Chương 2099: Mặt ngoại giao (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Chuông cửa vang lên không lâu thì nhìn thấy Cố Minh Kiện ra mở cửa, từ lần trước sau khi ở kinh thành hai cha con đã đánh bay ngăn cách, Cố Minh Kiện hiện tại thường xuyên về nhà thăm cha. Nhìn thấy Trương Dương, hắn có chút kinh hỉ: Trương Dương! Anh đến đây lúc nào thế? Hắn và Trương Dương liên thủ chơi Tạ Khôn Cử và Triệu Nhu Đình một phen. Chuyện Lần đó đã khiến tình cảm của hai người tốt lên rất nhiều.
Trương Dương nói: Vừa tới, đến thăm cha!
Cố Minh Kiện từ trong đấy lòng cũng đã thừa nhận Trương Dương là một phần tử trong nhà, mời hắn vào trong nhà rồi nói: Cha tôi đang ngủ trơi trên gác, để tôi đi gọi.
Trương Dương nói: Không cần, tôi dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ được mà.
Cố Minh Kiện nói: Dưỡng Dưỡng cũng ở nhà. Vừa nói thì Cố Dưỡng Dưỡng nghe thấy động tĩnh từ trong phòng vẽ tranh đi ra, nhìn thấy Trương Dương, cô ta vui vẻ nói: Anh Trương Dương. Anh tới đây à!
Trương Dương nói: Đến thăm cha, em về từ khi nào vậy? Những lời này một lời hai ý, lập tức biểu lộ mục đích của hắn, lại uyển chuyển nói với Cố Dưỡng Dưỡng rằng mình tới đây không phải là vì cô ta.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Về được một tuần rồi, lưng cha lại bị chậc.
Trương Dương quan tâm nói: Có nặng lắm không?
Giọng nói của Cố Doãn Tri từ trên lầu vang lên: Đừng lo!
Cố Dưỡng Dưỡng thấy cha tỉnh lại thì vội vàng lên đỡ, Cố Doãn Tri xua tay nói: Không sao. Đã gần khỏi rồi. Y chậm rãi đi xuống.
Trương Dương cũng đi tới, đỡ Cố Doãn Tri ngồi xuống.
Cố Doãn Tri nói: Đội mưa lớn như vậy tới thăm tôi, xem ra tành tâm quá nhỉ!
Trương Dương cười nói: Đã muốn tới từ trước rồi, nhưng gần đây chuyện xui nhiều quá, thật sự là không thể phân thân được.
Cố Doãn Tri nói: Trên đời nào có nhiều chuyện xui như vậy, tôi thấy là tự chuốc lấy mà thôi.
Trương Dương cười cười ngượng ngùng.
Cố Minh Kiện nói: Tôi phải đi rồi!
Trương Dương nói: Không phải chứ, tôi vừa tới mà anh đã đi rồi à?
Cố Minh Kiện cười nói: Tôi cũng không phải là muốn trốn tránh anh, thực sự là có việc.
Cố Dưỡng Dưỡng ở bên cạnh nói : Hẹn với giai nhân mà, anh Trương Dương, anh đừng có quấy rầy người ta.
Trương Dương cười nói: Thì ra là vậy. Khi nào rảnh thì hẹn gặp mặt nhé.
Cố Minh Kiện nói: Chữ bát còn chưa phẩy mà, tôi đi đây.
Cố Minh Kiện đi rồi. Cố Dưỡng Dưỡng pha trà cho bọn họ, lại về phòng vẽ tranh, cô ta rất khôn khéo, nhìn ra Trương Dương lần này tới khẳng định là có chuyện tìm cha.
Cố Doãn Tri cũng quả thực có không ít lời muốn nói với Trương Dương, Trương Dương trước tiên xem vết thương ở lưng cho y, phát hiển cũng sắp khỏi hắn rồi thì cũng yên lòng: Cha à, về sau nhất định phải cẩn thận đấy! dù sao cũng lớn tuổi rồi.
Cố Doãn Tri nói: Không phụ già cũng không được, mấy ngày trước dọn phòng, khi từ thang đi xuống không cẩn thận bị trẹo lưng, con người mà, lớn tuổi đi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn.
Trương Dương nói: Cha còn chưa tới bảy mươi mà, dựa theo tiêu chuẩn phân chia hiện tại thì nhiều nhất cũng chỉ được tính là trung niên thôi.
Cố Doãn Tri cười ha ha: Tiêu chuẩn của anh hả? Theo tiêu chuẩn của tôi thì đã là lão niên rồi.Khi nóichuyện thì lộ ra vẻ thương cảm, con người chung quy rồi cũng sẽ già đi.
Trương Dương nói: Cha, Minh Kiện gần đây thế nào?
Cố Doãn Tri gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: Lần này Minh Kiện trở về, tôi cảm thấy nó đã thay đổi, xem ra chịu nhiều vấp váp như vậy cũng có lợi cho nó, trên người cũng bớt đi vẻ cao ngạo, có thêm mất phần thành thục, cũng biết quan tâm tới người nhà rồi, tóm lại nó đã trưởng thành. Thấy biến hóa của con trai, Cố Doãn Tri không nén được sự vui mừng trong lòng. Nói xong con trai, đề tài của Cố Doãn Tri lại tới con gái: Dưỡng Dưỡng cũng không tồi, gần đây một tác phẩm của nó đã được lọt vào chung kết triển lãm mỹ thuật toàn quốc, nghe chuyên gia nói thì nó ở phương diện hội họa có tiền đồ rất tốt. Nói xong con gái thì Cố Doãn Tri lại nhìn Trương Dương rồi nói: Ngược lại anh gần đây là người khiến tôi lo lắng nhiều nhất.
Trương Dương cười nói: Cha, cha đừng nghe những lời bên ngoài.
Cố Doãn Tri nói: Trước đó vài ngày anh có phải tới Nam Triều Tiên hay không?
Trương Dương ở trước mặt Cố Doãn Tri rất ít nói dối, hắn gật đầu nói: Có tới!
Cố Doãn Tri nói: Tôi nghe Thư Anh Hằng nói, Kim Thừa Hoán, tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên nói anh dẫn con gái hắn đi, thông qua con đường ngoại giao để gây áp lực với anh.
Trương Dương cười nói: Lời nói của bọn họ không thể tin được, bọn họ còn nói tiết đoan ngọ là của bọn họ, nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Cố Doãn Tri nói: Với sự hiểu biết của tôi về anh, chuyện xảy ra ở Nam Triều Tiên rất giống phong cách làm việc của anh.
Trương Dương nói: Chuyện đã qua rồi, hiện tại Kim Mẫn Nhi đã hiện thân ở Đông Kinh, Kim Thừa Hoán nói con lừa con gái y đi rõ ràng là không đúng.
Cố Doãn Tri nói: Thư Anh Hằng trong chuyện này cũng phải chịu áp lực không nhỏ.
Trương Dương nói: Hôm khác có cơ hội gặp y, con sẽ trực tiếp tạ lỗi.
Cố Doãn Tri lắc đầu, y nói khẽ: Anh và Yên Nhiên đã chia tay rồi à?
Trương Dương nói: Cô ta nghe thấy rất nhiều tin đồn về con cho nên cãi nhau, hơn nữa chúng con một người ở Mỹ, một người ở Trung Quốc, trời nam đất bắc, thời gian dài không liên lạc, tình cảm tất nhiên là xa cách ơn nhiều, chuyện tới nước này cũng là bất đắc dĩ.
Cố Doãn Tri nói: Tống Hoài Minh đã thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh.
Trương Dương gật đầu.
Cố Doãn Tri cầm chén trà lên uống một ngụm, thấp giọng trầm ngâm: Hoài Minh không phải là loại người như vậy, hắn làm việc trước giờ đều là công và tư rõ ràng! Cố Doãn Tri rất già dặn, y chỉ liếc một cái là nhìn ra trong đây tồn tại chỗ không hợp lý.
Trương Dương nói: Hắn cũng là người thường thôi, nếu phải là người thì sẽ có thân cận xa mỏng, sẽ bênh vực người bên mình, trước đây cha cũng thường xuyên bảo vệ con mà.
Cố Doãn Tri bật cười, sau khi ngưng cười thì lại nói: Tôi tuy rằng đã rời xa quan trường, nhưng chuyện xảy ra gần đây của Bắc Cảng tôi cũng nghe nói không ít, có muốn nghe cái nhìn của người bàng quan như tôi hay không?
Trương Dương gật đầu.
Cố Doãn Tri nói: Trước đó phái anh tới Tân Hải, sau đó lại phái Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, dụng tâm của đồng chí Hoài Minh rất rõ ràng, hắn là muốn chỉnh đốn Bắc Cảng từ căn bản, cho anh nắm quyền lực của Tân Hải chỉ là bước đầu tiên, mục tiêu kế tiếp của hắn chắc là để Cung Kì Vĩ toàn diện tiếp nhận công tác của Hạng Thành. Tuy rằng hắn thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh, nhưng quyền quản lý lại giao cho Cung Kì Vĩ, theo tôi thấy, đơn giản tay trái đổi cho tay phải mà thôi. Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri tựa hồ một mực nhìn sâu vào trong lòng Trương Dương.
Trương Dương không nói gì, ở trước mặt Cố Doãn Tri hắn chỉ có nước ngồi im mà nghe.
Cố Doãn Tri nói: Trước đây chưa bao giờ nghe nói anh và Cung Kì Vĩ có mâu thuẫn, nhưng sau khi hắn tới Bắc Cảng thì mâu thuẫn của các anh không ngừng phát sinh, ngoài mặt thì các anh đưa ra cho người ta một số lý do đáng tin, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lý do của các anh lại chẳng ra gì.
trán của Trương đại quan nhân túa mồ hôi, gừng càng già càng cay, Cố Doãn Tri rõ ràng đã nhìn thấu thiết kế của bọn họ, nhưng cho dù bị nhìn thấu thì trước mắt không thể thừa nhận, Trương đại quan nhân vốn định lấp liếm vài câu, nhưng nghĩ lại thấy ở trước mặt cao thủ chính trị như Cố Doãn Tri thì nói gì cũng vô ích, chẳng thà im lặng.
Cố Doãn Tri nói: Xem ra vấn đề của Bắc Cảng không chỉ tồn tại ở bản thân ban lãnh đạo, có lẽ còn có thể liên lụy tới tới một số nhân vật cường thế phía sau màn, bằng không Hoài Minh cũng sẽ không thận trọng như vậy.
Trương Dương nói: Cha, cha có đề nghị gì không? Hắn biết Cố Doãn Tri đã nhìn rõ chuyện này, chỉ là không vạch trần mà thôi, cho nên mới hỏi như vậy.
Cố Doãn Tri nói: Còn nhớ câu nói mà trước kia tôi nói với anh không, đừng làm đứa bé xui xẻo, vẫn là câu đó, thật ra tôi cũng có tư tâm, trong mắt tôi, anh đã sớm là con tôi, tôi không muốn anh tham gia vào quá nhiều phân tranh, tự rước lấy phiền toái không cần thiết, nhưng đứa bé lớn rồi thì cha mẹ cũng không quản được, tôi gần đây cũng mới hiểu được đạo lý này.
Trong lòng Trương Dương rất cảm động.
Cố Doãn Tri nói: Quyết định chiến tranh thông thường là do người lãnh đạo, mà người chết đều là binh lính, một gã binh lính nếu lựa chọn đấu tranh anh dũng thì không thể đi cân nhắc quá nhiều, nếu có băn khoăn thì tỷ lệ chết trên chiến trường ngược lại sẽ càng lớn hơn, lại hoặc là băn khoăn quá nhiều thì sẽ thành đào binh.
Trương Dương nói: Con không phải là một đào binh.
Cố Doãn Tri nói: Trên đời này mỗi một cha mẹ đều sẽ có tư tâm, nếu nhìn thấy con cái lên chiến trường, cái bọn họ quan tâm nhất không phải là thắng bại của chiến tranh, mà là chiến tranh khi nào thì kết thúc, con cái của bọn họ có thể bình an trở về hay không?
Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Doãn Tri, nhìn thấy ánh mắt hiền lành và quan tâm của Cố Doãn Tri, hắn dùng ra sức gật đầu rồi nói khẽ: Cha, người sống ở trên đời này, luôn sẽ có một số chuyện phải làm!
Trương Dương nói: Vừa tới, đến thăm cha!
Cố Minh Kiện từ trong đấy lòng cũng đã thừa nhận Trương Dương là một phần tử trong nhà, mời hắn vào trong nhà rồi nói: Cha tôi đang ngủ trơi trên gác, để tôi đi gọi.
Trương Dương nói: Không cần, tôi dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ được mà.
Cố Minh Kiện nói: Dưỡng Dưỡng cũng ở nhà. Vừa nói thì Cố Dưỡng Dưỡng nghe thấy động tĩnh từ trong phòng vẽ tranh đi ra, nhìn thấy Trương Dương, cô ta vui vẻ nói: Anh Trương Dương. Anh tới đây à!
Trương Dương nói: Đến thăm cha, em về từ khi nào vậy? Những lời này một lời hai ý, lập tức biểu lộ mục đích của hắn, lại uyển chuyển nói với Cố Dưỡng Dưỡng rằng mình tới đây không phải là vì cô ta.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Về được một tuần rồi, lưng cha lại bị chậc.
Trương Dương quan tâm nói: Có nặng lắm không?
Giọng nói của Cố Doãn Tri từ trên lầu vang lên: Đừng lo!
Cố Dưỡng Dưỡng thấy cha tỉnh lại thì vội vàng lên đỡ, Cố Doãn Tri xua tay nói: Không sao. Đã gần khỏi rồi. Y chậm rãi đi xuống.
Trương Dương cũng đi tới, đỡ Cố Doãn Tri ngồi xuống.
Cố Doãn Tri nói: Đội mưa lớn như vậy tới thăm tôi, xem ra tành tâm quá nhỉ!
Trương Dương cười nói: Đã muốn tới từ trước rồi, nhưng gần đây chuyện xui nhiều quá, thật sự là không thể phân thân được.
Cố Doãn Tri nói: Trên đời nào có nhiều chuyện xui như vậy, tôi thấy là tự chuốc lấy mà thôi.
Trương Dương cười cười ngượng ngùng.
Cố Minh Kiện nói: Tôi phải đi rồi!
Trương Dương nói: Không phải chứ, tôi vừa tới mà anh đã đi rồi à?
Cố Minh Kiện cười nói: Tôi cũng không phải là muốn trốn tránh anh, thực sự là có việc.
Cố Dưỡng Dưỡng ở bên cạnh nói : Hẹn với giai nhân mà, anh Trương Dương, anh đừng có quấy rầy người ta.
Trương Dương cười nói: Thì ra là vậy. Khi nào rảnh thì hẹn gặp mặt nhé.
Cố Minh Kiện nói: Chữ bát còn chưa phẩy mà, tôi đi đây.
Cố Minh Kiện đi rồi. Cố Dưỡng Dưỡng pha trà cho bọn họ, lại về phòng vẽ tranh, cô ta rất khôn khéo, nhìn ra Trương Dương lần này tới khẳng định là có chuyện tìm cha.
Cố Doãn Tri cũng quả thực có không ít lời muốn nói với Trương Dương, Trương Dương trước tiên xem vết thương ở lưng cho y, phát hiển cũng sắp khỏi hắn rồi thì cũng yên lòng: Cha à, về sau nhất định phải cẩn thận đấy! dù sao cũng lớn tuổi rồi.
Cố Doãn Tri nói: Không phụ già cũng không được, mấy ngày trước dọn phòng, khi từ thang đi xuống không cẩn thận bị trẹo lưng, con người mà, lớn tuổi đi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn.
Trương Dương nói: Cha còn chưa tới bảy mươi mà, dựa theo tiêu chuẩn phân chia hiện tại thì nhiều nhất cũng chỉ được tính là trung niên thôi.
