Chương 2433: Không quan tâm (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương đi rồi, Kì Sơn gọi lão ngũ vào trong phòng mình, đưa cho hắn xem bức họa của Bàng Thanh Sơn.
Lão ngũ nhìn thấy bức họa đó thì không khỏi giật mình, hắn cả kinh nói: Sao lại vậy?
Kì Sơn nói: Có người nhìn thấy lão Bàng.
Lão ngũ nói: Người nào? Tôi đi xử lý hắn?
Kì Sơn lắc đầu: Bức họa này là Trương Dương đưa tới.
Lão ngũ mím môi, hắn cũng khá hiểu Trương Dương, không chỉ giới hạn trong tình bạn giữa Trương Dương và Kì Sơn, càng hiểu rõ Trương Dương là nhân vật không thể trêu vào, nếu như Trương Dương biết chân tướng của sự việc thì chỉ sợ rất phiền toái.
Lão ngũ nói: Hắn vì sao muốn đưa bức họa này cho anh.
Khóe môi Kì Sơn phác ra một nụ cười chua sót: Trương Dương này tôi rất hiểu, hắn khác với quan lại bình thường, chuyện anh và lão Bàng tới đi trước hắn khẳng định không phải tận mắt nhìn thấy, bức tanh này chắc không phải hắn vẽ, có thể là có được từ trong tay một vị hoạ sĩ nào đó của thôn hoạ sĩ. Đối với hội họa, tôi coi như cũng có chút nhãn lực, bức họa này được vẽ với kỹ thuật rất tốt, tuyệt đối không phải là đệ tử mỹ thuật bình thường có thể vẽ ra, căn cứ vào phong cách vẽ thì tìm ra người vẽ bức họa này chắc không khó.
Lão ngũ nói khẽ: Tôi lập tức. Đi tìm
Không cần thiết, Trương Dương nếu dám cầm bức họa này tìm tới cửa thì chắc đã cân nhắc rất toàn diện, tôi thấy hoạ sĩ đó chắc đã rời khỏi kinh thành rồi, về phần Trương Dương, hắn không giao bức họa này cho cảnh sát cũng đã chứng tỏ thái độ của hắn.
Lão ngũ nói: Hắn và An Đạt Văn vẫn luôn không hòa thuận.
Kì Sơn nói: Tuy rằng hắn hiện tại chưa ra tay với chúng ta, nhưng chuyện sau này ai có thể cam đoan, thôi, tôi vô tình tạo ra thêm một kẻ địch, Ngũ Ca, bảo lão Bàng tránh tạm đi. Tạm hoãn kế hoạch của chúng ta, chúng ta trước tiên rời khỏi kinh thành đã.
Lão ngũ gật đầu, trong lòng vẫn có chút không yên lòng: Trương Dương liệu có mang phiền toái tới cho chúng ta hay không?
Kì Sơn nói: Tùy hắn đi, tôi tự thấy không có bản sự đối phó hắn, cũng không muốn làm kẻ địch với hắn, có lẽ ở trong mắt hắn trận chiến tranh giữa tôi và An gia chỉ là chó cắn chó mà thôi. Kì Sơn không phải là tự hạ thấp mình, một người dám tự giễu mới là người hiểu mình.
Triệu Vĩnh Phúc trải qua một phen đấu tranh tư tưởng phức tạp, cuối cùng vẫn vẫn quyết định tới biện hộ cho Cảnh Thiên Thu, y và phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc cũng quen biết từ lâu, hơn nữa quan hệ với nhau cũng không tồi, y cho rằng Triệu Thiên Nhạc chắc sẽ nể mặt mình.
Triệu Thiên Nhạc vô cùng nhiệt tình mời Triệu Vĩnh Phúc vào trong văn phòng. Y cười nói: Vĩnh Phúc huynh, tôi còn tưởng rằng anh đã quên mất người huynh đệ này rồi, lâu như mà không liên lạc với tôi.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Anh đường đường là thị trưởng kinh thành, mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, tôi nào dám chiếm dụng thời gian quý giá của anh.
Triệu Thiên Nhạc nói: Tôi là phó thị trưởng, nhưng không bằng ông trùm sắt thép như anh. Y mời Triệu Vĩnh Phúc ngồi xuống sô pha, bảo thư ký pha một bình trà ngon.
Triệu Vĩnh Phúc minh bạch. Ở trước mặt loại quan viên với cấp số như Triệu Thiên Nhạc, không cần thiết phải vòng vo, bởi vì như vậy là vô nghĩa, đúng như lời Triệu Thiên Nhạc. Bình thường bọn họ rất ít liên lạc, lần này đăng môn, tất nhiên là có việc muốn nhờ, Triệu Vĩnh Phúc nói: Thiên Nhạc lão đệ. Con người của tôi không thích vòng vo, hôm nay tôi sở dĩ tới đây, Chính là nhờ anh giúp.
Triệu Thiên Nhạc mỉm cười nói: Vĩnh Phúc huynh không cần khách khí với tôi, trong phạm vi tôi đủ khả năng, nhất định sẽ toàn lực ứng phó. Y nói chuyện rất khéo đưa đẩy, đầu tiên hạn định trong phạm vi đủ khả năng, vượt qua phạm vi của tôi thì anh đừng trách tôi không nể mặt anh.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi tới là vì chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết.
Triệu Thiên Nhạc nghe thấy bốn chữ Nhân Gian Cung Khuyết thì lập tức nhíu mày: Vĩnh Phúc huynh và Cảnh Thiên Thu quen nhau à? Thật ra y đã sớm nghe nói Cảnh Thiên Thu là tình nhân bí mật của Triệu Vĩnh Phúc, nói như vậy chẳng khác nào biết rõ còn cố hỏi.
Triệu Vĩnh Phúc thầm than trong lòng, Cảnh Thiên Thu à Cảnh Thiên Thu, lần này tôi vì cô mà thực sự mang cái mặt già này ra đánh cuộc. Triệu Vĩnh Phúc nói: Cô ta có đứa cháu ngoại tên là Cơ Nhược Nhạn, đang làm giám đốc ở Thái Hồng, tôi luôn coi Nhược Nhạn như con gái ruột của mình, từ sau khi Cảnh Thiên Thu gặp chuyện không may, đứa nhỏ Nhược Nhạn này cả ngày tới nhà tôi khóc lóc cầu xin, tôi biết, việc này tôi vốn không nên can thiệp, nhưng lại không đành lòng nhìn đứa bé này khóc nỉ non ở trước mặt tôi, cho nên tôi dựa vào mình còn có chút giao tình với lão đệ, đặc biệt tới xin một cái nhân tình. Triệu Vĩnh Phúc làm người trước giờ luôn cao, tuy rằng y chỉ là lão tổng của xí nghiệp nhà nước, nhưng y ở trước mặt đám quan viên này chưa bao giờ phải ăn nói khép nép như vậy, nói ra những lời này cũng là hiếm có.
Triệu Thiên Nhạc nói: Chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết tôi ít nhiều cũng biết một chút, tôi nghe nói Cảnh Thiên Thu bị tình nghi dính líu đến cung cấp mại dâm, hơn nữa cô ta còn chứa chấp phần tử khủng bố, ngay cả phía cục Quốc An cũng bị kinh động.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Con người của cô ta tôi cũng hiểu được ít nhiều. Làm việc có chút chỉ vì cái trước mắt, nhưng chuyện như chứa chấp phần tử khủng bố thì cô ta chắc là không dám, chắc là hiểu lầm thôi.
Triệu Thiên Nhạc nói: Vĩnh Phúc huynh, thật ra tới cái tuổi như chúng ta, tốt nhất đừng dính vào những chuyện phiền toái này làm gì.
