Chương 668: Ô nhiễm nước
Thạch Chương Ngư
20/12/2015
Giải điền kinh toàn quốc Lần này trên chỉnh thể có thể dùng từ không ấm không nóng để hình dung, nếu không phải Ngưu gia quân đến, rất nhiều người thậm chí không biết Nam Võ có một giải đấu như vậy, trừ trận đấu có Ngưu gia quân tham gia còn có nhiều người xem ra, các mục thi đấu khác căn bản là không ai thèm hỏi thăm, Trương Dương cũng quan sát mấy trận, nhìn thấy tràng diện giải thi đấu có tính toàn quốc mà còn lạnh lẽo như vậy, hắn đối với số người đến xem vận hội tỉnh Bình Hải năm nay cũng không dám quá mức lạc quan.
Sau khi xem xong hạng thi đấu chạy 100m, Lý Hồng Dương chỉ vào mấy người ngồi thưa thớt trên khán đài, nói: "Chủ nhiệm Trương, giải điền kinh toàn quốc so với vận hội tỉnh của chúng ta quy mô còn lớn hơn, vậy mà anh thấy đấy, chẳng có được bao nhiêu người tới xem cả, độ chú ý của điền kinh ở trong nước chúng ta thật sự là rất thấp."
Thường Hải Tâm nói: "Trung tâm thể dục mới của chúng ta cũng không nhỏ, đến lúc đó nếu không có mấy người đến xem, chẳng phải là càng thêm vắng vẻ ư?"
Trương Dương nói: "Chỉ có thể động viên các đơn vị xí nghiệp, nhân khí tất cả đều phải dựa vào mọi người ủng hộ thôi, cho dù là phải tặng không vé thì cũng phải đảm bảo số ghế trên sân thể dục kín tám thành."
Lý Hồng Dương thở dài nói: "Chỉ sợ có một số trận thi đấu anh có tặng không vé thì cũng chẳng có ai muốn tới xem."
Trương Dương nói: "Lạc quan một chút đi, hiện tại vận hội tỉnh của chúng ta không phải trở nên càng lúc càng có sức hấp dẫn sao? Tôi mời nhiều người có sức có ảnh hưởng như vậy tới làm đại sứ hình tượng, tôi tin sẽ khiến vận hội tỉnh Bình Hải lần này trở thành một lần đại hội thể dục thể thao thành công nhất từ trước tới nay."
Sau khi hội nghị kế thúc, mỗi một đại biểu tới họp đều nhận được một phần quà kỉ niệm, lần này không phải là Trung Hoa quy miết hoàn mà là áo sơmi từ tập đoàn tài trợ Thiên Kiêu, tối hôm đó còn có tiệc tối mừng công do tập đoàn sắt thép Thái Hồng tổ chức, ý là để tiễn đưa các quan viên thể dục thể thao các nơi trên toàn quốc.
Rất nhiều đại biểu tham dự hội nghị đã đi trước, Trương Dương tuy rằng chưa đi nhưng cũng không tới tham gia tiệc tối lần này, hắn biết lão tổng Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc bởi vì chuyện của con trai Triệu Quốc Lương mà không thích mình, hà tất phải tự tìm khó chịu?
Thường Hải Tâm tới nhà cậu của cô ta ăn cơm, vốn muốn mời Trương Dương đi cùng, nhưng Trương Dương vừa hay nhận được một lời mời không thể cự tuyệt, bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng mời hắn ăn cơm.
Người được mời cùng với Trương Dương còn có Ngưu Tuấn Sinh, có điều Ngưu Tuấn Sinh bởi vì vội về Duyên Đông cho nên đã rời khỏi Vân An.
Tiêu Nãi Vượng là thường ủy tỉnh Vân An, phó tỉnh trưởng tỉnh Vân An, cấp bậc như vậy mời Trương Dương ăn cơm là đã vô cùng cho hắn mặt mũi rồi, Trương Dương cũng không tiện chối từ, địa điểm mời khách là ở sở chiêu đãi chính phủ số hai bên cạnh hồ Tề Thiên.
Người làm chủ là con trai Tiêu Thư Dân của Tiêu Nãi Vượng, gã là tổng giám đốc công ty đồ dùng văn phòng Thiên Hà của tỉnh Vân An, vợ là Phan Hồng, cùng gã là bạn đại học, lúc trước công ti đồ dùng văn phòng Thiên Hà chính là bọn họ liên thủ sáng lập, hiện giờ sinh ý đã đi vào chính quy, Phan Hồng liền lực chọn ở nhà làm nội trợ.
Một đứa con khác của Tiêu Nãi Vượng là Tiêu Thư Đường cũng tham dự tiệc tối nay, gã hiện tại đang học thạc sĩ y ở Thượng Hải.
Trương Dương là một mình tới dự tiệc, Tiêu Thư Đường ở ngoài cửa phụ trách nghênh đón hắn, nhìn thấy Trương Dương xuống xe, liền cười cười ra đón: "Chào chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương chưa từng gặp Tiêu Thư Đường, có chút mù mờ hỏi: "Anh là..."
Tiêu Thư Đường nói: "Tôi là Tiêu Thư Đường, đứa bé trai mà anh cứu chính là cháu tôi!"
Trương Dương lúc này mới rõ thân phận của y, cười nói: "Chào anh! Bí thư Tiêu quá khách khí rồi, một chút việc nhỏ mà cũng làm long trọng như vậy."
Tiêu Thư Đường nói: "Hôm nay không phải là ý của cha tôi, anh hai và chị dâu của tôi cứ đòi mời anh tới, nhất định phải trực tiếp cảm tạ anh."
Gã dẫn Trương Dương vào trong phòng, Tiêu Thư Dân đứng dậy đón: "Chủ nhiệm Trương, cám ơn anh đã con trai chúng tôi!" Tiêu Thư Dân nắm chặt lấy tay Trương Dương, vô cùng cảm kích.
Trương Dương cười nói: "Anh là Tiêu Thư Dân à, tôi vừa rồi còn nói các anh quá khách khí rồi, thật ra dưới tình huống đó, đổi lại là bất kỳ một người có lương tâm nào cũng sẽ làm như vậy thôi."
Đang nói chuyện thì Tiêu Nãi Vượng và vợ y, Tề Mẫn tới, Trương Dương vội vàng đi tới chào hỏi.
Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tiểu Trương tới rồi à, ngại quá, tôi mời cậu ăn cơm mà bản thân lại tới muộn, trên công tác gặp một số việc cần phải xử lý, những người trong thể chế như chúng ta đúng là thân bất do kỷ!" Y giới thiệu vợ cho Trương Dương, cùng tới với y còn có thị trưởng thành phố Nam Võ, giữa Tiêu Nãi Vượng và Tùy Đông rất ăn ý, quan hệ cá nhân của bọn họ vẫn luôn tốt đẹp, điều này trong thể chế quốc nội cũng là hiếm thấy.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Tiêu Nãi Vượng bảo nhân viên phục vụ vén cửa sổ, cảnh ở bên ngoài cửa sổ là hồ Tề Thiên khói sóng mênh mông, cháu nội Tiêu Truyện Thừa của Tiêu Nãi Vượng lúc này cũng từ bên ngoài đi chơi về, Phan Hồng, mẹ của nó đi cùng.
Tiêu Truyện Thừa nhìn thấy Trương Dương, hai mắt sáng rực lên, đứa nhỏ này khá là thông minh, chủ động đi tới, cầm tay Trương Dương, nói: "Chú Trương, cám ơn chú đã cứu cháu!"
Trương Dương cười cười nhéo cái má xinh của nó: "Cháu rất dũng cảm, trong lúc hoả hoạn không bị hoảng loạn, bản thân cháu cũng là một tiểu anh hùng."
Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tiểu Trương, tối nay là tiệc gia đình, không có bất kỳ tính chất nhà nước nào, mặc dù có bí thư thị ủy là tôi, còn có thị trưởng Tùy Đông ngồi đây, nhưng cậu đừng coi chúng tôi là lãnh đạo, mọi người đều là người một nhà, ngồi cùng một chỗ vui vẻ ăn cơm, uống rượu!"
Trương Dương nói: "Bí thư Tiêu, thật ra ngày đó người cứu người cũng không phải chỉ có một mình tôi, ngài khách khí như vậy, tôi thật sự là có chút ngại ngùng."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Mắt của trẻ con sáng như tuyết, tôi tin những lời trẻ con nói."
Tùy Đông cười nói: "Trương Dương, mọi người cũng không là người ngoài, bí thư Tiêu và phó thủ tướng Văn là lão bằng hữu đó."
Trương Dương nghe thấy những lời này của Tùy Đông, bỗng nhiên hiểu ra tiệc chiêu đãi tối nay không phải là đơn giản chỉ là đáp tạ ân nhân cứu mạng mình đây, Tiêu Nãi Vượng thân là bí thư thị ủy mời hắn ăn cơm, còn có một nguyên nhân rất quan trọng là nể mặt cha nuôi Văn Quốc Quyền của hắn, mùi vị nhân tình trên chính trị vô cùng phức tạp, cái mà anh nhìn thấy có lẽ rất đơn thuần, nhưng sau lưng tuyệt đối không phải là bộ dạng như anh thấy.
Tiêu Nãi Vượng mỉm cười nói: "Chuyện cậu cứu Truyền Thừa, tôi đã đặc biệt gọi điện thoại cho phó thủ tướng Văn, cảm tạ anh ta đã giáo dục một thanh niên ưu tú như cậu."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, mình ưu tú như vậy cũng chẳng liên quan gì tới Văn Quốc Quyền, Tiêu Nãi Vượng cảm tạ Văn Quốc Quyền làm cái quái gì! Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì nói: "Cha nuôi tôi thường xuyên dạy tôi đạo lý làm người, tôi vẫn luôn coi ông ấy là tấm gương để noi theo."
Tiêu Nãi Vượng nói với hai đứa con trai của y: "hai đứa các con sau này cũng phải học theo Trương Dương nhé, người trẻ tuổi thì phải có tinh thân không tiếc hi sinh tính mạng cho nhân dân và quốc gia."
Tiêu Nãi Vượng và Tùy Đông đều rất hòa ái, tuy rằng Trương Dương cũng không hiểu bình thường trong quan trường Nam Võ có phải là cũng có biểu hiện như thế này hay không, có điều biểu hiện của bọn họ tối nay đều rất chân thành. Hai người lưu lại ở hiện trường hơn một tiếng đồng hồ rồi đi trước, Trương Dương vốn cũng muốn đi, nhưng hai anh em Tiêu Thư Dân lại mời hắn ở lại thêm một lát, bọn họ chuẩn bị một chiếc du thuyền, mời Trương Dương dạo hồ Tề Thiên trong đêm.
Vừa rồi khi ăn cơm bởi vì có cha ở đây, Tiêu Thư Dân trừ cảm tạ ra thì trao đổi với Trương Dương cũng không nhiều, lúc này chỉ còn lại có ba người trẻ tuổi bọn họ, không khí so với vừa rồi thì thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
Tiêu Thư Dân đưa cho Trương Dương một ly rượu vang, nói: "Chủ nhiệm Trương, về sau chúng ta chính là bằng hữu, có chỗ nào cần dùng thì cứ bảo tôi một tiếng."
Trương Dương cười nói: "Thư Dân huynh quá khách khí rồi, anh nếu thực sự coi tôi là bạn thì đừng luôn treo hai chữ cảm tạ trên miệng, còn nữa, đừng gọi tôi là chủ nhiệm Trương,trực tiếp gọi tôi là Trương Dương được rồi."
Tiêu Thư Dân cười cười gật đầu: "Được! Trương Dương, cụng ly!"
Hai người uống hết ly này.
Tiêu Thư Đường bưng một cái khay tới, trong khay đặt các loại đồ ăn vặt như thịt bò và lạc, Tiêu Thư Đường đặt khay lên bàn tròn, cũng kéo ghế dựa ngồi trên khoang thuyền, tối hôm đó gió không lớn, trên mặt hồ im ắng, bốn phía hồ Tề Thiên đèn đuốc sáng choang, khiến cho mặt hồ trông đẹp vô cùng.
Tiêu Thư Đường nói: "Anh Trương, anh từ Bình Hải tới đây, có từng nghe nói tới một giáo sư tên là Vu Tử Lương không?"
Trương Dương nói: "Ông ta là bạn tốt là của tôi!"
Tiêu Thư Đường vừa nghe thấy vậy liền vui vẻ nói: "Anh Trương, ông ấy chính là một chuyên gia khoa não nổi tiếng trong nước! Quan hệ giữa anh và ông ấy rất tốt ư?"
Trương Dương gật đầu.
Tiêu Thư Đường nói: "Vậy tôi nhờ anh một việc, tôi sắp phải thực tập rồi, vốn là định thực tập ở một bệnh viện khoa não nào đó tại Thượng Hải, nhưng tôi nghe nói trình độ phẫu thuật khoa não cao nhất trong nước chính là giáo sư Vu, tôi muốn được tới chỗ ông ấy học tập."
Tiêu Thư Dân nhìn thấy em trai vừa mới quen với Trương Dương đã đề yêu cầu, cảm thấy có chút không lịch sự, liền mắng: "Tư Đường, em đừng có làm khó anh Trương
Trương Dương bật cười: "Khó gì đâu!" Hắn móc điện thoại ra lập tức gọi điện thoại cho Vu Tử Lương, với quan hệ giữa hắn và Vu Tử Lương, an bài cho Tiêu Thư Đường tới chỗ Vu Tử Lương thực tập đương nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.
Hai huynh đệ Tiêu Thư Dân nhìn thấy Trương Dương đã nói là làm, hơn nữa chỉ bằng một cú điện thoại đã giải quyết xong chuyện này, càng nhận thức sâu hơn một tầng về năng lực của hắn.
Chuyến đi tới Nam Võ lần này của Trương Dương có thể nói là không tệ, chẳng những giúp Bình Hải đoạt được một chiếc huy chương vàng trong chạy đường dài bậc trung mà hơn nữa còn kết tình hữu nghị thâm hậu với Ngưu Tuấn Sinh, sự kiện hoả hoạn cũng khiến hắn trở thành ân nhân của một nhà bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng, thu hoạch của hắn không chỉ là lời cảm ơn mà còn là một phần nhân mạch, và nhận được tài nguyên chính trị vô cùng. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất là chuyến đi tới Nam Võ lần này, quan hệ giữa hắn và Thường Hải Tâm đã có đột phá trên bản chất.
Sau khi trở về Nam Tích, Trương Dương trước tiên tới chỗ lãnh đạo thượng cấp, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ để báo cáo giản lược lại một số tình huống ở Nam Võ.
Cung Kì Vĩ nghe nói lần này thi đấu tranh giải điền kinh, vận động viên của Nam Tích không ngờ lại giành được một huy chương vàng, y vô cùng vui mừng, nói: "Chiếc huy chương vàng này chẳng khác nào là một liều thuốc kích thích cho giới thể dục thể thao Nam Tích chúng ta, gần đây báo chí lớn nhỏ tất cả đều đang viết về chuyện này."
Trương Dương nói: "Tôi đã đáp ứng thưởng cho Ngưu Chấn Vĩ ba vạn đồng, định lợi dụng cơ hội lần này để tuyên truyền, cổ vũ ý chí chiến đấu của vận động viên Nam Tích chúng ta, tranh thủ trong vận hội tỉnh lần này giành được thành tích tốt."
Cung Kì Vĩ gật đầu nói: "Nên lợi dụng cơ hội lần này để tuyên truyền."
Trương Dương nói: "Người của tổ công tác Ủy ban kỷ luật đã đi chưa?" Hắn là muốn mượn đề tài này để hỏi chuyện của đám người Từ Quang Nhiên đã kết thúc hay chưa.
Cung Kì Vĩ nói: "Đi rồi, các đồng chí của tổ công tác Trung kỉ ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh tất cả đều đi rồi."
Trương Dương cười nói: "Đi rồi thì tốt, bọn họ không đi, Nam Tích chúng ta khó mà yên ổn được."
Cung Kì Vĩ nói: "Bọn họ có đi hay không cũng không liên quan nhiều tới cậu, bọn họ là muốn điều tra những cán bộ làm trái pháp luật, vi phạm kỷ cương, chỉ cần là người tuân thủ pháp luật thì không có gì mà phải sợ cả."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi muốn thương lượng với ngài một chuyện."
Cung Kì Vĩ nói: "Nói đi!"
Trương Dương là muốn nói chuyện khu đất sân thể dục, lúc trước Vương Quân Dao giành được quyền khai thác khu đất này, tổng cộng là hai trăm triệu, dựa theo điều kiện đã bàn trước đó, 30% khoản tiền bán đấu giá được sẽ chuyển cho Ủy ban thể dục thể thao, để dùng xây dựng trung tâm thể dục mới và tài chính khởi động vận hội tỉnh, nhưng hiện tại Vương Quân Dao đã chết, khai thác khu đất này cũng gác lại đó, Ủy ban thể dục thể thao tổng cộng từ thị lý lấy được ba ngàn vạn, trước mắt gần như đã dùng hết để trả cho tiền công trình trung tâm thể dục mới rồi, còn có ba ngàn vạn tất nhiên là vẫn chưa vào tài khoản, Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, anh thấy, có phải nên nhắc với thị lý, mau chóng chứng thực chuyện khai thác khu đất sân thể dục không, hiện tại không thiếu thương gia có hứng thú đối với khu đất này."
Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện này tôi đã đề cập qua với bí thư Lý rồi, bí thư Lý cho rằng chuyện này nên tạm thời gác sang một bên."
"Vì sao?" Trương Dương không hiểu, hỏi.
Cung Kì Vĩ nói: "Người của Ủy ban kỷ luật tuy rằng đã đi rồi, nhưng vấn đề tài chính của Vương Quân Dao vẫn đang điều tra, trước khi chuyện chưa được điều tra rõ, chuyện khu đất sân thể dục tạm thời không thể khởi động được."
Trương Dương nói: "Nhưng vận hội tỉnh sắp cử hành rồi, tôi thiếu tiền, không có tiền thì lấy gì ra mà làm, mất thấy các hạng công trình trung tâm thể dục mới sắp hoàn thành rồi, tôi trước chuyện đã đáp ứng người ta sẽ thanh toán tiền công trình, các khoản nợ cũng sắp tới kỳ chi trả rồi, chính phủ chúng ta nói lời thì phải giữa lấy lời chứ, nếu như lần này chúng ta nuốt lời, sau này làm sao mà giành được sự tín nhiệm của các nhà thầu xây dựng đây? Hành động chiêu thương tiếp theo của chúng ta sẽ triển khai như thế nào?"
Cung Kì Vĩ cười nói: "Cậu đừng gấp, tôi nói cho cậu biết một tin tức tốt nhé, bí thư Lý trên cuộc họp thường ủy đã nói rõ, phải coi vận hội tỉnh lần này trở thành đại sự hàng đầu của Nam Tích, thông qua lần này để thể hiện một diện mạo mới của Nam Tích chúng ta cho nhân dân toàn tỉnh Bình Hải thấy, phải xây dựng lại lòng tin của toàn thể người dân thành phố Nam Tích đối với ban lãnh đạo chúng ta, cho nên cậu cứ yên tâm, phương diện tài chính đối với các cậu cũng sẽ không quá hà khắc đâu."
Trương Dương cũng sau khi Lý Trường Vũ chủ chính, ngày tháng của mình sẽ tốt hơn khi Từ Quang Nhiên còn tại vị nhiều, nhưng hiện tại tình trạng tài chính của Nam Tích không lạc quan, hạng mục xây dựng trọng điểm tiến hành đồng thời rất nhiều, Lý Trường Vũ cho dù coi trọng vận hội tỉnh cũng không thể coi vận hội tỉnh trở thành trọng điểm hàng đầu, đừng quên còn có một cảng Nước Sâu, đó mới là trọng trung chi trọng trong xây dựng của Nam Tích,
Cung Kì Vĩ nói: "Nói đến chiêu thương, tôi của có một việc muốn thương lượng với cậu đây."
Trương Dương nói: "Anh là phó thị trưởng thường vụ, không cần phải thương lượng với tôi, trực tiếp hạ mệnh lệnh là được rồi."
Cung Kì Vĩ không khỏi bật cười: "Những lời này là cậu nói đó, tôi muốn để cậu phụ trách công tác chiêu thương của Nam Tích, công tác chiêu thương là nghề cũ của cậu, cậu khẳng định ngựa quen đường cũ, không tồn tại bất kỳ vấn đề gì."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, công tác của tôi ở Ủy ban thể dục thể thao vừa mới có chút khởi sắc anh đã bắt tôi chuyển chỗ rồi à?"
Cung Kì Vĩ cười nói: "Cậu hiểu lầm rồi, cậu tiếp tục làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao của cậu, chúng ta lần này đã muốn làm vận hội tỉnh, sao không mượn gió đông của vận hội tỉnh, để vận hội tỉnh dựng sân khấu, kinh tế biểu diễn, trong lúc mời dự họp vận hội tỉnh, đồng thời tổ chức một cuộc hiệp đàm kinh mậu kim thu, hai mục hoạt động bổ sung cho nhau, cậu thấy thế nào?"
Trương Dương nghĩ thầm vận động dựng đài, kinh tế biểu diễn ư, khi mình ở Giang Thành muốn làm lễ hội phục dương, lúc đó cũng đánh cờ hiệu là văn hóa dựng đài, kinh tế biểu diễn, kỳ thật nói trắng ra thì tính chất giống như là treo đầu dê bán thịt chó, nục đích cuối cùng cũng là để phục vụ cho xây dựng kinh tế. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, xã hội hiện tại, bên trên bình luận một cán bộ có năng lực chấp chính hay không, không phải xem công tác văn hóa của hắn làm như thế nào, không phải nhìn hắn giành được mấy tấm huy chương vàng, mà là nhìn xem hắn có thể đưa trình độ thu nhập kinh tế đi lên hay không, tổng giá trị sản suất có cứng không, tất cả đều phải dựa vào số liệu mà nói chuyện. Điều này bức cho lãnh đạo của các bộ môn không thể không đặt xây dựng kinh tế lên hàng đầu, tất cả đều phải phục vụ cho xây dựng kinh tế.
Cung Kì Vĩ nói: "Đây là ý kiến nhất trí của thường ủy sau khi thảo luận, dựa theo lệ cũ, chuyện này vốn nên do ban chiêu thương thành phố phụ trách, nhưng bí thư Lý đề xuất để cậu tới trù tính phụ trách chuyện này là thích hợp nhất, bởi vì cậu trước đây ở Giang Thành từng có kinh nghiệm tổ chức loại hoạt động cỡ lớn này, hơn nữa cậu là tổng chỉ huy của vận hội tỉnh, làm thế nào để hội kinh mậu và vận hội tỉnh hỗ trỡ cho nhau chứ không làm ảnh hưởng lẫn nhau, do cậu trù tính chung an bài là thích hợp nhất, cho nên chúng tôi sau khi thương lượng đã quyết định, để cậu phụ trách công tác tổng chỉ huy vận hội tỉnh và hội kinh mậu, công tác hiệp đồng Ủy ban thể dục thể thao và ban chiêu thương, cậu thấy thế nào?"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ, đây là chuyện tốt, chẳng khác nào là cho hắn thăng quan, tuy rằng cấp bậc không thay đổi, nhưng ít nhất từ bây giờ tới thời gian mở hội nghị, mình sẽ nắm quyền lên tiếng của cả Ủy ban thể dục thể thao và ban chiêu thương, chính là thật sự nắm đại quyền trong tay. Trong lòng hắn rất cao hứng, bảo ngoài miệng thì nói: "Tôi sợ tôi năng lực có hạn..."
Cung Kì Vĩ nói: "Đừng khiêm nhường, năng lực của cậu chúng tôi thấy rõ mà."
"Tôi sợ các đồng chí khác đối với tôi có sẽ có dị nghị..."
"Chỉ cần là có lợi cho sự phát triển của Nam Tích, mọi người đều sẽ ủng hộ cậu!"
Trương Dương nói: "Nhưng... Tôi chỉ là một cán bộ cấp ban thôi!" Thằng ôn này bắt đầu được tiện nghi thì khoe mẽ, tuy rằng biết mình vừa lên chính ban, khả năng lại được thăng quan nữa không lớn, nhưng thằng ôn này vẫn lèm bèm vài cậu.
Cung Kì Vĩ nói: "Làm tốt hai chuyện này rồi, sẽ có chính tích, mà có chính tích rồi thì mới có thể tiến bộ thêm? Trương Dương, đây chính là một cơ hội ngàn năm một thuở đó, trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ."
Trương Dương nói: "Vậy... thì tôi sẽ thử! Có điều tôi cũng có điều kiện."
Cung Kì Vĩ gật đầu nói: "Chỉ cần là yêu cầu hợp lý, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cậu."
Trương Dương nói: "Thứ nhất, tôi yêu cầu tính độc lập trên công tác, lãnh đạo thượng cấp của tôi chính là ngài, người khác không thể khoa tay múa chân đối với công tác của tôi." Trương Dương sở dĩ nói như vậy là vì hắn biết ở Nam Tích quan lớn hơn mình có rất nhiều, hắn cũng không muốn tùy tiện là ai cũng có thể đeo một cái vòng kim cô vào đầu hắn, Cung Kì Vĩ là lãnh đạo trực tiếp của hắn, cũng là người rất được Trương Dương hân thưởng, Cung Kì Vĩ là một người làm đại sự chân chính, sẽ không chế tạo khỏ khăn cho hắn ở những chuyện nhỏ vô vị.
Cung Kì Vĩ nói: "Không thành vấn đề."
Trương Dương nói: "Thứ hai, thành viên tổ ủy hội của hội kinh mậu phải do tôi lựa chọn, phía ban chiêu thương phải phối hợp công tác vô điều kiện với tôi." Thế này chảng khác nào là cường điệu, quyền lực của hắn phải cao hơn ban chiêu thương
Cung Kì Vĩ nói: "Cũng không thành vấn đề!"
Nhìn thấy Cung Kì Vĩ ủng hộ đối với hắn như vậy, Trương Dương cũng không còn gì để nói, thật ra hội kinh mậu và vận hội tỉnh không xung đột với nhau, hai sự kiện hoàn toàn có thể coi như một chuyện để làm.
Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương à, vận hội tỉnh và hội kinh mậu lần này nhất định phải tổ chức thành công, Nam Tích chúng ta trước mắt rất cần đánh một trận thật đẹp để lật mình."
Khi Trương Dương đang chuẩn bị biểu hiện quyết tâm thì thư ký của Cung Kì Vĩ vội vàng bước vào, hắn có việc gấp muốn báo cáo với Cung Kì Vĩ, lại là sự kiện hồ Thúy Vân bị ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng, nguyên nhân là một lượng lớn nước bẩn từ thượng du sông Thoan chảy vào làm ô nhiễm hồ Thúy Vân, mà nhà máy nước khu bắc gần hồ Thúy Vân phụ trách cung cấp nước dùng cho sinh hoạt của hơn một trăm vạn người thành phố Nam Tích, trước mắt bởi vì sự kiện chất nước ô nhiễm đã khởi động dự án khẩn cấp, trong phạm vi toàn thành phố đình chỉ cung cấp nước.
Cung Kì Vĩ sau khi nghe thấy tin tức này liền đứng ngồi không yên, y quyết định tới hiện trường xem xét, nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, cậu theo tôi đi xem thế nào!"
Trương Dương dù sao cũng không có chuyện quan trọng gì để làm, đi theo Cung Kì Vĩ lên xe Hồng Kỳ của y, ngay lập tức tới hồ Thúy Vân, sông Thoan và hồ Thúy Vân nối liền, chỗ nước sông chảy vào hồ có thể nhìn thấy màu nước không đồng nhất, Cung Kì Vĩ hạ cửa kính xe, một mùi tanh hôi theo gió thổi vào, khiến cho người ta ngửi thấy mà buồn nôn, sau khi ô tô đỗ ở ven hồ, Cung Kì Vĩ mở cửa xe lao ra ngoài đầu tiên.
Trương Dương cũng đi theo sau y, trên đê có mấy người đang đứng, đều là người phụ trách bộ môn tương quan, có cục trưởng cục thuỷ lợi thành phố Nam Tích Triệu Bảo Quần, có quản đốc nhà máy hệ thống cung cấp nước uống thành phố Nam Tích Trương Thịnh, còn có bí thư khu ủy tân nhiệm khu Thiên Hối Uông Bình, bọn họ đều đang nhíu mày, nhìn thấy phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ tới, cả đám vội vàng ra đón.
Cung Kì Vĩ đi lên đê, nghiêm khắc nói: "Thế này là sao?"
Bí thư khu ủy Khu Thiên Hối Uông Bình thở dài nói: "Thị trưởng Cung, chuyện đã bước đầu được điều tra rõ rồi, nước ô nhiễm này tất cả đều là từ thượng du sông Thoan chảy xuống."
Cung Kì Vĩ nói: "Đông Giang ư." Thượng du sông Thoan thuộc khu trực thuộc tỉnh lị Đông Giang, điều này có nghĩa là sự kiện nước ô nhiễm lần này có chút phiền phức, liên quan tới vấn đề của hai thành thị.
Cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần nói: "Thị trưởng Cung, kết quả điều tra bước đầu cho thấy, nước bẩn là từ khu vườn công nghiệp quốc tế của khu khai phá Đông Giang chảy ra."
Cung Kì Vĩ nhíu mày, Đông Giang Đông Giang tỉnh lị Bình Hải, chuyện này chỉ sợ sẽ rất phiền, y nói với Triệu Bảo Quần: "Nếu đã ìm được ngọn nguồn, lập tức liên hệ với phía Đông Giang, yêu cầu bọn họ mau chóng xử lý chuyện này, chặn nguồn nước bẩn, cũng yêu cầu họ chịu trách nhiệm về chuyện này."
Triệu Bảo Quần mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Thị trưởng Cung, phía Đông Giang không phải dễ phối hợp như vậy đâu."
Cung Kì Vĩ nói: "Thế là sao? Chuyện là bọn họ gây ra, nước bẩn đã làm ô nhiễm toàn bộ hồ Thúy Vân, nước sinh hoạt của cư dân thành phố Nam Tích chúng ta xuất hiện vấn đề, bọn họ không phối hợp ư? Muốn trốn tránh trách nhiệm chắc?"
Triệu Bảo Quần liếc bí thư khu ủy khu Thiên Hối Uông Bình một cái, y là muốn Uông Bình lên tiếng, Uông Bình tiếp nhận vị trí của Thạch Trọng Hằng không lâu, đối với tình huống của khu Thiên Hối vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, ai ngờ lại gặp phải chuyện này, Uông Bình cũng rất đau đầu, y vừa mới gọi điện thoại cho khu khai phá thành phố Đông Giang, nhưng chủ nhiệm hội quản ủy của khu khai phá không có mặt, y cũng đã nói chuyện nước bẩn với nhân viên liên quan, nhưng đối phương chỉ nói sẽ điều tra.
Cung Kì Vĩ nhìn thấy bọn họ đều im lặng, không khỏi có chút tức giận: "Các anh đứng ở đây đã thương lượng ra biện pháp chưa? Vì sao không đi giải quyết chuyện này?"
Bí thư khu ủy Khu Thiên Hối Uông Bình nói: "Thị trưởng Cung, không phải chúng ta chúng tôi không đi giải quyết, tôi đã gọi mấy cú điện thoại rồi, nhưng thủy chung không tìm được người phụ trách của khu khai phá kinh tế Đông Giang, người nhận điện thoại của bọn họ chỉ đáp ứng sẽ lập tức điều tra, xử lý thận trọng...."
Cung Kì Vĩ nói: "Lập tức điều tra ư? Hiện tại nước bẩn còn đang không ngừng chảy vào hồ Thúy Vân, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh thái ven bờ sông Thoan, các anh gọi điện thoại có hữu dụng không? Phải lập tức tới khu khai phá kinh tế Đông Giang, tìm người phụ trách của bọn họ khởi binh vấn tội!"
Mấy người phụ trách đứng đó nhìn nhau, khởi binh vấn tội ư? Cung Kì Vĩ nói nghe dễ dàng quá , Đông Giang là cấp bậc gì chứ, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá của người ta là Liêu Bác Sinh, thư ký trưởng chính phủ thành phố Đông Giang, ở trên chính đàn Đông Giang cũng là nhân vật vang dội, đừng nói những cán bộ cấp cục bọn họ, cho dù là Cung Kì Vĩ, Liêu Bác Sinh cũng không thèm để vào mắt, bảo bọn họ đi khởi binh vấn tội, chỉ sợ là tự chuốc lấy nhục.
Cung Kì Vĩ nhìn thấy mấy người mặt lộ vẻ khó xử, đang chuẩn bị phát hỏa thì bí thư thị ủy Lý Trường Vũ gọi điện thoại tới, bởi vì nước sông Thoan và hồ Thúy Vân ô nhiễm, nhà máy hệ thống cung cấp nước uống khẩn cấp đình chỉ cung cấp nước, trước mắt trên xã hội đã tạo thành khủng hoảng, người dân đã tới các cửa hàng bách hóa tranh nhau mua nước, Lý Trường Vũ nghe nói Cung Kì Vĩ đã tới hiện trường, cho nên gọi điện thoại tới đây hỏi tình huống.
Cung Kì Vĩ đơn giản kể lại tình huống, Lý Trường Vũ không khỏi thở dài, chuyện này rất khó giải quyết, liên quan tới phía Đông Giang, rất có khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng lôi kéo đùn đẩy nhau, Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Phía Đông Giang nói sẽ điều tra ư, điều tra cái gì? Nước bẩn vẫn đang không ngừng chảy vào sông Thoan, rồi qua sông Thoan chảy vào hồ Thúy Vân, điều mà họ nên làm là đóng cửa truyền ô nhiễm!"
Lý Trường Vũ nói: "Đây không phải là việc nhỏ, liên quan tới vấn đề nước dùng của hàng trăm vạn người dân thành phố, lập tức phái người tới Đông Giang, tức khắc xử lý chuyện này! Nếu phía khu khai phá Đông Giang không phối hợp, không chịu gánh vác trách nhiệm, phải tới thị lý của họ lý luận, thị lí của Đông Giang nếu không xử lý, thì phải tới tỉnh lý cáo trạng, cần phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết chuyện này."
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ tới Đông Giang..."
Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương ở chỗ anh à?"
Cung Kì Vĩ ừ một tiếng.
Lý Trường Vũ nói: "Để hắn đi!"
Cung Kì Vĩ ngây ra.
Lý Trường Vũ nói: "Chuyện lần này khẳng định sẽ đắc tội với người ta, không khéo phải trở mặt, không ai thích hợp đi hơn hắn, bảo hắn đi đi!"
Cung Kì Vĩ lập tức hiểu ý Lý Trường Vũ, Trương Dương chẳng những có gan có mưu, hơn nữa quan hệ của hắn với cao tầng tỉnh rất tốt, hắn đi nếu có thể thuận lợi giải quyết, đương nhiên là mọi người cùng vui, nếu không thể thuận lợi giải quyết, với tính tình của Trương Dương, hắn sẽ dứt khoát gây loạn, lần này bọn họ chiếm hết đạo lý, cao tầng tỉnh nên đứng ở phía bọn họ. Cung Kì Vĩ vốn muốn tự mình đi, nhưng cho dù y đi, có một số việc khẳng định không thể bất chấp mọi giá như Trương Dương được, Trương Dương trẻ tuổi, người trẻ tuổi cho dù làm chuyện gì quá đáng thì cũng có thể dùng từ xung động để giải thích.
Cung Kì Vĩ sau khi gác điện thoại, một lần nữa quay lại cạnh mấy người, y nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, tôi thấy chuyện này phải phiền cậu đi một chuyến rồi."
Trương Dương đang đứng trên đê, có chút đau lòng nhìn nước bẩn đang chảy vào hồ Thúy Vân, nghe thấy những lời này của Cung Kì Vĩ, hắn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, lần này tới Đông Giang là chuyện đi đắc tội với người ta, Cung Kì Vĩ khẳng định là có điều cố kỵ, cho nên mới giao chuyện gắng sức mà không được tiếng này cho mình, Trương Dương không phải là kẻ ngốc, đầu óc của hắn rất linh hoạt, kỳ thật cho dù Cung Kì Vĩ không cho hắn đi, cảnh trước mắt này cũng khiến hắn lòng đầy căm phẫn, hắn cũng hận không thể tới khu khai phá Đông Giang tìm đơn vị gây ô nhiễm tính sổ, nhưng Cung Kì Vĩ đề xuất và hắn chủ động đi là hai việc khác nhau.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi là người của Ủy ban thể dục thể thao, chuyện này không thuộc phạm vi quản hạt của tôi."
Cung Kì Vĩ nói: "Cậu là cán bộ thành phố Nam Tích, Nam Tích xảy ra chuyện, người dân ngay cả nước ăn cũng xuất hiện vấn đề, cậu còn phân rõ trách nhiệm như vậy làm cái gì? Bảo cậu đi thì cậu phải đi."
Trương Dương đoán chắc chuyện này không phải là chủ ý của Cung Kì Vĩ, mười là do cú điện thoại vừa rồi của Lý Trường Vũ, Trương Dương nói: "Tôi đi cũng được, nhưng một đống chuyện của Ủy ban thể dục thể thao tôi còn chưa giải quyết kịp, ba ngàn vạn tài chính mà thị lý đã đáp ứng cho tôi..." Thằng ôn này nhân cơ hội đề điều kiện, đây là thói quen của hắn.
Cung Kì Vĩ hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, giờ làm lúc nào rồi thằng ôn này còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Cung Kì Vĩ nói: "Cậu đi đi, giải quyết xong chuyện này, ba ngàn vạn tài chính đó tôi sẽ tận lực tranh thủ giúp cậu!"
Trương Dương cười nói: "Tôi đi đây, có điều cũng không thể bắt tôi đi một mình được!" Hắn liếc qua mấy người kia, cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần biết chuyện này nếu y không ra mặt thì cũng khó ăn khó nói, liền chủ động xin đi giết giặc: "Tôi đi cùng với chủ nhiệm Trương!" Thật ra chuyện này quả thực không thuộc phạm vi mà Trương Dương phải quản, Cung Kì Vĩ vốn cũng không muốn giao, nhưng Lý Trường Vũ đã chỉ đích danh Trương Dương, ngẫm lại cũng chỉ có hắn đi là thích hợp nhất.
Sau khi xem xong hạng thi đấu chạy 100m, Lý Hồng Dương chỉ vào mấy người ngồi thưa thớt trên khán đài, nói: "Chủ nhiệm Trương, giải điền kinh toàn quốc so với vận hội tỉnh của chúng ta quy mô còn lớn hơn, vậy mà anh thấy đấy, chẳng có được bao nhiêu người tới xem cả, độ chú ý của điền kinh ở trong nước chúng ta thật sự là rất thấp."
Thường Hải Tâm nói: "Trung tâm thể dục mới của chúng ta cũng không nhỏ, đến lúc đó nếu không có mấy người đến xem, chẳng phải là càng thêm vắng vẻ ư?"
Trương Dương nói: "Chỉ có thể động viên các đơn vị xí nghiệp, nhân khí tất cả đều phải dựa vào mọi người ủng hộ thôi, cho dù là phải tặng không vé thì cũng phải đảm bảo số ghế trên sân thể dục kín tám thành."
Lý Hồng Dương thở dài nói: "Chỉ sợ có một số trận thi đấu anh có tặng không vé thì cũng chẳng có ai muốn tới xem."
Trương Dương nói: "Lạc quan một chút đi, hiện tại vận hội tỉnh của chúng ta không phải trở nên càng lúc càng có sức hấp dẫn sao? Tôi mời nhiều người có sức có ảnh hưởng như vậy tới làm đại sứ hình tượng, tôi tin sẽ khiến vận hội tỉnh Bình Hải lần này trở thành một lần đại hội thể dục thể thao thành công nhất từ trước tới nay."
Sau khi hội nghị kế thúc, mỗi một đại biểu tới họp đều nhận được một phần quà kỉ niệm, lần này không phải là Trung Hoa quy miết hoàn mà là áo sơmi từ tập đoàn tài trợ Thiên Kiêu, tối hôm đó còn có tiệc tối mừng công do tập đoàn sắt thép Thái Hồng tổ chức, ý là để tiễn đưa các quan viên thể dục thể thao các nơi trên toàn quốc.
Rất nhiều đại biểu tham dự hội nghị đã đi trước, Trương Dương tuy rằng chưa đi nhưng cũng không tới tham gia tiệc tối lần này, hắn biết lão tổng Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc bởi vì chuyện của con trai Triệu Quốc Lương mà không thích mình, hà tất phải tự tìm khó chịu?
Thường Hải Tâm tới nhà cậu của cô ta ăn cơm, vốn muốn mời Trương Dương đi cùng, nhưng Trương Dương vừa hay nhận được một lời mời không thể cự tuyệt, bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng mời hắn ăn cơm.
Người được mời cùng với Trương Dương còn có Ngưu Tuấn Sinh, có điều Ngưu Tuấn Sinh bởi vì vội về Duyên Đông cho nên đã rời khỏi Vân An.
Tiêu Nãi Vượng là thường ủy tỉnh Vân An, phó tỉnh trưởng tỉnh Vân An, cấp bậc như vậy mời Trương Dương ăn cơm là đã vô cùng cho hắn mặt mũi rồi, Trương Dương cũng không tiện chối từ, địa điểm mời khách là ở sở chiêu đãi chính phủ số hai bên cạnh hồ Tề Thiên.
Người làm chủ là con trai Tiêu Thư Dân của Tiêu Nãi Vượng, gã là tổng giám đốc công ty đồ dùng văn phòng Thiên Hà của tỉnh Vân An, vợ là Phan Hồng, cùng gã là bạn đại học, lúc trước công ti đồ dùng văn phòng Thiên Hà chính là bọn họ liên thủ sáng lập, hiện giờ sinh ý đã đi vào chính quy, Phan Hồng liền lực chọn ở nhà làm nội trợ.
Một đứa con khác của Tiêu Nãi Vượng là Tiêu Thư Đường cũng tham dự tiệc tối nay, gã hiện tại đang học thạc sĩ y ở Thượng Hải.
Trương Dương là một mình tới dự tiệc, Tiêu Thư Đường ở ngoài cửa phụ trách nghênh đón hắn, nhìn thấy Trương Dương xuống xe, liền cười cười ra đón: "Chào chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương chưa từng gặp Tiêu Thư Đường, có chút mù mờ hỏi: "Anh là..."
Tiêu Thư Đường nói: "Tôi là Tiêu Thư Đường, đứa bé trai mà anh cứu chính là cháu tôi!"
Trương Dương lúc này mới rõ thân phận của y, cười nói: "Chào anh! Bí thư Tiêu quá khách khí rồi, một chút việc nhỏ mà cũng làm long trọng như vậy."
Tiêu Thư Đường nói: "Hôm nay không phải là ý của cha tôi, anh hai và chị dâu của tôi cứ đòi mời anh tới, nhất định phải trực tiếp cảm tạ anh."
Gã dẫn Trương Dương vào trong phòng, Tiêu Thư Dân đứng dậy đón: "Chủ nhiệm Trương, cám ơn anh đã con trai chúng tôi!" Tiêu Thư Dân nắm chặt lấy tay Trương Dương, vô cùng cảm kích.
Trương Dương cười nói: "Anh là Tiêu Thư Dân à, tôi vừa rồi còn nói các anh quá khách khí rồi, thật ra dưới tình huống đó, đổi lại là bất kỳ một người có lương tâm nào cũng sẽ làm như vậy thôi."
Đang nói chuyện thì Tiêu Nãi Vượng và vợ y, Tề Mẫn tới, Trương Dương vội vàng đi tới chào hỏi.
Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tiểu Trương tới rồi à, ngại quá, tôi mời cậu ăn cơm mà bản thân lại tới muộn, trên công tác gặp một số việc cần phải xử lý, những người trong thể chế như chúng ta đúng là thân bất do kỷ!" Y giới thiệu vợ cho Trương Dương, cùng tới với y còn có thị trưởng thành phố Nam Võ, giữa Tiêu Nãi Vượng và Tùy Đông rất ăn ý, quan hệ cá nhân của bọn họ vẫn luôn tốt đẹp, điều này trong thể chế quốc nội cũng là hiếm thấy.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Tiêu Nãi Vượng bảo nhân viên phục vụ vén cửa sổ, cảnh ở bên ngoài cửa sổ là hồ Tề Thiên khói sóng mênh mông, cháu nội Tiêu Truyện Thừa của Tiêu Nãi Vượng lúc này cũng từ bên ngoài đi chơi về, Phan Hồng, mẹ của nó đi cùng.
Tiêu Truyện Thừa nhìn thấy Trương Dương, hai mắt sáng rực lên, đứa nhỏ này khá là thông minh, chủ động đi tới, cầm tay Trương Dương, nói: "Chú Trương, cám ơn chú đã cứu cháu!"
Trương Dương cười cười nhéo cái má xinh của nó: "Cháu rất dũng cảm, trong lúc hoả hoạn không bị hoảng loạn, bản thân cháu cũng là một tiểu anh hùng."
Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tiểu Trương, tối nay là tiệc gia đình, không có bất kỳ tính chất nhà nước nào, mặc dù có bí thư thị ủy là tôi, còn có thị trưởng Tùy Đông ngồi đây, nhưng cậu đừng coi chúng tôi là lãnh đạo, mọi người đều là người một nhà, ngồi cùng một chỗ vui vẻ ăn cơm, uống rượu!"
Trương Dương nói: "Bí thư Tiêu, thật ra ngày đó người cứu người cũng không phải chỉ có một mình tôi, ngài khách khí như vậy, tôi thật sự là có chút ngại ngùng."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Mắt của trẻ con sáng như tuyết, tôi tin những lời trẻ con nói."
Tùy Đông cười nói: "Trương Dương, mọi người cũng không là người ngoài, bí thư Tiêu và phó thủ tướng Văn là lão bằng hữu đó."
Trương Dương nghe thấy những lời này của Tùy Đông, bỗng nhiên hiểu ra tiệc chiêu đãi tối nay không phải là đơn giản chỉ là đáp tạ ân nhân cứu mạng mình đây, Tiêu Nãi Vượng thân là bí thư thị ủy mời hắn ăn cơm, còn có một nguyên nhân rất quan trọng là nể mặt cha nuôi Văn Quốc Quyền của hắn, mùi vị nhân tình trên chính trị vô cùng phức tạp, cái mà anh nhìn thấy có lẽ rất đơn thuần, nhưng sau lưng tuyệt đối không phải là bộ dạng như anh thấy.
Tiêu Nãi Vượng mỉm cười nói: "Chuyện cậu cứu Truyền Thừa, tôi đã đặc biệt gọi điện thoại cho phó thủ tướng Văn, cảm tạ anh ta đã giáo dục một thanh niên ưu tú như cậu."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, mình ưu tú như vậy cũng chẳng liên quan gì tới Văn Quốc Quyền, Tiêu Nãi Vượng cảm tạ Văn Quốc Quyền làm cái quái gì! Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì nói: "Cha nuôi tôi thường xuyên dạy tôi đạo lý làm người, tôi vẫn luôn coi ông ấy là tấm gương để noi theo."
Tiêu Nãi Vượng nói với hai đứa con trai của y: "hai đứa các con sau này cũng phải học theo Trương Dương nhé, người trẻ tuổi thì phải có tinh thân không tiếc hi sinh tính mạng cho nhân dân và quốc gia."
Tiêu Nãi Vượng và Tùy Đông đều rất hòa ái, tuy rằng Trương Dương cũng không hiểu bình thường trong quan trường Nam Võ có phải là cũng có biểu hiện như thế này hay không, có điều biểu hiện của bọn họ tối nay đều rất chân thành. Hai người lưu lại ở hiện trường hơn một tiếng đồng hồ rồi đi trước, Trương Dương vốn cũng muốn đi, nhưng hai anh em Tiêu Thư Dân lại mời hắn ở lại thêm một lát, bọn họ chuẩn bị một chiếc du thuyền, mời Trương Dương dạo hồ Tề Thiên trong đêm.
Vừa rồi khi ăn cơm bởi vì có cha ở đây, Tiêu Thư Dân trừ cảm tạ ra thì trao đổi với Trương Dương cũng không nhiều, lúc này chỉ còn lại có ba người trẻ tuổi bọn họ, không khí so với vừa rồi thì thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
Tiêu Thư Dân đưa cho Trương Dương một ly rượu vang, nói: "Chủ nhiệm Trương, về sau chúng ta chính là bằng hữu, có chỗ nào cần dùng thì cứ bảo tôi một tiếng."
Trương Dương cười nói: "Thư Dân huynh quá khách khí rồi, anh nếu thực sự coi tôi là bạn thì đừng luôn treo hai chữ cảm tạ trên miệng, còn nữa, đừng gọi tôi là chủ nhiệm Trương,trực tiếp gọi tôi là Trương Dương được rồi."
Tiêu Thư Dân cười cười gật đầu: "Được! Trương Dương, cụng ly!"
Hai người uống hết ly này.
Tiêu Thư Đường bưng một cái khay tới, trong khay đặt các loại đồ ăn vặt như thịt bò và lạc, Tiêu Thư Đường đặt khay lên bàn tròn, cũng kéo ghế dựa ngồi trên khoang thuyền, tối hôm đó gió không lớn, trên mặt hồ im ắng, bốn phía hồ Tề Thiên đèn đuốc sáng choang, khiến cho mặt hồ trông đẹp vô cùng.
Tiêu Thư Đường nói: "Anh Trương, anh từ Bình Hải tới đây, có từng nghe nói tới một giáo sư tên là Vu Tử Lương không?"
Trương Dương nói: "Ông ta là bạn tốt là của tôi!"
Tiêu Thư Đường vừa nghe thấy vậy liền vui vẻ nói: "Anh Trương, ông ấy chính là một chuyên gia khoa não nổi tiếng trong nước! Quan hệ giữa anh và ông ấy rất tốt ư?"
Trương Dương gật đầu.
Tiêu Thư Đường nói: "Vậy tôi nhờ anh một việc, tôi sắp phải thực tập rồi, vốn là định thực tập ở một bệnh viện khoa não nào đó tại Thượng Hải, nhưng tôi nghe nói trình độ phẫu thuật khoa não cao nhất trong nước chính là giáo sư Vu, tôi muốn được tới chỗ ông ấy học tập."
Tiêu Thư Dân nhìn thấy em trai vừa mới quen với Trương Dương đã đề yêu cầu, cảm thấy có chút không lịch sự, liền mắng: "Tư Đường, em đừng có làm khó anh Trương
Trương Dương bật cười: "Khó gì đâu!" Hắn móc điện thoại ra lập tức gọi điện thoại cho Vu Tử Lương, với quan hệ giữa hắn và Vu Tử Lương, an bài cho Tiêu Thư Đường tới chỗ Vu Tử Lương thực tập đương nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.
Hai huynh đệ Tiêu Thư Dân nhìn thấy Trương Dương đã nói là làm, hơn nữa chỉ bằng một cú điện thoại đã giải quyết xong chuyện này, càng nhận thức sâu hơn một tầng về năng lực của hắn.
Chuyến đi tới Nam Võ lần này của Trương Dương có thể nói là không tệ, chẳng những giúp Bình Hải đoạt được một chiếc huy chương vàng trong chạy đường dài bậc trung mà hơn nữa còn kết tình hữu nghị thâm hậu với Ngưu Tuấn Sinh, sự kiện hoả hoạn cũng khiến hắn trở thành ân nhân của một nhà bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng, thu hoạch của hắn không chỉ là lời cảm ơn mà còn là một phần nhân mạch, và nhận được tài nguyên chính trị vô cùng. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất là chuyến đi tới Nam Võ lần này, quan hệ giữa hắn và Thường Hải Tâm đã có đột phá trên bản chất.
Sau khi trở về Nam Tích, Trương Dương trước tiên tới chỗ lãnh đạo thượng cấp, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ để báo cáo giản lược lại một số tình huống ở Nam Võ.
Cung Kì Vĩ nghe nói lần này thi đấu tranh giải điền kinh, vận động viên của Nam Tích không ngờ lại giành được một huy chương vàng, y vô cùng vui mừng, nói: "Chiếc huy chương vàng này chẳng khác nào là một liều thuốc kích thích cho giới thể dục thể thao Nam Tích chúng ta, gần đây báo chí lớn nhỏ tất cả đều đang viết về chuyện này."
Trương Dương nói: "Tôi đã đáp ứng thưởng cho Ngưu Chấn Vĩ ba vạn đồng, định lợi dụng cơ hội lần này để tuyên truyền, cổ vũ ý chí chiến đấu của vận động viên Nam Tích chúng ta, tranh thủ trong vận hội tỉnh lần này giành được thành tích tốt."
Cung Kì Vĩ gật đầu nói: "Nên lợi dụng cơ hội lần này để tuyên truyền."
Trương Dương nói: "Người của tổ công tác Ủy ban kỷ luật đã đi chưa?" Hắn là muốn mượn đề tài này để hỏi chuyện của đám người Từ Quang Nhiên đã kết thúc hay chưa.
Cung Kì Vĩ nói: "Đi rồi, các đồng chí của tổ công tác Trung kỉ ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh tất cả đều đi rồi."
Trương Dương cười nói: "Đi rồi thì tốt, bọn họ không đi, Nam Tích chúng ta khó mà yên ổn được."
Cung Kì Vĩ nói: "Bọn họ có đi hay không cũng không liên quan nhiều tới cậu, bọn họ là muốn điều tra những cán bộ làm trái pháp luật, vi phạm kỷ cương, chỉ cần là người tuân thủ pháp luật thì không có gì mà phải sợ cả."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi muốn thương lượng với ngài một chuyện."
Cung Kì Vĩ nói: "Nói đi!"
Trương Dương là muốn nói chuyện khu đất sân thể dục, lúc trước Vương Quân Dao giành được quyền khai thác khu đất này, tổng cộng là hai trăm triệu, dựa theo điều kiện đã bàn trước đó, 30% khoản tiền bán đấu giá được sẽ chuyển cho Ủy ban thể dục thể thao, để dùng xây dựng trung tâm thể dục mới và tài chính khởi động vận hội tỉnh, nhưng hiện tại Vương Quân Dao đã chết, khai thác khu đất này cũng gác lại đó, Ủy ban thể dục thể thao tổng cộng từ thị lý lấy được ba ngàn vạn, trước mắt gần như đã dùng hết để trả cho tiền công trình trung tâm thể dục mới rồi, còn có ba ngàn vạn tất nhiên là vẫn chưa vào tài khoản, Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, anh thấy, có phải nên nhắc với thị lý, mau chóng chứng thực chuyện khai thác khu đất sân thể dục không, hiện tại không thiếu thương gia có hứng thú đối với khu đất này."
Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện này tôi đã đề cập qua với bí thư Lý rồi, bí thư Lý cho rằng chuyện này nên tạm thời gác sang một bên."
"Vì sao?" Trương Dương không hiểu, hỏi.
Cung Kì Vĩ nói: "Người của Ủy ban kỷ luật tuy rằng đã đi rồi, nhưng vấn đề tài chính của Vương Quân Dao vẫn đang điều tra, trước khi chuyện chưa được điều tra rõ, chuyện khu đất sân thể dục tạm thời không thể khởi động được."
Trương Dương nói: "Nhưng vận hội tỉnh sắp cử hành rồi, tôi thiếu tiền, không có tiền thì lấy gì ra mà làm, mất thấy các hạng công trình trung tâm thể dục mới sắp hoàn thành rồi, tôi trước chuyện đã đáp ứng người ta sẽ thanh toán tiền công trình, các khoản nợ cũng sắp tới kỳ chi trả rồi, chính phủ chúng ta nói lời thì phải giữa lấy lời chứ, nếu như lần này chúng ta nuốt lời, sau này làm sao mà giành được sự tín nhiệm của các nhà thầu xây dựng đây? Hành động chiêu thương tiếp theo của chúng ta sẽ triển khai như thế nào?"
Cung Kì Vĩ cười nói: "Cậu đừng gấp, tôi nói cho cậu biết một tin tức tốt nhé, bí thư Lý trên cuộc họp thường ủy đã nói rõ, phải coi vận hội tỉnh lần này trở thành đại sự hàng đầu của Nam Tích, thông qua lần này để thể hiện một diện mạo mới của Nam Tích chúng ta cho nhân dân toàn tỉnh Bình Hải thấy, phải xây dựng lại lòng tin của toàn thể người dân thành phố Nam Tích đối với ban lãnh đạo chúng ta, cho nên cậu cứ yên tâm, phương diện tài chính đối với các cậu cũng sẽ không quá hà khắc đâu."
Trương Dương cũng sau khi Lý Trường Vũ chủ chính, ngày tháng của mình sẽ tốt hơn khi Từ Quang Nhiên còn tại vị nhiều, nhưng hiện tại tình trạng tài chính của Nam Tích không lạc quan, hạng mục xây dựng trọng điểm tiến hành đồng thời rất nhiều, Lý Trường Vũ cho dù coi trọng vận hội tỉnh cũng không thể coi vận hội tỉnh trở thành trọng điểm hàng đầu, đừng quên còn có một cảng Nước Sâu, đó mới là trọng trung chi trọng trong xây dựng của Nam Tích,
Cung Kì Vĩ nói: "Nói đến chiêu thương, tôi của có một việc muốn thương lượng với cậu đây."
Trương Dương nói: "Anh là phó thị trưởng thường vụ, không cần phải thương lượng với tôi, trực tiếp hạ mệnh lệnh là được rồi."
Cung Kì Vĩ không khỏi bật cười: "Những lời này là cậu nói đó, tôi muốn để cậu phụ trách công tác chiêu thương của Nam Tích, công tác chiêu thương là nghề cũ của cậu, cậu khẳng định ngựa quen đường cũ, không tồn tại bất kỳ vấn đề gì."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, công tác của tôi ở Ủy ban thể dục thể thao vừa mới có chút khởi sắc anh đã bắt tôi chuyển chỗ rồi à?"
Cung Kì Vĩ cười nói: "Cậu hiểu lầm rồi, cậu tiếp tục làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao của cậu, chúng ta lần này đã muốn làm vận hội tỉnh, sao không mượn gió đông của vận hội tỉnh, để vận hội tỉnh dựng sân khấu, kinh tế biểu diễn, trong lúc mời dự họp vận hội tỉnh, đồng thời tổ chức một cuộc hiệp đàm kinh mậu kim thu, hai mục hoạt động bổ sung cho nhau, cậu thấy thế nào?"
Trương Dương nghĩ thầm vận động dựng đài, kinh tế biểu diễn ư, khi mình ở Giang Thành muốn làm lễ hội phục dương, lúc đó cũng đánh cờ hiệu là văn hóa dựng đài, kinh tế biểu diễn, kỳ thật nói trắng ra thì tính chất giống như là treo đầu dê bán thịt chó, nục đích cuối cùng cũng là để phục vụ cho xây dựng kinh tế. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, xã hội hiện tại, bên trên bình luận một cán bộ có năng lực chấp chính hay không, không phải xem công tác văn hóa của hắn làm như thế nào, không phải nhìn hắn giành được mấy tấm huy chương vàng, mà là nhìn xem hắn có thể đưa trình độ thu nhập kinh tế đi lên hay không, tổng giá trị sản suất có cứng không, tất cả đều phải dựa vào số liệu mà nói chuyện. Điều này bức cho lãnh đạo của các bộ môn không thể không đặt xây dựng kinh tế lên hàng đầu, tất cả đều phải phục vụ cho xây dựng kinh tế.
Cung Kì Vĩ nói: "Đây là ý kiến nhất trí của thường ủy sau khi thảo luận, dựa theo lệ cũ, chuyện này vốn nên do ban chiêu thương thành phố phụ trách, nhưng bí thư Lý đề xuất để cậu tới trù tính phụ trách chuyện này là thích hợp nhất, bởi vì cậu trước đây ở Giang Thành từng có kinh nghiệm tổ chức loại hoạt động cỡ lớn này, hơn nữa cậu là tổng chỉ huy của vận hội tỉnh, làm thế nào để hội kinh mậu và vận hội tỉnh hỗ trỡ cho nhau chứ không làm ảnh hưởng lẫn nhau, do cậu trù tính chung an bài là thích hợp nhất, cho nên chúng tôi sau khi thương lượng đã quyết định, để cậu phụ trách công tác tổng chỉ huy vận hội tỉnh và hội kinh mậu, công tác hiệp đồng Ủy ban thể dục thể thao và ban chiêu thương, cậu thấy thế nào?"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ, đây là chuyện tốt, chẳng khác nào là cho hắn thăng quan, tuy rằng cấp bậc không thay đổi, nhưng ít nhất từ bây giờ tới thời gian mở hội nghị, mình sẽ nắm quyền lên tiếng của cả Ủy ban thể dục thể thao và ban chiêu thương, chính là thật sự nắm đại quyền trong tay. Trong lòng hắn rất cao hứng, bảo ngoài miệng thì nói: "Tôi sợ tôi năng lực có hạn..."
Cung Kì Vĩ nói: "Đừng khiêm nhường, năng lực của cậu chúng tôi thấy rõ mà."
"Tôi sợ các đồng chí khác đối với tôi có sẽ có dị nghị..."
"Chỉ cần là có lợi cho sự phát triển của Nam Tích, mọi người đều sẽ ủng hộ cậu!"
Trương Dương nói: "Nhưng... Tôi chỉ là một cán bộ cấp ban thôi!" Thằng ôn này bắt đầu được tiện nghi thì khoe mẽ, tuy rằng biết mình vừa lên chính ban, khả năng lại được thăng quan nữa không lớn, nhưng thằng ôn này vẫn lèm bèm vài cậu.
Cung Kì Vĩ nói: "Làm tốt hai chuyện này rồi, sẽ có chính tích, mà có chính tích rồi thì mới có thể tiến bộ thêm? Trương Dương, đây chính là một cơ hội ngàn năm một thuở đó, trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ."
Trương Dương nói: "Vậy... thì tôi sẽ thử! Có điều tôi cũng có điều kiện."
Cung Kì Vĩ gật đầu nói: "Chỉ cần là yêu cầu hợp lý, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cậu."
Trương Dương nói: "Thứ nhất, tôi yêu cầu tính độc lập trên công tác, lãnh đạo thượng cấp của tôi chính là ngài, người khác không thể khoa tay múa chân đối với công tác của tôi." Trương Dương sở dĩ nói như vậy là vì hắn biết ở Nam Tích quan lớn hơn mình có rất nhiều, hắn cũng không muốn tùy tiện là ai cũng có thể đeo một cái vòng kim cô vào đầu hắn, Cung Kì Vĩ là lãnh đạo trực tiếp của hắn, cũng là người rất được Trương Dương hân thưởng, Cung Kì Vĩ là một người làm đại sự chân chính, sẽ không chế tạo khỏ khăn cho hắn ở những chuyện nhỏ vô vị.
Cung Kì Vĩ nói: "Không thành vấn đề."
Trương Dương nói: "Thứ hai, thành viên tổ ủy hội của hội kinh mậu phải do tôi lựa chọn, phía ban chiêu thương phải phối hợp công tác vô điều kiện với tôi." Thế này chảng khác nào là cường điệu, quyền lực của hắn phải cao hơn ban chiêu thương
Cung Kì Vĩ nói: "Cũng không thành vấn đề!"
Nhìn thấy Cung Kì Vĩ ủng hộ đối với hắn như vậy, Trương Dương cũng không còn gì để nói, thật ra hội kinh mậu và vận hội tỉnh không xung đột với nhau, hai sự kiện hoàn toàn có thể coi như một chuyện để làm.
Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương à, vận hội tỉnh và hội kinh mậu lần này nhất định phải tổ chức thành công, Nam Tích chúng ta trước mắt rất cần đánh một trận thật đẹp để lật mình."
Khi Trương Dương đang chuẩn bị biểu hiện quyết tâm thì thư ký của Cung Kì Vĩ vội vàng bước vào, hắn có việc gấp muốn báo cáo với Cung Kì Vĩ, lại là sự kiện hồ Thúy Vân bị ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng, nguyên nhân là một lượng lớn nước bẩn từ thượng du sông Thoan chảy vào làm ô nhiễm hồ Thúy Vân, mà nhà máy nước khu bắc gần hồ Thúy Vân phụ trách cung cấp nước dùng cho sinh hoạt của hơn một trăm vạn người thành phố Nam Tích, trước mắt bởi vì sự kiện chất nước ô nhiễm đã khởi động dự án khẩn cấp, trong phạm vi toàn thành phố đình chỉ cung cấp nước.
Cung Kì Vĩ sau khi nghe thấy tin tức này liền đứng ngồi không yên, y quyết định tới hiện trường xem xét, nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, cậu theo tôi đi xem thế nào!"
Trương Dương dù sao cũng không có chuyện quan trọng gì để làm, đi theo Cung Kì Vĩ lên xe Hồng Kỳ của y, ngay lập tức tới hồ Thúy Vân, sông Thoan và hồ Thúy Vân nối liền, chỗ nước sông chảy vào hồ có thể nhìn thấy màu nước không đồng nhất, Cung Kì Vĩ hạ cửa kính xe, một mùi tanh hôi theo gió thổi vào, khiến cho người ta ngửi thấy mà buồn nôn, sau khi ô tô đỗ ở ven hồ, Cung Kì Vĩ mở cửa xe lao ra ngoài đầu tiên.
Trương Dương cũng đi theo sau y, trên đê có mấy người đang đứng, đều là người phụ trách bộ môn tương quan, có cục trưởng cục thuỷ lợi thành phố Nam Tích Triệu Bảo Quần, có quản đốc nhà máy hệ thống cung cấp nước uống thành phố Nam Tích Trương Thịnh, còn có bí thư khu ủy tân nhiệm khu Thiên Hối Uông Bình, bọn họ đều đang nhíu mày, nhìn thấy phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ tới, cả đám vội vàng ra đón.
Cung Kì Vĩ đi lên đê, nghiêm khắc nói: "Thế này là sao?"
Bí thư khu ủy Khu Thiên Hối Uông Bình thở dài nói: "Thị trưởng Cung, chuyện đã bước đầu được điều tra rõ rồi, nước ô nhiễm này tất cả đều là từ thượng du sông Thoan chảy xuống."
Cung Kì Vĩ nói: "Đông Giang ư." Thượng du sông Thoan thuộc khu trực thuộc tỉnh lị Đông Giang, điều này có nghĩa là sự kiện nước ô nhiễm lần này có chút phiền phức, liên quan tới vấn đề của hai thành thị.
Cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần nói: "Thị trưởng Cung, kết quả điều tra bước đầu cho thấy, nước bẩn là từ khu vườn công nghiệp quốc tế của khu khai phá Đông Giang chảy ra."
Cung Kì Vĩ nhíu mày, Đông Giang Đông Giang tỉnh lị Bình Hải, chuyện này chỉ sợ sẽ rất phiền, y nói với Triệu Bảo Quần: "Nếu đã ìm được ngọn nguồn, lập tức liên hệ với phía Đông Giang, yêu cầu bọn họ mau chóng xử lý chuyện này, chặn nguồn nước bẩn, cũng yêu cầu họ chịu trách nhiệm về chuyện này."
Triệu Bảo Quần mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Thị trưởng Cung, phía Đông Giang không phải dễ phối hợp như vậy đâu."
Cung Kì Vĩ nói: "Thế là sao? Chuyện là bọn họ gây ra, nước bẩn đã làm ô nhiễm toàn bộ hồ Thúy Vân, nước sinh hoạt của cư dân thành phố Nam Tích chúng ta xuất hiện vấn đề, bọn họ không phối hợp ư? Muốn trốn tránh trách nhiệm chắc?"
Triệu Bảo Quần liếc bí thư khu ủy khu Thiên Hối Uông Bình một cái, y là muốn Uông Bình lên tiếng, Uông Bình tiếp nhận vị trí của Thạch Trọng Hằng không lâu, đối với tình huống của khu Thiên Hối vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, ai ngờ lại gặp phải chuyện này, Uông Bình cũng rất đau đầu, y vừa mới gọi điện thoại cho khu khai phá thành phố Đông Giang, nhưng chủ nhiệm hội quản ủy của khu khai phá không có mặt, y cũng đã nói chuyện nước bẩn với nhân viên liên quan, nhưng đối phương chỉ nói sẽ điều tra.
Cung Kì Vĩ nhìn thấy bọn họ đều im lặng, không khỏi có chút tức giận: "Các anh đứng ở đây đã thương lượng ra biện pháp chưa? Vì sao không đi giải quyết chuyện này?"
Bí thư khu ủy Khu Thiên Hối Uông Bình nói: "Thị trưởng Cung, không phải chúng ta chúng tôi không đi giải quyết, tôi đã gọi mấy cú điện thoại rồi, nhưng thủy chung không tìm được người phụ trách của khu khai phá kinh tế Đông Giang, người nhận điện thoại của bọn họ chỉ đáp ứng sẽ lập tức điều tra, xử lý thận trọng...."
Cung Kì Vĩ nói: "Lập tức điều tra ư? Hiện tại nước bẩn còn đang không ngừng chảy vào hồ Thúy Vân, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh thái ven bờ sông Thoan, các anh gọi điện thoại có hữu dụng không? Phải lập tức tới khu khai phá kinh tế Đông Giang, tìm người phụ trách của bọn họ khởi binh vấn tội!"
Mấy người phụ trách đứng đó nhìn nhau, khởi binh vấn tội ư? Cung Kì Vĩ nói nghe dễ dàng quá , Đông Giang là cấp bậc gì chứ, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá của người ta là Liêu Bác Sinh, thư ký trưởng chính phủ thành phố Đông Giang, ở trên chính đàn Đông Giang cũng là nhân vật vang dội, đừng nói những cán bộ cấp cục bọn họ, cho dù là Cung Kì Vĩ, Liêu Bác Sinh cũng không thèm để vào mắt, bảo bọn họ đi khởi binh vấn tội, chỉ sợ là tự chuốc lấy nhục.
Cung Kì Vĩ nhìn thấy mấy người mặt lộ vẻ khó xử, đang chuẩn bị phát hỏa thì bí thư thị ủy Lý Trường Vũ gọi điện thoại tới, bởi vì nước sông Thoan và hồ Thúy Vân ô nhiễm, nhà máy hệ thống cung cấp nước uống khẩn cấp đình chỉ cung cấp nước, trước mắt trên xã hội đã tạo thành khủng hoảng, người dân đã tới các cửa hàng bách hóa tranh nhau mua nước, Lý Trường Vũ nghe nói Cung Kì Vĩ đã tới hiện trường, cho nên gọi điện thoại tới đây hỏi tình huống.
Cung Kì Vĩ đơn giản kể lại tình huống, Lý Trường Vũ không khỏi thở dài, chuyện này rất khó giải quyết, liên quan tới phía Đông Giang, rất có khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng lôi kéo đùn đẩy nhau, Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Phía Đông Giang nói sẽ điều tra ư, điều tra cái gì? Nước bẩn vẫn đang không ngừng chảy vào sông Thoan, rồi qua sông Thoan chảy vào hồ Thúy Vân, điều mà họ nên làm là đóng cửa truyền ô nhiễm!"
Lý Trường Vũ nói: "Đây không phải là việc nhỏ, liên quan tới vấn đề nước dùng của hàng trăm vạn người dân thành phố, lập tức phái người tới Đông Giang, tức khắc xử lý chuyện này! Nếu phía khu khai phá Đông Giang không phối hợp, không chịu gánh vác trách nhiệm, phải tới thị lý của họ lý luận, thị lí của Đông Giang nếu không xử lý, thì phải tới tỉnh lý cáo trạng, cần phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết chuyện này."
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ tới Đông Giang..."
Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương ở chỗ anh à?"
Cung Kì Vĩ ừ một tiếng.
Lý Trường Vũ nói: "Để hắn đi!"
Cung Kì Vĩ ngây ra.
Lý Trường Vũ nói: "Chuyện lần này khẳng định sẽ đắc tội với người ta, không khéo phải trở mặt, không ai thích hợp đi hơn hắn, bảo hắn đi đi!"
Cung Kì Vĩ lập tức hiểu ý Lý Trường Vũ, Trương Dương chẳng những có gan có mưu, hơn nữa quan hệ của hắn với cao tầng tỉnh rất tốt, hắn đi nếu có thể thuận lợi giải quyết, đương nhiên là mọi người cùng vui, nếu không thể thuận lợi giải quyết, với tính tình của Trương Dương, hắn sẽ dứt khoát gây loạn, lần này bọn họ chiếm hết đạo lý, cao tầng tỉnh nên đứng ở phía bọn họ. Cung Kì Vĩ vốn muốn tự mình đi, nhưng cho dù y đi, có một số việc khẳng định không thể bất chấp mọi giá như Trương Dương được, Trương Dương trẻ tuổi, người trẻ tuổi cho dù làm chuyện gì quá đáng thì cũng có thể dùng từ xung động để giải thích.
Cung Kì Vĩ sau khi gác điện thoại, một lần nữa quay lại cạnh mấy người, y nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, tôi thấy chuyện này phải phiền cậu đi một chuyến rồi."
Trương Dương đang đứng trên đê, có chút đau lòng nhìn nước bẩn đang chảy vào hồ Thúy Vân, nghe thấy những lời này của Cung Kì Vĩ, hắn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, lần này tới Đông Giang là chuyện đi đắc tội với người ta, Cung Kì Vĩ khẳng định là có điều cố kỵ, cho nên mới giao chuyện gắng sức mà không được tiếng này cho mình, Trương Dương không phải là kẻ ngốc, đầu óc của hắn rất linh hoạt, kỳ thật cho dù Cung Kì Vĩ không cho hắn đi, cảnh trước mắt này cũng khiến hắn lòng đầy căm phẫn, hắn cũng hận không thể tới khu khai phá Đông Giang tìm đơn vị gây ô nhiễm tính sổ, nhưng Cung Kì Vĩ đề xuất và hắn chủ động đi là hai việc khác nhau.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi là người của Ủy ban thể dục thể thao, chuyện này không thuộc phạm vi quản hạt của tôi."
Cung Kì Vĩ nói: "Cậu là cán bộ thành phố Nam Tích, Nam Tích xảy ra chuyện, người dân ngay cả nước ăn cũng xuất hiện vấn đề, cậu còn phân rõ trách nhiệm như vậy làm cái gì? Bảo cậu đi thì cậu phải đi."
Trương Dương đoán chắc chuyện này không phải là chủ ý của Cung Kì Vĩ, mười là do cú điện thoại vừa rồi của Lý Trường Vũ, Trương Dương nói: "Tôi đi cũng được, nhưng một đống chuyện của Ủy ban thể dục thể thao tôi còn chưa giải quyết kịp, ba ngàn vạn tài chính mà thị lý đã đáp ứng cho tôi..." Thằng ôn này nhân cơ hội đề điều kiện, đây là thói quen của hắn.
Cung Kì Vĩ hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, giờ làm lúc nào rồi thằng ôn này còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Cung Kì Vĩ nói: "Cậu đi đi, giải quyết xong chuyện này, ba ngàn vạn tài chính đó tôi sẽ tận lực tranh thủ giúp cậu!"
Trương Dương cười nói: "Tôi đi đây, có điều cũng không thể bắt tôi đi một mình được!" Hắn liếc qua mấy người kia, cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần biết chuyện này nếu y không ra mặt thì cũng khó ăn khó nói, liền chủ động xin đi giết giặc: "Tôi đi cùng với chủ nhiệm Trương!" Thật ra chuyện này quả thực không thuộc phạm vi mà Trương Dương phải quản, Cung Kì Vĩ vốn cũng không muốn giao, nhưng Lý Trường Vũ đã chỉ đích danh Trương Dương, ngẫm lại cũng chỉ có hắn đi là thích hợp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.