Y Đạo Quan Đồ

Chương 545: Lại vẽ mặt

Thạch Chương Ngư

03/09/2015

Cung Kỳ Vĩ nói: "Chúng ta không phải đã gặp mặt, kỳ thực cái tôi vui nhất là nhìn thấy cậu làm tốt công tác, chuyện này chỉ là việc nhỏ, tiểu Trương a, gần đây cậu làm việc không tồi, làm ủy ban thể dục được vẻ vang."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, cũng chỉ có ngài nói như vậy, người khác đều nói ta gây chuyện cả."

Cung Kỳ Vĩ nói: "Chỉ cần là muốn làm việc, phải có chuẩn bị tư tưởng bị người khác sờ cột sống , tiểu Trương, cậu yên tâm, tôi sẽ toàn lực ủng hộ cho công tác của cậu."

Bằng tâm mà nói, Trương Dương thật đúng là không coi phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ này vào mắt, ông ta xếp cuối cùng trong các phó thị trưởng tại Nam Tích, căn cứ theo tin tức Trương Dương mà nghe được, lúc trước Cung Kỳ Vĩ đã từng phụ trách ngành công nghiệp, bởi vì có mâu thuẫn với Thường Lăng Không nên bị xa lánh, vì thế không chiếm được trọng dụng, nhưng người ta dù sao cũng là phó thị trưởng, có thể nói ra những lời nói này cũng làm cho nhượng Trương Dương có chút cảm động .

Trương Dương đem chuyện đi ăn tối nay nói ra, nếu như chỉ là Trương Dương mời, Cung Kỳ Vĩ khẳng định sẽ châm chước một chút, chỉ là nghe thấy bí thư ủy ban kỷ luật và bộ trưởng tổ chức đều đến, ông liền gật đầu không chút do dự, đồng thời ông cũng có cái nhìn khác đối với người thanh niên Trương Dương này, có thể mời hai vị thường ủy uống rượu, mặt mũi của tên nhóc này cũng không phải là lớn bình thường.

Trương Dương dự định về ủy ban thể dục chuẩn bị, chào Cung Kỳ Vĩ một tiếng, Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi với ngươi cùng đi."

Trương Dương có chút kinh ngạc, Cung Kỳ Vĩ vì sao không cùng đi với Hà Anh Bồi và Lý Bồi Nguyên? Chỉ là trong lòng suy nghĩ một chút, Cung Kỳ Vĩ lựa chọn đi cùng mình là có đạo lý , trong trường hợp đặc thù như chính phủ thị ủy, nhất cử nhất động của những lĩnh đạo đều được quan tâm, ai đi cùng ai, ai nói chuyện với ai vài câu, ai gặp ai mà không có phản ứng, đối với người xung quanh mà nói đều đại biểu cho một tin tức nào đó, Cung Kỳ Vĩ làm như vậy là vì tránh tị hiềm.

... ... ... ... ...

Từ Hoành Yến tương đối nhiệt tình khách khí với vị này chủ nhiệm ủy ban thể dục mới tới này, gần cuối năm rồi, mà đến bây giờ chuyện nhà khách còn chưa có định ra, đã có bao nhiêu nhà rục rịch rồi, chuẩn bị cạnh tranh quyền nhận thầu với gã ta, chỉ có cho người đứng đầu ủy ban thể dục chổ tốt, mới có thể thuận lợi làm tiếp, cho nên khi Trương Dương gọi cho gã, Từ Hoành Yến lập tức chuẩn bị phòng tốt nhất, sau đó lại tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn, sơn trân hải vị tất cả đều đủ, chỉ chờ Trương Dương đến.

Từ Hoành Yến thật không ngờ lần này khách mà Trương Dương mời đến chính là phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ, càng không ngờ bí thư ủy ban kỷ luật và bộ trưởng tổ chức cũng tới, Từ Hoành Yến đã sinh ra một loại kính nể đối với Trương Dương, đừng thấy người ta trẻ, nhưng bản lĩnh rất lớn, có thể hoà mình với quan lớn, cái này không phải là năng lực bình thường. Trong trường hợp này, Từ Hoành Yến không dám vô giúp vui , gã ra vào phòng bếp liên tục, tự mình đốc thúc đầu bếp, cần phải bảo đảm bọn họ làm ra tiêu chuẩn tốt nhất, cần phải làm cho các vị lĩnh đạo thoả mãn.

Lý Bồi Nguyên thấy trên bàn có đến mười hai món ngon, không khỏi nhíu mày: "Tiểu Trương, không dùng long trọng như thế, chúng ta chỉ có bốn người ăn, không nên lãng phí phô trương."

Trong lòng Trương Dương thầm mắng Từ Hoành Yến xé chuyện bé ra to, vừa rồi còn đặc biệt dặn gã không nên làm nhiều, ít mà đơn giản thôi, Trương Dương cũng hiểu tâm lý của lĩnh đạo, bạn chuẩn bị phong phú thì bọn họ ngại phô trương lãng phí, nếu như chuẩn bị khó coi, bọn họ thấy rằng bạn không tôn kính, cho nên cái chừng mực này cũng rất khó nắm bắt, Trương Dương cười nói: "Không nhiều đâu, chỉ cho chuẩn bị rau trộn, không kêu làm sơn hào hải vị gì cả.”