Triệu Vĩnh Phúc vừa nghe vậy liền minh bạch, Triệu Thiên Nhạc là đang cự tuyệt mình.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Lão đệ nói không sai, nhưng đứa bé Nhược Nhạn khóc rất đáng thương, nói từ sau khi Cảnh Thiên Thu bị cảnh sát dẫn đi tìm hiểu tình huống, đã hai ngày hai đêm chưa về, Thiên Nhạc huynh, anh thấy thế này được không, tôi làm người bảo đảm cho Cảnh Thiên Thu, để cô ta về trước?
Triệu Thiên Nhạc nói: Vĩnh Phúc huynh, không phải tôi không muốn nể mặt anh, mà là chuyện này liên lụy quá rộng, cảnh sát đã nắm giữ được không ít chứng cớ phạm tội của Cảnh Thiên Thu, tôi thân là phó thị trưởng kinh thành, dù sao cũng phải làm gương tốt chứ? Nếu tôi đáp ứng yêu cầu của Vĩnh Phúc huynh, như vậy mấy trăm nhân viên công tác của Nhân Gian Cung Khuyết mà cảnh sát hôm ấy bắt sẽ ra sao? Nếu như thả Cảnh Thiên Thu, như vậy người khác sẽ nghĩ như thế nào? Không phải tôi không muốn tặng nhân tình này cho anh, mà là tôi lo người ngoài sẽ nói lung tung.
Triệu Vĩnh Phúc trong lòng mắng thầm, Triệu Thiên Nhạc anh không nể mặt tôi thì cứ nói ra, việc gì phải vòng vo. Trong lòng Triệu Vĩnh Phúc tuy rằng căm tức, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra vẻ tức giận, y thở dài: Làm khó Thiên Nhạc lão đệ rồi, một khi đã như vậy, anh coi như tôi chưa bao giờ nhắc tới chuyện này:
Triệu Thiên Nhạc nói: Vĩnh Phúc huynh, có câu tôi không biết có nên nói hay không.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Lão đệ, chúng ta quennhau nhiều năm như vậy, có gì mà không thể nói chứ, cứ nói đừng ngại.
Lão ngũ nhìn thấy bức họa đó thì không khỏi giật mình, hắn cả kinh nói: Sao lại vậy?
Kì Sơn nói: Có người nhìn thấy lão Bàng.
Lão ngũ nói: Người nào? Tôi đi xử lý hắn?
Kì Sơn lắc đầu: Bức họa này là Trương Dương đưa tới.
Lão ngũ mím môi, hắn cũng khá hiểu Trương Dương, không chỉ giới hạn trong tình bạn giữa Trương Dương và Kì Sơn, càng hiểu rõ Trương Dương là nhân vật không thể trêu vào, nếu như Trương Dương biết chân tướng của sự việc thì chỉ sợ rất phiền toái.
Lão ngũ nói: Hắn vì sao muốn đưa bức họa này cho anh.
Khóe môi Kì Sơn phác ra một nụ cười chua sót: Trương Dương này tôi rất hiểu, hắn khác với quan lại bình thường, chuyện anh và lão Bàng tới đi trước hắn khẳng định không phải tận mắt nhìn thấy, bức tanh này chắc không phải hắn vẽ, có thể là có được từ trong tay một vị hoạ sĩ nào đó của thôn hoạ sĩ. Đối với hội họa, tôi coi như cũng có chút nhãn lực, bức họa này được vẽ với kỹ thuật rất tốt, tuyệt đối không phải là đệ tử mỹ thuật bình thường có thể vẽ ra, căn cứ vào phong cách vẽ thì tìm ra người vẽ bức họa này chắc không khó.
Lão ngũ nói khẽ: Tôi lập tức. Đi tìm
Không cần thiết, Trương Dương nếu dám cầm bức họa này tìm tới cửa thì chắc đã cân nhắc rất toàn diện, tôi thấy hoạ sĩ đó chắc đã rời khỏi kinh thành rồi, về phần Trương Dương, hắn không giao bức họa này cho cảnh sát cũng đã chứng tỏ thái độ của hắn.
Lão ngũ nói: Hắn và An Đạt Văn vẫn luôn không hòa thuận.
Kì Sơn nói: Tuy rằng hắn hiện tại chưa ra tay với chúng ta, nhưng chuyện sau này ai có thể cam đoan, thôi, tôi vô tình tạo ra thêm một kẻ địch, Ngũ Ca, bảo lão Bàng tránh tạm đi. Tạm hoãn kế hoạch của chúng ta, chúng ta trước tiên rời khỏi kinh thành đã.
Lão ngũ gật đầu, trong lòng vẫn có chút không yên lòng: Trương Dương liệu có mang phiền toái tới cho chúng ta hay không?
Kì Sơn nói: Tùy hắn đi, tôi tự thấy không có bản sự đối phó hắn, cũng không muốn làm kẻ địch với hắn, có lẽ ở trong mắt hắn trận chiến tranh giữa tôi và An gia chỉ là chó cắn chó mà thôi. Kì Sơn không phải là tự hạ thấp mình, một người dám tự giễu mới là người hiểu mình.
Triệu Vĩnh Phúc trải qua một phen đấu tranh tư tưởng phức tạp, cuối cùng vẫn vẫn quyết định tới biện hộ cho Cảnh Thiên Thu, y và phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc cũng quen biết từ lâu, hơn nữa quan hệ với nhau cũng không tồi, y cho rằng Triệu Thiên Nhạc chắc sẽ nể mặt mình.
Triệu Thiên Nhạc vô cùng nhiệt tình mời Triệu Vĩnh Phúc vào trong văn phòng. Y cười nói: Vĩnh Phúc huynh, tôi còn tưởng rằng anh đã quên mất người huynh đệ này rồi, lâu như mà không liên lạc với tôi.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Anh đường đường là thị trưởng kinh thành, mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, tôi nào dám chiếm dụng thời gian quý giá của anh.
Triệu Thiên Nhạc nói: Tôi là phó thị trưởng, nhưng không bằng ông trùm sắt thép như anh. Y mời Triệu Vĩnh Phúc ngồi xuống sô pha, bảo thư ký pha một bình trà ngon.
Triệu Vĩnh Phúc minh bạch. Ở trước mặt loại quan viên với cấp số như Triệu Thiên Nhạc, không cần thiết phải vòng vo, bởi vì như vậy là vô nghĩa, đúng như lời Triệu Thiên Nhạc. Bình thường bọn họ rất ít liên lạc, lần này đăng môn, tất nhiên là có việc muốn nhờ, Triệu Vĩnh Phúc nói: Thiên Nhạc lão đệ. Con người của tôi không thích vòng vo, hôm nay tôi sở dĩ tới đây, Chính là nhờ anh giúp.
Triệu Thiên Nhạc mỉm cười nói: Vĩnh Phúc huynh không cần khách khí với tôi, trong phạm vi tôi đủ khả năng, nhất định sẽ toàn lực ứng phó. Y nói chuyện rất khéo đưa đẩy, đầu tiên hạn định trong phạm vi đủ khả năng, vượt qua phạm vi của tôi thì anh đừng trách tôi không nể mặt anh.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi tới là vì chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết.
Triệu Thiên Nhạc nghe thấy bốn chữ Nhân Gian Cung Khuyết thì lập tức nhíu mày: Vĩnh Phúc huynh và Cảnh Thiên Thu quen nhau à? Thật ra y đã sớm nghe nói Cảnh Thiên Thu là tình nhân bí mật của Triệu Vĩnh Phúc, nói như vậy chẳng khác nào biết rõ còn cố hỏi.
