Chương 1396: Quy tắc ngầm(1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương đến bãi đỗ xe, Chu Sơn Hổ đã ngồi trong xe trên mặt đậy tờ báo, gã đã ngủ say rồi, Trương Dương gõ gõ cửa xe, Chu Sơn Hổ vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, cười nói: “Bí thư Trương, anh xong việc rồi?”
Trương Dương nói: “Có gì đâu mà xong việc, chúng ta về đi.”
Lời của Trương Dương còn chưa nói hết, điện thoại hắn đã vang lên, hắn nhìn số điện thoại, đó là của Thường Hải Tâm, hắn cười, rồi bước đến chỗ đằng xa, bước một đoạn rồi mới nhận điện thoại.
Bên đó tiếng của Thường Hải Tâm hơi trách móc: “Sao lâu vậy anh mới nghe điện thoại?”
Trương Dương cười nói: “Bên cạnh có người, không tiện nói chuyện.”
Thường Hải Tâm nói: “Có gì mà không tiện?”
Trương Dương cười nói: “Mấy ngày nay đã gọi cho em vô số cuộc điện thoại, mà không liên lạc được.”
Thường Hải Tâm nói nhỏ: “Có phải anh không biết đâu, cha em đã cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài của em, tịch thu tất cả công cụ thông tin của em, ông thật là bá đạo!”
Trương Dương cười hà hà: “Đừng giận, thật ra ông rất quan tâm đến em đấy.”
Thường Hải Tâm nói: “Em biết, nhưng lần này thật là hoang đường quá, không ngờ ông lại tin vào lời đồn ở ngoài.”
“Quan tâm thêm loạn, vì em là người ông yêu nhất, vì vậy ông mới loạn lên vậy, nếu không thì sẽ không phán đoán sai lầm, đưa em đến bên cạnh anh.”
Thường Hải TÂm cười nhẹ nhàng rồi nói nhỏ: “Anh không muốn em qua đó à?”
Trương Dương nói: “Em có muốn đến không?”
“Không, em sợ lắm.”
“Sợ gì chứ?”
“Sợ lần này em đi, là đưa dê vào miệng cọp, bị anh ăn sạch sành sanh.”
Trương đại quan đắc ý cười.
Thường Hải Tâm nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh có muốn em qua đó không?”
Trương Dương nhìn xung quanh rồi mới nói: “Muốn, muốn lắm, mỗi buổi tối nhớ đến em, là thằng nhỏ nhà anh lại chào cờ đến tận sáng.”
“Anh đi chết đi, anh nói chuyện tử tế không được à?”
Trương Dương nói: “Anh nói thật đấy, nha đầu, em đến đây sớm chút đi, loại người thô lỗ như anh, nếu như không có phụ nữ bên cạnh là không chịu nổi.”
“Ai bảo anh không có? Chẳng phải bên cạnh anh có hai người phục vụ xinh đẹp sao?”
Trương Dương cười nói: “Hai người họ có gộp vào cũng không bằng em!”
Thường Hải Tâm nhỏ giọng trách: “Đúng là mật ngọt chết ruồi, anh là một tên lừa đảo hạng lớn.”
Trương Dương cười một tiếng rồi nói: “Cha em nói chuyện với em rồi sao?”
Thật ra, từ cuộc điện thoại này của Thường Hải TÂm, có lẽ Thường Tụng đã nói chuyện này với con gái rồi.
Thường Hải Tâm nói: “Thủ tục đã làm xong rồi, để em đến đoàn huyện Tân Hải làm bí thư!”
Trương Dương cười nói: “Thế thì hay quá, về sau để bí thư đảng ủy là anh chỉ đạo công việc của bí thư đoàn ủy là em, đồng chí Hải Tâm, muốn làm tốt công việc, thì phải làm cho lãnh đạo là tôi hài lòng đấy.”
Thường Hải Tâm nói: “Anh lãnh đạo như anh thật là vô liêm sỉ, em còn chưa đến làm, mà anh đã nghĩ đến nguyên tắc ngầm rồi sao?”
Trương Dương nói: “Bí thư Đảng ủy đưa quy tắc ngầm cho bí thư đoàn ủy, về công về tư đều là chuyện rất bình thường mà.”
Tâm trạng Thường Hải Tâm rất tốt, cô cười khanh khách rồi nói: “Bí tư Trương, về sau mong anh chăm sóc cho.”
Trương đại quan cười dâm đãng: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho đồng chí toàn diện.”
Thường Hải Tâm nói: “Anh biết em đang ở đâu không?”
Trương đại quan lắc đầu: “Lam Sơn?”
“Em đang ở ga tàu Giang Thành, sắp lên tàu rồi, tám rưỡi tối nay sẽ đến ga Bắc Cảng.”
Trương đại quan cười nói: “Thật là tốt quá, đúng lúc anh ở Bắc Cảng, tối hay anh không đi nữa, ở lại đón em.”
Thường Hải Tâm nói: “Em cũng đang bảo anh đón em.” Nghĩ đến việc sắp được hội ngộ cùng tình lang, lòng Thường Hải Tâm lại rạo rực hẳn lên.
Trương đại quan nói chuyện xong với Thường Hải Tâm, về đến chiếc xe Audi, nói với Chu Sơn Hổ: “Hổ Tử, hôm nay không về nữa.”
Chu Sơn Hổ gật đầu, trước mặt Trương Dương, gã luôn phục tùng tuyệt đối, Trương Dương đã thay đổi số mệnh của gã, nếu như không phải gặp được Trương Dương, gã mãi là một sơn thôn ở Tiểu Thạch Oa, bước ra khỏi núi nhiều lắm cũng chỉ làm được một người làm thuê, không thể nào trở thành lái xe, không thể nào có biên chế chính thức, càng không thể tìm được một cô gái thành phố.
Trương Dương cũng không giấu gì gã: “Thường Hải Tâm đã điều đén làm ở Tân Hải rồi, tám rưỡi tối đến Bắc Cảng, chúng ta đi đón cô ấy.”
Chu Sơn Hổ nói: “Vâng!”
Vì thời gian còn khá sớm, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa hắn đến nhà Tào Hướng Đông, Trương Dương đã đồng ý đi đến đó trị liệu lần hai cho Tào PHụ, mặc dù y không lấy được những tài liệu cần thiết ở chỗ Tào Hướng Đông, nhưng Trương Dương vẫn làm hết việc tốt.
Tào Hướng Đông đã về Giang Thành làm việc, thông qua lần chữa trị trước, tình hình của Tào Phụ đã cải thiện rất nhiều, thấy Trương Dương đến, Tào Phụ rất nhiệt tình ra đón hắn, mẹ của Tào Hướng Đông cũng ở đó, hai người đã coi Trương Dương như ân nhân cứu mạng.
Tào Phụ nói: “Bà nó, mau đi mua thức ăn, tối nay tôi phải giữ bí thư Trương ở lại ăn cơm.”
Trương Dương cười nói: “Bác Tào, bác đừng khách sáo với cháu, lần này cháu đến thành phố là để làm việc, buổi tối còn phải ăn cơm với mấy vị lãnh đạo trong thành phố, cháu nhớ bữa cơm này của bác, đợi đến khi có thời gian, cháu nhất định đến ăn.”
Tào Phụ nghe hắn nói vậy đương nhiên cũng không miễn cưỡng, thở dài nói: “Đi với lãnh đạo vẫn quan trọng hơn, đến khi cậu có thời gian, tôi sẽ đích thân xuống bếp nấu mấy món cho cậu nếm thử.”
Trương Dương cười nói: “Bác Tào, muốn đích thân xuống bếp nấu cho cháu, cũng phải đợi bệnh bác lành đã rồi hẵng hay, đi, vào trong phòng, cháu giúp bác châm cứu lần nữa.”
Đã có cơ sở lần trước, lần trị liệu này thuận lợi hơn nhiều, sau khi châm cứu cho ông Tào, bà Tào đã chuẩn bị xong trà, đưa đến tay Trương Dương, Trương Dương ngồi đó uống mấy ngụm, rồi cười hì hì nhìn ông Tào đang nằm trên giường nói: “Bác Tào, cảm giác thế nào? Không có gì khó chịu chứ?”
Ông Tào nói: “Đỡ nhiều rồi, lần này cảm giác tốt hơn lần trước, lần trước còn hơi đau, lần này không đau nữa rồi, chỉ là hơi mỏi, còn nữa, từ sau khi cậu giúp tôi châm cứu, tôi không còn chóng mặt nữa.”
Trương Dương nói: “Bác Tào, cháu giúp bác châm cứu lần này không trừ được gốc đâu, có lẽ sau một năm nữa còn phải giúp bác châm cứu thêm lần nữa, có điều hiệu quả lần sau sẽ dài hơn một chút.”
Ông Tào nói: “Có thể được thế này là tôi rất hài lòng rồi, năm nay tôi đã 72 tuổi, tôi đã từng đánh nhau với Nhật, đánh nhau với Quốc Dân Đảng, và còn đi chi viện kháng Mỹ nữa, máy bay đạn pháo tôi còn chẳng sợ, tôi sợ nhất là bệnh chóng mặt, thật sự không chịu nổi.”
Trương Dương cười nói: “Bác Tào, bác là tiền bối cách mạng, chúng cháu có được những ngày tháng hòa bình thế này, toàn bộ là nhờ vào công lao chiến đấu anh dũng quên mình của những bậc tiền bối như bác.”
Ông Tào cười nói: “Hảo hán không nhắc mãi đến chiến tích năm xưa, giờ đây thời đại thay đổi rồi, ai còn đi đánh nhau nữa? Có thể làm kinh tế phát triển mới thật sự có bản lĩnh. Bí thư Trương…”
Trương Dương nói: “Bác Tào, bác cứ gọi cháu là Trương Dương đi, trước vị tiền bối cách mạng như bác, cháu chẳng là bí thư gì cả!”
Ông Tào cười nói: “Vậy được, tôi gọi cậu là Trương Dương vậy, ngày càng ít có những người lãnh đạo khiêm tốn như cậu rồi.”
Khi hai người đang nói chuyện, tiếng chuông cửa reo lên, một người quen bước từ bên ngoài vào, đó không ngờ lại là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương.
Tưởng Hồng Cương đến đây không phải là việc gì hiếm gặp, năm xưa ông Tào từng là cục trưởng cục công thương thành phố Bắc Cảng, có thể nói rằng, Tưởng Hồng Cương là cán bộ do một tay ông đề bạt mà nên, Tưởng Hồng Cương cũng nghe nói rằng sức khỏe ông Tào không được tốt, nên mới giành chút thời gian đến thăm, chỉ là không ngờ lại gặp phải Trương Dương ở đây.
Trương Dương đứng dậy cười nói: “Bí thư Tưởng, thật là trùng hợp!”
Tưởng Hồng Cương cười đặt món quà trong tay xuống rồi nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy chiếc xe Audi ở dưới lầu, tôi đã đoán có vị cán bộ huyện Tân Hải nào đó đến đây, không ngờ lại là cậu.”
Tưởng Hồng Cương đi hỏi thăm ông Tào, trong lòng y, ông Tào giống như người thầy của y vậy.
Hai người không ở lại Tào gia quá lâu, họ nói chuyện với ông tào một lúc, rồi cùng cáo từ.
Đến cửa cầu thang, Tưởng Hồng Cương nói: “Tào lão là lãnh đạo cũ của tôi, là người thầy của tôi, tôi thường xuyên đến đây thăm ông ấy.”
Trương Dương cười nói: “Khi tôi còn ở Giang Thành có quan hệ khá tốt với phó thị trưởng Tào, đến Bắc Cảng, đương nhiên phải đến thăm cha mẹ của ông ấy.” Hắn sợ rằng Tưởng Hồng Cương nghi ngờ động cơ đến đây của hắn, nên phải giải thích một chút.
Tưởng Hồng Cương cười nói: “Hai người chúng ta thật là có duyên!”
Trương Dương cũng cười theo, hai người họ đi đến bãi đỗ xe, hai người không vội lên xe ngay, Tưởng Hồng Cương nói: “Đúng rồi, cậu còn nhớ việc đi tham dự hôn lễ ở Bạch Đảo không?”
Trương Dương gật đầu: “Bí thư Tào, tôi còn đang định hỏi ông việc này kìa, tôi nghe nói buổi tối hôm đó đã xảy ra án mạng?”
Tưởng Hồng Cương thở dài rồi nói: “Thật là không ngờ, một buổi hôn lễ đang yên đang lành lại trở thành một cái đám ma, chú rể Phùng Kính Quốc bị Phan Cường bắn chết, cô dâu Đinh Lâm trở thành quả phụ ngay trong đêm tân hôn, giờ đây cảnh sát đã phát lệnh truy nã, đến giờ vẫn chưa bắt được kẻ giết người.”
Trương Dương nói: “Tôi nghe nói kẻ giết người chính là Phan Cường uống say buổi tối hôm đó, nghe nói cậu ta còn là con trai nuôi của Đinh Cao Sơn.”
Trương Dương nói: “Có gì đâu mà xong việc, chúng ta về đi.”
Lời của Trương Dương còn chưa nói hết, điện thoại hắn đã vang lên, hắn nhìn số điện thoại, đó là của Thường Hải Tâm, hắn cười, rồi bước đến chỗ đằng xa, bước một đoạn rồi mới nhận điện thoại.
Bên đó tiếng của Thường Hải Tâm hơi trách móc: “Sao lâu vậy anh mới nghe điện thoại?”
Trương Dương cười nói: “Bên cạnh có người, không tiện nói chuyện.”
Thường Hải Tâm nói: “Có gì mà không tiện?”
Trương Dương cười nói: “Mấy ngày nay đã gọi cho em vô số cuộc điện thoại, mà không liên lạc được.”
Thường Hải Tâm nói nhỏ: “Có phải anh không biết đâu, cha em đã cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài của em, tịch thu tất cả công cụ thông tin của em, ông thật là bá đạo!”
Trương Dương cười hà hà: “Đừng giận, thật ra ông rất quan tâm đến em đấy.”
Thường Hải Tâm nói: “Em biết, nhưng lần này thật là hoang đường quá, không ngờ ông lại tin vào lời đồn ở ngoài.”
“Quan tâm thêm loạn, vì em là người ông yêu nhất, vì vậy ông mới loạn lên vậy, nếu không thì sẽ không phán đoán sai lầm, đưa em đến bên cạnh anh.”
Thường Hải TÂm cười nhẹ nhàng rồi nói nhỏ: “Anh không muốn em qua đó à?”
Trương Dương nói: “Em có muốn đến không?”
“Không, em sợ lắm.”
“Sợ gì chứ?”
“Sợ lần này em đi, là đưa dê vào miệng cọp, bị anh ăn sạch sành sanh.”
Trương đại quan đắc ý cười.
Thường Hải Tâm nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh có muốn em qua đó không?”
Trương Dương nhìn xung quanh rồi mới nói: “Muốn, muốn lắm, mỗi buổi tối nhớ đến em, là thằng nhỏ nhà anh lại chào cờ đến tận sáng.”
“Anh đi chết đi, anh nói chuyện tử tế không được à?”
Trương Dương nói: “Anh nói thật đấy, nha đầu, em đến đây sớm chút đi, loại người thô lỗ như anh, nếu như không có phụ nữ bên cạnh là không chịu nổi.”
“Ai bảo anh không có? Chẳng phải bên cạnh anh có hai người phục vụ xinh đẹp sao?”
Trương Dương cười nói: “Hai người họ có gộp vào cũng không bằng em!”
Thường Hải Tâm nhỏ giọng trách: “Đúng là mật ngọt chết ruồi, anh là một tên lừa đảo hạng lớn.”
Trương Dương cười một tiếng rồi nói: “Cha em nói chuyện với em rồi sao?”
Thật ra, từ cuộc điện thoại này của Thường Hải TÂm, có lẽ Thường Tụng đã nói chuyện này với con gái rồi.
Thường Hải Tâm nói: “Thủ tục đã làm xong rồi, để em đến đoàn huyện Tân Hải làm bí thư!”
Trương Dương cười nói: “Thế thì hay quá, về sau để bí thư đảng ủy là anh chỉ đạo công việc của bí thư đoàn ủy là em, đồng chí Hải Tâm, muốn làm tốt công việc, thì phải làm cho lãnh đạo là tôi hài lòng đấy.”
Thường Hải Tâm nói: “Anh lãnh đạo như anh thật là vô liêm sỉ, em còn chưa đến làm, mà anh đã nghĩ đến nguyên tắc ngầm rồi sao?”
Trương Dương nói: “Bí thư Đảng ủy đưa quy tắc ngầm cho bí thư đoàn ủy, về công về tư đều là chuyện rất bình thường mà.”
Tâm trạng Thường Hải Tâm rất tốt, cô cười khanh khách rồi nói: “Bí tư Trương, về sau mong anh chăm sóc cho.”
Trương đại quan cười dâm đãng: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho đồng chí toàn diện.”
Thường Hải Tâm nói: “Anh biết em đang ở đâu không?”
Trương đại quan lắc đầu: “Lam Sơn?”
“Em đang ở ga tàu Giang Thành, sắp lên tàu rồi, tám rưỡi tối nay sẽ đến ga Bắc Cảng.”
Trương đại quan cười nói: “Thật là tốt quá, đúng lúc anh ở Bắc Cảng, tối hay anh không đi nữa, ở lại đón em.”
Thường Hải Tâm nói: “Em cũng đang bảo anh đón em.” Nghĩ đến việc sắp được hội ngộ cùng tình lang, lòng Thường Hải Tâm lại rạo rực hẳn lên.
Trương đại quan nói chuyện xong với Thường Hải Tâm, về đến chiếc xe Audi, nói với Chu Sơn Hổ: “Hổ Tử, hôm nay không về nữa.”
Chu Sơn Hổ gật đầu, trước mặt Trương Dương, gã luôn phục tùng tuyệt đối, Trương Dương đã thay đổi số mệnh của gã, nếu như không phải gặp được Trương Dương, gã mãi là một sơn thôn ở Tiểu Thạch Oa, bước ra khỏi núi nhiều lắm cũng chỉ làm được một người làm thuê, không thể nào trở thành lái xe, không thể nào có biên chế chính thức, càng không thể tìm được một cô gái thành phố.
Trương Dương cũng không giấu gì gã: “Thường Hải Tâm đã điều đén làm ở Tân Hải rồi, tám rưỡi tối đến Bắc Cảng, chúng ta đi đón cô ấy.”
Chu Sơn Hổ nói: “Vâng!”
Vì thời gian còn khá sớm, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa hắn đến nhà Tào Hướng Đông, Trương Dương đã đồng ý đi đến đó trị liệu lần hai cho Tào PHụ, mặc dù y không lấy được những tài liệu cần thiết ở chỗ Tào Hướng Đông, nhưng Trương Dương vẫn làm hết việc tốt.
Tào Hướng Đông đã về Giang Thành làm việc, thông qua lần chữa trị trước, tình hình của Tào Phụ đã cải thiện rất nhiều, thấy Trương Dương đến, Tào Phụ rất nhiệt tình ra đón hắn, mẹ của Tào Hướng Đông cũng ở đó, hai người đã coi Trương Dương như ân nhân cứu mạng.
Tào Phụ nói: “Bà nó, mau đi mua thức ăn, tối nay tôi phải giữ bí thư Trương ở lại ăn cơm.”
Trương Dương cười nói: “Bác Tào, bác đừng khách sáo với cháu, lần này cháu đến thành phố là để làm việc, buổi tối còn phải ăn cơm với mấy vị lãnh đạo trong thành phố, cháu nhớ bữa cơm này của bác, đợi đến khi có thời gian, cháu nhất định đến ăn.”
Tào Phụ nghe hắn nói vậy đương nhiên cũng không miễn cưỡng, thở dài nói: “Đi với lãnh đạo vẫn quan trọng hơn, đến khi cậu có thời gian, tôi sẽ đích thân xuống bếp nấu mấy món cho cậu nếm thử.”
Trương Dương cười nói: “Bác Tào, muốn đích thân xuống bếp nấu cho cháu, cũng phải đợi bệnh bác lành đã rồi hẵng hay, đi, vào trong phòng, cháu giúp bác châm cứu lần nữa.”
Đã có cơ sở lần trước, lần trị liệu này thuận lợi hơn nhiều, sau khi châm cứu cho ông Tào, bà Tào đã chuẩn bị xong trà, đưa đến tay Trương Dương, Trương Dương ngồi đó uống mấy ngụm, rồi cười hì hì nhìn ông Tào đang nằm trên giường nói: “Bác Tào, cảm giác thế nào? Không có gì khó chịu chứ?”
Ông Tào nói: “Đỡ nhiều rồi, lần này cảm giác tốt hơn lần trước, lần trước còn hơi đau, lần này không đau nữa rồi, chỉ là hơi mỏi, còn nữa, từ sau khi cậu giúp tôi châm cứu, tôi không còn chóng mặt nữa.”
Trương Dương nói: “Bác Tào, cháu giúp bác châm cứu lần này không trừ được gốc đâu, có lẽ sau một năm nữa còn phải giúp bác châm cứu thêm lần nữa, có điều hiệu quả lần sau sẽ dài hơn một chút.”
Ông Tào nói: “Có thể được thế này là tôi rất hài lòng rồi, năm nay tôi đã 72 tuổi, tôi đã từng đánh nhau với Nhật, đánh nhau với Quốc Dân Đảng, và còn đi chi viện kháng Mỹ nữa, máy bay đạn pháo tôi còn chẳng sợ, tôi sợ nhất là bệnh chóng mặt, thật sự không chịu nổi.”
Trương Dương cười nói: “Bác Tào, bác là tiền bối cách mạng, chúng cháu có được những ngày tháng hòa bình thế này, toàn bộ là nhờ vào công lao chiến đấu anh dũng quên mình của những bậc tiền bối như bác.”
Ông Tào cười nói: “Hảo hán không nhắc mãi đến chiến tích năm xưa, giờ đây thời đại thay đổi rồi, ai còn đi đánh nhau nữa? Có thể làm kinh tế phát triển mới thật sự có bản lĩnh. Bí thư Trương…”
Trương Dương nói: “Bác Tào, bác cứ gọi cháu là Trương Dương đi, trước vị tiền bối cách mạng như bác, cháu chẳng là bí thư gì cả!”
Ông Tào cười nói: “Vậy được, tôi gọi cậu là Trương Dương vậy, ngày càng ít có những người lãnh đạo khiêm tốn như cậu rồi.”
Khi hai người đang nói chuyện, tiếng chuông cửa reo lên, một người quen bước từ bên ngoài vào, đó không ngờ lại là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương.
Tưởng Hồng Cương đến đây không phải là việc gì hiếm gặp, năm xưa ông Tào từng là cục trưởng cục công thương thành phố Bắc Cảng, có thể nói rằng, Tưởng Hồng Cương là cán bộ do một tay ông đề bạt mà nên, Tưởng Hồng Cương cũng nghe nói rằng sức khỏe ông Tào không được tốt, nên mới giành chút thời gian đến thăm, chỉ là không ngờ lại gặp phải Trương Dương ở đây.
Trương Dương đứng dậy cười nói: “Bí thư Tưởng, thật là trùng hợp!”
Tưởng Hồng Cương cười đặt món quà trong tay xuống rồi nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy chiếc xe Audi ở dưới lầu, tôi đã đoán có vị cán bộ huyện Tân Hải nào đó đến đây, không ngờ lại là cậu.”
Tưởng Hồng Cương đi hỏi thăm ông Tào, trong lòng y, ông Tào giống như người thầy của y vậy.
Hai người không ở lại Tào gia quá lâu, họ nói chuyện với ông tào một lúc, rồi cùng cáo từ.
Đến cửa cầu thang, Tưởng Hồng Cương nói: “Tào lão là lãnh đạo cũ của tôi, là người thầy của tôi, tôi thường xuyên đến đây thăm ông ấy.”
Trương Dương cười nói: “Khi tôi còn ở Giang Thành có quan hệ khá tốt với phó thị trưởng Tào, đến Bắc Cảng, đương nhiên phải đến thăm cha mẹ của ông ấy.” Hắn sợ rằng Tưởng Hồng Cương nghi ngờ động cơ đến đây của hắn, nên phải giải thích một chút.
Tưởng Hồng Cương cười nói: “Hai người chúng ta thật là có duyên!”
Trương Dương cũng cười theo, hai người họ đi đến bãi đỗ xe, hai người không vội lên xe ngay, Tưởng Hồng Cương nói: “Đúng rồi, cậu còn nhớ việc đi tham dự hôn lễ ở Bạch Đảo không?”
Trương Dương gật đầu: “Bí thư Tào, tôi còn đang định hỏi ông việc này kìa, tôi nghe nói buổi tối hôm đó đã xảy ra án mạng?”
Tưởng Hồng Cương thở dài rồi nói: “Thật là không ngờ, một buổi hôn lễ đang yên đang lành lại trở thành một cái đám ma, chú rể Phùng Kính Quốc bị Phan Cường bắn chết, cô dâu Đinh Lâm trở thành quả phụ ngay trong đêm tân hôn, giờ đây cảnh sát đã phát lệnh truy nã, đến giờ vẫn chưa bắt được kẻ giết người.”
Trương Dương nói: “Tôi nghe nói kẻ giết người chính là Phan Cường uống say buổi tối hôm đó, nghe nói cậu ta còn là con trai nuôi của Đinh Cao Sơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.