Y Đạo Quan Đồ

Chương 1727: Mộng tưởng và hiện thực (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

“Nhưng không được vài ngày, người lang thang lại mất tích khỏi biệt thự, phú ông ở trong công viên tìm được hắn, phú ông hỏi hắn hỏi hắn vì sao lại đi, người lang thang nói với phú ông, tuy rằng y cho mình tất cả trong mộng tưởng, nhưng ngủ ở trong biệt thự không ngon, buổi tối mỗi ngày đều sẽ nằm mơ thấy mình lại lang thang nơi đầu đường xó chợ, nằm trên cái ghế đá lạnh như băng, thực không được sống những ngày hạnh phúc, hắn không chịu nổi tra tấn như vậy, buổi tối mỗi ngày đều ngủ không ngon, cho nên hắn lựa chọn về đây, chỉ có ở đây hắn mới có giấc mộng đẹp.

Kì Sơn đã sớm nghe qua chuyện xưa này, hắn cười nói: Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết mộng tưởng sở dĩ tốt đẹp là vì nó là mộng tưởng, một khi biến thành hiện thực, anh sẽ phát hiện chưa chắc đã tốt đẹp như lúc trước. Ánh mắt của Kì Sơn lộ ra một loại hư vô và phiêu khó có thể nắm bắt, hắn tựa hồ đang suy nghĩ gì đó? Từ trong chuyện xưa đơn giản này nghĩ tới nhân sinh phức tạp của hắn.

Viên Hiếu Thương nói: Có lẽ có một ngày, tôi sẽ lựa chọn rời khỏi.

Kì Sơn nhìn Viên Hiếu Thương, từ trong ánh mắt của hắn tựa hồ đọc được gì đó, nói khẽ: Đường về còn dài lắm, nhân sinh đi tới giai đoạn nhất định, anh không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn thấy điểm bắt đầu, một số người trong chúng ta nhất định sẽ ngã trên đường. Quay đầu lại được không? Trong lòng Kì Sơn lặng lẽ hỏi mình, đáp án của hắn là phủ định.

Viên Hiếu Thương không nói gì, nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên mông lung, trầm tư rồi thật lâu sau mới: Trời mưa rồi...

Tang Bối Bối trong khoảng thời gian ở Thiên Nhai rất có hiệu quả, cô ta đưa cho Trương Dương một tập ảnh, Trương Dương ở trong đó phát hiện không ít nhân vật của chính giới Bắc Cảng, khiến hắn kinh hỉ là, thị trưởng Tân Hải Hứa Song Kì không ngờ cũng ở trong đó, trước đây Trương Dương lần đầu tiên tới Thiên Nhai cũng từng nhìn thấy Hứa Song Kì, xem ra thằng cha này không phải là ngẫu nhiên tới đây, mà là khách quen của Thiên Nhai.

Tang Bối Bối nói: Thiên Nhai là là nơi tàng ô nạp cấu, nơi này nghiêm khắc dựa theo chế độ hội viên, người ra vào đây một là thương nhân, hai là một số quan viên của Bắc Cảng, Thiên Nhai thành nơi quan trọng để họ khơi thông quan hệ.

Trương Dương nói: Tôi đã sớm nhìn ra rồi.

Tang Bối Bối nói: Viên Hiếu Thương cơ hồ không tới nơi này, nơi này người làm chủ là Trần Thanh Hồng, căn cứ vào tìm hiểu của tôi, quan hệ giữa bọn họ là thuê mướn.

Trương Dương nói: Rất khó nói, ở Bắc Cảng mở nhiều nơi ăn chơi như vậy, nếu quan hệ không tốt với hệ thống công an, sớm đã bị tra không biết bao nhiêu lần rồi.

Tang Bối Bối nói: Anh là ông chủ phía sau màn vẫn là Viên Hiếu Thương?

Trương Dương cười nói: Chuyện không có chứng cớ chúng ta không thể nói lung tung. Hắn ghé sát vào Tang Bối Bối: Cái đó, cô có thể nói với tôi, mục đích chân chính cô tôi Bắc Cảng là gì không?

Tang Bối Bối nói: Không có mục đích gì cả, chỉ là không có chỗ để đi, có câu đại ẩn ở trong triều, tiểu ẩn là thành phố, tôi lo lắng đám người đó Chương Bích Quân đuổi giết tôi, cho nên chạy đến thành nhỏ của anh để ẩn cư, hơn nữa, anh là bằng hữu của tôi, ít nhiều cũng sẽ chiếu ứng cho tôi phải không?

