Y Đạo Quan Đồ

Chương 652: Thay đổi

Thạch Chương Ngư

01/12/2015

Tô Tiểu Hồng nhìn thấy xe pick-up của Trương Dương đi tới bãi đỗ xe của khách sạn, liền chạy nhanh ra đón, Trương Dương mở cửa xe cười nói với Tô Tiểu Hồng: "Chị Hồng, một đoạn thời gian không gặp, chị thật sự là trông càng lúc càng xinh đẹp.”

Tô Tiểu Hồng gắt: "Lắm điều! Không châm chọc tôi vài câu thì cậu không được thoải mái à?"

Trương Dương nói: "Tôi nói thật mà, chị bảo dưỡng tốt thật, trông càng lúc càng trẻ, lần trước khi gặp chị cảm thấy như hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lần này gặp chị thì thấy y như cô nương mười tám, giống như trái đào mật vậy, nhìn thấy mà tôi chỉ muốn cắn một miếng.”

Tô Tiểu Hồng và hắn nói đùa quen rồi, bật cười khanh khách, cô ta cũng nghe nói tới chuyện của Cố Giai Đồng, biết chuyện này đã tạo thành đả kích không nhỏ đối với Trương Dương, có điều xem ra Trương Dương chắc là đã vượt qua được thời gian đau khổ rồi, là bạn bè, Tô Tiểu Hồng cũng cảm thấy rất vui mừng, Tô Tiểu Hồng nói với Tần Thanh: "Chào thị trưởng Tần, đã lâu rồi không thấy cô về Giang Thành."

Tần Thanh nói: "Tết âm lịch khó lắm mới có được vài ngày nghỉ, đặc biệt về thăm nhà, ngày mai là lại phải đi rồi."

Tô Tiểu Hồng tấm tắc nói: "Nói đến bảo dưỡng, vẫn là thị trưởng Tần bảo dưỡng có cách, da cô đẹp thật, trắng nõn nhẵn nhụi, cứ như tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi vậy."

Tần Thanh có chút không nuốt nổi lời khen này của Tô Tiểu Hồng, cô ta cười nói: "Có thể là vì khí hậu Giang Nam tốt, hai năm nay da cũng đẹp hơn một chút."

Trương đại quan nhân cũng hiểu được mấu chốt trong đó, có nội công dưỡng sinh mà mình dạy cô ta, lại thêm sự tưới tắm của mình, da không tốt mới lạ. Tô Tiểu Hồng bảo dưỡng tuy rằng cũng coi như không tồi, nhưng so sánh với Tần Thanh rõ ràng là vẫn còn kém, lời khen tặng vừa rồi của cô ta đối với Tần Thanh không hề khoa trương chút nào, da Tần Thanh nhẵn nhụi giống như mỡ đông, trong trắng có hồng, cho dù là thiếu nữ mười tám cũng không có được trạng thái như cô ta, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của chính đàn Bình Hải cũng không phải là tự dưng mà có.

Tô Tiểu Hồng đưa bọn họ tới Thủy Tinh các, tuy rằng là Đỗ Thiên Dã mời khách, nhưng Đỗ Thiên Dã so với bọn họ lại tới muộn hơn, bí thư thị ủy dù sao cũng có rất nhiều việc phải lo. Cục trưởng Công an Vinh Bằng Phi là người đến sớm nhất, y đang ngồi ở trong phòng uống trà, Tô Cường đi tới ngồi cạnh y, nhìn thấy Trương Dương và Tần Thanh tiến vào, Vinh Bằng Phi không khỏi kêu khổ: "Đã hẹn là năm rưỡi, tôi tới hơn hai mươi phút rồi mà các người mới tới, bí thư Đỗ làm chủ mà tới giờ anh ta vẫn còn chưa thèm ló mặt."

Trương Dương cười nói: "Ngại quá, tôi đi đón thị trưởng Tần, trên đường gặp tắc đường cho nên tới muộn. Có điều cái này cũng phải trách các ông, Giang Thành cứ đến giờ này là tắc đường nghiêm trọng, khai thông giao thông của các vị có phải có vấn đề hay không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Đường nội thành vốn rất hẹp, công trình mở rộng đường xá nội thành đang tiến hành, rất nhiều đoạn đường xuất hiện tình trạng thắt cổ chai, cho nên trong khoảng thời gian này hiện tượng tắc đường đặc biệt nghiêm trọng, có điều rất nhanh sẽ có cải thiện, kiến thiết lại toàn bộ đường nội thành vào cuối tháng ba sẽ hoàn thành toàn bộ."

Tần Thanh ngồi xuống, nói: "Rất nhiều thành cổ đều tồn tại vấn đề này, tốc độ phát triển cải cách mở cửa vượt qua dự kiến của chúng ta, lúc trước không ai ngờ kinh tế Trung Quốc lại phát triển nhanh chóng như vậy, phát triển mang đến tăng trưởng kinh tế, đồng thời cũng mang đến rất nhiều vấn đề, những vấn đề này đều cần chúng ta đi giải quyết.

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Thị trưởng Tần nói đúng, Giang Thành là thành thị công nghiệp cũ, quy hoạch xây dựng trước đây trong nội thành đã không thể thích ứng với sự phát triển của xã hội hiện tại, so với Giang Thành, thành thị kiểu mới như Lam Sơn có ưu thế hơn.

Tần Thanh mỉm cười nói, mỉm cười nói: "Lam Sơn là thành thị kiểu mới sau cải cách mở cửa mới được dựng lên, xây dựng quy hoạch thành thị có ưu thế nhất định, có điều ai cũng có chỗ khó riêng, mỗi một thành thị đều gặp phải vấn đề khácc nhau."

Vinh Bằng Phi hỏi Trương Dương: "Trương Dương, lần này định ở Giang Thành bao lâu?"

Trương Dương nói: "Ngày mai đi rồi, một đống chuyện ở Nam Tích đang chờ tôi về làm."

Vinh Bằng Phi gật đầu.

Lúc này Đỗ Thiên Dã đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa liền liên tục giải thích: "Ngại quá, ngại quá, vừa rồi gặp chút chuyện cho nên đã tới muộn." Gã chào Tần Thanh rồi ngồi xuống bên cạnh Vinh Bằng Phi, mỉm cười nói: "Tối nay chúng ta đều là người một nhà, đã vào căn phòng này, đừng ai coi tôi là lãnh đạo, chỉ là bạn bè uống rượu nói chuyện với nhau thôi."

Tô Tiểu Hồng lấy ra một vò rượu gia truyền, sau khi mở vò rượu ra, mùi thơm khắp phòng, Trương Dương dùng sức hít mạnh một cái, nói: "Ngửi thấy mùi rượu này, sâu rượu trong bụng tôi lại ngọ nguậy rồi, đáng tiếc là chắc không còn được mấy vò đâu nhỉ?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Không cần lo lắng, Lưu Kim THành của nhà máy rượu tìm tôi xin một ít hàng mẫu, nói là nghiên cứu phối phương của rượu, hiện tại phối phương sơ bộ đã cho ra rồi, nghe nói sau khi đổi mới, vị rượu có thể ủ ra giống đến tám chín phần mười.”

Đỗ Thiên Dã nói: "Cho dù nghiên cứu ra phối phương, nhưng độ ủ lâu năm thì không thể nào học được, không có vài chục năm cất vào hầm, không thể nào ủ ra được loại rượu này."

Tô Tiểu Hồng nói: "Các anh uống đi, uống một vò thì bớt đi mọt vò đó."

Trương Dương nói: "Đại cát đại lợi, chị Hồng, những năm nay sao chị nói năng phủi phui thế."

Đỗ Thiên Dã lại nói: "Cũng có chút đạo lý."

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía gã, Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi vừa nghe nói một sự kiện, thính trưởng Vương của thính công an vì bệnh nên từ chức rồi." Gã nói xong liền nhìn sang Vinh Bằng Phi, tối nay mấy người ở đây đều biết rất rõ kết cấu cán bộ của Bình Hải, vụ án tham ô làm trái kỷ cương của Nam Tích lần này, Vương Quân Dao là nhân vật mấu chốt nhất trong đó, mà Vương Bá Hành chính là đại ca của cô ta, cho dù không có chứng cớ cho thấy Vương Bá Hành có bất kỳ hành vi tham ô nào, nhưng Vương Bá Hành trong rất nhiều vấn đề cũng không thể nào khai rõ được, người của tổ công tác Trung Kỷ Ủy sau khi nói chuyện với Vương Bá Hành, Vương Bá Hành rất nhanh liền bị bệnh phải từ chức. Vương Bá Hành là thính trưởng thính công an tỉnh Bình Hải, thường ủy tỉnh Bình Hải, theo tuổi của y thì vốn cũng chẳng còn được mấy tháng nữa, hiện tại về hưu trước hạn, không có ai cảm thấy bất ngờ. Lịch sử chứng minh, bất kỳ cán bộ nào sau khi từ chức, rất nhanh sẽ mờ dần khỏi tầm mắt của người ta, đại đa số người, đặc biệt là quan viên trong thể chế, đều chú ý rốt cuộc là ai sẽ thay thế vị trí của y?

Vị trí của Vương Bá Hành chắc không có quá nhiều nghi vấn, lúc trước Cao Trọng Hòa được điều từ tỉnh Vân An tới Bình Hải, chính là để chuẩn bị thay thế Vương Bá Hành, khi ở tỉnh Vân An, thành tích công tác kiệt xuất là một phương diện, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, quan hệ cá nhân của y và bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương rất tốt, rất được bí thư Kiều tín nhiệm.

Biến động của một vị trí sẽ không chỉ là thay đổi bổ khuyết đơn thuần, mà sẽ liên quan tới một đám người, Cao Trọng Hòa tiếp nhận vị trí của Vương Bá Hành. Công tác của y cũng cần phải có người đi làm thay, các loại dấu hiệu cho thấy, Vinh Bằng Phi đã trở thành nhân tuyển tất nhiên, lúc trước Vinh Bằng Phi và cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh cùng được đề cử làm phó thính trưởng thính công an, có điều Đường Hưng Sinh bởi vì âm mưu bị bại lộ, vào thời khắc cuối cùng đã bỏ trốn ra nước ngoài, mà Vinh Bằng Phi do duyên cớ đứng đội mà bị Kiều Chấn Lương phủ quyết, Cao Trọng Hòa phù chính, khi thảo luận chọn người làm phó thính trưởng, Tống Hoài Minh tất nhiên lại ra sức đề cử lão bằng hữu của mình là Vinh Bằng Phi, có lẽ là trong thời kì là phi thường, đề nghị lần này của y đặc biệt thuận lợi, Kiều Chấn Lương không hề cân nhắc nhiều đã gật đầu đồng ý, năng lực của Vinh Bằng Phi mấy vị lãnh đạo tỉnh đều thấy rõ, toàn bộ thuận lợi thông qua.

Đỗ Thiên Dã tuy rằng vừa nhận được tin tức , nhưng thảo luận liên quan tới chuyện này đã tiến hành được mấy ngày, Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên, nói: "Doanh trại là sắt, binh lính là nước chảy, tôi cuối cùng cũng hiểu được đạo lý này, tiễn thị trưởng Tần, tiễn Trương Dương, giờ lại sắp phải tiễn đồng chí Bằng Phi rồi."

Vinh Bằng Phi là lần đầu tiên nghe thấy tin tức này, mặc dù ở sau khi Vương Bá Hành xảy ra chuyện, y cũng có dự cảm về phương diện này, nhưng y cũng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, Vinh Bằng Phi cầm chén rượu lên, nói: "Chỉ là đồn đại thôi mà, bí thư Đỗ cũng đừng coi là thật."

Đỗ Thiên Dã lại xác nhận: "Không phải lời đồn, tôi đã nhận được điện thoại của tỉnh lý, đã xác nhận chuyện này rồi, bộ tổ chức của tỉnh rất nhanh sẽ tìm anh nói chuyện. Nói thật, tôi thực sự không nỡ để anh đi."

Trương Dương nói: "Nước chảy về chỗ thấp, người thì đi lên cao, bí thư Đỗ anh cũng không thể chỉ cho mình thăng quan, nhẫn tâm nhìn các huynh đệ giẫm chận tại chỗ được." Những lời này cũng chỉ có thằng ôn hắn mới dám nói.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Vớvẩn, tôi cản trở tiền trình của cậu bao giờ?"

Tần Thanh nói: "Xem ra chúng ta phải chúc mừng cục trưởng Vinh rồi."

Tô Tiểu Hồng cũng nâng chén lên theo.

Đỗ Thiên Dã thở dài nói: "Nhìn các vị từng người rời đi, sâu trong lòng tôi thật sự rất buồn."

Trương Dương cợt nhả nói: "Anh đừng thương cảm như vậy, không phải còn có chị Hồng ở lại căn cứ địa Giang Thành cùng anh sao?" Người nói vô tâm, người nghe cố ý, loại người từng trải như Tô Tiểu Hồng cũng bị hắn nói cho đỏ mặt, Đỗ Thiên Dã tức giận trợn trừng mắt lên: "Cậu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."

Tô Tiểu Hồng cũng gắt: "Trương Dương, cậu đừng có ăn nói bậy bạ, tôi cũng không dám đánh đồng với bí thư Đỗ dâu, trăm ngàn lần đừng làm ảnh hưởng tới hình tượng quang huy của anh ta."

Cái gì gọi là có tật giật mình, đôi vợ chồng này chính là như vậy, Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng trong lòng biết rõ, giữa hai người bọn họ có một số chuyện không thể để cho người ngoài biết, từ cái đêm cuồng loạn hôm đó, hai người hoàn toàn không nhắc lại chuyện này nữa, vẫn đối xử với nhau như bình thường, thường ngày coi nhau như bạn bè, hai người đều là người thành niên, đều rất lí trí đối diện với chuyện này, đều coi chuyện này như một sai lầm mĩ lệ, nhưng một câu vô ý của Trương Dương lại khiến tim của hai người đập thình thịch.

Trương Dương cười ha ha, tai thằng ôn này quá thính, cho dù Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng che giấu có giỏi hơn nữa, nhưng tim bọn họ đột nhiên đập mạnh hơn là để lộ dấu vết, trong lòng Trương đại quan nhân thầm kinh ngạc, không thể nào, Tô Tiểu Hồng thật sự là tòm tèm với Đỗ Thiên Dã ư?? Cân nhắc cẩn thận một chút, một người là si nam, một người là oán nữ, hai người đều thuộc lại cấp bậc này, bất kể là trên tâm lý hay là trên sinh lý đều tồn tại trống rỗng và tịch mịch tương đương, nếu an ủi lẫn nhau một chút cũng coi như là bình thường.

Nói đùa cũng phải phân rõ đối tượng, nếu giữa Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng không có chuyện gì thì nói đùa còn được, nhưng nếu giữa bọn họ thật sự có gì đó ám muội, có một số lời không thể nào nói loạn được, Trương Dương sau khi phát hiện chuyện này, lập tức bắt đầu lưu ý, suy bụng ta ra bụng người, nếu Đỗ Thiên Dã ở trước mặt mọi người nói đùa hắn và Tần Thanh, hắn khẳng định cũng không chịu nổi Trương Dương cười nói: "Bí thư Đỗ, ngài nếu thực cảm thấy mất mát, hay là lại điều tôi từ Nam Tích về vậy, có điều có tiền đề, anh phải giải quyết chuyện lên cấp phó thính cho tôi." Hắn là cố ý nói vậy, biết rõ là không thể, mục đích chính là để làm bầu không khí thêm sôi nổi, đồng thời di dời sức chú ý của mọi người, hóa giải sự xấu hổ vừa mới mang tới cho Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng.



Đỗ Thiên Dã cười nói: "Thằng ôn cậu đúng là không biết trời cao đất rộng thế nào cả? Phó thính ư? Cậu vừa mới được phê duyệt thành chính ban, thật thà làm mấy năm đi, tự hài lòng đi, cậu còn trẻ như vậy đã lên tới vị trí này, cán bộ trẻ tuổi mà có thành tựu giống như cậu ở toàn Trung Quốc chúng ta cũng không thấy được nhiều đâu."

Trương Dương nói: "Tôi đã hai mươi bảy rồi! Hai mươi bảy mới là chính ban, Lâm nguyên soái người ta mười chín tuổi đã là tướng quân rồi."

"Cam La chẳng phải mười hai tuổi đã bái tướng ư? Nếu là ở thời hiện tại đã là thủ tướng quốc gia rồi, cậu có bản sự đó không?"

Trương đại quan nhân bị Đỗ Thiên Dã mắng cho một trận, hắn bưng chén rượu lên, nói: "Cái đó, năng lực công tác thì tôi không dám nói, nếu lấy tửu lượng để luận chức quan, cho tôi vị trí của Cam La tôi cũng có thể đảm nhiệm."

Vinh Bằng Phi cười ha ha, nói: "Lời này tôi tin, mặc kể moi người có tin hay không, nhưng tôi thì tin!"

Tần Thanh cười khúc khích: "Tôi cũng tin!"

Tối nay mục đích chủ yếu ăn cơm cùng nhau chính là vì Trương Dương, thấy Trương Dương cuối cùng đã đã khôi phục lại được chút sinh khí, tinh khí thần ngày xưa dần dần về lại trên người hắn, mỗi người đều cảm thấy cao hứng từ tận từ đáy lòng.

Khi nhóm người này tụ lại một chỗ, đề tại chủ yếu vẫn không rời khỏi công tác, vấn đề mà Đỗ Thiên Dã hiện tại cần đối mặt không ít, lần này tập đoàn lợi ích lấy Từ Quang Nhiên cầm đầu của Nam Tích ngã ngựa, đối với Giang Thành cũng có tác động nhất định, thay đổi trên nhân sự chỉ là một trong số đó, còn có một chuyện khiến Đỗ Thiên Dã rất đau đầu, Vương Quân Dao ở núi Thanh Đài đầu tư thành phố điện ảnh giải trí quốc tế, bởi vì Vương Quân Dao đột nhiên tử vong, hạng mục đầu tư nhất thời gác lại, hiện tại xây dựng các phương diện đang trên đường tiến hành, không thể cứ vậy mà vứt đi được, Đỗ Thiên Dã là người lãnh đạo số một của Giang Thành, phải giải quyết vấn đề đến tiếp sau của thành phổ điện ảnh này, gã nhắc tới chuyện này, cảm thán nói: "Thành phố giải trí điện ảnh hiện đại hoá mà Vương Quân Dao đầu tư, bất kể quy mô hay là ngạch đầu tư đều khơi dòng lịch sử Bình Hải, nếu không nhắc đến vấn đề cá nhân của Vương Quân Dao, hạng mục này sau khi xây xong, du lịch văn hóa mà chúng ta tạo ra xoay quanh núi Thanh Đài trên cơ bản đã thành hình, nhưng hiện tại cái chết của cô ta khiến tất cả đã trở thành mờ mịt, những ngày nay tôi một mực đều bận rộn vì chuyện này, mọi người nếu như gặp được thương nhân có hứng thú đầu tư vào phương diện này thì giới thiệu cho tôi nhé."

Tuy là nói vậy, nhưng người có thực lực tiếp nhận quầy hàng này không nhiều, Đỗ Thiên Dã cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, mọi người đều là bạn bè, nói ra những việc khiến mình phiền lòng, áp lực tâm lý cũng sẽ giảm nhẹ đi một chút.

Trương Dương nói: "Được, tôi sẽ lưu ý giúp anh."

Khi rời khỏi Ngưu Mễ chi Hương mới là tám giờ tối, Đỗ Thiên Dã đi trước, Vinh Bằng Phi nói với Trương Dương: "Đừng đi vội, bọn Khương Lượng đều ở quán đồ nước sông Giang đợi cậu đó."

Trương Dương nói: "Mấy ngày nay uống không ngừng, ông thật sự coi tôi là hạng giá áo túi cơm à?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tửu lượng của cậu là cấp thủ tướng cơ mà, cậu thì sợ ai?" Y nói với Tần Thanh: "Thị trưởng Tần, cùng đi đi?"

Tần Thanh vốn hi vọng sau khi ăn cơm xong có thể có chút không gian riêng tư với Trương Dương, nhìn nhìn tình hình này, tối nay khó mà đạt được nguyện vọng, cô ta cười nói: "Thôi, cha tôi còn đang ở nhà chờ tôi."

Trương Dương nói: "Cùng đi đi, một đám đàn ông chúng tôi uống rượu cùng nhau rất vô vị, có đóa hoa hồng là thị trưởng Tần vừa hay có thể làm nền cho đám lá xanh chúng tôi.

Tần Thanh không nhịn được cười nói: "Sao nói thế nào cũng là đạo lý của cậu thế, được, tôi sẽ tới ngồi, dẫu sao thì chỗ đó cách nhà tôi cũng không xa." Tần Thanh là nói thật, quán đồ nướng sông Hán cách nhà cô ta chỉ mất có lộ trình mười phút đi bộ, chủ yếu là cô ta cũng muốn ở với Trương Dương thêm một chút.

Có điều Tần Thanh không ngờ tối nay mình không phải là đóa hoa hồng duy nhất, khi bọn họ tới quán đồ nướng sông Giang, vừa vào cửa thì gặp Từ Nhã Bội và Hải Lan cũng vừa mới tới đây. Hai người bọn họ đi dạo cả buổi chiều, Từ Nhã Bội đề nghị đến đây ăn cơm, không ngờ lại gặp Trương Dương.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm sao khéo thế, cười ha ha đi tới: "Ôi, thật khéo quá đi, các cô cũng tới đây ăn cơm à?"

Hải Lan nhìn thấy Trương Dương, lại nhìn thấy Tần Thanh, lập tức đoán được là có chuyện gì, cô ta mỉm cười nói: "Em mới từ Hongkong về , cùng Nhã Bội đi dạo phố, đi đến đây liền ghé vào ăn cơm."

Từ Nhã Bội biết Vinh Bằng Phi, bước lên chào một tiếng chú Vinh, cô ta là xưng hô từ phía cha cô ta.

Vinh Bằng Phi cười nói: "Nếu đã gặp nhau thì cùng ăn đi, sảnh Nhật Nguyệt!"

Ông chủ Lý Thừa Kiền nhìn thấy Trương Dương tới, vội vàng ra đón: "Chủ nhiệm Trương, ngài đúng là khách quỷ! Nghe nói ngài tới Nam Tích được thăng chức, hôm nay áo gấm về quê à?"

Trương Dương cười nói: "Đi ra ngoài lâu như vậy rồi, suốt ngày chỉ nhớ tới thịt nướng ở chỗ ông, ăn ở chỗ khác thấy chẳng ra làm sao cả."

Lý Thừa Kiền nói: "Được, vậy để tôi mời khách."

Trương Dương nói: "Không cần, Khương Lượng bọn họ đã an bài rồi."

Lý Thừa Kiền nói: "Lát nữa tôi sẽ mang tới cho các anh mấy món đặc biệt."

Tần Thanh chủ động chào hỏi với Hải Lan, Hải Lan cũng biết quan hệ giữa Tần Thanh và Trương Dương, Tần Thanh cũng biết Hải Lan, có điều hai cô tiếp xúc cũng không nhiều lắm, hai người bọn họ có điểm giống nhau, đối với Trương Dương đều là kiểu hiến dâng cam tâm tình nguyện, căn bản không cần kết quả gì, danh phận gì, trên tình cảm nhìn rất thấu triệt, cũng rất thành thục. Hải Lan nói: "Chào Thị trưởng Tần, về đón năm mới à?"

Tần Thanh mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đừng có gọi theo chức nữa, như vậy thì xa lạ lắm, trước đây tôi thường xem tiết mục mà cô chủ trì."

Hải Lan nói: "Thị trưởng Tần còn nhớ à? Trước đây khi tôi còn ở đài truyền hình Giang Thành, từng làm một bài tin tức về chị."

Tần Thanh cười cười gật đầu, khi đó, cô ta còn ở Giang Thành đảm nhiệm chức bí thư đoàn. Thoáng cái đã qua mấy năm rồi, hiện giờ cô ta đã trở thành thị trưởng thành phố Lam Sơn, mà Hải Lan cũng tới Hongkong, trở thành phóng viên nổi trội của đài truyền hình Thiên Không Hongkong.

Tần Thanh nói: "Tôi chắc là lớn tuổi hơn cô, gọi tôi là chị Thanh đi!" Thật ra Tần Thanh cũng không cần phải nói như vậy, nhưng ở trước mặt Trương Dương nói ra câu này, ít nhiều đều có mấy phận hàm nghĩa ý vị sâu xa, người khác tất nhiên là không phát giác ra điều gì, nhưng trong lòng Trương Dương lại trở nên kích động, Tần Thanh chắc không phải cố ý dùng phương thức này để nói cho hắn biết rằng cô ta đã chấp nhận Hải Lan chứ?

Hải Lan đối với Tần Thanh tất nhiên là không bài xích, trong lòng cô ta, cô ta chưa bao giờ bài xích bất kỳ một nữ hài tử nào ở bên cạnh Trương Dương, cái này có liên quan với những gì mà của cô ta đã trải qua.

Bọn họ cùng nhau tới sảnh Nhật Nguyệt. Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch đều, đây, Tần Bạch nhìn thấy chị gái cũng tới, kinh hỉ nói: "Chị, chị cũng đến à!"

Tần Thanh cười cười ngồi cùng với em trai, Từ Nhã Bội nói: "Hôm nay có nhiều người quá, biết vậy tôi gọi cả anh trai tôi tới."

Trương Dương nói: "Vậy thì gọi cả anh ta tới đi, năm mới mọi người cùng nhau tề tụ, vui vẻ một chút..."

Khương Lượng vội vàng đi an bài, quán thịt nướng sông Giang không chỉ có thịt nướng, đồ ăn đông bắc làm cũng khá ngon, Lý Thừa Kiền biết những người này đều là khách quý, tối nay cũng tự mình xuống bếp làm đồ ăn.

Thức ăn vừa được đưa lên thì Từ Á Uy đến, gã cũng không tới một mình, đi cùng với gã còn có vợ chưa cưới của gã, cô gái Nhật Bản Đằng Nguyên Mĩ Sa, mặt mày rất thanh tú, tiếng Trung Quốc cũng nói rất lưu loát.

Trương Dương cười nói: "Được đấy, đúng là thuyền trưởng có khác, ngay cả tìm đối tượng cũng vượt qua biên giới."

Mọi người đều bật cười, Đằng Nguyên Mĩ Sa rất dễ đỏ mặt, nghe Trương Dương trêu, mặt lập tức đỏ bừng lên, Từ Nhã Bội rất bảo vệ vị chị dâu tương lai này, lập tức kháng nghị: "Trương Dương, chị dâu tôi da mặt mỏng, anh đừng trêu chị ấy."

Từ Á Uy rất rộng rãi, gã cười nói: "Sợ gì, là bạn của nhau cả mà." Nói xong gã lại cười nói với Vinh Bằng Phi: "Chú Vinh, lời này của cháu không bao gồm chú đâu."

Vinh Bằng Phi cười nói: "Cậu đừng có luôn miệng gọi tôi là chú, không sợ chê tôi già à?"



Từ Á Uy nói: "Cháu cũng muốn gọi chú là anh Vinh lắm, nhưng lão gia tử nhà cháu không cho, ông ấy xưng huynh gọi đệ với chú, cháu mà gọi chú là anh, bối phận chẳng phải là loạn hết cả lên sao.

Mọi người ngồi đây đều cười rộ lên.

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi lại rất thích ở cùng với những người trẻ tuổi các cậu, khi ở cùng các cậu, tôi cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều. Y nâng chén, nói: "Nào, chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!"

Mọi người cùng nhau hưởng ứng.

Từ Á Uy uống xong chén rượu này, liền tranh rót đầy rượu cho mọi người, gã nâng chén nói: "Cục trưởng Vinh, cháu nghe cha cháu nói rằng chú sắp thăng chức rồi!"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tin tức truyền đi nhanh thật, ngài mai tôi sẽ hỏi bộ trưởng Từ, sao lại đem chuyện này nói ra với người nhà, mà không nói trước với tôi." Câu này của y chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận chuyện mình sắp thăng chức.

Trương Dương và Tần Thanh đã biết chuyện này, bọn họ đương nhiên không cảm thấy bất ngờ. Nhưng Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch đều chỉ vừa nghe nói tới chuyện này, bọn họ đều là người trong hệ thống công an, biến động chức vụ của Vinh Bằng Phi có quan hệ rất lớn với bọn họ, ai nấy đều có chút kinh ngạc nhìn Vinh Bằng Phi, Khương Lượng nói: "Cục trưởng Vinh, chuyện này là thật à? Ngài sắp tới tỉnh thính ư?" Thật ra gần đây chuyện Vinh Bằng Phi được điều tới thính tỉnh đồn đại rất rộng, chỉ có điều chưa được chứng thực mà thôi.

Chuyện đã đến nước này, Vinh Bằng Phi cũng không cần phải tiếp tục phủ nhận, y gật đầu, nói: "Không sai, đã được xác định rồi, sau tết không lâu tôi sẽ tới tỉnh thính công tác!"

Khương Lượng nói: "Vậy phải chúc mừng cục trưởng Vinh rồi." Ngoài miệng thì nói chúc mừng, nhưng trong lòng thì lại rất buồn, dẫu sao thì có thể gặp được một vị lãnh đạo coi trọng mình không phải là dễ dàng, nghe nói Vinh Bằng Phi sắp đi, trong lòng Khương Lượng sinh ra cảm giác mất mát cũng là điều khó tránh khỏi. Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch cũng vậy. Nhưng mà trong lòng mỗi người đều hiểu được, thăng chức đối với Vinh Bằng Phi mà nói là chuyện sớm hay muộn, bọn họ là cấp dưới tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn phải chúc mừng vị lãnh đạo này.

Vinh Bằng Phi cũng không nỡ rời khỏi Giang Thành, trong lúc y nhậm chức ở Giang Thành, có được thành tích không nhỏ, mà những thành tích này có được cũng là nhờ những bộ hạ này ủng hộ toàn lực, Vinh Bằng Phi nói: "Bất kể chúng ta tới cương vị công tác nào, điều đầu tiên phải nghĩ tới là chức trách của mình, làm công tác là phải xứng đáng với nhân dân, xứng đáng với lương tâm của mình.”

Tần Thanh uống mấy chén rồi đi trước, có Tần Bạch ở đây tất nhiên không cần Trương Dương tiễn cô ta.

Gặp phải đám người Khương Lượng này, rượu khẳng định là phải uống đến tận hứng, Từ Á Uy nói: "Nhân dịp mọi người đều có mặt, tôi trước tiên xin được nói một chuyện."

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Từ Á Uy, Từ Á Uy nắm tay Đằng Nguyên Mĩ Sa, nói: "Tôi và Mĩ Sa đã quyết định kết hôn rồi, vào ngày mùng một tháng năm năm nay."

Trương Dương bật cười ha ha: "Chúc mừng, xem ra tối nay chúng ta là song hỷ lâm môn!"

Từ Á Uy nói: "Tôi sở dĩ nói chuyện này ra trước là bởi vì các anh đều là anh em của tôi, mùng một tháng năm là ngày cao điểm của đám cưới, tôi hiện tại thông tri trước là để đảm bảo các anh đều có mặt."

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Được, tôi nhất định sẽ tới tham gia hôn lễ của cậu."

Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong ở ngay Giang Thành tất nhiên là không có vấn đề gì.

Trương Dương nói: "Tôi cũng không thành vấn đề, sẽ đến trước mồng một tháng năm, có điều tôi muốn làm phù rể!"

Từ Á Uy cười nói: "Quyết định vậy đi, tôi sẽ cho anh một cô gái Nhật Bản cực xinh làm phù dâu!"

Cả đám người cùng cười rộ lên, Từ Nhã Bội không khỏi cười nói: "Anh, điều kiện này rất có sức dụ hoặc, em \thấy Trương Dương nhất định sẽ tới đấy."

Hải Lan cũng cười khanh khách nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Ở trong lòng các người, tôi háo sắc như vậy à?"

Không có ai trả lời Trương Dương vấn đề nầy, nhưng mỗi người đều dùng ánh mắt khẳng định để trả lời.

Trương đại quan nhân thở dài, nói: "Thói đời này làm quân tử cũng không dễ dàng gì, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi chỉ chẳng qua là muốn làm quân tử, nhưng bị các cậu hiểu lầm là háo sắc, trời đất chứng giám, tôi phải nói lý với ai đây?"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Cậu trước giờ chẳng bảo giờ nắm được lý cả..." Còn chưa nói xong thì di động đổ chuông, y bắt máy, nói vài câu rồi đưa cho Trương Dương: "Tìm cậu đấy!"

Trương Dương ngây ra, ai mà giỏi thế? Tìm mình không ngờ lại gọi cho Vinh Bằng Phi? Chẳng lẽ là Đỗ Thiên Dã? Trương Dương cầm lấy điện thoại, trong điện thoại truyền một giọng nói nữ: "Trương Dương à, đúng là cậu ư?"

Trương Dương lập tức nhận ra giọng của Liễu Ngọc Oánh, hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, chẳng trách Liễu Ngọc Oánh lại tìm được mình, vợ chồng Tống Hoài Minh có quan hệ cá nhân rất tốt với Vinh Bằng Phi, Liễu Ngọc Oánh gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi, chỉ là bảo y giúp tìm Trương Dương, không ngờ Vinh Bằng Phi lại vừa khéo đang ngồi uống rượu với Trương Dương.

Sau khi Trương Dương ra cửa mới hỏi: "Dì Liễu, sao lại là di? Tìm cháu có việc gì à?"

Liễu Ngọc Oánh thở dài, nói: "Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, mấy ngày nay tôi gọi điện thoại cho cậu mãi mà không được, tôi sắp lo đến chết rồi."

Trương Dương an ủi bà ta: "Dì Liễu, dì đừng gấp, có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu xem xem có thể giúp được gì hay không?"

Liễu Ngọc Oánh lại thở dài, nói: "Tiểu Tân sinh được mấy ngày rồi, nhưng thủy chung sốt nhẹ không hết, bệnh vàng da trên người rất nghiêm trọng, bác sĩ trị liệu mấy ngày rồi mà vẫn không có chuyển biến tốt, tôi sợ đến sắp chết rồi." Nói xong Liễu Ngọc Oánh lại nức nở.

Trương Dương nghe vậy mới hiểu Liễu Ngọc Oánh tìm hắn là vì chuyện con trai của bà ta và Tống Hoài Minh. Hắn nói khẽ: "Dì Liễu, dì đừng lo, cháu sáng mai sẽ tới Đông Giang, cháu sẽ đến khám cho nó."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi một mực tìm cậu, nhưng điện thoại của cậu không gọi được, về sau nghe nói cậu tới Giang Thành cho nên mới thử gọi điện thoại cho Bằng Phi để hỏi thăm, không ngờ thật sự tìm được cậu rồi."

Trương Dương nói: "Dì Liễu, cháu sáng mai sẽ tới Đông Giang đúng giờ, dì hiện tại vẫn ở bệnh viện à?"

Liễu Ngọc Oánh nói chỗ ở của mình cho Trương Dương, lại dặn Trương Dương nhất định phải đến sớm một chút, nói xong mới gác máy. Liễu Ngọc Oánh vừa bỏ điện thoại xuống thì Tống Hoài Minh bước vào, y vừa từ phòng bệnh khoa nhi đến đây. Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy trượng phu, có chút kích động cầm tay y, nói: "Hoài Minh, em tìm được Trương Dương rồi!"

Tống Hoài Minh hơi ngẩn ra, y vỗ vỗ mu bàn tay vợ, đắp chăn lại cho bà ta rồi ôn nhu nói: "Em đừng kích động, cứ từ từ mà nói."

Liễu Ngọc Oánh lúc này mới nói chuyện mình làm thế nào mà tìm được Trương Dương, rưng rưng nước mắt bảo: "May quá, Tiểu Tân được cứu rồi, Trương Dương đã đáp ứng em, sáng ngày mai cậu ấy sẽ tới Đông Giang."

Tống Hoài Minh cũng biết rõ y thuật của Trương Dương, nghe nói Trương Dương sẽ tới, trong lòng cũng như trút được gánh nặng, y nói khẽ: "Trương Dương gần đây cũng gặp không ít chuyện, Ngọc Oánh, có lẽ chúng ta không nên làm phiền hắn."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hoài Minh, em thật sự là bất đắc dĩ mà, tiểu Tân nhiều ngày rồi vẫn sốt nhẹ không khỏi, những bác sĩ này nói thì nghe rất dễ dàng, nhưng phương pháp trị liệu của bọn họ căn bản là vô dụng, trừ Trương Dương ra, em thật sự không biết nên tin ai?"

Tống Hoài Minh gật đầu, Trương Dương tới đây cũng tốt, nhân cơ hội lần này hắn tới, mình nói chuyện nghiêm túc với hắn. Không chỉ bởi vì đứa con trai vừa ra đời, cũng là vì đứa con gái ở Mỹ nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook