Chương 2198: Nhạt như nước (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên nói: Huynh đệ, chén cơm chính trị này không dễ ăn tí nào, biết tôi vì sao lựa chọn kinh thương mà rời xa chính trị không? Chính là chán ghét sự đấu đá trong đó, người hoàn toàn có thể sống thoải mái một chút, việc gì phải mệt như vậy?
Trương Dương mỉm cười nói: Có những lúc đấu với người ta cũng vui lắm!
Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương sau cuộc họp nội bộ lần này thì gặp nhau, hai người vừa hay đi cùng một chỗ, ánh mắt gặp nhau, đều cười cười. Văn Quốc Quyền nói: Hiến Lương, gần đây tới tây bộ điều tra nghiên cứu thế nào? Có vất vả không?
Phó Hiến Lương cười ha ha, nói: Quốc Quyền huynh vừa rồi khẳng định đã thất thần, tôi làm một báo cáo hơn hai mươi phút mà anh không chú ý nghe ư. Ngoài miệng thì oán giận, nhưng vẻ mặt thì ấm áp như gió xuân.
Hai người trong lòng đều minh bạch, trước nhiệm kỳ mới sang năm, giữa bọn họ tất nhiên tồn tại một hồi cạnh tranh tàn khốc, ấn tượng mà Văn Quốc Quyền tạo cho người ta là cường thế và tràn ngập quyết đoán, từ đó để lại ấn tượng cường ngạnh mà thiếu thân thiện đối với rất nhiều người, nhưng cao tầng cơ hồ nhất trí công nhận năng lực quản lý chính trị của y, nhất là về phương diện cải cách kinh tế, Văn Quốc Quyền vẫn luôn có chính tích ưu tú.
So sánh với sự cường thế của Văn Quốc Quyền, ấn tượng Phó Hiến Lương tạo cho đa số người chính là ôn nhuận như, bề ngoài và điệu bộ của hắn giống như một thư sinh, nho nhã có thừa mà cường thế thì không đủ, trong mấy năm trước đây, Phó Hiến Lương nắm nông nghiệp, hắn làm việc giản dị khiêm tốn, có thể hoà mình với cán bộ cơ sở, mấy năm nay theo sự công nhận và ủng hộ của lão đồng chí đối với hắn, Phó Hiến Lương cũng rất nốt bật trong mấy người chức phó, thanh danh trong bất tri bất giác đã đuổi kịp Văn Quốc Quyền, hiện tại cơ hồ có thể chạy song song với với Văn Quốc Quyền. Hơn nữa hắn so với Văn Quốc Quyền thì trẻ tuổi hơn, điều này khiến cho Văn Quốc Quyền cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Văn Quốc Quyền cười nói: Hiến Lương quả nhiên là mắt sáng như đuốc, tôi mấy hôm nay có chút mệt mỏi, vừa rồi quả thực có chút thất thần.
Phó Hiến Lương nói: Quốc Quyền huynh phải chú ý tới sức khỏe, về sau chúng tôi còn cần sự lãnh đạo của anh.
Văn Quốc Quyền thở dài: Già rồi.
Phó Hiến Lương cười nói: Lời này tôi không ủng hộ, anh chỉ lớn hơn tôi có một tuổi, tinh lực so với tôi còn tràn đầy hơn.
Văn Quốc Quyền cười nói: Anh đúng là khiêm tốn, vĩnh viễn đều như vậy.
Phó Hiến Lương nói: Tôi cũng muốn thỉnh thoảng kiêu ngạo một chút, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mình quả thực không có gì đáng để kiêu ngạo.
Hai người đều bật cười.
Văn Quốc Quyền nói: Đi, cùng nhau đi uống chén trà!
Phó Hiến Lương nói: Được, dù sao tôi buổi tối cũng không có việc gì, tới Lục Trúc hiên nhé.
Đối thủ trong phản ứng đầu tiên trong lòng rất nhiều người là kẻ địch, nhưng là đối thủ cũng có thể là bằng hữu, Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương từng là bằng hữu rất tốt, đương nhiên đó là vào mấy năm trước, theo hai người đều tiến vào quốc vụ viện, theo biến hóa vị trí của hai người, thanh danh tăng lên, trao đổi giữa bọn họ cũng trở nên càng lúc càng ít, bọn họ đều đỗ lỗi cho công tác bận rộn, nhưng trong lòng mỗi người đều minh bạch, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, không phải bọn họ thật lòng muốn vậy, mà là thời thế đưa đẩy.
Văn Quốc Quyền cầm chén trà màu thiên thanh lên, ngửi hương thơm của trà Long Tĩnh, nói khẽ: Chúng ta đã một đoạn thời gian rồi không ngồi cùng một chỗ uống trà với nhau.
Phó Hiến Lương cảm thán nói: Đúng vậy, công tác càng lúc càng bận, chúng ta tuy rằng ở cùng một bộ môn, cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng cơ hội ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm thì càng lúc càng ít.
Văn Quốc Quyền nói: Thân bất do kỷ, chị dâu anh thường nói, trong nhà hình như cũng mất mất một người là tôi rồi, tôi đã biến thành một ký hiệu, bình thường rất ít có cơ hội trao đổi với người nhà.
Phó Hiến Lương nói: Cũng vậy thôi, trong nhà của tôi cũng tiếng oán than dậy đất, bọn họ hy vọng nhất chính là tôi sớm ngày về hưu.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: Anh còn trẻ, con đường còn dài.
Phó Hiến Lương mỉm cười nói: Đường đảng còn dài, có anh làm bạn cùng tiến tới.
Văn Quốc Quyền cười nói: kể ra chúng ta thực sự đã làm bạn không ít năm rồi.
Phó Hiến Lương nói: Con đường trong tương lai còn dài, còn cùng nhau đi tiếp mà, còn phải phát huy hết ánh sáng và nhiệt cho công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa mà. Vẻ mặt của Hai người vẫn bình thản như nước, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh không chậm.
Văn Quốc Quyền nói: Gần đây tôi thường xuyên có cảm giác lực bất tòng tâm.
Phó Hiến Lương nói: Gặp chuyện gì không hài lòng ư?
Văn Quốc Quyền nói: Cũng không có gì là không, chỉ là cảm thấy mình mà còn có nhiều hùng tâm tráng chí như trước đây nữa, trước đây luôn nghĩ sẽ làm gì? Hiện tại đa số thời gian lại suy nghĩ, tôi còn có gì chưa làm, tôi còn chuyện gì chưa làm tốt hay không? Anh nói xem tôi đây có phải là một loại tổng hợp về hưu hay không?
Phó Hiến Lương nói: Theo tôi thấy, Quốc Quyền huynh yêu cầu đối với bản thân quá cao, làm việc muốn gắng đạt tới hoàn mỹ, tôi cảm thấy thực sự rất bội phục.
Văn Quốc Quyền cười nói: Nói chuyện với anh luôn khiến cho người ta cảm thấy rất sung sướng.
Phó Hiến Lương nói: Áp lực công tác của Chúng ta thật ra phi thường lớn, cho nên điều tiết bản thân là rất quan trọng, tôi hiện tại làm việc nhiều là phải đi đánh cầu lông, bóng bàn gì đó, thân thể của chúng ta đã sớm không còn là của bản thân chúng ta, ở trên ý nghĩa nào đó thì cũng là tài sản được quốc gia bảo hộ.
Văn Quốc Quyền nói: Hiến Lương, của anh của anh càng ngày càng tốt, tôi gần đây thì gặp không ít chuyện phiền lòng.
Phó Hiến Lương nói: Tôi cũng có nghe nói một chút, có người ở đang lấy một số chuyện cũ năm xưa ra chế tạo phiền toái.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi cũng không phải là người sợ phiền toái, chỉ là có chút ảnh hưởng tới người nhà, tôi cảm thấy vô cùng áy náy, Những người như chúng ta, một lòng nhào vào công tác, vốn đã lạnh nhạt với người nhà, người nhà không có được nhiều sự quan ái từ chỗ chúng ta rồi, giờ lại bởi vì chúng ta mà gặp phải phiền toái, ngẫm lại, tôi là một người chồng không đủ tư cách, cũng không phải là một người cha đủ tư cách.
Phó Hiến Lương nói: Con người thường thường chính là như vậy, giữa công tác và gia đình tất nhiên sẽ tồn tại mâu thuẫn, có thể làm được như anh đây đã là rất không dễ dàng rồi, phương diện này tôi so với anh thì cũng chẳng tốt hơn tí nào.
Văn Quốc Quyền nói: Thật ra chúng ta cũng rất trọng thị người nhà!
Phó Hiến Lương gật đầu nói: Nếu có người thương tổn tới người nhà., khẳng định sẽ bất chấp mọi giá để bảo vệ họ.
Văn Quốc Quyền vốn định nói câu này thì lại bị Phó Hiến Lương nói trước, y mỉm cười: Tôi cũng vậy.
Phó Hiến Lương cầm chén trà lên uống một ngụm: Quốc Quyền huynh, trong lòng tôi, anh thủy chung là đại ca mà tôi tôn kính!
Văn Quốc Quyền nhìn vào Phó Hiến Lương Phó Hiến Lương, nói khẽ: Anh chẳng lẽ chưa bao giờ coi tôi là đối thủ của anh ư?
Phó Hiến Lương nói: Chúng ta trên rất nhiều chính kiến quả thực có bất đồng, nhưng cái này không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta, một chuyện đồng dạng, chúng ta sẽ không có cùng phương pháp giải quyết, ngay cả tôi cũng không biết phương pháp của ai tốt hơn.
Văn Quốc Quyền cười nói: Cho nên anh rất kiên trì.
Trương Dương mỉm cười nói: Có những lúc đấu với người ta cũng vui lắm!
Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương sau cuộc họp nội bộ lần này thì gặp nhau, hai người vừa hay đi cùng một chỗ, ánh mắt gặp nhau, đều cười cười. Văn Quốc Quyền nói: Hiến Lương, gần đây tới tây bộ điều tra nghiên cứu thế nào? Có vất vả không?
Phó Hiến Lương cười ha ha, nói: Quốc Quyền huynh vừa rồi khẳng định đã thất thần, tôi làm một báo cáo hơn hai mươi phút mà anh không chú ý nghe ư. Ngoài miệng thì oán giận, nhưng vẻ mặt thì ấm áp như gió xuân.
Hai người trong lòng đều minh bạch, trước nhiệm kỳ mới sang năm, giữa bọn họ tất nhiên tồn tại một hồi cạnh tranh tàn khốc, ấn tượng mà Văn Quốc Quyền tạo cho người ta là cường thế và tràn ngập quyết đoán, từ đó để lại ấn tượng cường ngạnh mà thiếu thân thiện đối với rất nhiều người, nhưng cao tầng cơ hồ nhất trí công nhận năng lực quản lý chính trị của y, nhất là về phương diện cải cách kinh tế, Văn Quốc Quyền vẫn luôn có chính tích ưu tú.
So sánh với sự cường thế của Văn Quốc Quyền, ấn tượng Phó Hiến Lương tạo cho đa số người chính là ôn nhuận như, bề ngoài và điệu bộ của hắn giống như một thư sinh, nho nhã có thừa mà cường thế thì không đủ, trong mấy năm trước đây, Phó Hiến Lương nắm nông nghiệp, hắn làm việc giản dị khiêm tốn, có thể hoà mình với cán bộ cơ sở, mấy năm nay theo sự công nhận và ủng hộ của lão đồng chí đối với hắn, Phó Hiến Lương cũng rất nốt bật trong mấy người chức phó, thanh danh trong bất tri bất giác đã đuổi kịp Văn Quốc Quyền, hiện tại cơ hồ có thể chạy song song với với Văn Quốc Quyền. Hơn nữa hắn so với Văn Quốc Quyền thì trẻ tuổi hơn, điều này khiến cho Văn Quốc Quyền cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Văn Quốc Quyền cười nói: Hiến Lương quả nhiên là mắt sáng như đuốc, tôi mấy hôm nay có chút mệt mỏi, vừa rồi quả thực có chút thất thần.
Phó Hiến Lương nói: Quốc Quyền huynh phải chú ý tới sức khỏe, về sau chúng tôi còn cần sự lãnh đạo của anh.
Văn Quốc Quyền thở dài: Già rồi.
Phó Hiến Lương cười nói: Lời này tôi không ủng hộ, anh chỉ lớn hơn tôi có một tuổi, tinh lực so với tôi còn tràn đầy hơn.
Văn Quốc Quyền cười nói: Anh đúng là khiêm tốn, vĩnh viễn đều như vậy.
Phó Hiến Lương nói: Tôi cũng muốn thỉnh thoảng kiêu ngạo một chút, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mình quả thực không có gì đáng để kiêu ngạo.
Hai người đều bật cười.
Văn Quốc Quyền nói: Đi, cùng nhau đi uống chén trà!
Phó Hiến Lương nói: Được, dù sao tôi buổi tối cũng không có việc gì, tới Lục Trúc hiên nhé.
Đối thủ trong phản ứng đầu tiên trong lòng rất nhiều người là kẻ địch, nhưng là đối thủ cũng có thể là bằng hữu, Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương từng là bằng hữu rất tốt, đương nhiên đó là vào mấy năm trước, theo hai người đều tiến vào quốc vụ viện, theo biến hóa vị trí của hai người, thanh danh tăng lên, trao đổi giữa bọn họ cũng trở nên càng lúc càng ít, bọn họ đều đỗ lỗi cho công tác bận rộn, nhưng trong lòng mỗi người đều minh bạch, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, không phải bọn họ thật lòng muốn vậy, mà là thời thế đưa đẩy.
Văn Quốc Quyền cầm chén trà màu thiên thanh lên, ngửi hương thơm của trà Long Tĩnh, nói khẽ: Chúng ta đã một đoạn thời gian rồi không ngồi cùng một chỗ uống trà với nhau.
Phó Hiến Lương cảm thán nói: Đúng vậy, công tác càng lúc càng bận, chúng ta tuy rằng ở cùng một bộ môn, cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng cơ hội ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm thì càng lúc càng ít.
Văn Quốc Quyền nói: Thân bất do kỷ, chị dâu anh thường nói, trong nhà hình như cũng mất mất một người là tôi rồi, tôi đã biến thành một ký hiệu, bình thường rất ít có cơ hội trao đổi với người nhà.
Phó Hiến Lương nói: Cũng vậy thôi, trong nhà của tôi cũng tiếng oán than dậy đất, bọn họ hy vọng nhất chính là tôi sớm ngày về hưu.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: Anh còn trẻ, con đường còn dài.
Phó Hiến Lương mỉm cười nói: Đường đảng còn dài, có anh làm bạn cùng tiến tới.
Văn Quốc Quyền cười nói: kể ra chúng ta thực sự đã làm bạn không ít năm rồi.
Phó Hiến Lương nói: Con đường trong tương lai còn dài, còn cùng nhau đi tiếp mà, còn phải phát huy hết ánh sáng và nhiệt cho công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa mà. Vẻ mặt của Hai người vẫn bình thản như nước, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh không chậm.
Văn Quốc Quyền nói: Gần đây tôi thường xuyên có cảm giác lực bất tòng tâm.
Phó Hiến Lương nói: Gặp chuyện gì không hài lòng ư?
Văn Quốc Quyền nói: Cũng không có gì là không, chỉ là cảm thấy mình mà còn có nhiều hùng tâm tráng chí như trước đây nữa, trước đây luôn nghĩ sẽ làm gì? Hiện tại đa số thời gian lại suy nghĩ, tôi còn có gì chưa làm, tôi còn chuyện gì chưa làm tốt hay không? Anh nói xem tôi đây có phải là một loại tổng hợp về hưu hay không?
Phó Hiến Lương nói: Theo tôi thấy, Quốc Quyền huynh yêu cầu đối với bản thân quá cao, làm việc muốn gắng đạt tới hoàn mỹ, tôi cảm thấy thực sự rất bội phục.
Văn Quốc Quyền cười nói: Nói chuyện với anh luôn khiến cho người ta cảm thấy rất sung sướng.
Phó Hiến Lương nói: Áp lực công tác của Chúng ta thật ra phi thường lớn, cho nên điều tiết bản thân là rất quan trọng, tôi hiện tại làm việc nhiều là phải đi đánh cầu lông, bóng bàn gì đó, thân thể của chúng ta đã sớm không còn là của bản thân chúng ta, ở trên ý nghĩa nào đó thì cũng là tài sản được quốc gia bảo hộ.
Văn Quốc Quyền nói: Hiến Lương, của anh của anh càng ngày càng tốt, tôi gần đây thì gặp không ít chuyện phiền lòng.
Phó Hiến Lương nói: Tôi cũng có nghe nói một chút, có người ở đang lấy một số chuyện cũ năm xưa ra chế tạo phiền toái.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi cũng không phải là người sợ phiền toái, chỉ là có chút ảnh hưởng tới người nhà, tôi cảm thấy vô cùng áy náy, Những người như chúng ta, một lòng nhào vào công tác, vốn đã lạnh nhạt với người nhà, người nhà không có được nhiều sự quan ái từ chỗ chúng ta rồi, giờ lại bởi vì chúng ta mà gặp phải phiền toái, ngẫm lại, tôi là một người chồng không đủ tư cách, cũng không phải là một người cha đủ tư cách.
Phó Hiến Lương nói: Con người thường thường chính là như vậy, giữa công tác và gia đình tất nhiên sẽ tồn tại mâu thuẫn, có thể làm được như anh đây đã là rất không dễ dàng rồi, phương diện này tôi so với anh thì cũng chẳng tốt hơn tí nào.
Văn Quốc Quyền nói: Thật ra chúng ta cũng rất trọng thị người nhà!
Phó Hiến Lương gật đầu nói: Nếu có người thương tổn tới người nhà., khẳng định sẽ bất chấp mọi giá để bảo vệ họ.
Văn Quốc Quyền vốn định nói câu này thì lại bị Phó Hiến Lương nói trước, y mỉm cười: Tôi cũng vậy.
Phó Hiến Lương cầm chén trà lên uống một ngụm: Quốc Quyền huynh, trong lòng tôi, anh thủy chung là đại ca mà tôi tôn kính!
Văn Quốc Quyền nhìn vào Phó Hiến Lương Phó Hiến Lương, nói khẽ: Anh chẳng lẽ chưa bao giờ coi tôi là đối thủ của anh ư?
Phó Hiến Lương nói: Chúng ta trên rất nhiều chính kiến quả thực có bất đồng, nhưng cái này không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta, một chuyện đồng dạng, chúng ta sẽ không có cùng phương pháp giải quyết, ngay cả tôi cũng không biết phương pháp của ai tốt hơn.
Văn Quốc Quyền cười nói: Cho nên anh rất kiên trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.