Chương 1291: Lộ một tay nhỏ! (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Biểu hiện của Kiều lão khi thấy Trương Dương đến đây là vô cùng hài lòng, mỉm cười nói: Cậu đến rất sớm!
Trương Dương cười nói: Không tính là sớm, thật ra con từ hừng đông đã muốn chạy tới chúc tết cho ngài, nhưng lại lo lắng không có biện pháp vào cửa, ngài ở đây quá nghiêm mật.
Kiều lão cười ha ha, ông cầm tiền lì xì cho Trương Dương, người khác không có đãi ngộ như vậy, cái này ý nghĩa Kiều lão đã đem Trương Dương trở thành con cháu của mình, Trương đại quan nhân đưa tay nhận lấy tiền lì xì của Kiều lão cho, trong lòng vô cùng kích động.
Tên nhóc này rất có qua có lại, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái cho Kiều lão: Chúc tết lão nhân gia ngài, chúc trong ngài một năm mới thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý! Lời chúc đầu năm cũng chẳng có gì mới lạ, thế nhưng ba cái dập đầu này là thật tâm thực lòng, cái này cũng không phải Trương đại quan nhân có ý định nịnh bợ Kiều lão, tuy rằng hắn từ Đại Tùy triều đến đây đã bốn năm, nhưng hắn luôn cho rằng cho chúc tết trưởng bối cần phải dập đầu, cái quan niệm này cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
Kiều lão mừng rỡ mặt mày rạng rỡ, Kiều Bằng Phi ở một bên nhìn, thật ra nhà bọn họ cũng rất lâu không thịnh hành kiểu dập đầu này, Trương Dương là một người ngoài mà còn làm gương mẫu như vậy, hắn thân là cháu trai ruột thịt của Kiều lão cũng không thể lạc hậu, Kiều Bằng Phi cũng quỳ xuống tới dập đầu ba cái cho ông nội.
Kiều lão cười nói: Làm vậy sao được, lúc trước ông đã nói qua, không nên làm cái này, quá phong kiến.
Trương Dương nói: Tôn kính trưởng bối không phải phong kiến, dù sao trong nhà của con, ngày lễ ngày tết con đều dập đầu cho cha mẹ, đây là lễ tiết mấy ngàn năm truyền xuống của người Trung Quốc chúng ta, sao phải học theo người nước ngoài? Đối mặt trưởng bối, không quỳ xuống làm sao có thành ý?
Kiều lão cười nói: Tên nhóc cậu cũng là đạo lý nhiều, đứng lên đi! Ông lại nhìn Kiều Bằng Phi nói: Bằng Phi, con đã chúc tết ông rồi, sao lại quỳ xuống?
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, Trương Dương đều dập đầu, con cũng không thể lạc hậu, con cũng chấp nhận cách nói của hắn, dập đầu cho trưởng bối không phải là phong kiến gì, là một loại lễ tiết. Hắn học được rất nhanh.
Kiều Chấn Lương vừa mỉm cười.
Trương Dương nhân thể cũng dập đầu cho ông ta ba cái, trong miệng không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ, tôi dập đầu ba đầu là hướng về phía Mộng Viện, Kiều bí thư ơi Kiều bí thư, thành thật xin lỗi, tôi có cha vợ tiện nghi, ba cái dập đầu này coi như tiền đặt cọc, sau này lại đặt sính lễ.
Kiều Chấn Lương giống như biết được suy nghĩ của hắn, cười nói: Nhanh chóng đứng lên đi, đừng làm như vậy.
Trương Dương nói: Kiều bí thư, tôi dập đầu cho ngài, ngài ít nhiều gì cũng phải cho một tiền lì xì chứ?
Kiều Chấn Lương cười ha hả nói: Tiểu tử thối, thì ra là muốn tiền lì xì. Ông từ trong túi tiền móc ra hai trăm đồng đưa cho Trương Dương: Tôi dựa vào tiền lương mà ăn, cậu đừng ngại ít! Trương đại quan nhân vui vẻ nhận lấy, lúc này mới đứng lên.
Kiều Chấn Lương hướng cha mình nói: Ba, các người trò chuyện trước, con đi ra ngoài một chút.
Kiều lão mỉm cười gật đầu, ngày đầu tiên của năm mới, làm con trai trưởng của Kiều gia, con trai nên đi ra ngoài chúc tết cho chú bác.
Kiều Chấn Lương đi rồi, Kiều lão kêu Trương Dương ngồi xuống bên người, vẻ mặt ôn hoà nói: Lần này chuẩn bị ở kinh thành bao nhiêu ngày, lúc nào trở về đi làm?
Trương Dương cười nói: Hai ngày nữa sẽ đi!
Kiều lão nói: Không có chuyện gì quan trọng thì ở kinh thành chơi thêm hai ngày.
Trương Dương gật đầu.
Lúc này Thì Duy từ bên ngoài vào, cô ấy nghe nói Trương Dương đến đây cho nên chạy đến nhìn, Trương Dương cười nói với cô ấy năm mới vui vẻ. Trước mặt ông nội, Thì Duy cũng không có biểu hiện ra xảo quyệt thường ngày, đối với Trương Dương trước nay vẫn chưa có khách khí, cô ấy cười cười nói: Anh thật là có tâm, đặc biệt đến đây chúc tết cho ông ngoại của tôi.
Trương Dương nói: Kiều lão là thần tượng của tôi, tôi đầu tiên tới đây chúc tết.
Kiều lão cười nói: Thì Duy, chị con đâu?
Thì Duy thở dài nói: Ở trong phòng của mình, ông ngoại, con lo lắng muốn chết, chị của con hiện tại ngoại trừ đọc sách cũng là tụng kinh, con thật lo lắng cô ấy đi theo con đường của mợ.
Nụ cười trên mặt của Kiều lão hơi ngưng lại, Thì Duy ý thức được nói sai rồi, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kiều lão nói: Con đi gọi nó đến đây!
Thì Duy rời đi, Kiều lão hướng Kiều Bằng Phi nói: Bằng Phi, Mộng Viện gần đây tâm tình không tốt, con làm anh phải quan tâm nó nhiều hơn, dành thời gian dẫn nó đi chung quanh một chút.
Kiều Bằng Phi lên tiếng.
Kiều lão lại chuyển hướng Trương Dương: Ngày đó các người hình như đi trường đua chơi rất hài lòng!
Trương Dương và Kiều Bằng Phi liếc mắt nhìn nhau, không biết Kiều lão đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì.
Trương Dương cười nói: Cũng được, bất quá con có chút chuyện! Hắn đem tất cả chuyện của mình kể ra.
Kiều lão nói: Người tuổi trẻ chọc chút chuyện sợ cái gì? Then chốt là muốn thấy rõ thế cục, chuyện gì có thể chọc chuyện gì không thể chọc!
Trương Dương nghe ra Kiều lão những lời này có thâm ý, cười nói: Kiều lão, ngài dạy con kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt?
Tôi cũng không nói như vậy, người tuổi trẻ nhiệt huyết kích động không là chuyện xấu, cho dù đã làm sai chuyện, cũng có thể dùng trẻ tuổi làm lý do, lúc trẻ tuổi phạm chút sai lầm, thật ra là tích lũy kinh nghiệm, chỉ có làm sai chuyện, ký ức mới có thể khắc sâu, nếu như ở độ tuổi như mấy đứa, cả đám lòng dạ sâu đậm, cáo già, vậy cái thế giới này chẳng phải là đáng sợ sao!
Kiều lão nói làm cho bọn họ đều nở nụ cười.
Kiều lão nói: Ai lúc trẻ tuổi không có làm sai chuyện? Bằng Phi, nếu như con không làm sai chuyện, ông cũng sẽ không cho con đi Tây Tạng, sự thật chứng minh, con đi Tây Tạng hai năm đã thành thục rất nhiều, có đôi khi, thay đổi của con người đều là bắt đầu từ làm sai chuyện.
Kiều Bằng Phi ngượng ngùng cười cười, hai năm này khiến cho hắn nhận thức đến rất nhiều chổ không đủ, lần này phong ba của Kiều gia càng làm cho hắn ý thức được trách nhiệm của mình, Kiều Bằng Phi chân chính hiểu được phải đi giữ gìn địa vị và vinh dự của gia tộc.
Kiều lão nói: Bằng Phi, có đi chúc tết cho sư phụ con hay không?
Nhắc tới chuyện này biểu tình của Kiều Bằng Phi có vẻ vô cùng xấu hổ: Ông nội... Trên thực tế trước khi hắn đi quân ngũ tại Tây Tạng, đã bị sư phụ Sử Thương Hải trục xuất khỏi sư môn.
Kiều lão nói: Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, cho dù người làm cha này có thể không tiếp thu người con như con, làm con trai không thể không nhận thức người cha này, Bằng Phi, lần này con trở về khiến cho ông thấy được con có rất nhiều thay đổi, ông rất vui mừng, thế nhưng chỉ là nhận thức được sai phạm của mình là chưa đủ, là đàn ông nên có dũng khí sửa đổi sai phạm.
Kiều Bằng Phi gật đầu.
Trương Dương cười nói: Tôi đang chuẩn bị đi chúc tết cho Sử lão gia tử, Bằng Phi, tôi và cậu cùng nhau đi qua nha.
Kiều Bằng Phi trong lòng ấm áp, tại Tây Tạng hắn và Trương Dương gặp nhau, giữa hai người đã không còn ân oán nữa, nhưng Kiều Bằng Phi thật không ngờ mình và Trương Dương sẽ trở thành bạn bè, lần này Trương Dương tới kinh, hắn kinh ngạc phát hiện bọn họ trên tính cách lại có thể có rất nhiều điểm giống nhau.
Kiều lão nói: Tốt, Bằng Phi, đi gọi hai nha đầu cùng đi, đừng để cho mấy đứa nó ở nhà phiền muộn.
Lúc Kiều Bằng Phi đứng dậy đi gọi người, Trương Dương hướng Kiều lão thẳng thắn thành khẩn nói: Thật ra ngày đó chúng con và con trai của Trần bộ trưởng xảy ra một ít chuyện không hài lòng.
Kiều lão nói: Giả như một đứa nhỏ xông lên đánh con, con có thể không tính toán với nó, thế nhưng hắn muốn đánh vào mặt của con, con nhất định phải giữ tay của nó lại, cần phải cho nó một bài học thì đối với nó mới có lợi.
Trương Dương liên tục gật đầu, hắn phát hiện rất nhiều lời của Kiều lão đều nói đến tâm của mình.
Kiều Mộng Viện vốn không muốn đi ra, thế nhưng nếu ông nội lên tiếng, cô ấy chỉ có thể nghe lệnh, thấy Trương Dương cợt nhả, trong lòng của Kiều Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy một trận cảm động, thông minh như cô ấy tự nhiên biết Trương Dương lần này lựa chọn ở kinh thành có quan hệ rất lớn cùng mình. Hai người nói một tiếng năm mới vui vẻ với nhau, mọi người đều lên xe của Trương Dương, Kiều Bằng Cử chủ động xin lái xe, hắn có chút hiếu kỳ nói: Cái xe này là kiểu mới nhất của năm nay, Trương Dương, cậu lấy ở chổ nào ra thế?
Mượn của bạn bè!
Hồ bằng cẩu hữu của anh thật nhiều! Vừa rời khỏi cửa nhà, Thì Duy há mồm liền không nhịn được bắt đầu tổn hại Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Cô là hồ bằng hay là cẩu hữu?
Thì Duy trợn tròn mắt nói: Tôi không phải bạn bè của anh!
Kiều Mộng Viện không nhịn được cười nói: Được rồi, mới sáng sớm các người đã pháo đốt, mùi thuốc súng sao nồng nặc như thế!
Thì Duy nói: Là hắn chọc em trước!
Trương Dương không tiếp lời, bởi vì điện thoại của hắn vang lên, là Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại chúc tết cho hắn, Trương Dương cười nói: Chúc em năm mới vui vẻ, em gái, đang làm gì vậy?
Tiết Vĩ Đồng nói: Trượt băng, đang buồn chán muốn chết, người khác đều có đôi có cặp chỉ có em một người, anh tới chơi với em đi!
Trương Dương nói: Anh còn có việc, đang đi chúc tết!
Chúc tết ai vậy?
Trương Dương đem chổ mình đi nói ra, bên kia Tiết Vĩ Đồng vừa nghe liền nổi hứng thú: Em cũng đi!
Trương Dương còn chưa có kịp hỏi cô ấy đi làm gì, bên kia đã cúp điện thoại, hắn chỉ có cười lắc đầu.
Kiều Bằng Phi hỏi hắn là ai vậy, Trương Dương đem chuyện tình nói ra, cười khổ nói: Đứa em gái này của tôi cũng là nhàn rỗi không có việc gì.
Thì Duy nói: Em gái của anh thật nhiều, có câu hát như thế nào nhĩ? Anh rốt cục có mấy người em gái? Vì sao ai ai cũng đều tiều tụy như vậy? Cô ấy lại có thể hát mới ghê chứ.
Kiều Mộng Viện bỗng nhiên phát giác, lúc Thì Duy hát, Trương Dương thông qua gương chiếu hậu đánh giá mình, phương tâm của cô ấy hoảng loạn, cuống quít đem ánh mắt trốn tránh.
Mùng một đầu năm, Bát Quái môn dán giấy đỏ đầy cửa, chưởng môn Bát Quái môn Sử Thương Hải ở trong đại đường nụ cười đầy mặt tiếp thu chúng đệ tử quỳ lạy, các đệ tử sau khi dập đầu, Sử Thương Hải cho mỗi đệ tử một cái bao đỏ, trong lúc đang phát bao đỏ, con ông Sử Anh Hào đi tới bên cạnh thấp giọng thì thầm hai câu. Sử Thương Hải hơi ngẩn ra, hai hàng lông mi không khỏi nhíu lại, thấp giọng nói: Dẫn bọn họ ra hậu viện phía sau.
Sử Thương Hải phát tiền lì xì xong đi tới hậu viện đã là hơn mười phút, thấy Trương Dương và Kiều Bằng Phi bốn người đã ở trong phòng phía sau uống trà.
Thân ảnh của Sử Thương Hải vừa xuất hiện tại trước cửa, Kiều Bằng Phi liền quỳ xuống, hắn cung kính nói: Sư phụ, đồ nhi chúc tết cho ngài! Nói xong thì liên tiếp dập đầu ba cái.
Sử Thương Hải cũng không có nhìn hắn, hướng Trương Dương mỉm cười nói: Trương Dương, sao cậu lại ở kinh thành?
Trương Dương cười nói: Không tính là sớm, thật ra con từ hừng đông đã muốn chạy tới chúc tết cho ngài, nhưng lại lo lắng không có biện pháp vào cửa, ngài ở đây quá nghiêm mật.
Kiều lão cười ha ha, ông cầm tiền lì xì cho Trương Dương, người khác không có đãi ngộ như vậy, cái này ý nghĩa Kiều lão đã đem Trương Dương trở thành con cháu của mình, Trương đại quan nhân đưa tay nhận lấy tiền lì xì của Kiều lão cho, trong lòng vô cùng kích động.
Tên nhóc này rất có qua có lại, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái cho Kiều lão: Chúc tết lão nhân gia ngài, chúc trong ngài một năm mới thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý! Lời chúc đầu năm cũng chẳng có gì mới lạ, thế nhưng ba cái dập đầu này là thật tâm thực lòng, cái này cũng không phải Trương đại quan nhân có ý định nịnh bợ Kiều lão, tuy rằng hắn từ Đại Tùy triều đến đây đã bốn năm, nhưng hắn luôn cho rằng cho chúc tết trưởng bối cần phải dập đầu, cái quan niệm này cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
Kiều lão mừng rỡ mặt mày rạng rỡ, Kiều Bằng Phi ở một bên nhìn, thật ra nhà bọn họ cũng rất lâu không thịnh hành kiểu dập đầu này, Trương Dương là một người ngoài mà còn làm gương mẫu như vậy, hắn thân là cháu trai ruột thịt của Kiều lão cũng không thể lạc hậu, Kiều Bằng Phi cũng quỳ xuống tới dập đầu ba cái cho ông nội.
Kiều lão cười nói: Làm vậy sao được, lúc trước ông đã nói qua, không nên làm cái này, quá phong kiến.
Trương Dương nói: Tôn kính trưởng bối không phải phong kiến, dù sao trong nhà của con, ngày lễ ngày tết con đều dập đầu cho cha mẹ, đây là lễ tiết mấy ngàn năm truyền xuống của người Trung Quốc chúng ta, sao phải học theo người nước ngoài? Đối mặt trưởng bối, không quỳ xuống làm sao có thành ý?
Kiều lão cười nói: Tên nhóc cậu cũng là đạo lý nhiều, đứng lên đi! Ông lại nhìn Kiều Bằng Phi nói: Bằng Phi, con đã chúc tết ông rồi, sao lại quỳ xuống?
Kiều Bằng Phi nói: Ông nội, Trương Dương đều dập đầu, con cũng không thể lạc hậu, con cũng chấp nhận cách nói của hắn, dập đầu cho trưởng bối không phải là phong kiến gì, là một loại lễ tiết. Hắn học được rất nhanh.
Kiều Chấn Lương vừa mỉm cười.
Trương Dương nhân thể cũng dập đầu cho ông ta ba cái, trong miệng không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ, tôi dập đầu ba đầu là hướng về phía Mộng Viện, Kiều bí thư ơi Kiều bí thư, thành thật xin lỗi, tôi có cha vợ tiện nghi, ba cái dập đầu này coi như tiền đặt cọc, sau này lại đặt sính lễ.
Kiều Chấn Lương giống như biết được suy nghĩ của hắn, cười nói: Nhanh chóng đứng lên đi, đừng làm như vậy.
Trương Dương nói: Kiều bí thư, tôi dập đầu cho ngài, ngài ít nhiều gì cũng phải cho một tiền lì xì chứ?
Kiều Chấn Lương cười ha hả nói: Tiểu tử thối, thì ra là muốn tiền lì xì. Ông từ trong túi tiền móc ra hai trăm đồng đưa cho Trương Dương: Tôi dựa vào tiền lương mà ăn, cậu đừng ngại ít! Trương đại quan nhân vui vẻ nhận lấy, lúc này mới đứng lên.
Kiều Chấn Lương hướng cha mình nói: Ba, các người trò chuyện trước, con đi ra ngoài một chút.
Kiều lão mỉm cười gật đầu, ngày đầu tiên của năm mới, làm con trai trưởng của Kiều gia, con trai nên đi ra ngoài chúc tết cho chú bác.
Kiều Chấn Lương đi rồi, Kiều lão kêu Trương Dương ngồi xuống bên người, vẻ mặt ôn hoà nói: Lần này chuẩn bị ở kinh thành bao nhiêu ngày, lúc nào trở về đi làm?
Trương Dương cười nói: Hai ngày nữa sẽ đi!
Kiều lão nói: Không có chuyện gì quan trọng thì ở kinh thành chơi thêm hai ngày.
Trương Dương gật đầu.
Lúc này Thì Duy từ bên ngoài vào, cô ấy nghe nói Trương Dương đến đây cho nên chạy đến nhìn, Trương Dương cười nói với cô ấy năm mới vui vẻ. Trước mặt ông nội, Thì Duy cũng không có biểu hiện ra xảo quyệt thường ngày, đối với Trương Dương trước nay vẫn chưa có khách khí, cô ấy cười cười nói: Anh thật là có tâm, đặc biệt đến đây chúc tết cho ông ngoại của tôi.
Trương Dương nói: Kiều lão là thần tượng của tôi, tôi đầu tiên tới đây chúc tết.
Kiều lão cười nói: Thì Duy, chị con đâu?
Thì Duy thở dài nói: Ở trong phòng của mình, ông ngoại, con lo lắng muốn chết, chị của con hiện tại ngoại trừ đọc sách cũng là tụng kinh, con thật lo lắng cô ấy đi theo con đường của mợ.
Nụ cười trên mặt của Kiều lão hơi ngưng lại, Thì Duy ý thức được nói sai rồi, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kiều lão nói: Con đi gọi nó đến đây!
Thì Duy rời đi, Kiều lão hướng Kiều Bằng Phi nói: Bằng Phi, Mộng Viện gần đây tâm tình không tốt, con làm anh phải quan tâm nó nhiều hơn, dành thời gian dẫn nó đi chung quanh một chút.
Kiều Bằng Phi lên tiếng.
Kiều lão lại chuyển hướng Trương Dương: Ngày đó các người hình như đi trường đua chơi rất hài lòng!
Trương Dương và Kiều Bằng Phi liếc mắt nhìn nhau, không biết Kiều lão đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì.
Trương Dương cười nói: Cũng được, bất quá con có chút chuyện! Hắn đem tất cả chuyện của mình kể ra.
Kiều lão nói: Người tuổi trẻ chọc chút chuyện sợ cái gì? Then chốt là muốn thấy rõ thế cục, chuyện gì có thể chọc chuyện gì không thể chọc!
Trương Dương nghe ra Kiều lão những lời này có thâm ý, cười nói: Kiều lão, ngài dạy con kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt?
Tôi cũng không nói như vậy, người tuổi trẻ nhiệt huyết kích động không là chuyện xấu, cho dù đã làm sai chuyện, cũng có thể dùng trẻ tuổi làm lý do, lúc trẻ tuổi phạm chút sai lầm, thật ra là tích lũy kinh nghiệm, chỉ có làm sai chuyện, ký ức mới có thể khắc sâu, nếu như ở độ tuổi như mấy đứa, cả đám lòng dạ sâu đậm, cáo già, vậy cái thế giới này chẳng phải là đáng sợ sao!
Kiều lão nói làm cho bọn họ đều nở nụ cười.
Kiều lão nói: Ai lúc trẻ tuổi không có làm sai chuyện? Bằng Phi, nếu như con không làm sai chuyện, ông cũng sẽ không cho con đi Tây Tạng, sự thật chứng minh, con đi Tây Tạng hai năm đã thành thục rất nhiều, có đôi khi, thay đổi của con người đều là bắt đầu từ làm sai chuyện.
Kiều Bằng Phi ngượng ngùng cười cười, hai năm này khiến cho hắn nhận thức đến rất nhiều chổ không đủ, lần này phong ba của Kiều gia càng làm cho hắn ý thức được trách nhiệm của mình, Kiều Bằng Phi chân chính hiểu được phải đi giữ gìn địa vị và vinh dự của gia tộc.
Kiều lão nói: Bằng Phi, có đi chúc tết cho sư phụ con hay không?
Nhắc tới chuyện này biểu tình của Kiều Bằng Phi có vẻ vô cùng xấu hổ: Ông nội... Trên thực tế trước khi hắn đi quân ngũ tại Tây Tạng, đã bị sư phụ Sử Thương Hải trục xuất khỏi sư môn.
Kiều lão nói: Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, cho dù người làm cha này có thể không tiếp thu người con như con, làm con trai không thể không nhận thức người cha này, Bằng Phi, lần này con trở về khiến cho ông thấy được con có rất nhiều thay đổi, ông rất vui mừng, thế nhưng chỉ là nhận thức được sai phạm của mình là chưa đủ, là đàn ông nên có dũng khí sửa đổi sai phạm.
Kiều Bằng Phi gật đầu.
Trương Dương cười nói: Tôi đang chuẩn bị đi chúc tết cho Sử lão gia tử, Bằng Phi, tôi và cậu cùng nhau đi qua nha.
Kiều Bằng Phi trong lòng ấm áp, tại Tây Tạng hắn và Trương Dương gặp nhau, giữa hai người đã không còn ân oán nữa, nhưng Kiều Bằng Phi thật không ngờ mình và Trương Dương sẽ trở thành bạn bè, lần này Trương Dương tới kinh, hắn kinh ngạc phát hiện bọn họ trên tính cách lại có thể có rất nhiều điểm giống nhau.
Kiều lão nói: Tốt, Bằng Phi, đi gọi hai nha đầu cùng đi, đừng để cho mấy đứa nó ở nhà phiền muộn.
Lúc Kiều Bằng Phi đứng dậy đi gọi người, Trương Dương hướng Kiều lão thẳng thắn thành khẩn nói: Thật ra ngày đó chúng con và con trai của Trần bộ trưởng xảy ra một ít chuyện không hài lòng.
Kiều lão nói: Giả như một đứa nhỏ xông lên đánh con, con có thể không tính toán với nó, thế nhưng hắn muốn đánh vào mặt của con, con nhất định phải giữ tay của nó lại, cần phải cho nó một bài học thì đối với nó mới có lợi.
Trương Dương liên tục gật đầu, hắn phát hiện rất nhiều lời của Kiều lão đều nói đến tâm của mình.
Kiều Mộng Viện vốn không muốn đi ra, thế nhưng nếu ông nội lên tiếng, cô ấy chỉ có thể nghe lệnh, thấy Trương Dương cợt nhả, trong lòng của Kiều Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy một trận cảm động, thông minh như cô ấy tự nhiên biết Trương Dương lần này lựa chọn ở kinh thành có quan hệ rất lớn cùng mình. Hai người nói một tiếng năm mới vui vẻ với nhau, mọi người đều lên xe của Trương Dương, Kiều Bằng Cử chủ động xin lái xe, hắn có chút hiếu kỳ nói: Cái xe này là kiểu mới nhất của năm nay, Trương Dương, cậu lấy ở chổ nào ra thế?
Mượn của bạn bè!
Hồ bằng cẩu hữu của anh thật nhiều! Vừa rời khỏi cửa nhà, Thì Duy há mồm liền không nhịn được bắt đầu tổn hại Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Cô là hồ bằng hay là cẩu hữu?
Thì Duy trợn tròn mắt nói: Tôi không phải bạn bè của anh!
Kiều Mộng Viện không nhịn được cười nói: Được rồi, mới sáng sớm các người đã pháo đốt, mùi thuốc súng sao nồng nặc như thế!
Thì Duy nói: Là hắn chọc em trước!
Trương Dương không tiếp lời, bởi vì điện thoại của hắn vang lên, là Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại chúc tết cho hắn, Trương Dương cười nói: Chúc em năm mới vui vẻ, em gái, đang làm gì vậy?
Tiết Vĩ Đồng nói: Trượt băng, đang buồn chán muốn chết, người khác đều có đôi có cặp chỉ có em một người, anh tới chơi với em đi!
Trương Dương nói: Anh còn có việc, đang đi chúc tết!
Chúc tết ai vậy?
Trương Dương đem chổ mình đi nói ra, bên kia Tiết Vĩ Đồng vừa nghe liền nổi hứng thú: Em cũng đi!
Trương Dương còn chưa có kịp hỏi cô ấy đi làm gì, bên kia đã cúp điện thoại, hắn chỉ có cười lắc đầu.
Kiều Bằng Phi hỏi hắn là ai vậy, Trương Dương đem chuyện tình nói ra, cười khổ nói: Đứa em gái này của tôi cũng là nhàn rỗi không có việc gì.
Thì Duy nói: Em gái của anh thật nhiều, có câu hát như thế nào nhĩ? Anh rốt cục có mấy người em gái? Vì sao ai ai cũng đều tiều tụy như vậy? Cô ấy lại có thể hát mới ghê chứ.
Kiều Mộng Viện bỗng nhiên phát giác, lúc Thì Duy hát, Trương Dương thông qua gương chiếu hậu đánh giá mình, phương tâm của cô ấy hoảng loạn, cuống quít đem ánh mắt trốn tránh.
Mùng một đầu năm, Bát Quái môn dán giấy đỏ đầy cửa, chưởng môn Bát Quái môn Sử Thương Hải ở trong đại đường nụ cười đầy mặt tiếp thu chúng đệ tử quỳ lạy, các đệ tử sau khi dập đầu, Sử Thương Hải cho mỗi đệ tử một cái bao đỏ, trong lúc đang phát bao đỏ, con ông Sử Anh Hào đi tới bên cạnh thấp giọng thì thầm hai câu. Sử Thương Hải hơi ngẩn ra, hai hàng lông mi không khỏi nhíu lại, thấp giọng nói: Dẫn bọn họ ra hậu viện phía sau.
Sử Thương Hải phát tiền lì xì xong đi tới hậu viện đã là hơn mười phút, thấy Trương Dương và Kiều Bằng Phi bốn người đã ở trong phòng phía sau uống trà.
Thân ảnh của Sử Thương Hải vừa xuất hiện tại trước cửa, Kiều Bằng Phi liền quỳ xuống, hắn cung kính nói: Sư phụ, đồ nhi chúc tết cho ngài! Nói xong thì liên tiếp dập đầu ba cái.
Sử Thương Hải cũng không có nhìn hắn, hướng Trương Dương mỉm cười nói: Trương Dương, sao cậu lại ở kinh thành?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.