Y Đạo Quan Đồ

Chương 1427: Luân phiên động viên (3)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Mấy vị thường ủy đều buồn bực, anh đã chạy đến kinh thành rồi, công tác bên này anh định làm như thế nào?

Trương Dương nói: Thật ra cho dù không có luân phiên huấn luyện trường đảng lần này, tôi cũng chuẩn bị sắp tới sẽ đến kinh thành một chuyến, chuyện bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải cần làm một số công tác, đồng chí Quân Cường, anh là chủ nhiệm phòng xây dựng, chúng ta phải trong thời gian tôi đi học tranh thủ sớm làm xong chuyện này.

Bộ trưởng Tuyên truyền Vương Quân Cường liên tục gật đầu, nhưng trong lòng thì không tin trong một tháng có thể làm xong chuyện này.

Trương Dương lại nói: Tôi tuy rằng tới kinh thành, nhưng công tác ở đây cũng không được buông lỏng, có mấy chuyện mà lần trước tôi cũng đã nói, thứ nhất, khen thưởng phải lập tức chứng thực, thứ hai việc trả đất của khu khai phá cho dân cũng phải làm nhanh, thứ ba việc chỉnh đốn thành thị của Tân Hải phải tiếp tục, tôi hy vọng sau khi tôi trở về, ba chuyện này đã được làm xong, công tác Đảng vẫn do đồng chí Lưu Kiến Thiết tạm thời phụ trách, công tác chính phủ thì có huyện trưởng Hứa nắm rồi, về chuyện của khu khai phá thì do đồng chí Ngọc Vũ phụ trách cụ thể, tôi hy vọng, khi tôi không có mặt, mọi người có thể hợp tác đoàn kết, để Tân Hải tiếp tục phát triển vững vàng.

Hứa Song Kì thầm nghĩ trong lòng, anh chính là nhân tố không ổn định lớn nhất, chỉ cần anh đi rồi, mọi người sẽ có thể hợp tác đoàn kết.

Những thường ủy này hiện tại rất ít lên tiếng, Trương Dương bất kể nói thế nào thì phía dưới cũng không có ý kiến, cho nên cuộc họp thường ủy rất nhanh liền kết thúc.

Trương Dương cũng ngộ ra được một vài điều, những thường ủy này là dùng phương thức trầm mặc để đối kháng với mình, biểu đạt sự bất mãn đối với mình, không phải bùng nổ trong trầm mặc thì cũng là diệt vong trong trầm mặc, đám người này muốn bùng nổ ở trước mặt mình thì không có cơ hội đâu, tất cả chờ diệt vong đi.

Hứa Song Kì vừa họp xong, đứng dậy chuẩn bị đi thì Trương Dương lại nói: Lão Hứa, anh đừng đi vội, tôi có lời muốn nói với anh.

Hứa Song Kì ngồi xuống: Bí thư Trương Có chuyện gì vậy? Lúc này trong lòng không khỏi có chút đắc ý, anh không phải rất khệnh ư? Nhưng giờ vẫn bị đá đi đấy thôi? Tuy rằng chỉ một tháng, nhưng cũng đủ để Hứa Song Kì trong lòng mừng thầm một hồi.

Trương Dương nói: Lão Hừa à, trong khoảng thời gian tôi đi, công tác của Tân Hải nhờ cả vào anh.

Hứa Song Kì nói: Anh yên tâm đi, tôi sẽ tận lực làm tốt công tác bên này, Tân Hải sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Đổi thành trước đây Hứa Song Kì chí ít cũng phải khách khí một chút, nhưng hiện tại thì khác rồi, y muốn dùng ngữ khí như vậy để nói với Trương Dương rằng, đừng tưởng mình hay, không có anh thì trái đất vẫn quay thôi.

Trương đại quan nhân làm sao có thể không nghe ra ý ngầm của y, mỉm cười nói: Được, được, lão Hứa, tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của anh, nếu trong lúc tôi đi học Tân Hải xảy ra bất kỳ chuyện gì thì tôi cũng sẽ tìm anh. Những lời này tuy rằng là vừa cười vừanói, nhưng tràn ngập ý uy hiếp.

Hứa Song Kì nói: Nếu không làm tốt công tác, tự tôi sẽ khó ăn khó nói, anh không cần phải quan tâm.

Trương Dương mỉm cười gật đầu, Hứa Song Kì so với trước đây hình như cường thế hơn rồi, đấu với tao à, mày cũng phải nghĩ tới phân lượng của mày chứ.

Sau khi Trương Dương trở lại văn phòng thì gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm cũng đã nghe nói chuyện hắn phải tới trường đảng Trung ương học tập, cười nói: Sao? Còn chưa được sống mấy ngày vênh váo đã phải đi làm học sinh rồi à?

Trương đại quan nhân cảm thán nói: Đấu tranh chính trị tàn khốc phức tạp, kẻ địch âm hiểm giả dối, điều này đủ để chứng minh, một cán bộ tốt muốn thật thà làm chút việc khó cỡ nào, phải gặp phải nhiều trắc trở thế nào.

Thường Hải Tâm bật cười, cô ta lướt một cái, nhẹn nhàng đi tới phía sau Trương Dương, chủ động xoa bóp hai vai cho hắn, ôn nhu nói: Trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được anh, thật ra anh tới trường đảng học tập cũng là một chuyện tốt.

Trương Dương gật đầu: Anh cũng nghĩ như vậy, trong kế hoạch vốn là cũng phải đi một chuyến.

Thường Hải Tâm nói: Anh đi trước đi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh em, để anh ấy giành thời gian cùng anh tới chỗ giáo thụ Trình, tranh thủ thuyết phục ông ta đến giúp Tân Hải thiết kế công trình xanh hoá.



Trương Dương nói: Em không đi à?

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: Em nếu đi thì người khác chẳng phải sẽ có lời ong tiếng ve ư?

Trương Dương cười cười, hắn nói khẽ: Cứ làm việc mình thích, mặc kệ người ta!

Thường Hải Tâm vỗ vai hắn một cái, nói khẽ: Bí thư Trương, chuyên tâm công tác mới là chính bản, hiện tại toàn bộ Tân Hải đều biết chuyện anh xin bỏ huyện lập thành phố, nếu không thành công, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười anh đấy.

Những lời này của Thường Hải Tâm rất chính xác, hiện tại ở Tân Hải có khối người đang muốn thấy Trương Dương mất mặt, thời gian Thường Hải Tâm tới Tân Hải tuy rằng không dài những đã cảm thấy được áp lực chung quanh, tòa thành thị Tân Hải này không giống với những nơi mà cô ta từng làm trước đây, giữa cán bộ bản địa Tân Hải trao đổi luôn là vô cùng khó khăn, Thường Hải Tâm biết, có một số chướng ngại là người ta chế tạo ra, cán bộ bản địa Tân Hải lòng cảnh giác rất nặng, ý thức phòng bị đối với những người từ ngoài đến như bọn họ rất mạnh.

Trương Dương hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, cho nên sau khi tới Tân Hải không lâu, liền bắt đầu phát triển đoàn đội của mình một cách có ý thức, mùi thuốc súng của tầng lớp quyền lực Tân Hải càng ngày càng đậm, Trương Dương tuy rằng là người đứng đầu Tân Hải, nhưng muốn phục chúng thì nhất định phải làm ra thành tích, trước mắt mà nói, chuyện bỏ huyện lập thành phố vô cùng quan trọng, nếu chuyện này được thuận lợi phê chuẩn, Trương Dương có thể tạo ra được địa vị không thể dao động trong quan trường Tân Hải, mà sau khi huyện Tân Hải trở thành thành phố Tân Hải, sự ỷ lại vào Bắc Cảng tất nhiên sẽ giảm bớt, sự ước thúc của lãnh đạo thành phố Bắc Cảng đối với Trương Dương cũng giảm xuống theo.

Trương Dương nói: Đi, theo anh ra ngoài một chuyến.

Thường Hải Tâm nói: Đi đâu?

Trương Dương cười nói: Đi rồi biết.

Trương Dương dẫn Thường Hải Tâm tới nhà cục trưởng tài chính tín nhiệm Vương Chí Cương, Vương Chí Cương ở tại trong ký túc xá cục khoa học kỹ thuật, có điều không phải nhà lầu, mà là một nhà trệt hai mươi sáu mét vuông. Khi Trương Dương và Thường Hải Tâm tới nhà của Vương Chí Cương, nhìn thấy một cô bén đeo khăn quàng đỏ đang cho thỏ ăn.

Trương Dương cười nói: Cháu là Điềm Điềm à, cha cháu có nhà không?

Cô bé đó chính là Vương Điềm Điềm, con gái của Vương Chí Cương, nó nhìn thấy có người đến, vội vàng gọi: Mẹ ơi, mẹ ơi!

Một phụ nữa dáng người cao lớn, diện mạo thanh tú từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Trương Dương, cô ta rõ ràng ngây ra một thoáng rồi lập tức cười nói: Bí thư Trương!

Trương Dương cười nói: Chị là chị nhà à?

Nữ nhân đó là lão bà Vương Học Ninh của Vương Chí Cương, cô ta cười nói: Chí Cương vẫn chưa tan ca, Bí thư Trương, mời vào nhà ngồi.

Trương Dương cười nói: Chúng ta hay là ngồi trong vườn đi.

Vương Điềm Điềm mang ghế ra cho hai người bọn họ, Trương Dương và Thường Hải Tâm mỗi người cầm lấy một cái ghế, ngồi luôn trong sân.

Vương Học Ninh rót trà cho họ rồi đặt ở bàn đá bên cạnh, cười nói: Bí thư Trương, hai người ngồi tạm nhé, tôi đang thổi cơm, trưa nay ở lại đây ăn cơm đi.



Trương Dương cười nói: Thôi, chúng tôi đợi Chí Cương về, nói xong chuyện là đi. Chị nhà, chị biết tôi à?

Vương Học Ninh lắc đầu nói: Chưa gặp mặt anh, có điều mỗi ngày tôi đều nhìn thấy anh trên tin tức Tân Hải, vừa nhìn là nhận ra ngay.

Thường Hải Tâm Ở bên cạnh nghe thấy cô ta nói như vậy thì cũng bật cười, hiệu suất xuất hiện của Trương Dương trên truyền hình Tân Hải cao thật.

Bất kể là Trương Dương hay là Thường Hải Tâm đều cảm thấy Vương Học Ninh không phải xuất thân từ gia đình bình thường, cho dù đối mặt với bí thư huyện ủy Trương Dương này, cô ta cũng không hề biểu hiện ra vẻ rụt rè, vẫn rất bình tĩnh tự nhiên.

Trương Dương cho rằng có thể là có liên quan tới Vương Học Ninh xuất thân từ đại học Thanh Hoa, dù sao cũng được giáo dục cao đẳng, tất nhiên là không giống người bình thường.

Vương Chí Cương mười hai giờ mười lăm mới về đến nhà, nhìn thấy Trương Dương và Thường Hải Tâm, gã bất giác ngây người, cười nói: Bí thư Trương, ngài sao lại tới đây? Có chuyện gì thì gọi tôi tới văn phòng là được mà.

Trương Dương cười nói: Tôi tới tìm anh nói chút chuyện, thuận tiện tới nhà anh chơi một chút.

Vương Chí Cương nói: Học Ninh, vị này là bí thư huyện ủy Trương, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn đi!

Vương Điềm Điềm nghe thấy là ra ngoài ăn thì vui vẻ nhảy cẫng lên.

Vương Học Ninh nói: Em đã thổi xong cơm rồi!

Vương Chí Cương nói: Để lại buổi tối ăn!

Trương Dương cười nói: Không vội, Chí Cương, tôi tới đây là có chuyện muốn nói với hai người.

Vương Học Ninh nghe thấy là hai người thì mới biết chuyện này có liên quan tới mình.

Trương Dương mở ví ra, lấy một tờ chi phiếu đưa cho Vương Chí Cương: Ở đây có mười vạn đồng, là khen thưởng cho hai vợ chồng các anh đã làm ra cống hiến nổi bật cho hệ thống chiếu sáng năng lượng mặt trời.

Vương Chí Cương vội vàng trả lại tờ chi phiếu đó cho Trương Dương: Tôi không nhận, tôi không thể nhận được, bí thư Trương, đã nói đây là thành quả của cục khoa học kỹ thuật mà.

Trương Dương nói: Phần thưởng của cục khoa học kỹ thuật gần tới sẽ vào tài khoản, tôi không phải đã phê rồi ư? Nói rồi hắn lại đẩy tờ chi phiếu qua.

Vương Chí Cương nói: Bí thư Trương, tôi thực sự không cần đâu mà, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho mọi người, tôi không muốn nhận gì từ huyện lý cả.

Trương Dương nói: Chị nhà, chị nhận đi!

Vương Học Ninh cười nói: Tôi nghe theo anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook