Chương 2341: Nội bộ phân hoá (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Buổi sáng Hôm ấy, bí thư thị ủy Bắc Cảng Thường Lăng Không gọi điện thoại tới, hắn nói với Trương Dương rằng phía bộ ngoại giao đã đưa ra chỉ thị, muốn bọn họ trong chuyện của cảng Phước Long phải xử lý cẩn thận, đối với kháng nghị mà tập đoàn Nguyên Hòa đề xuất cũng phải cân nhắc thận trọng, bất kể phía Bắc Cảng có lý do đầy đủ cỡ nào, nhưng hợp đồng giữa tập đoàn Nguyên Hòa và bọn họ vẫn là giấy trắng mực đen, phía tập đoàn Nguyên Hòa tuy rằng có Nguyên Hòa Thu Trực nói là muốn xé bỏ hợp đồng, nhưng hắn không phải pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa, lời nói của hắn không có hiệu lực pháp luật, nói cách khác thì ký kết giữa thành phố Bắc Cảng và Nguyên Hòa Nguyên Hòa trong công trình sửa chữa và xây dựng thêm cảng Phước Long vẫn còn hữu hiệu.
Trương Dương nghe Thường Lăng Không nói xong thì phát hỏa: Bí thư Thường, đám người này có phải đầu óc bị lừa đá hay không? Tập đoàn Nguyên Hòa có bối cảnh hắc bang, hợp tác với bọn họ, về sau xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?
Thường Lăng Không hiển nhiên tâm tình cũng không tốt, hắn thở dài: Anh ồn ào cái gì? To mồm thì có thể giải quyết được vấn đề à? Anh luôn miệng nói người ta có bối cảnh xã hội đen, nhưng anh có chứng cớ không? Bộ môn Thượng cấp cũng không cần biết những cái này, bọn họ cho rằng ngoại thương liên thủ kháng nghị, tạo thành ảnh hưởng quốc tế, trong mắt bọn họ thì chúng ta đã mang tới phiền toái cho bọn họ, bọn họ không thể hướng về người ngoại quốc, cho nên bọn họ lai ném lại vấn đề cho chúng ta, để chúng ta tự mình xử lý.
Trương Dương nói: Tôi hiểu rồi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, không ngờ chuyện gì cũng bắt chúng ta đi làm, bọn họ thì ở giữa ba phải?
Thường Lăng Không nói: Anh ít oán thán đi, người của bộ ngoại giao phụ trách chuyện này là phó bộ trưởng Trần Toàn, người khơi mào chuyện này là Nguyên Hòa Hạnh Tử, anh hiện tại nên làm như thế nào thì không cần tôi dạy cho anh chứ hả?
Trương đại quan nhân biết rõ còn giả vờ hồ đồ: Bí thư Thường, ngài hay là cứ nói đi, tôi thực sự có chút khiểu?
Thường Lăng Không nói: Giả ngu có phải hay không, vậy tôi dứt khoát đánh thêm ít võ miệng vậy, hai người này anh phải giải quyết một, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cấp trên áp chế tới tìm tôi thì tôi chỉ có thể đem chuyện này nén lại cho anh.
Trương Dương nói: Chuyện này hình như có chút khó khăn.
Thường Lăng Không nói: Tôi trước giờ luôn công nhận năng lực của anh, chuyện này giao cho anh chắc không có vấn đề gì.
Trương đại quan nhân nói: Bí thư Thường, ngài lần này xem trọng tôi quá rồi.
Thường Lăng Không nói: Nếu như đám ngoại thương đó tiếp tục kháng nghị, bộ ngoại giao khẳng định còn có thể tìm tôi, anh nhanh lên chút, nếu như cần thiết thì có thể vận dụng một chút quan hệ của anh.
Những lời này của Thường Lăng Không nói rất thông minh, ý tứ của hắn là nói Trương Dương anh không xử lý được thì có thể đi tìm cha nuôi của anh, chỉ cần Văn Quốc Quyền lên tiếng thì không tin Trần Toàn không nể tình.
Trương Dương ừ ừ à à một phen, nhưng trên thực tế hắn đối với đề nghị này của Thường Lăng Không thì chỉ coi như không có nghe thấy, động chút là tìm cha nuôi, cứ như trẻ con bị bắt nạt thì về tìm cha mẹ? Trương Dương tôi có ngày hôm nay cũng không phải là toàn dựa vào quan hệ.
Trương Dương lại mời Nguyên Hòa Hạnh Tử, lần này hắn làm chủ, chọn một nhà ăn chủ đề Tân Cương, kinh doanh đồ ăn Tân Cương, trang hoàng kiểu Ả Rập.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn một bàn đầy đồ ăn thì không khỏi thở dài: Bí thư Trương, các anh hình như thường nói phô trương lãng phí là đáng xấu hổ cơ mà?
Trương Dương nói: Đến rồi thì chịu đi, cô nếu không muốn tôi phi lễ thì hay là cho tôi cơ hội mời lại.
Nguyên Hòa Hạnh Tử phát hiện thằng cha này nói chuyện với mình càng lúc càng càn rỡ, nhưng cô ta lại cố tình không nở trở mặt với Trương Dương, đổi thành người khác thì chỉ sợ cô ta đã sớm bỏ đi rồi.
Trương đại quan nhân cười sáng lạn như ánh mặt trời: Chỉ đùa một chút thôi mà, cô đừng để ý.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Để ý cái gì? Miệng mọc trên người anh, anh thích nói gì thì nói, tôi không thể nào bịt miệng anh lại được. Nhìn bộ dạng cợt nhả của thằng cha này, Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là bất lực với hắn.
Trương Dương nói: Giao dịch của cô và Lương Kì Hữu bàn đến đâu rồi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhàn nhã tự tại uống một ngụm sữa chua, không hề không hề trả lời vấn đề của Trương Dương, mà gật đầu nói: Ừ, sữa chua của nhà này hương vị rất chính tông.
Trương Dương gọi bia lúa mỳ, nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, xem ra cô ta cho rằng mình đã nắm giữ quyền chủ động. Trương đại quan nhân chỉ vào chân dê nướng vừa mới được đưa lên: Thứ này còn chính tông hơn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Rất long trọng, tôi ăn bữa cơm này của anh thì liệu có thiệt gì không?
Trương Dương nói: Thoạt nhìn thì miệng cô rất ngọt ngào, đáng tiếc tâm địa của cô thì có chút...
Nguyên Hòa Hạnh Tử bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, Trương đại quan nhân cắt một miếng thịt chân dê chủ động đưa lên, ít nhiều có chút ý tứ lấy lòng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử dùng dĩa ăn xiên thịt dê bỏ vào miệng, gật đầu khen ngợi.
Hai người bắt đầu tập trung sự chú ý lên trên bàn mỹ thực, chờ Nguyên Hòa Hạnh Tử ăn no rồi, cô ta mới cầm khăn tay lau miệng, gọi một cốc nước chanh, uống một ngụm rồi nói: Nhiều mỡ quá, bữa tiệc này ăn xong rồi, tôi cả tháng cũng chẳng muốn ăn thịt.
Trương Dương nói: Chỉ cần không phải cả tháng không muốn ăn cơm với tôi là chứng minh bữa cơm này tôi mời coi như thành công.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Thật ra anh không cần thiết phải mời tôi, anh không chịu nhượng bộ, tôi cũng sẽ không nhượng bộ, cho nên cũng chỉ có thể đem chuyện này giao cho người khác đi giải quyết.
Trương Dương nói: cô có phải có chút không đúng là bạn bè hay không ?
Anh thực sự coi tôi là bằng hữu ư? Nguyên Hòa Hạnh Tử hỏi ngược lại.
Trương Dương gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lại bật cười, cô ta lắc đầu: Chưa từng gặp bằng hữu nào một bước cũng không nhường, không thông cảm đối phương chút nào như anh, anh là nam nhân mà, sao lại từng bước ép sát một thiếu nữ như tôi?
Trương đại quan nhân nói: Một bước cũng không nhường là đối với tập đoàn Nguyên Hòa, đối với cô thì tôi không hề làm chuyện gì quá đáng cả.
Biết anh công và tư rõ ràng rồi, chúng ta hay là đừng bàn việc công, chuyện của cảng Phước Long anh nếu không tiếp tục hợp tác với tập đoàn Nguyên Hòa của chúng tôi thì tôi cũng không đến mức cố ở đó nhìn sắc mặt người khác, cho nên tôi quyết định nhượng bộ, chuyển nhượng cảng Phước Long cho tập đoàn Đỉnh Thiên.
Trương Dương nói: Biết tôi nghĩ như thế nào về chuyện này không!
Nguyên Hòa Hạnh Tử buông chén trà, mỉm cười nhìn hắn.
Trương Dương nói: Đổi thang mà không đổi thuốc!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Ở trong mắt của anh thì bất kỳ chuyện gì cũng đều đáng hoài nghi.
Trương Dương nói: Tôi cũng không có hứng thú với giao dịch giữa tập đoàn Đỉnh Thiên và cô, nhưng tôi biết một điểm, Lương Kì Hữu sở dĩ nhìn vào cảng Phước Long không phải nguyên nhân của bản thân hắn, mà là vì sau lưng có An Đạt Văn đưa đẩy, hắn lấy cảng Phước Long, chẳng khác nào An Đạt Văn lấy cảng Phước Long, loại chuyện này tôi sẽ không để nó phát sinh.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bọn họ muốn làm như thế nào thì tôi không có hứng thú, cái tôi quan tâm là như thế nào mới có thể hạ thấp tổn thất của chúng tôi.
Trương Dương nói: các cô liên hợp một số ngoại thương, thông qua đại sứ quán đề xuất kháng tụng tới bộ ngoại giao của nước tôi, nói chính phủ địa phương chúng tôi không tuân thủ hợp đồng đã ký kết, gây tổn hại tới lợi ích của ngoại thương các cô, ý đồ thông qua thượng tầng để tạo áp lực cho chúng tôi, chế tạo cái gọi là ảnh hưởng quốc tế.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu như không phải lợi ích thiết thân bị tổn hại thì chúng tôi cũng sẽ không muốn bảo vệ quyền lợi của bản thân.
Trương Dương cười nói: cô nói như vậy, tất cả trách nhiệm là ở trên người tôi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử một bước cũng không nhường nói: Có phải trách nhiệm của anh hay không thì trong lòng anh hiểu rõ.
Trương Dương nói: Cô có biết một nữ nhân Nhật Bản tên là Nhã Mĩ hay không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày: Nhã Mĩ?
Trương Dương lấy ra bức ảnh chụp chung của An Đạt Văn và Nhã Mĩ cho Nguyên Hòa Hạnh Tử xem.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn bức ảnh đó, ánh mắt trong nháy mắt trở nên bối rối và khó hiểu: Sao lại là cô ta?
cô quen cô ta à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử chậm rãi gật đầu: Cô ta tên là Sơn Dã Nhã Mĩ.
Trương đại quan nhân trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới một cái tên quen thuộc - Sơn Dã Lương Hữu, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ tồn tại liên hệ nào đó ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi nhìn thấy tấm ảnh này này tâm tình rõ ràng có biến hóa, cô ta đề xuất cáo từ: Tôi phải đi đây?
Trương Dương nói: Đừng vội, tôi còn chưa nói xong mà.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn hắn.
Trương Dương nói: Có một số lời tôi vẫn giữ dưới đáy lòng, không biết có nên nói với cô không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Phương thức nói chuyện này của anh rất kỳ quái, khiến tôi có cảm giác không rét mà run.
Ánh mắt của Trương đại quan nhân lúc này lại vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, giống như nhìn thấu cả tim cô ta, phương tâm của Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi cảm thấy một trận kích động, cô ta bưng trà chanh lên, cúi đầu uống một ngụm, né tránh ánh mắt của Trương Dương, có điều ngay cả chính cô ta cũng không rõ rốt cuộc mình không trốn tránh cái gì.
Trương Dương nói: Tôi thừa nhận, tôi đã tiến hành một phen tìm hiểu và điều tra về cô và gia tộc của cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh thực sự là rất ít khi thẳng thắn như vậy!
Trương Dương nghe Thường Lăng Không nói xong thì phát hỏa: Bí thư Thường, đám người này có phải đầu óc bị lừa đá hay không? Tập đoàn Nguyên Hòa có bối cảnh hắc bang, hợp tác với bọn họ, về sau xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?
Thường Lăng Không hiển nhiên tâm tình cũng không tốt, hắn thở dài: Anh ồn ào cái gì? To mồm thì có thể giải quyết được vấn đề à? Anh luôn miệng nói người ta có bối cảnh xã hội đen, nhưng anh có chứng cớ không? Bộ môn Thượng cấp cũng không cần biết những cái này, bọn họ cho rằng ngoại thương liên thủ kháng nghị, tạo thành ảnh hưởng quốc tế, trong mắt bọn họ thì chúng ta đã mang tới phiền toái cho bọn họ, bọn họ không thể hướng về người ngoại quốc, cho nên bọn họ lai ném lại vấn đề cho chúng ta, để chúng ta tự mình xử lý.
Trương Dương nói: Tôi hiểu rồi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, không ngờ chuyện gì cũng bắt chúng ta đi làm, bọn họ thì ở giữa ba phải?
Thường Lăng Không nói: Anh ít oán thán đi, người của bộ ngoại giao phụ trách chuyện này là phó bộ trưởng Trần Toàn, người khơi mào chuyện này là Nguyên Hòa Hạnh Tử, anh hiện tại nên làm như thế nào thì không cần tôi dạy cho anh chứ hả?
Trương đại quan nhân biết rõ còn giả vờ hồ đồ: Bí thư Thường, ngài hay là cứ nói đi, tôi thực sự có chút khiểu?
Thường Lăng Không nói: Giả ngu có phải hay không, vậy tôi dứt khoát đánh thêm ít võ miệng vậy, hai người này anh phải giải quyết một, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cấp trên áp chế tới tìm tôi thì tôi chỉ có thể đem chuyện này nén lại cho anh.
Trương Dương nói: Chuyện này hình như có chút khó khăn.
Thường Lăng Không nói: Tôi trước giờ luôn công nhận năng lực của anh, chuyện này giao cho anh chắc không có vấn đề gì.
Trương đại quan nhân nói: Bí thư Thường, ngài lần này xem trọng tôi quá rồi.
Thường Lăng Không nói: Nếu như đám ngoại thương đó tiếp tục kháng nghị, bộ ngoại giao khẳng định còn có thể tìm tôi, anh nhanh lên chút, nếu như cần thiết thì có thể vận dụng một chút quan hệ của anh.
Những lời này của Thường Lăng Không nói rất thông minh, ý tứ của hắn là nói Trương Dương anh không xử lý được thì có thể đi tìm cha nuôi của anh, chỉ cần Văn Quốc Quyền lên tiếng thì không tin Trần Toàn không nể tình.
Trương Dương ừ ừ à à một phen, nhưng trên thực tế hắn đối với đề nghị này của Thường Lăng Không thì chỉ coi như không có nghe thấy, động chút là tìm cha nuôi, cứ như trẻ con bị bắt nạt thì về tìm cha mẹ? Trương Dương tôi có ngày hôm nay cũng không phải là toàn dựa vào quan hệ.
Trương Dương lại mời Nguyên Hòa Hạnh Tử, lần này hắn làm chủ, chọn một nhà ăn chủ đề Tân Cương, kinh doanh đồ ăn Tân Cương, trang hoàng kiểu Ả Rập.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn một bàn đầy đồ ăn thì không khỏi thở dài: Bí thư Trương, các anh hình như thường nói phô trương lãng phí là đáng xấu hổ cơ mà?
Trương Dương nói: Đến rồi thì chịu đi, cô nếu không muốn tôi phi lễ thì hay là cho tôi cơ hội mời lại.
Nguyên Hòa Hạnh Tử phát hiện thằng cha này nói chuyện với mình càng lúc càng càn rỡ, nhưng cô ta lại cố tình không nở trở mặt với Trương Dương, đổi thành người khác thì chỉ sợ cô ta đã sớm bỏ đi rồi.
Trương đại quan nhân cười sáng lạn như ánh mặt trời: Chỉ đùa một chút thôi mà, cô đừng để ý.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Để ý cái gì? Miệng mọc trên người anh, anh thích nói gì thì nói, tôi không thể nào bịt miệng anh lại được. Nhìn bộ dạng cợt nhả của thằng cha này, Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là bất lực với hắn.
Trương Dương nói: Giao dịch của cô và Lương Kì Hữu bàn đến đâu rồi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhàn nhã tự tại uống một ngụm sữa chua, không hề không hề trả lời vấn đề của Trương Dương, mà gật đầu nói: Ừ, sữa chua của nhà này hương vị rất chính tông.
Trương Dương gọi bia lúa mỳ, nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, xem ra cô ta cho rằng mình đã nắm giữ quyền chủ động. Trương đại quan nhân chỉ vào chân dê nướng vừa mới được đưa lên: Thứ này còn chính tông hơn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Rất long trọng, tôi ăn bữa cơm này của anh thì liệu có thiệt gì không?
Trương Dương nói: Thoạt nhìn thì miệng cô rất ngọt ngào, đáng tiếc tâm địa của cô thì có chút...
Nguyên Hòa Hạnh Tử bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, Trương đại quan nhân cắt một miếng thịt chân dê chủ động đưa lên, ít nhiều có chút ý tứ lấy lòng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử dùng dĩa ăn xiên thịt dê bỏ vào miệng, gật đầu khen ngợi.
Hai người bắt đầu tập trung sự chú ý lên trên bàn mỹ thực, chờ Nguyên Hòa Hạnh Tử ăn no rồi, cô ta mới cầm khăn tay lau miệng, gọi một cốc nước chanh, uống một ngụm rồi nói: Nhiều mỡ quá, bữa tiệc này ăn xong rồi, tôi cả tháng cũng chẳng muốn ăn thịt.
Trương Dương nói: Chỉ cần không phải cả tháng không muốn ăn cơm với tôi là chứng minh bữa cơm này tôi mời coi như thành công.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Thật ra anh không cần thiết phải mời tôi, anh không chịu nhượng bộ, tôi cũng sẽ không nhượng bộ, cho nên cũng chỉ có thể đem chuyện này giao cho người khác đi giải quyết.
Trương Dương nói: cô có phải có chút không đúng là bạn bè hay không ?
Anh thực sự coi tôi là bằng hữu ư? Nguyên Hòa Hạnh Tử hỏi ngược lại.
Trương Dương gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lại bật cười, cô ta lắc đầu: Chưa từng gặp bằng hữu nào một bước cũng không nhường, không thông cảm đối phương chút nào như anh, anh là nam nhân mà, sao lại từng bước ép sát một thiếu nữ như tôi?
Trương đại quan nhân nói: Một bước cũng không nhường là đối với tập đoàn Nguyên Hòa, đối với cô thì tôi không hề làm chuyện gì quá đáng cả.
Biết anh công và tư rõ ràng rồi, chúng ta hay là đừng bàn việc công, chuyện của cảng Phước Long anh nếu không tiếp tục hợp tác với tập đoàn Nguyên Hòa của chúng tôi thì tôi cũng không đến mức cố ở đó nhìn sắc mặt người khác, cho nên tôi quyết định nhượng bộ, chuyển nhượng cảng Phước Long cho tập đoàn Đỉnh Thiên.
Trương Dương nói: Biết tôi nghĩ như thế nào về chuyện này không!
Nguyên Hòa Hạnh Tử buông chén trà, mỉm cười nhìn hắn.
Trương Dương nói: Đổi thang mà không đổi thuốc!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Ở trong mắt của anh thì bất kỳ chuyện gì cũng đều đáng hoài nghi.
Trương Dương nói: Tôi cũng không có hứng thú với giao dịch giữa tập đoàn Đỉnh Thiên và cô, nhưng tôi biết một điểm, Lương Kì Hữu sở dĩ nhìn vào cảng Phước Long không phải nguyên nhân của bản thân hắn, mà là vì sau lưng có An Đạt Văn đưa đẩy, hắn lấy cảng Phước Long, chẳng khác nào An Đạt Văn lấy cảng Phước Long, loại chuyện này tôi sẽ không để nó phát sinh.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bọn họ muốn làm như thế nào thì tôi không có hứng thú, cái tôi quan tâm là như thế nào mới có thể hạ thấp tổn thất của chúng tôi.
Trương Dương nói: các cô liên hợp một số ngoại thương, thông qua đại sứ quán đề xuất kháng tụng tới bộ ngoại giao của nước tôi, nói chính phủ địa phương chúng tôi không tuân thủ hợp đồng đã ký kết, gây tổn hại tới lợi ích của ngoại thương các cô, ý đồ thông qua thượng tầng để tạo áp lực cho chúng tôi, chế tạo cái gọi là ảnh hưởng quốc tế.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu như không phải lợi ích thiết thân bị tổn hại thì chúng tôi cũng sẽ không muốn bảo vệ quyền lợi của bản thân.
Trương Dương cười nói: cô nói như vậy, tất cả trách nhiệm là ở trên người tôi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử một bước cũng không nhường nói: Có phải trách nhiệm của anh hay không thì trong lòng anh hiểu rõ.
Trương Dương nói: Cô có biết một nữ nhân Nhật Bản tên là Nhã Mĩ hay không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày: Nhã Mĩ?
Trương Dương lấy ra bức ảnh chụp chung của An Đạt Văn và Nhã Mĩ cho Nguyên Hòa Hạnh Tử xem.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn bức ảnh đó, ánh mắt trong nháy mắt trở nên bối rối và khó hiểu: Sao lại là cô ta?
cô quen cô ta à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử chậm rãi gật đầu: Cô ta tên là Sơn Dã Nhã Mĩ.
Trương đại quan nhân trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới một cái tên quen thuộc - Sơn Dã Lương Hữu, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ tồn tại liên hệ nào đó ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi nhìn thấy tấm ảnh này này tâm tình rõ ràng có biến hóa, cô ta đề xuất cáo từ: Tôi phải đi đây?
Trương Dương nói: Đừng vội, tôi còn chưa nói xong mà.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn hắn.
Trương Dương nói: Có một số lời tôi vẫn giữ dưới đáy lòng, không biết có nên nói với cô không?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Phương thức nói chuyện này của anh rất kỳ quái, khiến tôi có cảm giác không rét mà run.
Ánh mắt của Trương đại quan nhân lúc này lại vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, giống như nhìn thấu cả tim cô ta, phương tâm của Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi cảm thấy một trận kích động, cô ta bưng trà chanh lên, cúi đầu uống một ngụm, né tránh ánh mắt của Trương Dương, có điều ngay cả chính cô ta cũng không rõ rốt cuộc mình không trốn tránh cái gì.
Trương Dương nói: Tôi thừa nhận, tôi đã tiến hành một phen tìm hiểu và điều tra về cô và gia tộc của cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh thực sự là rất ít khi thẳng thắn như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.