Y Đạo Quan Đồ

Chương 974: Lỏa quan. (3)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Liêu Vĩ Trung nói: Cho tôi một điếu thuốc.

Thái độ của Mã Thiên Dực đối với gã ta coi như là thân mật, cầm lấy một gói thuốc đưa cho gã, Liêu Vĩ Trung tiếp nhận gói thuốc, lật qua lật lại nhìn một chút, gã đối với cái nhãn hiệu này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhãn hiệu Linh Lung Tháp chính là do gã một tay khai sáng ra, lúc trước hắn tiếp nhận nhà máy thuốc lá Nam Tích, nhà máy thuốc lá mỗi năm thu nhập không quá vài triệu, thế nhưng hiện tại lợi nhuận mỗi năm đã đạt được mức năm tỷ, hầu như 90% người hút thuốc của toàn bộ Bình đều hút điếu thuốc lá do nhà máy thuốc lá Nam Tích sản xuất, khi tiến vào niên đại chín mươi, nhà máy thuốc lá Nam Tích đã trở thành lão đại của ngành thuốc lá Bình Hải, Liêu Vĩ Trung dẫn dắt xí nghiệp từng bước đi lên, bắt đầu chế tạo ra sản phẩm danh tiếng của Cẩm Loan, căn cứ theo thị trường hiện nay mà nói, người dân nhận thức sản phẩm rất cao, có thể dự kiến, nhất phẩm Cẩm Loan chắc chắn trở thành sản phẩm mà nhà máy thuốc lá nắm trong tay, sang năm lợi nhuận của nhà máy thuốc lá có khả năng tăng rất lớn. Nghĩ tới đây, trong nội tâm của Liêu Vĩ Trung không khỏi dâng lên một trận bi ai, gã châm một điếu thuốc lá, cố sức hút một hơi, từ trong mũi phun ra hai làn khói thuốc, khói thuốc lập tức lan ra trước mặt của gã, khiến cho khuôn mặt tang thương của gã có vẻ nhìn không rõ.

Mã Thiên Dực nói: Vì sao muốn chạy trốn?

Liêu Vĩ Trung hỏi ngược lại: Vì sao muốn bắt tôi?

Mã Thiên Dực nói: Ông làm cái gì đối với Dương Vân?

Liêu Vĩ Trung nói: Mã bí thư, ông làm công tác ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, đối với mạo hiểm của làm quan thấy thế nào?

Mã Thiên Dực nói: Mạo hiểm rất lớn!

Liêu Vĩ Trung gật đầu, gã lại hút một ngụm thuốc, nói: Như miếng băng mỏng, hơi vô ý một chút là thân bại danh liệt, hồi tưởng lại, tôi cũng không biết bao nhiêu năm vất vả như vậy rốt cục vì cái gì?

Mã Thiên Dực nói: Ông là đảng viên cộng sản, lúc đầu khi tuyên thệ đối với cờ đảng ông đã nói cái gì!

Liêu Vĩ Trung nói: Ở vào vị trí của tôi, mê hoặc đối mặt rất nhiều, tôi tự vấn coi như là một người có lập trường kiên định, ông nói xem một cô gái như vậy, gọi cái gì tôi cũng không biết, thật ra ngày đó tôi cũng uống rất nhiều rượu, cho nên năng lực điều khiển của tôi trở nên rất kém. Cô ấy dâng mình là có mục đích, tôi cho rằng giữa tôi và cô ấy là một loại trao đổi lợi ích.

Trao đổi lợi ích? Ông đem lợi ích của quốc gia đi trao đổi! Ngữ khí của Mã Thiên Dực nhất thời trở nên nghiêm khắc.

Liêu Vĩ Trung nói: Mã bí thư, tôi biết ông là một người trong mắt không chịu được một hạt cát, từ khi ông tới đến Nam Tích, ông đã nhận định tôi, ông nghĩ rằng tôi tiêu xài tài sản quốc gia? Trước khi ông muốn định tội tôi, tôi muốn nói vài chuyện, ông có lý giải qua tám năm phát triển của nhà máy thuốc lá hay không? Ông có thấy qua cống hiến của chúng tôi đối với phát triển Nam Tích hay không, mỗi năm chúng tôi nộp thuế đã đạt được năm tỷ, tôi đề cao phúc lợi đãi ngộ của công nhân viên, các người có thấy hay không? Mà tôi mỗi năm lấy đi của nhà máy thuốc lá chỉ là một phần tiền lương, cộng thêm chia hoa hồng cuối năm, năm ngoái tôi từ nhà máy thuốc lá cầm đi một trăm ngàn tiền chia hoa hồng, tất cả đều viết trong sổ sách, minh bạch rõ ràng, có thể cái này đã trở thành lý do rất nhiều người cử báo tôi, tám năm mau, tôi từ nhà máy thuốc lá tổng cộng cầm đi năm trăm ngàn hoa hồng, ông cho rằng nhiều sao?

Mã Thiên Dực nói: Năm trăm ngàn, cả đời tôi đều kiếm không được.