Trương đại quan nhân gật đầu: Đó là đương nhiên rồi, có điều hai ta có phải nên thẳng thắn thành khẩn hơn không?

Tang Bối Bối nói: Giữa nam nữ phải bảo trì khoảng cách thích hợp, nhất là loại sắc lang như anh, tôi thân cận quá với anh thì rất nguy hiểm.

Trương đại quan nhân cợt nhả nói: Tôi như vậy mà cô không tin à?



Tang Bối Bối nói: Không phải không tin, mà là không tin chút nào.

Trương đại quan nhân cười nói: Cô sợ tôi!

Sợ anh cái rắm, anh thì dám làm gì chứ?

Trương đại quan nhân đang định lên tiếng thì bỗng nhiên Tang Bối Bối ôm lấy cổ hắn, hai má dí sát vào mặt hắn, Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, lúc này quang ở khóe mắt quét ra bên ngoài, nhìn thấy Trần Thanh Hồng đang cùng một gã nam tử đi tới.

Tang Bối Bối nói khẽ: Cô ta rất khôn khéo, đừng làm cho cô ta hoài nghi chúng ta.

Trương Dương cười thầm trong lòng, bên trong gara này, ánh sáng rất ít, Trần Thanh Hồng chưa chắc có thể chú ý tới bọn họ, nhưng Tang Bối Bối chủ động lao vào lòng thì Trương đại quan nhân cũng không phải loại người có gái ngồi trong lòng mà vẫn im re, cánh tay ôm lấy eo nhỏ của Tang Bối Bối, hưởng thụ cái đẹp.

Xe của Trần Thanh Hồng đỗ ngay bên cạnh xe của Trương Dương, phải nói là chiếc xe này của Trương đại quan nhân quả thực rất bắt mắt, Trần Thanh Hồng mượn ánh sáng le lói nhìn thấy bên trong có hai người đang ôm nhau, cô ta không dám nhìn thêm, bởi vì cô ta sợ bị người bên trong xe phát hiện, vội vàng lên Audi của mình rồi lái đi, không cần hỏi cũng biết một người bên trong là Trương Dương, và người còn lại khẳng định là nữ chiêu đãi viên Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối nghe thấy tiếng ô tô đi xa rồi, đẩy Trương Dương ra, nhưng không ngờ lại bị thằng ôn này ôm chặt cứng, Tang Bối Bối gắt: Anh buông ra, chiếm tiện nghi tới nghiện rồi à?

Trương đại quan nhân cười nói: Chính cô chủ động nhào vào lòng tôi, không ngờ còn trách tôi nữa, thôi đừng nói nữa, cứ ôm cho thoải mái.

Tang Bối Bối mặt đỏ tai hồng đẩy hắn ra, sửa sang lại tóc một chút rồi nói khẽ: Đưa tôi về, bên ngoài hình như trời mưa.

Trương đại quan nhân lái xe rời khỏi gara.

Bên ngoài quả nhiên đang đổ mưa, Tang Bối Bối bởi vì chuyện vừa rồi mà có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái cần gạt nước đang đong đưa, trong đầu lại là một mảng chỗ trống, luôn cảm thấy bên trong xe, thậm chí trên người mình đều tràn ngập khí tức của Trương Dương.

Trương Dương nói: Tình huống hủ bại của Bắc Cảng so với trong tưởng tượng của tôi thì còn nghiêm trọng hơn nhiều, Thiên Nhai chắc là cái chảo nhuộm lớn, ở phương diện này tồn tại rất nhiều vấn đề, Bối Bối, nhiệm vụ về sau của cô là phải giúp tôi tra ra tin tức trong đó.

Ánh mắt của Tang Bối Bối không nhìn hắn: Anh là gì của tôi? Tôi vì sao phải giúp anh?

Trương đại quan nhân cười nói: Bằng hữu, theo lý thi bằng hữu của cô trên đời này cũng không nhiều, trừ tôi ra, chỉ sợ ngay cả một người cũng không tìm ra được?

Tang Bối Bối nói: Anh sao cứ thích dát vàng lên mặt mình thế?

Trương Dương nói: Cô nói xem, tối nay Trần Thanh Hồng nhìn thấy hai ta thân thiết ở trong xe, cô ta về sau có phải sẽ coi cô là tình nhân của tôi không?



Tang Bối Bối nói: Anh không phải muốn cô ta cho rằng như vậy ư?

Trương Dương nói: Ruồi bọ không bâu trứng không thủng, nếu con người của tôi thực sự vĩnh viễn không dính dầu mỡ thì đám người đó sẽ tràn ngập cảnh giác đối với tôi, nếu bọn họ tự nhận là đã phát hiện ra nhược điểm của tôi thì sẽ bắt tay vào làm từ nhược điểm của tôi.

Tang Bối Bối nói: Anh có ý gì? Có phải muốn lợi dụng tôi để đào ra tấm màn đen sau lưng Thiên Nhai hay không?

Trương Dương nói: Đúng là có suy ngĩ này.

Tang Bối Bối nói: Vậy tôi không phải thiệt thòi lớn ư, về sau chẳng phải là sẽ sắm vai nhân vật tình nhân của anh tiếp ư?

Trương đại quan nhân nhìn nhìn Tang Bối Bối rồi nói: Nha đầu, chỉ bằng vào diện mạo này của tôi, cũng không tính là nhục cho cô phải không?

Tang Bối Bối nói: Trương Dương, anh nghe rõ cho tôi, bổn cô nương sẽ không làm tình nhân cho người khác đâu.

Trương đại quan nhân nói: Cái đó, là cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta không phải là đang diễn kịch ư? Chỉ cần cô giữ vững giới hạn là khẳng định không thành vấn đề, tôi là một đảng viên, tôi là cán bộ quốc gia, giác ngộ của tôi tuyệt đối không cần hoài nghi.

Tang Bối Bối nói: Tôi sao cảm giác không phải như vậy nhỉ? Kể ra hai ta cũng quen nhau lâu rồi, sao tôi chưa từng phát hiện hai chữ giác ngộ có gì liên quan tới anh?

dưới sự an bài của Vũ Ý, Trương Dương và giám đốc đài truyền hình Bắc Cảng Nhan Mộ Vân gặp mặt nhau, lần này là Nhan Mộ Vân chủ động đề xuất, địa điểm gặp mặt ở bãi tennis sân thể dục Bắc Cảng, Nhan Mộ Vân bình thường rất yêu thích đánh tennis, cơ hồ mỗi tuần đều giành thời gian hai ngày để rèn luyện, Vũ Ý đánh tennis cũng không tồi, khi Trương Dương tới sân tennis thì nhìn thấy Kì Sơn cũng ở đó, hắn cũng được Vũ Ý mời đi theo.

Kì Sơn nhìn thấy bộ dạng tây trang giày da của Trương Dương thì không khỏi bật cười: Bí thư Trương, là goi anh tới đây để đánh bóng chứ không phải để báo cáo công tác của chính phủ, mặc chính thức như vậy làm gì?

Trương Dương cũng cười: Gặp mặt giám đốc đài truyền hình thì không thể qua loa được.

Khi Hai người đang nói chuyện thì Nhan Mộ Vân đi tới, vận động một lúc đã khiến cô ta tiêu hao không ít thể lực, hai gò má ửng hồng, ở tuổi của cô ta bảo dưỡng như vậy là không tồi, Nhan Mộ Vân thở hổn hển rồi lắc đầu nói: Có tuổi rồi, thân thể chịu không nổi, Kỳ tổng, anh đánh với Vũ Ý một lúc đi.

Kì Sơn biết Nhan Mộ Vân muốn đẩy mình ra, cô ta khẳng định muốn nói chuyện riêng với Trương Dương, Kì Sơn cười cười gật đầu, chọn một cây gậy tennis rồi đi vào trong sân.

Nhan Mộ Vân lau mồ hôi, cầm một chai nước sô đa uống mấy ngụm, nhìn thấy bộ dạng tây trang giày da của Trương Dương thì không khỏi bật cười: Bí thư Trương hôm nay sao ăn mặc nghiêm túc như vậy?

Trương đại quan nhân cười nói: Giám đốc đại truyền hình gọi, tôi đương nhiên phải ăn mặc chính thức một chút, như vậy mới có thể biểu hiện sự tôn trọng của tôi đối với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook