Chương 54: Thế nào là dã man
Thạch Chương Ngư
10/03/2013
Đối với thằng nhãi Tống Thụ Thành, Trương Dương cũng khôn khéo lựa chọn phương pháp sử lý lạnh, bởi vậy mới không biểu lộ chút động thái nào cứ mặc hắn muốn làm gì thì làm. Điều này khiến Tống Thụ Thành vô cùng đắc ý, cho rằng mình có thể dùng cường thế triệt để chèn ép Trương Dương, khiến thằng nhãi con này biết sợ mà nghe lời. Nhưng hắn nào có biết, Trương Dương đã cầm chắc phương pháp đối phó với hắn, trong mắt Trương Dương, cái loại tiểu nhân bỉ ổi này không đáng làm đối thủ.
Tuy rằng An lão vẫn chưa có chính thức ký kết hợp đồng đầu tư vào ngành du lịch ở núi Thanh Thai, nhưng những hoạt động thương mại đầu tiên cũng đã bắt đầu rục rịch hoạt động. Lần này bên phía An lão cử đến một đoàn khảo sát viên người Hồng Kông, dẫn đầu đoàn vẫn là An Ngữ Thần. Gã đạo diễn Vương Chuẩn lần trước bị đánh ở trên thôn Thanh Hà cũng có mặt trong đoàn khảo sát lần này.
Tuy rằng lần trước tới huyện Xuân Dương không được suôn sẻ cho lắm, thế nhưng phong cảnh tuyệt mỹ của núi Thanh Tha lại tạo cho Vương Chuẩn một ấn tượng khá sâu. Vương Chuẩn vốn là nhân viên của Hãng phim Long Thịnh, mà An lão lại là đại cổ đông. Chẳng là hãng phim đang dự định quay một bộ phim võ hiệp, định lấy bối cảnh ở rừng Cửu Trại Câu, thế nhưng núi Cửu Trại Câu lại đóng cửa truy tu bảo dưỡng rừng, muốn quay tiếp thì phải đợi khá lâu. Sau lần từ núi Thanh Thai về, Vương Chuẩn liền nảy ra sáng kiến là sao không lấy luôn bối cảnh của rừng núi Thanh Thai cho bộ phim? Ý kiến của hắn vừa được đưa ra liền được ban lãnh đạo hãng phim phê chuẩn, dù sao tới nơi này quay phim, phí tổn sẽ giảm đi không ít. Hơn nữa An lão cũng đã có lời nhờ vả bọn họ chụp một bộ ảnh về cảnh quan rừng núi Thanh Thai để quảng bá cho khu du lịch sắp xây của hắn, một chuyện vẹn cả đôi đường như vậy, hãng phim Long Thịnh mới quyết định chọn bối cảnh bộ phim là núi Thanh Thai.
Đoàn khảo sát lần này gồm bảy người năm người là của bên hãng phim Long Thịnh, còn một người là của An lão cử tới khảo sát địa hình núi Thanh Thai. Vẫn như lần trước, lần này vẫn là An Ngữ Thần dẫn đầu đoàn khảo sát tới Xuân Dương.
Đoàn khảo sát lần này không giống như những lần ngầm khảo sát của An lão trước kia, bởi vậy An lão mới đánh tiếng báo cho đám lãnh đạo cao tầng Xuân Dương biết lịch trình của đoàn. Huyện Xuân Dương cũng cực kỳ coi trọng chuyện lần này, bởi vậy mới đặc biệt phái người tới tận sân bay Nam Bình ở thành phố Giang Thành đón đoàn khảo sát.
Tống Thụ Thành được lên chức chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển huyện, hiển nhiên hắn phải đích thân tới sân bay Giang Thành đón đoàn khảo sát từ bên Hồng Kông tới. Đi theo còn có Vu Tiểu Đông với lái xe Lương Tại Hòa.
An Ngữ Thần vừa xuống sân bay lại không thấy thằng nhãi Trương Dương tới đón, khuôn mặt xinh đẹp cũng trầm xuống. Thực ra nàng ta không phải là nhớ thương gì tới thằng nhãi kia, mà ngược lại, thằng nhãi đê tiện này làm nàng cực kỳ không vừa mắt. Tuy rằng lần trước hắn có ra tay cứu mình, nhưng An Ngữ Thần lại cho rằng nếu như không phải vì đánh nhau với hắn, thì bình xịt chữa bệnh hen của mình cũng sẽ không bị rơi mất. Bởi vậy nàng cũng chẳng có một chút gì gọi là cảm kích, mà trái lại, nàng lại càng hận Trương Dương hơn. Loại tiểu nha đầu ngang ngạnh chuyên lấy oán báo ơn này cũng là dạng hiếm thấy.
Tống Thụ Thành tươi cười niềm nở tiến lên đón: “Hoan nghênh An tiểu thư tới. Ta là chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển huyện, đại biểu các cấp lãnh đạo huyện Xuân Dương gửi tới các vị lời chào trân trọng nhất!” Hắn vừa cười vừa cuống quít bắt tay từng người một trong đoàn khảo sát.
Gã tài xế Lương Tại Hòa ở phía sau thì cứ vỗ tay không ngừng, hắn cứ như sợ người ta không thèm chú ý đến mình vậy.
An Ngữ Thần cũng chẳng thèm để ý tới Tống Thụ Thành, liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt đeo kính râm lên.
Hai tay Tống Thụ Thành vẫn giữ nguyên ở trên không, khuôn mặt già nua của lão cũng vì xấu hổ mà đỏ bừng lên. Đang không biết xử sự ra sao thì lại thấy tiếng vỗ tay của Lương Tại Hòa phía sau càng to hơn, hắn quay đầu lại, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lương Tại Hòa, lòng thầm chửi rủa thằng nhãi con ngu ngốc này, ông đây còn chưa đủ mất mặt nữa hay sao mà còn vỗ với chả tay! Nghệ thuật vỗ mông ngựa cũng đâu phải đơn giản, nếu như nắm bắt sai thời cơ thì nịnh hót sẽ chuyển thành chế nhạo, mà Lương Tại Hòa lúc này lại nằm ở trường hợp thứ hai.
An Ngữ Thần lạnh lùng nói: “Tại sao Trương Dương lại không tới đón bọn ta?”
Tống Thụ Thành vừa nghe thấy tên thàng nhãi Trương Dương kia, trong lòng liền hiểu rõ. Phải chăng thằng nhãi con này trước mặt An tiểu thư đã nói xấu bôi nhọ danh dự mình? Nếu không tại sao nàng ta lại có thái độ lạnh nhạt tới như vậy? Tống Thụ Thành hay có thói quen lúc nào cũng tưởng mình là thứ quan trọng, lại hay ra vẻ mình là người thông minh nên lúc nào cũng cho mình suy nghĩ chính xác. Hắn cười nói: “Chẳng là tiểu Trương chủ nhiệm đang chờ các vị ở huyện Xuân Dương!”
Vu Tiểu Đông lúc này mới tiến lên tặng hoa cho từng người của đoàn đại biểu. An Ngữ Thần cũng vui vẻ nhận một bó hoa tươi từ tay nàng ta, nhưng sau đó lại lạnh lùng bỏ đi trước tiên. Huyện ủy cũng phái tới mấy gã thương nhân biết tiếng Quảng Đông, chủ yếu nhằm mục đích để bọn họ trao đổi công việc với đoàn khảo sát lần này. Chỉ có mình An Ngữ Thần vẫn mặt hoa lạnh lùng nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Cũng vì lúc nãy bị tiểu nha đầu An Ngữ Thần kia làm bẽ mặt một trận nên Tống Thụ Thành thấy xấu hổ nên không có ý định tới lui với đám người Hồng Kông này. Ngược lại với Tống Thụ Thành, Vu Tiểu Đông thì lại nói chuyện cực kỳ ăn ý với Vương Chuẩn. Còn Vương Chuẩn thấy vóc người Vu Tiểu Đông cũng khá chuẩn, lại định giở cái thói cũ ra, nói bóng gió muốn chụp vài kiểu ảnh làm kỷ niệm.
Từ Giang Thành chạy tới Xuân Dương cũng đã là xế chiều rồi, huyện ủy cũng đặc biệt chuẩn bị chỗ nghỉ cho đoàn khảo sát ở khách sạn Minh Châu. Hơn hết, buổi tiệc chào mừng đoàn khảo sát Hồng Kông lại là ở phòng Tứ Hải là phòng lớn nhất của nhà hàng Kim Khải Việt. Vừa đặt chân tới khách sạn Minh Châu là Tống Thụ Thành liền kéo Vu Tiểu Đông sang một bên, kêu nàng ta gọi điện bảo Trương Dương mau mau tới đây tiếp đãi đoàn khảo sát.
Vũ Tiểu Đông cũng lĩnh mệnh gọi điện về ủy ban nhân dân xã, nhưng Trương Dương lại không có ở đó. Chẳng còn cách nào khác, nàng cũng đành phải báo lại cho Tống Thụ Thành biết.
Tống Thụ Thành nóng ruột vò đầu bứt tóc, tuy mới gặp mặt nhưng hắn cũng biết vị An tiểu thư này là thuộc dạng khó phụ vụ. mà vừa rỗi lại chót nói thằng nhãi Trương Dương đã chờ sẵn ở đây, hơn nữa vấn đề liên quan tới khoản đầu tư của An lão, lỡ như có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Sáu giờ tối, Tống Thụ Thành tới đón đoàn khảo sát người Hồng Kông tới nhà hàng Kim Khải Việt ăn uống. Lúc tới nơi, Vu Tiểu Đông lại thấy chiếc xe jeep của tiểu Trương chủ nhiệm cũng đang đỗ ở trong bãi xe. Nàng ta tò mò đi vào đại sảnh nhỏ giọng hỏi cô tiếp viên bàn lễ tân: “Phó chủ nhiệm Trương Dương ban kế hoạch đầu tư và phát triển cũng ở đây sao?”
Nữ tiếp tân kia dường như rất quen thuộc với Trương Dương, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Trương chủ nhiệm buổi trưa ăn cơm ở đây, còn từ chiều thì đã đi đánh mạt chược rồi!”
Vu Tiểu Đông cắn cắn môi dưới, đang phân vân không biết có nên nói chuyện này cho Tống Thụ Thành biết không. Cẩn thận suy nghĩ một hồi liền quyết định bỏ đi, coi như chưa hề biết chuyện gì. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, việc gì phải đi trêu chọc tới người ta.
Trương Dương cũng không biết có đoàn khảo sát từ Hồng Kông tới Xuân Dương. Trên thực tế từ lúc Tống Thụ Thành lên nhận chức chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển của huyện, hắn cũng đã vạch rõ giới tuyến với Trương Dương. Trương Dương cũng chẳng muốn nhìn mặt lão già kia, bởi vậy cũng lười chẳng thèm tới ban kế hoạch đầu tư và phát triển, chính vì thế mà ban kế hoạch phát triển và đầu tư thời gian này cũng coi như là bình yên, chưa xảy ra tình trạng nội bộ tranh chấp đấu đá lẫn nhau.
Hiện giờ ban kế hoạch đầu tư và phát triển huyện Xuân Dương cũng chẳng khác trước là mấy, ngoại trừ việc nhân viên tăng thêm vài ba người, và đổi vị tân chủ nhiệm mới. Chỉ đến khi An lão chính thức tuyên bố sẽ đầu tư vào huyện Xuân Dương, thì lúc đó ban kế hoạch đầu tư và phát triển mới được người ta biết đến, mới được coi là tồn tại. Tống Thụ Thành cũng tranh thủ lần này đề xuất huyện tăng thêm kinh phí hoạt động của ban, bí thư Dương Thủ Nghĩa cũng đã đồng ý đề xuất của hắn rót tiền vào ban kế hoạch đầu tư và phát triển, để họ chuẩn bị cho thật tốt lần đầu tư sắp tới của An lão tiên sinh. Trương Dương cũng biết điều này từ miệng Ngưu Văn Cường, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ bọ họ thích làm gì thì làm.
Chẳng là ngày hôm nay Trương Dương tới Xuân Dương để tham dự hội nghị tổng kết công tác kế hoạch hóa gia đình của toàn huyện. Nhưng thằng nhãi này ở hội trường lúc thì ngủ, lúc thì ngồi nghịch linh tinh, được hơn hai mươi phút liền trốn ra ngoài chơi, buổi trưa thì tới chỗ đám Khương Lượng cùng Ngưu Văn Cường uống rượu nhậu nhẹt. Buổi chiều thì đi tắm nước nóng, tới tận bảy giờ tối thì tới Kim Khải Việt ăn cơm.
Vừa tới nhà hàng Kim Khải Việt, Trương Dương liền nhìn thấy dòng biểu ngữ to đùng ngay ngoài cửa lớn ghi: Hoan nghênh tập đoàn An Thái tới huyện Xuân Dương. Trương Dương nhìn thấy mà ngẩn hết cả người, chẳng nhẽ An lão lại tới Xuân Dương rồi sao? Thế nhưng nếu như là hắn tới, thì phải đánh tiếng báo cho mình trước mới phải chứ?
Cũng giống như Trương Dương, Ngưu Văn Cường cũng không biết có đoàn đại biểu bên Hồng Kông tới, hắn liền tóm một gã nhân viên phục vụ hỏi qua mới được biết, vài ngày trước cấp trên đã chỉ định sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi đoàn đại biểu bên Hồng Kông tới đây dùng cơm. Nghe xong Ngưu Văn Cường cười cười vỗ vai Trương Dương nói: “Thấy không? Ta đã sớm nói lão Tống kia không phải là thứ tốt đẹp gì rồi mà!”
Trương Dương cười lạnh một tiếng nói: “Mặc kệ hắn đi, hắn thích làm gì thì làm ta cũng chẳng quản. Chúng ta đi uống rượu!”
Vừa vào phòng là Ngưu Văn Cường liền cả giận mắng lớn: “Lão già này cũng quá kiêu ngạo rồi! Tại cái huyện Xuân Dương này thì ai mà không biết là do công sức của tiểu Trương chủ nhiệm mà An lão mới chịu đầu tư. Ta thấy lão già không biết xấu hổ này định nuốt hết công trạng của ngươi rồi đó!”
Đám người Khương Lượng đều tò mò hỏi Ngưu Văn Cường đầu đuôi câu chuyện ra làm sao. Trương Dương cười nói: “Cỡ hắn mà cũng đòi nuốt hết công lao của ta sao? Chỉ sợ còn chưa có cái trình độ đó đâu. Thôi, mặc kệ hắn đi, đừng để hắn phá mất tâm tình uống rượu của chúng ta. Nào! Uống ...!”
Vừa mới ngồi uống được một lúc, điện thoại của Triệu Tân Vĩ lại kêu lên, hắn đứng dậy cười nói: “Thật ngại quá, ta phải đi chút chuyện, mọi người thông cảm!”
Ngưu Văn Cường nhanh nhẹn chặn cửa không cho hắn đi, bực mình mắng: “Định đi đâu? Vừa mới nhập tiệc mà đã định đi là sao?”
Triệu Tân Vĩ cười khổ nói: “Thật sự có chuyện gấp. Không thì để ta sử lý xong sẽ nhanh chóng về đây uống tiếp. Thế nào?”
Khương Lượng cười nói: “Văn Cường, để hắn đi đi, kẻo lại lỡ chính sự của hắn bây giờ!”
Lúc này Ngưu Văn Cường mới chịu nhường đường.
Triệu Tân Vĩ vừa đi ra ngoài, một nữ tiếp viên liền đi vào, ghé miệng vào bên tai Ngưu Văn Cường, nhỏ giọng nói câu gì. Ngưu Văn Cường nghe xong cũng nhíu nhíu mày nói: “Đổi cho bọn họ một chai!” Té ra là Ngưu Văn Cường với cha hắn thường ngày vẫn bán rượu giả, bị đám người Hồng Kông kia nhận ra.
Khương Lượng cùng Trương Dương nhìn nhau cười cười, cùng mở lời nói: “Sớm biết tiểu tử thối ngươi thường ngày vẫn làm mấy cái chuyện dối trên lừa dưới như vậy, giờ thì lòi đuôi chuột rồi nhé!”
Ngưu Văn Cường gượng cười nói: “Loại này cũng là hàng chất lượng cao, tuy là hàng giả nhưng cũng cực kỳ khó nhận ra, ngoại trừ mấy gã cao thủ các ngươi thì cũng chẳng có mấy người ở cái huyện Xuân Dương có thể nhận ra được. Thực không ngờ tới đám thương nhân Hồng Kông kia lại có thể nhận ra được!”
Hắn còn chưa có nói xong, nữ tiếp viên nọ lại vội vàng chạy vào, thấp giọng nói: “Giám đốc Ngưu, Tống chủ nhiệm nói muốn gặp người!”
Ngưu Văn Cường gãi gãi đầu, mặt mày khó coi chậm rãi tới phòng Tứ Hải.
Trong phòng Tứ Hải, Tống Thụ Thành sắc mặt tái mét nhìn chai rượu Chivas giả trên bàn, sắc mặt mọi người trong phòng cũng đều không tốt. Ngưu Văn Cường vừa bước vào liền nhận thấy bầu không không bình thường, trong lòng thầm nghĩ. Không phải chỉ là chai rượu giả thôi sao? Làm gì tới mức như sắp đánh nhau vậy?
Vốn dĩ là Tống Thụ Thành uống cũng không nhận ra được chai Chivas này là đồ giả, nhưng cả bảy tên người Hồng Kông đều nhận ra. Hơn nữa Vương Chuẩn còn lớn giọng vạch mặt nói chai rượu này là giả ngay tại đương trường, một câu nói khiến bầu không khí vui vẻ đột nhiên trầm hẳn xuống.
Trước kia Tống Thụ Thành cũng có chút qua lại với Ngưu Văn Cường, cũng biết bối cảnh của hắn. Nhưng chuyện tình ngày hôm nay thì không đơn giản chút nào, cư nhiên dám đem rượu giả tiếp đãi đoàn đại biểu người Hồng Kông, bởi vậy hắn cũng không thể nhắm mắt cho qua được. Ánh mắt Tống Thụ Thành lạnh lùng nhìn Ngưu Văn Cường nói: “Giám đốc Ngưu, chuyện này là sao?”
Ngưu Văn Cường cười cười nói: “Thật không phải, chắc là do nhầm nhẫn ở khâu nhập hàng rồi! Ta sẽ nhanh chóng đổi một chai rượu khác ngay!” Ngưu Văn Cường vừa cười nói vừa vươn tay định lấy chai rượu đã vơi một nửa ở trên bàn. Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ bé trắng muốt từ bên cạnh nhanh nhẹn thò ra tóm lấy cổ chai, là An Ngữu Thần đã nhanh hơn Ngưu Văn Cường một bước. Nàng lạnh lùng nói: “Nếu như các ngươi lại đem tới đây một chai rượu giả nữa thì sao? Xem ra lần sau chúng ta tới Xuân Dương thì phải đem theo một gã chuyên gia về rượu mới được!”
Mấy tên người Hồng Kông đều nở nụ cười, từ trong tiếng cười bọn họ cũng có thể nghe ra được ý vị châm chọc cùng chế diễu.
Ngưu Văn Cường vẫn duy trì dáng điệu tươi cười, dù sao hắn cũng đuối lý, liền nhanh chóng chữa sai: “Như vậy đi. Ta sẽ đổi cho các ngươi một chai rượu khác, hơn nữa còn đặc biệt mang tới mấy món đặc sản, coi như là tạ lỗi!”
An Ngữ Thần chỉ chỉ chai rượu còn hơn phân nửa cười cười nói: “Ngươi muốn nếm thử một chút coi mùi vị ra sao không?”
Ngưu Văn Cường cũng thấy nóng mắt, tiểu nha đầu này cũng quá kiêu ngạo rồi. Ông đây đã phải xuống nước xin lỗi các người như vậy rồi, các ngươi đã không bỏ qua lại còn muốn ta phải uống rượu giả nữa sao? Rượu giả là hắn mua, cũng là chính tay hắn bán, giờ lại đi uống thì chẳng phải là tự tay bóp *** sao?
An Ngữ Thần lạnh lùng nói: “Uống hết chai rượu này, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi, bằng không chúng ta sẽ rời lập tức rời Xuân Dương!”
Bỗng nhiên lúc này lại truyền đến tiếng cười to sang sảng của Trương Dương: “Ta còn tưởng là phái đoàn của ai lớn như vậy, hóa ra là của An đại tiểu thư! Thất lễ, thất lễ!” Trương Dương vừa xuất hiện làm ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều sáng bừng lên, nhưng tâm tình mỗi người lại một khác. An Ngữ Thần cùng Vương Chuẩn đã từng lĩnh giáo qua thủ đoạn của thằng nhãi đê tiện này, Vu Tiểu Đông thì chỉ biết Trương Dương cũng đang ở Kim Khải Việt này, còn Tống Thụ Thành thì lại kinh ngạc cực độ, không biết tại sao Trương Dương đột nhiên lại ở chỗ này được. Còn mấy gã Hồng Kông đi cùng kia thì là lần đầu tiên tới đây, nên cũng không biết lai lịch tiểu tử này ra sao.
An Ngữ Thần lạnh lùng liếc nhìn Trương Dương nói: “Huyện Xuân Dương các ngươi thực sự là hiếu khách đó!”
Trương Dương cười nói: “Là rượu giả sao?”
An Ngữ Thần đưa chai rượu qua cho hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi tự mình nếm thử thì biết!” Trương Dương cũng vui vẻ nhận chai rượu từ tay An Ngữ Thần, nhưng chẳng hiểu sao bình rượu lại như là có dầu bôi trơn vậy, vừa chạm tới tay Trương Dương một cái là trượt rơi xuống đất luôn. An Ngữ Thần thấy vậy liền úp tay xuống định tóm chai rượu lại nhưng lại bị Trương Dương nắm chặt cổ tay, không nhúc nhích được tẹo nào. Bình rượu rơi xuống đất kêu cái xoảng! một tiếng vỡ tan tành, rượu trong chai cũng chảy lênh láng ra sàn nhà. Trương Dương liền giả bộ dạng giật mình, rồi gượng cười xin lỗi: “Thật ngại quá, là trượt tay!”
An Ngữ Thần tức giận nói: “Là ngươi cố tình!”
Trương Dương liền buông cổ tay nàng ta ra, cười nói: “Ta cũng chỉ xuất phát từ phép xã giao lịch thiệp mới nắm tay ngươi, thực sự không phải có ý định muốn chiếm tiện nghi của ngươi đâu!”
“****!” An Ngữ Thần thực sự không nhịn được thằng nhãi đê tiện này nữa, tuôn ngay một từ thời thượng điển hình.
Trương đại quan nhân mở lớn con mắt nhìn tiểu nha đầu An Ngữ Thần kia, chẳng hiểu nàng ta đang nói cái gì nữa, cái gì gì mà “phụ khoa”? Trong lòng Trương Dương thầm nghĩ, nếu như ngươi có chửa, muốn đi khám phụ khoa thì phải tới bệnh viện chứ? Ở đây kêu gào cái gì? Thực chẳng hiểu nỗi tiểu nha đầu này nữa!
Tống Thụ Thành đứng dậy cười khuyên can nói: “Đều là người một nhà mà, cứ ngồi xuống trước đi, có gì thì từ từ nói!”
Căn bản An Ngữ Thần chẳng thèm để cho hắn chút mặt mũi nào, lại tiếp tục xổ ra một tràng tiếng anh tục tĩu nữa.
Dù sao Tống Thụ Thành cũng là cán bộ cấp cao, lại thuộc bên ngoại giao nên cũng biết chút ít tiếng anh. Hắn thực không thể tin vào tai mình được, một tiểu thư khuê các, gia đình giàu có mà lại có thể văng tục chửi bậy như vậy được, chẳng khác nào mấy mụ đàn bà chanh chua cả.
Ánh mắt Trương Dương lạnh lùng liếc nhìn An Ngữ Thần nói: “Mọi người ở đây nể mặt An đại tiểu thư ngươi cũng là nể mặt ông nội ngươi, ngươi đừng tưởng có ông nội ngươi mà ngươi có thể lên mặt như vậy, đây là huyện Xuân Dương chứ không phải Hồng Kông của nhà ngươi. Ngươi đừng tưởng có chút tiền bẩn như vậy là muốn làm gì thì làm!”
Tống Thụ Thành thấy Trương Dương đáp trả quyết liệt như vậy, sợ rằng thằng nhãi này đắc tội với đám khách mời người Hồng Kông này, vội vàng quát lớn: “Trương Dương, chú ý ngôn từ của ngươi!”
Hai mắt Trương Dương trợn ngược lên tràn ngập giận dữ hét lớn: “Ngươi câm cái miệng thối lại cho ta!” Nếu như vừa rồi có người nghe còn không hiểu, thì hiện giờ tất cả những ai có mặt ở đây đều nghe ra, là tiểu Trương chủ nhiệm mắng lãnh đạo của mình, bảo hắn phải câm miệng lại.
Tống Thụ Thành thiếu chút nữa là ngất xỉu tại đương trường. Vu Tiểu Đông thì lại nhìn chằm chằm Trương Dương, đôi mắt đẹp lộ rõ sự hâm mộ cuồng nhiệt, đây mới là đàn ông thực sự! Sự hào hùng, đầy khí phách của nam nhi khiến tâm hồn thiếu nữ của Vu Tiểu Đông cũng phải xao động.
An Ngữ Thần giận dữ đứng dậy nói: “Chúng ta đi! Những người giống như ngươi căn bản không hiểu thế nào là phép tắc tôn trọng người khác!”
Trương Dương cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Muốn được người khác tôn trọng thì điều đầu tiên ngươi phải tôn trọng người ta. Nếu như thái độ của ngươi cũng là đại biểu cho thái độ của An lão, vậy thì làm phiền ngươi, chuyển lời của ta tới An lão, kêu hắn cũng đừng đầu tư vào huyện Xuân Dương của ta nữa làm gì. Người không tôn trọng bọn ta, bọn ta cũng chẳng cần!”
An Ngữ Thần nghe được câu sau của thằng nhãi kia cũng phải dừng lại một chút, nhưng sau đó cũng kiên quyết phủi đít bỏ đi. Đám người Hồng Kông kia cũng nhanh chóng bám theo An tiểu thư lủi dần hết.
Lúc cả đám người Hồng Kông rời đi, Tống Thụ Thành tựa như heo bị chọc tiết vậy, hắn đứng phắt dậy gào ầm lên: “Trương Dương! Ngươi làm cái gì vậy? Dám đắc tội với mấy vị khách người Hồng Kông, nếu như ảnh hưởng tới việc đầu tư tới huyện Xuân Dương thì sao? Ta muốn ngươi cho ta một lời giải thích!”
Trương Dương dùng ánh mắt kinh miệt nhìn Tống Thụ Thành nói: “Ta là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử, ngươi có thẩm quyền bắt ta phải giải thích với ngươi sao?” Nói xong hắn cũng lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Khuôn mặt của Tống Thụ Thành vì quá giận mà cũng trở nên xám ngoét lại, tay hắn run run chỉ Trương Dương nhưng cũng chẳng thốt ra được lời nào. Đến lúc Trương Dương sắp rời đi hắn mới gào ầm lên một câu: “Ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi!”
Ngưu Văn Cường đứng một bên quan sát toàn bộ màn tiểu Trương chủ nhiệm đại phát thần uy, tuy rằng trong lòng vô cùng bội phục tiểu Trương chủ nhiệm nhưng cũng lại thấy lo lắng cho hắn. Dù sao việc đầu tư của An lão cũng là công tác trọng điểm của toàn huyện, nếu như vì chuyện này mà thất bại, khẳng định huyện ủy sẽ truy cứu trách nhiệm của Trương Dương.
Trái ngược hẳn với suy nghĩ của tất cả mọi người, thằng nhãi Trương Dương này vẫn cứ tưng tửng như không có chuyện gì xảy ra. Bởi nhẽ hắn biết, chắc chắn An lão không phải là người vì mấy cái chuyện nhỏ nhặt này mà thay đổi quyết định của mình, hơn hết Trương Dương cũng nhận định rằng, An lão đầu tư vào núi Thanh Thai cũng chẳng phải vì cái lòng tưởng nhớ quê hương kia của hắn, mà bởi vì hắn đã nhìn ra được núi Thanh Thai là mỏ vàng khổng lồ, một cây hái ra tiền, bởi vậy hắn mới chịu bỏ vốn đầu tư lớn đến như vậy. Còn về phần tiểu nha đầu An Ngữ Thần kia, chắc là được nuông chiều từ nhỏ nên đâm hư, cứ tưởng gia cảnh ngươi quyền thế là người khác phải sợ sao? Ta kinh! Nhưng vẫn có một điều cứ ám ảnh Trương Dương Dương mãi, nhịn không được phải quay sang hỏi Ngưu Văn Cường, hắn thấp giọng nói: “Này! Lúc nãy nàng ta nói “phụ khoa” là sao?”
“Là chửi ngươi đó!”
“Mẹ nó chứ, còn dám chửi ông đây nữa!”
Ngưu Văn Cường nhịn ko được ha hả cười lớn.
Lúc ra khỏi Kim Khải Việt cũng đã là hơn chín giờ tối, Trương Dương tới chỗ để xe của mình định lấy xe về, nhưng thật không ngờ An Ngữ Thần lại đang chễm chệ ngồi trên mui xe, ánh mắt nàng lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.
Trương Dương nghiêng đầu ngó qua bốn bánh xe xác thực chúng vẫn còn nguyên vẹn không có bị người khác đâm chọt gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng là từ cái bận bị Sở Yên Nhiên đâm thủng lốp xe ở ủy ban xã, rồi lại tới quán thịt lừa Thanh Thai sơn trang, thằng nhãi này cực kỳ mẫn cảm với cái chuyện bị người khác đâm thủng lốp xe. Lúc này Trương Dương mới ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại An Ngữ Thần, thấy nàng ta vẫn mặc nguyên xi một bộ tông màu đen. Áo khoác da màu đen, áo len cũng màu đen, quần bò màu đen, giày da màu đen, ngay đến cả cái kính râm của nàng ta cũng màu đen nốt. Nhìn nàng ta giờ quả thực giống một nữ sát thủ xinh đẹp.
Ánh mắt Trương Dương từ từ chuyển dần tới đôi chân thon dài của An Ngữ Thần, qua mấy lần giao đấu trước, hắn cũng biết đây là vũ khí lợi hại nhất của nàng ta. Trương Dương cười cười trêu đùa: “Thế nào? Vẫn chưa phục sao? Lại định chịu nhục như lần trước nữa sao?”
An Ngữ Thần cũng mặt kệ thằng nhãi này nói nhăng nói cuội cái gì, chẳng thèm để ý tới hắn, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số sau đó đưa qua cho Trương Dương nói: “Ông nội ta tìm ngươi!”
Ánh mắt Trương Dương đầy ước ao tiếp nhận cái điện thoại di động Motorola 8900 loại gấp, từ tay An Ngữ Thần. Thực ra An lão tìm Trương Dương cũng chẳng phải có việc gì quan trọng cả, chỉ là nhờ Trương Dương chiếu cố tới An Ngữ Thần cùng đoàn khảo sát lần này mà thôi. Từ âm điệu của An lão, Trương Dương cũng đoán chừng có lẽ hắn không biết chuyện tình mình hôm nay cãi nhau to với cháu gái hắn. Nói chuyện xong, Trương Dương gấp điện thoại lại đưa trả lại cho An Ngữ Thần..
Ánh mắt An Ngữ Thần xuyên thấu qua chiếc kính râm màu đen, giao nhau với ánh mắt Trương Dương ở trên không. Nàng cũng chẳng thèm nói gì, từ mui xe nhẹ nhàng nhảy xuống đất, rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi.
Lúc này Trương Dương mới gọi với lại: “Để ta lai ngươi đi!”
An Ngữ Thần do dự một chút nhưng vẫn mở cửa chui vào xe jeep.
Trương Dương cười cười nói: “Ông nội ngươi dặn ta phải chiếu cố nhiều tới ngươi!”
An Ngữ Thần hạ cửa kính chắn gióng xuống, một mực ngắm phong cảnh bên ngoài, chẳng thèm để ý đến Trương Dương, lạnh nhạt nói: “Ta tự biết chăm sóc bản thân mình!”
Trương Dương cũng không có nổ máy ngay, bởi lẽ hắn cũng chẳng muốn gây thù kết oán gì với tiểu nha đầu này nữa, hiện giờ tốt nhất nên giảm hòa là hơn. Bởi nhẽ thằng nhãi này nghĩ, là nam nhân thì phải khoan dung độ lượng, cứ chấp nhặt với đàn bà con gái thì còn ra thể thống gì nữa? Hắn nói: “Quên chưa nói cho ngươi biết, hiện giờ ban kế hoạch đầu tư và phát triển là do Tống Thụ Thành phụ trách!”
An Ngữ Thần thấp giọng nói: “Ta biết!” Nàng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Ông nội ta từng nói, tại huyện Xuân Dương này, người chỉ tin tưởng một mình ngươi!”
Trong lòng Trương Dương cũng thấy có chút xao động, hắn thầm than, An lão quả nhiên có là người sáng suốt, có đôi mắt tinh tường mới nhìn ra một thiên tài như mình. Trương Dương nở nụ cười đầy khiêm tốn nói: “Kỳ thực tất cả mọi người ai cũng nghĩ, phải làm cho thật tốt chuyện tình lần này.”
An Ngữ Thần nói: “Chúng ta không thích cái phong cách dối trá chỉ nói miệng của đám cán bộ nhà nước nội địa. Ngươi tuy là một người xảo quyệt hèn hạ, nhưng cũng được coi là có chút thẳng thắn!” An Ngữ Thần cũng chẳng muốn nói tốt cho thằng nhãi này nữa, liền chuyển chủ đề: “Bình rượu đó là ngươi cố ý làm rơi phải không?”
Trương Dương cười cười đáp trả lại: “An đại tiểu thư à! Kỳ thực ông nội ngươi đầu tư vào quê nhà cũng chẳng phải là muốn thúc đẩy kinh tế quê nhà gì đâu, cũng là tập đoàn An Thái các ngươi muốn kiếm lời nên mới chịu bỏ tiền ra đầu tư mà thôi. Đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi, chẳng ai vì người khác cả. Nhưng đám lãnh đạo trên kia đều không nhận ra được điều đó, bọn họ chỉ nhìn thấy tiền của các ngươi mà thôi, bởi vậy mới nói các ngươi là khách nhân tôn quý, mới đem các ngươi đội lên đầu như vậy. Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi một điều, mỗi người đều có danh dự của mình, mặc dù các ngươi là tư sản nhưng cũng chẳng cao quý hơn đám dân đen chúng ta là mấy đâu. An lão thân phận cao quý là vậy, nhưng hắn vẫn bình dị gần gũi như người dân bình thường, ngươi là cháu gái của hắn, vậy ngươi đã học được những gì từ hắn vậy?”
“Không cần ngươi phải dạy khôn ta!” Tuy rằng miệng vẫn nói cứng nhưng giọng điệu của nàng lại yếu đi rất nhiều.
Trương Dương nói: “Ta thừa nhận chai rượu đó là rượu giả, nhưng cũng không phải là chúng ta cố ý đem bình rượu giả đó tới. Nếu như ngươi vẫn cứ muốn dây dưa mãi về cái chuyện rượu giả rượu thật đó nữa, nhỡ đâu làm rạn nứt quan hệ đôi bên, thì thực không có lợi cho cuộc làm ăn sau này. Ngươi thử nghĩ xem, vậy thì có phải là cái được chẳng bằng cái mất không?”
An Ngữ Thần cũng phải thừa nhận thằng nhãi này nói rất đúng, thế nhưng lại nhớ tới cái điệu bộ hung thần ác sát lúc nãy của hắn ở nhà hàng, cơn tức lại nổi lên mắng hắn: “Thế nhưng biểu hiện vừa rồi của ngươi chẳng có tác phong của cán bộ nhà nước gì cả! Như là ... Như là ... Chó dữ vậy!” Vốn dĩ An Ngữ Thần định nói hai từ “chó điên”, nhưng lời vừa đến cửa miệng nàng liền mau chóng thay đổi. Bởi nhẽ nàng cũng không muốn mối quan hệ giữa hai người vừa bình ổn một chút lại trở nên căng thẳng, nên mới chịu xuống nước như vậy.
Trương Dương ha hả cười lớn: “Ngươi còn nói ta được sao? Chẳng phải lúc đó ngươi cũng giống một con chó cái dữ dằn sao?”
An Ngữ Thần căm tức nhìn Trương Dương, trong lòng thầm mắng thằng nhãi xấu xa đê tiện. Thằng nhãi này quả thực là lợn chết không sợ nước sôi lại đế thêm một câu nữa: “Kỳ thực chỉ cần ngươi lùi một bước là rất nhiều chuyện có thể dễ dàng giải quyết rồi. Ngươi tới đây là tìm bạn làm ăn, chứ không phải tìm cừu địch!”
“Ta với ngươi sẽ không bao giờ là bạn!”
“Kể cả không là bạn thì cũng không tới mức thành kẻ thù chứ?”
Lúc Ngưu Văn Cường từ trong nhà hàng đi ra, thấy chiếc xe jeep của Trương Dương vẫn còn đỗ ở trong bãi, hắn liền tới ngó qua một chút. Nhưng thực không ngờ, ngồi trong xe lại có cả An tiểu thư, trong đầu hắn liền nghĩ bậy bạ linh tinh. Khó trách tiểu tử này vừa xông vào cái là biểu hiện dữ dội như vậy, hóa ra là cùng An tiểu thư diễn trò mà thôi.
Thực ra An Ngữ Thần cũng không định cứ thế cho qua cái vụ rượu giả kia, nếu như không phải vì Trương đại quan nhân mở một lớn giáo dục về nhân sinh cấp tốc cả nửa ngày trời, thì chắc chắn nàng ta đã đi tìm Ngưu Văn Cường tính sổ rồi.
Tuy rằng còn cách một lớp của kính xe, nhưng Ngưu Văn Cường vẫn cảm nhận rõ ràng sát khí lạnh thấu xương tỏa ra từ vị An đại tiểu thư kia, hắn đành gượng cười lấy lòng.
Trương Dương mở cửa xe ra, đi xuống nói: “Ngươi tính làm cái trò gì mà phải lén lén lút lút như vậy?”
Ngưu Văn Cường cười nói: “Thấy ngươi vẫn chưa đi nên ta mới tới xem!” Suy cho cùng Ngưu Văn Cường cũng thấy có chút chột dạ, nếu như cái chuyện tình rượu giả kia mà đồn ra ngoài, sợ rằng việc làm ăn của Kim Khải Việt sẽ bị ảnh hưởng không ít. Bởi vậy điều cần nhất bây giờ đó là phải lấy lòng vị An đại tiểu thư này, Ngưu Văn Cường cười nói: “Ồ! An tiểu thư cũng ở đây đó sao? Thật là trùng hợp quá. Quán karaoke đối diện là của ta mở, hay là cùng nhau sang đó chơi một chút đi!” Tuy biết tính khí vị tiểu thư này khó chiều, hắn cũng không mong gì người ta phải nể mặt mình, nhưng hắn cũng phải mời xã giao lấy vài tiếng.
Thực không ngờ tới An Ngữ Thần lại gật đầu đồng ý nhanh tới như vậy. Nàng ta nói: “Ta vẫn chưa tới mấy cái nơi kiểu như vậy, qua đó cũng được!”
Ngưu Văn Cường thực không thể tin được, vị An tiểu thư này lại chịu nể mặt mũi hắn, làm hắn thấy có chút xúc động. Điều này chứng tỏ nàng ta chịu hòa giải với hắn, vậy thì cái chuyện rượu giả kia chắc cũng sẽ dễ giải quyết thôi. Ngưu Văn Cường nhanh nhẹn mở cửa xe chui vào.
Trương Dương liếc nhìn Ngưu Văn Cường một cái là có thể đoán ra thằng nhãi này đang suy tính trong đầu cái gì, hắn cũng không khỏi lắc đầu cảm thán. Bởi nhẽ qua vài lần tiếp xúc trước đây, Trương Dương cũng hiểu rõ sự lợi hại của vị An tiểu thư này, cái viên đạn bọc đường kia của ngươi cho nàng ta sợ rằng cũng vô dụng thôi. Chắc chắn nàng ta sẽ bóc lớp đường bên ngoài từ từ nhấm nháp, còn viên đạn kia nàng ta sẽ đá trở lại cho ngươi. Đã vậy ngươi còn vui mừng cái nỗi gì cơ chứ?
Tuy rằng quán karaoke Ái Thần của Ngưu Văn Cường ở cái huyện Xuân Dương này cũng được đánh giá là loại một, thế nhưng trong mắt An Ngữ Thần thì nó cũng chỉ đạt ở cái mức bình thường, chẳng có cái gì đặc sắc cả. Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, nơi này làm ăn khá tốt, phòng khách không đầy 200m2 nhưng khách đều ngồi chật kín hết. Tivi thì mờ tịt, âm thanh cũng chỉ là hạng ba, nhưng người hát lại có vẻ rất nhập tâm.
Ngưu Văn Cường cũng nhận ra ánh mắt coi thường của An Ngữ Thần, hắn ho khan một tiếng gượng cười nói: “Chỉ là một huyện lị nho nhỏ, điều kiện cũng không thể bằng bên Hồng Kông được!” Hắn dẫn Trương Dương với An Ngữ Thần vào một phòng cũng khá rộng rãi trên lầu hai, mọi người vừa vào, nữ phục vụ liền mở đầu đĩa lên.
An Ngữ Thần khoát tay nói: “Ta không hát, chỉ ngồi xem thôi!”
Ngưu Văn Cường đánh mắt ý bảo nữ nhân viên kia không bật karaoke nữa mà mở nhạc nhẹ lên, sau đó hắn tới phòng làm việc của mình, cầm tới một chai Chivas xịn. An Ngữ Thần cùng Trương Dương hai người đều có chút ngạc nhiên khi thấy hắn còn dám xách một chai Chivas tới. Trương Dương cười nói: “Ta cũng phải bội phục ngươi sát đất!”
Ngưu Văn Cường ha hả cười nói: “Lúc nãy thực xin lỗi, chai này mới là đồ thật 100%, giả một đền mười!”
Khuôn mặt lạnh lùng của An Ngữ Thần cũng lộ ra một nụ cười nhẹ đầy tiếu ý, thấy thái độ thành khẩn nhận sai của thằng nhãi này, nàng cũng không thèm chấp nhặt với hắn vụ rượu giả kia nữa, hờ hững nói: “Ngươi yên tâm, chuyện tối nay chúng ta sẽ không truy cứu nữa.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Ngưu Văn Cường cuối cùng cũng rơi xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cả buổi An Ngữ Thần cùng Trương Dương chủ yếu là bàn bạc về nhật trình của đoàn khảo sát cùng việc đi lại ăn ở của cả đoàn. Bọn họ định ở lại núi Thanh Thai hai ngày, việc quan trọng nhất là phải làm thế nào để đám lãnh đạo cấp cao của hãng phim Long Thịnh thấy hài lòng về cảnh sắc của núi Thanh Thai hợp với bộ phim đang quay. An Ngữ Thần cũng nhấn mạnh, nếu như có thể làm tốt chuyện này, có thể miêu tả hết được vẻ đẹp của núi Thanh Thai thì nàng sẽ đề cử tới những hãng phim khác ở Hồng Kông, mà bước đầu trong dự án đầu tư của An lão đó chính là quảng bá hình ảnh của rừng núi Thanh Thai trên cả phim ảnh lẫn truyền hình.
Trương Dương cũng cực kỳ tán thưởng cái ý tưởng lớn này của An lão, nhưng thật ra ý tưởng bước đầu quảng bá hình ảnh của núi Thanh Thai này lại là của An Ngữ Thần nghĩ ra. Nàng nói: “Nếu như tất cả mọi chuyện đều thuận lợi đúng như dự tính, thì vào khoảng một tháng sau sẽ có một đoàn quay phim tới đây. Việc ăn ở sinh hoạt cũng như công tác, hay việc liên hệ qua lại của đoàn làm phim với thôn dân núi Thanh Thai cũng sẽ do ngươi phụ trách.”
Trương Dương lại nâng chén rượu Chivas lên, nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: “Lần này mới là hàng thật!”
An Ngữ Thần ghét nhất chính là bị người khác khinh thường không thèm để ý đến. Đôi mày liễu dựng ngược lên nói: “Ta với ngươi đang bàn chuyện, ngươi có thể nghiêm túc lại một chút được không?”
Trương Dương cười nói: “Căn bản những chuyện này với ta đều không thành vấn đề, ngươi yên tâm đi, ta sẽ lo liệu tốt. Chỉ cần đoàn quay phim vào núi, ta sẽ đảm bảo mọi chuyện đều thuận lợi!”
An Ngữ Thần cũng thấy hài lòng với cách làm việc thẳng thắn của Trương Dương, nàng nâng chén rượu nên nói: “Được! Chén rượu này uống là để cho qua mấy chuyện không hay trước đây, mong rằng thời gian tới đôi bên sẽ hợp tác vui vẻ, cheers!”
Trương Dương còn đang ngơ ngác chẳng hiểu nàng ta vừa nói cái gì, lại thấy nàng ta chạm chén rượu vào chén của mình lúc này thằng nhãi này mới ngộ ra, tưởng gì hóa ra là “cụng chén”. Trương Dương cũng vui vẻ nâng chén rượu lên uống.
An Ngữ Thần một hơi uống cạn chén rượu, xong thản nhiên cười nói: “Quả thực không phải là rượu giả!” Thực ra thái độ của nàng chuyển biến nhanh như vậy căn bản là do lúc nãy ông nội gọi điện cho nàng, trong điện thoại An Chí Viễn nhắc nhở nàng ta, trong chuyện làm ăn thì nhất thiết không được để tình cảm cá nhân xen vào, thương trường như chiến trường. Kể cả là tình cảm tốt hay xấu đi chăng nữa, nếu như cứ để tình cảm lấn áp lý trí như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phán đoán của mình. Tuy rằng tận trong thâm tâm An Ngữ Thần vẫn ghét cay ghét đắng thằng nhãi đê tiện này, nhưng nàng cũng không phủ nhận, thằng nhãi này là mắt xích khá quan trọng trong kế hoạch đầu tư sắp tới của gia tộc vào huyện Xuân Dương.
Hơn hết, nàng cũng phải thừa nhận, thằng nhãi con này tuy giống lưu manh nhưng cũng còn thẳng thắn hơn cái gã Tống Thụ Thành đầy vẻ quan liêu kia. Đến giờ nàng mới hiểu, tại sao ông nội lại coi trọng thằng hãi này tới vậy, bởi vậy nàng mới quyết định dẹp bỏ thù hận sang một bên, vui vẻ hợp tác làm ăn với hắn.
Dù sao Ngưu Văn Cường cũng là một gã thương buôn có tiếng, qua lại mật thiết với cả hắc bạch hai đạo, bởi vậy cái mũi của hắn cũng khá nhanh nhạy, vừa nghe thấy người ta nói đến chuyện hợp tác làm ăn, hắn cũng biết không nên ở lại đó làm gì, liền lấy cớ lủi ra ngoài. Thế nhưng Ngưu Văn Cường vừa bước ra đến đại sảnh thì đột nhiên đèn điện lại bật sáng trung hết cả lên, một đội cảnh sát đặc nhiệm trang bị súng ống ập vào quán. Ngưu Văn Cường giật mình hoảng hốt, quán karaoke của hắn từ lúc mở tới nay chưa hề được cảnh sát ghé thăm bao giờ, sao đột nhiên hôm nay lại có một đội đến kiểm tra như vậy?
Dẫn đầu đội cảnh sát là một người thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, chính là người vừa mới tới huyện Xuân Dương đảm nhiệm chức vụ đội phó đội cảnh sát hình sự Điền Bân. Tuy rằng Ngưu Văn Cường vẫn chưa lần nào giao lưu với vị tân đội phó này, nhưng từ lâu hắn đã nghe qua danh tiếng gã này. Thấy Điền Bân dẫn quân hùng hổ xông vào quán như vậy, Ngưu Văn Cường cũng thầm kêu không ổn, nhanh chóng chạy tới chỗ hắn cười cười lấy lòng nói: “Đội trưởng Điền, không biết ngọn gió nào đem ngài tới đây vậy?”
Điền Bân lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngưu Văn Cường một cái nói: “Ngươi là ông chủ ở đây?” Ngữ khí của Điền Bân tràn ngập sự uy áp, cứ như cấp trên đang hỏi tội cấp dưới vậy. Ngưu Văn Cường cũng biết thế lực đằng sau lưng Điền Bân, bởi vậy hắn cũng không dám đối kháng lại, vẫn duy trì nụ cười nịnh hót lấy lòng nói: “Đúng vậy! Ta là Ngưu Văn Cường!”
Điền Bân phất tay một cái, mấy gã cảnh sát kia liền nhanh chóng xông lên lầu hai.
Tuy rằng bảo vệ của quán khá nhiều, thế nhưng đám cảnh sát đặc nhiệm lại được trang bị vũ trang tận răng như vậy, bọn chúng ai cũng không dám ho hoe một tiếng. Với số tiền lương ít ỏi như vậy, mà có cho thêm tiền bọn chúng cũng chẳng thiết làm cái việc phạm pháp đi đánh cảnh sát cả.
Trong lòng Ngưu Văn Cường cũng thấy tức giận, mẹ nó chứ! Điền Bân ngươi tưởng là ai mà kiêu ngạo như vậy? Lão tử không trêu chọc gì ngươi, ngươi lại đi phá đám việc làm ăn của ta là sao? Tuy tức giận nhưng Ngưu Văn Cường cũng không dám để lộ ra ngoài mặt, vẫn gượng cười nói: “Đội trưởng Điền, người đang làm cái gì vậy?”
Điền Bân lạnh lùng nói: “Làm gì? Có người báo đại sảnh quá ngươi có người hát karaoke!”
Cơ mặt Ngưu Văn Cường giật giật mấy cái. Kỳ thực trước kia hắn cũng đã nghĩ qua tới chuyện này, hơn nữa Khương Lượng cũng đã nhắc nhở hắn mấy lần, nhưng mà mở quán bar không thì làm sao kiếm nhiều được, tuy trong lòng vẫn hơi lo lắng nhưng ô dù hắn to, hắn vẫn quyết định mở quán karaoke Ái Thần này. Hắn lạnh lùng nói: “Đội trưởng Điền, ta là một người làm ăn chân chính, ngươi nói như vậy thì ta sao có thể làm ăn gì được nữa? Nếu như quán ta không có cái loại hành vi đó, cục công an các ngươi có chịu bồi thường thiệt hại cho ta không?”
Điền Bân cười lạnh nói: “Phối hợp điều tra với cảnh sát là trách nhiệm của mỗi công dân, ngươi lớn từng này tuổi rồi, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết là sao?” Hắn cũng lười chẳng thèm đôi co với Ngưu Văn Cường nữa, hai tay chắp sau đít chậm rãi tiến lên lầu hai. Kỳ thực lần này Điền Bân tới đây kiểm tra, cũng là chủ ý của bí thư huyện ủy Dương Thủ Nghĩa. Thực ra sự tình xét tới cùng lại do Tống Thụ Thành chủ mưu, bởi vì cái chuyện rượu giả kia làm hắn mất mặt với đoàn đại biểu người Hồng Kông, một bụng tức như vậy, đương nhiên hắn phải đi gặp lãnh đạo mà kể lể. Dương Thủ Nghĩa nghe xong cũng nổi trận lôi đình, nguyên bản hắn cũng không ưa gì gã cục trưởng cục tài chính Ngưu Học Đông, hơn nữa con trai hắn lần trước bị người ta làm nhục cũng ở quán karaoke Ái Thần, ít nhiều cũng liên quan tới Ngưu Văn Cường. Sự vụ tiếp đãi đoàn đại biểu Hồng Kông là cực kỳ trọng yếu, vậy mà lại bị tiểu tử Ngưu Văn Cường dùng rượu giả chơi một vố nữa. Dương bí thư trong cơn tức giận liền đánh điện cho cục trưởng cục công an Thiệu Vệ Giang, kêu hắn tới quán karaoke Ái Thần kiểm tra một lượt.
Thiệu Vệ Giang đương nhiên hiểu tâm ý của, nhưng hắn cũng không tiện ra mặt xử lý vụ này được bởi vậy hắn mới kêu Điền Bân đi làm. Dù sao cha hắn Điền Khánh Long cũng là lão đại của cả giới công an trên Giang Thành, hơn nữa hắn cũng vừa mới tới Xuân Dương, đương nhiên hành sự sẽ chẳng nể nang điều gì, nếu như lỡ đắc tội với người khác, hắn cũng còn có chỗ dựa mà chống lưng.
Thiệu Vệ Giang quả nhiên không hổ danh lão cáo già lăn lộn trên quan trường nhiều năm, một kẻ nằm giữa như hắn phải biết làm sao để không phật ý cấp trên, cũng không được làm mất lòng kẻ khác, nhất là cha con vị cục trưởng cục tài chính kia. Bởi vậy một bên hắn điều Điên Bân tới quán karaoke Ái Thần làm nhiệm vụ, một bên hắn đánh điện báo cho Khương Lượng biết đợt đột kích lần này, bởi vì hắn biết Khương Lượng cùng Ngưu Văn Cường có quan hệ qua lại mật thiết. Nhưng đúng lúc Khương Lượng gọi điện tới quán karaoke thì điện thoại thoại tại quầy bar lại bị một nữ nhân viên đang buôn chuyện phiếm với bạn, bởi vậy mà Ngưu Văn Cường không hề biết có cuộc đột kích này của cảnh sát mà chuẩn bị trước. Nhưng cũng may mắn cho hắn, đại sảnh quán cũng không có phát sinh sự tình gì cả, bởi vậy Ngưu Văn Cường mới dám hùng hổ bốp chát lại Điền Bân như vậy.
Trên lầu hai chỉ có ba gian phòng là có khách ngồi, một phòng trong đó là của Trương Dương cùng An Ngữ Thần. Còn hai phòng bên cạnh có bảy, tám tên bạn học của Ngưu Văn Cường đang tụ tập nhậu nhẹt với nhau, hiển nhiên là không có gì đáng nghi cả.
Lúc cảnh sát ập vào phòng của Trương Dương thì thấy có một đôi nam nữ đang sóng vai ngồi trên ghế so pha uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Bỗng nhiên thấy nhiều cảnh sát như vậy ập vào, người bản lĩnh như Trương Dương cũng phải giật mình sửng sốt, trong lòng thầm chửi rủa. Mẹ nó chứ! Có chuyện gì mà cả đám cảnh sát xông vào đây thế này? Một lúc sau Trương Dương thấy Điền Bân tay chắp sau đít tiêu sái bước vào, thù mới hận cũ lại trỗi dậy, Trương Dương liền cho rằng, thằng nhãi Điền Bân chắc chắn là muốn nhắm vào mình nên mới kéo quân tới đây đông như vậy.
Nhưng sự thực cũng không phải như Trương Dương nghĩ, lúc vào phòng Điền Bân cũng thấy giật mình khi thấy thằng nhãi Trương Dương cũng có ở đây. Điền Bân cũng chẳng mấy vừa mắt với thằng nhãi con Trương Dương này. Cũng chỉ tại hắn mà từ lúc Tả Hiểu Tình trở về Giang Thành, chẳng hiểu sao nàng ta lại trở lên lạnh nhạt hờ hững với hắn, cảm giác như nàng ta đối xử với hắn như người dưng nước lã vậy. Điền Bân cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, liền đổ hết tội lỗi lên đầu Trương Dương. Hắn cũng nhìn ra Tả Hiểu Tình là có cảm tình với thằng nhãi con này, vậy còn thằng nhãi con này thì sao? Mới có mấy ngày mà đã kiếm một nữ nhân khác ngay rồi, hắn nào có thèm để Tả Hiểu Tình ở trong lòng chút nào. Lại còn dám ngang nhiên tán tỉnh nữ nhân khác ngay trước mặt hắn, hắn cho rằng đây là hành vi khinh thường Tả Hiểu Tình, cũng là coi thường toàn bộ gia tộc hắn, thử hỏi như vậy thì sao hắn lại không căm giận thằng nhãi Trương Dương này cơ chứ?
Điền Bân đánh mắt cho một gã cảnh sát bên cạnh, gã cảnh sát kia liền hiểu ý đội trưởng, tiến lên trước quát lớn: “Đứng hết lên cho ta, hai tay để sau gáy, ngồi xổm xuống!”
Trương Dương vẫn lẳng lặng, chẳng thèm nói năng gì, chậm rãi nâng chén rượu lên nhấp một ngụm nữa. Hắn biết, bên cạnh có vị An tiểu thư tính tình nỏng nảy như lửa này, chuyện này cũng chưa chắc đã đến lượt hắn ra tay.
An Ngữ Thần vẫn kiềm chế được bản thân, ánh mắt nàng liếc nhìn tên cảnh sát kia lạnh lùng nói: “Bọn ta chỉ uống rượu nói chuyện phiếm cũng là trái pháp luật sao?”
Gã cảnh sát nọ nghe vậy càng giận dữ quát tháo lớn hơn: “Uống rượu thì không trái pháp luật, thế nhưng hai người các ngươi là kẻ bị tình nghi, hiện tại phải theo ta về đồn để hiệp trợ điều tra phá án!”
Khóe môi An Ngữ Thần hơi nhếch lên một chút, trong đôi xinh đẹp lại mắt tràn ngập sát ý. Nàng chậm rãi đứng lên tới gần gã cảnh sát kia tạt thẳng chén rượu trong tay vào mặt hắn, tiếp đó là một cước chớp nhoáng ngay vào bụng gã cảnh sát xấu số nọ. Gã cảnh sát bị ám toán bất ngờ, cả người bay vèo về phía sau đập thẳng vào tường sau đó rơi xuống đất nằm im thin thít, chẳng biết sống chết ra sao nữa.
Toàn bộ đám cảnh sát tại đương trường đều cả kinh, thật không ngờ cô gái kia lại xuất thủ nhanh như chớp, lại tàn độc đến vậy.
Sau khi xử xong gã cảnh sát kia, An Ngữ Thần dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước, Điền Bân theo phản ứng liền rút khẩu súng lục bên hông ra dí sát ngay trán của An Ngữ Thần. Nhưng con dao găm giấu ở tay phải An Ngữ Thần cũng đã kề sát cổ họng Điền Bân. Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán điền bân chậm rãi rơi xuống lưỡi dao sáng loáng ngay cổ, hắn cảm nhận rõ ràng hơi lạnh từ lưỡi dao đang thấm dần vào da cổ hắn. Trong phòng đột nhiên lại im lặng đến đáng sợ, mọi người đều có thể nghe rõ tiếng từng giọt mồ hôi của Điền đội trưởng rơi trên lưỡi dao sắc nhọn.
Điền Bân cố lấy hết dũng khí uy hiếp ngược lại nữ nhân kia: “Ngươi nghĩ dao của ngươi nhanh hay đạn của ta nhanh?
Đôi mắt đẹp của An Ngữ Thần không lộ chút sợ hãi nào, nàng cười lạnh một tiếng nói: “Ta cũng muốn đánh cuộc với ngươi, xem cổ ngươi bị cắt trước hay đầu ta bị bắn thủng trước?”
Trương đại quan nhân vẫn cứ vui vẻ nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ nữa, sau đó lắc lắc đầu tấm tắc khen: “Rượu ngon! Rượu ngon!” Trương Dương vẫn thản nhiên uống rượu như thường, cứ như những sự tình đang xảy ra ở trước mắt cũng chẳng hề liên quan tới hắn vậy. Hắn hiểu rõ hơn ai hết bối cảnh của An Ngữ Thần, hai người này đều có thế lực chống lưng, xem ra để bọn họ tự giải quyết với nhau là cách tốt nhất. Trương đại quan nhân chỉ làm người ngoài cuộc, tọa sơn quan hổ đấu, coi con nào chết trước.
Tuy rằng An lão vẫn chưa có chính thức ký kết hợp đồng đầu tư vào ngành du lịch ở núi Thanh Thai, nhưng những hoạt động thương mại đầu tiên cũng đã bắt đầu rục rịch hoạt động. Lần này bên phía An lão cử đến một đoàn khảo sát viên người Hồng Kông, dẫn đầu đoàn vẫn là An Ngữ Thần. Gã đạo diễn Vương Chuẩn lần trước bị đánh ở trên thôn Thanh Hà cũng có mặt trong đoàn khảo sát lần này.
Tuy rằng lần trước tới huyện Xuân Dương không được suôn sẻ cho lắm, thế nhưng phong cảnh tuyệt mỹ của núi Thanh Tha lại tạo cho Vương Chuẩn một ấn tượng khá sâu. Vương Chuẩn vốn là nhân viên của Hãng phim Long Thịnh, mà An lão lại là đại cổ đông. Chẳng là hãng phim đang dự định quay một bộ phim võ hiệp, định lấy bối cảnh ở rừng Cửu Trại Câu, thế nhưng núi Cửu Trại Câu lại đóng cửa truy tu bảo dưỡng rừng, muốn quay tiếp thì phải đợi khá lâu. Sau lần từ núi Thanh Thai về, Vương Chuẩn liền nảy ra sáng kiến là sao không lấy luôn bối cảnh của rừng núi Thanh Thai cho bộ phim? Ý kiến của hắn vừa được đưa ra liền được ban lãnh đạo hãng phim phê chuẩn, dù sao tới nơi này quay phim, phí tổn sẽ giảm đi không ít. Hơn nữa An lão cũng đã có lời nhờ vả bọn họ chụp một bộ ảnh về cảnh quan rừng núi Thanh Thai để quảng bá cho khu du lịch sắp xây của hắn, một chuyện vẹn cả đôi đường như vậy, hãng phim Long Thịnh mới quyết định chọn bối cảnh bộ phim là núi Thanh Thai.
Đoàn khảo sát lần này gồm bảy người năm người là của bên hãng phim Long Thịnh, còn một người là của An lão cử tới khảo sát địa hình núi Thanh Thai. Vẫn như lần trước, lần này vẫn là An Ngữ Thần dẫn đầu đoàn khảo sát tới Xuân Dương.
Đoàn khảo sát lần này không giống như những lần ngầm khảo sát của An lão trước kia, bởi vậy An lão mới đánh tiếng báo cho đám lãnh đạo cao tầng Xuân Dương biết lịch trình của đoàn. Huyện Xuân Dương cũng cực kỳ coi trọng chuyện lần này, bởi vậy mới đặc biệt phái người tới tận sân bay Nam Bình ở thành phố Giang Thành đón đoàn khảo sát.
Tống Thụ Thành được lên chức chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển huyện, hiển nhiên hắn phải đích thân tới sân bay Giang Thành đón đoàn khảo sát từ bên Hồng Kông tới. Đi theo còn có Vu Tiểu Đông với lái xe Lương Tại Hòa.
An Ngữ Thần vừa xuống sân bay lại không thấy thằng nhãi Trương Dương tới đón, khuôn mặt xinh đẹp cũng trầm xuống. Thực ra nàng ta không phải là nhớ thương gì tới thằng nhãi kia, mà ngược lại, thằng nhãi đê tiện này làm nàng cực kỳ không vừa mắt. Tuy rằng lần trước hắn có ra tay cứu mình, nhưng An Ngữ Thần lại cho rằng nếu như không phải vì đánh nhau với hắn, thì bình xịt chữa bệnh hen của mình cũng sẽ không bị rơi mất. Bởi vậy nàng cũng chẳng có một chút gì gọi là cảm kích, mà trái lại, nàng lại càng hận Trương Dương hơn. Loại tiểu nha đầu ngang ngạnh chuyên lấy oán báo ơn này cũng là dạng hiếm thấy.
Tống Thụ Thành tươi cười niềm nở tiến lên đón: “Hoan nghênh An tiểu thư tới. Ta là chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển huyện, đại biểu các cấp lãnh đạo huyện Xuân Dương gửi tới các vị lời chào trân trọng nhất!” Hắn vừa cười vừa cuống quít bắt tay từng người một trong đoàn khảo sát.
Gã tài xế Lương Tại Hòa ở phía sau thì cứ vỗ tay không ngừng, hắn cứ như sợ người ta không thèm chú ý đến mình vậy.
An Ngữ Thần cũng chẳng thèm để ý tới Tống Thụ Thành, liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt đeo kính râm lên.
Hai tay Tống Thụ Thành vẫn giữ nguyên ở trên không, khuôn mặt già nua của lão cũng vì xấu hổ mà đỏ bừng lên. Đang không biết xử sự ra sao thì lại thấy tiếng vỗ tay của Lương Tại Hòa phía sau càng to hơn, hắn quay đầu lại, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lương Tại Hòa, lòng thầm chửi rủa thằng nhãi con ngu ngốc này, ông đây còn chưa đủ mất mặt nữa hay sao mà còn vỗ với chả tay! Nghệ thuật vỗ mông ngựa cũng đâu phải đơn giản, nếu như nắm bắt sai thời cơ thì nịnh hót sẽ chuyển thành chế nhạo, mà Lương Tại Hòa lúc này lại nằm ở trường hợp thứ hai.
An Ngữ Thần lạnh lùng nói: “Tại sao Trương Dương lại không tới đón bọn ta?”
Tống Thụ Thành vừa nghe thấy tên thàng nhãi Trương Dương kia, trong lòng liền hiểu rõ. Phải chăng thằng nhãi con này trước mặt An tiểu thư đã nói xấu bôi nhọ danh dự mình? Nếu không tại sao nàng ta lại có thái độ lạnh nhạt tới như vậy? Tống Thụ Thành hay có thói quen lúc nào cũng tưởng mình là thứ quan trọng, lại hay ra vẻ mình là người thông minh nên lúc nào cũng cho mình suy nghĩ chính xác. Hắn cười nói: “Chẳng là tiểu Trương chủ nhiệm đang chờ các vị ở huyện Xuân Dương!”
Vu Tiểu Đông lúc này mới tiến lên tặng hoa cho từng người của đoàn đại biểu. An Ngữ Thần cũng vui vẻ nhận một bó hoa tươi từ tay nàng ta, nhưng sau đó lại lạnh lùng bỏ đi trước tiên. Huyện ủy cũng phái tới mấy gã thương nhân biết tiếng Quảng Đông, chủ yếu nhằm mục đích để bọn họ trao đổi công việc với đoàn khảo sát lần này. Chỉ có mình An Ngữ Thần vẫn mặt hoa lạnh lùng nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Cũng vì lúc nãy bị tiểu nha đầu An Ngữ Thần kia làm bẽ mặt một trận nên Tống Thụ Thành thấy xấu hổ nên không có ý định tới lui với đám người Hồng Kông này. Ngược lại với Tống Thụ Thành, Vu Tiểu Đông thì lại nói chuyện cực kỳ ăn ý với Vương Chuẩn. Còn Vương Chuẩn thấy vóc người Vu Tiểu Đông cũng khá chuẩn, lại định giở cái thói cũ ra, nói bóng gió muốn chụp vài kiểu ảnh làm kỷ niệm.
Từ Giang Thành chạy tới Xuân Dương cũng đã là xế chiều rồi, huyện ủy cũng đặc biệt chuẩn bị chỗ nghỉ cho đoàn khảo sát ở khách sạn Minh Châu. Hơn hết, buổi tiệc chào mừng đoàn khảo sát Hồng Kông lại là ở phòng Tứ Hải là phòng lớn nhất của nhà hàng Kim Khải Việt. Vừa đặt chân tới khách sạn Minh Châu là Tống Thụ Thành liền kéo Vu Tiểu Đông sang một bên, kêu nàng ta gọi điện bảo Trương Dương mau mau tới đây tiếp đãi đoàn khảo sát.
Vũ Tiểu Đông cũng lĩnh mệnh gọi điện về ủy ban nhân dân xã, nhưng Trương Dương lại không có ở đó. Chẳng còn cách nào khác, nàng cũng đành phải báo lại cho Tống Thụ Thành biết.
Tống Thụ Thành nóng ruột vò đầu bứt tóc, tuy mới gặp mặt nhưng hắn cũng biết vị An tiểu thư này là thuộc dạng khó phụ vụ. mà vừa rỗi lại chót nói thằng nhãi Trương Dương đã chờ sẵn ở đây, hơn nữa vấn đề liên quan tới khoản đầu tư của An lão, lỡ như có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Sáu giờ tối, Tống Thụ Thành tới đón đoàn khảo sát người Hồng Kông tới nhà hàng Kim Khải Việt ăn uống. Lúc tới nơi, Vu Tiểu Đông lại thấy chiếc xe jeep của tiểu Trương chủ nhiệm cũng đang đỗ ở trong bãi xe. Nàng ta tò mò đi vào đại sảnh nhỏ giọng hỏi cô tiếp viên bàn lễ tân: “Phó chủ nhiệm Trương Dương ban kế hoạch đầu tư và phát triển cũng ở đây sao?”
Nữ tiếp tân kia dường như rất quen thuộc với Trương Dương, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Trương chủ nhiệm buổi trưa ăn cơm ở đây, còn từ chiều thì đã đi đánh mạt chược rồi!”
Vu Tiểu Đông cắn cắn môi dưới, đang phân vân không biết có nên nói chuyện này cho Tống Thụ Thành biết không. Cẩn thận suy nghĩ một hồi liền quyết định bỏ đi, coi như chưa hề biết chuyện gì. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, việc gì phải đi trêu chọc tới người ta.
Trương Dương cũng không biết có đoàn khảo sát từ Hồng Kông tới Xuân Dương. Trên thực tế từ lúc Tống Thụ Thành lên nhận chức chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển của huyện, hắn cũng đã vạch rõ giới tuyến với Trương Dương. Trương Dương cũng chẳng muốn nhìn mặt lão già kia, bởi vậy cũng lười chẳng thèm tới ban kế hoạch đầu tư và phát triển, chính vì thế mà ban kế hoạch phát triển và đầu tư thời gian này cũng coi như là bình yên, chưa xảy ra tình trạng nội bộ tranh chấp đấu đá lẫn nhau.
Hiện giờ ban kế hoạch đầu tư và phát triển huyện Xuân Dương cũng chẳng khác trước là mấy, ngoại trừ việc nhân viên tăng thêm vài ba người, và đổi vị tân chủ nhiệm mới. Chỉ đến khi An lão chính thức tuyên bố sẽ đầu tư vào huyện Xuân Dương, thì lúc đó ban kế hoạch đầu tư và phát triển mới được người ta biết đến, mới được coi là tồn tại. Tống Thụ Thành cũng tranh thủ lần này đề xuất huyện tăng thêm kinh phí hoạt động của ban, bí thư Dương Thủ Nghĩa cũng đã đồng ý đề xuất của hắn rót tiền vào ban kế hoạch đầu tư và phát triển, để họ chuẩn bị cho thật tốt lần đầu tư sắp tới của An lão tiên sinh. Trương Dương cũng biết điều này từ miệng Ngưu Văn Cường, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ bọ họ thích làm gì thì làm.
Chẳng là ngày hôm nay Trương Dương tới Xuân Dương để tham dự hội nghị tổng kết công tác kế hoạch hóa gia đình của toàn huyện. Nhưng thằng nhãi này ở hội trường lúc thì ngủ, lúc thì ngồi nghịch linh tinh, được hơn hai mươi phút liền trốn ra ngoài chơi, buổi trưa thì tới chỗ đám Khương Lượng cùng Ngưu Văn Cường uống rượu nhậu nhẹt. Buổi chiều thì đi tắm nước nóng, tới tận bảy giờ tối thì tới Kim Khải Việt ăn cơm.
Vừa tới nhà hàng Kim Khải Việt, Trương Dương liền nhìn thấy dòng biểu ngữ to đùng ngay ngoài cửa lớn ghi: Hoan nghênh tập đoàn An Thái tới huyện Xuân Dương. Trương Dương nhìn thấy mà ngẩn hết cả người, chẳng nhẽ An lão lại tới Xuân Dương rồi sao? Thế nhưng nếu như là hắn tới, thì phải đánh tiếng báo cho mình trước mới phải chứ?
Cũng giống như Trương Dương, Ngưu Văn Cường cũng không biết có đoàn đại biểu bên Hồng Kông tới, hắn liền tóm một gã nhân viên phục vụ hỏi qua mới được biết, vài ngày trước cấp trên đã chỉ định sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi đoàn đại biểu bên Hồng Kông tới đây dùng cơm. Nghe xong Ngưu Văn Cường cười cười vỗ vai Trương Dương nói: “Thấy không? Ta đã sớm nói lão Tống kia không phải là thứ tốt đẹp gì rồi mà!”
Trương Dương cười lạnh một tiếng nói: “Mặc kệ hắn đi, hắn thích làm gì thì làm ta cũng chẳng quản. Chúng ta đi uống rượu!”
Vừa vào phòng là Ngưu Văn Cường liền cả giận mắng lớn: “Lão già này cũng quá kiêu ngạo rồi! Tại cái huyện Xuân Dương này thì ai mà không biết là do công sức của tiểu Trương chủ nhiệm mà An lão mới chịu đầu tư. Ta thấy lão già không biết xấu hổ này định nuốt hết công trạng của ngươi rồi đó!”
Đám người Khương Lượng đều tò mò hỏi Ngưu Văn Cường đầu đuôi câu chuyện ra làm sao. Trương Dương cười nói: “Cỡ hắn mà cũng đòi nuốt hết công lao của ta sao? Chỉ sợ còn chưa có cái trình độ đó đâu. Thôi, mặc kệ hắn đi, đừng để hắn phá mất tâm tình uống rượu của chúng ta. Nào! Uống ...!”
Vừa mới ngồi uống được một lúc, điện thoại của Triệu Tân Vĩ lại kêu lên, hắn đứng dậy cười nói: “Thật ngại quá, ta phải đi chút chuyện, mọi người thông cảm!”
Ngưu Văn Cường nhanh nhẹn chặn cửa không cho hắn đi, bực mình mắng: “Định đi đâu? Vừa mới nhập tiệc mà đã định đi là sao?”
Triệu Tân Vĩ cười khổ nói: “Thật sự có chuyện gấp. Không thì để ta sử lý xong sẽ nhanh chóng về đây uống tiếp. Thế nào?”
Khương Lượng cười nói: “Văn Cường, để hắn đi đi, kẻo lại lỡ chính sự của hắn bây giờ!”
Lúc này Ngưu Văn Cường mới chịu nhường đường.
Triệu Tân Vĩ vừa đi ra ngoài, một nữ tiếp viên liền đi vào, ghé miệng vào bên tai Ngưu Văn Cường, nhỏ giọng nói câu gì. Ngưu Văn Cường nghe xong cũng nhíu nhíu mày nói: “Đổi cho bọn họ một chai!” Té ra là Ngưu Văn Cường với cha hắn thường ngày vẫn bán rượu giả, bị đám người Hồng Kông kia nhận ra.
Khương Lượng cùng Trương Dương nhìn nhau cười cười, cùng mở lời nói: “Sớm biết tiểu tử thối ngươi thường ngày vẫn làm mấy cái chuyện dối trên lừa dưới như vậy, giờ thì lòi đuôi chuột rồi nhé!”
Ngưu Văn Cường gượng cười nói: “Loại này cũng là hàng chất lượng cao, tuy là hàng giả nhưng cũng cực kỳ khó nhận ra, ngoại trừ mấy gã cao thủ các ngươi thì cũng chẳng có mấy người ở cái huyện Xuân Dương có thể nhận ra được. Thực không ngờ tới đám thương nhân Hồng Kông kia lại có thể nhận ra được!”
Hắn còn chưa có nói xong, nữ tiếp viên nọ lại vội vàng chạy vào, thấp giọng nói: “Giám đốc Ngưu, Tống chủ nhiệm nói muốn gặp người!”
Ngưu Văn Cường gãi gãi đầu, mặt mày khó coi chậm rãi tới phòng Tứ Hải.
Trong phòng Tứ Hải, Tống Thụ Thành sắc mặt tái mét nhìn chai rượu Chivas giả trên bàn, sắc mặt mọi người trong phòng cũng đều không tốt. Ngưu Văn Cường vừa bước vào liền nhận thấy bầu không không bình thường, trong lòng thầm nghĩ. Không phải chỉ là chai rượu giả thôi sao? Làm gì tới mức như sắp đánh nhau vậy?
Vốn dĩ là Tống Thụ Thành uống cũng không nhận ra được chai Chivas này là đồ giả, nhưng cả bảy tên người Hồng Kông đều nhận ra. Hơn nữa Vương Chuẩn còn lớn giọng vạch mặt nói chai rượu này là giả ngay tại đương trường, một câu nói khiến bầu không khí vui vẻ đột nhiên trầm hẳn xuống.
Trước kia Tống Thụ Thành cũng có chút qua lại với Ngưu Văn Cường, cũng biết bối cảnh của hắn. Nhưng chuyện tình ngày hôm nay thì không đơn giản chút nào, cư nhiên dám đem rượu giả tiếp đãi đoàn đại biểu người Hồng Kông, bởi vậy hắn cũng không thể nhắm mắt cho qua được. Ánh mắt Tống Thụ Thành lạnh lùng nhìn Ngưu Văn Cường nói: “Giám đốc Ngưu, chuyện này là sao?”
Ngưu Văn Cường cười cười nói: “Thật không phải, chắc là do nhầm nhẫn ở khâu nhập hàng rồi! Ta sẽ nhanh chóng đổi một chai rượu khác ngay!” Ngưu Văn Cường vừa cười nói vừa vươn tay định lấy chai rượu đã vơi một nửa ở trên bàn. Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ bé trắng muốt từ bên cạnh nhanh nhẹn thò ra tóm lấy cổ chai, là An Ngữu Thần đã nhanh hơn Ngưu Văn Cường một bước. Nàng lạnh lùng nói: “Nếu như các ngươi lại đem tới đây một chai rượu giả nữa thì sao? Xem ra lần sau chúng ta tới Xuân Dương thì phải đem theo một gã chuyên gia về rượu mới được!”
Mấy tên người Hồng Kông đều nở nụ cười, từ trong tiếng cười bọn họ cũng có thể nghe ra được ý vị châm chọc cùng chế diễu.
Ngưu Văn Cường vẫn duy trì dáng điệu tươi cười, dù sao hắn cũng đuối lý, liền nhanh chóng chữa sai: “Như vậy đi. Ta sẽ đổi cho các ngươi một chai rượu khác, hơn nữa còn đặc biệt mang tới mấy món đặc sản, coi như là tạ lỗi!”
An Ngữ Thần chỉ chỉ chai rượu còn hơn phân nửa cười cười nói: “Ngươi muốn nếm thử một chút coi mùi vị ra sao không?”
Ngưu Văn Cường cũng thấy nóng mắt, tiểu nha đầu này cũng quá kiêu ngạo rồi. Ông đây đã phải xuống nước xin lỗi các người như vậy rồi, các ngươi đã không bỏ qua lại còn muốn ta phải uống rượu giả nữa sao? Rượu giả là hắn mua, cũng là chính tay hắn bán, giờ lại đi uống thì chẳng phải là tự tay bóp *** sao?
An Ngữ Thần lạnh lùng nói: “Uống hết chai rượu này, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi, bằng không chúng ta sẽ rời lập tức rời Xuân Dương!”
Bỗng nhiên lúc này lại truyền đến tiếng cười to sang sảng của Trương Dương: “Ta còn tưởng là phái đoàn của ai lớn như vậy, hóa ra là của An đại tiểu thư! Thất lễ, thất lễ!” Trương Dương vừa xuất hiện làm ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều sáng bừng lên, nhưng tâm tình mỗi người lại một khác. An Ngữ Thần cùng Vương Chuẩn đã từng lĩnh giáo qua thủ đoạn của thằng nhãi đê tiện này, Vu Tiểu Đông thì chỉ biết Trương Dương cũng đang ở Kim Khải Việt này, còn Tống Thụ Thành thì lại kinh ngạc cực độ, không biết tại sao Trương Dương đột nhiên lại ở chỗ này được. Còn mấy gã Hồng Kông đi cùng kia thì là lần đầu tiên tới đây, nên cũng không biết lai lịch tiểu tử này ra sao.
An Ngữ Thần lạnh lùng liếc nhìn Trương Dương nói: “Huyện Xuân Dương các ngươi thực sự là hiếu khách đó!”
Trương Dương cười nói: “Là rượu giả sao?”
An Ngữ Thần đưa chai rượu qua cho hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi tự mình nếm thử thì biết!” Trương Dương cũng vui vẻ nhận chai rượu từ tay An Ngữ Thần, nhưng chẳng hiểu sao bình rượu lại như là có dầu bôi trơn vậy, vừa chạm tới tay Trương Dương một cái là trượt rơi xuống đất luôn. An Ngữ Thần thấy vậy liền úp tay xuống định tóm chai rượu lại nhưng lại bị Trương Dương nắm chặt cổ tay, không nhúc nhích được tẹo nào. Bình rượu rơi xuống đất kêu cái xoảng! một tiếng vỡ tan tành, rượu trong chai cũng chảy lênh láng ra sàn nhà. Trương Dương liền giả bộ dạng giật mình, rồi gượng cười xin lỗi: “Thật ngại quá, là trượt tay!”
An Ngữ Thần tức giận nói: “Là ngươi cố tình!”
Trương Dương liền buông cổ tay nàng ta ra, cười nói: “Ta cũng chỉ xuất phát từ phép xã giao lịch thiệp mới nắm tay ngươi, thực sự không phải có ý định muốn chiếm tiện nghi của ngươi đâu!”
“****!” An Ngữ Thần thực sự không nhịn được thằng nhãi đê tiện này nữa, tuôn ngay một từ thời thượng điển hình.
Trương đại quan nhân mở lớn con mắt nhìn tiểu nha đầu An Ngữ Thần kia, chẳng hiểu nàng ta đang nói cái gì nữa, cái gì gì mà “phụ khoa”? Trong lòng Trương Dương thầm nghĩ, nếu như ngươi có chửa, muốn đi khám phụ khoa thì phải tới bệnh viện chứ? Ở đây kêu gào cái gì? Thực chẳng hiểu nỗi tiểu nha đầu này nữa!
Tống Thụ Thành đứng dậy cười khuyên can nói: “Đều là người một nhà mà, cứ ngồi xuống trước đi, có gì thì từ từ nói!”
Căn bản An Ngữ Thần chẳng thèm để cho hắn chút mặt mũi nào, lại tiếp tục xổ ra một tràng tiếng anh tục tĩu nữa.
Dù sao Tống Thụ Thành cũng là cán bộ cấp cao, lại thuộc bên ngoại giao nên cũng biết chút ít tiếng anh. Hắn thực không thể tin vào tai mình được, một tiểu thư khuê các, gia đình giàu có mà lại có thể văng tục chửi bậy như vậy được, chẳng khác nào mấy mụ đàn bà chanh chua cả.
Ánh mắt Trương Dương lạnh lùng liếc nhìn An Ngữ Thần nói: “Mọi người ở đây nể mặt An đại tiểu thư ngươi cũng là nể mặt ông nội ngươi, ngươi đừng tưởng có ông nội ngươi mà ngươi có thể lên mặt như vậy, đây là huyện Xuân Dương chứ không phải Hồng Kông của nhà ngươi. Ngươi đừng tưởng có chút tiền bẩn như vậy là muốn làm gì thì làm!”
Tống Thụ Thành thấy Trương Dương đáp trả quyết liệt như vậy, sợ rằng thằng nhãi này đắc tội với đám khách mời người Hồng Kông này, vội vàng quát lớn: “Trương Dương, chú ý ngôn từ của ngươi!”
Hai mắt Trương Dương trợn ngược lên tràn ngập giận dữ hét lớn: “Ngươi câm cái miệng thối lại cho ta!” Nếu như vừa rồi có người nghe còn không hiểu, thì hiện giờ tất cả những ai có mặt ở đây đều nghe ra, là tiểu Trương chủ nhiệm mắng lãnh đạo của mình, bảo hắn phải câm miệng lại.
Tống Thụ Thành thiếu chút nữa là ngất xỉu tại đương trường. Vu Tiểu Đông thì lại nhìn chằm chằm Trương Dương, đôi mắt đẹp lộ rõ sự hâm mộ cuồng nhiệt, đây mới là đàn ông thực sự! Sự hào hùng, đầy khí phách của nam nhi khiến tâm hồn thiếu nữ của Vu Tiểu Đông cũng phải xao động.
An Ngữ Thần giận dữ đứng dậy nói: “Chúng ta đi! Những người giống như ngươi căn bản không hiểu thế nào là phép tắc tôn trọng người khác!”
Trương Dương cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Muốn được người khác tôn trọng thì điều đầu tiên ngươi phải tôn trọng người ta. Nếu như thái độ của ngươi cũng là đại biểu cho thái độ của An lão, vậy thì làm phiền ngươi, chuyển lời của ta tới An lão, kêu hắn cũng đừng đầu tư vào huyện Xuân Dương của ta nữa làm gì. Người không tôn trọng bọn ta, bọn ta cũng chẳng cần!”
An Ngữ Thần nghe được câu sau của thằng nhãi kia cũng phải dừng lại một chút, nhưng sau đó cũng kiên quyết phủi đít bỏ đi. Đám người Hồng Kông kia cũng nhanh chóng bám theo An tiểu thư lủi dần hết.
Lúc cả đám người Hồng Kông rời đi, Tống Thụ Thành tựa như heo bị chọc tiết vậy, hắn đứng phắt dậy gào ầm lên: “Trương Dương! Ngươi làm cái gì vậy? Dám đắc tội với mấy vị khách người Hồng Kông, nếu như ảnh hưởng tới việc đầu tư tới huyện Xuân Dương thì sao? Ta muốn ngươi cho ta một lời giải thích!”
Trương Dương dùng ánh mắt kinh miệt nhìn Tống Thụ Thành nói: “Ta là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử, ngươi có thẩm quyền bắt ta phải giải thích với ngươi sao?” Nói xong hắn cũng lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Khuôn mặt của Tống Thụ Thành vì quá giận mà cũng trở nên xám ngoét lại, tay hắn run run chỉ Trương Dương nhưng cũng chẳng thốt ra được lời nào. Đến lúc Trương Dương sắp rời đi hắn mới gào ầm lên một câu: “Ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi!”
Ngưu Văn Cường đứng một bên quan sát toàn bộ màn tiểu Trương chủ nhiệm đại phát thần uy, tuy rằng trong lòng vô cùng bội phục tiểu Trương chủ nhiệm nhưng cũng lại thấy lo lắng cho hắn. Dù sao việc đầu tư của An lão cũng là công tác trọng điểm của toàn huyện, nếu như vì chuyện này mà thất bại, khẳng định huyện ủy sẽ truy cứu trách nhiệm của Trương Dương.
Trái ngược hẳn với suy nghĩ của tất cả mọi người, thằng nhãi Trương Dương này vẫn cứ tưng tửng như không có chuyện gì xảy ra. Bởi nhẽ hắn biết, chắc chắn An lão không phải là người vì mấy cái chuyện nhỏ nhặt này mà thay đổi quyết định của mình, hơn hết Trương Dương cũng nhận định rằng, An lão đầu tư vào núi Thanh Thai cũng chẳng phải vì cái lòng tưởng nhớ quê hương kia của hắn, mà bởi vì hắn đã nhìn ra được núi Thanh Thai là mỏ vàng khổng lồ, một cây hái ra tiền, bởi vậy hắn mới chịu bỏ vốn đầu tư lớn đến như vậy. Còn về phần tiểu nha đầu An Ngữ Thần kia, chắc là được nuông chiều từ nhỏ nên đâm hư, cứ tưởng gia cảnh ngươi quyền thế là người khác phải sợ sao? Ta kinh! Nhưng vẫn có một điều cứ ám ảnh Trương Dương Dương mãi, nhịn không được phải quay sang hỏi Ngưu Văn Cường, hắn thấp giọng nói: “Này! Lúc nãy nàng ta nói “phụ khoa” là sao?”
“Là chửi ngươi đó!”
“Mẹ nó chứ, còn dám chửi ông đây nữa!”
Ngưu Văn Cường nhịn ko được ha hả cười lớn.
Lúc ra khỏi Kim Khải Việt cũng đã là hơn chín giờ tối, Trương Dương tới chỗ để xe của mình định lấy xe về, nhưng thật không ngờ An Ngữ Thần lại đang chễm chệ ngồi trên mui xe, ánh mắt nàng lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.
Trương Dương nghiêng đầu ngó qua bốn bánh xe xác thực chúng vẫn còn nguyên vẹn không có bị người khác đâm chọt gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng là từ cái bận bị Sở Yên Nhiên đâm thủng lốp xe ở ủy ban xã, rồi lại tới quán thịt lừa Thanh Thai sơn trang, thằng nhãi này cực kỳ mẫn cảm với cái chuyện bị người khác đâm thủng lốp xe. Lúc này Trương Dương mới ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại An Ngữ Thần, thấy nàng ta vẫn mặc nguyên xi một bộ tông màu đen. Áo khoác da màu đen, áo len cũng màu đen, quần bò màu đen, giày da màu đen, ngay đến cả cái kính râm của nàng ta cũng màu đen nốt. Nhìn nàng ta giờ quả thực giống một nữ sát thủ xinh đẹp.
Ánh mắt Trương Dương từ từ chuyển dần tới đôi chân thon dài của An Ngữ Thần, qua mấy lần giao đấu trước, hắn cũng biết đây là vũ khí lợi hại nhất của nàng ta. Trương Dương cười cười trêu đùa: “Thế nào? Vẫn chưa phục sao? Lại định chịu nhục như lần trước nữa sao?”
An Ngữ Thần cũng mặt kệ thằng nhãi này nói nhăng nói cuội cái gì, chẳng thèm để ý tới hắn, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số sau đó đưa qua cho Trương Dương nói: “Ông nội ta tìm ngươi!”
Ánh mắt Trương Dương đầy ước ao tiếp nhận cái điện thoại di động Motorola 8900 loại gấp, từ tay An Ngữ Thần. Thực ra An lão tìm Trương Dương cũng chẳng phải có việc gì quan trọng cả, chỉ là nhờ Trương Dương chiếu cố tới An Ngữ Thần cùng đoàn khảo sát lần này mà thôi. Từ âm điệu của An lão, Trương Dương cũng đoán chừng có lẽ hắn không biết chuyện tình mình hôm nay cãi nhau to với cháu gái hắn. Nói chuyện xong, Trương Dương gấp điện thoại lại đưa trả lại cho An Ngữ Thần..
Ánh mắt An Ngữ Thần xuyên thấu qua chiếc kính râm màu đen, giao nhau với ánh mắt Trương Dương ở trên không. Nàng cũng chẳng thèm nói gì, từ mui xe nhẹ nhàng nhảy xuống đất, rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi.
Lúc này Trương Dương mới gọi với lại: “Để ta lai ngươi đi!”
An Ngữ Thần do dự một chút nhưng vẫn mở cửa chui vào xe jeep.
Trương Dương cười cười nói: “Ông nội ngươi dặn ta phải chiếu cố nhiều tới ngươi!”
An Ngữ Thần hạ cửa kính chắn gióng xuống, một mực ngắm phong cảnh bên ngoài, chẳng thèm để ý đến Trương Dương, lạnh nhạt nói: “Ta tự biết chăm sóc bản thân mình!”
Trương Dương cũng không có nổ máy ngay, bởi lẽ hắn cũng chẳng muốn gây thù kết oán gì với tiểu nha đầu này nữa, hiện giờ tốt nhất nên giảm hòa là hơn. Bởi nhẽ thằng nhãi này nghĩ, là nam nhân thì phải khoan dung độ lượng, cứ chấp nhặt với đàn bà con gái thì còn ra thể thống gì nữa? Hắn nói: “Quên chưa nói cho ngươi biết, hiện giờ ban kế hoạch đầu tư và phát triển là do Tống Thụ Thành phụ trách!”
An Ngữ Thần thấp giọng nói: “Ta biết!” Nàng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Ông nội ta từng nói, tại huyện Xuân Dương này, người chỉ tin tưởng một mình ngươi!”
Trong lòng Trương Dương cũng thấy có chút xao động, hắn thầm than, An lão quả nhiên có là người sáng suốt, có đôi mắt tinh tường mới nhìn ra một thiên tài như mình. Trương Dương nở nụ cười đầy khiêm tốn nói: “Kỳ thực tất cả mọi người ai cũng nghĩ, phải làm cho thật tốt chuyện tình lần này.”
An Ngữ Thần nói: “Chúng ta không thích cái phong cách dối trá chỉ nói miệng của đám cán bộ nhà nước nội địa. Ngươi tuy là một người xảo quyệt hèn hạ, nhưng cũng được coi là có chút thẳng thắn!” An Ngữ Thần cũng chẳng muốn nói tốt cho thằng nhãi này nữa, liền chuyển chủ đề: “Bình rượu đó là ngươi cố ý làm rơi phải không?”
Trương Dương cười cười đáp trả lại: “An đại tiểu thư à! Kỳ thực ông nội ngươi đầu tư vào quê nhà cũng chẳng phải là muốn thúc đẩy kinh tế quê nhà gì đâu, cũng là tập đoàn An Thái các ngươi muốn kiếm lời nên mới chịu bỏ tiền ra đầu tư mà thôi. Đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi, chẳng ai vì người khác cả. Nhưng đám lãnh đạo trên kia đều không nhận ra được điều đó, bọn họ chỉ nhìn thấy tiền của các ngươi mà thôi, bởi vậy mới nói các ngươi là khách nhân tôn quý, mới đem các ngươi đội lên đầu như vậy. Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi một điều, mỗi người đều có danh dự của mình, mặc dù các ngươi là tư sản nhưng cũng chẳng cao quý hơn đám dân đen chúng ta là mấy đâu. An lão thân phận cao quý là vậy, nhưng hắn vẫn bình dị gần gũi như người dân bình thường, ngươi là cháu gái của hắn, vậy ngươi đã học được những gì từ hắn vậy?”
“Không cần ngươi phải dạy khôn ta!” Tuy rằng miệng vẫn nói cứng nhưng giọng điệu của nàng lại yếu đi rất nhiều.
Trương Dương nói: “Ta thừa nhận chai rượu đó là rượu giả, nhưng cũng không phải là chúng ta cố ý đem bình rượu giả đó tới. Nếu như ngươi vẫn cứ muốn dây dưa mãi về cái chuyện rượu giả rượu thật đó nữa, nhỡ đâu làm rạn nứt quan hệ đôi bên, thì thực không có lợi cho cuộc làm ăn sau này. Ngươi thử nghĩ xem, vậy thì có phải là cái được chẳng bằng cái mất không?”
An Ngữ Thần cũng phải thừa nhận thằng nhãi này nói rất đúng, thế nhưng lại nhớ tới cái điệu bộ hung thần ác sát lúc nãy của hắn ở nhà hàng, cơn tức lại nổi lên mắng hắn: “Thế nhưng biểu hiện vừa rồi của ngươi chẳng có tác phong của cán bộ nhà nước gì cả! Như là ... Như là ... Chó dữ vậy!” Vốn dĩ An Ngữ Thần định nói hai từ “chó điên”, nhưng lời vừa đến cửa miệng nàng liền mau chóng thay đổi. Bởi nhẽ nàng cũng không muốn mối quan hệ giữa hai người vừa bình ổn một chút lại trở nên căng thẳng, nên mới chịu xuống nước như vậy.
Trương Dương ha hả cười lớn: “Ngươi còn nói ta được sao? Chẳng phải lúc đó ngươi cũng giống một con chó cái dữ dằn sao?”
An Ngữ Thần căm tức nhìn Trương Dương, trong lòng thầm mắng thằng nhãi xấu xa đê tiện. Thằng nhãi này quả thực là lợn chết không sợ nước sôi lại đế thêm một câu nữa: “Kỳ thực chỉ cần ngươi lùi một bước là rất nhiều chuyện có thể dễ dàng giải quyết rồi. Ngươi tới đây là tìm bạn làm ăn, chứ không phải tìm cừu địch!”
“Ta với ngươi sẽ không bao giờ là bạn!”
“Kể cả không là bạn thì cũng không tới mức thành kẻ thù chứ?”
Lúc Ngưu Văn Cường từ trong nhà hàng đi ra, thấy chiếc xe jeep của Trương Dương vẫn còn đỗ ở trong bãi, hắn liền tới ngó qua một chút. Nhưng thực không ngờ, ngồi trong xe lại có cả An tiểu thư, trong đầu hắn liền nghĩ bậy bạ linh tinh. Khó trách tiểu tử này vừa xông vào cái là biểu hiện dữ dội như vậy, hóa ra là cùng An tiểu thư diễn trò mà thôi.
Thực ra An Ngữ Thần cũng không định cứ thế cho qua cái vụ rượu giả kia, nếu như không phải vì Trương đại quan nhân mở một lớn giáo dục về nhân sinh cấp tốc cả nửa ngày trời, thì chắc chắn nàng ta đã đi tìm Ngưu Văn Cường tính sổ rồi.
Tuy rằng còn cách một lớp của kính xe, nhưng Ngưu Văn Cường vẫn cảm nhận rõ ràng sát khí lạnh thấu xương tỏa ra từ vị An đại tiểu thư kia, hắn đành gượng cười lấy lòng.
Trương Dương mở cửa xe ra, đi xuống nói: “Ngươi tính làm cái trò gì mà phải lén lén lút lút như vậy?”
Ngưu Văn Cường cười nói: “Thấy ngươi vẫn chưa đi nên ta mới tới xem!” Suy cho cùng Ngưu Văn Cường cũng thấy có chút chột dạ, nếu như cái chuyện tình rượu giả kia mà đồn ra ngoài, sợ rằng việc làm ăn của Kim Khải Việt sẽ bị ảnh hưởng không ít. Bởi vậy điều cần nhất bây giờ đó là phải lấy lòng vị An đại tiểu thư này, Ngưu Văn Cường cười nói: “Ồ! An tiểu thư cũng ở đây đó sao? Thật là trùng hợp quá. Quán karaoke đối diện là của ta mở, hay là cùng nhau sang đó chơi một chút đi!” Tuy biết tính khí vị tiểu thư này khó chiều, hắn cũng không mong gì người ta phải nể mặt mình, nhưng hắn cũng phải mời xã giao lấy vài tiếng.
Thực không ngờ tới An Ngữ Thần lại gật đầu đồng ý nhanh tới như vậy. Nàng ta nói: “Ta vẫn chưa tới mấy cái nơi kiểu như vậy, qua đó cũng được!”
Ngưu Văn Cường thực không thể tin được, vị An tiểu thư này lại chịu nể mặt mũi hắn, làm hắn thấy có chút xúc động. Điều này chứng tỏ nàng ta chịu hòa giải với hắn, vậy thì cái chuyện rượu giả kia chắc cũng sẽ dễ giải quyết thôi. Ngưu Văn Cường nhanh nhẹn mở cửa xe chui vào.
Trương Dương liếc nhìn Ngưu Văn Cường một cái là có thể đoán ra thằng nhãi này đang suy tính trong đầu cái gì, hắn cũng không khỏi lắc đầu cảm thán. Bởi nhẽ qua vài lần tiếp xúc trước đây, Trương Dương cũng hiểu rõ sự lợi hại của vị An tiểu thư này, cái viên đạn bọc đường kia của ngươi cho nàng ta sợ rằng cũng vô dụng thôi. Chắc chắn nàng ta sẽ bóc lớp đường bên ngoài từ từ nhấm nháp, còn viên đạn kia nàng ta sẽ đá trở lại cho ngươi. Đã vậy ngươi còn vui mừng cái nỗi gì cơ chứ?
Tuy rằng quán karaoke Ái Thần của Ngưu Văn Cường ở cái huyện Xuân Dương này cũng được đánh giá là loại một, thế nhưng trong mắt An Ngữ Thần thì nó cũng chỉ đạt ở cái mức bình thường, chẳng có cái gì đặc sắc cả. Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, nơi này làm ăn khá tốt, phòng khách không đầy 200m2 nhưng khách đều ngồi chật kín hết. Tivi thì mờ tịt, âm thanh cũng chỉ là hạng ba, nhưng người hát lại có vẻ rất nhập tâm.
Ngưu Văn Cường cũng nhận ra ánh mắt coi thường của An Ngữ Thần, hắn ho khan một tiếng gượng cười nói: “Chỉ là một huyện lị nho nhỏ, điều kiện cũng không thể bằng bên Hồng Kông được!” Hắn dẫn Trương Dương với An Ngữ Thần vào một phòng cũng khá rộng rãi trên lầu hai, mọi người vừa vào, nữ phục vụ liền mở đầu đĩa lên.
An Ngữ Thần khoát tay nói: “Ta không hát, chỉ ngồi xem thôi!”
Ngưu Văn Cường đánh mắt ý bảo nữ nhân viên kia không bật karaoke nữa mà mở nhạc nhẹ lên, sau đó hắn tới phòng làm việc của mình, cầm tới một chai Chivas xịn. An Ngữ Thần cùng Trương Dương hai người đều có chút ngạc nhiên khi thấy hắn còn dám xách một chai Chivas tới. Trương Dương cười nói: “Ta cũng phải bội phục ngươi sát đất!”
Ngưu Văn Cường ha hả cười nói: “Lúc nãy thực xin lỗi, chai này mới là đồ thật 100%, giả một đền mười!”
Khuôn mặt lạnh lùng của An Ngữ Thần cũng lộ ra một nụ cười nhẹ đầy tiếu ý, thấy thái độ thành khẩn nhận sai của thằng nhãi này, nàng cũng không thèm chấp nhặt với hắn vụ rượu giả kia nữa, hờ hững nói: “Ngươi yên tâm, chuyện tối nay chúng ta sẽ không truy cứu nữa.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Ngưu Văn Cường cuối cùng cũng rơi xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cả buổi An Ngữ Thần cùng Trương Dương chủ yếu là bàn bạc về nhật trình của đoàn khảo sát cùng việc đi lại ăn ở của cả đoàn. Bọn họ định ở lại núi Thanh Thai hai ngày, việc quan trọng nhất là phải làm thế nào để đám lãnh đạo cấp cao của hãng phim Long Thịnh thấy hài lòng về cảnh sắc của núi Thanh Thai hợp với bộ phim đang quay. An Ngữ Thần cũng nhấn mạnh, nếu như có thể làm tốt chuyện này, có thể miêu tả hết được vẻ đẹp của núi Thanh Thai thì nàng sẽ đề cử tới những hãng phim khác ở Hồng Kông, mà bước đầu trong dự án đầu tư của An lão đó chính là quảng bá hình ảnh của rừng núi Thanh Thai trên cả phim ảnh lẫn truyền hình.
Trương Dương cũng cực kỳ tán thưởng cái ý tưởng lớn này của An lão, nhưng thật ra ý tưởng bước đầu quảng bá hình ảnh của núi Thanh Thai này lại là của An Ngữ Thần nghĩ ra. Nàng nói: “Nếu như tất cả mọi chuyện đều thuận lợi đúng như dự tính, thì vào khoảng một tháng sau sẽ có một đoàn quay phim tới đây. Việc ăn ở sinh hoạt cũng như công tác, hay việc liên hệ qua lại của đoàn làm phim với thôn dân núi Thanh Thai cũng sẽ do ngươi phụ trách.”
Trương Dương lại nâng chén rượu Chivas lên, nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: “Lần này mới là hàng thật!”
An Ngữ Thần ghét nhất chính là bị người khác khinh thường không thèm để ý đến. Đôi mày liễu dựng ngược lên nói: “Ta với ngươi đang bàn chuyện, ngươi có thể nghiêm túc lại một chút được không?”
Trương Dương cười nói: “Căn bản những chuyện này với ta đều không thành vấn đề, ngươi yên tâm đi, ta sẽ lo liệu tốt. Chỉ cần đoàn quay phim vào núi, ta sẽ đảm bảo mọi chuyện đều thuận lợi!”
An Ngữ Thần cũng thấy hài lòng với cách làm việc thẳng thắn của Trương Dương, nàng nâng chén rượu nên nói: “Được! Chén rượu này uống là để cho qua mấy chuyện không hay trước đây, mong rằng thời gian tới đôi bên sẽ hợp tác vui vẻ, cheers!”
Trương Dương còn đang ngơ ngác chẳng hiểu nàng ta vừa nói cái gì, lại thấy nàng ta chạm chén rượu vào chén của mình lúc này thằng nhãi này mới ngộ ra, tưởng gì hóa ra là “cụng chén”. Trương Dương cũng vui vẻ nâng chén rượu lên uống.
An Ngữ Thần một hơi uống cạn chén rượu, xong thản nhiên cười nói: “Quả thực không phải là rượu giả!” Thực ra thái độ của nàng chuyển biến nhanh như vậy căn bản là do lúc nãy ông nội gọi điện cho nàng, trong điện thoại An Chí Viễn nhắc nhở nàng ta, trong chuyện làm ăn thì nhất thiết không được để tình cảm cá nhân xen vào, thương trường như chiến trường. Kể cả là tình cảm tốt hay xấu đi chăng nữa, nếu như cứ để tình cảm lấn áp lý trí như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phán đoán của mình. Tuy rằng tận trong thâm tâm An Ngữ Thần vẫn ghét cay ghét đắng thằng nhãi đê tiện này, nhưng nàng cũng không phủ nhận, thằng nhãi này là mắt xích khá quan trọng trong kế hoạch đầu tư sắp tới của gia tộc vào huyện Xuân Dương.
Hơn hết, nàng cũng phải thừa nhận, thằng nhãi con này tuy giống lưu manh nhưng cũng còn thẳng thắn hơn cái gã Tống Thụ Thành đầy vẻ quan liêu kia. Đến giờ nàng mới hiểu, tại sao ông nội lại coi trọng thằng hãi này tới vậy, bởi vậy nàng mới quyết định dẹp bỏ thù hận sang một bên, vui vẻ hợp tác làm ăn với hắn.
Dù sao Ngưu Văn Cường cũng là một gã thương buôn có tiếng, qua lại mật thiết với cả hắc bạch hai đạo, bởi vậy cái mũi của hắn cũng khá nhanh nhạy, vừa nghe thấy người ta nói đến chuyện hợp tác làm ăn, hắn cũng biết không nên ở lại đó làm gì, liền lấy cớ lủi ra ngoài. Thế nhưng Ngưu Văn Cường vừa bước ra đến đại sảnh thì đột nhiên đèn điện lại bật sáng trung hết cả lên, một đội cảnh sát đặc nhiệm trang bị súng ống ập vào quán. Ngưu Văn Cường giật mình hoảng hốt, quán karaoke của hắn từ lúc mở tới nay chưa hề được cảnh sát ghé thăm bao giờ, sao đột nhiên hôm nay lại có một đội đến kiểm tra như vậy?
Dẫn đầu đội cảnh sát là một người thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, chính là người vừa mới tới huyện Xuân Dương đảm nhiệm chức vụ đội phó đội cảnh sát hình sự Điền Bân. Tuy rằng Ngưu Văn Cường vẫn chưa lần nào giao lưu với vị tân đội phó này, nhưng từ lâu hắn đã nghe qua danh tiếng gã này. Thấy Điền Bân dẫn quân hùng hổ xông vào quán như vậy, Ngưu Văn Cường cũng thầm kêu không ổn, nhanh chóng chạy tới chỗ hắn cười cười lấy lòng nói: “Đội trưởng Điền, không biết ngọn gió nào đem ngài tới đây vậy?”
Điền Bân lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngưu Văn Cường một cái nói: “Ngươi là ông chủ ở đây?” Ngữ khí của Điền Bân tràn ngập sự uy áp, cứ như cấp trên đang hỏi tội cấp dưới vậy. Ngưu Văn Cường cũng biết thế lực đằng sau lưng Điền Bân, bởi vậy hắn cũng không dám đối kháng lại, vẫn duy trì nụ cười nịnh hót lấy lòng nói: “Đúng vậy! Ta là Ngưu Văn Cường!”
Điền Bân phất tay một cái, mấy gã cảnh sát kia liền nhanh chóng xông lên lầu hai.
Tuy rằng bảo vệ của quán khá nhiều, thế nhưng đám cảnh sát đặc nhiệm lại được trang bị vũ trang tận răng như vậy, bọn chúng ai cũng không dám ho hoe một tiếng. Với số tiền lương ít ỏi như vậy, mà có cho thêm tiền bọn chúng cũng chẳng thiết làm cái việc phạm pháp đi đánh cảnh sát cả.
Trong lòng Ngưu Văn Cường cũng thấy tức giận, mẹ nó chứ! Điền Bân ngươi tưởng là ai mà kiêu ngạo như vậy? Lão tử không trêu chọc gì ngươi, ngươi lại đi phá đám việc làm ăn của ta là sao? Tuy tức giận nhưng Ngưu Văn Cường cũng không dám để lộ ra ngoài mặt, vẫn gượng cười nói: “Đội trưởng Điền, người đang làm cái gì vậy?”
Điền Bân lạnh lùng nói: “Làm gì? Có người báo đại sảnh quá ngươi có người hát karaoke!”
Cơ mặt Ngưu Văn Cường giật giật mấy cái. Kỳ thực trước kia hắn cũng đã nghĩ qua tới chuyện này, hơn nữa Khương Lượng cũng đã nhắc nhở hắn mấy lần, nhưng mà mở quán bar không thì làm sao kiếm nhiều được, tuy trong lòng vẫn hơi lo lắng nhưng ô dù hắn to, hắn vẫn quyết định mở quán karaoke Ái Thần này. Hắn lạnh lùng nói: “Đội trưởng Điền, ta là một người làm ăn chân chính, ngươi nói như vậy thì ta sao có thể làm ăn gì được nữa? Nếu như quán ta không có cái loại hành vi đó, cục công an các ngươi có chịu bồi thường thiệt hại cho ta không?”
Điền Bân cười lạnh nói: “Phối hợp điều tra với cảnh sát là trách nhiệm của mỗi công dân, ngươi lớn từng này tuổi rồi, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết là sao?” Hắn cũng lười chẳng thèm đôi co với Ngưu Văn Cường nữa, hai tay chắp sau đít chậm rãi tiến lên lầu hai. Kỳ thực lần này Điền Bân tới đây kiểm tra, cũng là chủ ý của bí thư huyện ủy Dương Thủ Nghĩa. Thực ra sự tình xét tới cùng lại do Tống Thụ Thành chủ mưu, bởi vì cái chuyện rượu giả kia làm hắn mất mặt với đoàn đại biểu người Hồng Kông, một bụng tức như vậy, đương nhiên hắn phải đi gặp lãnh đạo mà kể lể. Dương Thủ Nghĩa nghe xong cũng nổi trận lôi đình, nguyên bản hắn cũng không ưa gì gã cục trưởng cục tài chính Ngưu Học Đông, hơn nữa con trai hắn lần trước bị người ta làm nhục cũng ở quán karaoke Ái Thần, ít nhiều cũng liên quan tới Ngưu Văn Cường. Sự vụ tiếp đãi đoàn đại biểu Hồng Kông là cực kỳ trọng yếu, vậy mà lại bị tiểu tử Ngưu Văn Cường dùng rượu giả chơi một vố nữa. Dương bí thư trong cơn tức giận liền đánh điện cho cục trưởng cục công an Thiệu Vệ Giang, kêu hắn tới quán karaoke Ái Thần kiểm tra một lượt.
Thiệu Vệ Giang đương nhiên hiểu tâm ý của, nhưng hắn cũng không tiện ra mặt xử lý vụ này được bởi vậy hắn mới kêu Điền Bân đi làm. Dù sao cha hắn Điền Khánh Long cũng là lão đại của cả giới công an trên Giang Thành, hơn nữa hắn cũng vừa mới tới Xuân Dương, đương nhiên hành sự sẽ chẳng nể nang điều gì, nếu như lỡ đắc tội với người khác, hắn cũng còn có chỗ dựa mà chống lưng.
Thiệu Vệ Giang quả nhiên không hổ danh lão cáo già lăn lộn trên quan trường nhiều năm, một kẻ nằm giữa như hắn phải biết làm sao để không phật ý cấp trên, cũng không được làm mất lòng kẻ khác, nhất là cha con vị cục trưởng cục tài chính kia. Bởi vậy một bên hắn điều Điên Bân tới quán karaoke Ái Thần làm nhiệm vụ, một bên hắn đánh điện báo cho Khương Lượng biết đợt đột kích lần này, bởi vì hắn biết Khương Lượng cùng Ngưu Văn Cường có quan hệ qua lại mật thiết. Nhưng đúng lúc Khương Lượng gọi điện tới quán karaoke thì điện thoại thoại tại quầy bar lại bị một nữ nhân viên đang buôn chuyện phiếm với bạn, bởi vậy mà Ngưu Văn Cường không hề biết có cuộc đột kích này của cảnh sát mà chuẩn bị trước. Nhưng cũng may mắn cho hắn, đại sảnh quán cũng không có phát sinh sự tình gì cả, bởi vậy Ngưu Văn Cường mới dám hùng hổ bốp chát lại Điền Bân như vậy.
Trên lầu hai chỉ có ba gian phòng là có khách ngồi, một phòng trong đó là của Trương Dương cùng An Ngữ Thần. Còn hai phòng bên cạnh có bảy, tám tên bạn học của Ngưu Văn Cường đang tụ tập nhậu nhẹt với nhau, hiển nhiên là không có gì đáng nghi cả.
Lúc cảnh sát ập vào phòng của Trương Dương thì thấy có một đôi nam nữ đang sóng vai ngồi trên ghế so pha uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Bỗng nhiên thấy nhiều cảnh sát như vậy ập vào, người bản lĩnh như Trương Dương cũng phải giật mình sửng sốt, trong lòng thầm chửi rủa. Mẹ nó chứ! Có chuyện gì mà cả đám cảnh sát xông vào đây thế này? Một lúc sau Trương Dương thấy Điền Bân tay chắp sau đít tiêu sái bước vào, thù mới hận cũ lại trỗi dậy, Trương Dương liền cho rằng, thằng nhãi Điền Bân chắc chắn là muốn nhắm vào mình nên mới kéo quân tới đây đông như vậy.
Nhưng sự thực cũng không phải như Trương Dương nghĩ, lúc vào phòng Điền Bân cũng thấy giật mình khi thấy thằng nhãi Trương Dương cũng có ở đây. Điền Bân cũng chẳng mấy vừa mắt với thằng nhãi con Trương Dương này. Cũng chỉ tại hắn mà từ lúc Tả Hiểu Tình trở về Giang Thành, chẳng hiểu sao nàng ta lại trở lên lạnh nhạt hờ hững với hắn, cảm giác như nàng ta đối xử với hắn như người dưng nước lã vậy. Điền Bân cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, liền đổ hết tội lỗi lên đầu Trương Dương. Hắn cũng nhìn ra Tả Hiểu Tình là có cảm tình với thằng nhãi con này, vậy còn thằng nhãi con này thì sao? Mới có mấy ngày mà đã kiếm một nữ nhân khác ngay rồi, hắn nào có thèm để Tả Hiểu Tình ở trong lòng chút nào. Lại còn dám ngang nhiên tán tỉnh nữ nhân khác ngay trước mặt hắn, hắn cho rằng đây là hành vi khinh thường Tả Hiểu Tình, cũng là coi thường toàn bộ gia tộc hắn, thử hỏi như vậy thì sao hắn lại không căm giận thằng nhãi Trương Dương này cơ chứ?
Điền Bân đánh mắt cho một gã cảnh sát bên cạnh, gã cảnh sát kia liền hiểu ý đội trưởng, tiến lên trước quát lớn: “Đứng hết lên cho ta, hai tay để sau gáy, ngồi xổm xuống!”
Trương Dương vẫn lẳng lặng, chẳng thèm nói năng gì, chậm rãi nâng chén rượu lên nhấp một ngụm nữa. Hắn biết, bên cạnh có vị An tiểu thư tính tình nỏng nảy như lửa này, chuyện này cũng chưa chắc đã đến lượt hắn ra tay.
An Ngữ Thần vẫn kiềm chế được bản thân, ánh mắt nàng liếc nhìn tên cảnh sát kia lạnh lùng nói: “Bọn ta chỉ uống rượu nói chuyện phiếm cũng là trái pháp luật sao?”
Gã cảnh sát nọ nghe vậy càng giận dữ quát tháo lớn hơn: “Uống rượu thì không trái pháp luật, thế nhưng hai người các ngươi là kẻ bị tình nghi, hiện tại phải theo ta về đồn để hiệp trợ điều tra phá án!”
Khóe môi An Ngữ Thần hơi nhếch lên một chút, trong đôi xinh đẹp lại mắt tràn ngập sát ý. Nàng chậm rãi đứng lên tới gần gã cảnh sát kia tạt thẳng chén rượu trong tay vào mặt hắn, tiếp đó là một cước chớp nhoáng ngay vào bụng gã cảnh sát xấu số nọ. Gã cảnh sát bị ám toán bất ngờ, cả người bay vèo về phía sau đập thẳng vào tường sau đó rơi xuống đất nằm im thin thít, chẳng biết sống chết ra sao nữa.
Toàn bộ đám cảnh sát tại đương trường đều cả kinh, thật không ngờ cô gái kia lại xuất thủ nhanh như chớp, lại tàn độc đến vậy.
Sau khi xử xong gã cảnh sát kia, An Ngữ Thần dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước, Điền Bân theo phản ứng liền rút khẩu súng lục bên hông ra dí sát ngay trán của An Ngữ Thần. Nhưng con dao găm giấu ở tay phải An Ngữ Thần cũng đã kề sát cổ họng Điền Bân. Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán điền bân chậm rãi rơi xuống lưỡi dao sáng loáng ngay cổ, hắn cảm nhận rõ ràng hơi lạnh từ lưỡi dao đang thấm dần vào da cổ hắn. Trong phòng đột nhiên lại im lặng đến đáng sợ, mọi người đều có thể nghe rõ tiếng từng giọt mồ hôi của Điền đội trưởng rơi trên lưỡi dao sắc nhọn.
Điền Bân cố lấy hết dũng khí uy hiếp ngược lại nữ nhân kia: “Ngươi nghĩ dao của ngươi nhanh hay đạn của ta nhanh?
Đôi mắt đẹp của An Ngữ Thần không lộ chút sợ hãi nào, nàng cười lạnh một tiếng nói: “Ta cũng muốn đánh cuộc với ngươi, xem cổ ngươi bị cắt trước hay đầu ta bị bắn thủng trước?”
Trương đại quan nhân vẫn cứ vui vẻ nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ nữa, sau đó lắc lắc đầu tấm tắc khen: “Rượu ngon! Rượu ngon!” Trương Dương vẫn thản nhiên uống rượu như thường, cứ như những sự tình đang xảy ra ở trước mắt cũng chẳng hề liên quan tới hắn vậy. Hắn hiểu rõ hơn ai hết bối cảnh của An Ngữ Thần, hai người này đều có thế lực chống lưng, xem ra để bọn họ tự giải quyết với nhau là cách tốt nhất. Trương đại quan nhân chỉ làm người ngoài cuộc, tọa sơn quan hổ đấu, coi con nào chết trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.