Chương 2189: Luôn có những bất ngờ (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Lần này tổng cộng có hai người tới, một vị là chủ nhiệm phòng năm Hứa Bá Đạt của Trung kỉ ủy, một vị là thư ký của hắn Dương Văn Học, Hứa Bá Đạt bốn mươi tuổi, cũng được coi là trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhìn thấy Trương Dương, hắn vươn tay vươn tay ra: Đồng chí Trương Dương, nghe danh đã lâu, cám ơn anh đã phối hợp với công tác của chúng tôi.
Trương Dương vươn tay phải ra, hiện tại cánh tay trái hắn vẫn đang bó bột, chỉ có thể sử dụng được cái tay này, bắt tay với Hứa Bá Đạt rồi nói: Nghe nói các anh tìm tôi, tôi đương nhiên phải coi trọng, có điều chức quan của tôi quá nhỏ, chắc không nên kinh động tới Hứa chủ nhiệm chỉ.
Hứa Bá Đạt cười ha ha: Anh đúng là hài hước. Ánh mắt hắn nhìn chung quanh tòa trạch viện rồi nói: Hoàn cảnh đúng là không tồi.
Trương Dương không mời bọn họ vào trong nhà ngồi, mà chỉ chỉ vào bàn đá dưới một gốc đại thụ: Mời ngồi!
Sau khi Hứa Bá Đạt và thư ký ngồi xuống, Trương Dương rót cho bọn họ một ly trà, mỉm cười nói: Không biết chủ nhiệm Hứa tìm tôi có chuyện gì? Thật ra Hứa Bá Đạt trong điện thoại đã nói rồi, muốn hỏi một số chuyện về Hương Sơn biệt viện, cho nên Trương Dương mới lựa chọn nơi này để gặp mặt bọn họ.
Hứa Bá Đạt nói: Căn cứ vào chuyện mà tôi tìm hiểu được thì tòa trạch viện này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho anh?
Trương Dương gật đầu nói: trên Di chúc ghi rất rõ, Thiên Trì tiên sinh tặng tòa biệt viện này cho tôi, có điều sách bên trong thư phòng thì là tặng cho một người khác, có vấn đề gì à?
Hứa Bá Đạt cười nói: Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là tới để chứng thực một chút thôi.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Hứa có gì cứ nói.
Hứa Bá Đạt nói: Giá của tòa biệt viện này hiện tại bao nhiêu anh có biết không?
Trương Dương nói: Tiên sinh tặng tòa nhà này cho tôi là sự quan ái đối với tôi, nếu có thể thì tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại tòa nhà này, sẽ không làm ra chuyện chuyển nhượng hay bán, đó là sự tôn trọng tối thiểu nhất của tôi đối với tiên sinh.
Hứa Bá Đạt nói: Đồng chí Trương Dương, anh có thể cung cấp giấy chứng nhận tương quan về tòa nhà này cho tôi xem hay không?
Trương Dương vui vẻ đáp ứng: Không thành vấn đề! Hắn đứng dậy đi vào trong nhà, không bao lâu sau thì giấy tờ liên quan tới nhà cửa, đưa cho Hứa Bá Đạt, Hứa Bá Đạt nhất nhất nghiệm chứng, sau khi trưng cầu ý kiến của Trương Dương thì chụp ảnh để giữ lại.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Hứa, Hương Sơn biệt viện có vấn đề gi ư?
Hứa Bá Đạt nói: trên Thủ tục thì hoàn toàn hợp pháp, khu đất này cũng là năm đó chính phủ đặc biệt phê cho Thiên Trì tiên sinh, có điều tòa trạch viện này lại là một vị thương nhân bỏ vốn dựng lên.
Trương đại quan nhân ý thức được gì đó, không khỏi nhíu mày.
Hứa Bá Đạt nói1 Thật ra cũng không cần thiết phải giấu giếm, thương nhân đó tên là Hà Trường An.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Thiên Trì tiên sinh và Hà Trường An hiện giờ đều đã không còn, chuyện cụ thể chỉ có những người đương sự mới biết.
Hứa Bá Đạt nói: Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là một số điều tra theo lệ thôi, cũng không phải là nhắm vào anh, cũng không nhắm vào bất kỳ ai.
Trương Dương nói: Có thể dẫn tới sự chú ý của các anh thì khẳng định không phải là việc nhỏ, chủ nhiệm Hứa cho dù không nói thì tôi cũng có thể đoán được một chút. Trương đại quan nhân nhớ tới cuộc nói chuyện với La Tuệ Ninh trước đó, chẳng lẽ có người đang định dùng vấn đề hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh để gây rắc rối.
Hứa Bá Đạt nói: Đồng chí Trương Dương, anh nghĩ nhiều rồi. Hắn đứng dậy cáo từ, trước khi rời đi lại dừng chân nói: Đúng rồi, có chuyện anh chắc không biết, bởi vì vấn đề quy hoạch cảnh khu, chính vụ đã xếp tòa trạch viện này vào phạm vi di dời, có thể tòa trạch viện này rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa.
Trương đại quan nhân nghe vậy thì sửng sốt, tin tức này hắn vẫn chưa được nghe nói, Hứa Bá Đạt từ vẻ mặt kinh ngạc của Trương Dương nghiệm chứng được hắn quả nhiên không biết chuyện này, cười cười rồi xoay người rời đi.
Trương Dương ngồi xuống bàn đá, cầm cốc trà vẫn còn hơi ấm của mình trên bàn lên, hai mắt không tự chủ được híp lại, tòa trạch viện này của Thiên Trì tiên sinh đột nhiên dẫn tới sự hứng thú của nhiều người như vậy, chuyện này cũng không tầm thường, bắt đầu từ lúc La Tuệ Ninh nói với hắn có người ở đang điều tra hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, chuyện quay chung quanh Thiên Trì tiên sinh liên tiếp xảy ra, trong kinh thành rất nhiều người đều biết La Tuệ Ninh là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, cũng hiểu rõ hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh là do La Tuệ Ninh phụ trách quản lý, người không biết thân phận của La Tuệ Ninh đã ít lại càng ít, một khi đã như vậy, vẫn có người dám cả gan làm khó dễ, có thể thấy được người đang chọc ngoáy kia tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Trương Dương nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, theo động tĩnh ở cửa phòng, Trần Tuyết xuất hiện trước mặt hắn, khi Trần Tuyết đến vừa hay nhìn thấy Hứa Bá Đạt đi, nói khẽ: Anh có khác à!
Trương Dương lúc này mới ra hôm nay là chủ nhật, Trần Tuyết không phải đi học, hắn lắc đầu: Không phải khác, nói chính xác thì là khách không mời mà đến.
Trần Tuyết nói: Nếu là khách không mời mà đến thì chiêu đãi họ làm gì? Đừng làm nhiễu loạn sự thanh tịnh của nơi này. Cô ta cầm hai chén trà còn thừa trên bàn lên rồi hắt vào vườn hoa.
Trương Dương nói: Có người muốn hủy nơi này!
Vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn bình thản như không, tựa hồ trên đời này rất khó có chuyện gì có thể xúc động đến cô ta. Cô ta nói khẽ: Nơi này là hẻo lánh, ngại gì ai tới?
Chỉ nói là quy hoạch cảnh khu, vừa hay Hương Sơn cũng nằm trong phạm vi di dời.
Trần Tuyết nói: Anh thấy thế nào?
Trương Dương nói: Tôi cảm thấy đây là âm mưu!
Trần Tuyết nói: Trong mắt quan viên, một chuyện bất kỳ một chuyện gì cũng đều có âm mưu.
Trương Dương nói: Nghe cô nói như vậy, cô cũng không cần tòa trạch viện này?
Trần Tuyết nói: với địa vị của Thiên Trì tiên sinh trong giới thư pháp thì nơi này phải được bảo hộ mới đúng.
Trương Dương nói: Cho nên tôi càng cảm thấy chuyện này là âm ưu.
Trần Tuyết nhìn nhìn cánh tay hắn rồi nói: Anh gần đây có tìm người nào bói mạng cho không?
Trương Dương ngây ra, lập tức cười nói: Tôi không tin thứ đó.
Trần Tuyết nói: Tổng cảm thấy anh lần này tới kinh thành có hơi nhiều tai nạn.
Trương Dương nói: Tôi trước giờ lúc nào cũng gặp toàn tai nạn, đúng rồi, tôi quên nói với cô, tôi và Yên Nhiên hôm qua đăng ký kết hôn rồi. Trương đại quan nhân cũng không biết vì sao lại nói ra chuyện này.
Trần Tuyết vẫn bình tĩnh như không, khóe môi lộ ra ý cười thản nhiên: Chúc mừng hai người.
Trương đại quan nhân nói: Trong lòng tôi có chút bất an.
Vì sao bất an?
Trương Dương nói: Trong lòng Cô ta chỉ có mình tôi, nhưng trong lòng tôi lại có quá nhiều người.
Trần Tuyết nói: Một khi đã như vậy thì vì sao không thay đổi bản thân?
Trương Dương nói: Chờ tôi ý thức được tình cảm quan của mình không hợp với cái thế giới này thì sai lầm đã thành rồi, giờ ở trước mặt tôi chỉ có hai con đường.
Trần Tuyết chớp chớp hai mắt.
Trương đại quan nhân nói: Làm Vi Tiểu Bảo hay là làm Trần Thế Mỹ?
Trần Tuyết thở dài: Chuyện này thì tôi chịu không giúp anh được, thật ra loại người như anh cứ sống ở thời cổ đại là tốt nhất, đương kim xã hội không dung thứ được anh, anh tự cho là đa tình, nhưng thật ra là ích kỷ, có thể nhìn ra, anh đang cố tìm cớ cho cái tính hoa tâm của mình.
Trương đại quan nhân cũng thở dài nói: Chẳng trách tôi thủy chung cảm thấy cô mới là người hiểu tôi nhất.
Trương Dương vươn tay phải ra, hiện tại cánh tay trái hắn vẫn đang bó bột, chỉ có thể sử dụng được cái tay này, bắt tay với Hứa Bá Đạt rồi nói: Nghe nói các anh tìm tôi, tôi đương nhiên phải coi trọng, có điều chức quan của tôi quá nhỏ, chắc không nên kinh động tới Hứa chủ nhiệm chỉ.
Hứa Bá Đạt cười ha ha: Anh đúng là hài hước. Ánh mắt hắn nhìn chung quanh tòa trạch viện rồi nói: Hoàn cảnh đúng là không tồi.
Trương Dương không mời bọn họ vào trong nhà ngồi, mà chỉ chỉ vào bàn đá dưới một gốc đại thụ: Mời ngồi!
Sau khi Hứa Bá Đạt và thư ký ngồi xuống, Trương Dương rót cho bọn họ một ly trà, mỉm cười nói: Không biết chủ nhiệm Hứa tìm tôi có chuyện gì? Thật ra Hứa Bá Đạt trong điện thoại đã nói rồi, muốn hỏi một số chuyện về Hương Sơn biệt viện, cho nên Trương Dương mới lựa chọn nơi này để gặp mặt bọn họ.
Hứa Bá Đạt nói: Căn cứ vào chuyện mà tôi tìm hiểu được thì tòa trạch viện này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho anh?
Trương Dương gật đầu nói: trên Di chúc ghi rất rõ, Thiên Trì tiên sinh tặng tòa biệt viện này cho tôi, có điều sách bên trong thư phòng thì là tặng cho một người khác, có vấn đề gì à?
Hứa Bá Đạt cười nói: Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là tới để chứng thực một chút thôi.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Hứa có gì cứ nói.
Hứa Bá Đạt nói: Giá của tòa biệt viện này hiện tại bao nhiêu anh có biết không?
Trương Dương nói: Tiên sinh tặng tòa nhà này cho tôi là sự quan ái đối với tôi, nếu có thể thì tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại tòa nhà này, sẽ không làm ra chuyện chuyển nhượng hay bán, đó là sự tôn trọng tối thiểu nhất của tôi đối với tiên sinh.
Hứa Bá Đạt nói: Đồng chí Trương Dương, anh có thể cung cấp giấy chứng nhận tương quan về tòa nhà này cho tôi xem hay không?
Trương Dương vui vẻ đáp ứng: Không thành vấn đề! Hắn đứng dậy đi vào trong nhà, không bao lâu sau thì giấy tờ liên quan tới nhà cửa, đưa cho Hứa Bá Đạt, Hứa Bá Đạt nhất nhất nghiệm chứng, sau khi trưng cầu ý kiến của Trương Dương thì chụp ảnh để giữ lại.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Hứa, Hương Sơn biệt viện có vấn đề gi ư?
Hứa Bá Đạt nói: trên Thủ tục thì hoàn toàn hợp pháp, khu đất này cũng là năm đó chính phủ đặc biệt phê cho Thiên Trì tiên sinh, có điều tòa trạch viện này lại là một vị thương nhân bỏ vốn dựng lên.
Trương đại quan nhân ý thức được gì đó, không khỏi nhíu mày.
Hứa Bá Đạt nói1 Thật ra cũng không cần thiết phải giấu giếm, thương nhân đó tên là Hà Trường An.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Thiên Trì tiên sinh và Hà Trường An hiện giờ đều đã không còn, chuyện cụ thể chỉ có những người đương sự mới biết.
Hứa Bá Đạt nói: Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là một số điều tra theo lệ thôi, cũng không phải là nhắm vào anh, cũng không nhắm vào bất kỳ ai.
Trương Dương nói: Có thể dẫn tới sự chú ý của các anh thì khẳng định không phải là việc nhỏ, chủ nhiệm Hứa cho dù không nói thì tôi cũng có thể đoán được một chút. Trương đại quan nhân nhớ tới cuộc nói chuyện với La Tuệ Ninh trước đó, chẳng lẽ có người đang định dùng vấn đề hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh để gây rắc rối.
Hứa Bá Đạt nói: Đồng chí Trương Dương, anh nghĩ nhiều rồi. Hắn đứng dậy cáo từ, trước khi rời đi lại dừng chân nói: Đúng rồi, có chuyện anh chắc không biết, bởi vì vấn đề quy hoạch cảnh khu, chính vụ đã xếp tòa trạch viện này vào phạm vi di dời, có thể tòa trạch viện này rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa.
Trương đại quan nhân nghe vậy thì sửng sốt, tin tức này hắn vẫn chưa được nghe nói, Hứa Bá Đạt từ vẻ mặt kinh ngạc của Trương Dương nghiệm chứng được hắn quả nhiên không biết chuyện này, cười cười rồi xoay người rời đi.
Trương Dương ngồi xuống bàn đá, cầm cốc trà vẫn còn hơi ấm của mình trên bàn lên, hai mắt không tự chủ được híp lại, tòa trạch viện này của Thiên Trì tiên sinh đột nhiên dẫn tới sự hứng thú của nhiều người như vậy, chuyện này cũng không tầm thường, bắt đầu từ lúc La Tuệ Ninh nói với hắn có người ở đang điều tra hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, chuyện quay chung quanh Thiên Trì tiên sinh liên tiếp xảy ra, trong kinh thành rất nhiều người đều biết La Tuệ Ninh là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, cũng hiểu rõ hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh là do La Tuệ Ninh phụ trách quản lý, người không biết thân phận của La Tuệ Ninh đã ít lại càng ít, một khi đã như vậy, vẫn có người dám cả gan làm khó dễ, có thể thấy được người đang chọc ngoáy kia tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Trương Dương nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, theo động tĩnh ở cửa phòng, Trần Tuyết xuất hiện trước mặt hắn, khi Trần Tuyết đến vừa hay nhìn thấy Hứa Bá Đạt đi, nói khẽ: Anh có khác à!
Trương Dương lúc này mới ra hôm nay là chủ nhật, Trần Tuyết không phải đi học, hắn lắc đầu: Không phải khác, nói chính xác thì là khách không mời mà đến.
Trần Tuyết nói: Nếu là khách không mời mà đến thì chiêu đãi họ làm gì? Đừng làm nhiễu loạn sự thanh tịnh của nơi này. Cô ta cầm hai chén trà còn thừa trên bàn lên rồi hắt vào vườn hoa.
Trương Dương nói: Có người muốn hủy nơi này!
Vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn bình thản như không, tựa hồ trên đời này rất khó có chuyện gì có thể xúc động đến cô ta. Cô ta nói khẽ: Nơi này là hẻo lánh, ngại gì ai tới?
Chỉ nói là quy hoạch cảnh khu, vừa hay Hương Sơn cũng nằm trong phạm vi di dời.
Trần Tuyết nói: Anh thấy thế nào?
Trương Dương nói: Tôi cảm thấy đây là âm mưu!
Trần Tuyết nói: Trong mắt quan viên, một chuyện bất kỳ một chuyện gì cũng đều có âm mưu.
Trương Dương nói: Nghe cô nói như vậy, cô cũng không cần tòa trạch viện này?
Trần Tuyết nói: với địa vị của Thiên Trì tiên sinh trong giới thư pháp thì nơi này phải được bảo hộ mới đúng.
Trương Dương nói: Cho nên tôi càng cảm thấy chuyện này là âm ưu.
Trần Tuyết nhìn nhìn cánh tay hắn rồi nói: Anh gần đây có tìm người nào bói mạng cho không?
Trương Dương ngây ra, lập tức cười nói: Tôi không tin thứ đó.
Trần Tuyết nói: Tổng cảm thấy anh lần này tới kinh thành có hơi nhiều tai nạn.
Trương Dương nói: Tôi trước giờ lúc nào cũng gặp toàn tai nạn, đúng rồi, tôi quên nói với cô, tôi và Yên Nhiên hôm qua đăng ký kết hôn rồi. Trương đại quan nhân cũng không biết vì sao lại nói ra chuyện này.
Trần Tuyết vẫn bình tĩnh như không, khóe môi lộ ra ý cười thản nhiên: Chúc mừng hai người.
Trương đại quan nhân nói: Trong lòng tôi có chút bất an.
Vì sao bất an?
Trương Dương nói: Trong lòng Cô ta chỉ có mình tôi, nhưng trong lòng tôi lại có quá nhiều người.
Trần Tuyết nói: Một khi đã như vậy thì vì sao không thay đổi bản thân?
Trương Dương nói: Chờ tôi ý thức được tình cảm quan của mình không hợp với cái thế giới này thì sai lầm đã thành rồi, giờ ở trước mặt tôi chỉ có hai con đường.
Trần Tuyết chớp chớp hai mắt.
Trương đại quan nhân nói: Làm Vi Tiểu Bảo hay là làm Trần Thế Mỹ?
Trần Tuyết thở dài: Chuyện này thì tôi chịu không giúp anh được, thật ra loại người như anh cứ sống ở thời cổ đại là tốt nhất, đương kim xã hội không dung thứ được anh, anh tự cho là đa tình, nhưng thật ra là ích kỷ, có thể nhìn ra, anh đang cố tìm cớ cho cái tính hoa tâm của mình.
Trương đại quan nhân cũng thở dài nói: Chẳng trách tôi thủy chung cảm thấy cô mới là người hiểu tôi nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.