Chương 818: Lên trang nhất (5)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Cung Kì Vĩ hiểu rằng mình không cần thiết phải nói chuyện với Lương Đông Bình nữa, Lương Đông Bình chỉ là một quân cờ, một quân cờ bị Lý Đồng Dục lợi dụng, muốn giải quyết chuyện này, chỉ có tìm tới Lý Đồng Dục, mà Lý Đồng Dục hiện tại lựa chọn trốn tránh, điều này khiến cho Cung Kì Vĩ không biết nên xuống tay từ chỗ nào.
Trương Dương quả nhiên nghe theo ý kiến của Cung Kì Vĩ, không cùng y tới nhật báo Đông Nam, trong mắt Trương đại quan nhân, vấn đề chủ yếu trước mắt đã không còn là nhật báo Đông Nam nữa rồi, mà là vì ảnh hưởng trong tỉnh do bài báo này dẫn tới, Trương Dương trong xử lý chuyện này đầu óc rất tỉnh táo, hắn đầu tiên đi gặp bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Nhật trình mỗi ngày của Kiều Chấn Lương rất kín, trong lúc công tác không thể giành thời gian tới gặp, cho nên Trương Dương chỉ có thể nhờ Kiều Mộng Viện giúp đỡ, Kiều Mộng Viện không biết Trương Dương đã xảy ra chuyện gì, có điều nếu Trương Dương muốn gặp cha của cô ta gấp như vậy chứng tỏ Trương Dương đang gặp phiền toái, nếu không hắn cũng sẽ không đột nhiên tới Đông Giang, cũng sẽ không mở miệng xin cô ta giúp đỡ.
Kiều Mộng Viện bảo Trương Dương trực tiếp tới nhà, buổi trưa hôm nay cha sẽ về nhà ăn cơm.
Khi Trương Dương tới kiều gia, Kiều Chấn Lương vẫn chưa trở về, Mạnh Truyền Mĩ ở trong căn phòng nhỏ phía sau vườn tụng kinh lễ Phật, hai anh em Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện không ngờ đều ở nhà, hai người đang nhàn rỗi ở trong phòng khách chơi cờ vây.
Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Kiều Chấn Lương thừa cơ đẩy bàn cơ mà bại cục đã định đi, cười nói: Không chơi nữa, chơi cờ vây với em, anh thuần túy là tự ngược.
Trương Dương cười ha ha đặt hộp trà xuân trên bàn trà, nói: Cứ chơi tiếp đi, đừng để ý tới tôi!
Kiều Bằng Cử nói: Không được, dù sao tôi cũng không đánh lại nó, hôm nay lão gia tử cứ bắt chúng tôi ở nhà ăn cơm cùng ông ấy, ở nhà thật sự là nhàm chán, cho nên mới muốn cùng Mộng Viện chơi cờ.
Kiều Mộng Viện nhìn nhìn trà xuân trên bàn trà, mỉm cười nói: Sao? Còn đặc biệt mang theo quà à?
Trương Dương cười nói: Có gì hay đâu, trà xuân hồ Thúy Vân Nam Tích, để bí thư Kiều nếm thử.
Kiều Bằng Cử nói: Không có chuyện thì không tới, anh chắc là lại phạm sai lầm gì à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Các anh tán gẫu đi, em vào bếp chút! Trương Dương, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé!
Trương Dương ừ một tiếng rồi cùng Kiều Bằng Cử cùng nhau ngồi xuống cạnh bàn trà.
Kiều Bằng Cử vốn đã pha trà trước, rót một chén đưa cho hắn,Trương Dương nhấp một ngụm rồi nói: Trà này không tồi, sao với trà tôi mang tới còn ngon hơn!
Kiều Bằng Cử cười nói: Vừa vào mùa này là trà nhà tôi nhiều lắm, lát nữa tặng anh mấy hộp mang về.
Trương đại quan nhân có chút ái ngại, nói: hắc hắc, anh coi tôi là cá chó à?
Kiều Bằng Cử nói: Anh tới đây làm gì?
Trương Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã, uống một ngụm trà rồi nói: Anh Bằng Cử, anh từ Hải Nam về khi nào vậy?
Kiều Bằng Cử nói: Ngày hôm qua, tôi ở Hải Nam ký xong một hợp đồng mua bán dất, ở lại đó cũng chẳng để làm gì, cho nên về chơi, lão gia tử nhà tôi, mấy ngày mà không mắng tôi thì trong lòng khó chịu lắm, cho nên tôi đặc biệt về để ông ấy mắng.
Trương Dương không nhịn được liề bật cười.
Kiều Bằng Cử nói: Lần này trở về còn để hỗ trợ cho Mộng Viện, quan hệ phía ngân hàng, nó không quen bằng tôi, nó ở Nam Tích các anh muốn làm lớn như vậy, cần lượng tài chính rất lớn, tôi là anh trai dù sao cũng phải giúp nó một chút.
Trương Dương nói: Vòng một vòng rồi khu đất này cũng không thoát khỏi bàn tay của hai anh em anh.
Kiều Bằng Cử cười nói: Đừng nói như vậy, khu đất này không có chút liên quan gì với tôi cả, vả lại, trong lòng thật sự có chút không bình hành, cùng là con, mà sao lão gia tử nhà tôi bất công như vậy? Lúc trước tôi muốn mua khu đất đó, ông ấy nói là phải chú ý ảnh hưởng, sợ người khác lời ong tiếng ve, nếu không thì tôi cũng không bỏ khu đất này mà tới Hải Nam, nhưng hiện tại em tôi muốn khai phá khu đất đó, ông ấy lại không nói gì cả, không ngờ còn ủng hộ cả hai tay, thật không biết ông ấy nghĩ gì nữa?
Kiều Bằng Cử nói xong câu đó, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Dương cười rất cổ quái, theo ánh mắt của hắn mà nhìn, ông già đã về tới cửa, chắc những lời nói vừa rồi của mình đều bị ông ấy nghe thấy hết rồi. Kiều Bằng Cử cố ý nói: Trương Dương, thời tiết hôm nay không tồi nhỉ! Đây là muốn nói linh tinh để lấp liếm cho qua.
Kiều Chấn Lương trừng mắt lườm gã một cái rồi nói: Biết cha nghĩ thế nào không? Mộng Viện lấy khu đất đó, là thật tâm chân ý muốn làm khai phá, con lấy khu đất đó là đang đầu cơ đất, chỉ cần thu được lợi là lập tức bỏ của chạy lấy người, mục đích của hai đứa khác nhau. Lớn vậy rồi mà vẫn chưa học được thật thà làm việc, chỉ muốn ngồi không mà hưởng, một vốn vạn lời.
Cha, cha nói vậy là không công bằng rồi, con sao lại thích không làm mà hưởng? Con hiện tại là dựa vào bản thân mình để kiếm cơm ăn mà. Kiều Bằng Cử kháng nghị.
Kiều Chấn Lương nói: Mấy năm nay chuyện tay không bắt giặc con làm còn ít à? Cả ngày làm sinh ý, nhưng sao cha chẳng thấy con làm được một chuyện nào nghiêm túc cả?
Kiều Bằng Cử nói: Cha, đây là phạm trù của quan niệm sinh ý khác nhau, con làm mậu dịch tài chính...
Thôi đi! Chẳng lẽ cha còn không hiểu con ư?
Kiều Mộng Viện cười cười đi tới: Cha, anh từ tận Hải Nam xa xôi về, cha đừng có cứ thấy anh ấy là mắng nữa được không?
Kiều Bằng Cử nói: Không sao, con về chính là để nghe cha mắng mà, mấy ngày không được nghe cha mắng là con thấy ngứa ngáy, con bị mắng thành ra quen rồi, mấy ngày rồi không được nghe cha mắng con, con đang bứt rứt lắm.
Mấy người nghe gã nói vậy, không khỏi đều bật cười.
Kiều Chấn Lương lúc này mới nhìn sang Trương Dương: Trương Dương, tôi nói này, cậu từ Nam Tích xa xôi chạy tới nhà chúng tôi để xin cơm à?
Trương Dương cười nói: Bí thư Kiều, tôi không ăn chùa của ngài dâu, tôi có mang đồ tới cho ngài, là trà mới của năm nay! Hắn cầm hộp trà trên bàn lên.
Kiều Chấn Lương trợn mắt lên: Nhà chúng tôi không thiếu cái này, ăn chùa thì được, có điều lát nữa phải viết một bức tranh chữ cho tôi, để tôi xem xem trình độ của cậu gần đây có tiến bộ hay không?
Trương Dương nói: Không thành vấn đề!
Kiều Chấn Lương nói: Đáp ứng thống khoái như vậy, thằng nhóc, hôm nay là có chuyện gì cần xin hả?
Trương Dương cười nói: Không phải! Chỉ muốn tới thăm ngài thôi, cháu cũng có tật xấu như Bằng Cử, một đoạn thời gian không bị ngài mắng là cả người bứt rứt, hôm nay cháu đến, chính là để bí thư Kiều mắng vài câu, bị ngài mắng vài câu thì mới thoải mái được!
Kiều Chấn Lương không nhịn được liền cười nói: Hai đứa này đều là dạng phạm tiện phải không? Đang yên đang lành lại cứ muốn nghe mắng? Tôi là loại người không giảng đạo lý như vậy ư? Y nói với Kiều Mộng Viện: Mộng Viện, gọi mẹ con ra ăn cơm, nhà có khách.
Kiều Mộng Viện dạ một tiếng, xoay người đi.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt Kiều Chấn Lương giống như đang tức giận, mới thoáng yên lòng, xem ra Kiều Chấn Lương không hề bởi vì bài báo của nhật báo Đông Nam mà nổi giận.
Kiều Mộng Viện đi ra ngoài, không lâu sau liền một mình đã trở lại, Mạnh Truyền Mĩ buổi trưa chỉ chút cháo loãng, cho nên không tới.
Kiều Chấn Lương nhíu mày, nói: Không tới cũng được, bà ấy không thích ăn mặn.
Bảo mẫu bưng đồ ăn lên, bởi vì là buổi trưa, Kiều Chấn Lương không đề nghị uống rượu, Trương Dương lần này tới đây là muốn thám thính một số tình huống ở chỗ Kiều Chấn Lương, giải thích một chút chuyện bài báo của nhật báo Đông Nam, hơn nữa hắn vốn là khách, cũng ngại đề xuất uống rượu.
Ăn cơm cùng với bí thư tỉnh ủy khó tránh khỏi có chút câu nệ, khi Trương Dương ăn cơm rất ít nói chuyện, cắm đầu vào ăn hai bát cơm, tối hôm qua triền miên một đêm với Hồ Nhân Như, sáng sớm dậy vì chuyện của nhật báo Đông Nam mà bôn ba tới Đông Giang, ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn, Trương đại quan nhân quả thực cần bổ sung năng lượng.
Kiều Chấn Lương cơm nước xong, mới nhớ tới không mời Trương Dương uống rượu, y cười nói: Cậu xem tôi kìa, bản thân ở nhà không uống rượu quen rồi cho nên quên mất không mời cậu.
Trương Dương nói: Tôi gần đây rất ít uống rượu, sợ chậm trễ công tác. Những lời này nói cứ như là hắn làm việc nghiêm túc lắm vậy.
Kiều Chấn Lương chỉ chỉ sang bên cạnh, Trương Dương đứng dậy theo y tới bàn trà ngồi.
Kiều Bằng Cử còn phải liên hệ với phía ngân hàng, giúp em gái vay tiền cho nên đi trước.
Trương Dương mở một hộp trà xuân do mình mang tới, sau khi pha xong liền mời Kiều Chấn Lương thử.
Kiều Chấn Lương uống một ngụm, không hề bình luận gì về ưu khuyết điểm của lá trà, mà nói khẽ: Cậu đăng môn có phải có việc hay không?
Trương Dương nói: Có việc! Ở trước mặt Kiều Chấn Lương hắn không cần thiết phải vòng vo, bí thư Kiều cũng không có kiên nhẫn mà vòng vo với hắn, trực tiếp nói ra là tốt nhất.
Kiều Chấn Lương nói: Nói đi!
Trương Dương gật đầu: Bí thư Kiều đã đọc nhật báo Đông Nam hôm nay chưa?
Kiều Chấn Lương nói: Đọc rồi, vì bài báo đó mà cuộc họp thường ủy sáng nay của chúng tôi còn đặc biệt thảo luận một chút.
Trương Dương nói: Bí thư Kiều thấy thế nào?
Kiều Chấn Lương nói: Ảnh hưởng không tốt!
Trương Dương nói: Nhật báo Đông Nam làm như vậy là đang cố ý khơi mào tình tự phản cảm của quần chúng nhân dân đối với chính phủ, rất ti bỉ, dụng tâm rất hiểm ác.
Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Cậu từ xa tới đây, là muốn ở trước mặt tôi nói xấu nhật báo Đông Nam ư?
Trương Dương quả nhiên nghe theo ý kiến của Cung Kì Vĩ, không cùng y tới nhật báo Đông Nam, trong mắt Trương đại quan nhân, vấn đề chủ yếu trước mắt đã không còn là nhật báo Đông Nam nữa rồi, mà là vì ảnh hưởng trong tỉnh do bài báo này dẫn tới, Trương Dương trong xử lý chuyện này đầu óc rất tỉnh táo, hắn đầu tiên đi gặp bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Nhật trình mỗi ngày của Kiều Chấn Lương rất kín, trong lúc công tác không thể giành thời gian tới gặp, cho nên Trương Dương chỉ có thể nhờ Kiều Mộng Viện giúp đỡ, Kiều Mộng Viện không biết Trương Dương đã xảy ra chuyện gì, có điều nếu Trương Dương muốn gặp cha của cô ta gấp như vậy chứng tỏ Trương Dương đang gặp phiền toái, nếu không hắn cũng sẽ không đột nhiên tới Đông Giang, cũng sẽ không mở miệng xin cô ta giúp đỡ.
Kiều Mộng Viện bảo Trương Dương trực tiếp tới nhà, buổi trưa hôm nay cha sẽ về nhà ăn cơm.
Khi Trương Dương tới kiều gia, Kiều Chấn Lương vẫn chưa trở về, Mạnh Truyền Mĩ ở trong căn phòng nhỏ phía sau vườn tụng kinh lễ Phật, hai anh em Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện không ngờ đều ở nhà, hai người đang nhàn rỗi ở trong phòng khách chơi cờ vây.
Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Kiều Chấn Lương thừa cơ đẩy bàn cơ mà bại cục đã định đi, cười nói: Không chơi nữa, chơi cờ vây với em, anh thuần túy là tự ngược.
Trương Dương cười ha ha đặt hộp trà xuân trên bàn trà, nói: Cứ chơi tiếp đi, đừng để ý tới tôi!
Kiều Bằng Cử nói: Không được, dù sao tôi cũng không đánh lại nó, hôm nay lão gia tử cứ bắt chúng tôi ở nhà ăn cơm cùng ông ấy, ở nhà thật sự là nhàm chán, cho nên mới muốn cùng Mộng Viện chơi cờ.
Kiều Mộng Viện nhìn nhìn trà xuân trên bàn trà, mỉm cười nói: Sao? Còn đặc biệt mang theo quà à?
Trương Dương cười nói: Có gì hay đâu, trà xuân hồ Thúy Vân Nam Tích, để bí thư Kiều nếm thử.
Kiều Bằng Cử nói: Không có chuyện thì không tới, anh chắc là lại phạm sai lầm gì à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Các anh tán gẫu đi, em vào bếp chút! Trương Dương, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé!
Trương Dương ừ một tiếng rồi cùng Kiều Bằng Cử cùng nhau ngồi xuống cạnh bàn trà.
Kiều Bằng Cử vốn đã pha trà trước, rót một chén đưa cho hắn,Trương Dương nhấp một ngụm rồi nói: Trà này không tồi, sao với trà tôi mang tới còn ngon hơn!
Kiều Bằng Cử cười nói: Vừa vào mùa này là trà nhà tôi nhiều lắm, lát nữa tặng anh mấy hộp mang về.
Trương đại quan nhân có chút ái ngại, nói: hắc hắc, anh coi tôi là cá chó à?
Kiều Bằng Cử nói: Anh tới đây làm gì?
Trương Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã, uống một ngụm trà rồi nói: Anh Bằng Cử, anh từ Hải Nam về khi nào vậy?
Kiều Bằng Cử nói: Ngày hôm qua, tôi ở Hải Nam ký xong một hợp đồng mua bán dất, ở lại đó cũng chẳng để làm gì, cho nên về chơi, lão gia tử nhà tôi, mấy ngày mà không mắng tôi thì trong lòng khó chịu lắm, cho nên tôi đặc biệt về để ông ấy mắng.
Trương Dương không nhịn được liề bật cười.
Kiều Bằng Cử nói: Lần này trở về còn để hỗ trợ cho Mộng Viện, quan hệ phía ngân hàng, nó không quen bằng tôi, nó ở Nam Tích các anh muốn làm lớn như vậy, cần lượng tài chính rất lớn, tôi là anh trai dù sao cũng phải giúp nó một chút.
Trương Dương nói: Vòng một vòng rồi khu đất này cũng không thoát khỏi bàn tay của hai anh em anh.
Kiều Bằng Cử cười nói: Đừng nói như vậy, khu đất này không có chút liên quan gì với tôi cả, vả lại, trong lòng thật sự có chút không bình hành, cùng là con, mà sao lão gia tử nhà tôi bất công như vậy? Lúc trước tôi muốn mua khu đất đó, ông ấy nói là phải chú ý ảnh hưởng, sợ người khác lời ong tiếng ve, nếu không thì tôi cũng không bỏ khu đất này mà tới Hải Nam, nhưng hiện tại em tôi muốn khai phá khu đất đó, ông ấy lại không nói gì cả, không ngờ còn ủng hộ cả hai tay, thật không biết ông ấy nghĩ gì nữa?
Kiều Bằng Cử nói xong câu đó, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Dương cười rất cổ quái, theo ánh mắt của hắn mà nhìn, ông già đã về tới cửa, chắc những lời nói vừa rồi của mình đều bị ông ấy nghe thấy hết rồi. Kiều Bằng Cử cố ý nói: Trương Dương, thời tiết hôm nay không tồi nhỉ! Đây là muốn nói linh tinh để lấp liếm cho qua.
Kiều Chấn Lương trừng mắt lườm gã một cái rồi nói: Biết cha nghĩ thế nào không? Mộng Viện lấy khu đất đó, là thật tâm chân ý muốn làm khai phá, con lấy khu đất đó là đang đầu cơ đất, chỉ cần thu được lợi là lập tức bỏ của chạy lấy người, mục đích của hai đứa khác nhau. Lớn vậy rồi mà vẫn chưa học được thật thà làm việc, chỉ muốn ngồi không mà hưởng, một vốn vạn lời.
Cha, cha nói vậy là không công bằng rồi, con sao lại thích không làm mà hưởng? Con hiện tại là dựa vào bản thân mình để kiếm cơm ăn mà. Kiều Bằng Cử kháng nghị.
Kiều Chấn Lương nói: Mấy năm nay chuyện tay không bắt giặc con làm còn ít à? Cả ngày làm sinh ý, nhưng sao cha chẳng thấy con làm được một chuyện nào nghiêm túc cả?
Kiều Bằng Cử nói: Cha, đây là phạm trù của quan niệm sinh ý khác nhau, con làm mậu dịch tài chính...
Thôi đi! Chẳng lẽ cha còn không hiểu con ư?
Kiều Mộng Viện cười cười đi tới: Cha, anh từ tận Hải Nam xa xôi về, cha đừng có cứ thấy anh ấy là mắng nữa được không?
Kiều Bằng Cử nói: Không sao, con về chính là để nghe cha mắng mà, mấy ngày không được nghe cha mắng là con thấy ngứa ngáy, con bị mắng thành ra quen rồi, mấy ngày rồi không được nghe cha mắng con, con đang bứt rứt lắm.
Mấy người nghe gã nói vậy, không khỏi đều bật cười.
Kiều Chấn Lương lúc này mới nhìn sang Trương Dương: Trương Dương, tôi nói này, cậu từ Nam Tích xa xôi chạy tới nhà chúng tôi để xin cơm à?
Trương Dương cười nói: Bí thư Kiều, tôi không ăn chùa của ngài dâu, tôi có mang đồ tới cho ngài, là trà mới của năm nay! Hắn cầm hộp trà trên bàn lên.
Kiều Chấn Lương trợn mắt lên: Nhà chúng tôi không thiếu cái này, ăn chùa thì được, có điều lát nữa phải viết một bức tranh chữ cho tôi, để tôi xem xem trình độ của cậu gần đây có tiến bộ hay không?
Trương Dương nói: Không thành vấn đề!
Kiều Chấn Lương nói: Đáp ứng thống khoái như vậy, thằng nhóc, hôm nay là có chuyện gì cần xin hả?
Trương Dương cười nói: Không phải! Chỉ muốn tới thăm ngài thôi, cháu cũng có tật xấu như Bằng Cử, một đoạn thời gian không bị ngài mắng là cả người bứt rứt, hôm nay cháu đến, chính là để bí thư Kiều mắng vài câu, bị ngài mắng vài câu thì mới thoải mái được!
Kiều Chấn Lương không nhịn được liền cười nói: Hai đứa này đều là dạng phạm tiện phải không? Đang yên đang lành lại cứ muốn nghe mắng? Tôi là loại người không giảng đạo lý như vậy ư? Y nói với Kiều Mộng Viện: Mộng Viện, gọi mẹ con ra ăn cơm, nhà có khách.
Kiều Mộng Viện dạ một tiếng, xoay người đi.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt Kiều Chấn Lương giống như đang tức giận, mới thoáng yên lòng, xem ra Kiều Chấn Lương không hề bởi vì bài báo của nhật báo Đông Nam mà nổi giận.
Kiều Mộng Viện đi ra ngoài, không lâu sau liền một mình đã trở lại, Mạnh Truyền Mĩ buổi trưa chỉ chút cháo loãng, cho nên không tới.
Kiều Chấn Lương nhíu mày, nói: Không tới cũng được, bà ấy không thích ăn mặn.
Bảo mẫu bưng đồ ăn lên, bởi vì là buổi trưa, Kiều Chấn Lương không đề nghị uống rượu, Trương Dương lần này tới đây là muốn thám thính một số tình huống ở chỗ Kiều Chấn Lương, giải thích một chút chuyện bài báo của nhật báo Đông Nam, hơn nữa hắn vốn là khách, cũng ngại đề xuất uống rượu.
Ăn cơm cùng với bí thư tỉnh ủy khó tránh khỏi có chút câu nệ, khi Trương Dương ăn cơm rất ít nói chuyện, cắm đầu vào ăn hai bát cơm, tối hôm qua triền miên một đêm với Hồ Nhân Như, sáng sớm dậy vì chuyện của nhật báo Đông Nam mà bôn ba tới Đông Giang, ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn, Trương đại quan nhân quả thực cần bổ sung năng lượng.
Kiều Chấn Lương cơm nước xong, mới nhớ tới không mời Trương Dương uống rượu, y cười nói: Cậu xem tôi kìa, bản thân ở nhà không uống rượu quen rồi cho nên quên mất không mời cậu.
Trương Dương nói: Tôi gần đây rất ít uống rượu, sợ chậm trễ công tác. Những lời này nói cứ như là hắn làm việc nghiêm túc lắm vậy.
Kiều Chấn Lương chỉ chỉ sang bên cạnh, Trương Dương đứng dậy theo y tới bàn trà ngồi.
Kiều Bằng Cử còn phải liên hệ với phía ngân hàng, giúp em gái vay tiền cho nên đi trước.
Trương Dương mở một hộp trà xuân do mình mang tới, sau khi pha xong liền mời Kiều Chấn Lương thử.
Kiều Chấn Lương uống một ngụm, không hề bình luận gì về ưu khuyết điểm của lá trà, mà nói khẽ: Cậu đăng môn có phải có việc hay không?
Trương Dương nói: Có việc! Ở trước mặt Kiều Chấn Lương hắn không cần thiết phải vòng vo, bí thư Kiều cũng không có kiên nhẫn mà vòng vo với hắn, trực tiếp nói ra là tốt nhất.
Kiều Chấn Lương nói: Nói đi!
Trương Dương gật đầu: Bí thư Kiều đã đọc nhật báo Đông Nam hôm nay chưa?
Kiều Chấn Lương nói: Đọc rồi, vì bài báo đó mà cuộc họp thường ủy sáng nay của chúng tôi còn đặc biệt thảo luận một chút.
Trương Dương nói: Bí thư Kiều thấy thế nào?
Kiều Chấn Lương nói: Ảnh hưởng không tốt!
Trương Dương nói: Nhật báo Đông Nam làm như vậy là đang cố ý khơi mào tình tự phản cảm của quần chúng nhân dân đối với chính phủ, rất ti bỉ, dụng tâm rất hiểm ác.
Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Cậu từ xa tới đây, là muốn ở trước mặt tôi nói xấu nhật báo Đông Nam ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.