Chương 2243: Người mới làn gió mới (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương bật cười: Thật ra dựa theo thường quy, buổi tối hôm nay là các thường ủy cùng nhau ăn liên hoan, đón gió tẩy trần cho hai vị đại nhân, không ngờ các anh lại bỏ đi trình tự này.
Thường Lăng Không nói: Cơm Nhà nước ăn ít đi một chút cũng không đói chết được.
Trương Dương nói: Được rồi, tôi mời anh ăn hải sản. Hắn không mời Liêu Bác Sinh.
Thường Lăng Không nói: Tôi gọi cả thị trưởng Liêu tới, đúng rồi, anh lái xe tới không?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi lái xe tới.
Thường Lăng Không nói: Đợi chút, tôi đi gọi lão Liêu.
Trương đại quan nhân khi đối mặt với Liêu Bác Sinh vẫn rất rối rắm, trong lòng hắn cân nhắc rốt cuộc có nên nhắc tới chuyện quá khứ hay không, Liêu Bác Sinh rốt cuộc còn ghi hận mình hay không? Tống Hoài Minh này thật là thật là, không ngờ phái Liêu Bác Sinh tới làm thị trưởng, thế không phải là khiến mình khó xử ư?
Trương Dương mời bọn họ tới chợ hải sản của cảng mới, nơi này được coi là nơi đặc sắc nhất của Bắc Cảng, thích ăn hải sản thì trực tiếp vào chợ chọn đồ tươi, còn có thể trực tiếp lên thuyền tìm ngư dân mua, sau đó tới khách sạn bên cạnh gia công.
Khi Trương Dương đi mua hải sản, Liêu Bác Sinh chủ động đi theo, phương diện mua đồ ăn hắn là người trong nghề. Không bao lâu đã mua đồ xong, Liêu Bác Sinh cò kè mặc cả với người bán hàng rong, cũng tiện tìm hiểu giá thị trường của chợ hải sản Bắc Cảng, trên đường trở về hắn nói với Trương Dương: Hải sản của Bắc Cảng cũng không rẻ, so với Đông Giang thì còn đắt hơn một chút.
Trương Dương nói: Gần đây còn hàng đấy, chứ tới mùa du lịch, giá hải sản giống như thang máy vậy, lịch kịch đi lên.
Liêu Bác Sinh thở dài: Như vậy cũng không tốt, phải quy phạm thị trường, như vậy sẽ ảnh hưởng tới thị trường du lịch của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Cái này cũng coi như là sự đặc sắc của Trung Quốc, thành thị vùng duyên hải cái nào chả thế.
Liêu Bác Sinh gật đầu.
Trương đại quan nhân mấp máy môi, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: Thị trưởng Liêu, chuyện đó trước đây...
Liêu Bác Sinh cười cười ngắt lời hắn: Được rồi, chuyện quá khứ đừng nhắc tới làm gì, đối với anh đối với tôi cũng không phải là chuyện hay gì, con người của tôi trước giờ cũng không để chuyện xưa ở trong lòng, tôi nói như vậy cũng không phải là vì tôi rộng lượng, cũng không phải là bởi vì tôi cố kỵ bí thư Tống, tôi thật hâm mộ anh, Trương Dương à, nhìn ra được anh là người thẳng tính, vô tâm vô phế.
Nội tâm Trương đại quan nhân kích động, hắn vốn không có ấn tượng tốt với Liêu Bác Sinh, nhưng từ một loạt biểu hiện sau khi tới Bắc Cảng của Liêu Bác Sinh cho thấy, người này thực sự là rộng lượng, Trương Dương nói: Thị trưởng Liêu, chúng ta uống rượu uống rượu.
Liêu Bác Sinh cười nói: Ở bên ngoài đừng gọi tôi là thị trưởng, anh cứ gọi tôi là lão Liêu được rồi.
Thường Lăng Không gọi riêng Trương Dương và Triệu Quốc Cường ra la có dụng ý, đây không chỉ là vì hắn và hai người trước đây quen nhau, còn có một nguyên nhân, Thường Lăng Không thích giao tiếp với cán bộ trẻ tuổi, cho rằng những người này có nhiệt huyết, người ở quan trường thời gian càng lâu thì sẽ bất tri bất giác bị quy tắc của quan trường kiềm chế, trở nên tâm cơ thâm trầm, trở nên lão khí hoành thu, Thường Lăng Không rất không thích như vậy.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường cầm rượu kính hai vị lãnh đạo.
Tửu lượng của Thường Lăng Không không tồi, Liêu Bác Sinh cũng chẳng kém, sau ba chén vào bụng, Thường Lăng Không nói: Trương Dương, anh thấy sao về những lời tôi nói hôm nay.
Trương Dương nói: Đề nghị tiến hành phân chia công năng cảng của anh rất tốt, thật ra cảng mới và cảng Phước Long vẫn luôn tồn tại vấn đề trùng lặp công năng, đều là cảng của Bắc Cảng, công năng không rõ quả thực sẽ tạo thành tranh chấp nội bộ, đối với sự phát triển toàn cục của Bắc Cảng cũng không có lợi gì.
Thường Lăng Không nói: Việc cấp bách là phải một lần nữa chứng thực công trình xây dựng thêm của cảng Phước Long, Trương Dương, anh phụ trách công tác của Tân Hải, phương diện này chủ yếu phải dựa vào anh, đương nhiên tôi và lão Liêu cũng sẽ nghĩ biện pháp.
Trương Dương nói: Đã bàn bạc với tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore rồi, gần đây bọn họ sẽ có người tới đây.
Thường Lăng Không nói: Tôi cũng từng có tiếp xúc với Tinh Nguyệt, hình như vẫn là Phạm Tư Kì phụ trách?
Trương Dương lắc đầu nói: Cô ta sinh bệnh, hiện tại người phụ trách nghiệp vụ của tập đoàn là bạn tốt của cô ta - Aishwarrya.
Thường Lăng Không nói: Quan hệ của anh cô ta như thế nào?
Trương Dương nói: Bạn tốt.
Thường Lăng Không gật đầu nói: Nếu có thể để tập đoàn Tinh Nguyệt tiếp nhận thì là kết cục lý tưởng nhất.
Trương Dương nói: Lúc trước khi tranh thầu, tôi có khuynh hướng nghiêng về tập đoàn Tinh Nguyệt, nhưng về sau bởi vì đại biểu của bọn họ xảy ra chuyện nên không tới kịp, cho nên cuối cùng mới bị tập đoàn Nguyên Hòa giành được.
Thường Lăng Không nói: Làm việc tốt thường gian nan, hy vọng chuyện này có thể có một kết cục viên mãn.
Hắn lại nói với Triệu Quốc Cường: Quốc Cường, tôi muốn anh mời Triệu tổng đến Bắc Cảng một chuyến.
Cha của Triệu Quốc Cường, Triệu Vĩnh Phúc là lão tổng của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, cho nên Thường Lăng Không mới nhắc tới chuyện này với hắn.
Triệu Quốc Cường nói: ông ta qua hai ngày nữa sẽ tới Bắc Cảng, có điều không phải vì công sự, mà là đặc biệt tới thăm tôi.
Thường Lăng Không nói: Chuyện tuyên chỉ của phân nhà máy Thái Hồng vẫn chưa được quyết định, để ông ta tới Bắc Cảng xem, tôi sẽ câu thông với ông ta.
Triệu Quốc Cường cười nói: Được, tôi sẽ chuyển đạt ý kiến của anh.
Trương Dương ở bên cạnh nói: Bí thư Thường, vấn đề gây ô nhiễm của nhà máy sắt thép anh phải cân nhắc cho kỹ.
Thường Lăng Không biết hắn khẩn trương điều gì, lúc trước Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu bởi vì chuyện địa bàn mà náo loạn rất lâu, hắn mỉm cười nói: Anh yên tâm đi, tôi sẽ không có chủ ý với khu bảo lưu thuế nhập khẩu đâu, Bắc Cảng lớn như vậy, chẳng lẽ không chứa được nhà máy sắt thép ư? Tôi chỉ có ý định này, hiện tại nếu không có Triệu tổng thì tất cả đều chỉ là ý tưởng, có lẽ chỉ là một phía tình nguyện.
Trương đại quan nhân lúc này mới yên lòng.
Liêu Bác Sinh nói: Bắc Cảng muốn phát triển tốt hơn thì phải kiên trì mở cửa, không thể bởi vì bị bất lợi mà dừng lại không tiến.
Trương Dương nhắc tới một vấn đề mấu chốt: Vấn đề lớn nhất của Bắc Cảng không phải là thiên tai mà là nhân họa, hôm nay hai vị đại nhân hình như không có nói tới chuyện của phương diện này, đồng chí Cung Kì Vĩ rốt cuộc là chết như thế nào? Hạng Thành rốt cuộc sao lại tự sát, một loạt vấn đề này cho tới bây giờ vẫn chưa được điều tra rõ.
Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười, Thường Lăng Không nói: Không phải không tra, ý tứ của chúng tôi là về chuyện của phương diện này, nếu chưa điều tra rõ việc này thì không cần cứ cả ngày treo chuyện này trên miệng.
Triệu Quốc Cường nói: Đúng rồi, cả ngày nói tới việc này cũng không giúp gì được cho việc điều tra rõ sự thật.
Thường Lăng Không nói: Cơm Nhà nước ăn ít đi một chút cũng không đói chết được.
Trương Dương nói: Được rồi, tôi mời anh ăn hải sản. Hắn không mời Liêu Bác Sinh.
Thường Lăng Không nói: Tôi gọi cả thị trưởng Liêu tới, đúng rồi, anh lái xe tới không?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi lái xe tới.
Thường Lăng Không nói: Đợi chút, tôi đi gọi lão Liêu.
Trương đại quan nhân khi đối mặt với Liêu Bác Sinh vẫn rất rối rắm, trong lòng hắn cân nhắc rốt cuộc có nên nhắc tới chuyện quá khứ hay không, Liêu Bác Sinh rốt cuộc còn ghi hận mình hay không? Tống Hoài Minh này thật là thật là, không ngờ phái Liêu Bác Sinh tới làm thị trưởng, thế không phải là khiến mình khó xử ư?
Trương Dương mời bọn họ tới chợ hải sản của cảng mới, nơi này được coi là nơi đặc sắc nhất của Bắc Cảng, thích ăn hải sản thì trực tiếp vào chợ chọn đồ tươi, còn có thể trực tiếp lên thuyền tìm ngư dân mua, sau đó tới khách sạn bên cạnh gia công.
Khi Trương Dương đi mua hải sản, Liêu Bác Sinh chủ động đi theo, phương diện mua đồ ăn hắn là người trong nghề. Không bao lâu đã mua đồ xong, Liêu Bác Sinh cò kè mặc cả với người bán hàng rong, cũng tiện tìm hiểu giá thị trường của chợ hải sản Bắc Cảng, trên đường trở về hắn nói với Trương Dương: Hải sản của Bắc Cảng cũng không rẻ, so với Đông Giang thì còn đắt hơn một chút.
Trương Dương nói: Gần đây còn hàng đấy, chứ tới mùa du lịch, giá hải sản giống như thang máy vậy, lịch kịch đi lên.
Liêu Bác Sinh thở dài: Như vậy cũng không tốt, phải quy phạm thị trường, như vậy sẽ ảnh hưởng tới thị trường du lịch của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Cái này cũng coi như là sự đặc sắc của Trung Quốc, thành thị vùng duyên hải cái nào chả thế.
Liêu Bác Sinh gật đầu.
Trương đại quan nhân mấp máy môi, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: Thị trưởng Liêu, chuyện đó trước đây...
Liêu Bác Sinh cười cười ngắt lời hắn: Được rồi, chuyện quá khứ đừng nhắc tới làm gì, đối với anh đối với tôi cũng không phải là chuyện hay gì, con người của tôi trước giờ cũng không để chuyện xưa ở trong lòng, tôi nói như vậy cũng không phải là vì tôi rộng lượng, cũng không phải là bởi vì tôi cố kỵ bí thư Tống, tôi thật hâm mộ anh, Trương Dương à, nhìn ra được anh là người thẳng tính, vô tâm vô phế.
Nội tâm Trương đại quan nhân kích động, hắn vốn không có ấn tượng tốt với Liêu Bác Sinh, nhưng từ một loạt biểu hiện sau khi tới Bắc Cảng của Liêu Bác Sinh cho thấy, người này thực sự là rộng lượng, Trương Dương nói: Thị trưởng Liêu, chúng ta uống rượu uống rượu.
Liêu Bác Sinh cười nói: Ở bên ngoài đừng gọi tôi là thị trưởng, anh cứ gọi tôi là lão Liêu được rồi.
Thường Lăng Không gọi riêng Trương Dương và Triệu Quốc Cường ra la có dụng ý, đây không chỉ là vì hắn và hai người trước đây quen nhau, còn có một nguyên nhân, Thường Lăng Không thích giao tiếp với cán bộ trẻ tuổi, cho rằng những người này có nhiệt huyết, người ở quan trường thời gian càng lâu thì sẽ bất tri bất giác bị quy tắc của quan trường kiềm chế, trở nên tâm cơ thâm trầm, trở nên lão khí hoành thu, Thường Lăng Không rất không thích như vậy.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường cầm rượu kính hai vị lãnh đạo.
Tửu lượng của Thường Lăng Không không tồi, Liêu Bác Sinh cũng chẳng kém, sau ba chén vào bụng, Thường Lăng Không nói: Trương Dương, anh thấy sao về những lời tôi nói hôm nay.
Trương Dương nói: Đề nghị tiến hành phân chia công năng cảng của anh rất tốt, thật ra cảng mới và cảng Phước Long vẫn luôn tồn tại vấn đề trùng lặp công năng, đều là cảng của Bắc Cảng, công năng không rõ quả thực sẽ tạo thành tranh chấp nội bộ, đối với sự phát triển toàn cục của Bắc Cảng cũng không có lợi gì.
Thường Lăng Không nói: Việc cấp bách là phải một lần nữa chứng thực công trình xây dựng thêm của cảng Phước Long, Trương Dương, anh phụ trách công tác của Tân Hải, phương diện này chủ yếu phải dựa vào anh, đương nhiên tôi và lão Liêu cũng sẽ nghĩ biện pháp.
Trương Dương nói: Đã bàn bạc với tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore rồi, gần đây bọn họ sẽ có người tới đây.
Thường Lăng Không nói: Tôi cũng từng có tiếp xúc với Tinh Nguyệt, hình như vẫn là Phạm Tư Kì phụ trách?
Trương Dương lắc đầu nói: Cô ta sinh bệnh, hiện tại người phụ trách nghiệp vụ của tập đoàn là bạn tốt của cô ta - Aishwarrya.
Thường Lăng Không nói: Quan hệ của anh cô ta như thế nào?
Trương Dương nói: Bạn tốt.
Thường Lăng Không gật đầu nói: Nếu có thể để tập đoàn Tinh Nguyệt tiếp nhận thì là kết cục lý tưởng nhất.
Trương Dương nói: Lúc trước khi tranh thầu, tôi có khuynh hướng nghiêng về tập đoàn Tinh Nguyệt, nhưng về sau bởi vì đại biểu của bọn họ xảy ra chuyện nên không tới kịp, cho nên cuối cùng mới bị tập đoàn Nguyên Hòa giành được.
Thường Lăng Không nói: Làm việc tốt thường gian nan, hy vọng chuyện này có thể có một kết cục viên mãn.
Hắn lại nói với Triệu Quốc Cường: Quốc Cường, tôi muốn anh mời Triệu tổng đến Bắc Cảng một chuyến.
Cha của Triệu Quốc Cường, Triệu Vĩnh Phúc là lão tổng của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, cho nên Thường Lăng Không mới nhắc tới chuyện này với hắn.
Triệu Quốc Cường nói: ông ta qua hai ngày nữa sẽ tới Bắc Cảng, có điều không phải vì công sự, mà là đặc biệt tới thăm tôi.
Thường Lăng Không nói: Chuyện tuyên chỉ của phân nhà máy Thái Hồng vẫn chưa được quyết định, để ông ta tới Bắc Cảng xem, tôi sẽ câu thông với ông ta.
Triệu Quốc Cường cười nói: Được, tôi sẽ chuyển đạt ý kiến của anh.
Trương Dương ở bên cạnh nói: Bí thư Thường, vấn đề gây ô nhiễm của nhà máy sắt thép anh phải cân nhắc cho kỹ.
Thường Lăng Không biết hắn khẩn trương điều gì, lúc trước Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu bởi vì chuyện địa bàn mà náo loạn rất lâu, hắn mỉm cười nói: Anh yên tâm đi, tôi sẽ không có chủ ý với khu bảo lưu thuế nhập khẩu đâu, Bắc Cảng lớn như vậy, chẳng lẽ không chứa được nhà máy sắt thép ư? Tôi chỉ có ý định này, hiện tại nếu không có Triệu tổng thì tất cả đều chỉ là ý tưởng, có lẽ chỉ là một phía tình nguyện.
Trương đại quan nhân lúc này mới yên lòng.
Liêu Bác Sinh nói: Bắc Cảng muốn phát triển tốt hơn thì phải kiên trì mở cửa, không thể bởi vì bị bất lợi mà dừng lại không tiến.
Trương Dương nhắc tới một vấn đề mấu chốt: Vấn đề lớn nhất của Bắc Cảng không phải là thiên tai mà là nhân họa, hôm nay hai vị đại nhân hình như không có nói tới chuyện của phương diện này, đồng chí Cung Kì Vĩ rốt cuộc là chết như thế nào? Hạng Thành rốt cuộc sao lại tự sát, một loạt vấn đề này cho tới bây giờ vẫn chưa được điều tra rõ.
Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười, Thường Lăng Không nói: Không phải không tra, ý tứ của chúng tôi là về chuyện của phương diện này, nếu chưa điều tra rõ việc này thì không cần cứ cả ngày treo chuyện này trên miệng.
Triệu Quốc Cường nói: Đúng rồi, cả ngày nói tới việc này cũng không giúp gì được cho việc điều tra rõ sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.