Chương 2335: Phát hiện bất ngờ (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương lại tới bên giường của Lý Ngân Nhật.
Lý Ngân Nhật nhìn Trương Dương rồi nói khẽ: Nói thật với tôi đi, tôi còn sống được bao lâu nữa.
Trương Dương nói: Rất quan trọng à?
Lý Ngân Nhật nói: Tôi không thể chết được!
Trương Dương nói: Bất kỳ ai cũng phải chết, đơn giản là sớm hay muộn thôi. Hắn không đồng ý với những lời này của Lý Ngân Nhật, cái gì gọi là ông không thể chết được, ông là tướng quân của Bắc Triều Tiên thì cũng không có gì đặc thù cả, nên chết thì phải chết.
Lý Ngân Nhật nói: Tôi còn tâm nguyện chưa xong, tôi hiện tại nếu chết thì tất sẽ có nội loạn. ông ta nắm cổ tay Trương Dương, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, trong đó tràn ngập sự tha thiết: Giúp tôi, giúp tôi thêm một lần nữa thôi, cho tôi thêm hai tháng, để tôi an bài tất cả.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là thần tiên.
Lý Ngân Nhật nói: Một tháng, tôi chỉ cầ một tháng thôi, chỉ cần cậu giúp tôi làm thành tâm nguyện này thì tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của cậu.
Trương đại quan nhân thật sự có chút dở khóc dở cười. Tôi có gì mà phải yêu cầu ông? ông có thể cho tôi tiề hay là địa vị? Cảm giác của Lý Ngân Nhật này quá lầm rồi, giống như nhận định người khác ai cũng phải cầu hắn, ông khệnh thế sao phải chạy tới Trung Quốc cầu y làm gì?
Trương Dương cuối cùng vẫn không gật đầu luôn, ra bên ngoài. Nhìn thấy Kiều lão ngồi trong lương đình chờ hắn, Trương Dương đi tới, Tông Thịnh rời khỏi lương đình, để hai người có không gian nói chuyện riêng tư.
Kiều lão nói: Tình huống của Lý tướng quân thế nào?
Ở trước mặt Kiều lão, Trương Dương ăn ngay nói thật: Bệnh rất nguy kịch, mệnh không còn lâu nữa.
Kiều lão nói: Chính là không cứu được?
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão nói: Gần đây nội bộ quân đội bọn họ tồn tại một số dị động, nếu hắn vào lúc này gặp chuyện không may. Phát triển tiếp sau rất không lạc quan.
Trương Dương nói: Tôi còn tưởng rằng hắn sợ chết, thì ra hắn là muốn sống lâu thêm vài ngày để liệu lý hậu sự.
Kiều lão nói: Bọn họ và chúng ta ở rất nhiều phương diện lợi ích có tương quan chặt chẽ, nếu như có thể giúp thì cứ giúp hắn một lần.
Trương Dương nói: Vừa rồi Lý tướng quân nói. Tôi chỉ cần giúp hắn sống thêm được một tháng thì hắn có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của tôi, Kiều lão, ngài nói xem, nếu tôi đề xuất tới Bắc Triều Tiên làm tướng quân thay hắn thì hắn liệu có đáp ứng không?
Vào những lúc như thế này thằng ôn này không ngờ vẫn không quên nói đùa, Kiều lão không khỏi mỉm cười. ông ta nói khẽ: Nếu Lý tướng quân đã xuất ra thành ý lớn như vậy thì cậu cũng không ngại cân nhắc một chút, đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là cậu có thể làm được!
Trương Dương nói: Trung y có một môn phái, lấy kích phát tiềm năng của thân thể làm mục đích, loại phương pháp này tuy rằng có thể trong ngắn hạn đề thăng sinh mệnh lực của một người, nhưng có chút ý tứ đốt cháy giai đoạn, đối với một người thì hao tổn cực lớn, người bình thường sử dụng loại phương pháp này thì thậm chí sẽ giảm bớt mấy năm, thậm chí mười mấy năm thọ mệnh, có điều đối với một người sinh mệnh vốn chỉ có lại không được bao nhiêu mà nói thì cũng không để ý thêm bớt vài ngày thọ mệnh, nếu như tôi hết sức trị liệu giúp hắn, có lẽ hắn có thể sống thoi thóp hai tháng, nhưng loại trạng thái này với hắn mà nói thì chắc cũng không có tác dụng gì, nếu như tôi lợi dụng thủ đoạn vô cùng, có thể khiến hắn ở trong mắt người ngoài trong như người khỏe mạnh, nếu như tất cả thuận lợi thì hắn chắc có thể uy phong một tháng, tôi nghĩ một tháng này với hắn mà nói chắc là đủ rồi.
Kiều lão nói: Tôi đi trước, cân nhắc một chút điều kiện của Lý tướng quân, cơ hội như vậy chỉ sợ không nhiều lắm đâu!
Trương đại quan nhân nhìn Kiều lão đi xa, vẻ mặt bối rối, những lời Kiều lão lưu lại cuối cùng đầy thâm ý, xem ra lão gia tử cũng đồng ý để mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng vấn đề là mình nên yêu cầu gì? Lý Ngân Nhật có thể giúp mình làm gì?
Lý Xương Kiệt tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Anh không đi với Kiều lão à?
Trương Dương có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: Tôi đi rồi ai cứu lão gia tử nhà các anh?
Lý Xương Kiệt nghe hắn nói như vậy thì lập tức mặt lộ vẻ vui mừng: Theo như lời anh nói thì cha tôi còn cứu được?
Trương đại quan nhân nói: Vậy phải xem ý tứ của ông ta, làm muốn làm bệnh nhân sống thoi thóp thêm hai tháng hay là muốn làm tướng quân uy phong lẫm lẫm một tháng.
Lý Ngân Nhật đối mặt với lựa chọn Trương Dương đưa ra thì không chút do dự lựa chọn cái sau, sau khi xác định lựa chọn của hắn, Trương đại quan nhân tới thư phòng kê thuốc, những thứ này đều là dược vật kích thích căn nguyên, nói trắng ra trên ý nghĩa nào đó thì không sai biệt lắm với thuốc kích thích, Trương đại quan nhân trước tiên cho Lý Ngân Nhật ăn một viên nghịch thiên đan, thứ trân quý này bình thường thằng cha này cũng không nỡ bỏ ra.
Lý Ngân Nhật ăn xong nghịch thiên đan Trương Dương đưa thì thở hổn hển, nghỉ ngơi cả nửa ngày mới: Cậu cần tôi làm gì cho cậu?
Trương đại quan nhân nói: Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra?
Lý Ngân Nhật chỉ chỉ vào Lý Xương Kiệt đứng bên cạnh Trương Dương: Tôi hiện tại chỉ có đứa con trai Xương Kiệt này, nhân tình tôi nợ cậu thì nó sẽ trả, Xương Kiệt, con nhớ kỹ, từ giờ trở đi, bất kể Trương Dương muốn con giúp hắn làm gì thì con cũng phải đáp ứng vô điều kiện, ân tình của cậu ta đối với Lý gia chúng ta con cả đời cũng không trả hết được!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm thế hơi nặng nề quá rồi, nhưng mình đúng là không nghĩ ra nên yêu cầu hắn làm gì? Trương Dương nói: Hôm nay trước tiên uống thuốc đã, với sức khỏe hiện tại của ông thì cũng không thích hợp hạ thuốc mạnh, điều dưỡng hai ngày, ngày kia tôi đảm bảo ông sẽ có thể khôi phục như bình thường, có điều lời xấu nói trước, loại phương pháp này chỉ có thể cam đoan ông trong một tháng giống như người bình thường, giống như một châm tề cường tâm, vừa mới châm xong thì tinh thần chấn hưng, nhưng dược hiệu hết rồi, thân thể ông sẽ mất hết sức, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.
Lý Ngân Nhật nói: Chỉ cần có thể sống thêm một tháng, để tôi hoàn thành chuyện chưa xong thì đủ rồi.
Trương Dương nói: Một tháng thì chắc không có vấn đề gì.
Tối hôm đó Lý Xương Kiệt đặc biệt sai người an bài ẩm thực đặc sắc của Bắc Triều Tiên, mở tiệc chiêu đãi vị thần y Trương Dương này.
Trên bàn đặt Mao Đài đặc sản của Trung Quốc, Lý Xương Kiệt nói: Tôi biết anh không uống quen rượu của Bắc Triều Tiên chúng tôi, cho nên vẫn nhập gia tùy tục.
Trương Dương cười nói: Nhập gia tùy tục thì phải uống rượu xái.
Lý Xương Kiệt nói: Uống Mao Đài vẫn ngon hơn. Tửu lượng của hắn không tồi, rót đầy một mỗi cốc thủy tinh.
Trương đại quan nhân nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ thầm thứ nhắm rượu có chút chán ngắt, không ngờ Lý Xương Kiệt cầm chén rượu lên, kính trước một ly.
Trương đại quan nhân cũng chỉ có thể bồi hắn một ly, lúc này đầu bếp bưng thịt nướng lên, trong nhất thời mùi thịt bốn phía, Lý Xương Kiệt nói: Nếm thử đặc sắc đặc sắc của chúng tôi đi.
Trương Dương gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào trong miệng, hỏa hậu nướng thịt ba chỉ rất vừa, Trương Dương nói: Không tồi!
Lý Xương Kiệt nói: Đầu bếp của Cẩm tú viên trước đây vẫn luôn phụ trách quốc yến của Bắc Triều Tiên, tôi nghĩ tới việc ăn ở của cha tôi, đặc biệt điều hắn tới bên cạnh cha. Hắn đứng dậy kính Trương Dương: Tôi kính anh!
Trương đại quan nhân có chút không chịu nổi: Này, có cần khách khí như vậy không, chúng ta cũng không phải là mới quen biết.
Lý Xương Kiệt nói: Cha nói anh là ân nhân của Lý gia chúng tôi, từ nay về sau tôi sẽ dùng lễ ân nhân để đối đãi.
Trương đại quan nhân là hạng người sợ nhất người khác kính hắn, vốn nghĩ mãi vẫn không biết nên đều xuất điều kiện gì, nhưng thịt ăn rồi, rượu cũng uống rồi, đến bây giờ vẫn không nghĩ ra mình có yêu cầu gì, hình như hơn phân nửa thời gian đều là người khác cầu hắn, hắn thì không có gì cầu người khác, nhìn thấy Lý Xương Kiệt khách khí như vậy đối với hắn, cảm thấy thật sự có chút ngượng ngùng, thật ra hắn vốn cũng không muốn cứu Lý Ngân Nhật, vốn có ý đồ muốn để Lý Ngân Nhật tự sinh tự diệt, nếu như không phải Kiều lão mở miệng thì chuyện này hắn cũng không muốn dính vào. Trương Dương nói: Chuyện Ân nhân chúng ta đừng nói nữa, lời nói đó của Lý tướng quân tôi cũng nghe thấy rồi, anh cũng đừng làm như nợ nhân tình tôi quá nhiều, như vậy tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên, yên tâm yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm hết ức, tôi sẽ bỏ ra hết tuyệt học cả đời để trị liệu cho Lý tướng quân, cái khác không nói, ba mươi ngày thì tôi cam đoan với anh, nếu như trời cao chiếu cố thì không khéo còn có thể chống đỡ thêm tám ngày mười ngày. Thằng cha này rất sợ kính, Lý Xương Kiệt vừa khách khí với hắn thì lập tức cho Lý Ngân Nhật thêm vài ngày.
Lý Xương Kiệt mấp máy môi, kích động nói: Ơn nghĩa này tôi thực sự không biết lấy gì báo đáp. Hắn cầm chén rượu đút vào trong tay Trương Dương.
Trương đại quan nhân không thể không đứng lên: Anh đừng khách khí, tôi uống, tôi uống là được.
Lý Xương Kiệt uống rượu cũng cực kỳ hào sảng, ngửa cổ uống cạn. Trương đại quan nhân trong chuyện uống rượu thì trước giờ cũng không kém ai, cũng uống hết.
Lý Xương Kiệt nói: Ân nhân, tôi có yêu cầu quá đáng.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm hết sức.
Lý Ngân Nhật nhìn Trương Dương rồi nói khẽ: Nói thật với tôi đi, tôi còn sống được bao lâu nữa.
Trương Dương nói: Rất quan trọng à?
Lý Ngân Nhật nói: Tôi không thể chết được!
Trương Dương nói: Bất kỳ ai cũng phải chết, đơn giản là sớm hay muộn thôi. Hắn không đồng ý với những lời này của Lý Ngân Nhật, cái gì gọi là ông không thể chết được, ông là tướng quân của Bắc Triều Tiên thì cũng không có gì đặc thù cả, nên chết thì phải chết.
Lý Ngân Nhật nói: Tôi còn tâm nguyện chưa xong, tôi hiện tại nếu chết thì tất sẽ có nội loạn. ông ta nắm cổ tay Trương Dương, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, trong đó tràn ngập sự tha thiết: Giúp tôi, giúp tôi thêm một lần nữa thôi, cho tôi thêm hai tháng, để tôi an bài tất cả.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là thần tiên.
Lý Ngân Nhật nói: Một tháng, tôi chỉ cầ một tháng thôi, chỉ cần cậu giúp tôi làm thành tâm nguyện này thì tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào của cậu.
Trương đại quan nhân thật sự có chút dở khóc dở cười. Tôi có gì mà phải yêu cầu ông? ông có thể cho tôi tiề hay là địa vị? Cảm giác của Lý Ngân Nhật này quá lầm rồi, giống như nhận định người khác ai cũng phải cầu hắn, ông khệnh thế sao phải chạy tới Trung Quốc cầu y làm gì?
Trương Dương cuối cùng vẫn không gật đầu luôn, ra bên ngoài. Nhìn thấy Kiều lão ngồi trong lương đình chờ hắn, Trương Dương đi tới, Tông Thịnh rời khỏi lương đình, để hai người có không gian nói chuyện riêng tư.
Kiều lão nói: Tình huống của Lý tướng quân thế nào?
Ở trước mặt Kiều lão, Trương Dương ăn ngay nói thật: Bệnh rất nguy kịch, mệnh không còn lâu nữa.
Kiều lão nói: Chính là không cứu được?
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão nói: Gần đây nội bộ quân đội bọn họ tồn tại một số dị động, nếu hắn vào lúc này gặp chuyện không may. Phát triển tiếp sau rất không lạc quan.
Trương Dương nói: Tôi còn tưởng rằng hắn sợ chết, thì ra hắn là muốn sống lâu thêm vài ngày để liệu lý hậu sự.
Kiều lão nói: Bọn họ và chúng ta ở rất nhiều phương diện lợi ích có tương quan chặt chẽ, nếu như có thể giúp thì cứ giúp hắn một lần.
Trương Dương nói: Vừa rồi Lý tướng quân nói. Tôi chỉ cần giúp hắn sống thêm được một tháng thì hắn có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của tôi, Kiều lão, ngài nói xem, nếu tôi đề xuất tới Bắc Triều Tiên làm tướng quân thay hắn thì hắn liệu có đáp ứng không?
Vào những lúc như thế này thằng ôn này không ngờ vẫn không quên nói đùa, Kiều lão không khỏi mỉm cười. ông ta nói khẽ: Nếu Lý tướng quân đã xuất ra thành ý lớn như vậy thì cậu cũng không ngại cân nhắc một chút, đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là cậu có thể làm được!
Trương Dương nói: Trung y có một môn phái, lấy kích phát tiềm năng của thân thể làm mục đích, loại phương pháp này tuy rằng có thể trong ngắn hạn đề thăng sinh mệnh lực của một người, nhưng có chút ý tứ đốt cháy giai đoạn, đối với một người thì hao tổn cực lớn, người bình thường sử dụng loại phương pháp này thì thậm chí sẽ giảm bớt mấy năm, thậm chí mười mấy năm thọ mệnh, có điều đối với một người sinh mệnh vốn chỉ có lại không được bao nhiêu mà nói thì cũng không để ý thêm bớt vài ngày thọ mệnh, nếu như tôi hết sức trị liệu giúp hắn, có lẽ hắn có thể sống thoi thóp hai tháng, nhưng loại trạng thái này với hắn mà nói thì chắc cũng không có tác dụng gì, nếu như tôi lợi dụng thủ đoạn vô cùng, có thể khiến hắn ở trong mắt người ngoài trong như người khỏe mạnh, nếu như tất cả thuận lợi thì hắn chắc có thể uy phong một tháng, tôi nghĩ một tháng này với hắn mà nói chắc là đủ rồi.
Kiều lão nói: Tôi đi trước, cân nhắc một chút điều kiện của Lý tướng quân, cơ hội như vậy chỉ sợ không nhiều lắm đâu!
Trương đại quan nhân nhìn Kiều lão đi xa, vẻ mặt bối rối, những lời Kiều lão lưu lại cuối cùng đầy thâm ý, xem ra lão gia tử cũng đồng ý để mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng vấn đề là mình nên yêu cầu gì? Lý Ngân Nhật có thể giúp mình làm gì?
Lý Xương Kiệt tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Anh không đi với Kiều lão à?
Trương Dương có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: Tôi đi rồi ai cứu lão gia tử nhà các anh?
Lý Xương Kiệt nghe hắn nói như vậy thì lập tức mặt lộ vẻ vui mừng: Theo như lời anh nói thì cha tôi còn cứu được?
Trương đại quan nhân nói: Vậy phải xem ý tứ của ông ta, làm muốn làm bệnh nhân sống thoi thóp thêm hai tháng hay là muốn làm tướng quân uy phong lẫm lẫm một tháng.
Lý Ngân Nhật đối mặt với lựa chọn Trương Dương đưa ra thì không chút do dự lựa chọn cái sau, sau khi xác định lựa chọn của hắn, Trương đại quan nhân tới thư phòng kê thuốc, những thứ này đều là dược vật kích thích căn nguyên, nói trắng ra trên ý nghĩa nào đó thì không sai biệt lắm với thuốc kích thích, Trương đại quan nhân trước tiên cho Lý Ngân Nhật ăn một viên nghịch thiên đan, thứ trân quý này bình thường thằng cha này cũng không nỡ bỏ ra.
Lý Ngân Nhật ăn xong nghịch thiên đan Trương Dương đưa thì thở hổn hển, nghỉ ngơi cả nửa ngày mới: Cậu cần tôi làm gì cho cậu?
Trương đại quan nhân nói: Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra?
Lý Ngân Nhật chỉ chỉ vào Lý Xương Kiệt đứng bên cạnh Trương Dương: Tôi hiện tại chỉ có đứa con trai Xương Kiệt này, nhân tình tôi nợ cậu thì nó sẽ trả, Xương Kiệt, con nhớ kỹ, từ giờ trở đi, bất kể Trương Dương muốn con giúp hắn làm gì thì con cũng phải đáp ứng vô điều kiện, ân tình của cậu ta đối với Lý gia chúng ta con cả đời cũng không trả hết được!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm thế hơi nặng nề quá rồi, nhưng mình đúng là không nghĩ ra nên yêu cầu hắn làm gì? Trương Dương nói: Hôm nay trước tiên uống thuốc đã, với sức khỏe hiện tại của ông thì cũng không thích hợp hạ thuốc mạnh, điều dưỡng hai ngày, ngày kia tôi đảm bảo ông sẽ có thể khôi phục như bình thường, có điều lời xấu nói trước, loại phương pháp này chỉ có thể cam đoan ông trong một tháng giống như người bình thường, giống như một châm tề cường tâm, vừa mới châm xong thì tinh thần chấn hưng, nhưng dược hiệu hết rồi, thân thể ông sẽ mất hết sức, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.
Lý Ngân Nhật nói: Chỉ cần có thể sống thêm một tháng, để tôi hoàn thành chuyện chưa xong thì đủ rồi.
Trương Dương nói: Một tháng thì chắc không có vấn đề gì.
Tối hôm đó Lý Xương Kiệt đặc biệt sai người an bài ẩm thực đặc sắc của Bắc Triều Tiên, mở tiệc chiêu đãi vị thần y Trương Dương này.
Trên bàn đặt Mao Đài đặc sản của Trung Quốc, Lý Xương Kiệt nói: Tôi biết anh không uống quen rượu của Bắc Triều Tiên chúng tôi, cho nên vẫn nhập gia tùy tục.
Trương Dương cười nói: Nhập gia tùy tục thì phải uống rượu xái.
Lý Xương Kiệt nói: Uống Mao Đài vẫn ngon hơn. Tửu lượng của hắn không tồi, rót đầy một mỗi cốc thủy tinh.
Trương đại quan nhân nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ thầm thứ nhắm rượu có chút chán ngắt, không ngờ Lý Xương Kiệt cầm chén rượu lên, kính trước một ly.
Trương đại quan nhân cũng chỉ có thể bồi hắn một ly, lúc này đầu bếp bưng thịt nướng lên, trong nhất thời mùi thịt bốn phía, Lý Xương Kiệt nói: Nếm thử đặc sắc đặc sắc của chúng tôi đi.
Trương Dương gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào trong miệng, hỏa hậu nướng thịt ba chỉ rất vừa, Trương Dương nói: Không tồi!
Lý Xương Kiệt nói: Đầu bếp của Cẩm tú viên trước đây vẫn luôn phụ trách quốc yến của Bắc Triều Tiên, tôi nghĩ tới việc ăn ở của cha tôi, đặc biệt điều hắn tới bên cạnh cha. Hắn đứng dậy kính Trương Dương: Tôi kính anh!
Trương đại quan nhân có chút không chịu nổi: Này, có cần khách khí như vậy không, chúng ta cũng không phải là mới quen biết.
Lý Xương Kiệt nói: Cha nói anh là ân nhân của Lý gia chúng tôi, từ nay về sau tôi sẽ dùng lễ ân nhân để đối đãi.
Trương đại quan nhân là hạng người sợ nhất người khác kính hắn, vốn nghĩ mãi vẫn không biết nên đều xuất điều kiện gì, nhưng thịt ăn rồi, rượu cũng uống rồi, đến bây giờ vẫn không nghĩ ra mình có yêu cầu gì, hình như hơn phân nửa thời gian đều là người khác cầu hắn, hắn thì không có gì cầu người khác, nhìn thấy Lý Xương Kiệt khách khí như vậy đối với hắn, cảm thấy thật sự có chút ngượng ngùng, thật ra hắn vốn cũng không muốn cứu Lý Ngân Nhật, vốn có ý đồ muốn để Lý Ngân Nhật tự sinh tự diệt, nếu như không phải Kiều lão mở miệng thì chuyện này hắn cũng không muốn dính vào. Trương Dương nói: Chuyện Ân nhân chúng ta đừng nói nữa, lời nói đó của Lý tướng quân tôi cũng nghe thấy rồi, anh cũng đừng làm như nợ nhân tình tôi quá nhiều, như vậy tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên, yên tâm yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm hết ức, tôi sẽ bỏ ra hết tuyệt học cả đời để trị liệu cho Lý tướng quân, cái khác không nói, ba mươi ngày thì tôi cam đoan với anh, nếu như trời cao chiếu cố thì không khéo còn có thể chống đỡ thêm tám ngày mười ngày. Thằng cha này rất sợ kính, Lý Xương Kiệt vừa khách khí với hắn thì lập tức cho Lý Ngân Nhật thêm vài ngày.
Lý Xương Kiệt mấp máy môi, kích động nói: Ơn nghĩa này tôi thực sự không biết lấy gì báo đáp. Hắn cầm chén rượu đút vào trong tay Trương Dương.
Trương đại quan nhân không thể không đứng lên: Anh đừng khách khí, tôi uống, tôi uống là được.
Lý Xương Kiệt uống rượu cũng cực kỳ hào sảng, ngửa cổ uống cạn. Trương đại quan nhân trong chuyện uống rượu thì trước giờ cũng không kém ai, cũng uống hết.
Lý Xương Kiệt nói: Ân nhân, tôi có yêu cầu quá đáng.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm hết sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.