Hà Anh Bồi hòa Lý Bồi Nguyên liếc mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười, Cung Kỳ Vĩ cũng vui vẻ, bọn họ cũng đều biết tên nhóc này đang nói dối, chỉ là không ai chỉ ra mà thôi.

Trương Dương nói: "Các vị lĩnh đạo yên tâm, bữa cơm ngày hôm nay là tiền túi của tôi bỏ ra, tuyệt đối không chiếm tiện nghi nhà nước." Hắn nói nghe có vẻ rất vẻ vang, chỉ là người nghe không ai xem lời nói của hắn trở thành sự thật, bỏ tiền túi ra, lạ nha!

Trương Dương mở một lọ Thanh Giang Trì Cung, chai rượu này là do Lưu Kim Thành đưa tới, rượu Thanh Giang này còn chưa bán tại vùng Giang Nam, cho nên cá lĩnh đạo cũng rất ít uống, Trương Dương cũng không có lấy các loại rượi mao thai, rượu ngũ lương chiêu đãi bọn họ, chính là sợ bọn họ nói mình phô trương lãng phí.

Chai rượu hai mươi năm vừa mở ra, mùi thơm tỏa bốn phía, Lý Bồi Nguyên là cao thủ uống rượu trong nước, vừa ngửi thấy mùi rượu liền khen không dứt miệng: "Rượu ngon! Thực sự là rượu ngon!"

Trương Dương cười tủm tỉm rót đầy ly cho bọn họ, ứng với yêu cầu của hắn, Từ Hoành Yến cũng không có an bài người phục vụ, sở dĩ nhiệm vụ rót rượu liền rơi lên trên người hắn.

Hà Anh Bồi nâng ly rượu nói: "Nào, chúng ta cùng nhau uống một ly, cảm tạ tiểu Trương đồng chí thịnh tình tiếp đãi."

Trương Dương nói: "Các vị lĩnh đạo có thể đến chỉ đạo, đã làm cho ủy ban thể dục chúng tôi cảm thấy hãnh diện, tôi cảm động còn không kịp đó."

Lý Bồi Nguyên cười nói: "Cái miệng của cậu thật đúng là có thể nói!" Ông ta uống một ngụm rượu, đúng là cực phẩm, mùi thơm lưu mãi, nhắm mắt tận hưởng một chút, thấp giọng nói: " Rượu ít nhất cũng mười năm."

Trương Dương nói: "Hai mươi năm!"

Lý Bồi Nguyên nói: "Thực sự là không tồi, mùi vị không kém hơn so với rượu ngũ lương!"

Trương Dương cười nói: "Nhà máy rượu Giang thành xuất phẩm , xưởng trưởng Lưu Kim Thành là bạn cũ của tôi, đại hội tỉnh lần này, tôi dự định để cho bọn họ đảm đương nhà tài trợ rượu uống duy nhất."

Cung Kỳ Vĩ cười hỏi: "Tốn tiền không?"

Trương Dương nói: "Tốn tiền còn gọi là tài trợ sao? Hắn tài trợ rượu uống, chúng ta giúp đỡ quảng cáo tuyên truyền, mượn đại hội tỉnh làm quảng cáo cho bọn ho5, bọn họ kiếm cũng không ít đâu!"

Mọi người đều nở nụ cười.

Hà Anh Bồi nói: "Tiểu Trương đi tới ủy ban thể dục lúc, ủy ban thể dục lập tức trở nên sống động bừng bừng, thị trưởng Cung mạnh thì dưới tay đúng là không có lính yếu kém!"

Cung Kỳ Vĩ nghe thấy thế không khỏi có chút thẹn thùng, ông thừa nhận Trương Dương cũng không phải là lính yếu kém, nhưng bản thân thì không dám xưng mạnh. Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi vẫn luôn mong rằng cán bộ trẻ tuổi chúng ta sẽ có nhiệt huyết có sức sống còn muốn can đảm, bây giời cuối cùng cũng có một người như vậy, tiểu Trương, sau đó nhất định phải làm thật tốt, tôi sẽ cố gắng ủng hộ cho cậu hết sức." Đây đã là lần thứ hai Cung Kỳ Vĩ mở miệng biểu thị trong một ngày.

Hà Anh Bồi cười nói: "Trương Dương, có nghe hay không, sau này cứ yên tâm làm việc, xảy ra chuyện gì, cũng có thị trưởng Cung chống cho cậu."

Lưu Quốc Trụ thấy bộ dạng của con chó như vậy, vừa thương vừa sợ, ngồi xổm xuống kiểm tra con chó một chút, con chó không cử động, mất toàn bộ khí lực, sợ rằng khó mà qua nổi, Lưu Quốc Trụ giận dữ hét : "Cậu chờ đấy, con chó này trị giá đến ba chục ngàn, cậu không may rồi"

Trương Dương hừ lạnh một tiếng, nói : "Còn nói lời nhảm nhí, tôi đập ông luôn đó, gọi điện cho Mạnh Sĩ Cường, kêu ông ta mang tiền đến, công nhân của công trường không thể để ông ta cắn không!"

Đám công nhân này có Trương Dương làm chổ dựa, cả đám đều kiên cường lên, đều nói : "Đúng, không thể để cho bọn họ cắn không!" Có người kêu lên : "Đập nhà của bọn họ đi, dựa vào cái gì mà vừa chiếm đất còn cắn người!"

"Đúng! Đập phòng đi!"

Dưới loại tình huống này, nếu như Trương Dương không ngăn lại, thì căn nhà này khẳng định sẽ bị đám công nhân phẫn nộ này đập nát, Lưu Quốc Trụ thấy quần chúng nổi giận, cũng có chút sợ hãi, mặt biến trắng bệch. Mạnh Sĩ Cường kêu ông ta mang chó đến trông côi nhà, bây giờ nhà có thể bị đập, còn chó thị bị người ta đánh chết, ông ta run tay móc điện thoại ra.

Trương Dương nói : "Mọi người hãy nghe tôi nói, nhà không thể đập, người ta có thủ tục hợp pháp, không thể đập, đập nhà người ta thì chúng ta đã làm trái pháp luật, mọi người trước tiên là mang hai người này đến bệnh viện đi, ngàn vạn lần đừng làm chậm trễ việc chữa trị cho bọn họ"

Mấy người công nhân đỡ hai người bị cắn đi, còn những người khác thì tiếp tục vây lấy Lưu Quốc Trụ.

Quan Chỉ Tình thấy Trương Dương đi một hồi mà vẫn chưa trở về, cũng đi qua, Trương Dương thấy Quan Chỉ Tình đến, cười áy náy với cô, nói : "Xin lỗi, xảy ra chút chuyện, bị chậm lại một hồi"

Quan Chỉ Tình nói : "Nếu như anh có việc, thì để tôi đón xe về trước"

Trương Dương nói : "Không có gì cả, để tôi đưa cô về"

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, thì thấy hai chiếc ô tô chạy cấp tốc về hướng này, dừng lại trước mặt của bọn họ, người đầu tiên lao xuống từ trên xe là Mạnh Sĩ Cường, ông ta gạt đoàn người ra mà lao đến chổ con chó đã chết, vành mắt đỏ lên, kêu rên : "Tái Hổ ... Tái Hổ ..." Nước mắt thương tâm cũng sắp rơi ra rồi.

Lưu Quốc Trụ tiến lại nói nhỏ bên tai ông ta chuyện vừa xảy ra, Mạnh Sĩ Cường đứng lên, căm tức nhìn Trương Dương, đi đến trước mặt hắn nói : "Cậu đánh chết chó của tôi?"



Trương Dương cười nói : "Đánh chết thì thế nào? Loại chó dại cắn loạn người này, nếu như ngăn lại trễ, chúng nó còn có thể tạo thành thương tổn cho nhiều người"

Mạnh Sĩ Cường nói : "Con chó của tôi mua ba chục ngàn đấy, cậu đền nổi không?"

Trương Dương nói : "Mạnh Sĩ Cường, tôi nói cho ông biết, ông thả chó hành hung người, tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của ông, thế nào? Muốn cắn ngược lại tôi một phát à? Một đồng tiền cũng không có đâu. Còn hai căn nhà này nữa, bồi thường của ông đã đến hạn, nếu ông không muốn, vậy thì sẽ không có, còn hai công nhân bị chó cắn bị thương, ông cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm, lát nữa đưa tiền thuốc men tiền trị liệu, còn có tiền làm công của bọn họ nữa, ông cũng phải đưa"

Mạnh Sĩ Cường cả giận nói : " Nhà của tôi có đầy đủ giấy tờ chính quy, chó của tôi cũng có giấy chứng nhận đầy đủ, cậu giết cho của tôi, tôi phải kiện cậu!"

Trương Dương nói : "Được thôi, muốn kiện cứ kiện, từ giờ trở đi, còn có con chó hoang nào lui tới ở công trường, cứ việc giết không tha!"

Cơ thể của Mạnh Sĩ Cường hơi run rẩy một chút, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, nếu như không phải ngại Trương Dương là chủ nhiệm ủy ban thể dục, thì ông ta đã sớm nện một đấm vào mặt của Trương Dương.

Trương Dương nói xong những lời này, xoay người lại hướng Quan Chỉ Tình, cười nói : "Chúng ta đi!

Mạnh Sĩ Cường tràn ngập oán độc nhìn bóng lưng của Trương Dương, nhưng đến cuối cùng cũng không dám tiến lại ngăn cản.

........................

Cùng lúc đó, cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung cũng bị gọi đến ủy ban kỷ luật thành phố, Mạnh Sĩ Xung rất thấp thỏm, bất luận cán bộ nào đi đến ủy ban kỷ luật đều có chút sợ.

Bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên cũng nhìn ra ông ta bất an, mỉm cười nói : "Đồng chí Sĩ Xung, không cần khẩn trương, ngày hôm nay tôi gọi cậu đến, chỉ là hỏi một số tình huống"

Mạnh Sĩ Xung nói : "Bí thư Lý, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp công tác của ngài"

Lý Bồi Nguyên đi thẳng vào vấn đề, nói : "Trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới có hai căn nhà thuộc về đại ca của cậu Mạnh Sĩ Cường, bây giờ đã làm ảnh hưởng đến việc xây dựng trung tâm thể dục mới, cậu cần phải làm công tác tư tưởng cho anh cậu"

Mạnh Sĩ Xung vừa nghe đến chuyện này, liền bắt đầu yên lòng, ông ta cố ý thở dài nói : "Bí thư Lý, chuyện này tôi thật sự rất khó xử, lần này tôi là một trong các thành viên của tổ công tác chỉnh đốn kiến trúc trái phép, tôi đương nhiên biết nên làm thế nào, hai ngày nay, có thể nói là tôi đã dùng hết mọi cách để thuyết phục đại ca của tôi, chỉ là anh ấy không nghe tôi, kiên trì đòi bồi thường, tôi đã sắp trở mặt với anh ấy luôn rồi" Ông ta muốn phủi sạch quan hệ, không phải là ông không đi làm công tác, mà là bên đại ca nói không thông được.

Lý Bồi Nguyên nói : " Vốn chuyện này không đến lượt tôi quản, nhưng mà căn cứ theo tình huống mà chúng tôi nắm giữa thì trong chuyện này lại có xuất hiện vấn đề trái phép ..." Nói đến đây Lý Bồi Nguyên cố ý dừng lại một chút.

Cái lổ tai của Mạnh Sĩ Xung nhất thời dựng thẳng lên, Lý Bồi Nguyên cũng không phải là vô duyên vô cớ nhắc đến hai chữ trái phép, xem ra diễn biến của chuyện này có chút trầm trọng rồi.

Lý Bồi Nguyên nói : "Con người ai mà không phạm sai lầm, cán bộ chúng ta cũng là người thường, là người thì đều có thất tình lục dục, tuy rằng tôi làm công tác của ủy ban kỷ luật, nhưng mà đối với các cán bộ chúng ta từ trước đến giờ đều rất khoan dung, lấy nguyên tắc phê bình giáo dục làm việc chính, không đến nỗi bất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn xử phạm bất kỳ đồng chí nào cả" Trong lời nói của Lý Bồi Nguyên bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Mạnh Sĩ Xung lăn lộn trong thể chế nhiều năm như vậy, làm sao mà không nghe ra ý ngoài lời nói của Lý Bồi Nguyên, ông ta đang muốn giải thích.

Lý Bồi Nguyên không cho ông ta cơ hội giải thích, tung ra một vấn đề làm cho Mạnh Sĩ Xung hết hồn : "Kế hoạch quy hoạch trung tâm thể dục mới đã có từ ba năm trước, mà miếng đất ấy cũng đã được liệt vào hàng đặc biệt, hai căn nhà của anh trai cậu lại xây dựng ngay trên miếng đất có, một loạt công việc thủ tục còn chưa đến hai năm, chuyện này rốt cục là thế nào?"

Mạnh Sĩ Xung nói : "Cái này ..."

Lý Bồi Nguyên nói : "Cậu không cần giải thích, loại chuyện này cậu hiểu, tôi cũng hiểu, phạm phải sai lầm không sao, quan trọng là có thái độ sửa chữa, chỉ cần biết sửa sai thì vẫn có thể là đồng chí tốt"

Mồ hôi lạnh từ phía sau lưng của Mạnh Sĩ Xung chậm rãi chảy xuống, Lý Bồi Nguyên đã nói rất rõ ràng, người ta nắm giữ chứng cứ đầy đủ, Mạnh Sĩ Xung cho đến giờ đều chưa từng sơ sót, lúc đầu đại ca tự cho là thông minh, thông qua quan hệ của ông mà lấy được quyền sở hữu nhà đất, cho rằng làm như vậy thì trên pháp luật mình sẽ có quyền hợp pháp, nhưng mà bây giờ mới biết được thủ tục lúc đầu trước băn là một quả bom hẹn giờ chôn xuống người của mình. Người ta không phải là kẻ ngu, chỉ cần điều tra về lúc làm giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất, thì sẽ có thể tìm ra đủ kẻ hở, cũng đủ chứng minh, bọn họ lừa gạt gây chuyện.

Lý Bồi Nguyên vỗ vỗ vai của Mạnh Sĩ Xung, nói : "Đồng chí Sĩ Xung, làm một đồng chí tiếp thu giáo dục của đảng và quốc gia nhiều năm, cậu hẳn là hiểu rõ quan hệ lợi và hại, hẳn là nên lấy đại cục làm trọng, lời thì tôi không nói nhiều, cậu tự về suy nghĩ đi"

Mạnh Sĩ Xung thất tha thất thiểu đứng dậy, lúc gần đi cũng không quên cúi mình vái chào Lý Bồi Nguyên, ông ta đã hoàn toàn bị Lý Bồi Nguyên hù dọa, sau khi rời khỏi ủy ban kỷ luật, trong đầu Mạnh Sĩ Xung trống rỗng, có thang máy không đi, mà đi thang bộ từ lầu bảy đi thẳng một đường xuống, đi ra ngoài phòng khách còn chưa phục hồi tinh thần lại, mãi cho đến khi gọi tên ông ta, ông ta mới như tỉnh lại từ trong mộng, là phó thị trưởng Vương Hải Ba đi đến trước mặt, Vương Hải Ba là cấp trên cũ của Mạnh Sĩ Xung, quan hệ của hai người cũng không tồi, Mạnh Sĩ Xung vội vàng chào hỏi ông ta.

Vương Hải Ba nói : "Sao thế? Mặt mày như đưa đám, bị ai phê bình à?" Lãnh đạo vô cùng hiểu thuộc hạ của mình, từ biểu tình trên mặt đã có thể đoán ra được.

Mạnh Sĩ Xung thở dài, trước mặt của Vương Hải Ba ông cũng không giấu diếm, vì thế đem chuyện ủy ban kỷ luật gọi mình lên nói ra.

Vương Hải Ba nghe xong, không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói : "Bên công trường trung tâm thể dục mới gần đây đúng là náo nhiệt thật" Nói xong ông đi ra ngoài cửa lớn, Mạnh Sĩ Xung cũng vội đuổi theo, ông ta hy vọng lần này có thể được lãnh đạo cũ chỉ điểm.

Vương Hải Ba đương nhiên là hiểu rõ tâm tình của Mạnh Sĩ Xung, chổ kia là chốn đông người, có vài lời ông không tiện nói, hai người đi đến bãi giữ xe, Mạnh Sĩ Xung lên xe của Vương Hải Ba, đóng cửa xe lại xong, Vương Hải Ba mới nói : "Giác ngộ của cậu luôn luôn rất tốt mà, sao lần này lại hồ đồ như vậy?"

Mạnh Sĩ Xung hoảng sợ nói : "Lãnh đạo, ngài chỉ điểm cho tôi đi"

Vương Hải Ba nói :" Siêu thị Cát Tinh còn bị đập, hậu trường của đại ca cậu cứng hơn Lý Trường Phong sao? Bí thư Từ có nói qua một chữ nào về chuyện của siêu thị Cát Tinh không? Bảy triệu, muốn tiền muốn đến điên rồi sao? Làm cán bộ rốt cục là lợi ích kinh tế quan trọng hay là lợi ích chính trị quan trọng?"

Mạnh Sĩ Xung bị Vương Hải Ba nói như vậy xấu hổ không gì sánh được, ông ta ngượng ngùng nói :" Không phải là tôi muốn tiền, mà là đại ca của tôi ..."

Vương Hải Ba nói : "Công trình trung tâm thể dục mới đã trở thành chổ tập trung của toàn dân, thị trưởng Hạ trong cuộc họp đã nhấn mạnh phải gia tăng xử lý kiến trúc trái phép triệt để, cậu thân là cục trưởng cục xây dựng thành phố, vốn là nơi đứng đầu sóng ngọn gió, nếu như không xử lý tốt, hậu quả thế nào, tự cậu cũng có thể hiểu"

Nghe Vương Hải Ba nói xong, Mạnh Sĩ Xung liền hối hận đến thúi ruột, mình cần gì phải xen vào chuyện này, cứ kêu đại ca thành thật đập nhà đi không phải tốt hơn sao, lợi ích kinh tế và lợi ích chính trị so với nhau, thì cái trước căn bản là không đáng nhắc đến, nếu như không có cái sau làm bảo đảm, thì làm sao có thể giữ được lợi ích kinh tế ở phía trước?

Sau khi ra khỏi xe của Vương Hải Ba, chuyện đầu tiên mà Mạnh Sĩ Xung làm chính là gọi điện cho đại ca Mạnh Sĩ Cường, điện thoại vừa được chuyển liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Mạnh Sĩ Cường.

Mạnh Sĩ Xung cảm thấy đại ca có chút khác lạ, kinh ngạc hỏi : "Đại ca, anh làm sao vậy?"

Mạnh Sĩ Cường tràn ngập bi phẫn nói : "Tên khốn Trương Dương kia, hắn đã đánh chết Tái Hổ của anh rồi!"

Mạnh Sĩ Xung nghe vậy cả kinh, ông ta biết đại ca không có con cái, từ trước đến giờ đều là yêu chó như mạng, nhất là đối với con Tái Hổ đó, quả thật là đối đãi như con ruột vậy, Trương Dương một vỗ đánh chết Tái Hổ, cũng giống như giết đi ruột thịt của anh trai, Mạnh Sĩ Xung vội vàng an ủi : "Đại ca, anh đừng đau lòng, ngàn vạn lần đừng xúc động, em lập tức đến ngay"

Lúc Mạnh Sĩ Xung đi tới hiện trường, Mạnh Sĩ Cường vẫn còn ngồi ngơ ngác nhìn con chó đã chết, thấy em trai đến, Mạnh Sĩ Cường bi phẫn nói: "Ba mươi ngàn, anh bỏ ba mươi ngàn để mua con chó, vậy mà lại bị hắn vỗ chết."

Nghe đại ca nói như vậy, Mạnh Sĩ Xung ngược lại yên tâm rất nhiều, xét đến cùng Mạnh Sĩ Cường vẫn chỉ tiếc tiền, ông ta tiến lên kéo đại ca nói: "Quên đi, ai kêu anh thả chó đi bậy để nó cắn người chứ?"

Mạnh Sĩ Cường giận dữ nói: "Anh không phải là muốn bảo vệ hai căn nhà này sao?"

Mạnh Sĩ Xung thở dài nói: "Đừng bảo vệ nữa, ủy ban kỷ luật vừa gọi em lên nói chuyện."



Mạnh Sĩ Cường nao nao.

Mạnh Sĩ Xung đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, Mạnh Sĩ Cường nghe xong cũng trợn tròn mắt, thủ tục của hai căn nhà này lúc đầu đều là nhờ quan hệ của em trai làm giúp, nếu như thành phố thật sự truy cứu, bọn họ nói không được, nhưng Mạnh Sĩ Cường cũng không cam lòng đập nhà như thế, nhất là con chó ông yêu nhất lại bị Trương Dương đánh chết, cục giận này ông rất khó nuốt xuống. Mạnh Sĩ Cường nói: "Không thể bỏ qua như vậy được, Tái Hổ của anh không thể chết oan."

Mạnh Sĩ Xung đang muốn khuyên, điện thoại di động lại vang lên, móc ra nhìn là cục quy hoạch cục trưởng Hoắc Đình Sơn gọi tới, điện thoại vừa chuyển, Hoắc Đình Sơn liền kêu lên: "Lão Mạnh, không giúp thì cũng đừng hại người chứ, tôi đồng ý cho đại ca của ông xây nhà hồi nào?"

Mạnh Sĩ Xung vừa nghe Hoắc Đình Sơn nói liền rõ ràng, mười phần là ông ta cũng bị ủy ban kỷ luật kêu lên nói chuyện, Mạnh Sĩ Xung nói: "Ông đừng vội, có phải là cấp trên tìm ông nói chuyện không?"

Hoắc Đình Sơn ừ một tiếng, thở dài nói: "Lão Mạnh à, ông nói với Sĩ Cường một chút đi, lúc đầu mọi người hỗ trợ cho ông ta đều là nể mặt của ông cả, không thể bởi vì hai căn nhà này mà làm tất cả mọi người bị ảnh hưởng."

Mạnh Sĩ Xung đáp ứng liên tục, cúp điện thoại, ông thở dài nói với đại ca: "Hai căn nhà này, phải đập!"

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Mạnh Sĩ Cường tìm đến phó chủ nhiệm ủy ban thể dục Tang Kim Đường, biểu thị đồng ý phá bỏ và dời đi nơi khác, tiếp thu bồi thường sáu chục ngàn đồng. Ông ta cũng là không có cách nào nữa, trong lòng nói sáu chục thì sáu chục, tốt hơn là không có, tình huống trước mắt mà xem, bảy triệu chắc chắn không có rồi, chó phỏng chừng cũng chết oan, có thể kiếm được bao nhiêu thì cứ kiếm. Tang Kim Đường nghe nói ông ta đồng ý phá bỏ và dời đi nơi khác cũng vô cùng vui vẻ, nhưng ông không thể làm chủ, hiện tại ủy ban thể dục là do Trương Dương quyết định, ông ta nhanh chóng gọi điện cho Trương Dương, Trương Dương nghe nói xong, lập tức nói: "Ông nói với ông ta giúp tôi, một đồng cũng không cho, lúc trước cho ông ta cơ hội, ông ta không cần , bây giờ tìm tôi lấy tiền, một đồng cũng không có, còn phải đưa tiền thuốc men cho hai người công nhân bị chó của ông ta cắn nữa”

Tang Kim Đường buông điện thoại xuống, vẻ mặt khó xử, đem câu trả lời của Trương Dương nói cho Mạnh Sĩ Cường, Mạnh Sĩ Cường vừa nghe liền nổi nóng thật sự là khinh người quá đáng, mình đã đồng ý phá bỏ và dời đi nơi khác, vậy mà sáu chục ngàn đồng lúc đầu hắn đáp ứng lại không đưa, Mạnh Sĩ Cường nói : “ Tôi có thủ tục hợp pháp, dựa theo điều kiện bồi thường của chính phủ, các người phải đưa tiền cho tôi …”

Tang Kim Đường cười khổ nói : "Chuyện này tôi nói không được, ông cũng đừng tìm tôi, tìm chủ nhiệm Trương nói đi."

Mạnh Sĩ Cường cả giận nói: "Hắn cũng phải phân rõ phải trái, cho dù là không có thủ tục còn phải dựa theo thành phẩm xây dựng mà bồi thường chứ, tôi có thủ tục hợp pháp, dựa vào cái gì mà hắn không bồi thường cho tôi?"

Tang Kim Đường nói: "Nếu không ông chờ một lát, chờ hắn trở về ông đi thương lượng với hắn."

Lúc nói chuyện, xe của Trương Dương đã chạy vào trong sân của ủy ban thể dục, hắn vừa mới đưa Quan Chỉ Tình đến Hải Thiên" mời Quan Chỉ Tình ăn tối, để tỏ lòng áy náy đối với việc cô ta bị quấy rối ngày hôm nay, thuận tiện tiễn đưa Quan Chỉ Tình về lại nước Mỹ, Quan Chỉ Tình cũng đáp ứng lời mời của hắn.

Trương Dương đi tới trước phòng làm việc, còn không có vào cửa thì đã thấy Tang Kim Đường cùng Mạnh Sĩ Cường đi ra, Trương đại quan nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Quản lý Mạnh, sao ông lại rảnh rỗi đến ủy ban thể dục chúng tôi vậy?"

Mạnh Sĩ Cường nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi tới là vì bàn chuyện phá bỏ nhà ở và di dời."

Trương Dương chỉ chỉ Tang Kim Đường nói: "Ông tìm chủ nhiệm Tang đi, bây giờ tôi rất bận, không rãnh quan tâm đến mấy chuyện nhỏ này." Trong giọng nói tràn ngập vẻ chẳng đáng, lúc trước tôi tìm ông nói chuyện, ông không phối hợp, hiện tại ông tìm tôi nói chuyện, tôi cũng không có thời gian nói với ông.

Vẻ mặt Tang Kim Đường đầy sự khó xử, thằng nhãi này đẩy mọi trách nhiệm lên mình trước mặt người khác, nhưng mà lời ông nói căn bản là không dùng được, thằng nhóc cậu không phải muốn hại người sao?

Mạnh Sĩ Cường nói: "Tôi có vài lời muốn nói rõ với chủ nhiệm Trương."

Trương Dương đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào, Mạnh Sĩ Cường đi vào theo , Tang Kim Đường do dự một chút cũng theo vào.

Thái độ của Trương Dương vô cùng lãnh đạm, đặt cặp lên bàn làm việc, sau đó cầm lấy điện thoại gọi ra công trường, đầu tiên là hỏi thăm một chút về hai công nhân bị chó cắn, xác định là không có gì trở ngại thì mới yên lòng, sau đó lại nói với người phụ trách hiện trường công trường, nói: "Các người nghe đây, từ giờ trở đi, phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới, không cho phép bất luận đơn vị hay cá nhân nào tiến hành bất luận hành vi xử lý các kiến trúc trái phép, bất kỳ kiến trúc nào dỡ bỏ đều phải do tôi phê chuẩn!" Nói xong hắn liền cúp điện thoại.

Tang Kim Đường hòa Mạnh Sĩ Cường đều nghe ra, lời này là nói cho Mạnh Sĩ Cường nghe. Trương Dương đang nói cho Mạnh Sĩ Cường, ông không chỉ không có quyền sở hữu hai căn nhà đó, mà ngay cả quyền dỡ bỏ ông cũng không có,không có cái gật đầu của tôi, hai căn nhà của ông không thể đập.

Trương Dương ngẩng đầu, trên mặt cuối cùng cũng có ý cười: "Ngồi đi, có cái gì nói nhanh lên, tôi còn có việc."

Tang Kim Đường dù sao cũng có chút giao tình với Mạnh Sĩ Cường, ông ta giải vây thay Mạnh Sĩ Cường, nói: "Chủ nhiệm Trương, là như vậy, quản lý Mạnh đã đồng ý dỡ bỏ hai căn nhà trong trung tâm thể dục mới, cũng đồng ý làm ra nhượng bộ trong bồi thường, chấp nhận phương án bồi thường sáu chục ngàn của cậu lúc đầu đưa ra."

Trương Dương nhíu nhíu mày đầu nói: "Lão Tang à, vừa rồi trong điện thoại không phải tôi đã nói rồisao ? Một đồng cũng không cho ông ta!" Hắn chuyển hướng Mạnh Sĩ Cường nói: "Ông còn muốn tôi lập lại mấy lần?"

Mạnh Sĩ Cường kiềm nén lửa giận nói: "Tôi có thủ tục chính quy, nếu như không phải em trai tôi khuyên tôi chiếu cố đại cục, ủng hộ xây dựng thành phố Nam Tích, tôi sẽ không đáp ứng phá bỏ và dời đi nơi khác."

Trương Dương nói: "Đâu có ai ép ông đáp ứng đâu, ông có thủ tục, thủ tục của ông làm chưa đến hai năm, kế hoạch quy hoạch của thành phố lại được định ra vào ba năm trước, ông thật là có bản lĩnh, có thể xây nhà trên mảnh đất mà chính phủ đã phê duyệt, còn có thể lấy được thủ tục chính quy."

"Cậu ..."

Trương Dương cười nói: "Tôi không biết ông thông qua cái gì mà lấy được thủ tục chính quy, tôi cũng không có hứng thú tra, chuyện này không phải tôi quản, muốn quản cũng là chuyện của ủy ban kỷ luật, tôi không đưa bồi thường cho ông, là bởi vì tôi không dự định đập nhà của ông, đập nhà chính là giúp ông hủy diệt chứng cứ, ông không phải có thủ tục chính quy? Tốt, để cơ quan có thẩm quyền điều tra một chút, thủ tục của ông rốt cục là hợp pháp hay không hợp pháp? Mảnh đất mà thành phố phê chuẩn chuyên dụng, đất dùng để xây dựng trung tâm thể dục mới, vì sao lại đột nhiên nhảy ra hai căn nhà hợp pháp, quản lý Mạnh, tôi biết ông có biện pháp, chuyện này không làm khó được ông."

Mạnh Sĩ Cường có chút sợ, ông ta thật sự đang có chút sợ, vừa rồi em trai và cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn đều khuyên nên đập nhà đi, hiển nhiên đã cảm thấy không ổn, bây giờ Trương Dương nói như vậy, Mạnh Sĩ Cường cũng ý thức được vấn đích nghiêm trọng, thủ tục hợp pháp của mình có thể sẽ gây cho em trai và người khác phiền phức rất lớn.

Tang Kim Đường nhìn biểu tình phức tạp của Mạnh Sĩ Cường, nội tâm không khỏi có chút đồng tình, thằng nhãi này vì sao muốn đấu với Trương Dương, sớm đáp ứng phá bỏ và di dời không phải xong sao, tự nhiên còn muốn đòi tiền, thật sự là thấy lợi tối mắt.

Mạnh Sĩ Cường đang do dự, ông muốn chịu thua, chỉ là mặt mũi cá nhân lại không cho phép ông làm như vậy.

Trương Dương nói:, "Ông còn có việc sao? Không có việc gì thì mau đi trả tiền thuốc men cho người ta, chó cắn người không phải việc nhỏ, làm không tốt là sẽ bị kiện."

Mạnh Sĩ Cường nói: "Yêu cầu của tôi không quá đáng, nhà của tôi xây lên cũng tốn không ít tiền, các người không thể nói đập là được, tôi …"

Trương Dương cắt đứt lời của ông ta: "Là tôi nói không rõ ràng hay là đầu óc của ông có vấn đề? Tôi đã nói là không đập, nhà của ông sẽ không đập, cho ông giữ lại, chờ ủy ban kỷ luật điều tra rõ ràng đích thủ tục hợp pháp của ông đã, bây giờ ông đã thoả mãn rồi, chủ nhiệm Tang, giúp tôi tiễn ông ta."

Mạnh Sĩ Cường hoàn toàn bị Trương Dương đánh bại, tuy rằng ông không cam lòng, nhưng hắn không dám cầm số phận và tiền đồ của em trai và nhiều người khác ra làm tiền đặt cược, nghe Trương Dương hạ lệnh đuổi khách, ông chỉ có thể gật đầu, lui đi ra ngoài.

Tang Kim Đường cùng ông ta đi ra, đi tới cửa thang lầu, Tang Kim Đường tràn ngập đồng tình nhìn ông ta, thở dài nói: "Nếu không ông thương lượng lại với cục trưởng Mạnh đi."

Mạnh Sĩ Cường hé miệng, ông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Chủ nhiệm Tang, làm phiền ông rồi." Ông ta đi xuống dưới lầu, quay đầu lại nhìn lên phòng làm việc của Trương Dương, hận không thể dùng xăng đốt chết Trương Dương, chỉ là ông không có lá gan đó, nhớ tới lời nói của Trương Dương, trong lòng có chút sợ, nhanh chóng gọi điện thoại cho em trai.

Mạnh Sĩ Xung nghe xong, không khỏi oán giận nói: "Đại ca, đã đáp ứng phá bỏ và di dời rồi, cần gì phải quan tâm đến sáu chục ngàn đó, người ta căn bản là là muốn làm to chuyện này, quên đi, đừng coi tiền quá nặng."

Mạnh Sĩ Cường nói: "Hắn nói trước mặt anh, nói không đập, cần phải giữ lại chứng cứ cho cơ quan có thẩm quyền."

Mạnh Sĩ Xung vừa nghe liền hiểu rõ, cơ quan có thấm quyền chính là ủy ban kỷ luật, chuyện này cũng không thể để Trương Dương tiếp tục được nữa, nếu còn để tiếp tục thì không biết sẽ thành bộ dạng như thế nào, Mạnh Sĩ Xung nói:, "Đại ca, anh phải nghe em nói một câu, bình tĩnh lại, trở về gặp mặt, nói với hắn là không cần tiền."

"Cái này ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook