Chương 2507: Khủng hoảng (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tần Manh Manh nói: Anh Dương, Văn Hạo Nam này tâm lý quá tăm tối, đối với loại người như vậy không thể nương tay, nếu như lần này tha hắn, không bao lâu nữa hắn sẽ ngóc đầu trở lại.
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam quả thực không phải thứ tốt lành gì, nhưng nếu như chúng ta đuổi tận giết tuyệt hắn. Đến cuối cùng chỉ tổ tạo thành khốn nhiễu cho Văn gia, ảnh hưởng đến danh tiếng của Văn gia, thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cha nuôi của anh, huống chi, Văn Linh đã xuất gia, mẹ nuôi hiện tại trong lòng nhất định vô cùng khổ sở, nếu như em kiên trì khởi tố Văn Hạo Nam, không tống hắn vào tù thì không thôi, như vậy mẹ nuôi của anh sẽ ra sao? Anh không muốn bà ấy phải chịu đả kích nữa.
Tần Manh Manh thở dài: Anh Dương. Anh nói như thế nào thì làm như thế, lát nữa em bảo luật sư rút đơn khởi tố là được. Nhưng trong lòng lại có chút không tình nguyện, cô ta không phải lo lắng cho mình, mà là lo lắng cho Trương Dương, hiện tại những hành vi Văn Hạo Nam làm ra đã không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung. Người này quá mức cực đoan, rất có thể sẽ lại kiếm tẩu thiên phong.
Trương Dương nói: Chuyện lần này ít nhiều cũng cho hắn một bài học.
Tần Manh Manh nói: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tuy rằng anh lòng dạ ngay thẳng, nhưng đối với loại tiểu nhân đê tiện này luôn phải đề phòng nhiều hơn.
Trương Dương nói: Em yên tâm đi, về sau anh nhất định sẽ cẩn thận hơn.
Tần Manh Manh nói: Bên Yên Nhiên em sẽ giải thích, hy vọng những lời đồn lần này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Trương Dương nói: Cô ta không dễ dàng mắc mưu đâu. Bọn anh quen nhau lâu như vậy, sóng gió gì mà chưa trải qua.
Tần Manh Manh cười nói: Sáng mai em sẽ trở về nước Mỹ.
Anh tiễn em.
Tần Manh Manh lắc đầu nói: Đừng, em không thích cảnh chia ly.
Trương Dương cười nói: Anh cũng không thích, có điều con người ta khó tránh khỏi lúc hợp lúc phân. Nói xong nói xong lại nói: Lần này chia ly là để lần sau gặp lại.
Tần Manh Manh nói: Đúng vậy, lần này chia ly là để lần sau gặp lại.
Khi Hai người chuẩn bị tính tiền đi thì lại được báo hóa đơn đã thanh toán, Trương Dương vừa nghĩ đã khẳng định là Kì Sơn dặn nhân viên rồi. Nhân viên nói: Bí thư Trương, Kỳ tổng chờ ngài trong văn phòng.
Trương Dương bảo Tần Manh Manh trở về nghỉ ngơi. Hắn thì tới văn phòng của Kì Sơn.
Kì Sơn đang đứng trước bể cá cho cá ăn.
Trương Dương nói: Kỳ tổng nhàn hạ thoải mái quá.
Kì Sơn mỉm cười nói: Tôi đang oán trách đây, bí thư Trương càng lúc càng không coi tôi là bằng hữu. Đến Đông Giang mà không nói với tôi một tiếng, hiện tại không ngờ đến Tuệ Nguyên ăn cơm mà cũng không nói.
Trương Dương cười nói: Lần này đến Đông Giang là vì việc công, hơn nữa từ lúc bước vào đất Đông Giang, phiền toái của tôi đã không ngớt, hôm nay mới xem như ngày đầu được hít thở bầu không khí tự do.
Kì Sơn nghe hắn nói thú vị như vậy thì không khỏi cười ha ha.
Trương Dương ghé tới, nhìn thấy trong bể cá là hai con kim long ngư béo mập, tinh khí mười phần, chậc chậc khen: Béo quá, thứ này tôi còn chưa được ăn.
Kì Sơn cười nói: Anh nếu thật sự muốn ăn tôi tôi bảo đầu bếp vớt lên hấp cho anh ăn.
Trương Dương cười nói: Quân tử không đoạt thứ người khác thích, thực sự đem hấp hai con này, tôi sẽ bị coi là phung phí của giời.
Kì Sơn nói: Long ngư tuy rằng quý, nhưng không bằng tình bạn của chúng ta.
Trương Dương gật đầu nói: Thôi đừng nói, anh cứ nói là tôi lại cảm động.
Kì Sơn cho cá ăn xong, tới bồn nước rửa tay rồi nói: Buổi tối ở lại chỗ này đi, tôi sai người an bài phòng tổng thống cho anh.
Trương Dương cười nói: Ở chính phủ nhất chiêu tỉnh có phòng rồi.
Kì Sơn nói: Đêm hôm khuya khoắt còn về làm gì? Ở lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Trương Dương nói: Anh có uống rượu đâu.
Kì Sơn nói: Tôi tuy rằng không uống rượu, nhưng tôi có thể uống trà với anh.
Trương đại quan nhân không khỏi cười nói: Nghe thì không công bình một chút nào.
Kì Sơn nói: Trên đời này nào có nhiều chuyện công bình như vậy, tôi không miễn cưỡng anh, anh cũng đừng miễn cưỡng tôi, đúng rồi, tôi còn có một vò hồi sa Mao Đài rất quý.
Trương đại quan nhân nói: Mao Đài thì có gì mà quý.
Kì Sơn bật cười ha ha, hắn điện thoại điện thoại, gọi điện thoại cho đầu bếp trưởng làm mấy món ngon, sau đó cùng Trương Dương đi vào phòng hắn đã an bài.
Thịnh tình không thể chối từ, Trương đại quan nhân vì thế liền ở lại, đi theo Kì Sơn tới căn phòng tổng thống duy nhất của Tuệ Nguyên, nhân viên phục vụ đã dọn xong đồ ăn ở đó, bốn món được đưa lên rất nhanh, tất cả đều là đồ ngon.
Một nhân viên phục vụ mở một hũ rượu được bọc rất kỹ ra, Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, đây là hồi sa Mao Đài mà Kì Sơn gọi ư?
Bỏ lớp dán, mở giấy bịt miệng hũ, một mùi thương lập tức tỏa khắp phòng, Trương đại quan nhân ngửi thấy hương rượu này, tinh thần lập tức chấn động, rượu Mao Đài có thể nói là rượu dùng trong công vụ thường thấy nhất, rượu khác năm, độ các loại Trương đại quan nhân trên cơ bản đều đã uống rồi. Nhưng Mao Đài đã uống trước kia tuyệt không có hương khí thuần khiết như thế này.
Kì Sơn cầm lấy hũ rượu rót cho Trương Dương một ly.
Chất rượu trong suốt, bởi vì trải qua năm tháng lắng đọng, lộ ra màu phách, mùi của nó tinh khiết trầm, trạm khiến cho người ta lập tức sinh ra cảm giác đầu óc lâng lâng.
Kì Sơn cũng rót cho mình một ly, làm thủ thế mời. Trương đại quan nhân cầm chén nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trước đây hắn uống rượu có bao giờ nhã nhặn như vậy đâu, rượu vừa vào miệng, như như uống sương thu, một dòng nước ấm thấm vào tâm tì, quả nhiên là vào miệng không cay mà ngọt, vào cô họng không khô mà mượt, lại tuyệt không có chuyện hơi men xộc lên đầu. Trương đại quan nhân uống qua nhiều Mao Đài như vậy, nhưng không có nào có thể tinh thuần được như cái này, buông chén rượu nhắm mắt lại, dư hương vẫn còn vương ở cổ họng, kéo dài không tan, qua một lúc lâu Trương Dương mới mở mắt ra khen một chữ hảo.
Kì Sơn mỉm cười nói: Anh còn nói là không có gì lạ cơ mà?
Trương Dương nói: Rượu Mao Đài tôi đã uống qua không ít, nhưng thuần chính như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
Kì Sơn nói: Mao Đài này được cất vào hầm từ thời Thanh mạt Dân sơ, nhắc tới Mao Đài, cần ngược dòng lại một chút, thời tiền Thanh, Quý Châu không sản xuất muối, nghiệp nấu rượu của địa phương cũng không thịnh vượng như hiện tại, dân bản xứ đều có thói quen uống một loại rượu trắng, muối ăn của đương địa Quý Châu đều được tiếp tế từ muối Xuyên, nhưng sinh ý vận muối Xuyên đều nằm trong tay thương nhân hai tỉnh Sơn Tây và Thiểm Tây, đám thương nhân này thường ở Quý Châu, nhưng lại không uống quen rượu trắng của địa phương, vì thế bọn họ khi buôn muối cũng buôn rượu, nhưng về sau bọn họ phát hiện dòng Xích Thủy Hà có một con sông nhỏ, uốn lượn trước thôn Mao Đài, chất nước mát lạnh, thích hợp để ủ rượu, vì thế bọn họ dứt khoát mời sư phó chế tạo rượu của gia hương tới Quý Châu, ngay cả men rượu tốt nhất của Sơn Thiểm cũng mang theo, vì thế dựng một xây nhà máy chế rượu ở vịnh Dương Liễu, về sau càng nghiên cứu càng tinh thâm, nghiên cứu chế tạo ra một loại hồi sa Mao Đài, trước tiên đào hầm trên mặt đất, lấy đá vụn làm nền, xây thềm bố phía dùng gạo nếp nghiền nát, sắc thành tương gạo, trộn thêm một ít cát sông đã sàng, lát phẳng khe hở của đá, cuối cùng mới rót rượu vào trong hầm, cất một năm đến hai năm mới đưa ra thị trường, đương nhiên thời gian cầm trong hầm càng dài càng tốt. Loại hồi sa Mao Đài này, trải qua sự ngâm hút của cát sông, nhiệt lượng bay hết, đây mới là Mao Đài cực phẩm. Vò Mao Đài này là tôi khi tham gia văn hóa rượu mua được, đại khái là, từ năm 1907, tới giờ đã chín mươi năm. hiếm có nhất là, rượu này vẫn luôn được cất trong hầm rượu, tuy rằng trải qua chiến hỏa vẫn không hề bị hủy hoại, được coi là trân phẩm trong rượu.
Trương đại quan nhân nghe Kì Sơn nói xong điển cố về hồi sa Mao Đài, càng cảm thấy rượu này trân quý bất phàm, lại phẩm một ngụm rồi thở dài: Một ngụm này của tôi chắc mất mấy ngàn?
Kì Sơn mỉm cười nói: Bảo kiếm đưa tráng sĩ, phấn hồng tặng giai nhân, cực phẩm Mao Đài này tất nhiên phải để loại người hiểu rượu như anh uống, có câu rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, tôi chắc không được tính là tri kỷ của anh, nhưng lại muốn để anh tìm được cảm giác ngàn chén vẫn thiếu, cho nên chỉ có thể dâng lên hai cân hồi sa Mao Đài để anh uống cho thống khoái.
Trương đại quan nhân cười ha ha, trong lòng có chút bội phục Kì Sơn, người này thực sự không đơn giản, làm việc cẩn thận, lặng lẽ trả cho mình một cái nhân tình. Đương nhiên Trương đại quan nhân sẽ không bị hai cân hồi sa Mao Đài này làm cảm động, Kì Sơn cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng một vò rượu có thể bảo đảm Trương Dương không tiết lỗ bí mật vì hắn giết An Đức Uyên.
Nhân viên phục vụ mang cua tới,
Trương Dương nói: Hai người ăn không cần phải phô trương như vậy chứ.
Kì Sơn nói: Chỉ cần hai món này thôi, rượu ngon như vậy dù sao cũng phải có vài món nhắm phối hợp chứ.
Trương Dương nhấp thử một miếng canh cá, khen: Trình độ của đầu bếp nơi này không tồi.
Kì Sơn nói: Nguyên tắc làm người của tôi trước giờ luôn vậy, hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải nhất định làm tốt nhất.
Trương Dương mỉm cười nói: Trên thế giới này chưa chắc chuyện gì cũng đều được như ước nguyện, bằng không sao lại có câu tâm đọ cao với trời, mạng thì đọ bạc như giấy.
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam quả thực không phải thứ tốt lành gì, nhưng nếu như chúng ta đuổi tận giết tuyệt hắn. Đến cuối cùng chỉ tổ tạo thành khốn nhiễu cho Văn gia, ảnh hưởng đến danh tiếng của Văn gia, thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cha nuôi của anh, huống chi, Văn Linh đã xuất gia, mẹ nuôi hiện tại trong lòng nhất định vô cùng khổ sở, nếu như em kiên trì khởi tố Văn Hạo Nam, không tống hắn vào tù thì không thôi, như vậy mẹ nuôi của anh sẽ ra sao? Anh không muốn bà ấy phải chịu đả kích nữa.
Tần Manh Manh thở dài: Anh Dương. Anh nói như thế nào thì làm như thế, lát nữa em bảo luật sư rút đơn khởi tố là được. Nhưng trong lòng lại có chút không tình nguyện, cô ta không phải lo lắng cho mình, mà là lo lắng cho Trương Dương, hiện tại những hành vi Văn Hạo Nam làm ra đã không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung. Người này quá mức cực đoan, rất có thể sẽ lại kiếm tẩu thiên phong.
Trương Dương nói: Chuyện lần này ít nhiều cũng cho hắn một bài học.
Tần Manh Manh nói: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tuy rằng anh lòng dạ ngay thẳng, nhưng đối với loại tiểu nhân đê tiện này luôn phải đề phòng nhiều hơn.
Trương Dương nói: Em yên tâm đi, về sau anh nhất định sẽ cẩn thận hơn.
Tần Manh Manh nói: Bên Yên Nhiên em sẽ giải thích, hy vọng những lời đồn lần này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Trương Dương nói: Cô ta không dễ dàng mắc mưu đâu. Bọn anh quen nhau lâu như vậy, sóng gió gì mà chưa trải qua.
Tần Manh Manh cười nói: Sáng mai em sẽ trở về nước Mỹ.
Anh tiễn em.
Tần Manh Manh lắc đầu nói: Đừng, em không thích cảnh chia ly.
Trương Dương cười nói: Anh cũng không thích, có điều con người ta khó tránh khỏi lúc hợp lúc phân. Nói xong nói xong lại nói: Lần này chia ly là để lần sau gặp lại.
Tần Manh Manh nói: Đúng vậy, lần này chia ly là để lần sau gặp lại.
Khi Hai người chuẩn bị tính tiền đi thì lại được báo hóa đơn đã thanh toán, Trương Dương vừa nghĩ đã khẳng định là Kì Sơn dặn nhân viên rồi. Nhân viên nói: Bí thư Trương, Kỳ tổng chờ ngài trong văn phòng.
Trương Dương bảo Tần Manh Manh trở về nghỉ ngơi. Hắn thì tới văn phòng của Kì Sơn.
Kì Sơn đang đứng trước bể cá cho cá ăn.
Trương Dương nói: Kỳ tổng nhàn hạ thoải mái quá.
Kì Sơn mỉm cười nói: Tôi đang oán trách đây, bí thư Trương càng lúc càng không coi tôi là bằng hữu. Đến Đông Giang mà không nói với tôi một tiếng, hiện tại không ngờ đến Tuệ Nguyên ăn cơm mà cũng không nói.
Trương Dương cười nói: Lần này đến Đông Giang là vì việc công, hơn nữa từ lúc bước vào đất Đông Giang, phiền toái của tôi đã không ngớt, hôm nay mới xem như ngày đầu được hít thở bầu không khí tự do.
Kì Sơn nghe hắn nói thú vị như vậy thì không khỏi cười ha ha.
Trương Dương ghé tới, nhìn thấy trong bể cá là hai con kim long ngư béo mập, tinh khí mười phần, chậc chậc khen: Béo quá, thứ này tôi còn chưa được ăn.
Kì Sơn cười nói: Anh nếu thật sự muốn ăn tôi tôi bảo đầu bếp vớt lên hấp cho anh ăn.