Cố Doãn Tri cười ha ha: Tiêu chuẩn của anh hả? Theo tiêu chuẩn của tôi thì đã là lão niên rồi.Khi nóichuyện thì lộ ra vẻ thương cảm, con người chung quy rồi cũng sẽ già đi.
Trương Dương nói: Cha, Minh Kiện gần đây thế nào?
Cố Doãn Tri gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: Lần này Minh Kiện trở về, tôi cảm thấy nó đã thay đổi, xem ra chịu nhiều vấp váp như vậy cũng có lợi cho nó, trên người cũng bớt đi vẻ cao ngạo, có thêm mất phần thành thục, cũng biết quan tâm tới người nhà rồi, tóm lại nó đã trưởng thành. Thấy biến hóa của con trai, Cố Doãn Tri không nén được sự vui mừng trong lòng. Nói xong con trai, đề tài của Cố Doãn Tri lại tới con gái: Dưỡng Dưỡng cũng không tồi, gần đây một tác phẩm của nó đã được lọt vào chung kết triển lãm mỹ thuật toàn quốc, nghe chuyên gia nói thì nó ở phương diện hội họa có tiền đồ rất tốt. Nói xong con gái thì Cố Doãn Tri lại nhìn Trương Dương rồi nói: Ngược lại anh gần đây là người khiến tôi lo lắng nhiều nhất.
Trương Dương cười nói: Cha, cha đừng nghe những lời bên ngoài.
Cố Doãn Tri nói: Trước đó vài ngày anh có phải tới Nam Triều Tiên hay không?
Trương Dương ở trước mặt Cố Doãn Tri rất ít nói dối, hắn gật đầu nói: Có tới!
Cố Doãn Tri nói: Tôi nghe Thư Anh Hằng nói, Kim Thừa Hoán, tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên nói anh dẫn con gái hắn đi, thông qua con đường ngoại giao để gây áp lực với anh.
Trương Dương cười nói: Lời nói của bọn họ không thể tin được, bọn họ còn nói tiết đoan ngọ là của bọn họ, nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Cố Doãn Tri nói: Với sự hiểu biết của tôi về anh, chuyện xảy ra ở Nam Triều Tiên rất giống phong cách làm việc của anh.
Trương Dương nói: Chuyện đã qua rồi, hiện tại Kim Mẫn Nhi đã hiện thân ở Đông Kinh, Kim Thừa Hoán nói con lừa con gái y đi rõ ràng là không đúng.
Cố Doãn Tri nói: Thư Anh Hằng trong chuyện này cũng phải chịu áp lực không nhỏ.
Trương Dương nói: Hôm khác có cơ hội gặp y, con sẽ trực tiếp tạ lỗi.
Cố Doãn Tri lắc đầu, y nói khẽ: Anh và Yên Nhiên đã chia tay rồi à?
Trương Dương nói: Cô ta nghe thấy rất nhiều tin đồn về con cho nên cãi nhau, hơn nữa chúng con một người ở Mỹ, một người ở Trung Quốc, trời nam đất bắc, thời gian dài không liên lạc, tình cảm tất nhiên là xa cách ơn nhiều, chuyện tới nước này cũng là bất đắc dĩ.
Cố Doãn Tri nói: Tống Hoài Minh đã thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh.
Trương Dương gật đầu.
Cố Doãn Tri cầm chén trà lên uống một ngụm, thấp giọng trầm ngâm: Hoài Minh không phải là loại người như vậy, hắn làm việc trước giờ đều là công và tư rõ ràng! Cố Doãn Tri rất già dặn, y chỉ liếc một cái là nhìn ra trong đây tồn tại chỗ không hợp lý.
Trương Dương nói: Hắn cũng là người thường thôi, nếu phải là người thì sẽ có thân cận xa mỏng, sẽ bênh vực người bên mình, trước đây cha cũng thường xuyên bảo vệ con mà.
Cố Doãn Tri bật cười, sau khi ngưng cười thì lại nói: Tôi tuy rằng đã rời xa quan trường, nhưng chuyện xảy ra gần đây của Bắc Cảng tôi cũng nghe nói không ít, có muốn nghe cái nhìn của người bàng quan như tôi hay không?
Trương Dương gật đầu.
Cố Doãn Tri nói: Trước đó phái anh tới Tân Hải, sau đó lại phái Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, dụng tâm của đồng chí Hoài Minh rất rõ ràng, hắn là muốn chỉnh đốn Bắc Cảng từ căn bản, cho anh nắm quyền lực của Tân Hải chỉ là bước đầu tiên, mục tiêu kế tiếp của hắn chắc là để Cung Kì Vĩ toàn diện tiếp nhận công tác của Hạng Thành. Tuy rằng hắn thu hồi quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh, nhưng quyền quản lý lại giao cho Cung Kì Vĩ, theo tôi thấy, đơn giản tay trái đổi cho tay phải mà thôi. Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri tựa hồ một mực nhìn sâu vào trong lòng Trương Dương.
Trương Dương không nói gì, ở trước mặt Cố Doãn Tri hắn chỉ có nước ngồi im mà nghe.
Cố Doãn Tri nói: Trước đây chưa bao giờ nghe nói anh và Cung Kì Vĩ có mâu thuẫn, nhưng sau khi hắn tới Bắc Cảng thì mâu thuẫn của các anh không ngừng phát sinh, ngoài mặt thì các anh đưa ra cho người ta một số lý do đáng tin, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lý do của các anh lại chẳng ra gì.
trán của Trương đại quan nhân túa mồ hôi, gừng càng già càng cay, Cố Doãn Tri rõ ràng đã nhìn thấu thiết kế của bọn họ, nhưng cho dù bị nhìn thấu thì trước mắt không thể thừa nhận, Trương đại quan nhân vốn định lấp liếm vài câu, nhưng nghĩ lại thấy ở trước mặt cao thủ chính trị như Cố Doãn Tri thì nói gì cũng vô ích, chẳng thà im lặng.
Cố Doãn Tri nói: Xem ra vấn đề của Bắc Cảng không chỉ tồn tại ở bản thân ban lãnh đạo, có lẽ còn có thể liên lụy tới tới một số nhân vật cường thế phía sau màn, bằng không Hoài Minh cũng sẽ không thận trọng như vậy.
Trương Dương nói: Cha, cha có đề nghị gì không? Hắn biết Cố Doãn Tri đã nhìn rõ chuyện này, chỉ là không vạch trần mà thôi, cho nên mới hỏi như vậy.
Cố Doãn Tri nói: Còn nhớ câu nói mà trước kia tôi nói với anh không, đừng làm đứa bé xui xẻo, vẫn là câu đó, thật ra tôi cũng có tư tâm, trong mắt tôi, anh đã sớm là con tôi, tôi không muốn anh tham gia vào quá nhiều phân tranh, tự rước lấy phiền toái không cần thiết, nhưng đứa bé lớn rồi thì cha mẹ cũng không quản được, tôi gần đây cũng mới hiểu được đạo lý này.
Trong lòng Trương Dương rất cảm động.
Cố Doãn Tri nói: Quyết định chiến tranh thông thường là do người lãnh đạo, mà người chết đều là binh lính, một gã binh lính nếu lựa chọn đấu tranh anh dũng thì không thể đi cân nhắc quá nhiều, nếu có băn khoăn thì tỷ lệ chết trên chiến trường ngược lại sẽ càng lớn hơn, lại hoặc là băn khoăn quá nhiều thì sẽ thành đào binh.
Trương Dương nói: Con không phải là một đào binh.
Cố Doãn Tri nói: Trên đời này mỗi một cha mẹ đều sẽ có tư tâm, nếu nhìn thấy con cái lên chiến trường, cái bọn họ quan tâm nhất không phải là thắng bại của chiến tranh, mà là chiến tranh khi nào thì kết thúc, con cái của bọn họ có thể bình an trở về hay không?
Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Doãn Tri, nhìn thấy ánh mắt hiền lành và quan tâm của Cố Doãn Tri, hắn dùng ra sức gật đầu rồi nói khẽ: Cha, người sống ở trên đời này, luôn sẽ có một số chuyện phải làm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.