Chương 1777: Tâm sự của phụ nữ anh đừng có đoán làm gì (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Sở Yên Nhiên ước định xuất phát vào hai giờ chiều, giờ còn cách lúc xuất phát rất lâu, Trương Dương giành thời gian tới bộ chỉ huy xây dựng nội thành mới, hắn tìm Tần Thanh có việc, tới văn phòng của Tần Thanh, nhìn thấy trong phòng Tần Thanh có thêm mô hình thu nhỏ của quy hoạch nội thành mới, Trương Dương ghé tới nhìn nhìn, chậc chậc khen: Bí thư Tần đại triển kế hoạch lớn, tại hạ tự thẹn không bằng.
Tần Thanh nói: Lúc trước nếu không có sự ủng hộ toàn lực của anh thì xây dựng nội thành mới cũng sẽ không khai triển thuận lợi như vậy đâu, đáng tiếc anh làm nhiều chuyện cho nội thành mới Đông Giang như vậy, cuối cùng tất cả công lao lại được tính cho em, nhắc tới chuyện này em cũng có chút hổ thẹn.
Trương Dương cười nói: Hai ta là gì với nhau chứ? Công lao tính cho ai cũng vậy thôi, vả lại, bí thư Tần cũng cho anh không ít mà.
Tần Thanh trợn mắt lườm hắn, chỉ chỉ vào sô pha, bảo hắn ngồi ở đó.
Trương Dương vẫn có hứng thú nhìn mô hình, rung đùi đắc ý nói: Lát nữa anh sẽ tìm người làm một mô hình thu nhỏ của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở trong văn phòng của anh, cứ nhìn thấy thứ này là trong lòng thấy thoải mái.
Tần Thanh nói: Cô ta đi rồi.
Trương Dương gật đầu nói: Yên tâm đi, người đón cô ta đi là bạn tốt của anh, tuyệt đối tin được. Về nội tình cụ thể của Tần Manh Manh, Trương Dương không muốn để Tần Thanh biết quá nhiều.
Tần Thanh nói: Anh đó, cả ngày lo chuyện không đâu.
Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, đưa cho cô ta một viên thuốc.
Tần Thanh kinh ngạc nói: Gì thế?
Trương đại quan nhân nói: À... Buổi tối hôm trước anh không phải là không kịp nhịn ư, cho nên, không không khéo xảy ra án mạng đó, vậy... hắc hắc. Thằng cha này cười một tiếng.
Tần Thanh nhìn nhìn viên thuốc đó: Thuốc sự hậu à!
Trương đại quan nhân nói: Không phải loại đó, không nguy hiểm gì cho sức khỏe đâu. So với loại kia thì tốt hơn nhiều, là anh tự phối chế đấy.
Tần Thanh nói: Nào có khéo như vậy, em không uống thứ này đâu. Cô ném thuốc vào trong sọt đựng giấy
Trương đại quan nhân cả kinh nói: Ấy...
Tần Thanh tức giận nhìn hắn, nói: Anh sợ à!
Anh sợ gì chứ? Anh không phải là lo bụng em mà to lên rồi, sau này làm sao mà làm việc trong sĩ đồ được nữa!
Tần Thanh nói: Em cũng không muốn cứ như vậy nữa, không việc gì phải lo cả, nếu cẩn thận không may có thai. Anh cho em một phương thuốc phá thai là được rồi.
Trương đại quan nhân nói: Bí thư Tần, em còn có tiền đồ tốt, việc gì...
Anh sao phiền thế? Anh sợ cái gì? Em có yêu cầu gì anh đâu. Chuyện chưa xảy ra mà, anh xem anh sợ đến thế nào kìa, nếu thực sự xảy ra chuyện. Em tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối không làm liên lụy tới anh.
Trương đại quan nhân nói: Thanh anh, anh không sợ, anh cũng chỉ là nghĩ cho em thôi. Thằng ôn này tuyệt đối không phải là người sợ phiền phức, nhưng hắn lo lắng sẽ ảnh hưởng tới sĩ đồ của Tần Thanh.
Tần Thanh nói: Anh đừng phiền em nữa được không, em còn có rất phiền chuyện phải làm.
Trương đại quan nhân cảm thấy lần này gặp Tần Thanh, tính tình của cô ta tựa hồ trở nên có chút dễ nóng nảy, thật ra Trương Dương không phải là sợ, tình cảm của Tần Thanh đối với hắn hắn làm sao lại không tin, Tần Thanh thà tự mình chịu khổ cũng sẽ không làm khó hắn. Thật ra những hồng nhan tri kỷ của hắn người nào đối với hắn mà không phải vậy, An Ngữ Thần tới Thụy Sĩ, còn không phải là sợ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn ư. Trương Dương không muốn Tần Thanh mang thai, ít nhất là hiện tại không muốn, Tần Thanh khác An Ngữ Thần. Cô ta đang ở lúc bay cao, còn có tiền đồ tốt, nếu thực sự mang thai, như vậy tất cả những gì phải khổ cực phấn đấu trong nhiều năm qua đều sẽ uống phỉ.
Tần Thanh quả nhiên không quan tâm tới hắn nữa, cầm văn kiện lên duyệt.
Trương Dương không khỏi thở dài, ngồi xuống ở bên cạnh. Hai mắt ngơ ngác nhìn Tần Thanh.
Tần Thanh nói: Sao? Anh không cần đi làm à, hay là định điều về lại đây từ Tân Hải?
Trương Dương nói: Hai giờ chiều khởi hành, giờ tới là để tạm biệt em.
Tần Thanh gập văn kiện lại, ngoắc ngón tay với Trương Dương, Trương Dương ghé tới, Tần Thanh nói khẽ: Em có thể xử lý tốt chuyện của mình, anh yên tâm, chàng ngốc à! Cứ an tâm đi làm việc của anh đi. Vừa rồi tự dưng nổi giận với Trương Dương, nhưng sau khi nói xong, Tần Thanh lập tức cảm thấy không cần thiết, Trương Dương đối với cô ta như thế nào cô ta chẳng lẽ không biết? Vì cô ta Trương Dương ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ, huống chi là chút việc nhỏ này, Trương Dương tuyệt đối không phải là một người vô trách nhiệm, Tần Thanh cũng không phải tức giận vì chuyện này, cô ta chỉ cho rằng Trương Dương không hiểu cô ta trong chuyện này, tuổi của cô ta đã không nhỏ nữa rồi, những người cùng tuổi với cô ta đa số đã làm mẹ, mỗi khi nghĩ tới, trong lòng Tần Thanh không khỏi có chút phiền muộn.
Trương Dương nói: Thanh, anh thực sự là không sợ gì cả.
Tần Thanh gắt: Biết rồi, được rồi, em còn phải làm việc, lát nữa còn phải họp nhưng, anh cảm thấy mình lợi hại vậy ư, nói dính là dính à?
Trương đại quan nhân cười nói: Chẳng lẽ em không biết là anh rất lợi hại ư?
Tần Thanh nói: Đừng nói hưu nói vượn nữa, nơi này là văn phòng, thật sự muốn em đuổi anh ra ngoài à?
Lúc này Thường Lăng Phong tới đưa giấy đấu thầu cho Tần Thanh, nhìn thấy Trương Dương ở đây, Thường Lăng Phong cười nói: Hoan nghênh bí thư Trương tới chỉ đạo công tác.
Trương Dương trêu: Tình yêu quả nhiên có thể khiến cho người ta thay đổi, không ngờ Thường Lăng Phong trước giờ luôn thâm trầm cũng trở nên hài hước như vậy.
Tần Thanh cười nói: Lăng Phong trước giờ luôn hài hước mà, chỉ là không phát huy khi ở bên cạnh anh thôi.
Thường Lăng Phong nói: Không làm phiền hai người bàn công tác, tôi đi trước đây.
Trương Dương nói: Tôi cũng phải đi rồi, bí thư Tần, tạm biệt, chuyện tôi nói với cô, cô suy nghĩ nhé.
Tần Thanh tức giận nói: Không cần phải nghĩ, cứ theo lời tôi nói mà làm.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc, Thường Lăng Phong đương nhiên không biết hai người bọn họ bàn gì, hắn vốn là người không hiếu kỳ, hơn nữa Thường Lăng Phong tính tình hướng nội, cho dù là nhìn ra thì hắn cũng sẽ không nhiều lời. Hắn và Trương Dương cùng nhau rời khỏi văn phòng, Thường Lăng Phong nói: Hôm nay sao rảnh vậy?
Trương Dương nói: Tới đây bàn chuyện công tác, thuận tiện đến xem tình huống xây dựng của nội thành mới, dù sao cũng từng công tác ở đây, có tình cảm đối với nơi này.
Thường Lăng Phong cười nói: Đã có tình cảm thì dứt khoát về đi.
Trương Dương nói: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, tôi buổi chiều lại về Tân Hải rồi.
Thường Lăng Phong nói: Có thời gian không? Tôi vừa hay phải tới chùa Thu Hà, hôm nay lại có một pho tượng phật vàng được quyên.
Trương Dương nói: Chùa Thu Hà xây nhanh như vậy à?
Thường Lăng Phong nói: Không nhanh đâu, công trình xây dựng từng nhóm, hiện tại quảng trường tiền điện và Thiên Vương điện đã làm gần xong rồi.
Trương Dương lúc này dù sao cũng không có việc gì, vừa hay tới chùa Thu Hà xem, hai người lái xe một trước một sau tới chùa Thu Hà, bởi vì đường thông tới chùa vẫn chưa được xây xong hoàn toàn, xe tải đi lại khiến đường mấp mô. Trương Dương và Thường Lăng Phong hai người đỗ xe ở nơi trống trải phía trước, sau đó từ đường nhỏ tiến vào công trường.
Quảng trường ở tiền điện của Chùa Thu Hà đang đang tiến hành lát nền và xây dựng cảnh quan, cửa lớn và Thiên Vương điện cũng đã được xây xong, dựa theo quy hoạch của phía xây dựng, công trình tu bổ tổng cộng chia làm ba, kỳ thứ nhất trước tiên xây xong phía trước chùa, dự tính mùng một tháng bảy là có thể mở cửa, bộ phận này chủ yếu là cửa lớn quảng trường và Thiên Vương điện, đại bộ phận công trình vẫn ở phía sau, nội dung quy hoạch xây dựng còn bao gồm Đại Hùng bảo điện, tàng kinh các, phật quang tháp và phật đồng xanh, trong đó bức tượng phật đồng xanh và tượng phật hương giác nam bắc hô ứng. Quy mô và khí thế cũng được cho là như nhau.
Quảng trường rất lớn, bởi vì xanh hoá vừa mới bắt đầu nên lộ ra có chút trụi lủi, như vậy càng mang tới cảm giác thông thoáng.
Chính giữa quảng trường có một tòa suối phun cỡ lớn, chung quanh suối phun là mười tám vị La Hán được điêu khắc bằng đồng. Trương đại quan nhân lấy làm lạ, tốc độ xây dựng quả thực là biến chuyển từng ngày, nhớ ngày đó khi hắn rời khỏi Đông Giang, bên này vẫn là một mảng hoang vu, không ngờ trong thời gian ngắn ngủn đã biến thành hữu mô hữu dạng.
Thường Lăng Phong nói: Căn cứ vào tốc độ xây dựng hiện tại thì trước mùng một tháng bảy, một bộ phận công trình có thể hoàn công rồi, vừa hay là một lễ vật mừng Hongkong trở về.
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Lần này vội vàng tặng lễ hồi quy không ít nhi, trên dưới toàn quốc, không có mười vạn hạng mục thì cũng có một vạn.
Thường Lăng Phong cười nói: Cũng là chuyện tốt mà, mượn việc vui hồi quy cảo làm kinh tế sống động, kéo động một ít nhu cầu nội bộ, vừa mang tới tác dụng tặng lễ vừa xúc tiến phát triển kinh tế, lưỡng toàn mỹ, cớ sao mà không làm.
Trương đại quan nhân lại nhìn vấn đề từ góc độ khác: Anh chờ coi đi, sang năm hệ thống kiểm tra kỷ luật khẳng định sẽ rất bận.
Thường Lăng Phong ngây ra một thoáng, sau đó mới hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi cười cười gật đầu: Đúng vậy, công trình xây dựng chẳng những phải kiểm nghiệm chất lượng công trình, đồng thời còn kiểm nghiệm nguyên tắc đảng tính của người phụ trách, nếu không chịu nổi hoặc, rất có khả năng sẽ té ngã trên vấn đề.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, lần này tôi đến sao không nhìn thấy Chương Duệ Dung!
Thường Lăng Phong nói: Cô ta trở lại kinh thành rồi, nhân lúc mùng một tháng năm đi thăm cô của cô ta.
Trương Dương hừ một tiếng: Chương Bích Quân ư? Lăng Phong, bạn hữu khuyên anh một câu,anh tránh xa cô ta một chút, tôi luôn cảm thấy nữ nhân này có chút biến thái.
Thường Lăng Phong bất đắc dĩ cười nói: Được rồi, tôi tự nắm có chừng mực của mình, vả lại thêm mấy tháng nữa là tôi và Duệ Dung sẽ tới châu Âu du học rồi.
Trương Dương nói: Yêu giang sơn nhưng thích mỹ nhân hơn! Lăng Phong, thật ra tiêu chuẩn này của anh căn bản không đáng học tập, điều anh phải làm là mang tri thức của anh ra để hồi báo xã hội, bạn hữu thật sự là tiếc hận cho anh, trong lòng mang tuyệt học mà đã tảo hôn rồi!
Thường Lăng Phong bị hắn khiến cho bật cười: Trương Dương, anh tôi tôi thích mỹ nhân thì tôi thừa nhận, nhưng tôi đối với giang sơn trước giờ không có ham muốn gì, học không có chừng mực, anh đừng tân bốc tôi, điều tôi phải học còn nhiều lắm.
Trương Dương Trương Dương: Đừng tự dát vàng lên mặt, anh chính là đánh cờ hiệu tới châu Âu học để tán gái, nhưng tình cảm có tốt đấy mấy cũng không thể nào cả đời uống nước lọc mà sống được? Lăng Phong, tôi luôn coi anh là thầy giáo trong sự nghiệp của tôi, anh đi rồi tôi thấy trống vắng lắm!
Tần Thanh nói: Lúc trước nếu không có sự ủng hộ toàn lực của anh thì xây dựng nội thành mới cũng sẽ không khai triển thuận lợi như vậy đâu, đáng tiếc anh làm nhiều chuyện cho nội thành mới Đông Giang như vậy, cuối cùng tất cả công lao lại được tính cho em, nhắc tới chuyện này em cũng có chút hổ thẹn.
Trương Dương cười nói: Hai ta là gì với nhau chứ? Công lao tính cho ai cũng vậy thôi, vả lại, bí thư Tần cũng cho anh không ít mà.
Tần Thanh trợn mắt lườm hắn, chỉ chỉ vào sô pha, bảo hắn ngồi ở đó.
Trương Dương vẫn có hứng thú nhìn mô hình, rung đùi đắc ý nói: Lát nữa anh sẽ tìm người làm một mô hình thu nhỏ của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở trong văn phòng của anh, cứ nhìn thấy thứ này là trong lòng thấy thoải mái.
Tần Thanh nói: Cô ta đi rồi.
Trương Dương gật đầu nói: Yên tâm đi, người đón cô ta đi là bạn tốt của anh, tuyệt đối tin được. Về nội tình cụ thể của Tần Manh Manh, Trương Dương không muốn để Tần Thanh biết quá nhiều.
Tần Thanh nói: Anh đó, cả ngày lo chuyện không đâu.
Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, đưa cho cô ta một viên thuốc.
Tần Thanh kinh ngạc nói: Gì thế?
Trương đại quan nhân nói: À... Buổi tối hôm trước anh không phải là không kịp nhịn ư, cho nên, không không khéo xảy ra án mạng đó, vậy... hắc hắc. Thằng cha này cười một tiếng.
Tần Thanh nhìn nhìn viên thuốc đó: Thuốc sự hậu à!
Trương đại quan nhân nói: Không phải loại đó, không nguy hiểm gì cho sức khỏe đâu. So với loại kia thì tốt hơn nhiều, là anh tự phối chế đấy.
Tần Thanh nói: Nào có khéo như vậy, em không uống thứ này đâu. Cô ném thuốc vào trong sọt đựng giấy
Trương đại quan nhân cả kinh nói: Ấy...
Tần Thanh tức giận nhìn hắn, nói: Anh sợ à!
Anh sợ gì chứ? Anh không phải là lo bụng em mà to lên rồi, sau này làm sao mà làm việc trong sĩ đồ được nữa!
Tần Thanh nói: Em cũng không muốn cứ như vậy nữa, không việc gì phải lo cả, nếu cẩn thận không may có thai. Anh cho em một phương thuốc phá thai là được rồi.
Trương đại quan nhân nói: Bí thư Tần, em còn có tiền đồ tốt, việc gì...
Anh sao phiền thế? Anh sợ cái gì? Em có yêu cầu gì anh đâu. Chuyện chưa xảy ra mà, anh xem anh sợ đến thế nào kìa, nếu thực sự xảy ra chuyện. Em tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối không làm liên lụy tới anh.
Trương đại quan nhân nói: Thanh anh, anh không sợ, anh cũng chỉ là nghĩ cho em thôi. Thằng ôn này tuyệt đối không phải là người sợ phiền phức, nhưng hắn lo lắng sẽ ảnh hưởng tới sĩ đồ của Tần Thanh.
Tần Thanh nói: Anh đừng phiền em nữa được không, em còn có rất phiền chuyện phải làm.
Trương đại quan nhân cảm thấy lần này gặp Tần Thanh, tính tình của cô ta tựa hồ trở nên có chút dễ nóng nảy, thật ra Trương Dương không phải là sợ, tình cảm của Tần Thanh đối với hắn hắn làm sao lại không tin, Tần Thanh thà tự mình chịu khổ cũng sẽ không làm khó hắn. Thật ra những hồng nhan tri kỷ của hắn người nào đối với hắn mà không phải vậy, An Ngữ Thần tới Thụy Sĩ, còn không phải là sợ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn ư. Trương Dương không muốn Tần Thanh mang thai, ít nhất là hiện tại không muốn, Tần Thanh khác An Ngữ Thần. Cô ta đang ở lúc bay cao, còn có tiền đồ tốt, nếu thực sự mang thai, như vậy tất cả những gì phải khổ cực phấn đấu trong nhiều năm qua đều sẽ uống phỉ.
Tần Thanh quả nhiên không quan tâm tới hắn nữa, cầm văn kiện lên duyệt.
Trương Dương không khỏi thở dài, ngồi xuống ở bên cạnh. Hai mắt ngơ ngác nhìn Tần Thanh.
Tần Thanh nói: Sao? Anh không cần đi làm à, hay là định điều về lại đây từ Tân Hải?
Trương Dương nói: Hai giờ chiều khởi hành, giờ tới là để tạm biệt em.
Tần Thanh gập văn kiện lại, ngoắc ngón tay với Trương Dương, Trương Dương ghé tới, Tần Thanh nói khẽ: Em có thể xử lý tốt chuyện của mình, anh yên tâm, chàng ngốc à! Cứ an tâm đi làm việc của anh đi. Vừa rồi tự dưng nổi giận với Trương Dương, nhưng sau khi nói xong, Tần Thanh lập tức cảm thấy không cần thiết, Trương Dương đối với cô ta như thế nào cô ta chẳng lẽ không biết? Vì cô ta Trương Dương ngay cả tính mạng cũng có thể bỏ, huống chi là chút việc nhỏ này, Trương Dương tuyệt đối không phải là một người vô trách nhiệm, Tần Thanh cũng không phải tức giận vì chuyện này, cô ta chỉ cho rằng Trương Dương không hiểu cô ta trong chuyện này, tuổi của cô ta đã không nhỏ nữa rồi, những người cùng tuổi với cô ta đa số đã làm mẹ, mỗi khi nghĩ tới, trong lòng Tần Thanh không khỏi có chút phiền muộn.
Trương Dương nói: Thanh, anh thực sự là không sợ gì cả.
Tần Thanh gắt: Biết rồi, được rồi, em còn phải làm việc, lát nữa còn phải họp nhưng, anh cảm thấy mình lợi hại vậy ư, nói dính là dính à?
Trương đại quan nhân cười nói: Chẳng lẽ em không biết là anh rất lợi hại ư?
Tần Thanh nói: Đừng nói hưu nói vượn nữa, nơi này là văn phòng, thật sự muốn em đuổi anh ra ngoài à?
Lúc này Thường Lăng Phong tới đưa giấy đấu thầu cho Tần Thanh, nhìn thấy Trương Dương ở đây, Thường Lăng Phong cười nói: Hoan nghênh bí thư Trương tới chỉ đạo công tác.
Trương Dương trêu: Tình yêu quả nhiên có thể khiến cho người ta thay đổi, không ngờ Thường Lăng Phong trước giờ luôn thâm trầm cũng trở nên hài hước như vậy.
Tần Thanh cười nói: Lăng Phong trước giờ luôn hài hước mà, chỉ là không phát huy khi ở bên cạnh anh thôi.
Thường Lăng Phong nói: Không làm phiền hai người bàn công tác, tôi đi trước đây.
Trương Dương nói: Tôi cũng phải đi rồi, bí thư Tần, tạm biệt, chuyện tôi nói với cô, cô suy nghĩ nhé.
Tần Thanh tức giận nói: Không cần phải nghĩ, cứ theo lời tôi nói mà làm.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc, Thường Lăng Phong đương nhiên không biết hai người bọn họ bàn gì, hắn vốn là người không hiếu kỳ, hơn nữa Thường Lăng Phong tính tình hướng nội, cho dù là nhìn ra thì hắn cũng sẽ không nhiều lời. Hắn và Trương Dương cùng nhau rời khỏi văn phòng, Thường Lăng Phong nói: Hôm nay sao rảnh vậy?
Trương Dương nói: Tới đây bàn chuyện công tác, thuận tiện đến xem tình huống xây dựng của nội thành mới, dù sao cũng từng công tác ở đây, có tình cảm đối với nơi này.
Thường Lăng Phong cười nói: Đã có tình cảm thì dứt khoát về đi.
Trương Dương nói: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, tôi buổi chiều lại về Tân Hải rồi.
Thường Lăng Phong nói: Có thời gian không? Tôi vừa hay phải tới chùa Thu Hà, hôm nay lại có một pho tượng phật vàng được quyên.
Trương Dương nói: Chùa Thu Hà xây nhanh như vậy à?
Thường Lăng Phong nói: Không nhanh đâu, công trình xây dựng từng nhóm, hiện tại quảng trường tiền điện và Thiên Vương điện đã làm gần xong rồi.
Trương Dương lúc này dù sao cũng không có việc gì, vừa hay tới chùa Thu Hà xem, hai người lái xe một trước một sau tới chùa Thu Hà, bởi vì đường thông tới chùa vẫn chưa được xây xong hoàn toàn, xe tải đi lại khiến đường mấp mô. Trương Dương và Thường Lăng Phong hai người đỗ xe ở nơi trống trải phía trước, sau đó từ đường nhỏ tiến vào công trường.
Quảng trường ở tiền điện của Chùa Thu Hà đang đang tiến hành lát nền và xây dựng cảnh quan, cửa lớn và Thiên Vương điện cũng đã được xây xong, dựa theo quy hoạch của phía xây dựng, công trình tu bổ tổng cộng chia làm ba, kỳ thứ nhất trước tiên xây xong phía trước chùa, dự tính mùng một tháng bảy là có thể mở cửa, bộ phận này chủ yếu là cửa lớn quảng trường và Thiên Vương điện, đại bộ phận công trình vẫn ở phía sau, nội dung quy hoạch xây dựng còn bao gồm Đại Hùng bảo điện, tàng kinh các, phật quang tháp và phật đồng xanh, trong đó bức tượng phật đồng xanh và tượng phật hương giác nam bắc hô ứng. Quy mô và khí thế cũng được cho là như nhau.
Quảng trường rất lớn, bởi vì xanh hoá vừa mới bắt đầu nên lộ ra có chút trụi lủi, như vậy càng mang tới cảm giác thông thoáng.
Chính giữa quảng trường có một tòa suối phun cỡ lớn, chung quanh suối phun là mười tám vị La Hán được điêu khắc bằng đồng. Trương đại quan nhân lấy làm lạ, tốc độ xây dựng quả thực là biến chuyển từng ngày, nhớ ngày đó khi hắn rời khỏi Đông Giang, bên này vẫn là một mảng hoang vu, không ngờ trong thời gian ngắn ngủn đã biến thành hữu mô hữu dạng.
Thường Lăng Phong nói: Căn cứ vào tốc độ xây dựng hiện tại thì trước mùng một tháng bảy, một bộ phận công trình có thể hoàn công rồi, vừa hay là một lễ vật mừng Hongkong trở về.
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Lần này vội vàng tặng lễ hồi quy không ít nhi, trên dưới toàn quốc, không có mười vạn hạng mục thì cũng có một vạn.
Thường Lăng Phong cười nói: Cũng là chuyện tốt mà, mượn việc vui hồi quy cảo làm kinh tế sống động, kéo động một ít nhu cầu nội bộ, vừa mang tới tác dụng tặng lễ vừa xúc tiến phát triển kinh tế, lưỡng toàn mỹ, cớ sao mà không làm.
Trương đại quan nhân lại nhìn vấn đề từ góc độ khác: Anh chờ coi đi, sang năm hệ thống kiểm tra kỷ luật khẳng định sẽ rất bận.
Thường Lăng Phong ngây ra một thoáng, sau đó mới hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi cười cười gật đầu: Đúng vậy, công trình xây dựng chẳng những phải kiểm nghiệm chất lượng công trình, đồng thời còn kiểm nghiệm nguyên tắc đảng tính của người phụ trách, nếu không chịu nổi hoặc, rất có khả năng sẽ té ngã trên vấn đề.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, lần này tôi đến sao không nhìn thấy Chương Duệ Dung!
Thường Lăng Phong nói: Cô ta trở lại kinh thành rồi, nhân lúc mùng một tháng năm đi thăm cô của cô ta.
Trương Dương hừ một tiếng: Chương Bích Quân ư? Lăng Phong, bạn hữu khuyên anh một câu,anh tránh xa cô ta một chút, tôi luôn cảm thấy nữ nhân này có chút biến thái.
Thường Lăng Phong bất đắc dĩ cười nói: Được rồi, tôi tự nắm có chừng mực của mình, vả lại thêm mấy tháng nữa là tôi và Duệ Dung sẽ tới châu Âu du học rồi.
Trương Dương nói: Yêu giang sơn nhưng thích mỹ nhân hơn! Lăng Phong, thật ra tiêu chuẩn này của anh căn bản không đáng học tập, điều anh phải làm là mang tri thức của anh ra để hồi báo xã hội, bạn hữu thật sự là tiếc hận cho anh, trong lòng mang tuyệt học mà đã tảo hôn rồi!
Thường Lăng Phong bị hắn khiến cho bật cười: Trương Dương, anh tôi tôi thích mỹ nhân thì tôi thừa nhận, nhưng tôi đối với giang sơn trước giờ không có ham muốn gì, học không có chừng mực, anh đừng tân bốc tôi, điều tôi phải học còn nhiều lắm.
Trương Dương Trương Dương: Đừng tự dát vàng lên mặt, anh chính là đánh cờ hiệu tới châu Âu học để tán gái, nhưng tình cảm có tốt đấy mấy cũng không thể nào cả đời uống nước lọc mà sống được? Lăng Phong, tôi luôn coi anh là thầy giáo trong sự nghiệp của tôi, anh đi rồi tôi thấy trống vắng lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.