Chương 2494: Hoạ từ trong nhà (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tống Hoài Minh thở dài: Hưng Dân à, anh chắc biết, chúng ta có chế độ tránh né, mấy ngày trước lão Lưu của Ủy ban kỷ luật tới tìm tôi, anh ta nói với tôi, Trương Dương trong lúc đảm nhiệm bí thư thị ủy ở Tân Hải, có thể tồn tại một số vấn đề, ý tứ của anh ta rất rõ ràng, chính là bảo tôi tỏ thái độ, tôi lúc ấy liền nói với anh ta, bất kể ai phạm sai lầm đều phải đối xử bình đẳng. Đừng bận tâm tới mặt mũi của tôi, nên ta thế nào thì cứ tra, nếu như sự thật chứng minh Trương Dương có không vấn đề, tổ chức sẽ trả lại công đạo và trong sạch cho hắn, nếu như chứng minh hắn có vấn đề, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Tôi thật sự không biết tình huống điều tra, anh cũng biết quan hệ của tôi và Trương Dương tôi không thích hợp hỏi đến.
Chu Hưng Dân nói: Hôm nay Trương Dương bị Ủy ban kỷ luật dẫn đi, nghe nói đã chuyển tới thính công an để điều tra. Bí thư Tống, đây cũng không phải là việc nhỏ, đối với anh cũng có ảnh hưởng bất lợi.
Tống Hoài Minh nói: Hắn là hắn, tôi là tôi. Có thể có ảnh hưởng gì?
Chu Hưng Dân nói: Lời người đáng sợ.
Tống Hoài Minh nói: Đã làm thì không sợ người ta nói, không làm thì càng không sợ người ta nói.
Chu Hưng Dân gật đầu, Tống Hoài Minh quả thực có khí phách của người đứng đầu.
Tống Hoài Minh nói: Hưng Dân, hay là anh phụ trách chuyện này đi.
Chu Hưng Dân nói: Bí thư Tống, anh đây không phải ra nan đề cho tôi ư?
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Đâu có bảo anh tự mình đi điều tra, anh chỉ cần giám sát là được, bảo đảm chuyện lần này được tiến hành dưới tiền đề công chính công bình.
Mưa thu luôn tràn ngập tư vị ưu sầu. Sau khi Tống Hoài Minh tan ca, một mình tới trung tâm phục hồi sức khỏe, thăm bạn học Lưu Diễm Hồng đang tiến hành hồi phục sức khỏe ở đó.
Lực lượng chi trên của Lưu Diễm Hồng đã dần dần bắt đầu khôi phục, bảo hộ sĩ giúp cô ta đi trên hành lang. Nhìn mưa bên ngoài.
Tống Hoài Minh cất ô, vẩy vẩy rồi đặt xuống.
Lưu Diễm Hồng lập tức nhìn thấy y. Nhìn thấy Tống Hoài Minh mặc áo gió màu xám, phong độ phiên phiên. Cô ta bất giác nhớ tới khi năm đó bọn họ cùng học tập ở trường đảng, Lưu Diễm Hồng trong lòng ấm áp, cô ta mỉm cười nhìn Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Diễm Hồng, y cũng cười, tới bên cạnh Lưu Diễm Hồng, nói với hộ sĩ: Để tôi. Y cứ cách một đoạn thời gian lại tới trung tâm, cho nên hộ sĩ chuyên trách của Lưu Diễm Hồng rất quen thuộc với y, cười nói: Chào bí thư Tống.
Tống Hoài Minh nhận lấy xe lăn, Lưu Diễm Hồng chỉ vào phía trước hành lang dài nói: Tới vườn hoa nhỏ ở đằng sau đi.
Tống Hoài Minh chậm rãi đẩy cô ta, rất nhanh liền tới hoa viên, trong hoa viên chỉ còn lại mấy đóa hoa cúc co rúm lại trong mưa thu, Tống Hoài Minh không đi nữa, đi nữa là sẽ tiến vào trong mưa gió.
Lưu Diễm Hồng nói: Sao không nói gì? Bạn học, anh hôm nay có phải có tâm sự gì hay không?
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương bị Ủy ban kỷ luật điều tra.
Lưu Diễm Hồng a một tiếng.
Tống Hoài Minh lại nói tiếp: Là tôi tự mình hạ lệnh.
Lưu Diễm Hồng trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: Hắn phạm vào tội gì?
Tống Hoài Minh nói: Tiền bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, tiền bí thư huyện ủy Tân Hải Tảm Thế Kiệt trước sau sa lưới, Trần Cương khai Trương Dương trong lúc công tác ở Tân Hải, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, từng dính dáng tới một vũ nữ của hộp đêm, về sau lại bởi vì không chịu nổi quấy rầy mà giết người diệt khẩu.
Lưu Diễm Hồng nói: Anh tin ư?
Tống Hoài Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta: Trần Cương và một gã đương sự khác đều đã chứng thực khẩu cung.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi không tin, Trương Dương không phải loại người như vậy. Cô ta nói xong quay đầu lại nhìn Tống Hoài Minh: Anh vẫn chưa điều tra rõ chuyện đã khống chế Trương Dương rồi, cái này hình như không phải phong cách làm việc của anh.
Tống Hoài Minh vẫn bình tĩnh: Có người còn cung cấp một bản ghi âm, trong băng ghi âm, con gái của Hà Trường An Hà Vũ Mông thừa nhận có quan hệ bất chính với Trương Dương.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện xấu lúc nào cũng cùng kéo tới, Trương Dương thật đúng là họa vô đơn chí.
Tống Hoài Minh nói khẽ: Người Cung cấp bản ghi âm này là Văn Hạo Nam.
Môi Lưu Diễm Hồng giật giật, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, ánh mắt của cô ta dừng hình trên mặt Tống Hoài Minh: Quan hệ của Văn Hạo Nam và Trương Dương rất xấu, mâu thuẫn của bọn họ khi ở Bắc Cảng cũng đã trở nên gay gắt, Văn Hạo Nam vẫn luôn tìm cơ hội trả thù Trương Dương.
Tống Hoài Minh nói: Trần Cương và Tảm Thế Kiệt có cùng một đặc điểm, hai người đều là chủ động đầu thú, rốt cuộc là ai có năng lực để bọn họ đầu thú? Bọn họ khó khăn lắm mới chạy thoát được ra nước ngoài, vì sao muốn về? Chẳng lẽ thực sự là cắn rứt lương tâm ư! Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Tuyệt đối không phải vậy! Bọn họ khẳng định bị bức ép nên mới trở về đầu thú.
Lưu Diễm Hồng nói: Nhưng anh không thể bởi vì sự tố cáo của những phần tử hủ bại như Trần Cương mà khống chế Trương Dương được.
Tống Hoài Minh nói: Tôi nếu không hạ lệnh điều tra hắn thì tự có người sẽ khai ra.
Lưu Diễm Hồng bỗng nhiên minh bạch, Tống Hoài Minh làm như vậy là chiếm trước tiên cơ, có lẽ ý đồ của hắn không phải là điều tra Trương Dương, mà là muốn bảo vệ Trương Dương.
Tống Hoài Minh nói: Tôi đã giao chuyện này cho Lưu Chiêu xử lý rồi, chỉ là tôi không ngờ, thính tỉnh đã tham gia vào chuyện này nhanh như vậy.
Lưu Diễm Hồng nói: Anh là nói hắn có suy tính khác?
Tống Hoài Minh lắc đầu: Trước mắt tôi vẫn không thể kết luận, nhưng phía sau tất cả những chuyện này nhất định có một đôi tay khá cao minh thao túng.
Lưu Diễm Hồng nói: Có lẽ người này đã bắt được nhược điểm anh không tiện tham gia.
Tống Hoài Minh nói: Chuyện này nên là việc công, nhưng tôi không ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy.
Lưu Diễm Hồng có thể thông cảm cho tâm tình của Tống Hoài Minh lúc này, Bình Hải ngoài mặt thì nhìn như bình tĩnh, nhưng kì thực sóng ngầm đã bắt đầu dũng động, Tống Hoài Minh giao chuyện cho Lưu Chiêu điều tra, cho thấy thái độ giải quyết việc chung, điều này là rất bình thường.
Lưu Chiêu làm quan không phải một ngày hai ngày, tuy rằng người này nổi danh thiết diện vô tư, nhưng một cán bộ chỉ nói nguyên tắc không hiểu biến báo thì không thể lên tới địa vị cao như hiện tại. Với sự lý giải của Lưu Diễm Hồng đối với Lưu Chiêu thì hắn chắc không phải là loại người như vậy, cho dù là Tống Hoài Minh yêu cầu xử lý nghiêm khắc, là cấp dưới của Tống Hoài Minh, cũng phải để lại ba phần tình cảm, Lưu Chiêu ngay ngày đầu tiên điều tra đã chuyển Trương Dương tới thính công an, hành động này vô cùng khác thường, ngoài mặt thì xem như là giải quyết việc chung, nhưng trên thực tế đã là không hề lưu lại chút mặt mũi nào cho vị bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh này.
Lưu Diễm Hồng nói: Bó lửa này chỉ sợ không chỉ đốt cháy mỗi Trương Dương.
Tống Hoài Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, nói khẽ: Hỏa thiêu liên doanh! Trên thế giới này luôn có người gấp gáp.
Lưu Diễm Hồng nói: Làm sao bây giờ?
Tống Hoài Minh nói: Tĩnh quan kì biến.
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương chắc là bị oan.
Tống Hoài Minh nói: Ruồi bọ không bâu trứng không thủng, hắn nếu biết giữ mình trong sạch thì cũng sẽ không để bị người ta nắm được nhiều nhược điểm như vậy.
Lưu Diễm Hồng nói: Lúc trước người bảo hắn tiếp cận Trần Cương là tôi.
Tống Hoài Minh nói: Không đến vạn bất đắc dĩthì cô không cần đứng ra.
Lưu Diễm Hồng chớp chớp mắt.
Tống Hoài Minh nói: Binh đối binh, tướng đối tướng! Tôi cá với cô, quân cờ bọn họ dùng để phá cục tất nhiên Văn gia đứa nhỏ của Văn gia.
Lưu Diễm Hồng nói: Nếu như là vậy, phó thủ tướng Văn thế tất sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tống Hoài Minh nói: Luôn có người phải ra mặt trước.
Viên Hiếu Thương ngồi trong phòng thẩm vấn, hắn bình tĩnh nhìn Văn Hạo Nam đứng đối diện mình, hai người cũng không xa lạ gì với nhau.
Văn Hạo Nam nói: Viên Hiếu Thương,chúng ta lại gặp nhau.
Viên Hiếu Thương lạnh lùng cười nói: Phương thức này tôi rất không quen, tôi phạm tội à?
Văn Hạo Nam nói: Hỏi chính anh ấy.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi vẫn luôn là thương nhân tuân theo pháp luật.
Văn Hạo Nam nói: Tuân theo pháp luật ư? Anh không nói thì tôi quên mất, đại ca của anh từng là cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng, có một vị cục trưởng cảnh sát làm đại ca, chắc biết tôn trọng pháp luật hơn người khác. Văn Hạo Nam đặt một tập hồ sơ lên bàn: Đáng tiếc là anh không biết.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Anh cũng là cảnh sát, anh cũng từng làm cục trưởng cục công an Bắc Cảng, tuy rằng thời gian rất ngắn, có điều anh cũng có thể hiểu được pháp luật, không có chứng cớ, không thể tùy tiện bắt người.
Văn Hạo Nam nói: Anh chắc không xa lạ gì với Trần Cương?
Viên Hiếu Thương nói: Tôi không thích quan hệ với quan viên.
Văn Hạo Nam nói: Trần Cương đã đầu thú rồi, trước mắt đang bị giam giữ, hắn chủ động cung cấp rất nhiều tư liệu, muốn tôi thuật lại một lần với anh hay không, những năm gần đây, huynh đệ các anh dưới sự che chở của vị đại ca làm cục trưởng cảnh sát kia rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu, nhận bao nhiêu tiền bẩn, gây tổn hại bao nhiêu lợi ích cho quốc gia?
Viên Hiếu Thương nói: Trần Cương? Hắn không phải một phần tử hủ bại ư? Có phải hắn nói gì các anh cũng tin hay không?
Văn Hạo Nam nói: Huynh đệ Các anh làm buôn lậu lâu như vậy, anh có thể phủ nhận, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh trước, Tam ca anh Viên Hiếu Binh đã khai nhận tất cả rồi.
Chu Hưng Dân nói: Hôm nay Trương Dương bị Ủy ban kỷ luật dẫn đi, nghe nói đã chuyển tới thính công an để điều tra. Bí thư Tống, đây cũng không phải là việc nhỏ, đối với anh cũng có ảnh hưởng bất lợi.
Tống Hoài Minh nói: Hắn là hắn, tôi là tôi. Có thể có ảnh hưởng gì?
Chu Hưng Dân nói: Lời người đáng sợ.
Tống Hoài Minh nói: Đã làm thì không sợ người ta nói, không làm thì càng không sợ người ta nói.
Chu Hưng Dân gật đầu, Tống Hoài Minh quả thực có khí phách của người đứng đầu.
Tống Hoài Minh nói: Hưng Dân, hay là anh phụ trách chuyện này đi.
Chu Hưng Dân nói: Bí thư Tống, anh đây không phải ra nan đề cho tôi ư?
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Đâu có bảo anh tự mình đi điều tra, anh chỉ cần giám sát là được, bảo đảm chuyện lần này được tiến hành dưới tiền đề công chính công bình.
Mưa thu luôn tràn ngập tư vị ưu sầu. Sau khi Tống Hoài Minh tan ca, một mình tới trung tâm phục hồi sức khỏe, thăm bạn học Lưu Diễm Hồng đang tiến hành hồi phục sức khỏe ở đó.
Lực lượng chi trên của Lưu Diễm Hồng đã dần dần bắt đầu khôi phục, bảo hộ sĩ giúp cô ta đi trên hành lang. Nhìn mưa bên ngoài.
Tống Hoài Minh cất ô, vẩy vẩy rồi đặt xuống.
Lưu Diễm Hồng lập tức nhìn thấy y. Nhìn thấy Tống Hoài Minh mặc áo gió màu xám, phong độ phiên phiên. Cô ta bất giác nhớ tới khi năm đó bọn họ cùng học tập ở trường đảng, Lưu Diễm Hồng trong lòng ấm áp, cô ta mỉm cười nhìn Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Diễm Hồng, y cũng cười, tới bên cạnh Lưu Diễm Hồng, nói với hộ sĩ: Để tôi. Y cứ cách một đoạn thời gian lại tới trung tâm, cho nên hộ sĩ chuyên trách của Lưu Diễm Hồng rất quen thuộc với y, cười nói: Chào bí thư Tống.
Tống Hoài Minh nhận lấy xe lăn, Lưu Diễm Hồng chỉ vào phía trước hành lang dài nói: Tới vườn hoa nhỏ ở đằng sau đi.
Tống Hoài Minh chậm rãi đẩy cô ta, rất nhanh liền tới hoa viên, trong hoa viên chỉ còn lại mấy đóa hoa cúc co rúm lại trong mưa thu, Tống Hoài Minh không đi nữa, đi nữa là sẽ tiến vào trong mưa gió.
Lưu Diễm Hồng nói: Sao không nói gì? Bạn học, anh hôm nay có phải có tâm sự gì hay không?
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương bị Ủy ban kỷ luật điều tra.
Lưu Diễm Hồng a một tiếng.
Tống Hoài Minh lại nói tiếp: Là tôi tự mình hạ lệnh.
Lưu Diễm Hồng trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: Hắn phạm vào tội gì?
Tống Hoài Minh nói: Tiền bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, tiền bí thư huyện ủy Tân Hải Tảm Thế Kiệt trước sau sa lưới, Trần Cương khai Trương Dương trong lúc công tác ở Tân Hải, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, từng dính dáng tới một vũ nữ của hộp đêm, về sau lại bởi vì không chịu nổi quấy rầy mà giết người diệt khẩu.
Lưu Diễm Hồng nói: Anh tin ư?
Tống Hoài Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta: Trần Cương và một gã đương sự khác đều đã chứng thực khẩu cung.
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi không tin, Trương Dương không phải loại người như vậy. Cô ta nói xong quay đầu lại nhìn Tống Hoài Minh: Anh vẫn chưa điều tra rõ chuyện đã khống chế Trương Dương rồi, cái này hình như không phải phong cách làm việc của anh.
Tống Hoài Minh vẫn bình tĩnh: Có người còn cung cấp một bản ghi âm, trong băng ghi âm, con gái của Hà Trường An Hà Vũ Mông thừa nhận có quan hệ bất chính với Trương Dương.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện xấu lúc nào cũng cùng kéo tới, Trương Dương thật đúng là họa vô đơn chí.
Tống Hoài Minh nói khẽ: Người Cung cấp bản ghi âm này là Văn Hạo Nam.
Môi Lưu Diễm Hồng giật giật, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, ánh mắt của cô ta dừng hình trên mặt Tống Hoài Minh: Quan hệ của Văn Hạo Nam và Trương Dương rất xấu, mâu thuẫn của bọn họ khi ở Bắc Cảng cũng đã trở nên gay gắt, Văn Hạo Nam vẫn luôn tìm cơ hội trả thù Trương Dương.
Tống Hoài Minh nói: Trần Cương và Tảm Thế Kiệt có cùng một đặc điểm, hai người đều là chủ động đầu thú, rốt cuộc là ai có năng lực để bọn họ đầu thú? Bọn họ khó khăn lắm mới chạy thoát được ra nước ngoài, vì sao muốn về? Chẳng lẽ thực sự là cắn rứt lương tâm ư! Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Tuyệt đối không phải vậy! Bọn họ khẳng định bị bức ép nên mới trở về đầu thú.
Lưu Diễm Hồng nói: Nhưng anh không thể bởi vì sự tố cáo của những phần tử hủ bại như Trần Cương mà khống chế Trương Dương được.
Tống Hoài Minh nói: Tôi nếu không hạ lệnh điều tra hắn thì tự có người sẽ khai ra.
Lưu Diễm Hồng bỗng nhiên minh bạch, Tống Hoài Minh làm như vậy là chiếm trước tiên cơ, có lẽ ý đồ của hắn không phải là điều tra Trương Dương, mà là muốn bảo vệ Trương Dương.
Tống Hoài Minh nói: Tôi đã giao chuyện này cho Lưu Chiêu xử lý rồi, chỉ là tôi không ngờ, thính tỉnh đã tham gia vào chuyện này nhanh như vậy.
Lưu Diễm Hồng nói: Anh là nói hắn có suy tính khác?
Tống Hoài Minh lắc đầu: Trước mắt tôi vẫn không thể kết luận, nhưng phía sau tất cả những chuyện này nhất định có một đôi tay khá cao minh thao túng.
Lưu Diễm Hồng nói: Có lẽ người này đã bắt được nhược điểm anh không tiện tham gia.
Tống Hoài Minh nói: Chuyện này nên là việc công, nhưng tôi không ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy.
Lưu Diễm Hồng có thể thông cảm cho tâm tình của Tống Hoài Minh lúc này, Bình Hải ngoài mặt thì nhìn như bình tĩnh, nhưng kì thực sóng ngầm đã bắt đầu dũng động, Tống Hoài Minh giao chuyện cho Lưu Chiêu điều tra, cho thấy thái độ giải quyết việc chung, điều này là rất bình thường.
Lưu Chiêu làm quan không phải một ngày hai ngày, tuy rằng người này nổi danh thiết diện vô tư, nhưng một cán bộ chỉ nói nguyên tắc không hiểu biến báo thì không thể lên tới địa vị cao như hiện tại. Với sự lý giải của Lưu Diễm Hồng đối với Lưu Chiêu thì hắn chắc không phải là loại người như vậy, cho dù là Tống Hoài Minh yêu cầu xử lý nghiêm khắc, là cấp dưới của Tống Hoài Minh, cũng phải để lại ba phần tình cảm, Lưu Chiêu ngay ngày đầu tiên điều tra đã chuyển Trương Dương tới thính công an, hành động này vô cùng khác thường, ngoài mặt thì xem như là giải quyết việc chung, nhưng trên thực tế đã là không hề lưu lại chút mặt mũi nào cho vị bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh này.
Lưu Diễm Hồng nói: Bó lửa này chỉ sợ không chỉ đốt cháy mỗi Trương Dương.
Tống Hoài Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, nói khẽ: Hỏa thiêu liên doanh! Trên thế giới này luôn có người gấp gáp.
Lưu Diễm Hồng nói: Làm sao bây giờ?
Tống Hoài Minh nói: Tĩnh quan kì biến.
Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương chắc là bị oan.
Tống Hoài Minh nói: Ruồi bọ không bâu trứng không thủng, hắn nếu biết giữ mình trong sạch thì cũng sẽ không để bị người ta nắm được nhiều nhược điểm như vậy.
Lưu Diễm Hồng nói: Lúc trước người bảo hắn tiếp cận Trần Cương là tôi.
Tống Hoài Minh nói: Không đến vạn bất đắc dĩthì cô không cần đứng ra.
Lưu Diễm Hồng chớp chớp mắt.
Tống Hoài Minh nói: Binh đối binh, tướng đối tướng! Tôi cá với cô, quân cờ bọn họ dùng để phá cục tất nhiên Văn gia đứa nhỏ của Văn gia.
Lưu Diễm Hồng nói: Nếu như là vậy, phó thủ tướng Văn thế tất sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tống Hoài Minh nói: Luôn có người phải ra mặt trước.
Viên Hiếu Thương ngồi trong phòng thẩm vấn, hắn bình tĩnh nhìn Văn Hạo Nam đứng đối diện mình, hai người cũng không xa lạ gì với nhau.
Văn Hạo Nam nói: Viên Hiếu Thương,chúng ta lại gặp nhau.
Viên Hiếu Thương lạnh lùng cười nói: Phương thức này tôi rất không quen, tôi phạm tội à?
Văn Hạo Nam nói: Hỏi chính anh ấy.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi vẫn luôn là thương nhân tuân theo pháp luật.
Văn Hạo Nam nói: Tuân theo pháp luật ư? Anh không nói thì tôi quên mất, đại ca của anh từng là cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng, có một vị cục trưởng cảnh sát làm đại ca, chắc biết tôn trọng pháp luật hơn người khác. Văn Hạo Nam đặt một tập hồ sơ lên bàn: Đáng tiếc là anh không biết.
Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Anh cũng là cảnh sát, anh cũng từng làm cục trưởng cục công an Bắc Cảng, tuy rằng thời gian rất ngắn, có điều anh cũng có thể hiểu được pháp luật, không có chứng cớ, không thể tùy tiện bắt người.
Văn Hạo Nam nói: Anh chắc không xa lạ gì với Trần Cương?
Viên Hiếu Thương nói: Tôi không thích quan hệ với quan viên.
Văn Hạo Nam nói: Trần Cương đã đầu thú rồi, trước mắt đang bị giam giữ, hắn chủ động cung cấp rất nhiều tư liệu, muốn tôi thuật lại một lần với anh hay không, những năm gần đây, huynh đệ các anh dưới sự che chở của vị đại ca làm cục trưởng cảnh sát kia rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu, nhận bao nhiêu tiền bẩn, gây tổn hại bao nhiêu lợi ích cho quốc gia?
Viên Hiếu Thương nói: Trần Cương? Hắn không phải một phần tử hủ bại ư? Có phải hắn nói gì các anh cũng tin hay không?
Văn Hạo Nam nói: Huynh đệ Các anh làm buôn lậu lâu như vậy, anh có thể phủ nhận, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh trước, Tam ca anh Viên Hiếu Binh đã khai nhận tất cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.