cậu trai, hình như chúng ta đã gặp mặt"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, không phải là hình như đã gặp đâu, vừa rồi tôi ngồi chồm hổm trong toilet, ông đã đưa giấy giúp tôi, hắn đương nhiên là không hoài nghi trí nhớ của Kiều lão rồi, người ta cố ý nói vậy mà.
Kiều Mộng Viện đương nhiên không biết chuyện vừa rồi xảy ra, đẩy hắn một cái, nói : "Trương Dương, đây là ông nội của tôi!"
Trương đại quan nhân vươn tay ra, kinh sợ nói : "Lão Kiều ... xin chào ..."
Tất cả mọi người sửng sốt, thằng nhãi này khẩn trương đến nổi thành cái dạng này luôn sao?"
Trương đại quan nhân cũng nhanh chóng tỉnh ngộ ra : "Không ... không ... Kiều lão ... xin chào Kiều lão ..."
Kiều lão cười ha hả, ông bắt tay với Trương Dương : "Cậu chính là Trương Dương à, người trẻ tuổi, tôi đã nghe nói về cậu thật lâu!"
Trương Dương nói : "Tôi cũng nghe nói về ngài lâu lắm rồi!"
Kiều lão nói : "Ngồi đi, đừng khẩn trương như vậy!"
Trương Dương nói : "Không khẩn trương!" Biểu tình nhìn có vẻ khẩn trương, nhưng mà thằng nhãi này lại không hề có một chút khẩn trương nào hết, nếu như nói có một chút mất tự nhiên thì đó là bởi vì hắn xấu hổ, vừa rồi chữ lão Kiều hắn cố ý gọi, người khác đều cho rằng do hắn khẩn trương gọi nhầm, nhưng mà hắn lại có ý định, nhưng mà từ chuyện này có thể thấy được, lòng dạ của Kiều lão và sự độ lượng của ông ta rất lớn, người ta cũng không có tức giận vì chuyện hắn gọi ông là lão Kiều, cũng không có nhắc đến chuyện đưa giấy vệ sinh cho hắn trong toilet. bụng tể tướng có thể chống thuyền, những lời này quả nhiên là có vài phần có thể tin được.
Kiều lão đương nhiên không nghĩ là tên nhóc này lại nghĩ nhiều như vậy, đi vào toilet rửa bùn đất trên tay, lúc trở lại phòng khách, vợ chồng Kiều Chấn Lương đã xuống dưới.
Kiều Chấn Lương nói : "Cha, cha đã gặp qua Trương Dương chưa?"
Kiều lão cười nói : "Vừa mới gặp qua!"
Trương Dương cảm thấy kì quái chính là, từ khi vào cửa đến giờ, Kiều lão vẫn mang khẩu trang trên mặt.
Kiều Chấn Lương nói với Trương Dương : "Trương Dương, lần này tôi vội vàng mời cậu từ Giang thành đến đây, là muốn giúp cậu xem bệnh cho cha tôi!"
Trương Dương cười nói : "Bí thư Kiều yên tâm, chỉ cần tôi có thể giúp được, nhất định sẽ giúp hết sức" Hắn nhìn Kiều Mộng Viện một cái, Kiều Mộng Viện cũng thật là, ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ, tốt xấu gì cũng cho hắn chuẩn bị trước, nếu như mà hắn biết Kiều lão ở vịnh Bạch Sa, thì nói thế nào cũng sẽ không phạm vào sai lầm hồi nãy.
Kiều lão từ miệng con trai nghe được y thuật thần kỳ của Trương Dương, theo Kiều lão thấy, một cán bộ chỉ mới hơn hai mươi thì không có khả năng có y thuật cao được, dù sao thì y học cũng phải dựa vào kinh nghiệm thực tiễn.
Trương Dương cung kính nói : "Kiều lão, tôi không phải là bác sĩ xuất thân chính quy nào cả, chỉ là học tập một chút, dựa hơi của tổ tiên, có được vài phương thuốc cổ truyền, cho nên mới có thể trị được một số bệnh nan y"
Kiều lão nói : "Cậu cũng rất thẳng thắn!"
