Chương 477: Lòng người dễ đổi.
Thạch Chương Ngư
22/07/2015
Tôn Đông Cường còn chưa kịp nói gì, thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên đã mở miệng trước tiên : "Tâm tình của bí thư Triệu không nên kích động, chúng ta nhìn người cần chú ý thực tế, có khuyết điểm phải đối mặt, thành tích cũng không thể bỏ qua được, Trương Dương đến Phong Trạch tuy rằng không lâu, nhưng mà thành tích thì mọi người đều thấy, trong công tác chiêu thương, công tác giáo dục có thành tích nổi bật, thật ra bí thư Triệu hẳn là cũng rõ ràng, lúc trước Lưu Cường không phải là cục trưởng cục giáo dục sao?" Quan hệ cá nhân của Trần Gia Niên và Trương Dương không tồi, nhưng cái này cũng không đủ trở thành lý do để ông công khai ủng hộ cho Trương Dương.
Trong lòng Thẩm Khánh Hoa hơi xúc động một chút, ông ý thức được lúc này Trần Gia Niên đứng ra chính là tỏ thái độ với mình, khiêu chiến với quyền uy của mình, trước khi Tôn Đông Cường đến Phong Trạch, Thẩm Khánh Hoa vẫn luôn muốn bồi dưỡng Trần Gia Niên lên làm thị trưởng Phong Trạch, có thể nói Trần Gia Niên vẫn đều là thuộc hạ trung thành của ông, hôm nay kẻ thuộc hạ này lại nhảy ra nói giúp cho Trương Dương, Thẩm Khánh Hoa đã rõ ràng, Trần Gia Niên cảm thấy cái vị trí thường vụ phó thị trưởng này với mình là không đủ, Tôn Đông Cường có hậu trường to lớn, Trần Gia Niên đương nhiên là không thể nào lật đổ được gã, khả năng lớn nhất chính là khi mình rời đi, Tôn Đông Cường đảm nhiệm bí thư thị ủy Phong Trạch, còn Trần Gia Niên thì cũng mượn nước đẩy thuyền lên làm thị trưởng Phong Trạch. Chính trị là vô tình, người trong thể chế thì càng thực tế hơn, lúc này Thẩm Khánh Hoa mới hiểu được, mình đã trở thành chướng ngại trên đường của bọn họ, những kẻ này đang muốn loại bỏ mình một cách mau chóng.
Triệu Kim Phân nói : "Thành tích này là kết quả nỗ lực của mọi người, không phải của một mình hắn"
Tề Quốc Viễn nói : "Cũng không thể nói như vậy, thành tích chiêu thương của Phong Trạch bắt mắt như vậy, đích thật là công lao của Trương Dương, đây là chuyện thật không thể phủ nhận, những chuyện này không nói, bây giờ sân bay mới Giang thành đang tiến hành rất khí thế, cái này là chuyện lớn đối với Giang thành, đối với Phong Trạch chúng ta mà nói càng là một chuyện lớn có thể thay đổi lịch sử, Trương Dương làm chỉ huy hiện trường của hạng mục sân bay mới, được làm thường ủy, cũng trợ giúp cho chúng ta hiểu thêm về hạng mục sân bay này"
Trong lòng Thẩm Khánh Hoa cười nhạt, ngay cả Tề Quốc Viễn cũng nói thay cho Trương Dương, đám nhãi ranh này, đều nhìn thấy mình sắp lui ra, vội vàng thay đổi trận doanh, người đi trà lạnh, nhưng tôi còn chưa đi, các người đã bắt đầu thay đổi rồi, con người sống đúng là quá thực tế!
Tôn Đông Cường không nén được đắc ý trong lòng, mỉm cười nói : "Thật ra thì Trương Dương tiến nhập hàng ngũ thường ủy của Phong Trạch đã là chuyện được cấp trên quyết định, về vấn đề này, mọi ngươi không cần tranh cãi nữa" Giọng nói của gã tràn ngập mùi vị giải quyết dứt khoát, những lời này vốn phải là do Thẩm Khánh Hoa nói mới đúng, chỉ là Tôn Đông Cường lại tự nhiên giành nói.
Thẩm Khánh Hoa cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng âm thanh bình tĩnh nói : "Mọi người nhấc tay biểu quyết đi! Đồng ý cho Trương Dương tiến nhập vào thường ủy thì giơ tay lên!" Đây là một hình thức, nhưng mà Thẩm Khánh Hoa muốn thông qua cái hình thức này để nhìn thấy được hướng gió hiện nay như thế nào.
Thẩm Khánh Hoa biết mình sẽ thất vọng, nhưng không ngờ rằng ngoại trừ Triệu Kim Phân ra thì tất cả mọi người đều giơ tay, Thẩm Khánh Hoa cười gật đầu, trong nụ cười của ông tràn ngập vẻ chua chát, ông cũng không phải bởi vì Trương Dương trở thành thường ủy mà thất vọng, ông thất vọng vì mình lại đột nhiên trở nên tứ cố vô thân, ông dùng hết khả năng bình tĩnh của mình để tuyên bố : "Thông qua!"
Sau khi thông qua thì tan họp, Thẩm Khánh Hoa không cách nào tiếp tục ngồi tại đây được nữa, ông cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, lúc nào cũng có thể hít thở không nổi.
Sau khi tan họp, Tôn Đông Cường liền đem tin tức này thông báo cho Trương Dương, đây là một loại chủ động làm việc tốt.
Trương đại quan nhân đương nhiên là rõ ràng, nhưng mà hắn cũng giả vờ biết ơn, rồi khách khí một phen với Tôn Đông Cường.
Cúp điện thoại xong, thư ký Phó Trường Chinh đúng lúc đi vào báo cáo, bức tranh chữ của Kiều lão đã được treo ở công trường, hỏi hắn có cần đến hiện trường nhìn hay không?
Trương Dương cười nói : "Đương nhiên là phải đi rồi!" Hắn đi ra cửa, nhìn thấy Thường Lăng Phong và Chung Duệ Dung hai người đang đứng ở sân nói cái gì đó, phất tay với bọn họ : "Bảng quảng cáo của Kiều lão bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi nhìn đi"
Thường Lăng Phong nói : "Tôi không đi đâu, khoản phê duyệt công trình xảy ra vấn đề"
Trương Dương gật đầu, hai người bọn họ không đi, mình đi, lúc này phía sau vang lên một âm thanh : "Thị trưởng Trương, tôi đi theo cậu!"
Trương Dương xoay người lại nhìn, chính là Quy Điền Hạo Nhị, Trương Dương không khỏi cười nói : "Tiến sĩ Quy nguyện ý đi là rất tốt, giúp tôi nhìn xem cái bảng quảng cáo này có hợp cách không?"
Trương Dương lái xe tải da của hắn chở Quy Điền Hạo Nhi cùng Phó Trường Chinh đến ban chỉ huy, chưa đi đến gần, mà đã thấy một tấm bảng quảng cáo thật to dựng lên ở công trường, trên mặt chính là những dòng chữ quen thuộc của Kiều lão được viết lớn lên : Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý! Chỉ là màu đã được đổi sang màu đỏ, phóng lớn lên càng có vẻ khí thế hùng hồn hơn.
Trương Dương lái xe chạy đến gần, lái một vòng xung quanh bảng quảng cáo xong mới dừng xe lại, xuống xe chắp hai tay sau lưng mà ngắm nhìn dòng chữ, Trương Dương có chút đắc ý quay đầu lại nhìn Quy Điền Hạo Nhi nói : "Tiến sĩ Quy, thế nào, không tệ chứ?"
Quy Điện Hạo Nhị nói : "Lúc trước từng nghe người Trung Quốc các người thích làm bệnh hình thức, bây giờ xem ra quả nhiên là thế"
Lời này đúng là không dễ nghe, Trương Dương cũng mở to mắt ra nhìn : "Cái gì mà gọi là người Trung Quốc chứ? Tổ tông của người Nhật Bản các người cũng là người Trung Quốc chúng tôi thôi"
Quy Điền Hạo Nhị nói : "Không có bằng chứng, chuyện không có thật thì không thể nói lung tung"
Trương Dương nói : "Ai nói là không có bằng chứng?"
Quy Điền Hạo Nhị không hiểu nhìn hắn.
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm giải thích : "Lãnh thổ Trung Quốc là hai đầu xòe ra, đỉnh thiên lập địa, người Nhật Bản là hậu đại của người Trung Quốc, nhưng mà bọn họ không muốn thừa nhận, vì vậy cái đầu và cái đuôi đều rụt lại, cái này còn chưa đủ, còn biến thành đường ngang, trở thành ngày hôm nay, cho nên người Nhật Bản họ Quy hơi bị nhiều"
Quy Điền Hạo Nhị biết thằng nhãi này rất giỏi nói nhảm, cho nên cũng không cãi chày cãi cối với hắn làm gì cả, chăm chú nói : "Cậu nói văn hóa Nhật Bản bắt nguồn từ văn hóa Trung Quốc, cái này tôi thừa nhận, chỉ là bây giờ không có bằng chứng xác thật nào chứng minh rằng người Nhật Bản là hậu đại của người Trung Quốc cả"
Trương Dương cũng không muốn cải cọ làm gì cho mệt, chỉ chỉ vào tấm bảng, nói : "Chữ này thế nào?"
Quy Điền Hạo Nhị nói : "Bảng quảng cáo tốt nếu như dùng để đối ngoại chiêu thương, mỗi năm có thể kiếm được rất nhiều, bây giờ biến thành một bảng quảng cáo khẩu hiệu, một chút tác dụng cũng không có"
Trương đại quan nhân cười nói : "Tình hình khác nhau, ý thức hình thái khác nhau, phương pháp làm việc cũng khác nhau, anh căn bản là không hiểu được, tất cả chiêu bài quảng cáo so ra vẫn kém hơn dòng chữ quảng cáo này"
Quy Điền Hạo Nhị nhúng vai, từ chối cho ý kiến.
Trương Dương có một cậu nói không sai, tình hình khác nhau, ý thức hình thái khác nhau, Quy Điền Hạo Nhị không cách nào hiểu được hàm nghĩa chân chính của bảng quảng cáo này, chỉ là uy lực thần kỳ của bức tranh chữ này nhanh chóng biểu lộ ra, trong vòng một tuần sau khi tấm bảng quảng cáo được dựng lên, đã có không ít nhà đầu tư mò đến đây, ngay cả đài truyền hình trung ương cũng đặc biệt đến đưa tin về hạng mục sân bay mới Giang thành, trên tin tức còn đặc tả bức tranh chữ của Kiều lão một cách đặc biệt, mà tất cả cái này cũng không có thông qua bất kỳ công tác nào hết, đều là người ta chủ động đến cả.
Trương đại quan nhân cũng có một cảm giác đông lạnh đi qua, xuân về hoa nở, công trình tòa nhà gọi thầu cũng đã hoàn thành, thông qua xét duyệt nghiêm ngặt, cuối cùng do Bình Trung kiến thiết giành được, cái này cũng là chuyện tình nằm trong dự liệu rồi, Bình Trung kiến thiết trong tỉnh Bình Hải này có thực lực coi như cũng là đứng đầu rồi, Trương Dương sau nhiều lần tiếp xúc với Ngô Trung Nguyên, Ngô Trung Nguyên cũng tăng mạnh độ quản lý tại công trường sân bay lên, tình trạng thi công của công trường hiện nay cũng đã làm cho Quy Điền Hạo Nhị cảm thấy thỏa mãn.
Tuy rằng Trương Dương trở thành thường ủy của thành phố Phong Trạch, chỉ là cho đến nay hắn cũng chưa từng tham gia vào hội nghị thường ủy nào cả, Trương Dương thấy rất rõ, mâu thuẫn trong Phong Trạch hiện nay tập trung vào bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa và thị trưởng Tôn Đông Cường, mình không cần phải xen vào làm gì, Phong Trạch đối với Trương Dương mà nói chẳng qua chỉ là một nơi qua đường, không phải là chổ để hắn dừng chân lâu dài, tinh lực chủ yếu của hắn đặt vào hạng mục sân bay mới, chỉ có làm tốt chuyệ nnày thì mới có thể ổn định được căn cơ chính trị, làm cơ sở cho bước tiến nhảy vọt sau này.
Trong mấy ngày gần đây, Trương Dương bận rộn tiếp đãi các nhà đầu tư, bức tranh chữ của Kiều lão đã làm cho nhiều người nhận thức rằng quốc gia cũng coi trọng hạng mục sân bay mới Giang thành, đầu tư vào sân bay mới Giang thành chính là một lựa chọn sáng suốt không thể nghi ngờ rồi, Trương đại quan nhân cũng bắt đầu hát lên bài ca nô lệ, từ lúc trước là đi cầu các ông nội bà nội đến đầu tư, bây giờ biến thành cục diện ngồi đợi người khác đến đưa tiền, mà có khi đưa tiền thằng nhãi này còn chưa chịu nhận nữa, hạng mục tốt như vậy, thành phố ủng hộ, tỉnh ủng hộ, quốc gia ủng hộ, các người bây giờ tranh nhau đầu tư, sao lúc trước không làm gì đi?
Khi hạng mục sân bay mới trở nên nóng, thì rất nhiều quan hệ cũng tìm đến, muốn nhận thầu hạng mục sân bay mới này, còn muốn cung cấp tài liệu, cũng muốn điều đến làm công tác chỉ huy sân bay mới, tất cả các việc vặt đều hướng về Trương đại quan nhân cả, làm cho thằng nhãi này cảm thấy khó mà thích ứng được.
Trương Dương vừa cất bước tiễn mấy nhà đầu tư, thì bên kia mấy người cung ứng vật liệu tìm đến, tất cả đều là người quen, không có quan hệ thì không ai dám lỗ mãng xông vào đây cả, Trương Dương có chút bất đắc dĩ khoát tay áo : "Mọi người đừng tìm tôi, chuyện thu mua vật liệu là do chủ nhiệm Thường phụ trách, các người đi tìm hắn đi!"
Một nhà cung cấp vật liệu đưa danh thiếp ra nói : "Thị trưởng Nghiêm kêu tôi đến tìm ngài" Một người khác cũng bắt đầu nói theo : "Bộ trưởng Từ có gọi điện thoại cho ngài chưa"
Trương đại quan nhân nói : "Đi tìm chủ nhiệm Thường đi, tôi biết, có thể chiếu cố nhất định sẽ chiếu cố" Vất vả lắm mới đuổi được đám người này đi, Trương Dương kêu Phó Trường Chinh vào, chỉ vào mặt nói : "Cậu làm ăn cái kiểu gì thế? Kêu cậu trông cửa, trông cửa thể nào mà để cho người ta xông vào phòng làm việc của tôi?"
Phó Trường Chinh cười khổ nói : "Thị trưởng Trương, tôi căn bản là không ngăn cản được, bọn họ từ ngoài cửa lớn đã xông vào, hơn nữa, còn nói là đã liên lạc với anh trước rồi, có vài người còn nói là anh đồng ý gặp"
Trương Dương nói : "Chủ nhiệm Triệu đâu?"
Phó Trường Chinh nói : "Hai ngày nay thân thể khó chịu, không có đến!"
Trương Dương không nhịn được lầm bầm một câu : "Lão cáo già, khẳng định là thấy bên nào náo nhiệt, liền trốn việc"
Phó Trường Chinh cười cười nói : "Trở về tôi sẽ nói với mọi người một tiếng, làm theo chế độ hẹn trước, không có hẹn thì không được phép đi vào, được không?"
Trương Dương nói : "Coi như tôi đã nhìn ra, ngồi ở chổ này đừng mong mà thanh tĩnh ..." Nói còn chưa xong, thì điện thoại liền vang lên, Trương Dương bĩu môi ý bảo Phó Trường Chinh nghe đi.
Phó Trường Chinh cầm lấy điện thoại lễ phép nói : "Xin hỏi ai vậy?"
Sau khi đối phương báo ra thân phận, Phó Trường Chinh đưa điện thoại lại cho Trương Dương : "Đội trưởng Khương gọi"
Trương Dương cầm lấy điện thoại, vừa a lô một tiếng, Khương Lương bên kia liền ồn ào : "Thị trưởng Trương, làm thường ủy rồi thì khinh thường anh em phải không, điện thoại di động tắt máy, tìm cậu thì cũng tìm không được"
Trương Dương cười nói : "Cậu bớt nói đi, tôi không phải là đang bận sao? Sắp bị mấy cái nhân tình này đè chết rồi"
Khương Lượng nói : "Nhân tình của người khác cậu cho, nhân tình của tôi cậu càng phải cho, chuyện tìm công tác cho em vợ của tôi thế nào rồi?"
Trương Dương thở dài, hay đấy, vừa mới nói tình nghĩa anh em xong, bên này lại lôi công vie5c ra nói, hắn biết rõ rồi nhưng vẫn giả bộ hồ đồ : "Em vợ của anh là ai?"
Khương Lượng cười mắng : "Tôi chỉ có một người em vợ thôi, cậu cho rằng người khác đều giống như cậu sao?
Trương Dương nói : "Lý Huy à! Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng không được lanh lợi!"
Khương Lượng nói : "Người ta là thành thật đó, đầu óc không có vấn đề, nên chưa có người yêu thôi. Đây chính là nhiệm vụ gian khổ mà chị dâu của cậu giao cho tôi, nếu như tôi làm không được, cô ấy nhất định đòi ly hôn với tôi, hạnh phúc cả nhà tôi đều đặt lên trên người của cậu. Bạn thân à, cậu cho tôi một lời nói rõ ràng đi, cái này cậu giúp hay không giúp?"
Trương Dương nói : "Như vậy đi, trước tiên cứ kêu hắn đến làm, dùng thử một thời gian, nếu như không được thì, anh tốt nhất là nên dẫn hắn đi chổ khác làm!"
Khương Lượng cười nói: " Được, tối nay cậu đến đi, chị dâu của cậu nhất định mời ăn kìa, tôi gọi mấy tên còn lại đến luôn, cái mặt mũi này cậu nhất định phải cho tôi!"
Trương Dương nói : "Nhà vợ có tiện hay không?"
Khương Lương nói : "Tôi vừa mới làm tân gia, cậu còn chưa đến đây chúc mừng tôi đấy"
Trương Dương lúc này mới nhớ ra chuyện này, lúc Khương Lượng làm tân gia thì đúng lúc hắn đi đến Đông Giang, cho nên đã bỏ lở rồi, Trương Dương cười nói : "Được rồi, tối nay tôi nhất định đến, trong nhà còn cần cái gì, nói một tiếng tôi đem đến luôn"
Khương Lượng nói : "Cái gì cũng đủ cả rồi, cậu chỉ cần vác cái thân của cậu đến là được!"
Trương Dương nói : "Đi tay không đến ngại lắm!"
Khương Lượng nói : "Nếu cậu thật sự thấy ngại thì viết cho tôi một bức tranh chữ đi, trên tường phòng khách nhà tôi vẫn còn để trống đấy!"
Trương Dương cười nói : "Được! Tôi viết cho anh cái này, cờ đỏ bên trong chưa ngã, cờ màu bên ngoài đã liêu phiêu!"
Khương Lượng kêu lên : "Cậu dám!"
Trương Dương chỉ là nói một chút mà thôi, cái loại chuyện phá hư nội bộ yên ổn đoàn kết của người ta hắn sẽ không làm, Khương Lượng là một người chồng tốt, đừng thấy bình thường ở cơ quan làm việc rất mạnh mẽ vang dội, chỉ khi nào về đến nhà mới đóng vai một người chồng tốt một người cha tốt, con của hắn đã gửi qua nhà ông ngoại bà ngoại rồi, chỉ còn có hai vợ chồng Khương Lượng ở nhà thôi. Cái này nói chuyện cũng tiện, dù sao thì đám bạn chết tiệt của hắn cái gì cũng dám nói cả, tốt nhất là không nên tạo thành ảnh hưởng xấu đến con nít.
Trương Dương làm xong công tác ở hiện trường sân bay xong rồi mới đi đến, đương nhiên trở thành người đến trễ nhất, hắn ở dưới lầu nhà Khương Lượng trùng hợp nhìn thấy Tần Bạch và Trầm Vi vừa dừng xe lại, hai người sắp kết hôn rồi, đi đến chổ nào cũng có đôi có cặp cả, Trương Dương cười tủm tỉm nói : "Hai người cũng vừa mới đến à?"
Tần Bạch nói : "Đến tặng quà cho đội trưởng Khương, chọn từ trưa đến giờ, mua cho anh ấy cái lò vi ba" Trầm Vi mở cửa sau ra, Tần Bạch đi đến vác lấy cái lò vi ba.
Trương Dương chỉ mang theo một bức tranh chữ, trông có vẻ keo kiệt quá.
Lúc này Đỗ Vũ Phong ở trên cao ngó xuống, kêu lên với bọn họ : "Ở dưới làm cái gì vậy? Đi nhanh lên chứ, đang chờ các người đấy"
Trương Dương cười cười, nhìn Trầm Vi một chút, cô y tá nhỏ này bây giờ đã trổ mã xinh đẹp hơn, xem ra Tần Bạch đã tắm tưới cho cô bé rất nhiều rồi.
Nhà của Khương Lượng ở lầu ba, nhà số ba bảy một, sau khi vượt qua được bộ phận kiểm tra cuối cùng, đi lên lầu, vào trong nhà, Trương Dương đổi một bộ giày khác, vợ của Khương Lượng Lý Nguyệt Mai ra nghênh đón : "Không cần, phòng khách đều được lát gạch, không cần đổi giày"
Trương đại quan nhân cười cười nói : "Chị dâu không mời vào phòng ngủ xem thử sao?"
Trong phòng khách truyền ra tiếng cười của Ngưu Văn Cường : "Tôi nói thằng nhóc này đúng là liều mạng, ai cũng dám trêu chọc cả"
Lý Nguyệt Mai cười nói : "Không sao cả, vất vả lắm mới tới một lần, đương nhiên là phải đi tham quan một chút" Cô ta kéo tay của Trầm Vi đi vào bên trong, Trầm Vi nói : "Chị dâu, nhà của chị thiết kế thật đẹp"
Lý Nguyệt Mai nói : "Có gì đâu, bọn chị lớn tuổi như vậy rồi, lắp đặt thiết bị đơn giản một chút là vào ở được rồi, không giống như mấy người trẻ tuổi các em, đúng rồi, nhà mới làm xong chưa? Khi nào thì mời mọi người qua tham quan một chút?"
Trầm Vi đỏ mặt gật đầu.
Tần Bạch nóí : "Đã lắp xong thiết bị hết rồi, bọn em cũng chưa có làm gì, là anh Hải Long làm giúp bọn em, cũng không tồi!"Thường Hải Long chủ động nhận công tác lắp đặt thiết bị cho nhà mới của bọn họ, thừa dịp này lắp đặt cho cửa hàng mặt tiền của Tinh Toản, làm luôn nhà mới của bọn họ, cái này coi như là lễ vật tặng cho lễ kết hôn của bọn họ, một đồng tiền cũng không lấy, đây là do nể mặt mũi của Tần Thanh cả.
Triệu Tân Vĩ và Đỗ Vũ Phong đang ngồi hút thuốc phà khói mù mịt trên ghế sô pha, Trương Dương đi qua nói : "Tôi nói hai người có thể ra ngoài hút được không, làm cho chướng khí mù mịt, làm sao chúng tôi ngồi được?"
Triệu Tân Vĩ nói : "Thị trưởng Trương đã lên tiếng, chúng ta mau ra ngoài hút đi"
Khương Lượng ở trong phòng bếp kêu lên : "Nguyệt Mai, lấy cho anh hai củ tỏi"
Trầm Vi nói : "Để em đi"
Mọi người cười tủm tỉm nhìn Tần Bạch, Lý Nguyệt Mai nói :" Tần Bạch, thật là có phúc khí nha, tìm được một cô gái vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền nữa"
Trương Dương nói : "Tần Bạch cũng không khách khí, cái này gọi là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc"
Tần Bạch chỉ vào cái lò vi ba, nói : "Chị dâu, cái này là lễ vật em tặng cho nhà chị"
Lý Nguyệt Mai nói : "Cần gì phải khách khí như vậy"
Trương Dương nói : "Tôi không khách khí, chỉ viết một bức tranh chữ, xin bà chị vui lòng nhận cho"
Lý Nguyệt Mai đã sớm nghe nói Trương Dương viết chữ rất đẹp, tràn đầy hy vọng mở bức tranh chữ của hắn ra, thấy bên trong viết : "Huynh đệ như tay chân"
Lý Nguyệt Mai là một nhà giáo rất có văn hóa, biết câu này còn thiếu một đoạn là thê tử như quần áo, Lý Nguyệt Mai chỉ vào mũi Trương Dương nói : "Tốt, cậu đến xúi giục chúng tôi chia ly phải không"
Trương Dương cười ha hả nói : "Chị dâu suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ là muốn biểu đạt tình cảm anh em thôi, về phần cái khác đúng là không có nghĩ"
Ngưu Văn Cường lên tiếng : "Huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo, tôi thấy chị dâu của chúng ta chính là đồ lót thiếp thân của Khương Lượng đây"
Đỗ Vũ Phong nói : "Đúng vậy, đồ lót thiếp thân, nhất là mặc mười năm, cũng không thay ra"
Lý Nguyệt Mai thấy cả đám nhóc này trêu đùa mình, cười nói : "Đỗ Vũ Phong, trở về tôi sẽ đem lời nói của cậu nói cho vợ cậu biết"
Đỗ Vũ Phong vội vàng xua tay, nói : "Ngàn vạn lần đừng, nhà của em có một động vật bảo hộ cấp một của quốc gia, cọp đông bắc, chính là một cọp mẹ hoang dại đó"
Mọi người đều nở nụ cười.
Lý Nguyệt Mai nói : "Không nói lung tung với các người nữa, mau dọn bàn đi, chúng ta ăn!"
Tay nghề nấu ăn của Khương Lượng rất là tuyệt, tất cả thức ăn tối hôm nay đều là do một tay hắn chế biến, Ngưu Văn Cường mang theo một chai rượu Ngũ Lương, nhà máy thuộc da gần đây làm ăn không tồi, Ngưu Văn Cường cũng có đường làm ăn rộng mở, cái chân chính khiến cho thằng nhãi này đắc ý chính là tình cảm của hắn và Đổng Hân Vũ đã có chút tiến triển, nhân tâm đã chiếm được rồi, đương nhiên là trở nên hùng hồn, huống chi Ngưu Văn Cường vốn là một chuyên gia.
Đỗ Vũ Phong nói : "Một chai rượu Ngũ Lương không đủ đâu"
Ngưu Văn Cường nói : "Yên tâm, trong xe của tôi còn, gần đây bận rộn làm nghiệp vụ của nhà máy, cho nên thùng xe của tôi lúc nào cũng có hai chai rượu cả"
Triệu Tân Vĩ nói :" Vậy thì mới được, nếu chúng ta đều uống say, vậy thì ngủ ở chổ nào?"
Khương Lượng mang đồ ăn ra, nói : "Uống say thì ngủ ở đây, ba căn phòng bên trong tất cả đều là sàn gỗ, các người ngủ dưới đất hết"
Lý Nguyệt Mai cười cười giúp Khương Lượng cởi tạp đề ra : "Lão Khương, anh cùng bọn họ uống rượu đi, đừng để khách quý của chúng ta bị đói"
Khương Lượng nói : "Nguyệt Mai, em đi nấu hai con cá đi"
Ngưu Văn Cường nói : "Không cần phải phong phú như vậy"
Khương Lượng nói : "Chị dâu của cậu làm món cá kho tuyệt nhất Giang thành đó, không ăn là tổn thất của cậu"
Lý Nguyệt Mai cười nói : "Được rồi, anh đừng tâng bốc em nữa"
Mọi người ngồi vây lại bàn ăn, Tần Bạch mở chai rượu ra rót đầy cho mỗi người, đến khi rót cho hắn thì lại đổi qua tuyết bích, Đỗ Vũ Phong nhất thời không vui : "Tôi nói tiểu Tần này, sao cậu lại không uống?"
Tần Bạch nói : "Em lái xe mà"
Ngưu Văn Cường nói : "Lái xe không phải là lý do"
Triệu Tân Vĩ cười nói : "Để xe ở lại, uống say thì đón taxi về"
Tần Bạch không muốn uống, lúc này Trầm Vi đi vào trong bếp hỗ trợ, hắn nhìn thoáng qua phòng bếp một chút, cầu xin nói : "Các vị lão đại, em ... em chuẩn bị có con ..."
Mọi người đều bật cười to lên, mặt của Tần Bạch thì đỏ rừng lên, lúng lúng nói : "Lý giải muôn năm, lý giải muôn năm" Hắn nói ra cái lý do này rồi, mọi người đương nhiên là không miễn cưỡng hắn uống rượu. Khương Lượng giơ ly lên nói : "Đám bạn bè chúng ta đã lâu rồi không ngồi chung thế này, tôi đề nghị, trước tiên làm ba ly, sau đó nói, thế nào?" Đề nghị của hắn được nhất trí tán thành.
Qua ba ly rượu, Khương Lượng lại nói : "Ngày hôm nay để tôi làm người nói đầu tiên, chúc mừng Trương Dương thăng nhiệm thường ủy thành phố Phong Trạch làm chủ đề, mỗi người kính hắn hai ly rượu, thế nào?" Vẫn được nhất trí tán thành.
Trương Dương nâng ly rượu lên cười nói : "Đừng chơi xa luân chiến, thật phiền phức, cứ như vậy đi, mỗi người uống hai ly rượu nhỏ, tôi uống một ly rượu lớn, miễn uống từng chút từng chút" Thằng nhãi này đổ rượu trong ly của mình ra một ly uống trà lớn.
Ngưu Văn Cường khen : "Trương Dương, tôi phục cậu nhất ở hai chuyện, một là tửu lượng của cậu, hai là duyên con gái của cậu"
Triệu Tân Vĩ nói : "Tửu lượng của Trương Dương nếu xưng là đệ nhị Giang thành, không ai dám tự xưng đệ nhất Giang thành đâu"
Trương Dương gắp một miếng thịt bò do tự tay Khương Lượng làm, khen : "Ngon thật, tay nghề của lão Khương càng ngày càng tăng, tôi thấy cậu không thích hợp làm công an đâu, thẳng thắn đi làm đầu bếp đi"
Khương Lượng nói : "Cậu không biết đấy thôi, hồi còn bé nguyện vọng lớn nhất của tôi là đi làm đầu bếp, khi đó nghèo quá, tôi thấy đầu bếp nấu cơm cho người khác, có cái gì ngon đều là đi qua miệng của họ trước, trên đời này, không có chuyện gì hạnh phúc hơn làm đầu bếp, sau này trưởng thành mới biết, đầu bếp cũng có đạo đức nghề nghiệp"
Lý Nguyệt Mai mang một phần cá kho ra, cười nói : "Bây giờ anh cũng có cái bệnh đó thôi, lúc nấu ăn cũng bốc một miếng nếm thử, miếng thứ nhất luôn luôn là anh ăn"
Cả đám đều nở nụ cười, bầu không khí gia đình như vậy làm cho mỗi người cảm thấy thoải mái.
Trương Dương nâng ly lên đề nghị : "Lão Khương và chị dâu vất vả như vậy, chúng ta kính hai vợ chồng họ một ly, chúc bọn họ răng long đầu bạc, bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp tái sinh quý tử"
Lý Nguyệt Mai cười nói : "Trương Dương, cậu thật sự là biết nói đấy, lời này đối với chúng tôi không thích hợp đâu, cậu hẳn là nên nói với Tần Bạch và Trầm Vi đi"
Triệu Tân Vĩ nói : "Hai câu trước còn có thể thông qua, chỉ có câu cuối cùng là không được, cậu không phải là buộc người ta phạm sai lầm chứ? Trái với chính sách kế hoạch hóa gia đình là sẽ bị đuổi việc đấy"
Khương Lượng nói : "Một đứa con là đủ làm tôi đau đầu rồi, xã hội bây giờ, áp lực sinh hoạt quá lớn, sinh nhiều con để làm gì?"
Lý Nguyệt Mai nâng ly rượu lên : " Trương Dương, tôi phải kính cậu một ly"
Trương Dương cười nói : "Chị dâu, chị không cần khách khí với tôi như vậy"
Lý Nguyệt Mai nói : "Chuyện của Lý Huy tôi cầu cậu" Quả nhiên là đem trọng tâm câu chuyện đến vấn đề công tác của em trai cô ta.
Trương Dương nói : "Chị dâu, có chuyện tôi không rõ, em trai của chị rõ ràng có thể tiến vào trong hệ thống công an, vì sao không cho hắn đi theo anh Khương làm?" Trương Dương hỏi rất đúng tình hình thực tế, chỉ bằng quan hệ của Khương Lượng trong hệ thống công an, chỉ cần nói một câu, thì cậu em vợ tiến vào trong hệ thống công an hẳn là không có bất luận vấn đề gì, cần gì phải nhét Lý Huy vào trong ban chỉ huy xây dựng sân bay.
Lý Nguyệt Mai thở dài nói : "Nhà của chúng tôi đã có một công an rồi, tôi với anh Khương của cậu kết hôn nhiều năm như vậy, cũng không thấy hắn sống yên ổn bao giờ cả, có vụ án, nửa đêm phải thức dậy, bận liên tiếp vài ngày không thấy mặt mũi đâu, mỗi khi hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi lại lo lắng vô cùng, nửa đêm có điện thoại vang lên, tôi lại sợ hết hồn, rất sợ có tin tức không tốt nào truyền đến, Khương Lượng đã như vậy, tôi cũng không thay đổi được, tôi không muốn em trai tôi cũng làm công an, không muốn lại thêm một người làm cho tôi lo lắng"
Lời nói của Lý Nguyệt Mai đã làm cho tất cả mọi người im lặng xuống, Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch đều là hình cảnh, bọn họ vô cùng cảm động vì lời nói của Lý Nguyệt Mai, còn Trầm Vi thì cắn cắn môi, nắm chặt lấy bàn tay to của Tần Bạch.
Khương Lượng nói : "Đang tốt đẹp, nói những chuyện không vui này để làm gì?"
Đỗ Vũ Phong nói : "Chị dâu nói đúng, bọn em làm công an, nếu đã chọn con đường này thì phải đi tiếp, không làm thất vọng người khác, không làm thất vọng huy hiệu trên vành nóng, không làm thất vọng dân chúng cũng không làm chuyện có lỗi với người nhà, nếu như cho em cơ hội lựa chọn lại lần nữa, em nghĩ em sẽ tiếp tục đi trên con đường này"
Khương Lượng gật đầu nói : "Hạnh phúc lớn nhất của con người chính là có thể tìm thấy được cảm giác thành tựu trong sự nghiệp của mình, mà tôi vừa vặn tìm thấy được loại hạnh phúc này" Hắn nâng ly rượu lên nói : "Lời mạnh miệng không cần phải nói, tất cả đều ở trong rượu"
Trương Dương nói : "Đúng vậy, tất cả đều ở trong rượu, chuyện của Lý Huy cứ giao cho tôi, nhưng mà tôi cũng nói trước nhé, nếu như hắn làm không được, thì sớm muộn gì tôi cũng đuổi hắn ra ngoài thôi"
Lý Nguyệt Mai cười nói : "Được, nếu như nó không có bản lĩnh đó, cậu muốn giữ, chúng tôi cũng không cho nó ở lại đâu"
Bọn họ ở nhà Khương Lượng uống đến mười giờ tối mới kết thúc, trong các đấng mày râu ở đây, ngoại trừ Trương Dương và Tần Bạch ra thì những người khác đều say, tuy rằng Khương Lượng cực lực giữ mọi người ở lại ngủ, nhưng mà không ai có khả năng làm loại chuyện như vậy.
Mọi người ngất ngưởng rời đi, Trương Dương đỡ lấy Ngưu Văn Cường ôm lấy Triệu Tân Vĩ đi ra, còn Tần Bạch thì phụ trách nâng Đỗ Vũ Phong.
Trương Dương giao Đỗ Vũ Phong cho Tần Bạch và Trầm Vi, để vợ chồng son bọn họ đưa Đỗ Vũ Phong về nhà, hắn ném Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ ra phía sau xe tải của mình, Ngưu Văn Cường say rượu hét lớn : "Uống chưa đã, muốn uống tiếp .."
Tâm tình của Triệu Tân Vĩ tối nay cũng tăng vọt, nói : "Đi, tôi mời ... ăn đồ nướng"
Trương Dương nghe hai người nói chuyện không còn rõ ràng, cười lắc đầu nói : "Quên đi, tối nay không uống nữa, đến chổ của tôi ngủ"
Triệu Tân Vĩ nói : "Không muốn ngủ"
Ngưu Văn Cường nói : "Ngủ một mình không được, tôi muốn ... Đổng Hân Vũ ..."
Trương Dương cười ha hả, thật sự là rượu vào thì làm gan anh hùng to ra, Ngưu Văn Cường cái gì cũng dám nói ra ngoài cả, hắn lái xe chạy về chổ ở của mình. Hai người ở phía sau ồn ào đòi đi uống rượu, Trương Dương nói : "Rượu là ma quỷ, uống nhiều sẽ say, chúng ta còn phải giữ suy nghĩ tỉnh táo để xây dựng đại nghiệp khoa học xã hội chủ nghĩa chứ"
Ngưu Văn Cường nói chuyện mơ hồ :" Tôi là một nhà tư bản, tôi chỉ muốn kinh doanh tốt ... nhà máy thuộc da ..."
Triệu Tân Vĩ nói : "Tôi không chịu nổi, không chịu nổi ..."
Trương đại quan nhân cười nói : "Người ta muốn đàn bà, cậu chịu không nổi cái gì?"
Triệu Tân Vĩ nói : "Tôi muốn đi tiểu, nếu cậu không dừng xe, tôi sẽ tiểu lên xe của cậu"
Trương đại quan nhân vội vã dừng xe lại, con người uống say rồi cái gì cũng có thể làm cả, ngay cả một người bình thường chú trọng đến hình tượng như Triệu Tân Vĩ, mà lúc này cũng có hình hài phóng túng.
Triệu Tân Vĩ lắc lư xuống xe, quay đầu vào cột điện mà đi xùy xùy, Trương đại quan nhân lắc đầu, rượu thật sự đúng là tai họa.
Triệu Tân Vĩ đi xong còn run run mấy cái, mắt say lờ đờ nhìn về phía trước : "Khu trò chơi ... Kim Toa ... à ... Trương Dương... chúng ta vào đó chơi đi ..."
Trương Dương nghe đến hai chữ Kim Toa liền không khỏi sửng sốt, đưa mắt lên nhìn, thấy trên hộp đèn cách đó không xa có năm chữ rất lớn : Khu trò chơi Kim Toa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.