Chương 1892: Sự cố bất ngờ (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ nói: Anh định an bài hành trình của đoàn kinh mậu thế nào?
Trương Dương nói: Trước tiên để để bọn họ khảo sát ở Bắc Cảng một chút, buổi chiều ngày mai tới Tân Hải, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa mới bắt đầu, không có chỗ nào hấp dẫn người ta cả, thật ra bất kể Bắc Cảng hay là Tân Hải, chỉ cần bọn họ nguyện ý đầu tư thì đều là một chuyện tốt.
Cung Kì Vĩ gật đầu, những lời này chứng tỏ cảnh giới của Trương Dương thực sự đã được đề cao. Hắn nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, tôi nghe nói thính trưởng Lưu của thính giám sát Ủy ban kỷ luật đang ở Bắc Cảng, anh có gặp cô ta không?
Trương Dương lắc đầu: Không... Hắn không muốn chuyện mình và Lưu Diễm Hồng gặp mặt bị người khác biết.
Chuyện luôn luôn khéo như vậy, Lưu Diễm Hồng Cung Kì Vĩ hỏi về Lưu Diễm Hồng thì vừa hay Lưu Diễm Hồng gọi điện thoại tới.
Trương Dương cười cười với Cung Kì Vĩ, đứng dậy đi sang một bên bắt máy.
Lưu Diễm Hồng nói: Cân nhắc thế nào nào?
Trương Dương nói: Không có gì mà cân nhắc cả, chuyện mà chị tôi thực sự không có hứng thú.
Lưu Diễm Hồng nói: Trước tiên đừng vội đưa ra quyết định như vậy, tôi phải tới Kinh Sơn làm chút chuyện, chờ sau khi tôi về cậu hãy trả lời tôi.
Trương Dương nghe thấy cô ta muốn tới Kinh Sơn, thì lập tức nhớ tới bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh, Trương Dương cười nói: Đi gặp bí thư Ngô à?
Lưu Diễm Hồng không ngờ lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói khẽ: Đừng nói hưu nói vượn, tôi là đi làm việc công.
Trương Dương nói: Nói thật lòng nhé, nhân phẩm của bí thư Ngô không được tốt lắm, chị cẩn thận không lại bị lừa đấy!
Lưu Diễm Hồng gắt: Lắm miệng, chuyện của tôi lúc nào đến lượt cậu quản.
Trương Dương nói: Tôi là có hảo tâm thôi mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Đúng rồi, chuyện tôi nói với cậu đừng có nói với người khác đấy.
Chị nghĩ tôi là ai, tôi tuyệt đối là điển phạm của đảng viên cộng sản, đánh chết cũng không khai.
Lưu Diễm Hồng cười cười gác máy.
Yến hội tối hôm đó, phía thành phố Bắc Cảng cực kỳ coi trọng, bí thư thị ủy Hạng Thành đích thân tới hiện trường, phát biểu một bài thật nhiệt tình dào dạt, đánh giá của Trương Dương đối với y là tẻ nhạt vô vị. Đồ ăn so với chính phủ nhất chiêu thì còn bình đạm hơn.
Sau khi yến hội Tối hôm đó kết thúc, Sarah bảo Trương Dương dẫn cô ta tới thị lý chơi, Trương đại quan nhân có hơi sợ sự nhiệt tình của cô ta, tìm cớ rồi giao Sarah cho Phó Trường Chinh hầu hạ, mình thì lái xe quay trở về Tân Hải.
Kiều lão tuy rằng không có chỉ định bảo hắn tớ tiếp, nhưng thân là thân là địa, mỗi ngày đều cần phải hỏi thăm.
Hôm nay Kiều Mộng Viện cùng Kiều lão đi quanh trong phạm vi Bắc Cảng. với trí tuệ của Kiều lão, Rất nhanh liền cảm thấy được cảnh sát mặc thường phục ân thầm bảo vệ. Vốn buổi chiều hôm ấy chuẩn bị tới Xuân Dương, nhưng lúc ba giờ trời đổ mưa to, Kiều lão vứt bỏ ý định đội mưa mà đi. Tối hôm đó lại quay về hải dương hoa viên ở.
Khi Trương Dương gọi điện thoại tới thăm hỏi, Kiều lão bảo hắn tới một chuyến.
Trương Dương ở biệt thự bên cạnh Kiều lão, cầm ô đi tới.
Kiều Mộng Viện ở trước cửa chờ. Tiếp lấy ô trong tay hắn rồi đưa khăn mặt cho hắn.
Trương Dương lau nước mưa trên người, cười ha ha nói với Kiều lão: Kiều lão, hôm nay chơi thế nào?
Kiều lão nói: Cũng được, cả ngày đều không thấy bóng dáng của cậu, tô còn cho rằng cậu cố ý trốn tôi.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng muốn đi với ngài, nhưng sợ quấy rầy hai ông cháu, tôi dù sao cũng là người ngoài mà.
Kiều lão cười nói: Tôi và Mộng Viện trước giờ không hề coi cậu là người ngoài.
Nghe thấy những lời này của ông nội, mặt Kiều Mộng Viện hơi hơi đỏ lên. Không biết lão nhân gia vì sao lại lôi cả mình vào?
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều lão, giải thích: Tôi vừa trở về, rất nhiều chuyện đều cần xử lý, hơn nữa còn còn phải họp rất nhiều, ngài chớ có phiền lòng.
Kiều lão mỉm cười nói: Biết cậu bận mà, tôi cũng không có ý trách cậu, hôm nay Mộng Viện dắt tôi đi dạo, Không ngờ Bắc Cảng còn có cảnh sắc đẹp như vậy.
Kiều Mộng Viện nói: “Buổi sáng tôi và ông nội tới Bạch đảo.
Trương Dương nói: Không an bài cho ông nội ở Bạch đảo một đêm à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Vốn cũng muốn an bài, nhưng ông lại muốn buổi chiều tới Xuân Dương, không ngờ sau khi rời khỏi Bạch đảo thì trời mưa to, cho nên chúng tôi lâm thời hủy bỏ hành trình, ở Tân Hải thêm một đêm. Sáng mai lại đi.
Kiều lão nói: Trương Dương, cậu đi theo tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, thầm nghĩ chuyện gì mà thần bí thế, Kiều lão không ngờ còn muốn nói chuyện riêng với mình, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng phải tránh đi? Hắn ừ một tiếng, cùng Kiều lão vào phòng ông ta.
Kiều lão bảo Trương Dương đóng cửa phòng lại, lấy ra một tấm ảnh đưa cho Trương Dương, Trương Dương cầm lấy xem, đây là một bức ảnh trắng đen, trên ảnh Kiều lão Kiều lão mặc quân trang, ôm một tiểu cô nương tết bím tóc, từ nét mắt có thể phân biệt ra tiểu nha đầu này chính là Kiều Mộng Viện.
Kiều lão mỉm cười nói: Thật ra mỗi người đều không làm được công bình tuyệt đối, trong các con cháu của tôi, đứa tôi thiên vị nhất chính là Mộng Viện.
Trương Dương cười nói: Nhìn ra được mà!
Kiều lão nói: cậu là đứa nhỏ thông minh, gần đây nhà chúng tôi xảy ra một số việc, cậu chắc cũng có nghe nói.
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão lại nói: Tôi lần này đặc biệt đến Tân Hải một chuyến, cậu cũng hiểu rõ tôi đến là vì gì.
Trương Dương không nói gì.
Kiều lão cười nói: Cậu không tiện trả lời thì thôi, nghe tôi nói là được rồi.
Trương Dương nói: Kiều lão có gì phân phó? Hắn nhìn ra Kiều lão là có chuyện muốn dặn dò mình.
Kiều lão nói: Trước đây trong đám con cháu của tôi, khiến tôi yên tâm chính là Mộng Viện, đứa nhỏ này hiểu chuyện hiếu thuận, chưa bao giờ gây ra phiền toái cho gia đình, nhưng tính tình của nó lại chấp nhất nhất, nhất là ở phương diện tình cảm.
Trương Dương cười cười, trước đây Kiều Mộng Viện đối đãi bảo Hứa Gia Dũng là tình sâu nghĩa nặng, nếu không phải Hứa Gia Dũng liên tục gây thương tổn cho cô ta thì có lẽ bọn họ sớm đã trở thành phu thê rồi.
Kiều lão nói: Nhưng hiện tại nó lại trở thành đứa khiến tôi lo lắng nhất, tôi lo nó sẽ phải chịu nhiều thương tổn.
Trương Dương nói: Phương diện này tôi lại có cái nhìn khác, Mộng Viện không phải là trẻ con, cô ta có thể xử lý tốt chuyện của mình.
Kiều lão lắc đầu: Trước đây khi nó và Hứa Gia Dũng yêu nhau, trong nhà từ trên xuống dưới tất cả đều phản đối, tôi cũng không thích, bởi vì tôi thấy động cơ của tiểu tử họ Hứa không thuần khiết, nhưng tôi lại không thể làm nó thay đổi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, sau này chúng chia tay, thực sự khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trương Dương không nói gì, trong lòng lặng lẽ nghiền ngẫm ý tứ của Kiều lão.
Kiều lão nói: Gần đây nó phải chịu không ít đả kích, tôi lo lắng tinh thần của nó sẽ sụp đổ, nhưng lần này lần này tới Tân Hải, nhìn thấy nó, tôi cũng yên tâm, Mộng Viện tựa hồ kiên cường hơn so với tưởng tượng của tôi, nhưng tôi cũng nhìn ra, nó sở dĩ có thể chịu được được nhiều mưa gió như vậy cũng là vì cậu.
Trương đại quan nhân nghe mà hết hồn, những lời này của chẳng khác nào nói rõ tình cảm của Kiều Mộng Viện đối với hắn, khiến cho hắn không biết nên đáp lại như thế nào.
Kiều lão nói: Chờ tới ngày cậu làm cha mẹ, cậu sẽ có thể, nếu có khả năng, luôn sẽ tận hết khả năng giúp đỡ con cháu, muốn đưa chúng một đoạn đường, nhưng cuối cùng cậu lại sẽ phát hiện, buông tay càng muộn thì đối với chúng càng là một loại thương hại, nhưng cho dù cậu có thể buông tay, nhưng trong lòng vẫn không thể bỏ được sự vướng bận.
Trương Dương nói: Cái mà ngài nói là ý thức trách nhiệm.
Kiều lão gật đầu nói: Không sai, chính là ý thức trách nhiệm. ông ta nhìn Trương Dương, nói: Tôi không giấu gì cậu, tôi rất thích cậu thích sự dũng cảm và có trách nhiệm của cậu, một độ tôi cũng hy vọng cậu và Mộng Viện có thể đến với nhau.
Trương đại quan nhân mặt lộ vẻ xấu hổ, tâm tư của hắn mặc dù với cơ trí của Kiều lão cũng khó mà hiểu được.
Kiều lão nói: Về sau tôi biết cậu đã có vợ chưa cưới, trên đời này thường thường xuất hiện những chuyện hữu duyên vô phận như vậy. Tôi cũng hy vọng Mộng Viện có thể tìm được một tình cảm thuộc về nó, nhưng tôi lại phát hiện nó tựa hồ rất khó tiếp nhận người khác nữa.
Trương Dương nói: Thật ra ngài cũng không cần lo lắng quá mức.
Kiều lão nói: Chuyện tình cảm của hậu bối tôi không quản được, nhưng tôi chỉ lo lắng nó sẽ bị khi dễ, cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện không?
Trương Dương nhìn Kiều lão, biết ông ta muốn ủy thác mình chuyện gì, hắn gật đầu.
Kiều lão nói: Tôi chưa nói sao cậu đã đáp ứng rồi.
Trương Dương nói: Tôi sẽ tận hết khả năng để cô ấy không phải chịu thương tổn.
Kiều lão lắc đầu: Thật ra trên đời này người thực sự có thể gây thương tổn tới mình đều là người mà mình quan tâm, cậu nếu không quan tâm thì sao lại bị thương tổn.
Trương Dương ngẩn ra, Kiều lão rõ ràng đang ám chỉ hắn, muốn hắn đừng thương tổn tới Kiều Mộng Viện, Trương Dương nói khẽ: Tôi hiểu rồi!
Kiều lão mỉm cười nói: Nhân sinh thực sự rất kỳ quái, có người coi tiền là quan trọng nhất, có người lại coi quyền là quan trọng nhất, có người lại coi trọng tình cảm hơn cả tính mạng, nhưng đến khi già rồi, cậu sẽ phát hiện, mình ở trên thế giới này chỉ là một người khách vội vã qua đường, những thứ mà cậu trước đây cho rằng rất quan trọng thật ra lại không hề quan trọng.
Trương Dương nói: Trước tiên để để bọn họ khảo sát ở Bắc Cảng một chút, buổi chiều ngày mai tới Tân Hải, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa mới bắt đầu, không có chỗ nào hấp dẫn người ta cả, thật ra bất kể Bắc Cảng hay là Tân Hải, chỉ cần bọn họ nguyện ý đầu tư thì đều là một chuyện tốt.
Cung Kì Vĩ gật đầu, những lời này chứng tỏ cảnh giới của Trương Dương thực sự đã được đề cao. Hắn nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, tôi nghe nói thính trưởng Lưu của thính giám sát Ủy ban kỷ luật đang ở Bắc Cảng, anh có gặp cô ta không?
Trương Dương lắc đầu: Không... Hắn không muốn chuyện mình và Lưu Diễm Hồng gặp mặt bị người khác biết.
Chuyện luôn luôn khéo như vậy, Lưu Diễm Hồng Cung Kì Vĩ hỏi về Lưu Diễm Hồng thì vừa hay Lưu Diễm Hồng gọi điện thoại tới.
Trương Dương cười cười với Cung Kì Vĩ, đứng dậy đi sang một bên bắt máy.
Lưu Diễm Hồng nói: Cân nhắc thế nào nào?
Trương Dương nói: Không có gì mà cân nhắc cả, chuyện mà chị tôi thực sự không có hứng thú.
Lưu Diễm Hồng nói: Trước tiên đừng vội đưa ra quyết định như vậy, tôi phải tới Kinh Sơn làm chút chuyện, chờ sau khi tôi về cậu hãy trả lời tôi.
Trương Dương nghe thấy cô ta muốn tới Kinh Sơn, thì lập tức nhớ tới bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh, Trương Dương cười nói: Đi gặp bí thư Ngô à?
Lưu Diễm Hồng không ngờ lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói khẽ: Đừng nói hưu nói vượn, tôi là đi làm việc công.
Trương Dương nói: Nói thật lòng nhé, nhân phẩm của bí thư Ngô không được tốt lắm, chị cẩn thận không lại bị lừa đấy!
Lưu Diễm Hồng gắt: Lắm miệng, chuyện của tôi lúc nào đến lượt cậu quản.
Trương Dương nói: Tôi là có hảo tâm thôi mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Đúng rồi, chuyện tôi nói với cậu đừng có nói với người khác đấy.
Chị nghĩ tôi là ai, tôi tuyệt đối là điển phạm của đảng viên cộng sản, đánh chết cũng không khai.
Lưu Diễm Hồng cười cười gác máy.
Yến hội tối hôm đó, phía thành phố Bắc Cảng cực kỳ coi trọng, bí thư thị ủy Hạng Thành đích thân tới hiện trường, phát biểu một bài thật nhiệt tình dào dạt, đánh giá của Trương Dương đối với y là tẻ nhạt vô vị. Đồ ăn so với chính phủ nhất chiêu thì còn bình đạm hơn.
Sau khi yến hội Tối hôm đó kết thúc, Sarah bảo Trương Dương dẫn cô ta tới thị lý chơi, Trương đại quan nhân có hơi sợ sự nhiệt tình của cô ta, tìm cớ rồi giao Sarah cho Phó Trường Chinh hầu hạ, mình thì lái xe quay trở về Tân Hải.
Kiều lão tuy rằng không có chỉ định bảo hắn tớ tiếp, nhưng thân là thân là địa, mỗi ngày đều cần phải hỏi thăm.
Hôm nay Kiều Mộng Viện cùng Kiều lão đi quanh trong phạm vi Bắc Cảng. với trí tuệ của Kiều lão, Rất nhanh liền cảm thấy được cảnh sát mặc thường phục ân thầm bảo vệ. Vốn buổi chiều hôm ấy chuẩn bị tới Xuân Dương, nhưng lúc ba giờ trời đổ mưa to, Kiều lão vứt bỏ ý định đội mưa mà đi. Tối hôm đó lại quay về hải dương hoa viên ở.
Khi Trương Dương gọi điện thoại tới thăm hỏi, Kiều lão bảo hắn tới một chuyến.
Trương Dương ở biệt thự bên cạnh Kiều lão, cầm ô đi tới.
Kiều Mộng Viện ở trước cửa chờ. Tiếp lấy ô trong tay hắn rồi đưa khăn mặt cho hắn.
Trương Dương lau nước mưa trên người, cười ha ha nói với Kiều lão: Kiều lão, hôm nay chơi thế nào?
Kiều lão nói: Cũng được, cả ngày đều không thấy bóng dáng của cậu, tô còn cho rằng cậu cố ý trốn tôi.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng muốn đi với ngài, nhưng sợ quấy rầy hai ông cháu, tôi dù sao cũng là người ngoài mà.
Kiều lão cười nói: Tôi và Mộng Viện trước giờ không hề coi cậu là người ngoài.
Nghe thấy những lời này của ông nội, mặt Kiều Mộng Viện hơi hơi đỏ lên. Không biết lão nhân gia vì sao lại lôi cả mình vào?
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều lão, giải thích: Tôi vừa trở về, rất nhiều chuyện đều cần xử lý, hơn nữa còn còn phải họp rất nhiều, ngài chớ có phiền lòng.
Kiều lão mỉm cười nói: Biết cậu bận mà, tôi cũng không có ý trách cậu, hôm nay Mộng Viện dắt tôi đi dạo, Không ngờ Bắc Cảng còn có cảnh sắc đẹp như vậy.
Kiều Mộng Viện nói: “Buổi sáng tôi và ông nội tới Bạch đảo.
Trương Dương nói: Không an bài cho ông nội ở Bạch đảo một đêm à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Vốn cũng muốn an bài, nhưng ông lại muốn buổi chiều tới Xuân Dương, không ngờ sau khi rời khỏi Bạch đảo thì trời mưa to, cho nên chúng tôi lâm thời hủy bỏ hành trình, ở Tân Hải thêm một đêm. Sáng mai lại đi.
Kiều lão nói: Trương Dương, cậu đi theo tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, thầm nghĩ chuyện gì mà thần bí thế, Kiều lão không ngờ còn muốn nói chuyện riêng với mình, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng phải tránh đi? Hắn ừ một tiếng, cùng Kiều lão vào phòng ông ta.
Kiều lão bảo Trương Dương đóng cửa phòng lại, lấy ra một tấm ảnh đưa cho Trương Dương, Trương Dương cầm lấy xem, đây là một bức ảnh trắng đen, trên ảnh Kiều lão Kiều lão mặc quân trang, ôm một tiểu cô nương tết bím tóc, từ nét mắt có thể phân biệt ra tiểu nha đầu này chính là Kiều Mộng Viện.
Kiều lão mỉm cười nói: Thật ra mỗi người đều không làm được công bình tuyệt đối, trong các con cháu của tôi, đứa tôi thiên vị nhất chính là Mộng Viện.
Trương Dương cười nói: Nhìn ra được mà!
Kiều lão nói: cậu là đứa nhỏ thông minh, gần đây nhà chúng tôi xảy ra một số việc, cậu chắc cũng có nghe nói.
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão lại nói: Tôi lần này đặc biệt đến Tân Hải một chuyến, cậu cũng hiểu rõ tôi đến là vì gì.
Trương Dương không nói gì.
Kiều lão cười nói: Cậu không tiện trả lời thì thôi, nghe tôi nói là được rồi.
Trương Dương nói: Kiều lão có gì phân phó? Hắn nhìn ra Kiều lão là có chuyện muốn dặn dò mình.
Kiều lão nói: Trước đây trong đám con cháu của tôi, khiến tôi yên tâm chính là Mộng Viện, đứa nhỏ này hiểu chuyện hiếu thuận, chưa bao giờ gây ra phiền toái cho gia đình, nhưng tính tình của nó lại chấp nhất nhất, nhất là ở phương diện tình cảm.
Trương Dương cười cười, trước đây Kiều Mộng Viện đối đãi bảo Hứa Gia Dũng là tình sâu nghĩa nặng, nếu không phải Hứa Gia Dũng liên tục gây thương tổn cho cô ta thì có lẽ bọn họ sớm đã trở thành phu thê rồi.
Kiều lão nói: Nhưng hiện tại nó lại trở thành đứa khiến tôi lo lắng nhất, tôi lo nó sẽ phải chịu nhiều thương tổn.
Trương Dương nói: Phương diện này tôi lại có cái nhìn khác, Mộng Viện không phải là trẻ con, cô ta có thể xử lý tốt chuyện của mình.
Kiều lão lắc đầu: Trước đây khi nó và Hứa Gia Dũng yêu nhau, trong nhà từ trên xuống dưới tất cả đều phản đối, tôi cũng không thích, bởi vì tôi thấy động cơ của tiểu tử họ Hứa không thuần khiết, nhưng tôi lại không thể làm nó thay đổi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, sau này chúng chia tay, thực sự khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trương Dương không nói gì, trong lòng lặng lẽ nghiền ngẫm ý tứ của Kiều lão.
Kiều lão nói: Gần đây nó phải chịu không ít đả kích, tôi lo lắng tinh thần của nó sẽ sụp đổ, nhưng lần này lần này tới Tân Hải, nhìn thấy nó, tôi cũng yên tâm, Mộng Viện tựa hồ kiên cường hơn so với tưởng tượng của tôi, nhưng tôi cũng nhìn ra, nó sở dĩ có thể chịu được được nhiều mưa gió như vậy cũng là vì cậu.
Trương đại quan nhân nghe mà hết hồn, những lời này của chẳng khác nào nói rõ tình cảm của Kiều Mộng Viện đối với hắn, khiến cho hắn không biết nên đáp lại như thế nào.
Kiều lão nói: Chờ tới ngày cậu làm cha mẹ, cậu sẽ có thể, nếu có khả năng, luôn sẽ tận hết khả năng giúp đỡ con cháu, muốn đưa chúng một đoạn đường, nhưng cuối cùng cậu lại sẽ phát hiện, buông tay càng muộn thì đối với chúng càng là một loại thương hại, nhưng cho dù cậu có thể buông tay, nhưng trong lòng vẫn không thể bỏ được sự vướng bận.
Trương Dương nói: Cái mà ngài nói là ý thức trách nhiệm.
Kiều lão gật đầu nói: Không sai, chính là ý thức trách nhiệm. ông ta nhìn Trương Dương, nói: Tôi không giấu gì cậu, tôi rất thích cậu thích sự dũng cảm và có trách nhiệm của cậu, một độ tôi cũng hy vọng cậu và Mộng Viện có thể đến với nhau.
Trương đại quan nhân mặt lộ vẻ xấu hổ, tâm tư của hắn mặc dù với cơ trí của Kiều lão cũng khó mà hiểu được.
Kiều lão nói: Về sau tôi biết cậu đã có vợ chưa cưới, trên đời này thường thường xuất hiện những chuyện hữu duyên vô phận như vậy. Tôi cũng hy vọng Mộng Viện có thể tìm được một tình cảm thuộc về nó, nhưng tôi lại phát hiện nó tựa hồ rất khó tiếp nhận người khác nữa.
Trương Dương nói: Thật ra ngài cũng không cần lo lắng quá mức.
Kiều lão nói: Chuyện tình cảm của hậu bối tôi không quản được, nhưng tôi chỉ lo lắng nó sẽ bị khi dễ, cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện không?
Trương Dương nhìn Kiều lão, biết ông ta muốn ủy thác mình chuyện gì, hắn gật đầu.
Kiều lão nói: Tôi chưa nói sao cậu đã đáp ứng rồi.
Trương Dương nói: Tôi sẽ tận hết khả năng để cô ấy không phải chịu thương tổn.
Kiều lão lắc đầu: Thật ra trên đời này người thực sự có thể gây thương tổn tới mình đều là người mà mình quan tâm, cậu nếu không quan tâm thì sao lại bị thương tổn.
Trương Dương ngẩn ra, Kiều lão rõ ràng đang ám chỉ hắn, muốn hắn đừng thương tổn tới Kiều Mộng Viện, Trương Dương nói khẽ: Tôi hiểu rồi!
Kiều lão mỉm cười nói: Nhân sinh thực sự rất kỳ quái, có người coi tiền là quan trọng nhất, có người lại coi quyền là quan trọng nhất, có người lại coi trọng tình cảm hơn cả tính mạng, nhưng đến khi già rồi, cậu sẽ phát hiện, mình ở trên thế giới này chỉ là một người khách vội vã qua đường, những thứ mà cậu trước đây cho rằng rất quan trọng thật ra lại không hề quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.