Trương Dương nói : "Tôi có bao nhiêu cân lượng tôi biết, nếu bí thư Kiều tìm đến tôi, tôi và Mộng Viện, Thì Duy, Bằng Cử tất cả đều là bạn tốt, tôi xem ngài là trưởng bối, cho nên tôi cũng không gạt ngài, có thể chữa tốt cho ngài tôi nhất định sẽ hết sức, nếu như tôi không trị hết, thì đó là năng lực của tôi có hạn, lão nhân gia ngài cũng đừng trách tôi"
Kiều lão nói : "Còn chưa biết tôi bị bệnh gì, mà cậu đã nghĩ đến đườn glui, thanh niên bây giờ thật sự là không đơn giản!"
Trương Dương nói : "Tôi cả gan suy đoán một chút, ngài bị bệnh mặt than!" (Chứng bệnh co quắp khuôn mặt, gây biến dị hình thể - google.com.vn )
Kiều lão nao nao, không ngờ rằng cậu thanh niên này vừa nhìn một cái liền biết được bệnh tình của ông, hèn chi con trai lại đề cử hắn.
Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều đã nhìn thấy được sự thần kỳ của Trương Dương, chỉ có Kiều Bằng Cử là chưa thấy qua, cái hắn có cơ hội thấy đều là Trương Dương đánh người cả, khả năng chữa bệnh của thằng nhãi này thì hắn đúng là chưa thấy qua. Kiều Bằng Cử nói : "Trương Dương, ông nội của tôi mang khẩu trang, cậu làm sao mà kết luận ông bị bệnh mặt than?"
Trương Dương nói : "Cái khẩu trang lớn của Kiều lão có chút kỳ quái, mang ở bên ngoài thì còn có thể được, nhưng mà đi vào trong phòng rồi, qua một thời gian lâu như vậy mà còn chưa tháo ra, vừa rồi bí thư Kiều lại nói là giúp Kiều lão xem bệnh, nhìn mặt xem bệnh cũng rất dễ, tôi cẩn thận quan sát một chút, lông mày của Kiều lao cao thấp khác nhau, nếp nhăn trên trán cũng sâu cạn không đồng nhất. Cho nên tôi to gan đoán thử một chút, coi như là đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng"
Kiều lão nói : "Cậu nói không sai, tôi quả thật là bị mặt than!" Ông cởi khẩu trang xuống, để cho Trương Dương nhìn một chút. Kiều lão phát bệnh rất đột ngột, bệnh trạng cũng tương đối nặng, mắt phải đã không nhắm được, bên sườn mũi đã sưng to lên, cái miệng cũng bị lệch, không khép lại được, lúc ăn cũng sẽ bị rót đồ ăn ra, đã đến bệnh viện xem qua, phương pháp trị liệu của bệnh viện là sử dụng kích thích tố để gia tăng sức đề kháng với virus, lại dùng châm tiến hành trị liệu phụ trợ, bởi vì liên quan đến kim châm, cho nên Kiều Chấn Lương mới nghĩ đến Trương Dương.
Trương Dương nhìn kỹ khuôn mặt của Kiều lão, lại nhìn cái cổ của ông một cái, mỉm cười nói : "Tình huống cũng không tính là nghiêm trọng, có thể chữa tốt"
Kiều Chấn Lương nói : "Cần bao lâu?"
Trương Dương trả lời rất thẳng thắn : "Bệnh vặt mà thôi, một châm là đủ!"
Hắn có thể trị khỏi bệnh mặt than cho Kiều lão, người ở đây trên cơ bản đều tin tưởng, nhưng mà một châm chưa khỏi, cái này cũng quá khoa trương rồi.
Có danh y nào mà Kiều lão chưa thấy qua chứ, nhưng mà không ai dám nói một cách hùng hồn như vậy, nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Trương Dương, trong lòng Kiều lão cũng nửa tin nửa ngờ, tên nhóc này thật sự thần kỳ như vậy sao?
Vợ của Kiều Chấn Lương Mạnh Truyền Mỹ nói : "Bác sĩ nói mặt than là do virus lây nhiễm đến hệ thần kinh gây ra, một châm của cậu có thể diệt trừ virus được sao?" Bà ta tuy rằng đã nhìn qua y thuật thần kỳ của Trương Dương, nhưng mà một châm có thể trị hết bệnh mặt than, bà đúng là chưa từng thấy.
Trương Dương nói : "Virus mang bệnh tấn công, người bệnh liền mắc bệnh, đây là kiến thức y học thông thường nhất, tôi không biết bệnh lý gì cả, cũng không có học qua dược lý, nhưng nếu nói có thể trị tốt cho người, thì nhất định có thể trị tốt"
Kiều lão nói : "Tốt lắm, bây giờ tôi ngủ cũng không ngủ được, thật sự đúng là phiền tâm, nếu như một châm của cậu có thể trị tốt cho tôi, vậy xin mời cậu giúp tôi!"
Trương Dương nói :"Đến đột ngột quá, mọi người cũng không nói cho tôi biết là phải chuẩn bị châm!"
Kiều Bằng Cử nói : "Vậy còn không dễ sao, tôi đi mua cho!"
Trương Dương nói : "Tốt lắm, tôi kê một đơn thuốc cho anh, anh thuận tiện mua cho tôi vài thứ thuốc đông y luôn, nói là một châm, nhưng mà sau khi châm xong, cũng cần một số dược vật củng cố"
Kiều Chấn Lương kêu con gái đến phòng sách lấy bút viết đến đây, Trương Dương cầm bút lông nhúng mực bắt đầu viết phương thuốc xuống, chữ nhỏ khéo tay xinh xắn làm cho Kiều Chấn Lương khen mãi không thôi, Kiều Chấn Lương nói với con trai : "Phương thuốc này cha thu lại, sau này để dành"
Trương Dương cười nói : "Bí thư Kiều không cần khoa trương như vậy, nếu như ông thích, lát nữa tôi sẽ viết cho ông một bức!"
Kiều lão cũng đứng một bên nhìn phương thuốc, những chữ của Trương Dương đúng là cứng cáp và uyển chuyển như rồng bay phượng múa, chỉ mới có bao nhiêu đó tuổi, mà đã có được phần bút lực như vậy thì đúng là không thấy nhiều, Kiều lão cũng bắt đầu rõ ràng vì sao con trai lại tôn sùng người thanh niên này như vậy.
Khi Kiều Bằng Cử cầm phương thuốc đi mua, thì Trương Dương kêu Kiều lão đi nghỉ ngơi đi, còn mình thì theo hai chị em Kiều Mộng Viện và Thì Duy đi dạo vòng vòng biệt thự, nhìn lướt qua cảnh đẹp ở đây.
Kiều Mộng Viện giải thích : "Trương Dương, tôi thật sự không biết chuyện ông nội bị bệnh, cha tôi kêu chúng tôi mời anh đến đây, cũng không có nói về chuyện này, tôi nghĩ cha đại khái là sợ chúng tôi lo lắng"
Trương Dương cười nói : "Cũng may là không phải bệnh nặng gì, bằng không lần này tôi sẽ mất mặt đây"
Thì Duy nói : "Anh thật sự có nắm chắc?"
Trương Dương mỉm cười nói : "Trước mặt của bí thư Kiều và Kiều lão, cô cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám nói loạn, yên tâm đi, tôi có thể trợ giúp lão nhân gia trị tốt bệnh mặt than của ông ấy" Nói xong hắn dừng lại một chút, hỏi : "Các người nói xem, nếu như tôi chữa khỏi bệnh mặt than cho Kiều lão, có tình là vì nước lập công hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.