Chương 1588: Hiệu suất (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương đại quan nhân không chút hoang mang uống một ngụm rượu, nói: Tình cảm à, tên như nghĩa thôi, có cảm giác mới có tình phận, không có cảm giác thì không có tình phận, nếu như giữa nam nữ thủy chung đều có cảm giác thì loại cảm giác này có thể kéo dài cả đời, đó chính là tình yêu!
Thì Duy nói: Sặc, còn tưởng rằng anh có thể nói ra sáng ý gì, thô tục, tôi thấy trình của anh cũng chỉ có vậy thôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Mới nghe thì thông tục, nhưng cân nhắc kỹ thì thấy rất có ý tứ, giống như tôi trước đây vậy, lúc ấy đối với hắn yêu chết đi sống lại, mang ý niệm ngoài hắn ra thì không chịu cưới ai, nhưng sau lần đó uống say với Mộng Viện đột nhiên cảm thấy không đúng, hiện tại nghĩ lại thì tôi vẫn không hiểu vì sao lúc trước lại thích một người đến vậy!
Kiều Mộng Viện không nói gì, lại nhớ tới cô ta và Hứa Gia Dũng, thật ra năm đó giữa cô ta và Hứa Gia Dũng đâu có phải là như Tiêu Mân Hồng nói, cô ta đối với Hứa Gia Dũng cũng từng có lúc yêu đắm đuối si mê, nhưng về sau cái loại cảm giác này càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng theo gió biến đi, hiện tại nghĩ đến Hứa Gia Dũng, cô ta chỉ cảm thấy Hứa Gia Dũng khi còn sống rất đáng thương, nhưng không có bất kỳ cảm giác đau lòng nào, có lẽ đây đúng là những gì mà Trương Dương nói, không có cảm giác thì không có tình phận, biến hóa trên tình cảm của cô ta có quan hệ trực tiếp tới Trương Dương, chính là sự xuất hiện của Trương Dương mới khiến cô ta quên được Hứa Gia Dũng, nhìn Trương Dương, nội tâm Kiều Mộng Viện cực kỳ phức tạp, cô ta đã thử xa rời Trương Dương, cố gắng tránh gặp mặt hắn, nhưng trên người Trương Dương lại có một loại ma lực nói không nên lời, khiến cô ta không kìm lòng được lại nhớ tới hắn, khi không gặp hắn sẽ thấy nhớ, nhưng khi hắn ở ngay trước mắt thì trong lòng vẫn không nhịn được mà nhớ hắn, đây là cảm giác mà Kiều Mộng Viện chưa bao giờ có, mặc dù là ở trên người Hứa Gia Dũng cũng chưa từng tìm thấy, yêu cũng phân đậm và nhạt, Kiều Mộng Viện lặng lẽ nghĩ, chẳng lẽ mình thực sự đã yêu hắn rồi? Đã rơi vào lưới tình không thể thoát ra rồi?
Tiêu Mân Hồng nhìn thấy Kiều Mộng Viện ngơ ngác xuất thần, không nhịn được nói: Mộng Viện, cô thấy thế nào?
Kiều Mộng Viện cười, cô ta nhìn Trương Dương nói: Một người, cả đời có thể yêu rất nhiều người, nhưng cô tin một người có thể đồng thời yêu rất nhiều người không?
Trương đại quan nhân nói: Tình cảm giống như uống rượu vậy, người không giống nhau, tửu lượng cũng không giống nhau, có người uống một chén thì nôn, nhưng có người uống cả ngàn chén cũng không say. Nếu đem rượu so sánh với tình cảm, các cô có thể nói người chỉ có thể uống một chén là người thật sự hiểu rượu ? Còn người có thể uống một ngàn chén là kẻ một khiếu cũng không thông ư? Rõ ràng là không phải, người giỏi thì làm nhiều, từ cổ đến giờ đều là đạo lý này, Tùy dương đế cũng từng yêu, Đường Thái Tông cũng từng yêu, Võ Tắc Thiên cũng từng yêu thật lòng, mỗi người đều có tiêu chuẩn tình cảm của mình. Cho dù tình cảm quan của hắn không được xã hội chấp nhận.
Thì Duy trợn tròn hai mắt nói: Tôi khinh! Anh đây là logic khốn nạn, theo như anh nói, nam nhân hoa tâm mới là nam nhân tốt.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Tôi không nói với cô, với tình thương của cô căn bản không thể nào hiểu được tư tưởng của tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, những lời này của ngài tôi nghe mà cũng có chút rợn cả người, thật đấy, sao nghe cứ như là cái cớ để hoa tâm của nam nhân vậy.
Trương đại quan nhân mỉm cười: Tôi lại lấy thêm một ví dụ nhé, một mâm rau cải trắng. Một mâm thịt nướng đặt ở trước mặt các cô, nếu cô chọn rau cải trắng, cô có thể độc hưởng. Nhưng nếu cô chọn thịt nướng thì cô phải dùng chung với những người khác, vậy cô chọn thịt nướng hay là chọn rau cải trắng?
Tiêu Mân Hồng ngây ngẩn cả người, cô ta trừng mắt nhìn không nói gì.
Kiều Mộng Viện mỉm cười.
Thì Duy trừng mắt nói: Tôi chọn thịt nướng, có điều ai dám giành giật với tôi thì tôi sẽ chém chết họ!
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thì Duy, Thì Duy nói: Đúng vậy! Đồ mà tôi thích, vì sao phải chia xẻ với người ta!
Trương đại quan nhân cười ha ha, đứng lên nói: Cho nên cô cả đời này chỉ có thể ăn tương hoa quả, ba vị nữ hiệp, tại hạ cáo từ, không đi chỉ sợ tôi sẽ gặp tai ương đổ máu!
Trương đại quan nhân rất nhanh biết được đám cảnh sát của phân cục cảng mới không phải là không có năng lực, sáng sớm hôm sau hắn liền nhận được điện thoại của Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm ở trong điện thoại vui mừng nói với Trương Dương rằng ví tiền và giấy tờ bị mất đều tìm về được rồi.
Trương Dương cũng không ngờ hiệu suất làm việc của đám người này cao như vậy, xem ra áp lực càng lớn thì động lực cũng lại càng lớn, Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, thật sự là ngại quá, tôi giờ mang đồ bị mất tới cho ngài.
Trương Dương trước giờ đều là người khác kính hắn một thước thì hắn kính người khác một trượng, thấy thái độ của Tô Vinh Thiêm tốt như vậy, hơn nữa trong một đêm đã giúp tìm lại đồ bị mất, cơn tức trong lòng Trương Dương tất nhiên đã giảm đi nhiều, hắn cười nói: Được, vậy tôi mời Tô cục đi uống điểm tâm sáng!
Tô Vinh Thiêm tới nhà ân của Kim Sắc Cảng Loan, nhìn thấy Trương Dương đã ngồi ở bàn trước cửa sổ, ánh nắng sáng sớm chiếu vào, chiếu rọi ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Trương Dương, Trương Dương ngồi trong ánh sáng khiến trong lòng Tô Vinh Thiêm sinh ra một số cảm giác sâu xa khó hiểu.
Nhìn thấy Tô Vinh Thiêm xách một cái túi da bò tới, khóe môi Trương Dương lộ ra nụ cười: Tô cục ăn cơm chưa?
Tô Vinh Thiêm lắc đầu, có chút mệt mỏi ngáp một cái: Cả đêm không ngủ! Sau đó y lại bổ sung: Ở khu trực thuộc của tôi mà xảy ra loại chuyện này, thật sự là hổ thẹn.” Y không giống như là đang kiểm điểm, mà như là đang khoe thành tích, sợ người khác không biết y tối hôm qua vất vả lắm vậy.
Trương đại quan nhân không có bất kỳ hứng thú gì với Tô Vinh Thiêm có vất vả hay không, cũng sẽ không bởi vì hắn sự vất vả của y mà sinh ra lòng đồng tình, hắn chỉ quan tâm tới vật bị mất đã tìm về hay chưa.
Tô Vinh Thiêm đương nhiên cũng hiểu rõ điều Trương Dương thật sự quan tâm là gì, y từ trong túi lấy ra ví tiền và giấy tờ, Trương Dương tùy tiện nhìn nhìn. Tô Vinh Thiêm nói: Xem xem có đồ gì bị mất nữa không.
Trương Dương nói: Đợi lát nữa gọi họ tới xem! Hắn nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ.
Tô Vinh Thiêm cười nói: Còn sớm quá, là tôi làm phiền.
Trương Dương mời Tô Vinh Thiêm cùng ăn bữa sáng, Tô Vinh Thiêm cũng không khách khí, tối hôm qua dưới tình huống này quả thực không còn gì để nói với Trương Dương, hiện tại y dù sao cũng tìm về được ví tiền và giấy tờ của Kiều Mộng Viện và Thì Duy, tốt xấu gì cũng như có một kiện công lao, Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, ô tô vẫn chưa tìm được, có điều tôi đã gia tăng nhân thủ, phát động tất cả cảnh sát của toàn bộ phân cục đi thăm dò, cũng đã thông báo chuyện này cho các phân cục khác, chỉ cần ô tô còn ở Bắc Cảng, nhất định có thể tìm trở về.
Trương Dương nói: Vất vả rồi, Tô cục, tên trộm đó đã bắt được chưa?
Tô Vinh Thiêm nói: Chúng tôi tối hôm qua đã tiến hành hành động toàn diện, thẩm vấn một lần tất cả phần tử khả nghi thường xuyên hoạt động ở khu cảng mới, cuối cùng chúng tôi đã tìm được manh mối, ví tiền này chính là bị hai tên trộm Tây Cương thường xuyên hành nghề ở đường Hải Phong trộm đi. Hiện tại người thì chúng tôi đã bắt, bọn họ cũng nói vẫn chưa kịp tiêu tiền trong túi.
Trương Dương gật đầu nói: Hiệu suất của Tô cục thật đúng là rất cao!
Tô Vinh Thiêm cười nói: Hai tên trộm này nói không biết chuyện chiếc xe bị, thông qua thẩm vấn bước đầu của chúng tôi, bọn họ chắc không liên can tới vụ xe.
Trương Dương nói: Tô cục, nhìn thấy hiệu suất như vậy của các anh, tôi đối với cảnh sát cũng khôi phục không ít lòng tin.
Tô Vinh Thiêm nghĩ thầm anh nói cái gì vậy? Tôi tìm trở về ví tiền cho anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi ăn cơm vô ích à? Thật ra Tô Vinh Thiêm tìm về ví tiền cũng không khó, bọn trộm thường xuyên hoạt động ở đường Hải Phong cũng không ngoài mấy tên đó, bắt toàn bộ về thẩm vấn là có kết quả ngay. Tô Vinh Thiêm tuy rằng trong lòng có chút bất mãn đối với Trương Dương, nhưng hắn cũng không dám biểu lộ ra, Trương Dương là loại người nào chứ, hắn trước đây có nghe nói tới , nhưng tối qua hắn là lần đầu tiên tiếp xúc với vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này, y tuy rằng tới chậm một chút, không thể chính mắt chứng kiến Trương đại quan nhân lấy ít địch nhiều, nhưng tình trạng thảm thiết sau cuộc chiến hắn đã tận mắt nhìn thấy, hơn ba mươi hán tử bị đánh cho nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, người bình thường ai có thể có bản sự như vậy? Sức chiến đấu của một người cho dù có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là hạng vũ phu, Trương Dương lợi hại ở chỗ, hắn không chỉ có vũ lực cường đại, hơn nữa bối cảnh thâm hậu, lại trẻ tuổi như vậy đã là bí thư huyện ủy Tân Hải, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra tiền đồ phát triển về sau của hắn là không thể hạn lượng.
Tô Vinh Thiêm nói: Tất cả những người liên quan tới gây chuyện tối qua đều bị chúng tôi bắt rồi, ông chủ cầm đầu đã bị chúng tôi tạm giam.
Trương Dương cười nói: Không ngờ Bắc Cảng còn có người làm việc hăng say như Tô cục, thật sự là may mắn của Bắc Cảng!
Thì Duy nói: Sặc, còn tưởng rằng anh có thể nói ra sáng ý gì, thô tục, tôi thấy trình của anh cũng chỉ có vậy thôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Mới nghe thì thông tục, nhưng cân nhắc kỹ thì thấy rất có ý tứ, giống như tôi trước đây vậy, lúc ấy đối với hắn yêu chết đi sống lại, mang ý niệm ngoài hắn ra thì không chịu cưới ai, nhưng sau lần đó uống say với Mộng Viện đột nhiên cảm thấy không đúng, hiện tại nghĩ lại thì tôi vẫn không hiểu vì sao lúc trước lại thích một người đến vậy!
Kiều Mộng Viện không nói gì, lại nhớ tới cô ta và Hứa Gia Dũng, thật ra năm đó giữa cô ta và Hứa Gia Dũng đâu có phải là như Tiêu Mân Hồng nói, cô ta đối với Hứa Gia Dũng cũng từng có lúc yêu đắm đuối si mê, nhưng về sau cái loại cảm giác này càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng theo gió biến đi, hiện tại nghĩ đến Hứa Gia Dũng, cô ta chỉ cảm thấy Hứa Gia Dũng khi còn sống rất đáng thương, nhưng không có bất kỳ cảm giác đau lòng nào, có lẽ đây đúng là những gì mà Trương Dương nói, không có cảm giác thì không có tình phận, biến hóa trên tình cảm của cô ta có quan hệ trực tiếp tới Trương Dương, chính là sự xuất hiện của Trương Dương mới khiến cô ta quên được Hứa Gia Dũng, nhìn Trương Dương, nội tâm Kiều Mộng Viện cực kỳ phức tạp, cô ta đã thử xa rời Trương Dương, cố gắng tránh gặp mặt hắn, nhưng trên người Trương Dương lại có một loại ma lực nói không nên lời, khiến cô ta không kìm lòng được lại nhớ tới hắn, khi không gặp hắn sẽ thấy nhớ, nhưng khi hắn ở ngay trước mắt thì trong lòng vẫn không nhịn được mà nhớ hắn, đây là cảm giác mà Kiều Mộng Viện chưa bao giờ có, mặc dù là ở trên người Hứa Gia Dũng cũng chưa từng tìm thấy, yêu cũng phân đậm và nhạt, Kiều Mộng Viện lặng lẽ nghĩ, chẳng lẽ mình thực sự đã yêu hắn rồi? Đã rơi vào lưới tình không thể thoát ra rồi?
Tiêu Mân Hồng nhìn thấy Kiều Mộng Viện ngơ ngác xuất thần, không nhịn được nói: Mộng Viện, cô thấy thế nào?
Kiều Mộng Viện cười, cô ta nhìn Trương Dương nói: Một người, cả đời có thể yêu rất nhiều người, nhưng cô tin một người có thể đồng thời yêu rất nhiều người không?
Trương đại quan nhân nói: Tình cảm giống như uống rượu vậy, người không giống nhau, tửu lượng cũng không giống nhau, có người uống một chén thì nôn, nhưng có người uống cả ngàn chén cũng không say. Nếu đem rượu so sánh với tình cảm, các cô có thể nói người chỉ có thể uống một chén là người thật sự hiểu rượu ? Còn người có thể uống một ngàn chén là kẻ một khiếu cũng không thông ư? Rõ ràng là không phải, người giỏi thì làm nhiều, từ cổ đến giờ đều là đạo lý này, Tùy dương đế cũng từng yêu, Đường Thái Tông cũng từng yêu, Võ Tắc Thiên cũng từng yêu thật lòng, mỗi người đều có tiêu chuẩn tình cảm của mình. Cho dù tình cảm quan của hắn không được xã hội chấp nhận.
Thì Duy trợn tròn hai mắt nói: Tôi khinh! Anh đây là logic khốn nạn, theo như anh nói, nam nhân hoa tâm mới là nam nhân tốt.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Tôi không nói với cô, với tình thương của cô căn bản không thể nào hiểu được tư tưởng của tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, những lời này của ngài tôi nghe mà cũng có chút rợn cả người, thật đấy, sao nghe cứ như là cái cớ để hoa tâm của nam nhân vậy.
Trương đại quan nhân mỉm cười: Tôi lại lấy thêm một ví dụ nhé, một mâm rau cải trắng. Một mâm thịt nướng đặt ở trước mặt các cô, nếu cô chọn rau cải trắng, cô có thể độc hưởng. Nhưng nếu cô chọn thịt nướng thì cô phải dùng chung với những người khác, vậy cô chọn thịt nướng hay là chọn rau cải trắng?
Tiêu Mân Hồng ngây ngẩn cả người, cô ta trừng mắt nhìn không nói gì.
Kiều Mộng Viện mỉm cười.
Thì Duy trừng mắt nói: Tôi chọn thịt nướng, có điều ai dám giành giật với tôi thì tôi sẽ chém chết họ!
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thì Duy, Thì Duy nói: Đúng vậy! Đồ mà tôi thích, vì sao phải chia xẻ với người ta!
Trương đại quan nhân cười ha ha, đứng lên nói: Cho nên cô cả đời này chỉ có thể ăn tương hoa quả, ba vị nữ hiệp, tại hạ cáo từ, không đi chỉ sợ tôi sẽ gặp tai ương đổ máu!
Trương đại quan nhân rất nhanh biết được đám cảnh sát của phân cục cảng mới không phải là không có năng lực, sáng sớm hôm sau hắn liền nhận được điện thoại của Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm ở trong điện thoại vui mừng nói với Trương Dương rằng ví tiền và giấy tờ bị mất đều tìm về được rồi.
Trương Dương cũng không ngờ hiệu suất làm việc của đám người này cao như vậy, xem ra áp lực càng lớn thì động lực cũng lại càng lớn, Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, thật sự là ngại quá, tôi giờ mang đồ bị mất tới cho ngài.
Trương Dương trước giờ đều là người khác kính hắn một thước thì hắn kính người khác một trượng, thấy thái độ của Tô Vinh Thiêm tốt như vậy, hơn nữa trong một đêm đã giúp tìm lại đồ bị mất, cơn tức trong lòng Trương Dương tất nhiên đã giảm đi nhiều, hắn cười nói: Được, vậy tôi mời Tô cục đi uống điểm tâm sáng!
Tô Vinh Thiêm tới nhà ân của Kim Sắc Cảng Loan, nhìn thấy Trương Dương đã ngồi ở bàn trước cửa sổ, ánh nắng sáng sớm chiếu vào, chiếu rọi ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Trương Dương, Trương Dương ngồi trong ánh sáng khiến trong lòng Tô Vinh Thiêm sinh ra một số cảm giác sâu xa khó hiểu.
Nhìn thấy Tô Vinh Thiêm xách một cái túi da bò tới, khóe môi Trương Dương lộ ra nụ cười: Tô cục ăn cơm chưa?
Tô Vinh Thiêm lắc đầu, có chút mệt mỏi ngáp một cái: Cả đêm không ngủ! Sau đó y lại bổ sung: Ở khu trực thuộc của tôi mà xảy ra loại chuyện này, thật sự là hổ thẹn.” Y không giống như là đang kiểm điểm, mà như là đang khoe thành tích, sợ người khác không biết y tối hôm qua vất vả lắm vậy.
Trương đại quan nhân không có bất kỳ hứng thú gì với Tô Vinh Thiêm có vất vả hay không, cũng sẽ không bởi vì hắn sự vất vả của y mà sinh ra lòng đồng tình, hắn chỉ quan tâm tới vật bị mất đã tìm về hay chưa.
Tô Vinh Thiêm đương nhiên cũng hiểu rõ điều Trương Dương thật sự quan tâm là gì, y từ trong túi lấy ra ví tiền và giấy tờ, Trương Dương tùy tiện nhìn nhìn. Tô Vinh Thiêm nói: Xem xem có đồ gì bị mất nữa không.
Trương Dương nói: Đợi lát nữa gọi họ tới xem! Hắn nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ.
Tô Vinh Thiêm cười nói: Còn sớm quá, là tôi làm phiền.
Trương Dương mời Tô Vinh Thiêm cùng ăn bữa sáng, Tô Vinh Thiêm cũng không khách khí, tối hôm qua dưới tình huống này quả thực không còn gì để nói với Trương Dương, hiện tại y dù sao cũng tìm về được ví tiền và giấy tờ của Kiều Mộng Viện và Thì Duy, tốt xấu gì cũng như có một kiện công lao, Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, ô tô vẫn chưa tìm được, có điều tôi đã gia tăng nhân thủ, phát động tất cả cảnh sát của toàn bộ phân cục đi thăm dò, cũng đã thông báo chuyện này cho các phân cục khác, chỉ cần ô tô còn ở Bắc Cảng, nhất định có thể tìm trở về.
Trương Dương nói: Vất vả rồi, Tô cục, tên trộm đó đã bắt được chưa?
Tô Vinh Thiêm nói: Chúng tôi tối hôm qua đã tiến hành hành động toàn diện, thẩm vấn một lần tất cả phần tử khả nghi thường xuyên hoạt động ở khu cảng mới, cuối cùng chúng tôi đã tìm được manh mối, ví tiền này chính là bị hai tên trộm Tây Cương thường xuyên hành nghề ở đường Hải Phong trộm đi. Hiện tại người thì chúng tôi đã bắt, bọn họ cũng nói vẫn chưa kịp tiêu tiền trong túi.
Trương Dương gật đầu nói: Hiệu suất của Tô cục thật đúng là rất cao!
Tô Vinh Thiêm cười nói: Hai tên trộm này nói không biết chuyện chiếc xe bị, thông qua thẩm vấn bước đầu của chúng tôi, bọn họ chắc không liên can tới vụ xe.
Trương Dương nói: Tô cục, nhìn thấy hiệu suất như vậy của các anh, tôi đối với cảnh sát cũng khôi phục không ít lòng tin.
Tô Vinh Thiêm nghĩ thầm anh nói cái gì vậy? Tôi tìm trở về ví tiền cho anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi ăn cơm vô ích à? Thật ra Tô Vinh Thiêm tìm về ví tiền cũng không khó, bọn trộm thường xuyên hoạt động ở đường Hải Phong cũng không ngoài mấy tên đó, bắt toàn bộ về thẩm vấn là có kết quả ngay. Tô Vinh Thiêm tuy rằng trong lòng có chút bất mãn đối với Trương Dương, nhưng hắn cũng không dám biểu lộ ra, Trương Dương là loại người nào chứ, hắn trước đây có nghe nói tới , nhưng tối qua hắn là lần đầu tiên tiếp xúc với vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này, y tuy rằng tới chậm một chút, không thể chính mắt chứng kiến Trương đại quan nhân lấy ít địch nhiều, nhưng tình trạng thảm thiết sau cuộc chiến hắn đã tận mắt nhìn thấy, hơn ba mươi hán tử bị đánh cho nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, người bình thường ai có thể có bản sự như vậy? Sức chiến đấu của một người cho dù có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là hạng vũ phu, Trương Dương lợi hại ở chỗ, hắn không chỉ có vũ lực cường đại, hơn nữa bối cảnh thâm hậu, lại trẻ tuổi như vậy đã là bí thư huyện ủy Tân Hải, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra tiền đồ phát triển về sau của hắn là không thể hạn lượng.
Tô Vinh Thiêm nói: Tất cả những người liên quan tới gây chuyện tối qua đều bị chúng tôi bắt rồi, ông chủ cầm đầu đã bị chúng tôi tạm giam.
Trương Dương cười nói: Không ngờ Bắc Cảng còn có người làm việc hăng say như Tô cục, thật sự là may mắn của Bắc Cảng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.