Y Đạo Quan Đồ

Chương 1732: Lấy ra chút thành ý (3)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Thường Hải Tâm nói: Chỉ sợ người ta đã nhìn thấu dụng tâm của anh, căn bản không cắn câu.

Trương Dương cười nói: Bọn họ khẳng định có thể nhìn thấu, có điều bọn họ hiện tại cũng là tên đã lên dây không thể không phát, với thế cục hiện tại, bọn họ không đấu với Hạng Thành thì Hạng Thành cũng sẽ nghĩ biện pháp thanh trừ những trở ngại này.

Thường Hải Tâm khó hiểu nói: Cung Hoàn Sơn có gì tốt? Vì sao Hạng Thành một lòng muốn đưa hắn thượng vị?

Trương Dương nói: Anh cũng không rõ lắm, dù sao Cung Hoàn Sơn đó cũng chỉ là cái đuôi, Hạng Thành bảo hắn đi đâu thì hắn đi đó. Làm lãnh đạo có ai mà không thích cấp dưới nghe lời? Tưởng Hồng Cương lúc ban đầu cũng rất nghe lời Hạng Thành, đáng tiếc bí thư Hạng không đái vào hồ lô của hắn, cho nên hắn mới trở mặt với Hạng Thành, cuối cùng là quyết liệt, từ trên người những người này, anh học được không ít thứ.

Thường Hải Tâm chỉ chỉ vào mũi Trương Dương: Trăm ngàn lần đừng có học thói xấu của người ta.

Trương đại quan nhân cười nói: Chỉ bằng vào bọn họ ư, đạo hạnh còn kém xa lắm. Khi thằng cha này nói chuyện, tay lại không thành thật. Thường Hải Tâm bị hắn vuốt ve cho hô hấp dồn dập, dùng sức kẹp chặt đùi lại, cản không cho bàn tay của hắn sờ mó lung tung, dịu dàng nói: Người ta không được... Đừng làm loạn. Trương đại quan nhân cười xấu xa, đang chuẩn bị nhào người lên thì di động của hắn đổ chuông.

Thường Hải Tâm vừa phối hợp dạng chân ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không khỏi tràn ngập u oán trừng mắt lườm hắn một cái.

Trương đại quan nhân cười cười áy náy, mình sao quên tắt điện thoại nhỉ, hắn khoác áo ngủ, cầm điện thoại, nhìn nhìn dãy số, dãy số này đến từ kinh thành. Trương Dương không dám chậm trễ, mở cửa phòng đi ra sô pha phòng khách rồi ngồi xuống: Alo!

Điện thoại là Kiều Chấn Lương gọi tới: Trương Dương, ngủ chưa?

Trương đại quan nhân nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên tường. Mười một giờ tối, hôm nay ngủ hơi sớm, chín giờ đã ôm Thường Hải Tâm lên giường rồi, đã chơi xong hai hiệp rồi. Trương Dương cười nói: Bác Kiều, giờ còn sớm mà, cháu mỗi ngày đều ngủ khuya lắm.

Kiều Chấn Lương cảm thán nói: Công tác đừng vất vả quá, cậu tuy rằng trẻ tuổi nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe.



Trương đại quan nhân có chút hổ thẹn dạ một tiếng, xoay người nhìn lại. Liền thấy Thường Hải Tâm dùng một hoặc cực kỳ hoặc nằm trên giường. Bộ ngực sữa lộ ra, hai đùi đẹp đan nhau. Trương đại quan nhân lại nổi lửa, nha đầu kia dưới sự tưới tắm của mình cũng không ngừng sinh trưởng.

Trương Dương nói: Bác Kiều, chuyện của cô xong xuôi chưa?

Kiều Chấn Lương nói: Xong xuôi rồi, tất cả coi như đều thuận lợi, mấy ngày trước bận quá, thủy chung chưa nói tiếng cám ơn với cậu, hôm nay cuối cùng cũng có được thời gian, chuyện này vất vả cho cậu rồi.

Trương Dương nói: Bác Kiều, bác nói những lời này thì chính là coi tôi như người ngoài, tôi luôn luôn coi chuyện của Kiều gia thành chuyện của mình mà.

Kiều Chấn Lương mỉm cười một tiếng, tiếng cười của y mang theo vẻ buồn bã, xem ra y vẫn chưa thoát khỏi được ám ảnh của Mạnh Truyền Mĩ. Y nói khẽ: Tôi vẫn luôn không rõ, cô Mạnh của cậu vì sao muốn kiên trì tới Tây Sơn tự?

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, ông không phải không rõ, phải là giả bộ hồ đồ, Trương Dương đương nhiên sẽ không khai ra đoạn cố sự đó của Mạnh Truyền Mĩ, hắn thở dài: Cô Mạnh cũng không nói gì cả, tôi cũng rất buồn bực, vì sao cô ấy phải tới Tây Sơn tự, nếu có thể có thể nhìn ra dấu hiệu tự sát của cô ấy sớm một chút, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cô ấy tới. Bác Kiều, hiện tại nhớ tới chuyện này, trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy, tôi trong chuyện này cũng có trách nhiệm nhất định.

Kiều Chấn Lương nói: Trương Dương, chuyện này không liên can tới cậu, cậu chỉ hỗ trợ, một nhà chúng tôi đều rất cảm tạ cậu.

Trương Dương nói: Chờ thêm đoạn thời gian nữa tôi sẽ tới kinh thành tảo mộ cho cô Mạnh.

Kiều Chấn Lương nói: Cậu có nhớ hay không, cô Mạnh của cậu trước khi chết có hành động dị thường, lời nói bất thường gì không?

Trương Dương minh bạch rồi, Kiều Chấn Lương tối nay gọi điện thoại tới, mục đích chân chính là để thử mình, trong lòng Kiều Chấn Lương ẩn sâu một bí mật, Mạnh Truyền Mĩ từng phản bội y, Kiều Mộng Viện căn bản không phải là con gái thân sinh của y, chuyện này bị Kiều Chấn Lương coi là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, y sợ người ngoài biết. Một người trước khi chết, thường thường sẽ nói ra một số bí mật trong lòng, Kiều Chấn Lương lo lắng nhất chính là điểm này, y sợ vợ sẽ nói ra bí mật này, mấy ngày nay, tư tưởng sợ nội tình bại lộ liên tục tra tấn y, cho nên y cuối cùng không nhịn được chủ động gọi điện thoại cho Trương Dương.

Trương Dương nói: Không, cô ấy rất ít nói chuyện, cho dù là nói chuyện cũng chỉ nói với Mộng Viện, bác Kiều, sao vậy? Bác phát hiện ra chuyện gì ư?



Kiều Chấn Lương nghe thấy Trương Dương nói một cách khẳng định như vậy thì lúc này mới thoáng yên lòng, y thở dài: Không có gì, con ngươi tôi bởi vì anh cái chết của cô manh cậu mà tinh thần rất căng thẳng, có cơ hội thì đến kinh thành chơi, hai chúng ta tâm sự. Những lời này đã coi Trương Dương là con cháu.

Trương Dương nói: Bác Kiều, chờ chuyện chỗ tôi xong xuôi, nhất định sẽ giành thời gian trôi qua tới kinh thành, đúng rồi, bác giúp tôi chuyển cáo với Bằng Cử và Mộng Viện, bảo bọn họ nhất định phải điều chỉnh tốt tâm tình, sớm ngày thoát khỏi bi thương, nếu nguyện ý thì bảo họ tới chỗ tôi giải sầu.

Kiều Chấn Lương nói: Tình tự của chúng cũng ổn định rồi, tất cả đã tiếp nhận hiện thực, chờ bảy ngày đầu qua rồi hẵng nói. Hai người lại hàn huyên vài câu rồi Kiều Chấn Lương gác máy.

Trương đại quan nhân đứng lên trở lại trở lại bên cạnh Thường Hải Tâm, thốc chăn trên người cô ta lên, theo một tiếng hô khẽ của Thường Hải Tâm, cảm thấy thằng cha này cực kỳ bá đạo xâm nhập mình, Thường Hải Tâm cắn cắn môi, mũi mấp máy kịch liệt: Anh...Anh không biết thương hương tiếc ngọc chút nào cả...

Trương đại quan nhân làm một động tác mạnh, Thường Hải Tâm rên lên một tiếng, đùi đẹp giống như bạch tuộc quặp chặt lấy Trương Dương. Trương đại quan nhân cười nói: Thân thể của em đã bán đứng tư tưởng của em rồi.

Người ta ở rất nhiều lúc không thể khống chế được tư tưởng của mình, tự nhiên sẽ theo biến hóa của thời gian và hoàn cảnh mà sinh ra biến hóa bất đồng, đổi thành một tháng trước kia, Hoàng Bộ Thành tuyệt đối sẽ không coi Tưởng Hồng Cương là bằng hữu của mình, nhưng hiện tại đã xảy ra biến hóa rất lớn, nói chính xác thì Tưởng Hồng Cương bây giờ với không phải là bằng hữu của y, nhưng y có thể chiến vì Tưởng Hồng Cương, bọn họ nên được tính là chiến hữu.

Người thúc đẩy những biến hóa này là Hạng Thành, chính hành vi lạnh lùng ba lần bảy lượt của Hạng Thành khiến Hoàng Bộ Thành xảy ra biến hóa này, tuy rằng hiện tại Hoàng Bộ Thành đối đãi với Hạng Thành vẫn cung kính như cũ, nhưng đây chỉ là ngoài mặt, sự tôn trọng của y trước đây đối với Hạng Thành đã không còn sót lại chút gì.

Hạng Thành gần đây rất không vui, y ở trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng chỉ còn lại hơn một năm nữa, y rất muốn đi nốt đoạn đường sĩ đồ cuối cùng của mình một cách gió êm sóng lặng, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân lần này tới Tân Hải, triệt để đánh nát một tia hy vọng còn tồn tại trong lòng Hạng Thành, đội ngũ lãnh đạo của Bình Hải đang phát triển theo hướng trẻ tuổi hóa, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, những người này cũng chưa đến năm mươi, lại nhìn Trương Dương bên cạnh, thằng ôn này mới hai mươi bảy tuổi đã lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, Hạng Thành không thể không cảm thán mình già rồi, tuy rằng y vẫn còn có chút không phục, nhưng y biết, mình đã không còn quá nhiều tinh lực để dây dưa với những cán bộ trẻ trung khoẻ mạnh này, có thể nói Hạng Thành chân chính bắt đầu có ý rút lui là từ sau khi Chu Hưng Dân tới khảo sát.

Người nối nghiệp lý tưởng của Hạng Thành là Cung Hoàn Sơn, trước đây y vẫn cho rằng đây là chuyện không còn gì nghi ngờ, nhưng hiện tại y phát hiện nhân tố không xác định đang gia tăng, bên trong ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng tựa hồ trở nên không hài hòa như trước đây, tuy rằng mỗi người đối đãi với y vẫn duy trì sự tôn trọng trước đây, nhưng Hạng Thành cảm thấy rõ ràng, có bắt đầu duy trì khoảng cách với y.

Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương đã không che giấu được dã tâm của hắn, trên cuộc họp thường ủy dần dần lộ ra mũi nhọn. Hạng Thành đối với điều này không hề cảm thấy quá bất ngờ, dù sao trước khi bí thư thị ủy tân nhiệm được xác định, Tưởng Hồng Cương vẫn làm ra một lần liều cuối cùng, không ai cam tâm ngồi chờ chết. Cho dù là chỉ có một hy vọng cũng phải cố gắng.

Hạng Thành biết rõ hơn bất kỳ ai ưu việt của quyền lực, người ở Bắc Cảng nắm giữ quyền lên tiếng chỉ có y, những người còn lại chỉ là nhân vật phụ bên cạnh y. Hạng Thành trước đây thủy chung cho là như vậy, nhưng suy nghĩ này từ sau khi Trương Dương đến đã bắt đầu thay đổi, tên tiểu tử trẻ tuổi này không ngừng tranh đoạt quâng sáng của nhân vật chính là y. Bắc Cảng hiện tại, người có danh tiếng nhất không phải là Hạng Thành y mà là Trương Dương! Hạng Thành tuy rằng không phải là một người thích làm náo động, nhưng y không muốn người khác gây nguy hiểm cho sự thống trị của y, Bắc Cảng, mảnh đất này đã dần dần thay đổi, người chung quanh y đang lặng lẽ thay đổi, loại thay đổi này khiến Hạng Thành cảm thấy sợ hãi, y không thể nói ra cụ thể vì sao lại sợ, nhưng y từ sâu trong lòng rất ghét loại thay đổi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook