Chương 1790: Phân tích tình thế (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương nếu không muốn đứng trên một mặt trận thống nhất với hắn. Tưởng Hồng Cương tất nhiên cũng không cần thiết phải ở lại, lúc này hắn mới ý thức được mình đến tìm Trương Dương căn bản chính là một sai lầm. Hắn nhìn đồng hồ nói: Hỏng rồi, tôi buổi tối còn có một cuộc hẹn quan trọng, suýt nữa thì quên.
Trương Dương có chút đồng tình nhìn Tưởng Hồng Cương, không phải hắn không nghĩ tới tình cảm, mà là chuyện này hắn thật sự không có lý do để nhúng vào. Trương Dương cũng không giữ Tưởng Hồng Cương lại. Rất khách khí tiễn Tưởng Hồng Cương ra ngoài, Tưởng Hồng Cương vội vàng lên ô tô, phất phất tay với Trương Dương, thậm chí không nghe rõ Trương Dương ở phía sau dặn dò hắn phải lái xe cẩn thận.
Trương Dương lắc đầu bất đắc dĩ, đang chuẩn bị về khách sạn thu thập đồ thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn. Trương Dương xoay người nhìn lại thì liền thấy Thường Hải Thiên, Kiều Mộng Viện, Trình Nhuận Sinh, Duval cùng nhau đi tới.
Trương Dương cười nói: Khéo vậy? Mọi người cũng tới đây ăn cơm à?
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Đàm luận vấn đề xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu với hai vị lão sư ngay cả thời gian cũng quên mất, giờ mới nhớ tới ăn cơm.
Thường Hải Thiên nói: Vận khí của tôi thật tốt, nếu gặp bí thư Trương, bữa cơm này không phải trả tiền rồi.
Trương đại quan nhân rất hào phóng gật đầu: Được, tôi mời! Hắn mời mấy người vào trong phòng, Tưởng Hồng Cương đến cũng vội mà đi cũng vội, đồ ăn mà Trương Dương gọi cũng chưa đụng tới, Trương Dương gọi nhân viên phục vụ, bỏ hết đồ ăn đã động tới đi, gọi mấy món khác.
Giáo thụ Trình Nhuận Sinh cười nói: Đơn giản chút, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó rồi về.
Trương Dương nói: Thế sao được, giáo thụ Trình và giáo thụ Đỗ dốc hết tâm huyết vì xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, càng vất vả công lao càng lớn, hôm nay cứ để tôi đãi, tôi phải kính các anh mấy chén.
Duval nói: Rượu Trung Quốc nặng lắm, tôi uống không quen, cho chai bia đi.
Kiều Mộng Viện nói: Ăn hải sản mà uống, anh không sợ đau bụng à?
Thường Hải Thiên cười nói: Kệ hắn, dù sao cho dù bị đau bụng cũng có người chữa hộ. Gã sở dĩ nói như vậy là vì bệnh phong thấp của phụ thân cũng chính là Trương Dương chữa khỏi. Có điều Duval nghe Kiều Mộng Viện nói như vậy thì cũng hơi sợ, hắn gọi một chai Càn Hồng.
Trương Dương bảo người lấy một chai Càn Hồng, Kiều Mộng Viện cầm chai Mao Đài trên bàn rót cho bọn họ.
Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, vừa rồi chiêu đãi vị lãnh đạo nào vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Anh biết là biết là lãnh đạo, nói không chừng là một vị cô nương xinh đẹp nào đó ý chứ?
Đi theo bật cười ha ha.
Trương Dương nói: Lão Đỗ à lão Đỗ, anh cười cái gì?
Duval nói: Tiểu thư rất hiểu anh?
Trương Dương nói: Tôi là loại người này ư ? Các anh bận công tác, tôi cũng bận công tác, các anh sau khi làm việc thì có thể thoải mái ăn cơm, tôi ngay cả khi ăn cơm cũng phải bàn chuyện công việc, vừa rồi một vị lãnh đạo thành phố tới , hắn vừa đi thì các anh cũng tới. Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Nào, chúng ta đừng nói chuyện công tác nữa, khó khăn lắm mới được gặp nhau, cạn chén nào, làm một ly, không chỉ để biểu đạt kính ý của tôi tới mọi người, mà còn cám ơn các vị sự ủng hộ của các vị đối với tôi trước nay.
Kiều Mộng Viện trêu: Đúng là bí thư thị ủy, nói chuyện cũng rất khác trước kia, anh nói như vậy, chúng tôi cho dù là không muốn ủng hộ thì cũng phải xuất lực.
Mọi người đều bật cười.
Trương Dương rất vui sướng khi nhìn thấy Kiều Mộng Viện đã vui vẻ hơn, xem ra chỉ có đầu nhập vào trong công tác mới có thể mau chóng giúp cô ta thoát khỏi tình tự ưu thương, mình mời cô ta tới Tân Hải công tác không nghi ngờ gì nữa là rất chính xác.
Trình Nhuận Sinh nói: Thị lý đã cắt tất cả góc Thương Gia cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, điều này giúp chúng ta có thể tiến hành quy hoạch khoa học hơn, gần đây tôi đang bổ sung quy hoạch đã hoàn thiện trước khi, tôi và Duval đều cho rằng khu vực góc Thương Gia mà thị lý cắt cho nên lấy du lịch sinh thái làm chủ, xây một lá phổi xanh giữa Bắc Cảng và Tân Hải.
Duval nói: trong lý niệm thiết kế hiện đại thì giữa địa vực không nên phân rõ ranh giới, dùng khu vực này vào du lịch sinh thái có thể hình thành một nơi quá độ tự nhiên giữa hai thành thị, khu du lịch có thể hình thành tiêu điểm trung tâm thành thị hai tòa thành thị, tụ mọi người lại, rất có lợi để nhanh chóng đề thăng nhân khí của khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Trương đại quan nhân gật đầu cười nói: Lão Đỗ à, tiếng Trung của anh thật sự là càng lúc càng giỏi, nếu không nhìn mặt anh thì cơ hồ không thể nghe ra anh là người ngoại quốc.
Duval nói: Tôi đã coi mình trở thành người Trung Quốc rồi, anh đừng quên, tôi còn là thị dân vinh dự của thành phố Nam Tích đấy.
Trương đại quan nhân nói: Tôi suýt nữa thì quên, lão Đỗ à, chờ khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải xây xong rồi, tôi sẽ lại phát cho anh một huy chương thị dân vinh dự của thành phố Tân Hải.
Duval cười nói: Anh đừng lừa tôi, cái này không làm được đâu, Trung Quốc các anh không cho phép hai quốc tịch.
Mấy người đồng thời bật cười, Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, anh thực sự nên thưởng cho Duval, hắn đã lập được công lao hãn mã cho xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta đó.
Trương Dương nói: Tôi thật sự rất thích đồng chí tốt như Duval, nếu anh là người Trung Quốc thì tôi đã sớm phát triển anh vào đảng, chỉ bằng vào tinh thần chuyên nghiệp mà anh biểu hiện ra đã đủ rồi, cái này gọi là gì nhỉ?
Kiều Mộng Viện tiếp lời nói: Không lợi mình chỉ lợi người!
Trương đại quan nhân gật đầu thật mạnh: Lão Đỗ à, một người ngoại quốc như anh mà không hề có động cơ lợi mình, coi sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa của nhân dân Trung Quốc thành sự nghiệp của mình, đây là tinh thần gì ý nhỉ...?
Kiều Mộng Viện nhắc nhở hắn: Tinh thần Chủ nghĩa quốc tế.
Đúng vậy! Đây là tinh thần chủ nghĩa quốc tế, đây là tinh thần của đảng, mỗi một đảng viên một người Trung Quốc đều phải học tập loại tinh thần này, đồng chí Duval là người có trách nhiệm đến cực đoan đối với công tác, có lòng nhiệt tình cực đoan đối với đồng chí và đối với nhân dân, chỉ cần chúng ta có tinh thần này... Trương đại quan nhân cũng không thuộc Mao tuyển cho lắm.
Kiều Mộng Viện cười nói: Chính là một người cao thượng, một người thuần túy, một người có đảm đương, một người thoát ly khỏi những sở thích cấp thấp, một người có ích cho nhân dân.
Duval bị hai người bọn họ nói cho ngây ra, hơn nửa ngày mới phun ra được một câu: Đây là phu xướng phụ tùy mà người Trung Quốc các anh thường nói phải không, hai người các anh phối hợp cũng thật ăn ý quá.
Câu này khiến Kiều Mộng Viện xấu hổ đến đỏ mặt, cô ta chỉ cảm thấy vui nên mới phối hợp vói Trương Dương, nhưng lời nói của Duval thực sự là không có suy nghĩ.
Trương đại quan nhân thì không cảm thấy có gì xấu hổ cả, hắn cho Duval một câu định luận: Tôi còn chưa nói xong mà, lão Đỗ thật sự là người sinh vĩ đại, chết quang vinh!
Duval đảo mắt, Thường Hải Thiên và Trình Nhuận Sinh ở bên cạnh cũng sắp cười tới vỡ cả bụng rồi, Duval nghiêm trang nói: Những lời này tôi thích, tôi quyết định, chờ tôi sau này đi gặp thượng đế rồi, sẽ dùng câu này làm mộ chí.
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Anh dùng cũng không sao, có điều sẽ vi phạm bản quyền trí tuệ.
Duval nói: Những câu này là ai nói?
Kiều Mộng Viện nói: Chủ tịch Mao nói!
Duval nói: Lời nói của chủ tịch Mao thì tôi đương nhiên có thể dùng!
Trương đại quan nhân nói: Nhưng lão nhân gia không phải viết cho anh?
Duval nói: Vậy viết cho ai?
Lưu Hồ Lan!
Trương Dương có chút đồng tình nhìn Tưởng Hồng Cương, không phải hắn không nghĩ tới tình cảm, mà là chuyện này hắn thật sự không có lý do để nhúng vào. Trương Dương cũng không giữ Tưởng Hồng Cương lại. Rất khách khí tiễn Tưởng Hồng Cương ra ngoài, Tưởng Hồng Cương vội vàng lên ô tô, phất phất tay với Trương Dương, thậm chí không nghe rõ Trương Dương ở phía sau dặn dò hắn phải lái xe cẩn thận.
Trương Dương lắc đầu bất đắc dĩ, đang chuẩn bị về khách sạn thu thập đồ thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn. Trương Dương xoay người nhìn lại thì liền thấy Thường Hải Thiên, Kiều Mộng Viện, Trình Nhuận Sinh, Duval cùng nhau đi tới.
Trương Dương cười nói: Khéo vậy? Mọi người cũng tới đây ăn cơm à?
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Đàm luận vấn đề xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu với hai vị lão sư ngay cả thời gian cũng quên mất, giờ mới nhớ tới ăn cơm.
Thường Hải Thiên nói: Vận khí của tôi thật tốt, nếu gặp bí thư Trương, bữa cơm này không phải trả tiền rồi.
Trương đại quan nhân rất hào phóng gật đầu: Được, tôi mời! Hắn mời mấy người vào trong phòng, Tưởng Hồng Cương đến cũng vội mà đi cũng vội, đồ ăn mà Trương Dương gọi cũng chưa đụng tới, Trương Dương gọi nhân viên phục vụ, bỏ hết đồ ăn đã động tới đi, gọi mấy món khác.
Giáo thụ Trình Nhuận Sinh cười nói: Đơn giản chút, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó rồi về.
Trương Dương nói: Thế sao được, giáo thụ Trình và giáo thụ Đỗ dốc hết tâm huyết vì xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, càng vất vả công lao càng lớn, hôm nay cứ để tôi đãi, tôi phải kính các anh mấy chén.
Duval nói: Rượu Trung Quốc nặng lắm, tôi uống không quen, cho chai bia đi.
Kiều Mộng Viện nói: Ăn hải sản mà uống, anh không sợ đau bụng à?
Thường Hải Thiên cười nói: Kệ hắn, dù sao cho dù bị đau bụng cũng có người chữa hộ. Gã sở dĩ nói như vậy là vì bệnh phong thấp của phụ thân cũng chính là Trương Dương chữa khỏi. Có điều Duval nghe Kiều Mộng Viện nói như vậy thì cũng hơi sợ, hắn gọi một chai Càn Hồng.
Trương Dương bảo người lấy một chai Càn Hồng, Kiều Mộng Viện cầm chai Mao Đài trên bàn rót cho bọn họ.
Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, vừa rồi chiêu đãi vị lãnh đạo nào vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Anh biết là biết là lãnh đạo, nói không chừng là một vị cô nương xinh đẹp nào đó ý chứ?
Đi theo bật cười ha ha.
Trương Dương nói: Lão Đỗ à lão Đỗ, anh cười cái gì?
Duval nói: Tiểu thư rất hiểu anh?
Trương Dương nói: Tôi là loại người này ư ? Các anh bận công tác, tôi cũng bận công tác, các anh sau khi làm việc thì có thể thoải mái ăn cơm, tôi ngay cả khi ăn cơm cũng phải bàn chuyện công việc, vừa rồi một vị lãnh đạo thành phố tới , hắn vừa đi thì các anh cũng tới. Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Nào, chúng ta đừng nói chuyện công tác nữa, khó khăn lắm mới được gặp nhau, cạn chén nào, làm một ly, không chỉ để biểu đạt kính ý của tôi tới mọi người, mà còn cám ơn các vị sự ủng hộ của các vị đối với tôi trước nay.
Kiều Mộng Viện trêu: Đúng là bí thư thị ủy, nói chuyện cũng rất khác trước kia, anh nói như vậy, chúng tôi cho dù là không muốn ủng hộ thì cũng phải xuất lực.
Mọi người đều bật cười.
Trương Dương rất vui sướng khi nhìn thấy Kiều Mộng Viện đã vui vẻ hơn, xem ra chỉ có đầu nhập vào trong công tác mới có thể mau chóng giúp cô ta thoát khỏi tình tự ưu thương, mình mời cô ta tới Tân Hải công tác không nghi ngờ gì nữa là rất chính xác.
Trình Nhuận Sinh nói: Thị lý đã cắt tất cả góc Thương Gia cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, điều này giúp chúng ta có thể tiến hành quy hoạch khoa học hơn, gần đây tôi đang bổ sung quy hoạch đã hoàn thiện trước khi, tôi và Duval đều cho rằng khu vực góc Thương Gia mà thị lý cắt cho nên lấy du lịch sinh thái làm chủ, xây một lá phổi xanh giữa Bắc Cảng và Tân Hải.
Duval nói: trong lý niệm thiết kế hiện đại thì giữa địa vực không nên phân rõ ranh giới, dùng khu vực này vào du lịch sinh thái có thể hình thành một nơi quá độ tự nhiên giữa hai thành thị, khu du lịch có thể hình thành tiêu điểm trung tâm thành thị hai tòa thành thị, tụ mọi người lại, rất có lợi để nhanh chóng đề thăng nhân khí của khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Trương đại quan nhân gật đầu cười nói: Lão Đỗ à, tiếng Trung của anh thật sự là càng lúc càng giỏi, nếu không nhìn mặt anh thì cơ hồ không thể nghe ra anh là người ngoại quốc.
Duval nói: Tôi đã coi mình trở thành người Trung Quốc rồi, anh đừng quên, tôi còn là thị dân vinh dự của thành phố Nam Tích đấy.
Trương đại quan nhân nói: Tôi suýt nữa thì quên, lão Đỗ à, chờ khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải xây xong rồi, tôi sẽ lại phát cho anh một huy chương thị dân vinh dự của thành phố Tân Hải.
Duval cười nói: Anh đừng lừa tôi, cái này không làm được đâu, Trung Quốc các anh không cho phép hai quốc tịch.
Mấy người đồng thời bật cười, Thường Hải Thiên nói: Bí thư Trương, anh thực sự nên thưởng cho Duval, hắn đã lập được công lao hãn mã cho xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta đó.
Trương Dương nói: Tôi thật sự rất thích đồng chí tốt như Duval, nếu anh là người Trung Quốc thì tôi đã sớm phát triển anh vào đảng, chỉ bằng vào tinh thần chuyên nghiệp mà anh biểu hiện ra đã đủ rồi, cái này gọi là gì nhỉ?
Kiều Mộng Viện tiếp lời nói: Không lợi mình chỉ lợi người!
Trương đại quan nhân gật đầu thật mạnh: Lão Đỗ à, một người ngoại quốc như anh mà không hề có động cơ lợi mình, coi sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa của nhân dân Trung Quốc thành sự nghiệp của mình, đây là tinh thần gì ý nhỉ...?
Kiều Mộng Viện nhắc nhở hắn: Tinh thần Chủ nghĩa quốc tế.
Đúng vậy! Đây là tinh thần chủ nghĩa quốc tế, đây là tinh thần của đảng, mỗi một đảng viên một người Trung Quốc đều phải học tập loại tinh thần này, đồng chí Duval là người có trách nhiệm đến cực đoan đối với công tác, có lòng nhiệt tình cực đoan đối với đồng chí và đối với nhân dân, chỉ cần chúng ta có tinh thần này... Trương đại quan nhân cũng không thuộc Mao tuyển cho lắm.
Kiều Mộng Viện cười nói: Chính là một người cao thượng, một người thuần túy, một người có đảm đương, một người thoát ly khỏi những sở thích cấp thấp, một người có ích cho nhân dân.
Duval bị hai người bọn họ nói cho ngây ra, hơn nửa ngày mới phun ra được một câu: Đây là phu xướng phụ tùy mà người Trung Quốc các anh thường nói phải không, hai người các anh phối hợp cũng thật ăn ý quá.
Câu này khiến Kiều Mộng Viện xấu hổ đến đỏ mặt, cô ta chỉ cảm thấy vui nên mới phối hợp vói Trương Dương, nhưng lời nói của Duval thực sự là không có suy nghĩ.
Trương đại quan nhân thì không cảm thấy có gì xấu hổ cả, hắn cho Duval một câu định luận: Tôi còn chưa nói xong mà, lão Đỗ thật sự là người sinh vĩ đại, chết quang vinh!
Duval đảo mắt, Thường Hải Thiên và Trình Nhuận Sinh ở bên cạnh cũng sắp cười tới vỡ cả bụng rồi, Duval nghiêm trang nói: Những lời này tôi thích, tôi quyết định, chờ tôi sau này đi gặp thượng đế rồi, sẽ dùng câu này làm mộ chí.
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Anh dùng cũng không sao, có điều sẽ vi phạm bản quyền trí tuệ.
Duval nói: Những câu này là ai nói?
Kiều Mộng Viện nói: Chủ tịch Mao nói!
Duval nói: Lời nói của chủ tịch Mao thì tôi đương nhiên có thể dùng!
Trương đại quan nhân nói: Nhưng lão nhân gia không phải viết cho anh?
Duval nói: Vậy viết cho ai?
Lưu Hồ Lan!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.