Triệu Vĩnh Phúc thầm than trong lòng, Cảnh Thiên Thu à Cảnh Thiên Thu, lần này tôi vì cô mà thực sự mang cái mặt già này ra đánh cuộc. Triệu Vĩnh Phúc nói: Cô ta có đứa cháu ngoại tên là Cơ Nhược Nhạn, đang làm giám đốc ở Thái Hồng, tôi luôn coi Nhược Nhạn như con gái ruột của mình, từ sau khi Cảnh Thiên Thu gặp chuyện không may, đứa nhỏ Nhược Nhạn này cả ngày tới nhà tôi khóc lóc cầu xin, tôi biết, việc này tôi vốn không nên can thiệp, nhưng lại không đành lòng nhìn đứa bé này khóc nỉ non ở trước mặt tôi, cho nên tôi dựa vào mình còn có chút giao tình với lão đệ, đặc biệt tới xin một cái nhân tình. Triệu Vĩnh Phúc làm người trước giờ luôn cao, tuy rằng y chỉ là lão tổng của xí nghiệp nhà nước, nhưng y ở trước mặt đám quan viên này chưa bao giờ phải ăn nói khép nép như vậy, nói ra những lời này cũng là hiếm có.
Triệu Thiên Nhạc nói: Chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết tôi ít nhiều cũng biết một chút, tôi nghe nói Cảnh Thiên Thu bị tình nghi dính líu đến cung cấp mại dâm, hơn nữa cô ta còn chứa chấp phần tử khủng bố, ngay cả phía cục Quốc An cũng bị kinh động.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Con người của cô ta tôi cũng hiểu được ít nhiều. Làm việc có chút chỉ vì cái trước mắt, nhưng chuyện như chứa chấp phần tử khủng bố thì cô ta chắc là không dám, chắc là hiểu lầm thôi.
Triệu Thiên Nhạc nói: Vĩnh Phúc huynh, thật ra tới cái tuổi như chúng ta, tốt nhất đừng dính vào những chuyện phiền toái này làm gì.
Triệu Vĩnh Phúc vừa nghe vậy liền minh bạch, Triệu Thiên Nhạc là đang cự tuyệt mình.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Lão đệ nói không sai, nhưng đứa bé Nhược Nhạn khóc rất đáng thương, nói từ sau khi Cảnh Thiên Thu bị cảnh sát dẫn đi tìm hiểu tình huống, đã hai ngày hai đêm chưa về, Thiên Nhạc huynh, anh thấy thế này được không, tôi làm người bảo đảm cho Cảnh Thiên Thu, để cô ta về trước?
Triệu Thiên Nhạc nói: Vĩnh Phúc huynh, không phải tôi không muốn nể mặt anh, mà là chuyện này liên lụy quá rộng, cảnh sát đã nắm giữ được không ít chứng cớ phạm tội của Cảnh Thiên Thu, tôi thân là phó thị trưởng kinh thành, dù sao cũng phải làm gương tốt chứ? Nếu tôi đáp ứng yêu cầu của Vĩnh Phúc huynh, như vậy mấy trăm nhân viên công tác của Nhân Gian Cung Khuyết mà cảnh sát hôm ấy bắt sẽ ra sao? Nếu như thả Cảnh Thiên Thu, như vậy người khác sẽ nghĩ như thế nào? Không phải tôi không muốn tặng nhân tình này cho anh, mà là tôi lo người ngoài sẽ nói lung tung.
Triệu Vĩnh Phúc trong lòng mắng thầm, Triệu Thiên Nhạc anh không nể mặt tôi thì cứ nói ra, việc gì phải vòng vo. Trong lòng Triệu Vĩnh Phúc tuy rằng căm tức, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra vẻ tức giận, y thở dài: Làm khó Thiên Nhạc lão đệ rồi, một khi đã như vậy, anh coi như tôi chưa bao giờ nhắc tới chuyện này:
Triệu Thiên Nhạc nói: Vĩnh Phúc huynh, có câu tôi không biết có nên nói hay không.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Lão đệ, chúng ta quennhau nhiều năm như vậy, có gì mà không thể nói chứ, cứ nói đừng ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.