Trương Dương cười nói: Quân tử không đoạt thứ người khác thích, thực sự đem hấp hai con này, tôi sẽ bị coi là phung phí của giời.
Kì Sơn nói: Long ngư tuy rằng quý, nhưng không bằng tình bạn của chúng ta.
Trương Dương gật đầu nói: Thôi đừng nói, anh cứ nói là tôi lại cảm động.
Kì Sơn cho cá ăn xong, tới bồn nước rửa tay rồi nói: Buổi tối ở lại chỗ này đi, tôi sai người an bài phòng tổng thống cho anh.
Trương Dương cười nói: Ở chính phủ nhất chiêu tỉnh có phòng rồi.
Kì Sơn nói: Đêm hôm khuya khoắt còn về làm gì? Ở lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Trương Dương nói: Anh có uống rượu đâu.
Kì Sơn nói: Tôi tuy rằng không uống rượu, nhưng tôi có thể uống trà với anh.
Trương đại quan nhân không khỏi cười nói: Nghe thì không công bình một chút nào.
Kì Sơn nói: Trên đời này nào có nhiều chuyện công bình như vậy, tôi không miễn cưỡng anh, anh cũng đừng miễn cưỡng tôi, đúng rồi, tôi còn có một vò hồi sa Mao Đài rất quý.
Trương đại quan nhân nói: Mao Đài thì có gì mà quý.
Kì Sơn bật cười ha ha, hắn điện thoại điện thoại, gọi điện thoại cho đầu bếp trưởng làm mấy món ngon, sau đó cùng Trương Dương đi vào phòng hắn đã an bài.
Thịnh tình không thể chối từ, Trương đại quan nhân vì thế liền ở lại, đi theo Kì Sơn tới căn phòng tổng thống duy nhất của Tuệ Nguyên, nhân viên phục vụ đã dọn xong đồ ăn ở đó, bốn món được đưa lên rất nhanh, tất cả đều là đồ ngon.
Một nhân viên phục vụ mở một hũ rượu được bọc rất kỹ ra, Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, đây là hồi sa Mao Đài mà Kì Sơn gọi ư?
Bỏ lớp dán, mở giấy bịt miệng hũ, một mùi thương lập tức tỏa khắp phòng, Trương đại quan nhân ngửi thấy hương rượu này, tinh thần lập tức chấn động, rượu Mao Đài có thể nói là rượu dùng trong công vụ thường thấy nhất, rượu khác năm, độ các loại Trương đại quan nhân trên cơ bản đều đã uống rồi. Nhưng Mao Đài đã uống trước kia tuyệt không có hương khí thuần khiết như thế này.
Kì Sơn cầm lấy hũ rượu rót cho Trương Dương một ly.
Chất rượu trong suốt, bởi vì trải qua năm tháng lắng đọng, lộ ra màu phách, mùi của nó tinh khiết trầm, trạm khiến cho người ta lập tức sinh ra cảm giác đầu óc lâng lâng.
Kì Sơn cũng rót cho mình một ly, làm thủ thế mời. Trương đại quan nhân cầm chén nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trước đây hắn uống rượu có bao giờ nhã nhặn như vậy đâu, rượu vừa vào miệng, như như uống sương thu, một dòng nước ấm thấm vào tâm tì, quả nhiên là vào miệng không cay mà ngọt, vào cô họng không khô mà mượt, lại tuyệt không có chuyện hơi men xộc lên đầu. Trương đại quan nhân uống qua nhiều Mao Đài như vậy, nhưng không có nào có thể tinh thuần được như cái này, buông chén rượu nhắm mắt lại, dư hương vẫn còn vương ở cổ họng, kéo dài không tan, qua một lúc lâu Trương Dương mới mở mắt ra khen một chữ hảo.
Kì Sơn mỉm cười nói: Anh còn nói là không có gì lạ cơ mà?
Trương Dương nói: Rượu Mao Đài tôi đã uống qua không ít, nhưng thuần chính như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
Kì Sơn nói: Mao Đài này được cất vào hầm từ thời Thanh mạt Dân sơ, nhắc tới Mao Đài, cần ngược dòng lại một chút, thời tiền Thanh, Quý Châu không sản xuất muối, nghiệp nấu rượu của địa phương cũng không thịnh vượng như hiện tại, dân bản xứ đều có thói quen uống một loại rượu trắng, muối ăn của đương địa Quý Châu đều được tiếp tế từ muối Xuyên, nhưng sinh ý vận muối Xuyên đều nằm trong tay thương nhân hai tỉnh Sơn Tây và Thiểm Tây, đám thương nhân này thường ở Quý Châu, nhưng lại không uống quen rượu trắng của địa phương, vì thế bọn họ khi buôn muối cũng buôn rượu, nhưng về sau bọn họ phát hiện dòng Xích Thủy Hà có một con sông nhỏ, uốn lượn trước thôn Mao Đài, chất nước mát lạnh, thích hợp để ủ rượu, vì thế bọn họ dứt khoát mời sư phó chế tạo rượu của gia hương tới Quý Châu, ngay cả men rượu tốt nhất của Sơn Thiểm cũng mang theo, vì thế dựng một xây nhà máy chế rượu ở vịnh Dương Liễu, về sau càng nghiên cứu càng tinh thâm, nghiên cứu chế tạo ra một loại hồi sa Mao Đài, trước tiên đào hầm trên mặt đất, lấy đá vụn làm nền, xây thềm bố phía dùng gạo nếp nghiền nát, sắc thành tương gạo, trộn thêm một ít cát sông đã sàng, lát phẳng khe hở của đá, cuối cùng mới rót rượu vào trong hầm, cất một năm đến hai năm mới đưa ra thị trường, đương nhiên thời gian cầm trong hầm càng dài càng tốt. Loại hồi sa Mao Đài này, trải qua sự ngâm hút của cát sông, nhiệt lượng bay hết, đây mới là Mao Đài cực phẩm. Vò Mao Đài này là tôi khi tham gia văn hóa rượu mua được, đại khái là, từ năm 1907, tới giờ đã chín mươi năm. hiếm có nhất là, rượu này vẫn luôn được cất trong hầm rượu, tuy rằng trải qua chiến hỏa vẫn không hề bị hủy hoại, được coi là trân phẩm trong rượu.
Trương đại quan nhân nghe Kì Sơn nói xong điển cố về hồi sa Mao Đài, càng cảm thấy rượu này trân quý bất phàm, lại phẩm một ngụm rồi thở dài: Một ngụm này của tôi chắc mất mấy ngàn?
Kì Sơn mỉm cười nói: Bảo kiếm đưa tráng sĩ, phấn hồng tặng giai nhân, cực phẩm Mao Đài này tất nhiên phải để loại người hiểu rượu như anh uống, có câu rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, tôi chắc không được tính là tri kỷ của anh, nhưng lại muốn để anh tìm được cảm giác ngàn chén vẫn thiếu, cho nên chỉ có thể dâng lên hai cân hồi sa Mao Đài để anh uống cho thống khoái.
Trương đại quan nhân cười ha ha, trong lòng có chút bội phục Kì Sơn, người này thực sự không đơn giản, làm việc cẩn thận, lặng lẽ trả cho mình một cái nhân tình. Đương nhiên Trương đại quan nhân sẽ không bị hai cân hồi sa Mao Đài này làm cảm động, Kì Sơn cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng một vò rượu có thể bảo đảm Trương Dương không tiết lỗ bí mật vì hắn giết An Đức Uyên.
Nhân viên phục vụ mang cua tới,
Trương Dương nói: Hai người ăn không cần phải phô trương như vậy chứ.
Kì Sơn nói: Chỉ cần hai món này thôi, rượu ngon như vậy dù sao cũng phải có vài món nhắm phối hợp chứ.
Trương Dương nhấp thử một miếng canh cá, khen: Trình độ của đầu bếp nơi này không tồi.
Kì Sơn nói: Nguyên tắc làm người của tôi trước giờ luôn vậy, hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải nhất định làm tốt nhất.
Trương Dương mỉm cười nói: Trên thế giới này chưa chắc chuyện gì cũng đều được như ước nguyện, bằng không sao lại có câu tâm đọ cao với trời, mạng thì đọ bạc như giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.