Chương 2351: Thiên thiên kết (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tra Vi nói: Đừng có cố, vừa rồi một quyền đó của em có phải đã đánh cho đầu anh chập mạch rồi hay không?
Trương Dương nói: Nếu thực sự đánh cho đầu anh bị hỏng, vậy thì em cả đời này phải đền anh.
Sợ anh chắc? Tra Vi nói khẽ, trong bóng đêm, nằm trong lòng Trương Dương, sau đó chủ động tìm môi hắn, hiến một nụ hôn dài.
Thật lâu sau hai người mới tách ra, Tra Vi nói khẽ: Con người đúng là một động vật mâu thuẫn, biết rõ mình làm sai, nhưng lại cứ đi làm.
Trương Dương nói: Chuyện này là tại anh, là anh chủ động chọc em.
Tra Vi nhẹ giọng thở dài: Có chuyện em muốn nói với anh.
Trương Dương gật đầu.
Tra Vi cắn cắn môi: Em chuẩn bị tới nước Pháp để học thêm, Calvin đại sư đã đáp ứng nhận em là đệ tử.
Trương Dương nhíu mày: Có phải bởi vì anh nên em chủ động lựa chọn đi ra để tránh né hay không?
Tra Vi lắc đầu: Không hẳn là vậy, em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nữ nhân thủy chung không thể quá ỷ lại vào nam nhân, em vốn đã thích thiết kế trang sức, Calvin đại sư là thiết kế sư trang sức hàng đầu thế giới, lần này em có thể tiến vào phong thiết kế của ông ta để học tập cũng là cơ hội ngàn năm một thuở, lợi dụng ba năm này, em có thể học tập thêm rất nhiều, cũng có thể nghiền ngẫm kỹ về nhân sinh của em, coi như là cho mình một không gian, chờ sau khi em học thành tài trở về, chắc anh cũng kết hôn rồi.
Trương Dương nói: Hai ta có phải không còn tiếp tục hay không?
Tra Vi trong bóng đêm nhéo lỗ tai hắn: Anh đó, vì sao tham thế? Gặp ai là yeu nấy, anh có thể chịu trách nhiệm hết được ư?
Trương Dương nói: Anh có cái tật này đó, phải sửa, hơn nữa anh đã bắt đầu dửa rồi.
Tra Vi nói: Hôm qua em tới Ung Hòa cung dâng hương, biết em cầu nguyện gì không?
Trương đại quan nhân không nói gì. Trong lòng lại đoán nội dung dâng hương có liên quan tới mình.
Tra Vi nói: Em cầu nguyện Phật tổ có thể giúp em thuận lợi quên anh, anh có biết hay không, thật ra tư vị trong lòng vướng bận một người rất khó chịu. thực sự rất khó chịu. Tra Vi nói xong lại bật khóc, tính tình của cô ta không nhu nhược như vậy, chỉ ở trước mặt Trương Dương mới có thể biểu hiện ra như thế.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng khóc như mưa của Tra Vi, trong lòng cũng áy náy, nếu như nói đa tình cũng là một cái tội, như vậy tội của hắn đáng để hắn phải bị băm thây. Trương Dương nói: Em tới nước Pháp thì anh cũng sẽ bận lòng tới em.
Tra Vi nói: Anh biết em hiện tại đang nghĩ gì không?
Trương đại quan nhân lắc đầu. Cái này thì hắn thật sự không biết, Tra Vi thường xuyên làm ra những chuyện khiến hắn không tưởng được, ví dụ như vừa rồi cho hắn một quyền.
Tra Vi nói: Em ghét nhất anh nói những lời tâm tình với em, dối trá đến buồn nôn, vừa nghe vậy em đã hận tới ngứa răng. Hấn không thể lại cho anh một quyền vào mũi.
Trương đại quan nhân nói: Đừng, thực sự muốn hủy dung thì ai còn để ý tới anh nữa.
Tra Vi nói: Nếu thực sự không có ai cần thì em sẽ nhận anh.
Trương Dương nắm tay Tra Vi, Tra Vi cũng không nói nữa, hai người trong bóng đêm nhìn nhau, lặng lẽ đối diện. Rất lâu sau, Trương Dương mới phá vỡ trầm mặc: Cho anh thời gian, anh sẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Tra Vi nói: Anh là hạng bưng trong bát nhìn trong nồi, lòng tham không đáy. Loại nam nhân như anh không có kết cục tốt đâu.
Trương Dương nói: Anh mặc dù có chút tật xấu, nhưng người ở trên đời ai có thể không có khuyết điểm? Tiểu vi à, anh tiết lộ cho em một bị mật nhé, thật ra anh là người cổ đại.
Cổ đại cái đầu anh!
Trương đại quan nhân đột nhiên phát hiện mình trong tình cảm đã rơi vào một cục diện cực kỳ khó xử. Đối với mỗi người đều thật lòng, nhưng đối với mỗi người lại không chuyên tâm. Hắn không vứt bỏ được một ai cả, kết quả biến thành cả đám hồng nhan tri kỷ đều u oán, tình cảm vốn chính là chuyện không chặt đứt thì càng rối, nếu như ai thực sự có thể dứt khoát chặt đứt, thì cũng giải thoát rồi, đám nữ hài tử yêu Trương Dương không ai chém đứt được tình cảm với hắn, đành chịu thôi, thằng cha này quả thực hoa tâm, nhưng ưu điểm trên người hắn lại thật sự quá nhiều, không ai nỡ bỏ cả.
Tra Vi tới nước Pháp học tập vẫn có thể xem là một lựa chọn tuyệt hảo, thời gian ba năm, có lẽ có thể thay đổi được một số người một số việc.
Liễu Đan Thần sở dĩ có thể bộc lộ tài năng ở giới kinh kịch, cũng nhờ cô ta khắc khổ dụng công, đương nhiên chỉ có khắc khổ thôi thì vẫn không đủ, còn cần có linh tính. Màn đêm buông xuống, Liễu Đan Thần vẫn đang luyện công, cô ta đang luyện tập động tác vừa xoay tròn tại chỗ vừa không ngừng ném tới, hôm nay cô ta hiển nhiên không tập trung, từ sau khi cô ta từ siêu thị về, trong đầu thủy chung hiện lên cảnh Trương Dương cổ độc phát tác, tâm tình mâu thuẫn rối rắm đến cực điểm.
Trong phòng luyện công chỉ có một mình cô ta, Liễu Đan Thần hết lần này tới lần khác bị ngã, động tác vốn có thể thoải mái hoàn thành lúc này lại trở nên rất gian nan, Liễu Đan Thần cứ mỗi lần ngã xuống lại quật cường đứng lên, đến cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn bỏ cuộc, ngồi trong phòng luyện công, hai tay ôm đầu gối, dưới đèn lưu lại một bóng hình cực kỳ cô độc.
Tiếng bước chân dần dần tiếp cận cô ta, Liễu Đan Thần không hề ngẩng đầu, nói khẽ: Không cần quan tâm tới tôi, tôi luyện thêm một lát rồi sẽ đi.
Người tới không nói gì.
Liễu Đan Thần ngẩng đầu, lại phát hiện Trương Dương đang cúi người nhìn, khuôn mặt của hắn cách mình rất gần, Liễu Đan Thần rõ ràng giật mình, thậm chí không thèm lau nước mắt trên mặt. Sửng sốt chừng hơn mười giây, cô ta mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, đứng lên muốn bỏ đi.
Trương Dương nói: Vì sao mỗi lần gặp tôi cô đều muốn chạy trốn?
Liễu Đan Thần dừng chân.
Trương Dương nói: Tôi đi tìm cô mấy lần rồi, cô không sống ở đó nữa à?
Liễu Đan Thần nói: Anh tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương nói: Nếu như tôi nhớ không lầm thì chúng ta vốn là bằng hữu.
Liễu Đan Thần nói: Chỉ quen thôi, không tính là bằng hữu?
Trương Dương nói: Hôm nay tôi ở siêu thị hình như đã nhìn thấy cô?
Liễu Đan Thần lắc đầu nói: Tôi đâu có thấy anh!
Trương Dương nhìn thẳng vào hai mắt của cô ta, mỉm cười nói: Tôi nghe nói một người khi đang nói dối thì mắt của cô ta ít nhiều sẽ lộ ra sơ hở.
Liễu Đan Thần nói: Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình của tôi không tốt, bí thư Trương, nếu như không có chuyện trọng yếu gì thì tôi muốn đi trước.
Trương Dương nói: Tôi đưa cô đi?
Liễu Đan Thần lắc đầu: Không cần.
Trương Dương trở về ban trú kinh, lại nhìn thấy một chiếc Infiniti màu trắng chạy tới trước mặt mình, Trương đại quan nhân nhìn thấy người ngồi bên trong xe không ngờ là Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn không khỏi bật cười: Tìm tôi có việc à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Vừa hay đi ngang qua đây, biết anh ở đây cho nên tới thăm.
Trương Dương cười nói: Tôi vừa mới từ bên ngoài trở về, cô ăn cơm chưa?
Trương Dương nói: Nếu thực sự đánh cho đầu anh bị hỏng, vậy thì em cả đời này phải đền anh.
Sợ anh chắc? Tra Vi nói khẽ, trong bóng đêm, nằm trong lòng Trương Dương, sau đó chủ động tìm môi hắn, hiến một nụ hôn dài.
Thật lâu sau hai người mới tách ra, Tra Vi nói khẽ: Con người đúng là một động vật mâu thuẫn, biết rõ mình làm sai, nhưng lại cứ đi làm.
Trương Dương nói: Chuyện này là tại anh, là anh chủ động chọc em.
Tra Vi nhẹ giọng thở dài: Có chuyện em muốn nói với anh.
Trương Dương gật đầu.
Tra Vi cắn cắn môi: Em chuẩn bị tới nước Pháp để học thêm, Calvin đại sư đã đáp ứng nhận em là đệ tử.
Trương Dương nhíu mày: Có phải bởi vì anh nên em chủ động lựa chọn đi ra để tránh né hay không?
Tra Vi lắc đầu: Không hẳn là vậy, em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nữ nhân thủy chung không thể quá ỷ lại vào nam nhân, em vốn đã thích thiết kế trang sức, Calvin đại sư là thiết kế sư trang sức hàng đầu thế giới, lần này em có thể tiến vào phong thiết kế của ông ta để học tập cũng là cơ hội ngàn năm một thuở, lợi dụng ba năm này, em có thể học tập thêm rất nhiều, cũng có thể nghiền ngẫm kỹ về nhân sinh của em, coi như là cho mình một không gian, chờ sau khi em học thành tài trở về, chắc anh cũng kết hôn rồi.
Trương Dương nói: Hai ta có phải không còn tiếp tục hay không?
Tra Vi trong bóng đêm nhéo lỗ tai hắn: Anh đó, vì sao tham thế? Gặp ai là yeu nấy, anh có thể chịu trách nhiệm hết được ư?
Trương Dương nói: Anh có cái tật này đó, phải sửa, hơn nữa anh đã bắt đầu dửa rồi.
Tra Vi nói: Hôm qua em tới Ung Hòa cung dâng hương, biết em cầu nguyện gì không?
Trương đại quan nhân không nói gì. Trong lòng lại đoán nội dung dâng hương có liên quan tới mình.
Tra Vi nói: Em cầu nguyện Phật tổ có thể giúp em thuận lợi quên anh, anh có biết hay không, thật ra tư vị trong lòng vướng bận một người rất khó chịu. thực sự rất khó chịu. Tra Vi nói xong lại bật khóc, tính tình của cô ta không nhu nhược như vậy, chỉ ở trước mặt Trương Dương mới có thể biểu hiện ra như thế.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng khóc như mưa của Tra Vi, trong lòng cũng áy náy, nếu như nói đa tình cũng là một cái tội, như vậy tội của hắn đáng để hắn phải bị băm thây. Trương Dương nói: Em tới nước Pháp thì anh cũng sẽ bận lòng tới em.
Tra Vi nói: Anh biết em hiện tại đang nghĩ gì không?
Trương đại quan nhân lắc đầu. Cái này thì hắn thật sự không biết, Tra Vi thường xuyên làm ra những chuyện khiến hắn không tưởng được, ví dụ như vừa rồi cho hắn một quyền.
Tra Vi nói: Em ghét nhất anh nói những lời tâm tình với em, dối trá đến buồn nôn, vừa nghe vậy em đã hận tới ngứa răng. Hấn không thể lại cho anh một quyền vào mũi.
Trương đại quan nhân nói: Đừng, thực sự muốn hủy dung thì ai còn để ý tới anh nữa.
Tra Vi nói: Nếu thực sự không có ai cần thì em sẽ nhận anh.
Trương Dương nắm tay Tra Vi, Tra Vi cũng không nói nữa, hai người trong bóng đêm nhìn nhau, lặng lẽ đối diện. Rất lâu sau, Trương Dương mới phá vỡ trầm mặc: Cho anh thời gian, anh sẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Tra Vi nói: Anh là hạng bưng trong bát nhìn trong nồi, lòng tham không đáy. Loại nam nhân như anh không có kết cục tốt đâu.
Trương Dương nói: Anh mặc dù có chút tật xấu, nhưng người ở trên đời ai có thể không có khuyết điểm? Tiểu vi à, anh tiết lộ cho em một bị mật nhé, thật ra anh là người cổ đại.
Cổ đại cái đầu anh!
Trương đại quan nhân đột nhiên phát hiện mình trong tình cảm đã rơi vào một cục diện cực kỳ khó xử. Đối với mỗi người đều thật lòng, nhưng đối với mỗi người lại không chuyên tâm. Hắn không vứt bỏ được một ai cả, kết quả biến thành cả đám hồng nhan tri kỷ đều u oán, tình cảm vốn chính là chuyện không chặt đứt thì càng rối, nếu như ai thực sự có thể dứt khoát chặt đứt, thì cũng giải thoát rồi, đám nữ hài tử yêu Trương Dương không ai chém đứt được tình cảm với hắn, đành chịu thôi, thằng cha này quả thực hoa tâm, nhưng ưu điểm trên người hắn lại thật sự quá nhiều, không ai nỡ bỏ cả.
Tra Vi tới nước Pháp học tập vẫn có thể xem là một lựa chọn tuyệt hảo, thời gian ba năm, có lẽ có thể thay đổi được một số người một số việc.
Liễu Đan Thần sở dĩ có thể bộc lộ tài năng ở giới kinh kịch, cũng nhờ cô ta khắc khổ dụng công, đương nhiên chỉ có khắc khổ thôi thì vẫn không đủ, còn cần có linh tính. Màn đêm buông xuống, Liễu Đan Thần vẫn đang luyện công, cô ta đang luyện tập động tác vừa xoay tròn tại chỗ vừa không ngừng ném tới, hôm nay cô ta hiển nhiên không tập trung, từ sau khi cô ta từ siêu thị về, trong đầu thủy chung hiện lên cảnh Trương Dương cổ độc phát tác, tâm tình mâu thuẫn rối rắm đến cực điểm.
Trong phòng luyện công chỉ có một mình cô ta, Liễu Đan Thần hết lần này tới lần khác bị ngã, động tác vốn có thể thoải mái hoàn thành lúc này lại trở nên rất gian nan, Liễu Đan Thần cứ mỗi lần ngã xuống lại quật cường đứng lên, đến cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn bỏ cuộc, ngồi trong phòng luyện công, hai tay ôm đầu gối, dưới đèn lưu lại một bóng hình cực kỳ cô độc.
Tiếng bước chân dần dần tiếp cận cô ta, Liễu Đan Thần không hề ngẩng đầu, nói khẽ: Không cần quan tâm tới tôi, tôi luyện thêm một lát rồi sẽ đi.
Người tới không nói gì.
Liễu Đan Thần ngẩng đầu, lại phát hiện Trương Dương đang cúi người nhìn, khuôn mặt của hắn cách mình rất gần, Liễu Đan Thần rõ ràng giật mình, thậm chí không thèm lau nước mắt trên mặt. Sửng sốt chừng hơn mười giây, cô ta mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, đứng lên muốn bỏ đi.
Trương Dương nói: Vì sao mỗi lần gặp tôi cô đều muốn chạy trốn?
Liễu Đan Thần dừng chân.
Trương Dương nói: Tôi đi tìm cô mấy lần rồi, cô không sống ở đó nữa à?
Liễu Đan Thần nói: Anh tìm tôi có chuyện gì?
Trương Dương nói: Nếu như tôi nhớ không lầm thì chúng ta vốn là bằng hữu.
Liễu Đan Thần nói: Chỉ quen thôi, không tính là bằng hữu?
Trương Dương nói: Hôm nay tôi ở siêu thị hình như đã nhìn thấy cô?
Liễu Đan Thần lắc đầu nói: Tôi đâu có thấy anh!
Trương Dương nhìn thẳng vào hai mắt của cô ta, mỉm cười nói: Tôi nghe nói một người khi đang nói dối thì mắt của cô ta ít nhiều sẽ lộ ra sơ hở.
Liễu Đan Thần nói: Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình của tôi không tốt, bí thư Trương, nếu như không có chuyện trọng yếu gì thì tôi muốn đi trước.
Trương Dương nói: Tôi đưa cô đi?
Liễu Đan Thần lắc đầu: Không cần.
Trương Dương trở về ban trú kinh, lại nhìn thấy một chiếc Infiniti màu trắng chạy tới trước mặt mình, Trương đại quan nhân nhìn thấy người ngồi bên trong xe không ngờ là Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn không khỏi bật cười: Tìm tôi có việc à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Vừa hay đi ngang qua đây, biết anh ở đây cho nên tới thăm.
Trương Dương cười nói: Tôi vừa mới từ bên ngoài trở về, cô ăn cơm chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.