Liêu Vĩ Trung nói: Năm trăm ngàn so sánh lợi nhuận và thuế năm tỷ thì tính cái gì? Xí nghiệp nước ngoài đồng dạng, người ở vị trí như tôi, lương mỗi năm của bọn họ ít nhất năm mươi triệu nhân dân tệ, tôi lấy không nhiều lương, dẫn theo xí nghiệp lớn như vậy, tinh lực và áp lực cũng vượt qua bọn họ vô số lần, ông cho rằng công bằng sao?

Mã Thiên Dực nói: Ông có chuyện không có rõ ràng, là quốc gia cho ông cái vị trí này, ông là làm công cho quốc gia, nhà máy thuốc lá không phải của cá nhân ông, ông nói tất cả cái này không đủ để trở thành lý do ông tiêu xài tài sản của quốc gia.

Tôi tiêu xài sao? Đại Tửu Lâu của Cẩm Loan lắp đặt thiết bị xa hoa cũng thành lý do cử báo tôi, cái gì gọi là hình tượng xí nghiệp? Chức vị tôi không rõ, thế nhưng làm xí nghiệp tôi đều rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, tôi không cho rằng mình là một quan viên thanh bạch, thế nhưng tôi cũng không có khó khăn như các người tưởng tượng, nếu tôi dám để cho ông tới tra tôi, tôi sẽ không sợ ông tra ra vấn đề, ông hiện tại đem tôi khống chế lại, lý do là cái gì? Là bởi vì ta tham ô hay là nhận hối lộ? Tôi cũng không có đã làm, con của tôi xuất ngoại là tôi lợi dụng quan hệ của mình đưa đi, không có bất luận quan hệ với xí nghiệp.

Mã Thiên Dực nói: Quan hệ của mình? Nếu như ông không ở trên vị trí xưởng trưởng của nhà máy thuốc lá, những cái quan hệ này của ông sẽ thật tình thành ý làm việc vì ông?

Liêu Vĩ Trung nói: Thật ra từ khi các người điều tra Tiết Chí Nam, tôi đã biết sớm muộn gì ông sẽ đem ngọn lửa này thiêu đến trên đầu của tôi.

Mã Thiên Dực nói: Cái tôi nhằm vào không phải cá nhân ông, mà là hành vi của ông.

Liêu Vĩ Trung nói: Con người của tôi làm việc vô cùng rêu rao, súng bắn chim đầu đàn, trong nước vĩnh viễn đều là đạo lý này, sớm có người khuyên tôi phải thu liễm một ít, mà tôi từ đầu đến cuối đều không nghe, ngày hôm nay rốt cục té ngã.

Mã Thiên Dực nói: Ông rất ủy khuất?

Liêu Vĩ Trung nói: Ông có thể kiểm tra một chút sổ sách của nhà máy thuốc lá, mỗi một mục của chúng tôi đều ghi chép rõ ràng.

Mã Thiên Dực nói: Đã như vậy, vì sao ông còn muốn chạy trốn?

Liêu Vĩ Trung nói: Con người luôn có loại dự cảm đối với nguy hiểm, tôi gần đây đều có cảm giác đại họa buông xuống, lúc trước tuy rằng tôi không lấy đi bất cứ đồng nào của xí nghiệp, thế nhưng tôi cho vô số người, hút hàng của nhà máy thuốc lá, có bao nhiêu đơn vị cơ quan tìm tôi, đưa tiền cho tôi, lại có bao nhiêu lãnh đạo thành phố gọi điện thoại khiến cho tôi mở một mặt cho quan hệ của bọn họ, tuy rằng tôi không có thu một đồng nào từ cái đó, nhưng các người chỉ cần tra ra, những cái này sẽ trở thành tội trạng của tôi, tôi rõ ràng, tôi hiện tại đã thành người người hô đánh.

Mã Thiên Dực nói: Ông không thừa nhận ông sai, đem tất cả sai lầm đều quy kết đến trên người của người khác, hãy nhìn tất cả những gì ông làm, ông phân công em vợ của ông Tiết Chí Nam làm tổng giám đốc Đại Thành Ấn Vụ, chúng tôi hiện nay đã nắm giữ chứng cứ hắn thông qua quan hệ của ông mà tuồng hàng ra bên ngoài, mỗi năm thông qua quan hệ hắn phát sinh có mấy chục ngàn gói thuốc lá bị hắn tuồng ra, lợi ích mà hắn từ đó thu hoạch không dưới vài triệu, ông có thể đẩy không còn một chút, thế nhưng người nhà của ông đâu? Vợ ông lúc còn ơ tại Nam Tích cũng đã làm không ít chuyện như vậy, học phí và sinh hoạt phí của con cái ông mỗi năm đều hơn hai mươi ngàn, xin hỏi thu nhập của ông làm sao có thể chống đỡ?

Liêu Vĩ Trung nói: Cho tới nay dụng ý của các người điều tra Tiết Chí Nam chính là vì muốn tra được tôi, dục gia chi tội, tôi không lời nào để nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook