Chương 1800: Tăng thêm ấn tượng (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Chu Sơn Hổ tới trước mặt Trương Dương, vừa rồi khi xảy ra chuyện, hắn đang chờ ở bãi đỗ xe, nghe nói xảy ra chuyện, hắn biết Trương Dương không thể chịu thiệt, cho nên tới đồn công an gọi cảnh sát tới, mục đích là để giúp đỡ thu thập tàn cục. Chu Sơn Hổ nói: Bí thư Trương, ngài không sao chứ?
Trương Dương nói: Không sao, anh gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, thẩm vấn tên họ Đổng đó.
Chu Sơn Hổ gật đầu, xoay người đi làm việc.
Trương Dương đi về phía Đinh Lâm, Đinh Lâm tràn ngập cảm kích nói: Cám ơn bí thư Trương. Vừa rồi may mà có Trương Dương ở đây giải vây cho cô ta, bằng không Đổng Chính Dương gây loạn thì khó mà thu thập.
Trương Dương nói: Không cần cảm tạ, loại người như vậy thật sự là quá vô sỉ.
Đinh Lâm nói: Bí thư Trương, chờ lễ tang qua rồi, tôi sẽ giải thích với ngài.
Trương Dương gật đầu, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lưu Diễm Hồng nhắc nhở mình, nói khẽ: Đinh tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một chuyện.
Bí thư Trương cứ nói.
Phó bí thư Tưởng Hồng Cương gần đây bị Ủy ban kỷ luật tỉnh song quy, có người tố cáo hắn nhận hối lộ, người đút lót chính là cha cô, nói tất cả phí dụng lưu học ở nước Pháp của con gái Tưởng Hồng Cương là cha cô chi trả.
Đinh Lâm nói: Bí thư Trương, chuyện này tôi không rõ lắm, cha tôi lúc sinh tiền có quan hệ rất tốt với bí thư Tưởng, bọn họ là bạn học cũ, cho dù là có chút qua lại trên kinh tế thì cũng sẽ không nói với tôi.
Trương Dương nói: Đinh tiểu thư, thật ra tôi vốn không nên nhắc tới chuyện này, nhưng tôi nghĩ cô chắc biết, Tưởng Hồng Cương khăng khăng nói khoản tiền đó là vay của cha cô, hơn nữa hắn đã viết giấy vay nợ, nếu có thể tìm được tờ giấy vay nợ thì phiền toái của Tưởng Hồng Cương cũng sẽ bớt đi chút, cha cô cũng sẽ không mang tiếng đút lót.
Đinh Lâm lắc đầu nói: Bí thư Trương, tôi thực sự không biết chuyện này, có điều anh yên tâm, tôi sẽ tìm thử, gần đây di vật của cha tôi đều đang được thu thập, nếu phát hiện tờ giấy vay nợ đó thì tôi nhất định sẽ ngay lập tức thông tri cho ngài.
Trương Dương gật đầu nói: Nhờ cô!
Đinh Lâm nhìn Trương Dương đi xa, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp và mâu thuẫn.
Đêm dài người vắng, Đinh Lâm một thân hắc y lẳng lặng ngồi trong thư phòng của cha, không bật đèn, trong tay cầm bức ảnh chung của gia tộc, trong lòng rất buồn, tình cảnh người một nhà tề tụ không bao giờ có thể xuất hiện nữa, cha thậm chí chưa kịp dặn dò cô ta một câu nào đã ra đi rồi.
Đinh Lâm nhắm mắt lại, để nước mắt tùy ý rơi trên mặt, ảnh rơi khỏi tay cô ta, trong bóng tối chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào thổn thức.
Cửa phòng được mở ra từ bên ngoài, Đinh Lâm vội vàng lau khô nước mắt: Ai đó? Cô ta không muốn rơi lệ trước mặt người khác.
Không ai đáp lại cô ta, Đinh Lâm lập tức trở nên cảnh giác, tay cô ta sờ xuống dưới bàn, vừa chạm vào cái thứ lạnh như băng đó thì cảm thấy cảm giác cổ tay bị người ta nắm lấy, Đinh Lâm vungtay đánh, cổ tay còn lại cũng bị nắm lấy, cô ta đang muốn hô lớn thì lại bị một cánh tay có lực kéo vào lòng, cô ta cảm thấy khí tức quen thuộc đó bao bọc lấy mình, một giọng nói khiến cô ta lệ nóng doanh tròng vang lên: Tiểu Lâm, đừng sợ, là anh, anh đã về rồi đây!
Đổng Chính Dương bị đưa tới đồn công an không lâu thì lại bị chuyển tới cục công an thành phố Tân Hải, ở đó hắn rất may mắn nhận thức được cục trưởng công an đương nhiệm Trình Diễm Đông.
Đổng Chính Dương lúc này xem như đã hiểu rõ chân tướng của sự việc rồi, hắn cười cười, bộ dạng của thằng cha này vốn đã đáng khinh, hiện tại răng cửa lại mất, cười lên trông càng đê tiện, loại khí kiêu ngạo lúc ở lễ tang đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
Trình Diễm Đông sai người tháo còng cho hắn, quan sát Đổng Chính Dương từ trên xuống dưới: Anh chính là Đổng Chính Dương?
Đổng Chính Dương đứng lên liên tục gật đầu, cảnh sát ở bên cạnh quát lớn: Ngồi xuống! Ai cho anh đứng lên?
Đổng Chính Dương sợ đến nỗi lại ngồi phịch xuống ghế, cười nói: Báo cáo trưởng quan, tôi chính là Đổng Chính Dương, người Bắc Cảng, quán karaoke Bách Thắng trước đây là tôi mở.
Trình Diễm Đông nói: Chạy đến lễ tang của người khác gây sự, cảm thấy mình rất uy phong ư? Rất sát khí ư?
Đổng Chính Dương nói: Trưởng quan, kể ra thì dài lắm, ngài nếu biết chuyện lúc trước hai huynh đệ hắn làm với tôi thì sẽ không nói như vậy đâu, tôi có thù với họ, là huyết hải thâm cừu!
Trình Diễm Đông nói: Anh đừng có làm trò, dẫn tám gã đại hán hung thần ác sát tới lễ tang của người ta tặng chữ hỉ, còn viết cái gì chết chưa hết tội, khắp chốn mừng vui? Anh quá đáng quá đấy?
Đổng Chính Dương chỉ chỉ vào chân mình: Năm đó huynh đệ là bọn họ sai người đánh gãy chân tôi, đoạt đi quán của tôi, bắt tôi phải xa xứ, tôi không đội trời chung với họ!
Trình Diễm Đông nói: Anh có chứng cớ không? Có chứng cớ vì sao không đến cơ quan công an mà báo án, pháp luật sẽ cho anh một công đạo.
Đổng Chính Dương nói: Bọn họ đương nhiên không tự mình ra tay rồi. Hai tên đánh gãy chân tôi là họ phái tới, bọn họ không dám khai huynh đệ Đinh Cao Sơn ra, mà gánh tội cho họ.
Trình Diễm Đông nói: Anh cũng thật là, chuyện không có chứng cứ sao dám nói lung tung, Đổng Chính Dương, anh biết hậu quả của hành vi hôm nay không? Tụ tập gây sự, ảnh hưởng tới trị an xã hội. Vũ nhục người khác, còn nữa, anh không ngờ dám công kích lãnh đạo thành phố.
Đổng Chính Dương kêu khổ không ngừng: Trưởng quan. Tôi đã hai năm rồi không trở lại, chuyện ở đây tôi căn bản là không biết gì cả, tôi nào cóbiết người trẻ tuổi đó chính là bí thư thị ủy của chúng ta.
Thế là ý gì? nếu không phải là bí thư Trương thì anh đánh chết người ta rồi hả?
Đổng Chính Dương cười khổ nói: Trưởng quan. Anh xem đi, là tôi bị đánh, bí thư Trương chẳng bị sao cả, hai cái răng cửa của tôi cũng gãy rồi.
Trình Diễm Đông nhìn thấy bộ dạng của thằng cha này thì cũng không khỏi có chút buồn cười, có điều hiện tại cũng không phải là lúc nên cười, hắn nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: Đổng Chính Dương, anh vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, tôi nói với anh nhé, với hành vi hôm nay của anh, đủ để cho anh ngồi tù mấy năm đấy.
Đổng Chính Dương nói: Trưởng quan, tôi biết sai rồi, tôi cũng không tạo thành hậu quả xấu gì, anh giơ cao đánh khẽ thả tôi đi.
Trình Diễm Đông nói: Hiện tại biết sai rồi à?Tôi hỏi anh, anh hôm nay làm như vậy có phải có người sai khiến hay không?
Đổng Chính Dương lắc đầu như đánh trống bỏi: Không có, tôi chỉ là tới đây trút giận thôi, không liên can tới bất kỳ ai cả.
Trình Diễm Đông sau khi thẩm vấn Đổng Chính Dương xong thì lập tức gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương nghe hắn báo cáo kết quả thẩm vấn xong thì nghĩ nghĩ rồi nói: Gân chân của Đổng Chính Dương thực sự là bị huynh đệ Đinh gia cắt à?
Trình Diễm Đông nói: Vụ án này phát sinh ở Bắc Cảng, thuộc phạm trù quản lý của cục công an Bắc Cảng. Hai ngày trước, Đinh Cao Thăng bị cơ quan công an gọi đi hiệp trợ điều tra cũng là vì vụ án này, muốn biết tình huống cụ thể thì phải hỏi Viên cục.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là người của cục công an, tôi hỏi tới tình tiết vụ án quá nhiều ngược lại cũng không tốt.
Trình Diễm Đông cười nói: Chuyện này để tôi xử lý. Hắn trưng cầu ý kiến của Trương Dương: Bí thư Trương, Đổng Chính Dương đó anh định xử lý như thế nào?
Trương Dương nói: Cho hắn chút giáo huấn, chạy đến lễ tang của người khác gây sự, người này chắc hẳn cũng không phải là hạng tốt lành gì, thuận tiện tra thử nguồn gốc của hắn, xem trước đây từng phạm tội gì, hiện tại đang làm nghề gì.
Trình Diễm Đông nói: Được!
Trương Dương gác điện thoại, lắc đầu, nhắm hai mắt lại, gần đây Bắc Cảng thật sự là không yên ổn, đủ loại nhân vật bắt đầu hoá trang lên sân khấu, Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, nói khẽ: Bí thư Trương, anh trai ngài tới!
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Văn Hạo Nam từ cửa bước vào, chẳng trách Phó Trường Chinh báo cáo như vậy.
Văn Hạo Nam tươi cười, Trương Dương tuy rằng rất không vui vì cách hắn lần trước làm hỏng tiệc vui ở Đông Giang, nhưng thời gian qua rồi, cũng không thể cứ mãi ghi nhớ chuyện đó trong lòng, hắn cười cười vươn tay ra: Anh Hạo Nam, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy!
Văn Hạo Nam bắt tay hắn: Tới hai ngày rồi, tỉnh lý phái tôi tới đây tìm hiểu vụ án của huynh đệ Đinh Cao Sơn, tôi thuận tiện tới thăm cậu.
Trương Dương mời Văn Hạo Nam ngồi xuống, Phó Trường Chinh đi pha trà cho bọn họ.
Văn Hạo Nam cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: Hoàn cảnh bên này của cậu không tồi, văn phòng so với chỗ của bí thư Tống còn khí phái hơn một chút.
Trương Dương nói: Tiền nhân trồng cây, tôi cũng không không phải là khệnh khạng như vậy, đây đều là bố trí của những lãnh đạo trước.
Văn Hạo Nam: Trương Dương, cậu hiện tại mẫn cảm quá đấy, tôi là cảnh sát chứ không phải là người của Ủy ban kỷ luật! Những lời này của Văn Hạo Nam là đang nói đùa, nhưng lọt vào tai Trương Dương lại có chút không thoải mái, Trương Dương phát hiện mình ở sâu trong lòng có chút phản cảm đối với Văn Hạo Nam, có lẽ là chuyện lần trước đã lưu lại ám ảnh.
Trương Dương nói: Công tác tiến triển thuận lợi không?
Văn Hạo Nam nói: Vẫn ổn, đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay có một người tên là Đổng Chính Dương tới lễ tang của lễ tang Đinh gia gây sự, kết quả bị cậu đánh một trận hả.
Trương Dương nói: Không sao, anh gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, thẩm vấn tên họ Đổng đó.
Chu Sơn Hổ gật đầu, xoay người đi làm việc.
Trương Dương đi về phía Đinh Lâm, Đinh Lâm tràn ngập cảm kích nói: Cám ơn bí thư Trương. Vừa rồi may mà có Trương Dương ở đây giải vây cho cô ta, bằng không Đổng Chính Dương gây loạn thì khó mà thu thập.
Trương Dương nói: Không cần cảm tạ, loại người như vậy thật sự là quá vô sỉ.
Đinh Lâm nói: Bí thư Trương, chờ lễ tang qua rồi, tôi sẽ giải thích với ngài.
Trương Dương gật đầu, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lưu Diễm Hồng nhắc nhở mình, nói khẽ: Đinh tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một chuyện.
Bí thư Trương cứ nói.
Phó bí thư Tưởng Hồng Cương gần đây bị Ủy ban kỷ luật tỉnh song quy, có người tố cáo hắn nhận hối lộ, người đút lót chính là cha cô, nói tất cả phí dụng lưu học ở nước Pháp của con gái Tưởng Hồng Cương là cha cô chi trả.
Đinh Lâm nói: Bí thư Trương, chuyện này tôi không rõ lắm, cha tôi lúc sinh tiền có quan hệ rất tốt với bí thư Tưởng, bọn họ là bạn học cũ, cho dù là có chút qua lại trên kinh tế thì cũng sẽ không nói với tôi.
Trương Dương nói: Đinh tiểu thư, thật ra tôi vốn không nên nhắc tới chuyện này, nhưng tôi nghĩ cô chắc biết, Tưởng Hồng Cương khăng khăng nói khoản tiền đó là vay của cha cô, hơn nữa hắn đã viết giấy vay nợ, nếu có thể tìm được tờ giấy vay nợ thì phiền toái của Tưởng Hồng Cương cũng sẽ bớt đi chút, cha cô cũng sẽ không mang tiếng đút lót.
Đinh Lâm lắc đầu nói: Bí thư Trương, tôi thực sự không biết chuyện này, có điều anh yên tâm, tôi sẽ tìm thử, gần đây di vật của cha tôi đều đang được thu thập, nếu phát hiện tờ giấy vay nợ đó thì tôi nhất định sẽ ngay lập tức thông tri cho ngài.
Trương Dương gật đầu nói: Nhờ cô!
Đinh Lâm nhìn Trương Dương đi xa, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp và mâu thuẫn.
Đêm dài người vắng, Đinh Lâm một thân hắc y lẳng lặng ngồi trong thư phòng của cha, không bật đèn, trong tay cầm bức ảnh chung của gia tộc, trong lòng rất buồn, tình cảnh người một nhà tề tụ không bao giờ có thể xuất hiện nữa, cha thậm chí chưa kịp dặn dò cô ta một câu nào đã ra đi rồi.
Đinh Lâm nhắm mắt lại, để nước mắt tùy ý rơi trên mặt, ảnh rơi khỏi tay cô ta, trong bóng tối chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào thổn thức.
Cửa phòng được mở ra từ bên ngoài, Đinh Lâm vội vàng lau khô nước mắt: Ai đó? Cô ta không muốn rơi lệ trước mặt người khác.
Không ai đáp lại cô ta, Đinh Lâm lập tức trở nên cảnh giác, tay cô ta sờ xuống dưới bàn, vừa chạm vào cái thứ lạnh như băng đó thì cảm thấy cảm giác cổ tay bị người ta nắm lấy, Đinh Lâm vungtay đánh, cổ tay còn lại cũng bị nắm lấy, cô ta đang muốn hô lớn thì lại bị một cánh tay có lực kéo vào lòng, cô ta cảm thấy khí tức quen thuộc đó bao bọc lấy mình, một giọng nói khiến cô ta lệ nóng doanh tròng vang lên: Tiểu Lâm, đừng sợ, là anh, anh đã về rồi đây!
Đổng Chính Dương bị đưa tới đồn công an không lâu thì lại bị chuyển tới cục công an thành phố Tân Hải, ở đó hắn rất may mắn nhận thức được cục trưởng công an đương nhiệm Trình Diễm Đông.
Đổng Chính Dương lúc này xem như đã hiểu rõ chân tướng của sự việc rồi, hắn cười cười, bộ dạng của thằng cha này vốn đã đáng khinh, hiện tại răng cửa lại mất, cười lên trông càng đê tiện, loại khí kiêu ngạo lúc ở lễ tang đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
Trình Diễm Đông sai người tháo còng cho hắn, quan sát Đổng Chính Dương từ trên xuống dưới: Anh chính là Đổng Chính Dương?
Đổng Chính Dương đứng lên liên tục gật đầu, cảnh sát ở bên cạnh quát lớn: Ngồi xuống! Ai cho anh đứng lên?
Đổng Chính Dương sợ đến nỗi lại ngồi phịch xuống ghế, cười nói: Báo cáo trưởng quan, tôi chính là Đổng Chính Dương, người Bắc Cảng, quán karaoke Bách Thắng trước đây là tôi mở.
Trình Diễm Đông nói: Chạy đến lễ tang của người khác gây sự, cảm thấy mình rất uy phong ư? Rất sát khí ư?
Đổng Chính Dương nói: Trưởng quan, kể ra thì dài lắm, ngài nếu biết chuyện lúc trước hai huynh đệ hắn làm với tôi thì sẽ không nói như vậy đâu, tôi có thù với họ, là huyết hải thâm cừu!
Trình Diễm Đông nói: Anh đừng có làm trò, dẫn tám gã đại hán hung thần ác sát tới lễ tang của người ta tặng chữ hỉ, còn viết cái gì chết chưa hết tội, khắp chốn mừng vui? Anh quá đáng quá đấy?
Đổng Chính Dương chỉ chỉ vào chân mình: Năm đó huynh đệ là bọn họ sai người đánh gãy chân tôi, đoạt đi quán của tôi, bắt tôi phải xa xứ, tôi không đội trời chung với họ!
Trình Diễm Đông nói: Anh có chứng cớ không? Có chứng cớ vì sao không đến cơ quan công an mà báo án, pháp luật sẽ cho anh một công đạo.
Đổng Chính Dương nói: Bọn họ đương nhiên không tự mình ra tay rồi. Hai tên đánh gãy chân tôi là họ phái tới, bọn họ không dám khai huynh đệ Đinh Cao Sơn ra, mà gánh tội cho họ.
Trình Diễm Đông nói: Anh cũng thật là, chuyện không có chứng cứ sao dám nói lung tung, Đổng Chính Dương, anh biết hậu quả của hành vi hôm nay không? Tụ tập gây sự, ảnh hưởng tới trị an xã hội. Vũ nhục người khác, còn nữa, anh không ngờ dám công kích lãnh đạo thành phố.
Đổng Chính Dương kêu khổ không ngừng: Trưởng quan. Tôi đã hai năm rồi không trở lại, chuyện ở đây tôi căn bản là không biết gì cả, tôi nào cóbiết người trẻ tuổi đó chính là bí thư thị ủy của chúng ta.
Thế là ý gì? nếu không phải là bí thư Trương thì anh đánh chết người ta rồi hả?
Đổng Chính Dương cười khổ nói: Trưởng quan. Anh xem đi, là tôi bị đánh, bí thư Trương chẳng bị sao cả, hai cái răng cửa của tôi cũng gãy rồi.
Trình Diễm Đông nhìn thấy bộ dạng của thằng cha này thì cũng không khỏi có chút buồn cười, có điều hiện tại cũng không phải là lúc nên cười, hắn nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: Đổng Chính Dương, anh vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, tôi nói với anh nhé, với hành vi hôm nay của anh, đủ để cho anh ngồi tù mấy năm đấy.
Đổng Chính Dương nói: Trưởng quan, tôi biết sai rồi, tôi cũng không tạo thành hậu quả xấu gì, anh giơ cao đánh khẽ thả tôi đi.
Trình Diễm Đông nói: Hiện tại biết sai rồi à?Tôi hỏi anh, anh hôm nay làm như vậy có phải có người sai khiến hay không?
Đổng Chính Dương lắc đầu như đánh trống bỏi: Không có, tôi chỉ là tới đây trút giận thôi, không liên can tới bất kỳ ai cả.
Trình Diễm Đông sau khi thẩm vấn Đổng Chính Dương xong thì lập tức gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương nghe hắn báo cáo kết quả thẩm vấn xong thì nghĩ nghĩ rồi nói: Gân chân của Đổng Chính Dương thực sự là bị huynh đệ Đinh gia cắt à?
Trình Diễm Đông nói: Vụ án này phát sinh ở Bắc Cảng, thuộc phạm trù quản lý của cục công an Bắc Cảng. Hai ngày trước, Đinh Cao Thăng bị cơ quan công an gọi đi hiệp trợ điều tra cũng là vì vụ án này, muốn biết tình huống cụ thể thì phải hỏi Viên cục.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là người của cục công an, tôi hỏi tới tình tiết vụ án quá nhiều ngược lại cũng không tốt.
Trình Diễm Đông cười nói: Chuyện này để tôi xử lý. Hắn trưng cầu ý kiến của Trương Dương: Bí thư Trương, Đổng Chính Dương đó anh định xử lý như thế nào?
Trương Dương nói: Cho hắn chút giáo huấn, chạy đến lễ tang của người khác gây sự, người này chắc hẳn cũng không phải là hạng tốt lành gì, thuận tiện tra thử nguồn gốc của hắn, xem trước đây từng phạm tội gì, hiện tại đang làm nghề gì.
Trình Diễm Đông nói: Được!
Trương Dương gác điện thoại, lắc đầu, nhắm hai mắt lại, gần đây Bắc Cảng thật sự là không yên ổn, đủ loại nhân vật bắt đầu hoá trang lên sân khấu, Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, nói khẽ: Bí thư Trương, anh trai ngài tới!
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Văn Hạo Nam từ cửa bước vào, chẳng trách Phó Trường Chinh báo cáo như vậy.
Văn Hạo Nam tươi cười, Trương Dương tuy rằng rất không vui vì cách hắn lần trước làm hỏng tiệc vui ở Đông Giang, nhưng thời gian qua rồi, cũng không thể cứ mãi ghi nhớ chuyện đó trong lòng, hắn cười cười vươn tay ra: Anh Hạo Nam, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy!
Văn Hạo Nam bắt tay hắn: Tới hai ngày rồi, tỉnh lý phái tôi tới đây tìm hiểu vụ án của huynh đệ Đinh Cao Sơn, tôi thuận tiện tới thăm cậu.
Trương Dương mời Văn Hạo Nam ngồi xuống, Phó Trường Chinh đi pha trà cho bọn họ.
Văn Hạo Nam cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: Hoàn cảnh bên này của cậu không tồi, văn phòng so với chỗ của bí thư Tống còn khí phái hơn một chút.
Trương Dương nói: Tiền nhân trồng cây, tôi cũng không không phải là khệnh khạng như vậy, đây đều là bố trí của những lãnh đạo trước.
Văn Hạo Nam: Trương Dương, cậu hiện tại mẫn cảm quá đấy, tôi là cảnh sát chứ không phải là người của Ủy ban kỷ luật! Những lời này của Văn Hạo Nam là đang nói đùa, nhưng lọt vào tai Trương Dương lại có chút không thoải mái, Trương Dương phát hiện mình ở sâu trong lòng có chút phản cảm đối với Văn Hạo Nam, có lẽ là chuyện lần trước đã lưu lại ám ảnh.
Trương Dương nói: Công tác tiến triển thuận lợi không?
Văn Hạo Nam nói: Vẫn ổn, đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay có một người tên là Đổng Chính Dương tới lễ tang của lễ tang Đinh gia gây sự, kết quả bị cậu đánh một trận hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.