Chương 1415: Thả dây dài (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Còn về Ngô Minh, Trương Dương vẫn nghĩ rằng tiền đồ chính trị của gã coi như đi đời nhà ma, nhưng không thể ngờ rằng hắn lại có thể thay đổi cục diện, thoắt một cái trở thành bí thư thị ủy của thành phố Bắc Nguyên Kinh Sơn. Ngô Tôn đã theo đuổi Lưu Diễm Hồng trong một thời gian rồi, trước đây khi gã bị thất bại trong cuộc chiến tranh nhau chức bí thư thị ủy Với Thường Tụng, Lưu Diễm Hồng đã ở bên an ủi hắn, chính là trong thời gian này mà Ngô Minh nảy sinh tình cảm với Lưu Diễm Hồng, đặc biệt khi Lưu Diễm Hồng không còn giữ được ý chí kiên định, muốn từ chức xuống chức vị phó bí thư kỉ ủy tỉnh , Ngô Minh cũng có sự quan tâm đặc biệt đến cô ấy, có thể nói rằng Ngô Tôn từ trước đến giờ luôn theo đuổi Lưu Diễm Hồng, cho dù Lưu Diễm Hồng không có tình cảm gì với gã. Lưu Diễm Hồng không hề phủ nhận với Trương Dương, cô gật gật đầu nói:
- Ngô Minh đang làm bí thư thị ủy của Kinh Sơn. Anh ta biết tôi ở thành phố Giang nên qua đây để gặp mặt.
Trương Dương cười ha ha một tiếng, gật gù cái đầu nói:
- Cho dù chị chỉ coi anh ta là bạn, nhưng anh ta tuyệt đối không coi chị là bạn, tiện đây nhắc chị một câu. Con người này phẩm chất không được tốt đẹp đâu. Trương Dương coi Lưu Diễm Hồng như chị em của mình nên mới lo lắng cô bị lừa tình. Lưu Diễm Hồng trừng mắt nhìn Trương Dương nói: - Tiểu tử thối, chuyện của tôi cần đến cậu lo đấy! Trương Dương cười nói: - Tôi coi chị như chị em nên mới nói những lời đó. Được rồi, không quản, tôi đi đây, không lại phải đụng độ nhau, tôi lại thêm ấm ức. Nói xong Trương Dương đi luôn, Lưu Diễm Hồng nhìn theo dáng của Trương Dương mà không nhịn được cười.
Trương Dương đến đại sảnh thì gặp một người thân- Tô Ái Ái, hình như Ái Ái cũng nhìn thấy Trương Dương, từ sau sự việc xảy ra ở khách sạn Trí Nguyên- Đông Giang, mối quan hệ của hai người đã có sự thay đổi hoàn toàn, Tô Ái Ái thì đối xử với Trương Dương như bạn bè, còn Trương Dương thì đối xử với cô như một người em gái, cha mẹ hai bên có mối quan hệ tốt đẹp, có cùng dòng máu, là anh em tốt! Trương Dương cười tươi gọi: - Ái Ái!
Câu ngọt ngào thế này, chưa bao giờ từng nói qua, nhưng Trương Dương là người có năng lực ứng biến rất mạnh, cho nên gọi tiếng Ái Ái không có một chút sơ xuất nào cả.
Tô Ái Ái tuy rằng không thể chấp nhận được những lời lẽ ủy mị đó, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại: - Bí thư Trương, sao anh lại đến thành phố Giang thế? Trương Dương cười nói: - Sao lại khách khí thể, đều là người một nhà mà, đừng xưng hô như người ngoài thế chứ, nghe không quen, gọi Trương Dương là được rồi. Tô Ái Ái cười, nhưng miệng vẫn không gọi được nên vẫn nói: - Bí thư Trương, anh đến dùng cơm à? Trương Dương lắc đầu nói:
- Không, đến để gặp một người bạn, nhân tiện ăn một chút, còn em… Tô Ái Ái nói: - Em là giám đốc của nhà hàng ăn, cũng làm được một thời gian rồi. Trương Dương cười nói: - Chúc mừng, chúc mừng, hay là làm công việc kinh doanh tại nhà rất tốt, gặp phải khó khăn gì, cũng có sự chăm sóc của bí thư Đỗ. Câu nói này, Trương Dương tự nhiên nói dài hơn ra. Tô Ái Ái nét mặt thoáng ửng đỏ, tất nhiên là cô hiểu ý của Trương Dương, có điều cô cũng là người biết cách xử lí, nên nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Trương, thế này nhé, tối em mời ngài dùng cơm, những việc trước đây vẫn chưa có lời cảm ơn anh. Trương Dương cười nói:
- Không cần, đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ? Tô Ái Ái cười nói: - Anh nhất định phải cho tôi cơ hội này, thế này đi, tối nay tại Minh Giang Cát , em sẽ sắp xếp chỗ ngồi, người tùy ý anh. Trương Dương thấy Tô Ái Ái thành tâm thành ý mời như thế , cũng không tiện từ chối, hơn nữa đây cũng là em ruột, nghĩ một hồi rồi cuối cùng nói: - Vậy em gọi điện cho bí thư Đỗ, mời anh ấy qua dùng cơm. Trương Dương rất cao tay, chỉ cần hắn ta mở miệng mời Đỗ Thiên Dã dùng cơm, chuyện gọi điện này, cho dù là không có mời Đỗ Thiên Dã, nhưng tối nay Đỗ Thiên Dã cũng tổ chức tiệc tiếp đón Trương Dương. Trương Dương cố ý làm như vậy, thực ra là để thăm dò tình cảm của hai người đã tiến đến bước nào rồi. Trương Dương không biết rằng, công việc này là do Đỗ Thiên Minh giới thiệu cho Tô Ái Ái, cô ửng đỏ mặt khi nghe Trương Dương nói chẳng qua là vì cô cũng gật đầu nhận lời làm. Buổi chiều Trương Dương tranh thủ thời gian đến UBND thành phố Giang, gặp phó thị trưởng thường vụ thành phố Tào Hướng Đông, lần trước có dịp gặt mặt Tào Hướng Đông ở thành phố Cảng Băc, Trương Dương rất không vừa lòng, vì Tào Hướng Đông này là người cẩn thận, nhất quyết không tiết lộ một chút sự tình nào của Cảng Bắc cho hắn ta, Trương Dương cảm thấy không can tâm. Hắn ta vì muốn đổi lấy thông tin của Cảng Bắc mà đã giúp trị bệnh lần đầu cho cha của Tào Hướng Đông, nhưng kết quả lại làm cho hắn cực kỳ thất vọng.
Tào Hướng Đông nghe nói Trương Dương qua đây, rất nồng nhiệt thì đón tiếp Trương Dương vào phòng làm việc. Khi Tào Hướng Đông không có mặt ở Cảng Bắc, Trương Dương đã giúp trị bệnh lần hai cho cha y. Bây giờ bệnh tình của cha y đã khỏi hoàn toàn, cha cũng gọi điện mấy lần , bảo y cảm ơn Trương Dương. Tào Hướng Đông tất nhiên biết thứ mà Trương Dương muốn có, nhưng y biết cái gì có thể nói, cái gì không. Khi đang ở chốn quan trường, chuyện quan trọng nhất chính là biết có chừng có mực.
Trương Dương đã rất quen thuộc với phòng làm việc của Tào Hướng Đông, nơi này trước đây là phòng làm việc của Lý Trường Vũ, với mối quan hệ giữa Lý Trường Vũ và Trương Dương thì nơi này Trương Dương có thể tùy ý đi vào, nội thất bên trong của phòng làm việc về cơ bản không có gì thay đổi nhiều, sự thay đổi lớn nhất chính là con người, bây giờ Lý Trường Vũ đã làm bí thư thị ủy Nam Tích, hơn nữa sau khi Tào Hướng Đông đảm nhận chức này thì vẫn chưa tiến thêm được bước nào.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, trước Tào Hướng Đông còn có hai tòa núi đồ sộ, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã tuổi trẻ tài cao, được sự coi trọng của các lãnh đạo tỉnh đến hôm nay đã làm lên chức thường vụ tỉnh Bình Hải, Tả Viện Triều làm thị trưởng thành phố Giang bao nhiêu năm rồi, có được cơ sở quần chúng hùng hậu, việc duy nhất mà Tào Hướng Đông có thể làm đó là chờ đợi, việc Đỗ Thiên Dã tiến vào tầng lớp lãnh đạo của tỉnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, khi Đỗ Thiên Dã thăng chức, Tả Viện Triều có thể bù đắp vào chỗ khuyết đó, còn Tào Hướng Đông có thể mãn nguyện lên ngồi cái chức thị trưởng thành phố Giang.
Với địa vị bây giờ của Tào Hướng Đông thì nhất định phải có tính kiên nhẫn, hơn nữa con người của gã là một người có thể kiềm chế bản thân. Tào Hướng Đông đầu tiên cảm ơn Trương Dương, nếu như không có Trương Dương thì căn bệnh đau đầu không biết còn giày vò cha gã đến bao giờ nữa, giày vò cha gã cũng chính là giày vò gã, bây giờ bệnh của cha đã khỏi hẳn rồi, gã cũng bớt được một cái tâm bệnh trong lòng.
Trương Dương cười nói:
- Thị trưởng Tào quá khách khí rồi, vẫn là câu này, việc này chỉ là một việc dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến. Tào Hướng Đông mời Trương Dương ngồi xuống, tự mình đi pha trà mời Trương Dương, bình thường Tào Hướng Đông có nghiên cứu trà đạo, nên trong phòng làm việc có cả một bộ pha trà, gav vừa tráng chén vừa nhìn Trương Dương cười nói:
- Trương Dương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh quay lại đây thế? Trương Dương đáp: - Lần này quay lại đây là vì có chuyện công cần làm!
- Việc công?
Tào Hướng Đông thấy kì lạ, lần này Trương Dương lại nói cho hắn mục đích quay lại đây, khi Trương Dương nói xong rồi, Tào Hướng Đông có cảm giác hơi mơ hồ, gã thâp giọng nói: - Lão đệ, đệ đang muốn nói đến hế thống chiếu sáng, sao không đến Cảng Bắc thương lượng trước?
Đây là điểm mà Tào Hướng Đông cảm thấy không hiểu, tại sao Trương Dương lại bỏ nơi gần đi tìm nơi xa thế này, không qua Cảng Bắc mà lại đến thành phố Giang xin viện trợ, chuyện này nếu lãnh đạo Cảng Bắc biết được sẽ có phản ứng như thế nào chứ?
- Ngô Minh đang làm bí thư thị ủy của Kinh Sơn. Anh ta biết tôi ở thành phố Giang nên qua đây để gặp mặt.
Trương Dương cười ha ha một tiếng, gật gù cái đầu nói:
- Cho dù chị chỉ coi anh ta là bạn, nhưng anh ta tuyệt đối không coi chị là bạn, tiện đây nhắc chị một câu. Con người này phẩm chất không được tốt đẹp đâu. Trương Dương coi Lưu Diễm Hồng như chị em của mình nên mới lo lắng cô bị lừa tình. Lưu Diễm Hồng trừng mắt nhìn Trương Dương nói: - Tiểu tử thối, chuyện của tôi cần đến cậu lo đấy! Trương Dương cười nói: - Tôi coi chị như chị em nên mới nói những lời đó. Được rồi, không quản, tôi đi đây, không lại phải đụng độ nhau, tôi lại thêm ấm ức. Nói xong Trương Dương đi luôn, Lưu Diễm Hồng nhìn theo dáng của Trương Dương mà không nhịn được cười.
Trương Dương đến đại sảnh thì gặp một người thân- Tô Ái Ái, hình như Ái Ái cũng nhìn thấy Trương Dương, từ sau sự việc xảy ra ở khách sạn Trí Nguyên- Đông Giang, mối quan hệ của hai người đã có sự thay đổi hoàn toàn, Tô Ái Ái thì đối xử với Trương Dương như bạn bè, còn Trương Dương thì đối xử với cô như một người em gái, cha mẹ hai bên có mối quan hệ tốt đẹp, có cùng dòng máu, là anh em tốt! Trương Dương cười tươi gọi: - Ái Ái!
Câu ngọt ngào thế này, chưa bao giờ từng nói qua, nhưng Trương Dương là người có năng lực ứng biến rất mạnh, cho nên gọi tiếng Ái Ái không có một chút sơ xuất nào cả.
Tô Ái Ái tuy rằng không thể chấp nhận được những lời lẽ ủy mị đó, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại: - Bí thư Trương, sao anh lại đến thành phố Giang thế? Trương Dương cười nói: - Sao lại khách khí thể, đều là người một nhà mà, đừng xưng hô như người ngoài thế chứ, nghe không quen, gọi Trương Dương là được rồi. Tô Ái Ái cười, nhưng miệng vẫn không gọi được nên vẫn nói: - Bí thư Trương, anh đến dùng cơm à? Trương Dương lắc đầu nói:
- Không, đến để gặp một người bạn, nhân tiện ăn một chút, còn em… Tô Ái Ái nói: - Em là giám đốc của nhà hàng ăn, cũng làm được một thời gian rồi. Trương Dương cười nói: - Chúc mừng, chúc mừng, hay là làm công việc kinh doanh tại nhà rất tốt, gặp phải khó khăn gì, cũng có sự chăm sóc của bí thư Đỗ. Câu nói này, Trương Dương tự nhiên nói dài hơn ra. Tô Ái Ái nét mặt thoáng ửng đỏ, tất nhiên là cô hiểu ý của Trương Dương, có điều cô cũng là người biết cách xử lí, nên nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Trương, thế này nhé, tối em mời ngài dùng cơm, những việc trước đây vẫn chưa có lời cảm ơn anh. Trương Dương cười nói:
- Không cần, đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ? Tô Ái Ái cười nói: - Anh nhất định phải cho tôi cơ hội này, thế này đi, tối nay tại Minh Giang Cát , em sẽ sắp xếp chỗ ngồi, người tùy ý anh. Trương Dương thấy Tô Ái Ái thành tâm thành ý mời như thế , cũng không tiện từ chối, hơn nữa đây cũng là em ruột, nghĩ một hồi rồi cuối cùng nói: - Vậy em gọi điện cho bí thư Đỗ, mời anh ấy qua dùng cơm. Trương Dương rất cao tay, chỉ cần hắn ta mở miệng mời Đỗ Thiên Dã dùng cơm, chuyện gọi điện này, cho dù là không có mời Đỗ Thiên Dã, nhưng tối nay Đỗ Thiên Dã cũng tổ chức tiệc tiếp đón Trương Dương. Trương Dương cố ý làm như vậy, thực ra là để thăm dò tình cảm của hai người đã tiến đến bước nào rồi. Trương Dương không biết rằng, công việc này là do Đỗ Thiên Minh giới thiệu cho Tô Ái Ái, cô ửng đỏ mặt khi nghe Trương Dương nói chẳng qua là vì cô cũng gật đầu nhận lời làm. Buổi chiều Trương Dương tranh thủ thời gian đến UBND thành phố Giang, gặp phó thị trưởng thường vụ thành phố Tào Hướng Đông, lần trước có dịp gặt mặt Tào Hướng Đông ở thành phố Cảng Băc, Trương Dương rất không vừa lòng, vì Tào Hướng Đông này là người cẩn thận, nhất quyết không tiết lộ một chút sự tình nào của Cảng Bắc cho hắn ta, Trương Dương cảm thấy không can tâm. Hắn ta vì muốn đổi lấy thông tin của Cảng Bắc mà đã giúp trị bệnh lần đầu cho cha của Tào Hướng Đông, nhưng kết quả lại làm cho hắn cực kỳ thất vọng.
Tào Hướng Đông nghe nói Trương Dương qua đây, rất nồng nhiệt thì đón tiếp Trương Dương vào phòng làm việc. Khi Tào Hướng Đông không có mặt ở Cảng Bắc, Trương Dương đã giúp trị bệnh lần hai cho cha y. Bây giờ bệnh tình của cha y đã khỏi hoàn toàn, cha cũng gọi điện mấy lần , bảo y cảm ơn Trương Dương. Tào Hướng Đông tất nhiên biết thứ mà Trương Dương muốn có, nhưng y biết cái gì có thể nói, cái gì không. Khi đang ở chốn quan trường, chuyện quan trọng nhất chính là biết có chừng có mực.
Trương Dương đã rất quen thuộc với phòng làm việc của Tào Hướng Đông, nơi này trước đây là phòng làm việc của Lý Trường Vũ, với mối quan hệ giữa Lý Trường Vũ và Trương Dương thì nơi này Trương Dương có thể tùy ý đi vào, nội thất bên trong của phòng làm việc về cơ bản không có gì thay đổi nhiều, sự thay đổi lớn nhất chính là con người, bây giờ Lý Trường Vũ đã làm bí thư thị ủy Nam Tích, hơn nữa sau khi Tào Hướng Đông đảm nhận chức này thì vẫn chưa tiến thêm được bước nào.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, trước Tào Hướng Đông còn có hai tòa núi đồ sộ, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã tuổi trẻ tài cao, được sự coi trọng của các lãnh đạo tỉnh đến hôm nay đã làm lên chức thường vụ tỉnh Bình Hải, Tả Viện Triều làm thị trưởng thành phố Giang bao nhiêu năm rồi, có được cơ sở quần chúng hùng hậu, việc duy nhất mà Tào Hướng Đông có thể làm đó là chờ đợi, việc Đỗ Thiên Dã tiến vào tầng lớp lãnh đạo của tỉnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, khi Đỗ Thiên Dã thăng chức, Tả Viện Triều có thể bù đắp vào chỗ khuyết đó, còn Tào Hướng Đông có thể mãn nguyện lên ngồi cái chức thị trưởng thành phố Giang.
Với địa vị bây giờ của Tào Hướng Đông thì nhất định phải có tính kiên nhẫn, hơn nữa con người của gã là một người có thể kiềm chế bản thân. Tào Hướng Đông đầu tiên cảm ơn Trương Dương, nếu như không có Trương Dương thì căn bệnh đau đầu không biết còn giày vò cha gã đến bao giờ nữa, giày vò cha gã cũng chính là giày vò gã, bây giờ bệnh của cha đã khỏi hẳn rồi, gã cũng bớt được một cái tâm bệnh trong lòng.
Trương Dương cười nói:
- Thị trưởng Tào quá khách khí rồi, vẫn là câu này, việc này chỉ là một việc dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến. Tào Hướng Đông mời Trương Dương ngồi xuống, tự mình đi pha trà mời Trương Dương, bình thường Tào Hướng Đông có nghiên cứu trà đạo, nên trong phòng làm việc có cả một bộ pha trà, gav vừa tráng chén vừa nhìn Trương Dương cười nói:
- Trương Dương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh quay lại đây thế? Trương Dương đáp: - Lần này quay lại đây là vì có chuyện công cần làm!
- Việc công?
Tào Hướng Đông thấy kì lạ, lần này Trương Dương lại nói cho hắn mục đích quay lại đây, khi Trương Dương nói xong rồi, Tào Hướng Đông có cảm giác hơi mơ hồ, gã thâp giọng nói: - Lão đệ, đệ đang muốn nói đến hế thống chiếu sáng, sao không đến Cảng Bắc thương lượng trước?
Đây là điểm mà Tào Hướng Đông cảm thấy không hiểu, tại sao Trương Dương lại bỏ nơi gần đi tìm nơi xa thế này, không qua Cảng Bắc mà lại đến thành phố Giang xin viện trợ, chuyện này nếu lãnh đạo Cảng Bắc biết được sẽ có phản ứng như thế nào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.