Chương 132: Phong thủy của đường Lao Động (1+2)
Thạch Chương Ngư
10/03/2013
Dẫn đầu tới tìm Trương Dương là người bán hàng rong quần áo ở trước cửa, chính là tên béo mà khi hắn đi lái xe qua thường dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn hắn. Tên béo này tên là Trần Hàng Hành, trong chợ quần áo trên đường Lao Động cũng tính là có máu mặt, thường được gọi là Trần lão đại, cũng là một trong những người đứng đấu chống lại chợ phục trang đổi mới, ỷ vào con đường Lao Động để tiếp tục kinh doanh phi pháp.
Lần này hắn tới là muốn đòi Trương Dương bồi thường, Trương Dương hôm đó lái xe đụng tan sạp hàng của hắn, còn mang theo cả bốn tên chủ hàng đến, lúc trước bọn họ có đến tìm, nhưng Trương Dương lại không đi làm, hôm nay coi như là bắt được Trương Dương rồi. Trần lão đại lần này tổng cộng mang tới bốn tên thanh niên lưng hùm eo gấu, những người này đều là chủ cửa hàng quần áo, theo hắn tới để tạo thanh thế chứ cũng không phải thực sự là muốn tới đánh nhau.
Có điều bảy người khí thế hùng hổ tiến vào, trận thế vẫn là để dọa nạt bốn người trẻ tuổi của phòng mở rộng thị trường.
Trần lão đại miệng ngậm thuốc, bộ dạng hung thần ác sát hầm hầm nhìn bọn họ, khiến cho Chu Hiểu Vân sợ đến nỗi mặt trắng bệch. Giang Nhạc lấy hết dũng khí nói: "Các anh muốn làm gì?"
Trần lão đại tức giận nói: "Thằng ôn họ Trương đâu?"
Trương Dương ở bên trong đã nghe thấy động tĩnh, cười nói: "Chuyện gì vậy, tôi ở trong đây!"
Trần lão đại dẫn đồng bọn ập vào trong phòng làm việc nhỏ hẹp của Trương Dương.
Trương Dương híp mắt nhìn bọn họ, lúc này mới nhớ tới sạp quần áo của tên béo hôm đó bị mình đụng tan.
Trần lão đại sải bước tới trước mặt Trương Dương, giơ nắm đấm to như cái bát lên, trợn mắt nói: "Mày đâm vào sạp hàng của tao, làm hòng rất nhiều hàng hóa, khoản này tính sao đây?"
Trương Dương cười nói: "Nghe anh nói cứ như là có chuvện đó thật vậy!" "Cái gì mà cứ như, chính là mày làm!"
Trần lão đại xắn tay áo bên phải lên, để lộ ra hình xăm trên cánh tay, còn có cả vết xước: "Hôm đó mày giống như là một thằng điên lái xe lao ra, đâm vào sạp quần áo của tao, nếu không phải là tao né nhanh, e rằng đã bị mày đâm chết rồi. Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là ký hiệu mà mày để lại cho tao đấy!"
Trương Dương cười sằng sặc, thật thà ghé sát vào nhìn, nói: "Anh xăm hình rồng à? Thủ nghệ khá đấy, bao nhiêu tiền?"
"Mày bớt làm trò đi, tao tới là để đòi tiền bồi thường!"
Trương Dương gật đầu, dựa lưng vào ghế, nói: "Anh muốn bao nhiêu tiền?"
Trần lão đại nói: "Tổng cộng là hủy đi bốn sạp quần áo, bị mày làm mất việc làm ăn buôn bán mấy ngày, cộng thêm hàng hóa bị phá hỏng, cùng với vết thương trên người tao. Đúng rồi, còn có phí tổn thất tinh thẩn nữa, máy lấy ra năm ngàn đồng đi, chuvện này coi như xong, nếu không, con mẹ nó mày không xong với tao đâu!"
"Năm ngàn đồng á!"
Trần lão đại gật gật đầu.
"Nếu tôi không đưa cho anh thì sao?"
"Không đưa ư!"
Sáu thanh niên ờ phía sau Trần lão đại đồng thời vây về phía Trương quan nhân.
Trương Dương cười nói: "Muốn đánh tôi à! Nào! Tôi vẫn không tin các anh có thể động tới được một ngón tav của tôi mà còn có thể bước ra khỏi cửa lớn của cục du lịch!"
Trần lão đại tức giận nói: "Con mẹ nó, mày cho rằng đây là cục công an à?"
Nụ cười trên mặt Trương Dương lập tức vụt tắt: "Vậy con mẹ nó mày cho rằng mình là xã hội đen à?"
Trần lão đại bước lên gần hơn.
Trương Dương nhàn nhã cầm chén trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Nhiễu loạn trị an xà hội, ngang nhiên uy hiếp nhân viên công tác quốc gia, dọa nạt bắt chẹt người khác, tổ chức tập thể lưu manh tiến hành hoạt động bao lực, hình như đã cấu thành phạm tội rồi đấy!"
"Mày dọa tao đấy à!"
"Không dọa đâu! Vừa rồi khi nghe thấy bên ngoài ồn ào, tôi đã gọi cho cảnh sát rồi!" Trương Dương không chút hoang mang nói, đám lưu manh vặt trên xà hội này, còn chưa tới mức để hắn phải ra tay.
Một cỗ xe cảnh sát dừng ở trong sân của cục du lịch, hai vị cảnh sát từ bên trong bước ra, chính là sở trưởng đồn công an phố Hòa Binh Vương Quang Trạch, bên cạnh là cảnh viên Khâu Thành. Vương Quang Trạch và Khương Lượng là bạn học cùng ngành cảnh sát, lúc trước đã từng gặp mặt Trương Dương, cho nên Trương Dương gọi điện thoại bảo hắn tới.
Bọn Trần lão đại đều biết Vương Quang Trạch, nhìn thấy hắn tới, tên nào cũng cười bồi nói: "Sở trưởng Vương, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy!"
Vương Quang Trạch tức giận trừng mắt lườm hắn, nói: "Tôi còn tường là ai? Trần Hàng Hành, anh làm cái gì vậy? Có thời gian rảnh thì đi buôn bán đi, tới cục du lịch gây chuyện làm gì hả? Có tin tôi bắt hết các anh không?"
Đám người Trần lão đại đều là nhân vật ngoài mặt thì hầm hố nhưng bên trong lại nhút nhát, thấy sở trường của đồn công an xuất hiện một cái là ai nấy đều mềm như bún, trong bản chất của bọn họ đều là người buôn bán, lừa gạt dọa nạt còn được, nhưng một khi phải làm thật thì không ai trong số bọn họ có gan đó.
Trần lão đại vẫn cố mạnh miệng nói: "Cán bộ quốc gia thì có gì hay chứ, cán bộ quốc gia thì có thể đâm hỏng đồ của người ta thì không đền à!" Có điều nói nói gì nói, cũng không dám làm loạn nữa, căm tức dẫn đám người lui ra ngoài.
Vương Quang Trạch nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương thì không khỏi giật nảy mình: "Trưởng phòng Trương sao vậy?"
Trương Dương cười nói: "Hai ngày trước gặp tai nạn xe hơi, may mà cũng không có gì đáng ngại cả!" Chuyện Trương Dương cứu Tần Thanh đã được nội bộ cục cảnh sát phong tỏa rồi, cho nên chân tướng việc hắn bị thương không có ai biết. Hắn bảo Vương Quang Trạch ngồi xuống, rồi sai Chu Hiểu Vân đi rót trà cho khách.
Chu Hiểu Vân cũng nhận ra Vương Quang Trạch, cha của nàng cũng là người của hệ thống công an, trong phân cục công an khu Nam An. Chu Hiểu Vân căm giận nói: "Sở trưởng Vương, đám tiểu thương này hung hăng quá, thường ngày thì chiếm đường kinh doanh làm ảnh hường tới trật tự công cộng thì không nói, hôm nay không ngờ lại dám chạy tới cục du lịch làm loạn, các anh sao không bắt bọn này về?"
Vương Quang Trạch cười nói: "Bọn họ cũng không phạm phải tội lớn gì, giả như những loại chuvện này cũng bắt, trong sở tạm giam của chúng tôi rất nhanh sẽ chật kín người mất."
Trương Dương nói: "Sở trưởng Vương, chợ quần áo của khu Lao Động đã bị cấm lâu rồi, những người này vẫn còn tụ tập chiếm đường kinh doanh, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới giao thông của khu vực này, chuvện này các anh không quản à?"
Nhắc tới chuvện này, Vương Quang Trạch có chút đau đầu, hắn cười khổ, nói: "Nói thì dễ, nhưng chính thức thực thi thì lại rất khó, liên quan tới rất nhiều bộ ngành như công thương, thuế vụ, công an, giải quyết đường phố. Cũng có mấy lần nghiêm lệnh chấp pháp, nhưng đám tiểu thương này đều là người bản địa Giang Thành, anh hôm nay đuổi họ đi, ngày mai họ lại tới, thị lý đã xây dựng chợ bán buôn cho họ, nhưng họ không đi, bởi vì ở đây nhân khí vượng hơn, những khách quen cũng chỉ tới đường Lao Động mua đồ, sợ ảnh hường tới buôn bán. Người Trung Quốc chúng ta chính là quen với cái cũ nhất."
Trương Dương nói: "Nói như anh thì không có biện phép nào đuổi đám người này đi ư?"
Vương Quang Trạch nói: "Đi thì sớm muộn gì cũng phải đi, có điều trong thời gian ngắn chắc không thể đâu, trừ phi là bọn họ tự mình muốn đi!" Hắn nói xong liền đứng dậy chào Trương Dương. Trương Dương đề xuất hai ngày nữa mời hắn và Khương Lượng tụ họp một bữa. Vương Quang Trạch rất nhanh liền đáp ứng lời mời của hắn.
Giang Nhạc cầm một chồng văn kiện tới đặt lên bàn làm việc của Trương Dương. Trương Dương cầm lên đọc thì thấy là báo cáo liên quan tới giữ gìn và mở rộng tường thành cổ Giang Thành. Trương Dương vốn cũng không có hứng thú đối với việc này lắm, nhung vô tình nhìn thấy người viết báo cáo này không ngờ lại là Tần Truyền Lương, đây chính là bố vợ tương lai của hắn, liền nói với Giang Nhạc: "Báo cáo này được đưa tới lúc nào vậy?"
Giang Nhạc cười nói: "Từ bộ môn bên trên đưa xuống, cũng chính là nói người ta không tính là coi trọng chuyện này, chúng ta ư, cùng chẳng quản được! Trưởng phòng Trương, anh đọc xem rồi suy nghĩ một chút, lần sau họp phát ngôn cũng có cái mà lên tiếng."
Trương Dương đọc bản báo cáo này rất chăm chú. Tần Truyền Lương đã thực hiên khảo sát khá tường tận về tình trạng trước kia và hiện tại của tường thành cổ Giang Thành, cũng tiến hành điều tra nghiên cứu kỹ càng đối với một số kiến trúc tồn tại ở xung quanh tường thành cổ, đưa ra một phần tư liệu rất đầy đủ. đọc xong bản báo cáo này cũng tới giữa trưa.
Chu Hiểu Vân giúp Trương Dương mua đồ ăn đưa tới trước mặt hắn, lúc Trương Dương đang định ăn thì Khương Lượng dẫn Ngưu Văn Cường, Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ bước vào, bọn họ đều nghe nói Trương Dương gặp tai nạn nên đều đặc ý tới thăm.
Ngưu Văn Cường cười nói: "Tôi nói nè, cậu không phải là yên lành đi làm ư? Ai nói rằng cậu gặp tai nạn xe hơi tàn phế rồi?"
Đỗ Vũ Phong và Triệu Vân Vĩ cũng cười ha ha vây quanh Trương Dương.
Trương Dương đứng đậy, nói: "Tôi thì không sao, nhưng cái xe đó thì không được tốt lắm!"
Ngưu Văn Cường cười khổ, nói: "Con mẹ nó, sao tôi lại quen với loại bằng hữu xui xẻo như vậy nhi, chiếc xe toyota đó còn mới 70% mà cậu làm cho nó giờ trông vô cùng thê thảm. Chẳng trách người ta thường nói, xe và gái là tuyệt đối không thể cho mượn!"
Trương Dương cười nói: "Nhìn bộ dạng keo kiệt bủn xỉn của cậu kìa, tiền sửa xe tôi trả, ông đây sau này không có loại bạn bè như cậu nữa." Mắng thì mắng nhưng trong lòng thì vẫn thấy ấm áp. Nhiều bạn tới thăm như vậy, Trương Dương đương nhiên phải chiêu đãi, hắn chi vào Kim Mãn Đường ở đối diện, nói: "Đi nào, trưa nay tôi mời khách!"
Ánh mắt của Ngưu Văn Cường đọng lại trên người Chu Hiểu Vân, vừa vào cửa là hắn đã chú ý tới người ta rồi, hắn nho nhã lễ độ đưa tay ra, nói: "Xin chào tiểu thư, tôi tên là Ngưu Văn Cường, là bạn tốt nhất của Trương Dương, cô là đồng sự của trưởng phòng Trương phải không!"
Chu Hiểu Vân bị bộ dạng cố giả vờ nhã nhặn của hắn chọc cười: "Trưởng phòng Trương là sếp của chúng tôi!"
"Vậy chúng ta chính là bạn bè rồi, trưa nay có thể vui lòng cùng chúng tôi đi ăn trưa không!"
Trương Dương thực sự là không chịu nổi hành vi giả vờ giả vịt của thằng ôn này: "Anh Ngưu, anh cho dù có giả vờ thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn là bộ dạng bỉ ổi thôi. Chu Hiểu Vân, gọi ba người bọn họ cùng nhau đi ăn cơm đi. Trưa nay, ông chủ Ngưu mời khách!"
Ngưu Văn Cường phẫn nộ nói: "Cái gì, đại lão ta đây từ Xuân Dương xa xôi tới thăm cậu, tại sao mà tôi lại phải mời khách?"
"Cậu không phải là muốn mời Chu Hiểu Vân ư? Chúng tôi cho cậu cơ hội này!"
Tính khí của Chu Hiểu Vân cũng rất vui vẻ: "Sếp à, anh ta nếu cho tôi một viên đạn bọc đường thì sao đây?"
"Vậy thì cô bỏ đường ra, còn đạn thì trả lại cho hắn!"
Nói thì nói vậy, nhưng với tính tình khẳng khái của Trương đại quan nhân thì đương nhiên sẽ không để đám bạn bè từ xa tới thăm mình này phải trả tiền. Kim Mãn Đường thuộc tập đoàn Thịnh Thế, hắn có quvền ký biên lai, sau khi rất tiêu sái ký biên lai. Trương Dương dưới sự vây quanh của mọi người đi ra khỏi Kim Mãn Đường, vừa ra khỏi cửa lớn, hắn liền cảm thấy có một người đang nhìn mình. Nói một cách chính xác thì đây là một vị tăng nhân, một vị tăng nhân trung niên mặc tăng y bằng vải bông màu xám. Thân hình của ông ta trung đẳng, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt thâm thúy, trông quả thật có mấy phần bộ dạng cao tăng đắc đạo, đứng ở trước cửa Kim Mãn Đường, mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Loại ánh mắt không kiêng nể gì ai đó khiến Trương Dương cảm thấy không được thoải mái.
Tăng nhân này tay cầm một cái bát sắt, trong bát sắt còn có một ít tiền xu, nhìn trông có vẻ là một hòa thượng tha phương đi khắp giang hồ.
Cảm giác đầu tiên của Trương Dương chính là người ta muốn tìm hắn hóa duyên Trương đại quan nhân đối với người xuất gia luôn rất khảng khái, từ trong túi móc ra mười đồng đặt vào trong bát sắt, đang chuẩn bị bỏ đi thì lại nghe thấy tăng nhân đó nói: "Ai di đà phật, xin thí chủ dừng bước!"
Trương Dương dừng bước, mỉm cười nói: "Vị đại sư nàv có chuyện gi vậy?"
Tăng nhân đó nói: "Ta quan sát giữa trán thí chủ khí sắc dồi dào, thực sự có tướng đại phú đại quý, ánh mắt lại hiền hòa, ra tay khảng khái, có lòng cứu tế thế nhân, song giữa trán thí chủ lại bị bao phủ một tần khí đen mờ mờ, chắc hẳn là vừa trải qua chuyện không may có dính tới máu me, ta thấy điều không may này vẫn chưa qua đâu."
Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng đều đồng thời bật cười, hai người bọn họ đều là cảnh sát, từng thấy rất nhiều loại giang hồ thuật sĩ này, cũng hiểu rõ mánh khóe của bọn người này, sau khi chọn được mục tiêu, trước tiên khen ngợi một hồi, đợi khi bạn mắc bẫy rỗi, lập tức sè đổi giọng, nói ra rằng bạn có tai kiếp, và kết quả cuối cùng chính là khiến bạn móc tiền ra, nói trắng ra là trò bịp bợm để lừa tiền.
Trương Dương cùng cười cười, tai nạn liên quan tới máu me thì tăng nhân nói chuẩn rồi, nhưng bộ dạng này của mình, phàm là kẻ không mù chắc đều có thể nhìn ra. Thế là không để ý tới ông ta nữa, tiếp tục tiến về phía trước, tăng nhân đó từ phía sau đuổi tới. nói: "Thi chủ, thí chủ còn trẻ tuổi, tiền trinh như cẩm, kiếp nạn này nếu không được phá giải, e rằng mọi việc sau này đều không được thuận buồm xuôi gió đâu!"
Triệu Tân Vĩ nghe không nổi, trừng mắt lên mắng: "Ngươi xuất gia như ông nói chuyện tích chút khẩu đức có được không? Muốn bao nhiêu tiền thì nói thẳng luôn ra đi!"
Tăng nhân đó thở dài. nói: "Thí chủ sao lại nói vậy, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, công danh phú quý đối với chúng ta mà nói chi chẳng qua là mây khói phù du mà thòi!"
Ngưu Vãn Cường bực mình bảo: "Thôi xin bố, tôi thấy ông là giang hồ bịp bợm thì đúng hơn, muốn lừa tiền thì tìm người khác đi, chọc tôi điên lên là tôi đập ông đấv!"
Trương Dương đột nhiên linh cơ thoáng động, hắn ngăn Ngưu Văn Cường lại, mỉm cười nói với tăng nhân đó: "Đại sư, ông đã thần ky như vậy thì xin giúp tôi xem phong thủy cho cục du lịch nhé, được không?"
Tăng nhân hơi ngây người, không biết Trương Dương sao đột nhiên lại cao hứng muốn xem phong thủy, tăng nhân này chính là một hòa thượng tha phương, ông ta nhìn thấy Trương Dương đi khập khiễng, là trung tâm được mọi người vây quanh, quần áo gọn gàng, vừa nhìn đã biết chính là loại người có thân phận địa vị, cho nên mới có ý định lừa tiền, có điều đám người Trương Dương này đều là những người tinh minh, tăng nhân nói được hai câu liền cảm thấy muốn lừa tiền của họ có chút khó khăn, đã bắt đầu có ý định rút lui, nhưng đúng vào lúc này Trương Dương lại chủ động mời ông ta xem phong thủy.
Kỳ thực xem tướng và xem phong thủy bình thường có quan hệ không nhiều tới Phật môn, đó là phạm vi nghề nghiệp của Đạo gia, có điều Phật đạo trải qua nhiều năm phát triển như vậy, trong rất nhiều lĩnh vực cũng có giới hạn mơ hồ. Bách tính bình thường càng không minh bạch, tăng nhân đó theo Trương Dương tới ngoài cửa lớn cục du lịch, giả vờ giả vịt nhìn ngó ngắm nghía, kỳ thực ông ta còn có một chiếc la bàn, có điều biết rằng bọn Trương Dương là hạng tinh minh. cho nên cũng không dám lấy ra để làm xấu mặt. Nhìn một lát, ông ta trầm ngâm không nói gì, thuật phong thủy ông ta ít nhiều gì cùng hiểu được một chút, có điều phong thủy của cục du lịch quả thật là không có khuyết điểm nào lớn cả.
Xe Lincoln của bọn họ bị sạp hàng ở phía trước cản đường, lái xe bực bội bấm còi.
Trần lão đại ưởn bụng bước tới, nhìn chiếc xe Lincoln với vẻ đầy hâm mộ, lúc này mới nhìn thấy Trương Dương ngồi ở ghế sau, từ sau khi Trương Dương bồi thường, mâu thuẫn giữa hai bên đã được giải quyết, quan hệ của hai người cùng hòa hoãn hơn nhiều. Trần lão đại tươi cười nói: "Trưởng phòng Trương! Anh đợi cho một chút, tôi dẹp đường cho anh đây!"
Tô Tiểu Hồng nhíu mày với vẻ chán ghét, nói: "Cái đám tiểu thương đáng ghét này, đường vốn thông thoáng lại bị bọn họ lấn chiếm, bộ ngành liên quan của thị lý không thể nào quản được à!"
Trương Dương nói với vẻ tràn ngập lòng tin: "Yên tâm đi, qua mấy ngày nữa, con đường nàv sẽ thanh tịnh trở lại!"
Tô Tiểu Hồng không biết hắn vì sao lại dám chắc như vậy, lắc đầu nói: "Trong lịch sử của Giang Thành chúng ta không thiếu điêu dân, dân không đấu được với quan, nhưng quan sợ nhất là cái gì, chính là điêu dân đó. Tôi thấy trưởng phòng Trương cùng chẳng làm gì được họ đâu!"
Phương Văn Nam nói: "Người ta nói là mùng một, mười lăm không ra khỏi cửa, cho nên chúng ta dứt khoát tới Đông Giang qua tết Nguvên Tiêu đi! Có điều như vậy sẽ làm chậm trễ việc anh đoàn viên với gia đình đấy."
Trương Dương vốn cũng không định quay về Xuân Dương ăn tết. Dương Thủ Nghĩa bị song quy. Tần Thanh cũng bận rộn chính vụ của Xuân Dương nên không thể phân thân, lại thêm vào dịp năm mới vẫn chưa tới bái phỏng Cố Doãn Tri, lần này tới gặp Cố Giai Đồng, đồng thời vừa hay cũng có thể đến gặp vị đại lão của Bình Hải này một lần.
Khi đi tới trạm xe lửa, Trương Dương đột nhiên lưu ý tới một bóng hình xinh đẹp hoàn mỹ, tóc đen xõa ngang vai, áo bành tô màu xanh sẫm, eo thon nhỏ, từng cơn gió thổi qua khiến mái tóc của cô ta bay bay, bồng bềnh như tơ lụa, cái cổ trắng ngần như ngọc lúc ẩn lúc hiện. khi xe đi qua người cô gái đó. Trương Dương lúc này mới xác định cô gái đó không ngờ là Trần Tuyết, hắn vội vàng bảo lái xe dừng xe lại.
Trương Dương đẩy cửa bước xuống.
Trần Tuyết tuy ở trong dòng người đang đi lại như mắc cửi song vẫn lộ ra vẻ nổi bật hơn người, mắt của cô ta hư vô và mờ ảo, giống như là không thuộc trần thế hỗn độn này, đôi mắt trong sáng tuy trong vắt thấy cả đáy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thần bí khó đoán, không thể nắm bắt được. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trương Dương hiện ra trước mặt mình, vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn phẳng lặng như nước hồ ngày thu, nhẹ nhàng nói:
"Trương Dương, chào anh!" Giọng nói bình tĩnh giống như đang hỏi thăm người bạn thường ngày vẫn hay gặp nhau vậy. Ở trước mặt Trần Tuyết, Trương đại quan nhân không khỏi mất tự chủ mà sinh ra một loại cảm giác mất tự nhiên, hắn cười nói: "Đã lâu rồi không gặp, sao, vẫn chưa khai giảng à?"
Trần Tuyết nói: "Mẹ tôi bị bệnh, cho nên tôi xin nghi, vài ngày nữa sẽ quay lại Bắc Kinh!"
"Có cần tôi giúp gì không?"
Trần Tuyết lắc đầu, nói: "Cảm ơn, cũng sắp xuất viện rồi, tôi tới Bạch Thảo Đường lấy cho bà ấy ít thuốc, buổi sáng thì về." Cảm giác mà Trần Tuyết tạo cho Trương Dương luôn có một loại cự ly không thể nào kéo gần lại được. Mỗi lần nói chuyện cùng cô ta, không quá hai câu là sẽ trở nên tẻ nhạt, điều này khiến Trương đại quan nhân cảm thấy rất buồn chán. Cô bé nàv giống như là một khối băng vậy, bất kể là gặp nhiệt độ ra sao, cô ta đều vẫn giữ mình, cự tuyệt không để hòa tan, đối diện với Trương Dương thậm chí còn chẳng buồn lộ ra một chút thân thiết và tình cảm ấm áp nào.
"Có cần tôi đưa đi không?" Trương Dương nói khẽ.
"Không cần, bạn anh đang đợi kìa, mau đi đi!" Ánh mắt của Trần Tuyết nhìn về phía chiếc xe Lincoln ở bên cạnh. Tô Tiểu Hồng từ trong xe thò mặt ra, cười thân thiện với Trần Tuyết, nhưng lại không nhận được sự đáp trả của Trần Tuyết, biểu tình ở trên mặt cũng biến thành có chút xấu hổ.
Trương Dương gật đầu, hắn khập khiễng bước lên xe, đóng cửa lại, nhưng phát hiện Trần Tuvết sớm đã bước vào trong dòng người, lúc này Trần Tuyết mới nhớ tới bộ dạng khập khiễng của Trương Dương, không ngờ lại chưa hỏi thăm lấy một tiếng, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mất mát, nhưng cô ta lại không khỏi tự hỏi lại mình, người ta vì sao phải hỏi thăm mình, có quan hệ gì với mình chứ?
Tô Tiểu Hồng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói: "Cô gái này xinh đẹp quá, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác quá lạnh lùng, cô ta không biết cười à?" Sau đó rất hiếu kỳ ghé sát vào Trương Dương, nói: "Là bạn gái của anh à?"
Trương Dương cười khổ, nói: "Tôi nói nè chị Tô à, tôi nào có nhiều bạn gái như vậy đâu, nói kiểu của chị, có phải cứ là con gái xinh đẹp thì đều có chút ám muội với tôi ư?"
Tô Tiểu Hồng không ngờ lại gật đầu khẳng định: "Đúngvậy! Đúng vậy."
Phương Văn Nam ngồi ờ ghế trước không khỏi bật cười ha hả.
Bí thư huvện ủy huyện Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa cuối cùng cũng hiểu rằng sĩ đồ của mình đã được đánh dấu chấm hết, hắn đã không thể trở mình được nữa rồi, tổ công tác của ủy ban kỷ luật đã chĩa đầu mâu lên vấn đề mỏ Trương Ngũ Lâu, hiện tại đã bắt đấu thanh tra sổ sách tài vụ của mỏ Trương Ngũ Lâu rồi. Thị trưởng Giang Thành Lê Quốc Chính đã chủ động khai báo rằng hắn ở mỏ Trương Ngũ Lâu có năm mươi phần trầm cổ phần, mỗi năm đều được chia lợi ích rất lớn. Dương Thủ Nghĩa trên vấn đề mỏ Trương Ngũ Lâu vẫn cố kiên trì, một nhân vật then chốt khác của sự tình là em trai hắn, Dương Thủ Thành, sau khi hắn bị song quy đã lập tức đào tẩu.
Không lâu sau khi Dương Thủ Nghĩa bị song quy, một chuvện khác cũng nổi lên mặt nước, tai nạn mỏ phát sinh vào năm ngoái đã bị vạch trần, lúc đó số người tử vong không phải là ba người mà là mười ba người, chuyện báo cáo láo về chân tướng của tai nạn là cực kỳ ác liệt. Dương Thủ Nghĩa đã đẩy chuyện này lên người thị trưởng Lê Quốc Chính. Điều mà hắn nói cùng là sự thực, năm đó đích xác là hắn đã báo cáo cho Lê Quốc Chính. Lê Quốc Chính ngấm ngầm đồng ý với cách làm che giấu số người chết chân thực trong tai nạn.
Trong lòng Dương Thủ Nghĩa vẫn tồn tại một tia hi vọng, hi vọng này tới từ những người ngầm nắm cổ phẩn của mỏ than đá Trương Ngũ Lâu, người nhận được lợi ích từ mỏ than đá không phải chỉ có một mình Lê Quốc Chính, trong số những lãnh đạo của Giang Thành còn có người biết chuyện này, còn có người nhận được lợi ích từ trong đó. Dương Thủ Nghĩa hi vọng những người này có thể nhảy ra bảo vệ mình, còn nếu như người ta bất nghĩa với hắn, vậy thì cũng đừng trách hắn bất nhân.
Hứa Thường Đức phụ trách vụ án của Lê Quốc Chính, sau khi hành vi tham ô của Lê Quốc Chính được nghiệm chứng rõ ràng, Hứa Thường Đức lại cảm thấy sợ hãi, miệng của Lê Quốc Chính quá lớn, sự ác liệt của hành vi bản thân hắn cũng không ngờ tới, rất nhiều chuyện mà Lê Quốc Chính làm, hắn không hề biết, nhưng một bộ phận Hứa Thường Đức lại rõ, ví dụ như báo cáo láo chuyện tai nạn ở mỏ Trương Ngũ Lâu, chính miệng Lê Quốc Chính thông báo cho hắn, lúc đó hắn còn đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Giang Thành, sắp tới Đông Giang đảm nhiệm chức tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, giả như truy cứu tiếp chuvện này, cuối cùng nhất định cũng sẽ tra tới hắn. Hứa Thường Đức rất sợ hãi, hắn đột nhiên có một loại cảm giác mua dây buộc mình, nếu như lúc đó hắn quả quyết đối với sự kiện tai nạn mỏ hơn một chút, vậy thì quyền chủ động sẽ được nắm trong bàn tay hắn, cũng sẽ không có khốn cảnh ngày hôm nav.
Nguyên nhân căn bản tạo thành sự phức tạp này chính là đại lão của Bình Hải không phải là hắn. Cố Doãn Tri một mực không bỏ qua việc đàn áp hắn, chuyện này khẳng định sẽ trở thành một cơ hội tuyệt vời để Cố Doãn Tri chèn ép mình.
Vụ án của Lê Quốc Chính quá nghiêm trọng, căn cứ vào những chứng cớ mà hiện tại nắm được, trên cơ bản đã có thể xác định hắn ít nhắt là tù trung thân, loại kết quả này, đối với Lê Quốc Chính mà nói thì có nghĩa là có thể bất chấp tất cả, cái gì cũng đều có thể khai ra hết, hắn sẽ kéo tất cả những việc hoặc là người có liên quan ra, Dương Thủ Nghĩa bị bắt đã chứng minh điểm này.
Hứa Thường Đức hiểu rằng, con người một khi đã ở vào tình cảnh tuyệt vọng, vậy thì sẽ bất chấp tất cả, Lê Quốc Chính đã tuyệt vọng rồi, Hứa Thường Đức trước đây một mực đề phòng hắn, tin rằng Lê Quốc Chính không có năng lực đánh ngã mình, nhưng Dương Thủ Nghĩa bị song quy lại khiến Hứa Thường Đức cảm thây sợ hãi, tuy đến giờ Dương Thủ Nghĩa vẫn chưa nói gì, đó là bởi vì trong lòng hắn còn tồn tại một tia hi vọng, một khi tia hi vọng này sụp đổ, e rằng hắn sẽ không giữ được miệng của mình nữa.
Cố Doãn Trị bị chọc giận rồi, một bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương nho nhỏ không ngờ lại to gan đi báo cáo láo tình hình tai nạn ở mỏ, mười mạng người dưới sụ phối hợp của bọn chúng đã biến thành vô hình, bọn chúng đặt công lý ở đâu chứ, đặt nỗi khổ của nhân dân ở đâu hả? Càng khiến ông ta phẫn nộ hơn là, chuvện này không chỉ liên quan tới một người, từ dưới lên trên, mỗi một bộ ngành có liên quan đều ra sức che giấu chuvện này, lừa dưới dối trên, thói xấu thường thấy nhất trong quan trường qua các thời kỳ của Trung Hoa. Ở Bình Hải, dưới sự quản lý của ông ta lại được phát huy một cách triệt để. Cố Doãn Tri phẫn nộ vỗ mạnh lên bàn làm việc, nói: "Gan to tày trời! Mười mạng người, bọn chúng vung bút một cái là không còn nữa? Cho rằng mình là ai? Là Diêm Vương à?"
Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tăng Lai Châu vẻ mặt đều trầm trọng, bọn họ cũng biết rằng, chuvện xảy ra ờ Giang Thành này càng điều tra thì càng thấy lớn, chuyện báo cáo láo nhân số tử vong trong tai nạn ở mỏ than phải điều tra tới cả Hứa Thường Đức, tỉnh trưởng đương nhiệm và cũng là tiền bí thư thị ủy thành phố Giang Thành.
Tăng Lai Châu nói: "Bí thứ Cố, nguyên nhân chân chính của việc báo cáo sai nhân số tử vong trong tai nạn mỏ là đội ngũ cán bộ của chúng ta sợ phải gánh trách nhiệm, bọn họ sợ sau khi chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng tới sĩ đồ của mình”
Cố Doãn Tri cười lạnh. nói: "Đơn giản như vậy thôi ư? Tôi đã đọc qua tư liệu của mỏ Trương Ngũ Lâu rồi, cái mỏ than đá nho nhỏ này nằm ở bên cạnh mỏ than đá quốc gia Hồng thạch cốc, tài nguyên mà bọn họ nói là khai thác đều thuộc Hồng thạch cốc, thuộc tài nguvên quốc gia của chúng ta. Lê Quốc Chính! Tên thị trưởng Giang Thành này không ngờ lại nắm năm mươi phần trăm cổ phần của Trương Ngũ Lâu, điều này đại biểu cho cái gì? Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là lấy quan viên Lê Quốc Chính làm chủ, bọn sâu mọt này cướp đoạt tài phú quốc gia của chúng ta một cách đáng xấu hổ, bọn chúng là cường đạo, là kẻ trộm! Đồng chí Lai Châu, phàm là người có liên quan tới mỏ Trương Ngũ Lâu, lần này đều phải điều tra tới cùng cho tôi, tôi quyết không cho phép một con sâu mọt nào được lọt lưới!"
Tăng Lai Châu vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu, hắn tựa hồ như còn lời muốn nói nên lộ ra vẻ do dự.
Cố Doãn Tri sau khi xả xong, tâm tình tựa hồ như bình phục lại một chút, quay về ghế ngồi xuống, uống một ngụm trả, nói: "Lai Châu, anh hình như còn gì đó muốn nói, nói ra đi!"
Tăng Lai Châu nói: "Bí thư Cố, bộ ngành liên quan tới mỏ than đá Trương Ngũ Lâu quá nhiều, nếu như chúng tôi phải tra hỏi mỗi người, ước chừng con số cán bộ bị chuyện nàv liên lụy sẽ rất kinh người, có một số người là chủ động báo cáo sai, mà có một số người thì bất đắc dĩ bị kéo vào trong, cho nên..."
Cố Doãn Tri hiểu ý của Tăng Lai Châu, ông ta nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh là kiến nghị bắt lớn bỏ nhỏ?"
Tăng Lai Châu gật đầu, nói: "Không sai, chuyện tai nạn ở mỏ nếu phải dò tới căn nguyên, dò tới mắt xích chủ chốt quvết định việc báo cáo sai."
Cố Doãn Tri nhìn Tăng Lai Châu với ánh mắt khen ngợi: "Chuyện này cứ án chiếu theo ý của cậu mà làm đi, có điều vấn đề cổ phần của mỏ Trương Ngũ Lâu nhất định phải tra rõ cho tôi, phàm là quan viên có dính tới hành vi tham ô, tuyệt không thể buông tha!"
Tăng Lai Châu nói: "Trong những nhân vặt có liên quan tới mỏ Trương Ngũ Lâu còn có Dương Thủ Thành, em trai của bí thư huvện ủy huyện Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa, những sự vụ cụ thể đều là hắn phụ trách, đáng tiếc, chúng tôi làm việc bất lực, người này sau khi nghe thấy phong thanh đã chạy mất rồi. Cho nên hiện tại chỉ có thể bắt đầu từ Dương Thủ Nghĩa, mà miệng của Dương Thủ Nghĩa thì lại rất kín, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Lê Quốc Chính, cho nên việc điều tra của chúng ta tạm thời đang ở trong giai đoạn đình trệ."
Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: "Nghĩ biện pháp khiến hắn mở miệng đi!"
Di động của Cố Doãn Tri đột nhiên reo chuông, là con gái Cố Dưỡng Dương của ông ta gọi, cô ta là nhắc nhỡ cha mình chiều nay đừng quên bữa cơm đoàn viên, tối hôm nav Cố Giai Đồng đã đặt chỗ ở Vọng Giang lâu, cả nhà tới đó ăn cơm. Cố Doãn Tri mỉm cười đáp ứng.
Cố Giai Đồng không hề biết Trương Dương vào mười lăm tháng giêng sẽ tới Đông Giang. Trên đường, Trương Dương cũng không gọi điện thoại cho cô ta, sau khi tới Đông Giang, trước tiến vào ở tạm tại khách sạn quốc tế mà Phương Văn Nam đã an bài từ trước, Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng không sống ở đây. Phương Văn Nam ở Đông Giang có nhà, hắn sỡ dĩ an bài cho Trương Dương sống một mình ở đây là bởi vì để mọi người đều được tiện lợi, nhằm tránh xấu hổ vì một số việc riêng.
Vết thương của Trương Dương lành rất nhanh, ba chỗ trúng đạn đã mọc da non, thương thế ở vai trái và tay trái trên cơ bản đã lành lại, vết thương ở chân phải là sâu nhất, e rằng vẫn phải cần mấy ngày, nhớ tới trận quyết chiến sinh tử với Trần Tường Nghĩa đó. Trương Dương cũng không khỏi có chút xấu hổ, ngà, đó ở đập nước, hắn bởi vì sơ ý mà suýt chút nữa chết dưới súng của đồng bạn của Trần Tường Nghĩa. Hắn tuy có một thân võ công cao thâm, nhưng ở thời đại này cũng không thể nói là vô địch, quyền đấu có nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không so sánh được với tốc độ của đạn, cho dù là cương khí hộ thể cũng không cản được súng, sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.
Cần thận tắm rữa một trận. Trương Dương nằm trên giường gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng.
Cố Giai Đồng nhận được điện thoại của Trương Dương còn cho rằng là hắn đang ở Giang Thành, khi cô ta biết Trương Dương đã tới Đông Giang, thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, oán trách: "Anh tới Đông Giang vì sao không gọi điện cho em, để ngươi ta còn chuẩn bị?"
Trương Dương cười nói: "Chuẩn bị cái gì? Anh lúc nào cũng chuẩn bị hiến thân cho em mà!"
Cố Giai Đồng quát khẽ: "Đừng có nói linh tinh, anh đang ở đâu?"
Trương Dương nói tên khách sạn mà mình đang ở cho cô ta, khách sạn này rất gần Vọng Giang lâu mà Cố Giai Đồng tối nay ăn cơm. Cố Giai Đồng thấy thời gian vẫn còn sớm, liền nói: "Em xử lý xong việc trong công ty, buổi tối còn phải cùng ba ba ăn cơm, đợi ăn tối xong em sẽ gọi điện cho anh nhé."
Trương Dương nghe thây cô ta nói vậy, khó tránh khỏi có chút thất vọng, ừ một tiếng, bảo Cố Giai Đông trước tiên cứ làm việc đi đã rồi gác điện thoại.
Nhưng không quá mười phút, chuông cửa phong hắn vang lên, Trương Dương đứng dậy mở cửa, phát hiện Cố Giai Đồng thân mặc áo bành tô da màu lam đứng ờ ngoài cửa, hắn ta có chút giật mình, không biết Cố Giai Đồng sao lại đến nhanh như vậy.
Không đợi Trương Dương có phản ứng, Cố Giai Đồng đã lao vào trong lòng hắn.
Trương đại quan nhân phát ra một tiếng rên cực kỳ đau khổ, hắn còn chưa kịp giải thích thì Cố Giai Đồng đã giống như một con báo cái đẩy hắn ngã xuống giường. Trương đại quan nhân lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay ở dưới loại tình huống này phải gào lên một tiếng: "Nhẹ một chút, đau..."
Cố Giai Đồng lúc này mới để ý đến vẻ mặt đau đớn của Trương Dương, hốt hoảng từ trên người hắn bò dậy, quan tâm hòi: "Sao thế anh?"
Trương Dương nhíu mày nói: "Hai ngày trước bị thương nhẹ, ái ôi!"
Cố Giai Đồng nằng nặc đòi kiểm tra vết thương của hắn. Trương Dương bất lực chỉ đành để mặc cho cô ta cởi áo của mình, hai vết sẹo màu đỏ trên vai trái và tay phải vẫn nhìn thấy mà phải giật mình. Cố Giai Đồng nhìn thấy vết thương của hắn, nước mắt lập tức trào ra, run giọng nói: "Chuyện gì vậy? Đây giống như là... là vết thương do trúng đạn!" Cố Giai Đồng hoa dung thất sắc, cô ta đoán rằng Trương Dương nhất định gặp phải nguy hiểm liên quan tới sống chết, có điều thằng ôn này vẫn rất thản nhiên mỉm cười: "Không sao đâu, sắp khỏi rồi!"
"Cởi quần ra!" Cỗ Giai Đồng dùng ngữ khí không thể chống đối ra lệnh.
Trương Dương không khỏi bật cười. Cố Giai Đồng đã cởi quẩn của hắn, nhìn thấy vết sẹo trên chân phải của hắn, Cố Giai Đồng không thể nén nổi sự chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống vết thương của Trương Dương, mát lạnh.
"Đau không?"
Trương Dương lắc đầu, ngón tav của Cố Giai Đồng nhẹ nhàng ve vuốt vết sẹo trên chân Trương Dương, cô ta là đau lòng vì Trương Dương, nhưng không ngờ dưới sự ve vuốt của mình, chỗ đó của Trương Dương đột nhiên chào cờ.
"Giai Đồng, anh muốn..."
Cố Giai Đồng mặt lập tức đỏ bừng nhìn Trương Dương, cắn cắn môi, nói: "Anh bị thương rồi..."
"Chỗ đó của anh không bị thương!" Trương Dương vẫn rất cố chấp, nói khẽ: "Bị thương nhẹ không ảnh hưởng gì tới việc ân ái đâu!"
"Đồ chết giẫm!" Cố Giai Đồng bật cười, cô ta dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên ngực Trương Dương, đẩy Trương Dương ngã xuống giường, dùng tay nắm lấy bộ phận đang cương cứng của hắn, ôn nhu nói: "Anh không được động đậy!" Cô ta vắt tóc sang một bên, trán từ từ hạ xuống...
Tiếng chuông điện thoại khiến Cố Giai Đồng từ trong mộng tỉnh lại, bắt máy lên nghe, thì ra là em gái Cố Dưỡng Dưỡng gọi tới, thì ra cô ta đã đến Vọng Giang lâu, phát hiện chị mình vẫn chưa tới. Cố Giai Đồng gác điện thoại, vội vàng từ trong chăn bò ra.
Trương Dương mỉm cười nhìn thân thể trần truồng của cô ta. Cố Giai Đồng đỏ mặt, nói: "Đều tại anh cả, dày vò em mệt như vậy, không ngờ lại ngủ quên mất!"
Trương Dương cười nói: "Dày vò thì cùng là em dày vò, anh nghe lời em, có động đậv đâu!"
"Còn nói nữa!" Cố Giai Đồng vừa mặc quần áo vừa bước tới thò tay ra véo tai hắn, nhưng bị Trương Dương kéo xuống giường, dùng sức hôn lên môi cô ta.
Cố Giai Đồng khó khăn lắm mới giãy ra được, hụt hơi thở hổn hển, nói: "Không được, ba em lần này cùng tới, em có rất nhiều việc còn chưa kịp thu xếp!"
Trương Dương nhìn đồng hồ, mới năm giờ.
Cố Giai Đồng tới phòng tắm soi gương trang điểm lại, nói: "Anh tối nay có việc gì không? Đợi em gặp gỡ người nhà xong sẽ gọi điện thoại cho anh!"
Trương Dương vừa mặc quần áo vừa trả lời: "Năm rưỡi là Phương Văn Nam sẽ đến đón anh, bọn anh cùng nhau ăn tết, đúng rồi, chốc nữa anh cũng đón em gái anh đi, nhưng sẽ chơi muộn một chút, em xong việc bên nhà em thì tới ăn chung!"
"Được!" Cố Giai Đồng trang điểm xong, tới bên cạnh Trương Dương, thâm tình hôn lên mặt hắn một cái rồi vội vã bước ra cửa.
Khi Cố Giai Đồng vừa lái xe lao ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, vừa hay đi ngang qua chiếc xe Lincoln của Phương Văn Nam. Phương Văn Nam đương nhiên nhận ra biển số xe của Cố Giai Đồng, không khói lưu ý nhìn. Tô Tiểu Hồng hỏi khẽ: "Nhìn gì vậy?"
Phương Văn Nam cười nói: "Xe của Cố Giai Đồng!"
Tô Tiểu Hồng quay người lại nhìn, không khỏi bật cười: "Tên Trương Dương này thật đúng không phải là kẻ tốt lành gì, một chút thời gian như vậy mà cũng tranh thủ hẹn hò với người ta!"
Phương Văn Nam cười nói: "Đây chính là bản sự của hắn đấy, có thể khiến Cố đại tiểu thư coi trời băng vung phải bôn ba như vậy cũng chỉ có hắn, tiểu Hồng, chuyện này đừng có nói linh tinh, chuyện riêng của người ta, chúng ta không tiện can dự vào."
Tô Tiểu Hồng trợn mắt lườm hắn, nói: "Hèn chi anh lại an bài cho hắn ở khách sạn, thì ra là sợ làm cản trở chuyện tốt của người ta!"
Tay của Phương Văn nam vỗ vỗ lên ngực cô ta, nói: "Cũng sợ làm cản trở chuyện tốt của chúng ta!"
Phương Văn Nam đặt chỗ ở Ngô Việt, sau khi bọn họ đón Trương Dương, trực tiếp đi tới Ngô Việt. Khi bọn họ tới nơi Triệu Tĩnh đã nhập học đang đợi ở Ngô Việt nửa tiếng rồi.
Thấy Trương Dương khập khiễng bước vào gian. Triệu Tĩnh cũng thân thiết chạy ra đón, lúc trước vốn định trách hắn đến muộn, nhưng giờ thì đã quên mất rồi: "Anh, anh sao vậy?"
"Sái chân, không sao đàu!" Cảm giác được người ta quan tâm thực sự là rất thoải mái, trong lòng Trương Dương thấy vô cùng ấm áp.
Lần này hắn tới là muốn đòi Trương Dương bồi thường, Trương Dương hôm đó lái xe đụng tan sạp hàng của hắn, còn mang theo cả bốn tên chủ hàng đến, lúc trước bọn họ có đến tìm, nhưng Trương Dương lại không đi làm, hôm nay coi như là bắt được Trương Dương rồi. Trần lão đại lần này tổng cộng mang tới bốn tên thanh niên lưng hùm eo gấu, những người này đều là chủ cửa hàng quần áo, theo hắn tới để tạo thanh thế chứ cũng không phải thực sự là muốn tới đánh nhau.
Có điều bảy người khí thế hùng hổ tiến vào, trận thế vẫn là để dọa nạt bốn người trẻ tuổi của phòng mở rộng thị trường.
Trần lão đại miệng ngậm thuốc, bộ dạng hung thần ác sát hầm hầm nhìn bọn họ, khiến cho Chu Hiểu Vân sợ đến nỗi mặt trắng bệch. Giang Nhạc lấy hết dũng khí nói: "Các anh muốn làm gì?"
Trần lão đại tức giận nói: "Thằng ôn họ Trương đâu?"
Trương Dương ở bên trong đã nghe thấy động tĩnh, cười nói: "Chuyện gì vậy, tôi ở trong đây!"
Trần lão đại dẫn đồng bọn ập vào trong phòng làm việc nhỏ hẹp của Trương Dương.
Trương Dương híp mắt nhìn bọn họ, lúc này mới nhớ tới sạp quần áo của tên béo hôm đó bị mình đụng tan.
Trần lão đại sải bước tới trước mặt Trương Dương, giơ nắm đấm to như cái bát lên, trợn mắt nói: "Mày đâm vào sạp hàng của tao, làm hòng rất nhiều hàng hóa, khoản này tính sao đây?"
Trương Dương cười nói: "Nghe anh nói cứ như là có chuvện đó thật vậy!" "Cái gì mà cứ như, chính là mày làm!"
Trần lão đại xắn tay áo bên phải lên, để lộ ra hình xăm trên cánh tay, còn có cả vết xước: "Hôm đó mày giống như là một thằng điên lái xe lao ra, đâm vào sạp quần áo của tao, nếu không phải là tao né nhanh, e rằng đã bị mày đâm chết rồi. Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là ký hiệu mà mày để lại cho tao đấy!"
Trương Dương cười sằng sặc, thật thà ghé sát vào nhìn, nói: "Anh xăm hình rồng à? Thủ nghệ khá đấy, bao nhiêu tiền?"
"Mày bớt làm trò đi, tao tới là để đòi tiền bồi thường!"
Trương Dương gật đầu, dựa lưng vào ghế, nói: "Anh muốn bao nhiêu tiền?"
Trần lão đại nói: "Tổng cộng là hủy đi bốn sạp quần áo, bị mày làm mất việc làm ăn buôn bán mấy ngày, cộng thêm hàng hóa bị phá hỏng, cùng với vết thương trên người tao. Đúng rồi, còn có phí tổn thất tinh thẩn nữa, máy lấy ra năm ngàn đồng đi, chuvện này coi như xong, nếu không, con mẹ nó mày không xong với tao đâu!"
"Năm ngàn đồng á!"
Trần lão đại gật gật đầu.
"Nếu tôi không đưa cho anh thì sao?"
"Không đưa ư!"
Sáu thanh niên ờ phía sau Trần lão đại đồng thời vây về phía Trương quan nhân.
Trương Dương cười nói: "Muốn đánh tôi à! Nào! Tôi vẫn không tin các anh có thể động tới được một ngón tav của tôi mà còn có thể bước ra khỏi cửa lớn của cục du lịch!"
Trần lão đại tức giận nói: "Con mẹ nó, mày cho rằng đây là cục công an à?"
Nụ cười trên mặt Trương Dương lập tức vụt tắt: "Vậy con mẹ nó mày cho rằng mình là xã hội đen à?"
Trần lão đại bước lên gần hơn.
Trương Dương nhàn nhã cầm chén trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Nhiễu loạn trị an xà hội, ngang nhiên uy hiếp nhân viên công tác quốc gia, dọa nạt bắt chẹt người khác, tổ chức tập thể lưu manh tiến hành hoạt động bao lực, hình như đã cấu thành phạm tội rồi đấy!"
"Mày dọa tao đấy à!"
"Không dọa đâu! Vừa rồi khi nghe thấy bên ngoài ồn ào, tôi đã gọi cho cảnh sát rồi!" Trương Dương không chút hoang mang nói, đám lưu manh vặt trên xà hội này, còn chưa tới mức để hắn phải ra tay.
Một cỗ xe cảnh sát dừng ở trong sân của cục du lịch, hai vị cảnh sát từ bên trong bước ra, chính là sở trưởng đồn công an phố Hòa Binh Vương Quang Trạch, bên cạnh là cảnh viên Khâu Thành. Vương Quang Trạch và Khương Lượng là bạn học cùng ngành cảnh sát, lúc trước đã từng gặp mặt Trương Dương, cho nên Trương Dương gọi điện thoại bảo hắn tới.
Bọn Trần lão đại đều biết Vương Quang Trạch, nhìn thấy hắn tới, tên nào cũng cười bồi nói: "Sở trưởng Vương, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy!"
Vương Quang Trạch tức giận trừng mắt lườm hắn, nói: "Tôi còn tường là ai? Trần Hàng Hành, anh làm cái gì vậy? Có thời gian rảnh thì đi buôn bán đi, tới cục du lịch gây chuyện làm gì hả? Có tin tôi bắt hết các anh không?"
Đám người Trần lão đại đều là nhân vật ngoài mặt thì hầm hố nhưng bên trong lại nhút nhát, thấy sở trường của đồn công an xuất hiện một cái là ai nấy đều mềm như bún, trong bản chất của bọn họ đều là người buôn bán, lừa gạt dọa nạt còn được, nhưng một khi phải làm thật thì không ai trong số bọn họ có gan đó.
Trần lão đại vẫn cố mạnh miệng nói: "Cán bộ quốc gia thì có gì hay chứ, cán bộ quốc gia thì có thể đâm hỏng đồ của người ta thì không đền à!" Có điều nói nói gì nói, cũng không dám làm loạn nữa, căm tức dẫn đám người lui ra ngoài.
Vương Quang Trạch nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương thì không khỏi giật nảy mình: "Trưởng phòng Trương sao vậy?"
Trương Dương cười nói: "Hai ngày trước gặp tai nạn xe hơi, may mà cũng không có gì đáng ngại cả!" Chuyện Trương Dương cứu Tần Thanh đã được nội bộ cục cảnh sát phong tỏa rồi, cho nên chân tướng việc hắn bị thương không có ai biết. Hắn bảo Vương Quang Trạch ngồi xuống, rồi sai Chu Hiểu Vân đi rót trà cho khách.
Chu Hiểu Vân cũng nhận ra Vương Quang Trạch, cha của nàng cũng là người của hệ thống công an, trong phân cục công an khu Nam An. Chu Hiểu Vân căm giận nói: "Sở trưởng Vương, đám tiểu thương này hung hăng quá, thường ngày thì chiếm đường kinh doanh làm ảnh hường tới trật tự công cộng thì không nói, hôm nay không ngờ lại dám chạy tới cục du lịch làm loạn, các anh sao không bắt bọn này về?"
Vương Quang Trạch cười nói: "Bọn họ cũng không phạm phải tội lớn gì, giả như những loại chuvện này cũng bắt, trong sở tạm giam của chúng tôi rất nhanh sẽ chật kín người mất."
Trương Dương nói: "Sở trưởng Vương, chợ quần áo của khu Lao Động đã bị cấm lâu rồi, những người này vẫn còn tụ tập chiếm đường kinh doanh, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới giao thông của khu vực này, chuvện này các anh không quản à?"
Nhắc tới chuvện này, Vương Quang Trạch có chút đau đầu, hắn cười khổ, nói: "Nói thì dễ, nhưng chính thức thực thi thì lại rất khó, liên quan tới rất nhiều bộ ngành như công thương, thuế vụ, công an, giải quyết đường phố. Cũng có mấy lần nghiêm lệnh chấp pháp, nhưng đám tiểu thương này đều là người bản địa Giang Thành, anh hôm nay đuổi họ đi, ngày mai họ lại tới, thị lý đã xây dựng chợ bán buôn cho họ, nhưng họ không đi, bởi vì ở đây nhân khí vượng hơn, những khách quen cũng chỉ tới đường Lao Động mua đồ, sợ ảnh hường tới buôn bán. Người Trung Quốc chúng ta chính là quen với cái cũ nhất."
Trương Dương nói: "Nói như anh thì không có biện phép nào đuổi đám người này đi ư?"
Vương Quang Trạch nói: "Đi thì sớm muộn gì cũng phải đi, có điều trong thời gian ngắn chắc không thể đâu, trừ phi là bọn họ tự mình muốn đi!" Hắn nói xong liền đứng dậy chào Trương Dương. Trương Dương đề xuất hai ngày nữa mời hắn và Khương Lượng tụ họp một bữa. Vương Quang Trạch rất nhanh liền đáp ứng lời mời của hắn.
Giang Nhạc cầm một chồng văn kiện tới đặt lên bàn làm việc của Trương Dương. Trương Dương cầm lên đọc thì thấy là báo cáo liên quan tới giữ gìn và mở rộng tường thành cổ Giang Thành. Trương Dương vốn cũng không có hứng thú đối với việc này lắm, nhung vô tình nhìn thấy người viết báo cáo này không ngờ lại là Tần Truyền Lương, đây chính là bố vợ tương lai của hắn, liền nói với Giang Nhạc: "Báo cáo này được đưa tới lúc nào vậy?"
Giang Nhạc cười nói: "Từ bộ môn bên trên đưa xuống, cũng chính là nói người ta không tính là coi trọng chuyện này, chúng ta ư, cùng chẳng quản được! Trưởng phòng Trương, anh đọc xem rồi suy nghĩ một chút, lần sau họp phát ngôn cũng có cái mà lên tiếng."
Trương Dương đọc bản báo cáo này rất chăm chú. Tần Truyền Lương đã thực hiên khảo sát khá tường tận về tình trạng trước kia và hiện tại của tường thành cổ Giang Thành, cũng tiến hành điều tra nghiên cứu kỹ càng đối với một số kiến trúc tồn tại ở xung quanh tường thành cổ, đưa ra một phần tư liệu rất đầy đủ. đọc xong bản báo cáo này cũng tới giữa trưa.
Chu Hiểu Vân giúp Trương Dương mua đồ ăn đưa tới trước mặt hắn, lúc Trương Dương đang định ăn thì Khương Lượng dẫn Ngưu Văn Cường, Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ bước vào, bọn họ đều nghe nói Trương Dương gặp tai nạn nên đều đặc ý tới thăm.
Ngưu Văn Cường cười nói: "Tôi nói nè, cậu không phải là yên lành đi làm ư? Ai nói rằng cậu gặp tai nạn xe hơi tàn phế rồi?"
Đỗ Vũ Phong và Triệu Vân Vĩ cũng cười ha ha vây quanh Trương Dương.
Trương Dương đứng đậy, nói: "Tôi thì không sao, nhưng cái xe đó thì không được tốt lắm!"
Ngưu Văn Cường cười khổ, nói: "Con mẹ nó, sao tôi lại quen với loại bằng hữu xui xẻo như vậy nhi, chiếc xe toyota đó còn mới 70% mà cậu làm cho nó giờ trông vô cùng thê thảm. Chẳng trách người ta thường nói, xe và gái là tuyệt đối không thể cho mượn!"
Trương Dương cười nói: "Nhìn bộ dạng keo kiệt bủn xỉn của cậu kìa, tiền sửa xe tôi trả, ông đây sau này không có loại bạn bè như cậu nữa." Mắng thì mắng nhưng trong lòng thì vẫn thấy ấm áp. Nhiều bạn tới thăm như vậy, Trương Dương đương nhiên phải chiêu đãi, hắn chi vào Kim Mãn Đường ở đối diện, nói: "Đi nào, trưa nay tôi mời khách!"
Ánh mắt của Ngưu Văn Cường đọng lại trên người Chu Hiểu Vân, vừa vào cửa là hắn đã chú ý tới người ta rồi, hắn nho nhã lễ độ đưa tay ra, nói: "Xin chào tiểu thư, tôi tên là Ngưu Văn Cường, là bạn tốt nhất của Trương Dương, cô là đồng sự của trưởng phòng Trương phải không!"
Chu Hiểu Vân bị bộ dạng cố giả vờ nhã nhặn của hắn chọc cười: "Trưởng phòng Trương là sếp của chúng tôi!"
"Vậy chúng ta chính là bạn bè rồi, trưa nay có thể vui lòng cùng chúng tôi đi ăn trưa không!"
Trương Dương thực sự là không chịu nổi hành vi giả vờ giả vịt của thằng ôn này: "Anh Ngưu, anh cho dù có giả vờ thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn là bộ dạng bỉ ổi thôi. Chu Hiểu Vân, gọi ba người bọn họ cùng nhau đi ăn cơm đi. Trưa nay, ông chủ Ngưu mời khách!"
Ngưu Văn Cường phẫn nộ nói: "Cái gì, đại lão ta đây từ Xuân Dương xa xôi tới thăm cậu, tại sao mà tôi lại phải mời khách?"
"Cậu không phải là muốn mời Chu Hiểu Vân ư? Chúng tôi cho cậu cơ hội này!"
Tính khí của Chu Hiểu Vân cũng rất vui vẻ: "Sếp à, anh ta nếu cho tôi một viên đạn bọc đường thì sao đây?"
"Vậy thì cô bỏ đường ra, còn đạn thì trả lại cho hắn!"
Nói thì nói vậy, nhưng với tính tình khẳng khái của Trương đại quan nhân thì đương nhiên sẽ không để đám bạn bè từ xa tới thăm mình này phải trả tiền. Kim Mãn Đường thuộc tập đoàn Thịnh Thế, hắn có quvền ký biên lai, sau khi rất tiêu sái ký biên lai. Trương Dương dưới sự vây quanh của mọi người đi ra khỏi Kim Mãn Đường, vừa ra khỏi cửa lớn, hắn liền cảm thấy có một người đang nhìn mình. Nói một cách chính xác thì đây là một vị tăng nhân, một vị tăng nhân trung niên mặc tăng y bằng vải bông màu xám. Thân hình của ông ta trung đẳng, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt thâm thúy, trông quả thật có mấy phần bộ dạng cao tăng đắc đạo, đứng ở trước cửa Kim Mãn Đường, mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Loại ánh mắt không kiêng nể gì ai đó khiến Trương Dương cảm thấy không được thoải mái.
Tăng nhân này tay cầm một cái bát sắt, trong bát sắt còn có một ít tiền xu, nhìn trông có vẻ là một hòa thượng tha phương đi khắp giang hồ.
Cảm giác đầu tiên của Trương Dương chính là người ta muốn tìm hắn hóa duyên Trương đại quan nhân đối với người xuất gia luôn rất khảng khái, từ trong túi móc ra mười đồng đặt vào trong bát sắt, đang chuẩn bị bỏ đi thì lại nghe thấy tăng nhân đó nói: "Ai di đà phật, xin thí chủ dừng bước!"
Trương Dương dừng bước, mỉm cười nói: "Vị đại sư nàv có chuyện gi vậy?"
Tăng nhân đó nói: "Ta quan sát giữa trán thí chủ khí sắc dồi dào, thực sự có tướng đại phú đại quý, ánh mắt lại hiền hòa, ra tay khảng khái, có lòng cứu tế thế nhân, song giữa trán thí chủ lại bị bao phủ một tần khí đen mờ mờ, chắc hẳn là vừa trải qua chuyện không may có dính tới máu me, ta thấy điều không may này vẫn chưa qua đâu."
Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng đều đồng thời bật cười, hai người bọn họ đều là cảnh sát, từng thấy rất nhiều loại giang hồ thuật sĩ này, cũng hiểu rõ mánh khóe của bọn người này, sau khi chọn được mục tiêu, trước tiên khen ngợi một hồi, đợi khi bạn mắc bẫy rỗi, lập tức sè đổi giọng, nói ra rằng bạn có tai kiếp, và kết quả cuối cùng chính là khiến bạn móc tiền ra, nói trắng ra là trò bịp bợm để lừa tiền.
Trương Dương cùng cười cười, tai nạn liên quan tới máu me thì tăng nhân nói chuẩn rồi, nhưng bộ dạng này của mình, phàm là kẻ không mù chắc đều có thể nhìn ra. Thế là không để ý tới ông ta nữa, tiếp tục tiến về phía trước, tăng nhân đó từ phía sau đuổi tới. nói: "Thi chủ, thí chủ còn trẻ tuổi, tiền trinh như cẩm, kiếp nạn này nếu không được phá giải, e rằng mọi việc sau này đều không được thuận buồm xuôi gió đâu!"
Triệu Tân Vĩ nghe không nổi, trừng mắt lên mắng: "Ngươi xuất gia như ông nói chuyện tích chút khẩu đức có được không? Muốn bao nhiêu tiền thì nói thẳng luôn ra đi!"
Tăng nhân đó thở dài. nói: "Thí chủ sao lại nói vậy, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, công danh phú quý đối với chúng ta mà nói chi chẳng qua là mây khói phù du mà thòi!"
Ngưu Vãn Cường bực mình bảo: "Thôi xin bố, tôi thấy ông là giang hồ bịp bợm thì đúng hơn, muốn lừa tiền thì tìm người khác đi, chọc tôi điên lên là tôi đập ông đấv!"
Trương Dương đột nhiên linh cơ thoáng động, hắn ngăn Ngưu Văn Cường lại, mỉm cười nói với tăng nhân đó: "Đại sư, ông đã thần ky như vậy thì xin giúp tôi xem phong thủy cho cục du lịch nhé, được không?"
Tăng nhân hơi ngây người, không biết Trương Dương sao đột nhiên lại cao hứng muốn xem phong thủy, tăng nhân này chính là một hòa thượng tha phương, ông ta nhìn thấy Trương Dương đi khập khiễng, là trung tâm được mọi người vây quanh, quần áo gọn gàng, vừa nhìn đã biết chính là loại người có thân phận địa vị, cho nên mới có ý định lừa tiền, có điều đám người Trương Dương này đều là những người tinh minh, tăng nhân nói được hai câu liền cảm thấy muốn lừa tiền của họ có chút khó khăn, đã bắt đầu có ý định rút lui, nhưng đúng vào lúc này Trương Dương lại chủ động mời ông ta xem phong thủy.
Kỳ thực xem tướng và xem phong thủy bình thường có quan hệ không nhiều tới Phật môn, đó là phạm vi nghề nghiệp của Đạo gia, có điều Phật đạo trải qua nhiều năm phát triển như vậy, trong rất nhiều lĩnh vực cũng có giới hạn mơ hồ. Bách tính bình thường càng không minh bạch, tăng nhân đó theo Trương Dương tới ngoài cửa lớn cục du lịch, giả vờ giả vịt nhìn ngó ngắm nghía, kỳ thực ông ta còn có một chiếc la bàn, có điều biết rằng bọn Trương Dương là hạng tinh minh. cho nên cũng không dám lấy ra để làm xấu mặt. Nhìn một lát, ông ta trầm ngâm không nói gì, thuật phong thủy ông ta ít nhiều gì cùng hiểu được một chút, có điều phong thủy của cục du lịch quả thật là không có khuyết điểm nào lớn cả.
Xe Lincoln của bọn họ bị sạp hàng ở phía trước cản đường, lái xe bực bội bấm còi.
Trần lão đại ưởn bụng bước tới, nhìn chiếc xe Lincoln với vẻ đầy hâm mộ, lúc này mới nhìn thấy Trương Dương ngồi ở ghế sau, từ sau khi Trương Dương bồi thường, mâu thuẫn giữa hai bên đã được giải quyết, quan hệ của hai người cùng hòa hoãn hơn nhiều. Trần lão đại tươi cười nói: "Trưởng phòng Trương! Anh đợi cho một chút, tôi dẹp đường cho anh đây!"
Tô Tiểu Hồng nhíu mày với vẻ chán ghét, nói: "Cái đám tiểu thương đáng ghét này, đường vốn thông thoáng lại bị bọn họ lấn chiếm, bộ ngành liên quan của thị lý không thể nào quản được à!"
Trương Dương nói với vẻ tràn ngập lòng tin: "Yên tâm đi, qua mấy ngày nữa, con đường nàv sẽ thanh tịnh trở lại!"
Tô Tiểu Hồng không biết hắn vì sao lại dám chắc như vậy, lắc đầu nói: "Trong lịch sử của Giang Thành chúng ta không thiếu điêu dân, dân không đấu được với quan, nhưng quan sợ nhất là cái gì, chính là điêu dân đó. Tôi thấy trưởng phòng Trương cùng chẳng làm gì được họ đâu!"
Phương Văn Nam nói: "Người ta nói là mùng một, mười lăm không ra khỏi cửa, cho nên chúng ta dứt khoát tới Đông Giang qua tết Nguvên Tiêu đi! Có điều như vậy sẽ làm chậm trễ việc anh đoàn viên với gia đình đấy."
Trương Dương vốn cũng không định quay về Xuân Dương ăn tết. Dương Thủ Nghĩa bị song quy. Tần Thanh cũng bận rộn chính vụ của Xuân Dương nên không thể phân thân, lại thêm vào dịp năm mới vẫn chưa tới bái phỏng Cố Doãn Tri, lần này tới gặp Cố Giai Đồng, đồng thời vừa hay cũng có thể đến gặp vị đại lão của Bình Hải này một lần.
Khi đi tới trạm xe lửa, Trương Dương đột nhiên lưu ý tới một bóng hình xinh đẹp hoàn mỹ, tóc đen xõa ngang vai, áo bành tô màu xanh sẫm, eo thon nhỏ, từng cơn gió thổi qua khiến mái tóc của cô ta bay bay, bồng bềnh như tơ lụa, cái cổ trắng ngần như ngọc lúc ẩn lúc hiện. khi xe đi qua người cô gái đó. Trương Dương lúc này mới xác định cô gái đó không ngờ là Trần Tuyết, hắn vội vàng bảo lái xe dừng xe lại.
Trương Dương đẩy cửa bước xuống.
Trần Tuyết tuy ở trong dòng người đang đi lại như mắc cửi song vẫn lộ ra vẻ nổi bật hơn người, mắt của cô ta hư vô và mờ ảo, giống như là không thuộc trần thế hỗn độn này, đôi mắt trong sáng tuy trong vắt thấy cả đáy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thần bí khó đoán, không thể nắm bắt được. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trương Dương hiện ra trước mặt mình, vẻ mặt của Trần Tuyết vẫn phẳng lặng như nước hồ ngày thu, nhẹ nhàng nói:
"Trương Dương, chào anh!" Giọng nói bình tĩnh giống như đang hỏi thăm người bạn thường ngày vẫn hay gặp nhau vậy. Ở trước mặt Trần Tuyết, Trương đại quan nhân không khỏi mất tự chủ mà sinh ra một loại cảm giác mất tự nhiên, hắn cười nói: "Đã lâu rồi không gặp, sao, vẫn chưa khai giảng à?"
Trần Tuyết nói: "Mẹ tôi bị bệnh, cho nên tôi xin nghi, vài ngày nữa sẽ quay lại Bắc Kinh!"
"Có cần tôi giúp gì không?"
Trần Tuyết lắc đầu, nói: "Cảm ơn, cũng sắp xuất viện rồi, tôi tới Bạch Thảo Đường lấy cho bà ấy ít thuốc, buổi sáng thì về." Cảm giác mà Trần Tuyết tạo cho Trương Dương luôn có một loại cự ly không thể nào kéo gần lại được. Mỗi lần nói chuyện cùng cô ta, không quá hai câu là sẽ trở nên tẻ nhạt, điều này khiến Trương đại quan nhân cảm thấy rất buồn chán. Cô bé nàv giống như là một khối băng vậy, bất kể là gặp nhiệt độ ra sao, cô ta đều vẫn giữ mình, cự tuyệt không để hòa tan, đối diện với Trương Dương thậm chí còn chẳng buồn lộ ra một chút thân thiết và tình cảm ấm áp nào.
"Có cần tôi đưa đi không?" Trương Dương nói khẽ.
"Không cần, bạn anh đang đợi kìa, mau đi đi!" Ánh mắt của Trần Tuyết nhìn về phía chiếc xe Lincoln ở bên cạnh. Tô Tiểu Hồng từ trong xe thò mặt ra, cười thân thiện với Trần Tuyết, nhưng lại không nhận được sự đáp trả của Trần Tuyết, biểu tình ở trên mặt cũng biến thành có chút xấu hổ.
Trương Dương gật đầu, hắn khập khiễng bước lên xe, đóng cửa lại, nhưng phát hiện Trần Tuvết sớm đã bước vào trong dòng người, lúc này Trần Tuyết mới nhớ tới bộ dạng khập khiễng của Trương Dương, không ngờ lại chưa hỏi thăm lấy một tiếng, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mất mát, nhưng cô ta lại không khỏi tự hỏi lại mình, người ta vì sao phải hỏi thăm mình, có quan hệ gì với mình chứ?
Tô Tiểu Hồng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói: "Cô gái này xinh đẹp quá, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác quá lạnh lùng, cô ta không biết cười à?" Sau đó rất hiếu kỳ ghé sát vào Trương Dương, nói: "Là bạn gái của anh à?"
Trương Dương cười khổ, nói: "Tôi nói nè chị Tô à, tôi nào có nhiều bạn gái như vậy đâu, nói kiểu của chị, có phải cứ là con gái xinh đẹp thì đều có chút ám muội với tôi ư?"
Tô Tiểu Hồng không ngờ lại gật đầu khẳng định: "Đúngvậy! Đúng vậy."
Phương Văn Nam ngồi ờ ghế trước không khỏi bật cười ha hả.
Bí thư huvện ủy huyện Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa cuối cùng cũng hiểu rằng sĩ đồ của mình đã được đánh dấu chấm hết, hắn đã không thể trở mình được nữa rồi, tổ công tác của ủy ban kỷ luật đã chĩa đầu mâu lên vấn đề mỏ Trương Ngũ Lâu, hiện tại đã bắt đấu thanh tra sổ sách tài vụ của mỏ Trương Ngũ Lâu rồi. Thị trưởng Giang Thành Lê Quốc Chính đã chủ động khai báo rằng hắn ở mỏ Trương Ngũ Lâu có năm mươi phần trầm cổ phần, mỗi năm đều được chia lợi ích rất lớn. Dương Thủ Nghĩa trên vấn đề mỏ Trương Ngũ Lâu vẫn cố kiên trì, một nhân vật then chốt khác của sự tình là em trai hắn, Dương Thủ Thành, sau khi hắn bị song quy đã lập tức đào tẩu.
Không lâu sau khi Dương Thủ Nghĩa bị song quy, một chuvện khác cũng nổi lên mặt nước, tai nạn mỏ phát sinh vào năm ngoái đã bị vạch trần, lúc đó số người tử vong không phải là ba người mà là mười ba người, chuyện báo cáo láo về chân tướng của tai nạn là cực kỳ ác liệt. Dương Thủ Nghĩa đã đẩy chuyện này lên người thị trưởng Lê Quốc Chính. Điều mà hắn nói cùng là sự thực, năm đó đích xác là hắn đã báo cáo cho Lê Quốc Chính. Lê Quốc Chính ngấm ngầm đồng ý với cách làm che giấu số người chết chân thực trong tai nạn.
Trong lòng Dương Thủ Nghĩa vẫn tồn tại một tia hi vọng, hi vọng này tới từ những người ngầm nắm cổ phẩn của mỏ than đá Trương Ngũ Lâu, người nhận được lợi ích từ mỏ than đá không phải chỉ có một mình Lê Quốc Chính, trong số những lãnh đạo của Giang Thành còn có người biết chuyện này, còn có người nhận được lợi ích từ trong đó. Dương Thủ Nghĩa hi vọng những người này có thể nhảy ra bảo vệ mình, còn nếu như người ta bất nghĩa với hắn, vậy thì cũng đừng trách hắn bất nhân.
Hứa Thường Đức phụ trách vụ án của Lê Quốc Chính, sau khi hành vi tham ô của Lê Quốc Chính được nghiệm chứng rõ ràng, Hứa Thường Đức lại cảm thấy sợ hãi, miệng của Lê Quốc Chính quá lớn, sự ác liệt của hành vi bản thân hắn cũng không ngờ tới, rất nhiều chuyện mà Lê Quốc Chính làm, hắn không hề biết, nhưng một bộ phận Hứa Thường Đức lại rõ, ví dụ như báo cáo láo chuyện tai nạn ở mỏ Trương Ngũ Lâu, chính miệng Lê Quốc Chính thông báo cho hắn, lúc đó hắn còn đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Giang Thành, sắp tới Đông Giang đảm nhiệm chức tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, giả như truy cứu tiếp chuvện này, cuối cùng nhất định cũng sẽ tra tới hắn. Hứa Thường Đức rất sợ hãi, hắn đột nhiên có một loại cảm giác mua dây buộc mình, nếu như lúc đó hắn quả quyết đối với sự kiện tai nạn mỏ hơn một chút, vậy thì quyền chủ động sẽ được nắm trong bàn tay hắn, cũng sẽ không có khốn cảnh ngày hôm nav.
Nguyên nhân căn bản tạo thành sự phức tạp này chính là đại lão của Bình Hải không phải là hắn. Cố Doãn Tri một mực không bỏ qua việc đàn áp hắn, chuyện này khẳng định sẽ trở thành một cơ hội tuyệt vời để Cố Doãn Tri chèn ép mình.
Vụ án của Lê Quốc Chính quá nghiêm trọng, căn cứ vào những chứng cớ mà hiện tại nắm được, trên cơ bản đã có thể xác định hắn ít nhắt là tù trung thân, loại kết quả này, đối với Lê Quốc Chính mà nói thì có nghĩa là có thể bất chấp tất cả, cái gì cũng đều có thể khai ra hết, hắn sẽ kéo tất cả những việc hoặc là người có liên quan ra, Dương Thủ Nghĩa bị bắt đã chứng minh điểm này.
Hứa Thường Đức hiểu rằng, con người một khi đã ở vào tình cảnh tuyệt vọng, vậy thì sẽ bất chấp tất cả, Lê Quốc Chính đã tuyệt vọng rồi, Hứa Thường Đức trước đây một mực đề phòng hắn, tin rằng Lê Quốc Chính không có năng lực đánh ngã mình, nhưng Dương Thủ Nghĩa bị song quy lại khiến Hứa Thường Đức cảm thây sợ hãi, tuy đến giờ Dương Thủ Nghĩa vẫn chưa nói gì, đó là bởi vì trong lòng hắn còn tồn tại một tia hi vọng, một khi tia hi vọng này sụp đổ, e rằng hắn sẽ không giữ được miệng của mình nữa.
Cố Doãn Trị bị chọc giận rồi, một bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương nho nhỏ không ngờ lại to gan đi báo cáo láo tình hình tai nạn ở mỏ, mười mạng người dưới sụ phối hợp của bọn chúng đã biến thành vô hình, bọn chúng đặt công lý ở đâu chứ, đặt nỗi khổ của nhân dân ở đâu hả? Càng khiến ông ta phẫn nộ hơn là, chuvện này không chỉ liên quan tới một người, từ dưới lên trên, mỗi một bộ ngành có liên quan đều ra sức che giấu chuvện này, lừa dưới dối trên, thói xấu thường thấy nhất trong quan trường qua các thời kỳ của Trung Hoa. Ở Bình Hải, dưới sự quản lý của ông ta lại được phát huy một cách triệt để. Cố Doãn Tri phẫn nộ vỗ mạnh lên bàn làm việc, nói: "Gan to tày trời! Mười mạng người, bọn chúng vung bút một cái là không còn nữa? Cho rằng mình là ai? Là Diêm Vương à?"
Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tăng Lai Châu vẻ mặt đều trầm trọng, bọn họ cũng biết rằng, chuvện xảy ra ờ Giang Thành này càng điều tra thì càng thấy lớn, chuyện báo cáo láo nhân số tử vong trong tai nạn ở mỏ than phải điều tra tới cả Hứa Thường Đức, tỉnh trưởng đương nhiệm và cũng là tiền bí thư thị ủy thành phố Giang Thành.
Tăng Lai Châu nói: "Bí thứ Cố, nguyên nhân chân chính của việc báo cáo sai nhân số tử vong trong tai nạn mỏ là đội ngũ cán bộ của chúng ta sợ phải gánh trách nhiệm, bọn họ sợ sau khi chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng tới sĩ đồ của mình”
Cố Doãn Tri cười lạnh. nói: "Đơn giản như vậy thôi ư? Tôi đã đọc qua tư liệu của mỏ Trương Ngũ Lâu rồi, cái mỏ than đá nho nhỏ này nằm ở bên cạnh mỏ than đá quốc gia Hồng thạch cốc, tài nguyên mà bọn họ nói là khai thác đều thuộc Hồng thạch cốc, thuộc tài nguvên quốc gia của chúng ta. Lê Quốc Chính! Tên thị trưởng Giang Thành này không ngờ lại nắm năm mươi phần trăm cổ phần của Trương Ngũ Lâu, điều này đại biểu cho cái gì? Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là lấy quan viên Lê Quốc Chính làm chủ, bọn sâu mọt này cướp đoạt tài phú quốc gia của chúng ta một cách đáng xấu hổ, bọn chúng là cường đạo, là kẻ trộm! Đồng chí Lai Châu, phàm là người có liên quan tới mỏ Trương Ngũ Lâu, lần này đều phải điều tra tới cùng cho tôi, tôi quyết không cho phép một con sâu mọt nào được lọt lưới!"
Tăng Lai Châu vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu, hắn tựa hồ như còn lời muốn nói nên lộ ra vẻ do dự.
Cố Doãn Tri sau khi xả xong, tâm tình tựa hồ như bình phục lại một chút, quay về ghế ngồi xuống, uống một ngụm trả, nói: "Lai Châu, anh hình như còn gì đó muốn nói, nói ra đi!"
Tăng Lai Châu nói: "Bí thư Cố, bộ ngành liên quan tới mỏ than đá Trương Ngũ Lâu quá nhiều, nếu như chúng tôi phải tra hỏi mỗi người, ước chừng con số cán bộ bị chuyện nàv liên lụy sẽ rất kinh người, có một số người là chủ động báo cáo sai, mà có một số người thì bất đắc dĩ bị kéo vào trong, cho nên..."
Cố Doãn Tri hiểu ý của Tăng Lai Châu, ông ta nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh là kiến nghị bắt lớn bỏ nhỏ?"
Tăng Lai Châu gật đầu, nói: "Không sai, chuyện tai nạn ở mỏ nếu phải dò tới căn nguyên, dò tới mắt xích chủ chốt quvết định việc báo cáo sai."
Cố Doãn Tri nhìn Tăng Lai Châu với ánh mắt khen ngợi: "Chuyện này cứ án chiếu theo ý của cậu mà làm đi, có điều vấn đề cổ phần của mỏ Trương Ngũ Lâu nhất định phải tra rõ cho tôi, phàm là quan viên có dính tới hành vi tham ô, tuyệt không thể buông tha!"
Tăng Lai Châu nói: "Trong những nhân vặt có liên quan tới mỏ Trương Ngũ Lâu còn có Dương Thủ Thành, em trai của bí thư huvện ủy huyện Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa, những sự vụ cụ thể đều là hắn phụ trách, đáng tiếc, chúng tôi làm việc bất lực, người này sau khi nghe thấy phong thanh đã chạy mất rồi. Cho nên hiện tại chỉ có thể bắt đầu từ Dương Thủ Nghĩa, mà miệng của Dương Thủ Nghĩa thì lại rất kín, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Lê Quốc Chính, cho nên việc điều tra của chúng ta tạm thời đang ở trong giai đoạn đình trệ."
Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: "Nghĩ biện pháp khiến hắn mở miệng đi!"
Di động của Cố Doãn Tri đột nhiên reo chuông, là con gái Cố Dưỡng Dương của ông ta gọi, cô ta là nhắc nhỡ cha mình chiều nay đừng quên bữa cơm đoàn viên, tối hôm nav Cố Giai Đồng đã đặt chỗ ở Vọng Giang lâu, cả nhà tới đó ăn cơm. Cố Doãn Tri mỉm cười đáp ứng.
Cố Giai Đồng không hề biết Trương Dương vào mười lăm tháng giêng sẽ tới Đông Giang. Trên đường, Trương Dương cũng không gọi điện thoại cho cô ta, sau khi tới Đông Giang, trước tiến vào ở tạm tại khách sạn quốc tế mà Phương Văn Nam đã an bài từ trước, Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng không sống ở đây. Phương Văn Nam ở Đông Giang có nhà, hắn sỡ dĩ an bài cho Trương Dương sống một mình ở đây là bởi vì để mọi người đều được tiện lợi, nhằm tránh xấu hổ vì một số việc riêng.
Vết thương của Trương Dương lành rất nhanh, ba chỗ trúng đạn đã mọc da non, thương thế ở vai trái và tay trái trên cơ bản đã lành lại, vết thương ở chân phải là sâu nhất, e rằng vẫn phải cần mấy ngày, nhớ tới trận quyết chiến sinh tử với Trần Tường Nghĩa đó. Trương Dương cũng không khỏi có chút xấu hổ, ngà, đó ở đập nước, hắn bởi vì sơ ý mà suýt chút nữa chết dưới súng của đồng bạn của Trần Tường Nghĩa. Hắn tuy có một thân võ công cao thâm, nhưng ở thời đại này cũng không thể nói là vô địch, quyền đấu có nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không so sánh được với tốc độ của đạn, cho dù là cương khí hộ thể cũng không cản được súng, sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.
Cần thận tắm rữa một trận. Trương Dương nằm trên giường gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng.
Cố Giai Đồng nhận được điện thoại của Trương Dương còn cho rằng là hắn đang ở Giang Thành, khi cô ta biết Trương Dương đã tới Đông Giang, thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, oán trách: "Anh tới Đông Giang vì sao không gọi điện cho em, để ngươi ta còn chuẩn bị?"
Trương Dương cười nói: "Chuẩn bị cái gì? Anh lúc nào cũng chuẩn bị hiến thân cho em mà!"
Cố Giai Đồng quát khẽ: "Đừng có nói linh tinh, anh đang ở đâu?"
Trương Dương nói tên khách sạn mà mình đang ở cho cô ta, khách sạn này rất gần Vọng Giang lâu mà Cố Giai Đồng tối nay ăn cơm. Cố Giai Đồng thấy thời gian vẫn còn sớm, liền nói: "Em xử lý xong việc trong công ty, buổi tối còn phải cùng ba ba ăn cơm, đợi ăn tối xong em sẽ gọi điện cho anh nhé."
Trương Dương nghe thây cô ta nói vậy, khó tránh khỏi có chút thất vọng, ừ một tiếng, bảo Cố Giai Đông trước tiên cứ làm việc đi đã rồi gác điện thoại.
Nhưng không quá mười phút, chuông cửa phong hắn vang lên, Trương Dương đứng dậy mở cửa, phát hiện Cố Giai Đồng thân mặc áo bành tô da màu lam đứng ờ ngoài cửa, hắn ta có chút giật mình, không biết Cố Giai Đồng sao lại đến nhanh như vậy.
Không đợi Trương Dương có phản ứng, Cố Giai Đồng đã lao vào trong lòng hắn.
Trương đại quan nhân phát ra một tiếng rên cực kỳ đau khổ, hắn còn chưa kịp giải thích thì Cố Giai Đồng đã giống như một con báo cái đẩy hắn ngã xuống giường. Trương đại quan nhân lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay ở dưới loại tình huống này phải gào lên một tiếng: "Nhẹ một chút, đau..."
Cố Giai Đồng lúc này mới để ý đến vẻ mặt đau đớn của Trương Dương, hốt hoảng từ trên người hắn bò dậy, quan tâm hòi: "Sao thế anh?"
Trương Dương nhíu mày nói: "Hai ngày trước bị thương nhẹ, ái ôi!"
Cố Giai Đồng nằng nặc đòi kiểm tra vết thương của hắn. Trương Dương bất lực chỉ đành để mặc cho cô ta cởi áo của mình, hai vết sẹo màu đỏ trên vai trái và tay phải vẫn nhìn thấy mà phải giật mình. Cố Giai Đồng nhìn thấy vết thương của hắn, nước mắt lập tức trào ra, run giọng nói: "Chuyện gì vậy? Đây giống như là... là vết thương do trúng đạn!" Cố Giai Đồng hoa dung thất sắc, cô ta đoán rằng Trương Dương nhất định gặp phải nguy hiểm liên quan tới sống chết, có điều thằng ôn này vẫn rất thản nhiên mỉm cười: "Không sao đâu, sắp khỏi rồi!"
"Cởi quần ra!" Cỗ Giai Đồng dùng ngữ khí không thể chống đối ra lệnh.
Trương Dương không khỏi bật cười. Cố Giai Đồng đã cởi quẩn của hắn, nhìn thấy vết sẹo trên chân phải của hắn, Cố Giai Đồng không thể nén nổi sự chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống vết thương của Trương Dương, mát lạnh.
"Đau không?"
Trương Dương lắc đầu, ngón tav của Cố Giai Đồng nhẹ nhàng ve vuốt vết sẹo trên chân Trương Dương, cô ta là đau lòng vì Trương Dương, nhưng không ngờ dưới sự ve vuốt của mình, chỗ đó của Trương Dương đột nhiên chào cờ.
"Giai Đồng, anh muốn..."
Cố Giai Đồng mặt lập tức đỏ bừng nhìn Trương Dương, cắn cắn môi, nói: "Anh bị thương rồi..."
"Chỗ đó của anh không bị thương!" Trương Dương vẫn rất cố chấp, nói khẽ: "Bị thương nhẹ không ảnh hưởng gì tới việc ân ái đâu!"
"Đồ chết giẫm!" Cố Giai Đồng bật cười, cô ta dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên ngực Trương Dương, đẩy Trương Dương ngã xuống giường, dùng tay nắm lấy bộ phận đang cương cứng của hắn, ôn nhu nói: "Anh không được động đậy!" Cô ta vắt tóc sang một bên, trán từ từ hạ xuống...
Tiếng chuông điện thoại khiến Cố Giai Đồng từ trong mộng tỉnh lại, bắt máy lên nghe, thì ra là em gái Cố Dưỡng Dưỡng gọi tới, thì ra cô ta đã đến Vọng Giang lâu, phát hiện chị mình vẫn chưa tới. Cố Giai Đồng gác điện thoại, vội vàng từ trong chăn bò ra.
Trương Dương mỉm cười nhìn thân thể trần truồng của cô ta. Cố Giai Đồng đỏ mặt, nói: "Đều tại anh cả, dày vò em mệt như vậy, không ngờ lại ngủ quên mất!"
Trương Dương cười nói: "Dày vò thì cùng là em dày vò, anh nghe lời em, có động đậv đâu!"
"Còn nói nữa!" Cố Giai Đồng vừa mặc quần áo vừa bước tới thò tay ra véo tai hắn, nhưng bị Trương Dương kéo xuống giường, dùng sức hôn lên môi cô ta.
Cố Giai Đồng khó khăn lắm mới giãy ra được, hụt hơi thở hổn hển, nói: "Không được, ba em lần này cùng tới, em có rất nhiều việc còn chưa kịp thu xếp!"
Trương Dương nhìn đồng hồ, mới năm giờ.
Cố Giai Đồng tới phòng tắm soi gương trang điểm lại, nói: "Anh tối nay có việc gì không? Đợi em gặp gỡ người nhà xong sẽ gọi điện thoại cho anh!"
Trương Dương vừa mặc quần áo vừa trả lời: "Năm rưỡi là Phương Văn Nam sẽ đến đón anh, bọn anh cùng nhau ăn tết, đúng rồi, chốc nữa anh cũng đón em gái anh đi, nhưng sẽ chơi muộn một chút, em xong việc bên nhà em thì tới ăn chung!"
"Được!" Cố Giai Đồng trang điểm xong, tới bên cạnh Trương Dương, thâm tình hôn lên mặt hắn một cái rồi vội vã bước ra cửa.
Khi Cố Giai Đồng vừa lái xe lao ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, vừa hay đi ngang qua chiếc xe Lincoln của Phương Văn Nam. Phương Văn Nam đương nhiên nhận ra biển số xe của Cố Giai Đồng, không khói lưu ý nhìn. Tô Tiểu Hồng hỏi khẽ: "Nhìn gì vậy?"
Phương Văn Nam cười nói: "Xe của Cố Giai Đồng!"
Tô Tiểu Hồng quay người lại nhìn, không khỏi bật cười: "Tên Trương Dương này thật đúng không phải là kẻ tốt lành gì, một chút thời gian như vậy mà cũng tranh thủ hẹn hò với người ta!"
Phương Văn Nam cười nói: "Đây chính là bản sự của hắn đấy, có thể khiến Cố đại tiểu thư coi trời băng vung phải bôn ba như vậy cũng chỉ có hắn, tiểu Hồng, chuyện này đừng có nói linh tinh, chuyện riêng của người ta, chúng ta không tiện can dự vào."
Tô Tiểu Hồng trợn mắt lườm hắn, nói: "Hèn chi anh lại an bài cho hắn ở khách sạn, thì ra là sợ làm cản trở chuyện tốt của người ta!"
Tay của Phương Văn nam vỗ vỗ lên ngực cô ta, nói: "Cũng sợ làm cản trở chuyện tốt của chúng ta!"
Phương Văn Nam đặt chỗ ở Ngô Việt, sau khi bọn họ đón Trương Dương, trực tiếp đi tới Ngô Việt. Khi bọn họ tới nơi Triệu Tĩnh đã nhập học đang đợi ở Ngô Việt nửa tiếng rồi.
Thấy Trương Dương khập khiễng bước vào gian. Triệu Tĩnh cũng thân thiết chạy ra đón, lúc trước vốn định trách hắn đến muộn, nhưng giờ thì đã quên mất rồi: "Anh, anh sao vậy?"
"Sái chân, không sao đàu!" Cảm giác được người ta quan tâm thực sự là rất thoải mái, trong lòng Trương Dương thấy vô cùng ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.