Chương 2108: Mỗi người nhường một bước (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương cũng có thể lý giải thỏa hiệp của Trương Chiến Bị, dù sao phía Nhật cũng đã bỏ ra một khoản tiền lớn, khoản tiền này đối với một công nhân như hắn mà nói thì là một con số trên trời, nội tâm hắn sinh ra dao động cũng là điều khó tránh khỏi. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra Nguyên Hòa Hạnh Tử chuyện xử lý rất kín kẽ. Cô ta biết thái độ của Trương Dương rất kiên quyết, cho nên mới cho nên mới từ dằng sau đánh tan trận doanh của hắn, cái này gọi là đường vòng cứu nước, vây Nguỵ cứu Triệu.
Đại khái là đôi môi của Nguyên Hòa Hạnh Tử khiến nội tâm của Trương đại quan nhân mềm hoá, hắn cuối cùng cũng quyết định dừng chuyện nàyở đây. Giết người chỉ là một cái gật đầu, người ta đã nguyện ý lấy ra một khoản tiền lớn để bồi thương, hơn nữa hiện tại Võ Trực Anh Nam đã đồng ý công khai xin lỗi, hiện tại người hành hung và người bị hại đều biểu lộ thái độ, Trương đại quan nhân nếu cứ tiếp tục làm tới thì Khẳng định sẽ có người nói hắn nhân cơ hội gây sóng gió.
Cho tới bây giờ, Trương đại quan nhân có thể nói đã hoàn toàn nắm giữ được quyền chủ động. Hiện tại hắn có thể thoải mái nằm trên giường xem ti-vi, chờ đợi Võ Trực Anh Nam đăng môn xin lỗi.
Võ Trực Anh Nam thì không thể tiếp tục chờ tiếp tục chờ được nữa, tối hôm đó hắn và Trung Đảo Xuyên Thái tới khách sạn Tuệ Nguyên.
Trương Dương và Kì Sơn đang nói chuyện phiếm trong phòng, thật ra từ khi Võ Trực Anh Nam tiến vào cửa lớn khách sạn thì bọn họ cũng đã nhận được tin tức rồi, Kì Sơn cười nói: Người ta tới đây cúi đầu nhận sai đấy.
Trương Dương nói: Chỉ sợ hắn không thật lòng!
Đang nói thi chuông cửa vang lên, Kì Sơn đứng dậy mở cửa phòng, nhìn thấy Võ Trực Anh Nam dưới sự dìu đỡ của hai tráng hán khập khiễng bước vào, Trung Đảo Xuyên Thái thì đi theo phía sau bọn họ.
Kì Sơn và Trung Đảo Xuyên Thái cũng quen nhau, hắn cười nói: Trung Đảo tiên sinh đã muộn thế này còn tới gặp bí thư Trương à.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Thật sự là ngại quá, vị thế chất này của tôi bị bệnh cấp tính, đã sớm nghe nói bí thư Trương có rất nhiều thiên phương chữa bệnh, cho nên đến cầu cứu.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi ngay cả giấy phép hành y cũng không có, anh đến tìm tôi, không sợ làm ảnh hưởng tới bệnh tình ư?
Trung Đảo Xuyên Thái đánh mắt ra hiệu cho Võ Trực Anh Nam, Võ Trực Anh Nam nhìn Trương Dương, hận không thể xông lên cắn chết đưa hắn, nhưng cho dù cho hắn mượn thêm một lá gan hắn cũng không dám, hiện tại hắn xem như đã triệt để minh bạch rồi, Trương Dương dễ dàng thả mình như vậy, thì ra là đã lưu lại hậu thủ trên người mình, Võ Trực Anh Nam cũng biết ý tứ của cái nháy mắt của Trung Đảo Xuyên Thái, hắn lết tới trước mặt Trương Dương nói: Trương tiên sinh, xin lỗi... Chuyện trước đó đều là tại tôi.
Trương Dương nói: Tôi không hiểu anh đang nói gì?
Võ Trực Anh Nam nén giận nói: Công nhân của cảng Phước Long Tân Hải là tôi đâm bị thương, tôi đáp ứng anh, anh chỉ cần cứu tôi lần này, tôi lập tức sẽ tới cục cảnh sát tự thú.
Trương Dương nói: Biết người anh đâm bị thương là ai không? Đó là chú tám của tôi!
Trung Đảo Xuyên Thái vội vàng làm người hoà giải: Bí thư Trương, hắn đã biết sai rồi, nguyện ý bồi thường thêm năm vạn đồng cho người bị thương.
Trương Dương nói: Lời này của tiên sinh tiên sinh có ý gì?Cho rằng chúng tôi thèm tiền bồi thường của anh lắm à?
Trung Đảo Xuyên Thái bị hắn ở trước mặt nhiều người như vậy chất vấn, cũng thấy xấu hổ, cười bồi nói: Không phải ý này, Anh Nam xuất ra năm vạn này chỉ là một biểu đạt một chút sự áy náy trong lòng thôi.
Võ Trực Anh Nam cũng nghe lời chưa từng có, liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: Võ Trực Anh Nam, nể mặt Trung Đảo tiên sinh, tôi hôm nay tha cho anh.
Võ Trực Anh Nam như trút được gánh nặng, hắn thở phào, lại nghe Trương Dương nói: Nhưng anh làm chuyện xấu thì không thể bỏ qua đơn giản như vậy, chú tám của chú tám tuy rằng không truy cứu, nhưng anh cũng phải tới sở cảnh sát tự thú, hơn nữa phải đăng lời xin lỗi của anh trên vị trí bắt mặt ở các báo lớn của Bình Hải.
Võ Trực Anh Nam nói: Chuyện này không thành vấn đề! Người dưới mái hiên dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn hiện ở trong lòng chỉ nghĩ tới mệnh căn của mình, căn cứ vào đề nghị của Trung Đảo Xuyên Thái, người có thể cứu mình chỉ có Trương Dương, nếu Trương Dương không muốn ra tay cứu giúp, hắn cả đời này chỉ sợ cũng xong rồi.
Trương Dương nói: Tôi tạm thời tin anh, đúng rồi, anh rốt cuộc bị bệnh gì thế?
Võ Trực Anh Nam cắn cắn môi, thằng cha này là biết rõ còn cố hỏi, thật sự là khó có thể mở miệng.
Trương Dương nói: Anh không nói thì chính là không có bệnh rồi.
Võ Trực Anh Nam hạ quyết tâm, nói khẽ: Phía dưới của tôi đột nhiên sưng lên, lại còn vừa đen vừa tím nữa.
Lần này chẳng những là Trương Dương bật cười, ngay cả Kì Sơn đứng bên cạnh nghe cũng bật cười, Trung Đảo Xuyên Thái không, hai nam tử Nhật Bản phụ trách đỡ Võ Trực Anh Nam thì không khỏi mỉm cười.
mặt Võ Trực Anh Nam đỏ bừng.
Trương Dương nói: Cởi quần ra!
Võ Trực Anh Nam do dự một chút, tuy rằng hắn ở trong đáy lòng rất không tình nguyện, nhưng hiện tại chuyện liên quan đến tới mệnh căn, quả thực không dám qua loa, vả lại chung quanh đều là nam nhân thì sợ cái gì? Hắn cởi thắt lưng rồi chậm rãi tụt quần.
Kì Sơn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thì mắt không khỏi trợn tròn, hắn chưa bao giờ thấy cái đó to như vậy.
Trương đại quan nhân liếc một cái, tay phải đưa lên miệng giả vờ ho khan hai tiếng: Tiền vốn lớn quá!
Võ Trực Anh Nam thì không cảm thấy hắn là đang khen mình, vẻ mặt đau khổ nói: Từ sau khi anh thả tôi về, tôi liền biến thành thế này! Hơn nữa càng lúc càng sưng.
Trương Dương nói: Nghe ý của anh, hình như là đang bảo tôi làm? Tôi nào có bản sự lớn như vậy, bảo nó to thì to, bảo nó nhỏ thì nhỏ, cái thứ này của anh đâu phải là như ý kim cô bổng, tôi cũng không phải là Tôn Ngộ Không.
Võ Trực Anh Nam vẻ mặt cầu xin nói: Trương tiên sinh, xin anh giúp với. Tôi... Cũng cũng đau tới sắp chết rồi. Tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi không muốn như vậy, tôi... tôi xin anh.
Trương đại quan nhân nói: Xin tôi thì có ích lợi gì, là tự anh không biết thu liễm, làm loạn khắp nơi, hiện tại nhiễm bệnh rồi.
Võ Trực Anh Nam nói: Tôi tới bệnh viện khám rồi, bác sĩ cũng không biết tôi mắc phải bệnh gì. Trương tiên sinh... Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi. Võ Trực Anh Nam trước giờ luôn ngạo mạn cũng không thể không cúi đầu trước Trương Dương.
Trương đại quan nhân lúc này cũng đỡ ức hơi rồi, hắn gật đầu nói: Bệnh này của anh chính là dung túng quá độ, muốn trị thì dễ thôi, nhưng trị tận gốc thì khó lắm.
Võ Trực Anh Nam nói: Trương tiên sinh, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của tôi, phải trả giá lớn thế nào tôi cũng nguyện ý.
Trương Dương cười một tiếng, cầm giấy bút viết một phương thuốc, đưa cho Võ Trực Anh Nam rồi nói: Mỗi ngày sắc một thang, dùng vào buổi tối, uống liền ba ngày thì có thể bớt sưng, có điều muốn trừ tận gốc thì phải cấm dục một năm, nếu trong một năm anh còn dám làm việc nam nữ, hắc hắc, cái đó của anh sẽ tèo đó.
Đại khái là đôi môi của Nguyên Hòa Hạnh Tử khiến nội tâm của Trương đại quan nhân mềm hoá, hắn cuối cùng cũng quyết định dừng chuyện nàyở đây. Giết người chỉ là một cái gật đầu, người ta đã nguyện ý lấy ra một khoản tiền lớn để bồi thương, hơn nữa hiện tại Võ Trực Anh Nam đã đồng ý công khai xin lỗi, hiện tại người hành hung và người bị hại đều biểu lộ thái độ, Trương đại quan nhân nếu cứ tiếp tục làm tới thì Khẳng định sẽ có người nói hắn nhân cơ hội gây sóng gió.
Cho tới bây giờ, Trương đại quan nhân có thể nói đã hoàn toàn nắm giữ được quyền chủ động. Hiện tại hắn có thể thoải mái nằm trên giường xem ti-vi, chờ đợi Võ Trực Anh Nam đăng môn xin lỗi.
Võ Trực Anh Nam thì không thể tiếp tục chờ tiếp tục chờ được nữa, tối hôm đó hắn và Trung Đảo Xuyên Thái tới khách sạn Tuệ Nguyên.
Trương Dương và Kì Sơn đang nói chuyện phiếm trong phòng, thật ra từ khi Võ Trực Anh Nam tiến vào cửa lớn khách sạn thì bọn họ cũng đã nhận được tin tức rồi, Kì Sơn cười nói: Người ta tới đây cúi đầu nhận sai đấy.
Trương Dương nói: Chỉ sợ hắn không thật lòng!
Đang nói thi chuông cửa vang lên, Kì Sơn đứng dậy mở cửa phòng, nhìn thấy Võ Trực Anh Nam dưới sự dìu đỡ của hai tráng hán khập khiễng bước vào, Trung Đảo Xuyên Thái thì đi theo phía sau bọn họ.
Kì Sơn và Trung Đảo Xuyên Thái cũng quen nhau, hắn cười nói: Trung Đảo tiên sinh đã muộn thế này còn tới gặp bí thư Trương à.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Thật sự là ngại quá, vị thế chất này của tôi bị bệnh cấp tính, đã sớm nghe nói bí thư Trương có rất nhiều thiên phương chữa bệnh, cho nên đến cầu cứu.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi ngay cả giấy phép hành y cũng không có, anh đến tìm tôi, không sợ làm ảnh hưởng tới bệnh tình ư?
Trung Đảo Xuyên Thái đánh mắt ra hiệu cho Võ Trực Anh Nam, Võ Trực Anh Nam nhìn Trương Dương, hận không thể xông lên cắn chết đưa hắn, nhưng cho dù cho hắn mượn thêm một lá gan hắn cũng không dám, hiện tại hắn xem như đã triệt để minh bạch rồi, Trương Dương dễ dàng thả mình như vậy, thì ra là đã lưu lại hậu thủ trên người mình, Võ Trực Anh Nam cũng biết ý tứ của cái nháy mắt của Trung Đảo Xuyên Thái, hắn lết tới trước mặt Trương Dương nói: Trương tiên sinh, xin lỗi... Chuyện trước đó đều là tại tôi.
Trương Dương nói: Tôi không hiểu anh đang nói gì?
Võ Trực Anh Nam nén giận nói: Công nhân của cảng Phước Long Tân Hải là tôi đâm bị thương, tôi đáp ứng anh, anh chỉ cần cứu tôi lần này, tôi lập tức sẽ tới cục cảnh sát tự thú.
Trương Dương nói: Biết người anh đâm bị thương là ai không? Đó là chú tám của tôi!
Trung Đảo Xuyên Thái vội vàng làm người hoà giải: Bí thư Trương, hắn đã biết sai rồi, nguyện ý bồi thường thêm năm vạn đồng cho người bị thương.
Trương Dương nói: Lời này của tiên sinh tiên sinh có ý gì?Cho rằng chúng tôi thèm tiền bồi thường của anh lắm à?
Trung Đảo Xuyên Thái bị hắn ở trước mặt nhiều người như vậy chất vấn, cũng thấy xấu hổ, cười bồi nói: Không phải ý này, Anh Nam xuất ra năm vạn này chỉ là một biểu đạt một chút sự áy náy trong lòng thôi.
Võ Trực Anh Nam cũng nghe lời chưa từng có, liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: Võ Trực Anh Nam, nể mặt Trung Đảo tiên sinh, tôi hôm nay tha cho anh.
Võ Trực Anh Nam như trút được gánh nặng, hắn thở phào, lại nghe Trương Dương nói: Nhưng anh làm chuyện xấu thì không thể bỏ qua đơn giản như vậy, chú tám của chú tám tuy rằng không truy cứu, nhưng anh cũng phải tới sở cảnh sát tự thú, hơn nữa phải đăng lời xin lỗi của anh trên vị trí bắt mặt ở các báo lớn của Bình Hải.
Võ Trực Anh Nam nói: Chuyện này không thành vấn đề! Người dưới mái hiên dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn hiện ở trong lòng chỉ nghĩ tới mệnh căn của mình, căn cứ vào đề nghị của Trung Đảo Xuyên Thái, người có thể cứu mình chỉ có Trương Dương, nếu Trương Dương không muốn ra tay cứu giúp, hắn cả đời này chỉ sợ cũng xong rồi.
Trương Dương nói: Tôi tạm thời tin anh, đúng rồi, anh rốt cuộc bị bệnh gì thế?
Võ Trực Anh Nam cắn cắn môi, thằng cha này là biết rõ còn cố hỏi, thật sự là khó có thể mở miệng.
Trương Dương nói: Anh không nói thì chính là không có bệnh rồi.
Võ Trực Anh Nam hạ quyết tâm, nói khẽ: Phía dưới của tôi đột nhiên sưng lên, lại còn vừa đen vừa tím nữa.
Lần này chẳng những là Trương Dương bật cười, ngay cả Kì Sơn đứng bên cạnh nghe cũng bật cười, Trung Đảo Xuyên Thái không, hai nam tử Nhật Bản phụ trách đỡ Võ Trực Anh Nam thì không khỏi mỉm cười.
mặt Võ Trực Anh Nam đỏ bừng.
Trương Dương nói: Cởi quần ra!
Võ Trực Anh Nam do dự một chút, tuy rằng hắn ở trong đáy lòng rất không tình nguyện, nhưng hiện tại chuyện liên quan đến tới mệnh căn, quả thực không dám qua loa, vả lại chung quanh đều là nam nhân thì sợ cái gì? Hắn cởi thắt lưng rồi chậm rãi tụt quần.
Kì Sơn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thì mắt không khỏi trợn tròn, hắn chưa bao giờ thấy cái đó to như vậy.
Trương đại quan nhân liếc một cái, tay phải đưa lên miệng giả vờ ho khan hai tiếng: Tiền vốn lớn quá!
Võ Trực Anh Nam thì không cảm thấy hắn là đang khen mình, vẻ mặt đau khổ nói: Từ sau khi anh thả tôi về, tôi liền biến thành thế này! Hơn nữa càng lúc càng sưng.
Trương Dương nói: Nghe ý của anh, hình như là đang bảo tôi làm? Tôi nào có bản sự lớn như vậy, bảo nó to thì to, bảo nó nhỏ thì nhỏ, cái thứ này của anh đâu phải là như ý kim cô bổng, tôi cũng không phải là Tôn Ngộ Không.
Võ Trực Anh Nam vẻ mặt cầu xin nói: Trương tiên sinh, xin anh giúp với. Tôi... Cũng cũng đau tới sắp chết rồi. Tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi không muốn như vậy, tôi... tôi xin anh.
Trương đại quan nhân nói: Xin tôi thì có ích lợi gì, là tự anh không biết thu liễm, làm loạn khắp nơi, hiện tại nhiễm bệnh rồi.
Võ Trực Anh Nam nói: Tôi tới bệnh viện khám rồi, bác sĩ cũng không biết tôi mắc phải bệnh gì. Trương tiên sinh... Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi. Võ Trực Anh Nam trước giờ luôn ngạo mạn cũng không thể không cúi đầu trước Trương Dương.
Trương đại quan nhân lúc này cũng đỡ ức hơi rồi, hắn gật đầu nói: Bệnh này của anh chính là dung túng quá độ, muốn trị thì dễ thôi, nhưng trị tận gốc thì khó lắm.
Võ Trực Anh Nam nói: Trương tiên sinh, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của tôi, phải trả giá lớn thế nào tôi cũng nguyện ý.
Trương Dương cười một tiếng, cầm giấy bút viết một phương thuốc, đưa cho Võ Trực Anh Nam rồi nói: Mỗi ngày sắc một thang, dùng vào buổi tối, uống liền ba ngày thì có thể bớt sưng, có điều muốn trừ tận gốc thì phải cấm dục một năm, nếu trong một năm anh còn dám làm việc nam nữ, hắc hắc, cái đó của anh sẽ tèo đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.