Chương 686: Thông minh lại bị thông minh hại
Thạch Chương Ngư
30/12/2015
Lương Liên Hợp vội vàng nói: “Không cần, buổi trưa chúng tôi có lệnh cấm rượu.”
Trương Dương nói: “Vậy thì không uống nữa, ăn cơm thì được chứ, anh có công vụ cũng phải ăn cơm mà.”
Vương Nghị vội vàng đi chuẩn bị.
Sau khi Vương Nghị đi khỏi, Lương Liên Hợp thở dài nói: “Trương lão đệ à, nơi kinh thành này nước rất sâu, có những việc phải suy nghĩ cho thấu đáo rồi hẵng làm.” Câu này của gã là ý tốt, nhưng Trương Dương lại không thích nghe, Trương Dương nói: “Lương cục à, anh vẫn nghi ngờ tôi đánh Nghiêm Khai Kim sao?”
Lương Liên Hợp cười nói: “Việc đó không quan trọng, Nghiêm Khai Kim cũng chẳng phải nhân vật gì trong công ty Kinh Bắc, nhưng hai bên các anh đều hợp tác rất tốt, thì cũng chia tay cho tốt đi.”
Trương Dương nghe ra Lương Liên Hợp đang nói hộ Kinh Bắc, hắn cũng không phải là cố ý muốn gây sự, chỉ vào bốn góc tường của gian phòng rồi nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, năm ngoái ban trú kinh chúng tôi sửa chữa ở đây, bỏ ra hơn 1000000, họ bảo chúng tôi đi, có phải là hơi quá đáng không.”
Lương Liên Hợp nói: “Hợp đồng tôi cũng xem rồi, bên Kinh Bắc muốn đền bù cho các anh, việc này tôi thấy đừng để chạm đến hòa khí.”
Trương Dương nói: “Một chút tiền bồi thường đó không thể đủ cho tổn thất của chúng tôi, muốn chúng tôi đi thì dễ thôi, tôi cũng không làm khó họ, anh giúp tôi nói với cái ông Chung Tân Dân kia một tiếng, ngoài tiềng bồi thường, lấy ra thêm 500000 nữa, ngoài ra, chúng tôi chuyển đi cần phải có 1 tháng, nếu như ông ta đồng ý việc này, thì sự việc này sẽ quyết định vậy, nếu như không đồng ý, thì kệ xác ông ta là Chung Tân Dân hay Chung Cựu Dân, tôi cũng sẽ làm cho ông ta trở thành Chung Nạn Dân!”
Trương đại quan nói câu này rất chắc nịch, Lương Liên Hợp nghe xong cũng chau mày, gã là người đứng đầu trị an trong khu vực này, đương nhiên không hi vọng xảy ra chuyện này, nhương Lương Hiên Hợp hiểu tính khí của Trương Dương, tên này là một người không sợ trời không sợ đất, không những vậy, mà lại có sức chiến đấu vô cùng ác liệt, Lương Liên Hợp vẫn hi vọng chuyện này có thể đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa vô sự, gã cười nói: “Tôi cũng chẳng giấu gì cậu, quan hệ của tôi và Chung Tân Dân khá tốt, thế này đi, tôi hẹn ông ấy, ba người chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện, xem xem việc này có thể giải quyết trong hòa bình được không.”
Trương Dương nghe Lương Liên Hợp nói vậy cũng không thể nào làm khó gã thêm được, hắn gật đầu nói: “Nói chuyện cũng tốt.”
Lương Liên Hợp gọi điện thoại cho ông chủ công ty Kinh Bắc trước mặt Trương Dương, gã và Chung Tân Bắc là bạn lâu năm, cho rằng việc này vẫn có thể đứng ra làm hòa giải, nhưng Chung Tân Dân nghe Lương Liên Hợp nói vì chuyện này, thái độ rất cứng rắn, nói to lên trong điện thoại: “Lão Lương, anh đừng quản chuyện này nữa, nhà là của tôi, hắn dám đánh người của tôi trong địa bàn của tôi, anh giúp tôi nói cho hắn, tôi phải kiện hắn, tôi phải cho hắn vào tù.” Tiếng rất lớn, tai của Trương đại quan vốn đã thính, nên nghe rất rõ những lời này.”
Lương Liên Hợp ho một tiếng rất gượng gạo nói: “Tân Dân, hay là anh đến ban trú kinh Nam Tích một chuyến, chúng ta nói chuyện xem thế nào!” Chung Tân Dân nói: “Có gì mà nói chuyện chứ? Giúp tôi nói với hắn ta một tiếng, bảo họ cút ngay đi cho tôi, sáng mai tôi sẽ cho người đến thu lại nhà. Nếu như họ không chuyền đi, thì đừng trách tôi không khách sáo, ngày mai tôi sẽ vất cả người lẫn đồ ra ngoài.” Chung Tân Dân nói đến độ như vậy, Lương Liên Hợp đương nhiên cũng không thể nào nói điều kiện của Trương Dương ra, gã lo Trương Dương nghe thấy, quay sang nhìn Trương Dương, nhưng phát hiện ra Trương Dương vẫn ngồi đó như chẳng có việc gì xảy ra vậy, đang uống trà kìa. Trương đại quan đương nhiên đã nghe thấy hết tất cả những lời đó, và trong lòng cũng rất giận, nhưng hắn không thể nào phát tác ở đây được, Lương Liên Hơp đâu có đắc tội với hắn, người ta có ý tốt, muốn giúp hắn giảng hòa, nhưng Chung Tân Dân đã không cho gã cơ hội.
Lương Liên Hợp cười nói: “Hai người đều rất cứng đầu.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Không nói chuyện này nữa, đi, ăn cơm thôi.”
Lương Liên Hợp thật sự không tiện ăn bữa cơm này, gã lại từ chối lần nữa, nhưng Trương Dương không để ý, kéo tay gã, mời những người đi cùng gã đến đây xuống nhà ăn. Vương Nghị đã bảo người chuẩn bị xong xuôi, cơm canh của ban trú kinh Nam Tích rất đặc sắc, là món ăn Hoài Dương đặc biệt.
Lương Liên Hợp từ chối, vì gã cảm thấy rằng bữa cơm này chẳng thoải mái chút nào, của biếu là của lo của cho là của nợ, gã đều quen với cả hai bên, thật sự không thể nào biểu thị lập trường của mình được, Trương Dương muốn hiệu quả như vậy, bảo Vương Nghị mở chai Mao Đài 30 năm: “Lương cục, rượu ngon lắm đấy, ít nhiều gì cũng uống một chén.”
Lương Liên Hợp nói: “chúng tôi có quy định, buổi trưa không được uống rượu.”
Trương Dương nói: “Quy định là do lãnh đạo đặt ra, lãnh đạo phân cục là anh, uống một ít thôi, ba ly thế nào?”
Lương Liên Hợp thật sự không thể nào từ chối được nữa, gật đầu nói: “Ba ly, chỉ ba ly thôi đấy.”
Mặc dù nói là nói vậy, nhưng khi đã phá giới, thì không thể nào kìm hãm được nữa, Lương Liên Hợp vốn đã là người thích uống rượu, uống xong hai ly, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Lương Liên Hợp lại khuyên Trương Dương: “Trương lão đệ à, việc này tôi thấy thôi đi, về mặt pháp luật các cậu không có lý đâu.”
Trương đại quan lại gật đầu nói: “Kệ thôi, có phải là việc gì to tát đâu, tí nữa chúng tôi sẽ chuyển đi.”
Lương Liên Hợp ngớ người, Vương Nghị và Vu Hải Lâm cũng ngớ ra, vừa nãy Trương Dương còn kiên quyết không đi, nhưng đột nhiên giờ đây đã thay đổi chủ ý rồi, chẳng lẽ Trương Dương thật sự sợ Chung Tân Dân sao?
Lương Liên Hợp cười nói: “Nghĩ thông là tốt rồi, ít nữa tôi sẽ tìm Chung Tân Dân, bảo họ để cho mấy ngày.”
Lương Liên Hợp không ngờ rằng thái độ của Chung Tân Dân lại cứng vậy, gã nhất định bắt ban trú kinh Nam Tích, sáng mai sẽ thu hồi lại nhà. Lương Liên Hợp thấy Chung Tân Dân kiên quyết vậy, cũng cảm thấy rất mất mặt, gã nhắc nhở Chung Tân Dân: “Trương Dương là con trai nuôi của phó thủ tướng Văn, không dễ gây sự đâu, sự việc này anh có cần phải suy nghĩ một chút không?” Chung Tân Dân nói: “Tôi biết!”
Lương Liên Hợp nói: “Anh biết mà vẫn còn gây sự vào sao?”
Chung Tân Dân phản vấn: “Anh cảm thấy tôi không đủ khả năng động vào hắn à?”
Lương Liên Hợp bắt đầu cảm thấy việc này có gì đó bất bình thường, nhất định trong đó có nội tình gì, gã thấp giọng nói: “Tân Dân, hình như giữa anh và Trương Dương có mâu thuẫn gì đó.”
Chung Tân Dân nói: “Trước kia không có, bây giờ thì có rồi, tôi lấy lại nhà của tôi là chuyện hết sức bình thường, hắn ta dựa vào đâu mà đánh người của tôi chứ?”
Lương Liên Hợp nói: “Tân Dân, nghe tôi một câu, tức tối chẳng có ý nghĩa gì đâu, Trương Dương không phải là nhân vật dễ gây hấn.” Chung Tân Dân nói: “Người khác sợ hắn ta, tôi không sợ, tôi cứ muốn thu hồi lại nhà của tôi đấy, tôi không tin, trên đất kinh thành mà cũng không phản lại hắn được!”
Lương Liên Hợp trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ, Chung Tân Dân chưa được nhìn thấy vũ lực của Trương Dương, nếu như thật sự nhìn thấy Trương Dương ra tay, thì sẽ không nói như thế này nữa rồi.
Chung Tân Dân nói: “Lão Lương, anh đừng xen vào. Ở đây không có việc của anh đâu, ngày mai anh trốn đi xa vào, tôi mang người đi thu nhà của tôi.”
@@@
Bên ban trú kinh Nam Tích, Trương Dương thật sự đã cho nghỉ việc, đây là vì suy nghĩ cho sự an toàn của người làm, hắn cho nghỉ từ thứ hai đến chủ nhật, những người không cần thiết, mấy ngày này cố gắng không đến ban trú kinh. Trương đại quan mặc dù lợi hại, nhưng đám nhân viên của ban trú kinh chẳng ai đánh nhau được hết, Trương Dương đã dụ trừ đến việc ngày mai có thể sẽ phải sử dụng thủ đoạn bạo lực để thu hồi nơi đây, Trương đại quan cũng đã chuẩn bị sử dụng bạo lực.
Vương Nghị và Vu Hải Lâm đều cảm thấy sự sợ hãi, hai người đều sợ hãi cả, đây là kinh thành chứ không phải là Nam Tích, có câu rằng, cường long bất áp địa đầu xà. Mặc dù Trương Dương có bối cảnh, nhưng Chung Tân Dân của Kinh Bắc cũng không phải là nhân vật bình thường, có thể làm ăn lớn như vậy ở kinh thành, đằng sau nhất định phải có hậu đài. Chung Tân Dân mặc dù không phải là những nhân vật khét tiếng như tam công tử kinh thành, nhưng gã cũng không phải là con của người dân bình thường. Sau khi họ thương lựng, cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, cùng đi tìm bí thư thị ủy Ngô Minh, báo cáo với Ngô Minh việc này.
Ngô Minh mấy ngày này hồi phục rất tốt, chỉ là phát hiện ra thái độ của cô y tá chăm sóc rất cảnh giác, cô y tá xinh đẹp chăm sóc y trước đó cũng không thấy đến nữa, Ngô Minh rất chán nản, nghĩ rằng việc này liệu có phải có liên quan đến Trương Dương hay không, cảm giác đầu tiên khi nghe ban trú kinh xảy ra việc là vô cùng mừng rỡ, mặc dù y biết rằng, là lãnh đạo thị ủy Nam Tích không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng y thật sự thầm cảm ơn, đáng kiếp Trương Dương, giờ đây sự việc phiền toái đã đến thật rồi, thành phố bảo cậu tạm thời đến ban trú kinh làm việc, nhưng chưa ngồi nóng chỗ, đã làm cho ban trú kinh mất hết cả ổ, nếu việc này đồn ra ngoài, chắc chắn bị người ta cười cho thối mũi.
Vu Hải Lâm khổ sở nói: “Bí thư Ngô, ông phải giúp chúng tôi.” Ngô Minh nói: “Các anh nghĩ thế nào?”
Vu Hải Lâm và Vương Nghị quay ra nhìn nhau, Vu Hải Lâm dũng cảm nói: “Chúng tôi cảm thấy việc này không cần thiết phải làm lớn đến vậy, người ta đã đồng ý bồi thường cho mình thì mình cũng đừng gây sự nữa, chúng ta đến kinh thành là để làm tốt mọi quan hệ mọi mặt, chú không phải là để gây thù chuốc oán.”
Vương Nghị nói: “Dù là có kiện lên trên, thì cũng chỉ thắng được tiền bồi thường mà thôi, cứ tiếp tục thế này chẳng có nghĩa lý gì.”
Ngô Minh nói: “Các anh đã nói những lời này cho Trương Dương nghe rõ ràng chưa?” Hai người gật đầu nói: “Đều nói cả rồi, nhưng anh ấy không nghe, giờ đây anh ấy đã cho tất cả nhân viên của ban trú kinh nghỉ việc rồi, nói là suy nghĩ đến vấn đề an toàn nhân thân cho mọi người, mấy ngày nay không đến ban trú kinh làm việc.”
Ngô Minh cười nói: “An toàn nhân thân? Chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, chúng ta là xã hội pháp trị, có gì mà sợ?”
Vu Hải Lâm nói: “Bí thư Ngô, ông mau nghĩ cách đi, lần này Kinh Bắc nhất định phải lấy nhà về, họ đã nói rõ ràng rồi, sáng mai sẽ đến để thu hồi nhà, tính khí của chủ nhiệm Trương ông cũng biết đấy, xem chừng phải đánh nhau một trận với bên Kinh Bắc mới nguôi.”
Ngô Minh nói: “Mảnh đất đó vốn là của người ta, tức thì được gì chứ? Thế này đi, tôi gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta bình tĩnh lại, các anh về đi đã, giúp tôi trông chừng cậu ta, bảo cậu ấy đừng gây ra chuyện gì lớn, nếu như xảy ra vấn đề gì, thì mau thông báo cho tôi.”
Sau khi hai người rời đi, Ngô Minh không gọi điện cho Trương Dương ngay, y nghĩ một lát, rồi gọi điện cho Lý Trường vũ trước.
Lý Trường Vũ nghe Ngô Minh nói xong việc này cũng cảm thấy ngỡ ngàng, phản ứng đầu tiên của y là Ngô Minh vẫn chưa nghĩ ra cách, Ngô Minh là phó bí thư thị ủy, cũng là cấp trên của Trương Dương, tại sao không trực tiếp tìm đến Trương Dương chứ, mà lại nói thông qua y? Lý Trường Vũ nói: Đồng chí Ngô Minh, dạo này tình hình sức khỏe của anh ra sao rồi?” Lý Trường Vũ cố tình nói lảng.
Lời của Ngô Minh bị y làm gián đoạn, chỉ đành trả lời câu hỏi của Lý Trường Vũ trước: “Cảm ơn bí thư Lý quan tâm, sau khi tôi mổ xong hồi phục rất thuận lời, vừa mới cắt chỉ, ngày mai là chuẩn bị ra viện rồi.” Lý Trường Vũ nói: “Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, sao anh không trực tiếp tìm Trương Dương?” Lòng vòng một lúc lại quay về vấn đề ban nãy, đừng tưởng Lý Trường Vũ đi vòng vèo, thật ra y có thâm ý cả, vừa thể hiện sự quan tâm với Ngô Minh, vừa xác định được vấn đề hồi phục của Ngô Minh để phân nhiệm vụ.
Ngô Minh cũng chỉ là tiện miệng trả lời, nhưng vừa nói xong đã hối hận, mẹ kiếp, Lý Trường Vũ thật đúng là con cáo già, không để ý một chút là bị y cho vào tròng rồi. Sao mình lại nói với Lý Trường Vũ rằng hồi phục thuận lợi chứ. Y ho một tiếng rồi nói: “Bí thư Lý, ông cũng biết đấy, đồng chí Trương Dương khá là cứng đầu, những sự việc đã chắc làm thì thường không quay đầu lại, lời của tôi chưa chắc cậu ấy đã nghe.”
Lý Trường Vũ nói: “Anh vẫn chưa đi tìm cậu ấy đúng không? Cứ tìm cậu ấy nói chuyện trước đi đã, thật ra sự việc của ban trú kinh lần này là do anh phụ trách.” Câu này của Lý Trường Vũ rất rõ ràng, Trương Dương giờ đây đang thay anh đảm nhận nhiệm vụ, nếu không phải là Ngô Minh lâm trận chạy bỏ, thì Trương Dương cũng không phải đứng đầu sóng ngọn gió.
Ngô Minh nghe xong câu này ngay lập tức đã hối hận, y đã bị thông minh của chính mình hại, vốn định hạ thủ trước, lợi dụng thời cơ này để đẩy Trương Dương đến mức nghẹt chết, nhưng không ngờ Lý Trường Vũ lại vô cùng già đời, ba câu là đã bó sự việc lên người y rồi. Ngô Minh có một dự cảm không lành, nếu như lần này xảy ra chuyện gì lớn, Lý Trường Vũ nhất định không bỏ qua cho mình. Y vội vàng nói: “Bí thư Lý, tôi chỉ muốn kịp thời báo cáo tình hình, bên Trương Dương tôi sẽ đi nói chuyện ngay.”
Lý Trường Vũ nói: “Anh vất vả quá, thấy anh quan tâm đến lợi ích Nam Tích chúng tôi như vậy, tôi thật sự cảm thấy cảm ơn anh, anh thật là hảo hán, nói ra thì, tôi rất lấy làm xin lỗi, anh vừa mới bình phục, mà đã đưa anh vào công việc ngay rồi.” Vừa nãy Lý Trường Vũ hỏi bệnh tình của y là để chuẩn bị cho thái độ bây giờ, một câu đã làm cho Ngô Minh không còn đường lùi nữa.
Ngô Minh chỉ muốn tát cho mình một cái, lúc đầu vì chạy khỏi phiền phức ban trú kinh, y mới quyết định phẫu thuật, nhưng giờ đây lại tự đẩy mình vào trong phiền phức, điều đau đầu nhất là, lần này phiền phức do Trương Dương gây ra lớn hơn lần trước rất nhiều.”
Lý Trường Vũ nói: “Ngô Minh à, anh nhất định phải giải quyết cho ra ngọn ngành sự việc này của ban trú kinh đấy, cố gắng giải quyết trong hòa bình, ở kinh thành anh là lãnh đạo cao nhất, tất cả đều lấy quyết định của anh làm chuẩn, anh phải chịu trách nhiệm này đấy.” Câu cuối cùng là điểm sáng nhất, Ngô Minh lúc này hận đến độ nghiến răng ken két, người y hận không phải Trương Dương, cũng không phải Lý Trường Vũ, mà y hận chính mình, mình chẳng phải đây là tự lấy dây trói mình sao?
Lý Trường Vũ cụp điện thoại, môi nở một nụ cười lạnh lùng, tên Ngô Minh này muốn làm rối thị phi, muốn dùng cách này để đẩy quan hệ ra xa, làm gì có chuyện đơn giản thế? Ngô Minh vào viện làm phẫu thuật, Lý Trường Vũ ngoài miệng mặc dù chẳng nói gì, nhưng trong lòng thì cũng rất nghi ngờ việc này, y cũng suy nghĩ đến việc Ngô Minh lựa chọn phẫu thuật lúc này là để tránh bỏ trách nhiệm của mình, nhưng không bỏ được vẫn không bỏ được, nếu như tên này cứ nằm tử tế trong bệnh viện, giả vờ bị bệnh, Lý Trường Vũ cũng chẳng động đến y, nhưng y lại cứ nhảy ra làm rối sự tình. Lý Trường Vũ vừa đúng lúc nắm lấy y, muốn thoát mà được à, tôi đẩy trách nhiệm lên đầu anh trước, lần này dù Trương Dương có gây ra lỗi lớn thế này, Ngô Minh anh cũng là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Mặc dù Lý Trường Vũ đẩy trách nhiệm cho Ngô Minh, nhưng cũng không thể không hỏi bên Trương Dương, tính khí của tiểu tử này Lý Trường Vũ hiểu rất rõ, nếu thật sự hắn tức lên, thì chẳng sợ ai hết nữa, Lý Trường Vũ bắt buộc phải hỏi cho rõ đã xảy ra chuyện gì, Lý Trường Vũ ngay lập tức gọi điện đến cho Trương Dương.
Trương Dương nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ không hề ngạc nhiên, ban trú kinh nhiều người như vậy, lần này hắn gây ra chuyện lớn, nhất định sẽ có người báo cáo lại với lãnh đạo, Trương Dương cười nói: “Bí thư Lý, lần này việc đã đến tai ông nhanh vậy, thông tin thật là nhanh nhạy quá.” Lý Trường Vũ nói: “Ngô Minh nói với tôi đấy.”
Trương Dương ngớ người một chút, hắn thật sự không ngờ tới là Ngô Minh báo cáo cho Lý Trường Vũ, ngay lập tức, hắn nghĩ đến hai vị phó chủ nhiệm ban trú kinh, nhất định hai tên này đã chạy đến nói tình hình với Ngô Minh rồi, Trương Dương gian manh nó: “Sao ông ấy lại không trực tiếp nói chuyện với tôi?”, Lý Trường Vũ nói: “Cậu tưởng rằng cậu dễ thuyết phục à?’, Trương Dương cười nói: “tất cả mọi người xung quanh đều bảo tôi thông tình đạt lý.”
Lý Trường Vũ nói: “Có chuyện gì thế, nếu như chủ nhà đòi gắt gao quá, thì trả lại nhà cho người ta, đừng gây lớn chuyện.”
Trương Dương nói: “Tôi đang xem ghi chép chi thu cải tạo năm ngoái của ban trú kinh chúng ta, bao gồm cả cải tạo kết cấu nhà, làm xanh vườn, làm lại tường ngoài, thay ống dẫn khí nóng, sửa sang lại nhà…” Lý Trường Vũ ngắt lời: “Đừng dài dòng, nói cho tôi cái tổng số.” Trương Dương nói: “Tất cả đã bỏ ra 1970000, con số này còn chưa bao gồm cả những đồ dùng bên trong nữa. Những thứ đó có thể mang đi được.”
Lý Trường Vũ thở dài nói: “Nhiều thế à?”, Trương Dương nói: “Bên trong rốt cuộc bao nhiêu là thật là giả tôi không biết, nhưng trên sổ sách ghi rất rõ ràng, nếu giờ đây chúng tôi đi, thì theo hợp đồng họ chỉ cần đền bù cho chúng tôi 180000, cũng có nghĩa là, chúng ta đã tổn thất hơn 1500000.”
Lý Trường Vũ nói: “Lúc đầu hợp đồng kí kiểu gì thế? Giờ sao lại để lỗ hổng lớn thế này?’
Trương Dương nói: “Tôi đã nhìn qua bản hợp đồng đó rồi, tiền năm nay chúng tôi đã trả trước, với điều kiện đó, chúng ta có quyền tiếp tục hợp đồng. Lúc đầu Sử Học Vinh đã có thỏa ước với cấp trên bên công ty Kinh Bắc, sau khi sửa chữa xong, trong vòng năm năm không được có bất cứ biến động gì, nhưng việc đó không ghi vào hợp đồng.”
Lý Trường Vũ cũng cảm thấy việc này khó giải quyết, Trương Dương kiên quyết không rời đi là có nguyên nhân, 1500000, nếu như họ tiếp nhận điều kiện của đối phương và rời đi, thì đồng nghĩa với việc đã tạo cho thành phố Nam Tích một tổn thất rất lớn, về sau khó mà tránh khỏi người khác lấy việc này ra nói.” Lý Trường Vũ là bí thư thị ủy không thể nào không bảo vệ lợi ích của Nam Tích, tổn thất hơn 1000000 không phải là con số nhỏ, đặc biệt là xảy ra ở Nam Tích, Lý Trường Vũ nói: “Những thỏa thuận ngoài miệng không thể lấy làm chứng được, Trương Dương, cậu đứng làm cứng quá, nghĩ cách gì đó giải quyết êm đẹp chuyện này đi.”
Trương Dương nói: “Tôi rất muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình, nhưng họ không hề tử tế, sự việc này rất phức tạp, tôi cũng không hiểu tại sao nhất định phải đuổi chúng tôi đi.” Lý Trường Vũ nói: “Tóm lại là cậu hãy nhớ, cố gắng khống chế tình cảm của mình, đừng có kích động. Ở kinh thành cậu cũng có không ít bạn bè, có thể thông qua họ để giải quyết việc này.”
Trương Dương nói: “Yên tâm đi, tôi chắc mẩm lắm.” Lý Trường Vũ căn dặn mấy câu rồi mới cúp máy.
Trương Dương và Lý Trường Vũ nói chuyện xong không lâu, Ngô Minh đã gọi điện thoại đến, thật ra Ngô Minh đã gọi mấy cuộc liền, chỉ là vì Trương Dương nói chuyện với Lý Trường Vũ khá lâu, nên không gọi được.
Trương Dương đã biết tên này nói chuyện của mỳ cho Lý Trường Vũ nói, trong lòng cực kì khó chịu với y.
Ngô Minh nói: “Trương Dương, cậu rất bận à, còn không gọi được điện thoại nữa.”
Trương Dương: “Hết cách rồi, phó bí thư Ngô bị bệnh nằm việc, sự việc lớn nhở của ban trú kinh đều rơi lên đầu tôi, muốn không bận cũng khó.” Ngô Minh nghe ra ý trách móc của hắn, cười một tiếng rồi nói: “Thật vất vả quá. Tiểu Trương à, tôi nghe nói ban trú kinh xảy ra chút chuyện.”
Trương Dương nói: “Nghe ai nói vậy?”
Ngô Minh hơi ngớ người, do dự một lúc không biết có nên nói tên Vương Nghị và Vu Hải Lâm ra hay không.
Trương Dương nói: “Nghe Vương Nghị và Vu Hải Lâm nói đúng không? Không sai, đã xảy ra chút chuyện, giờ đây chủ nhà muốn đòi lại mảnh đất này, làm chúng tôi không có chỗ làm việc.” Ngô Minh nói: “Không có thì có thể tìm được, kinh thành rộng lớn như thế này, chúng ta đâu phải cứ nhất thiết thuê nhà của họ. Chẳng phải có một câu tục ngữ sao? Thua keo này ta bày keo khác.” Câu này của Ngô Minh rất có chí khí, có điều xuất phát điểm của y là sợ việc này làm to lên, y vốn muốn lợi dụng việc này để làm khó Trương Dương, không ngờ sự việc đến tai Lý Trường Vũ, con cáo già này lại đẩy trách nhiệm lên đầu y, Ngô Minh bắt đầu cảm thấy căng thẳng, y đã nhận ra, nếu sự việc lớn lên, thì chỉ sợ rằng y còn đen đủi hơn Trương Dương.
Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, ý của ông là chúng ta không cần tranh nữa, cứ nuốt cục tức này trả lại nhà cho họ sao?”
Ngô Minh cười nói: “Sao lại bảo là nuốt cục tức chứ? Chẳng phải có hợp đồng sao? Cứ theo hợp đồng yêu cầu họ bồi thưởng chẳng phải được rồi?”
Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, ông thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy? Tiền bồi thường chỉ có 180000, năm ngoái ban trú kinh Nam Tích mới sang sửa lại, số tiền đầu tư đã là 1900000, bao nhiêu thứ dán trên tường thế này không thể nào mang đi được, tổn thất này phải làm thế nào?” Ngô Minh không hề nghe thấy Vương Nghị và Vu Hải Lâm nói đến việc này, y vừa nghe đã toát mồ hôi hột, hèn chi Trương Dương không đi, việc này thật sự rất phiền phức, 1900000 tiền sửa chữa, mùi sơn còn chưa kịp hết, mà đã phủi mông đi mất, thì tổn thất thật sự quá lớn, y bắt đầu ý thức được việc này càng khó khăn hơn so với những gì y tưởng tượng, Lý Trường Vu vất cho y một đống lửa. Nếu như y chủ trương ban trú kinh rời đi, thì có nghĩa là trách nhiệm tổn thất hơn 1000000 này rơi lên người y, Ngô Minh thật sự hối hận lúc ban đầu, mình thật là hèn, đây chẳng phải chủ động đâm đầu vào súng sao? Nếu như không phải y gọi cuộc điện thoại đó cho Lý Trường Vũ, thì không biết chừng Lý Trường Vũ cũng chẳng nghĩ đến y, giờ đây nói gì tất cả cũng đã quá muộn.
Trương Dương nghe thấy Ngô Minh đột nhiên không nói gì nữa, biết rằng tên này đã hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc rồi, Trương Dương cố ý nói: “Phó bí thư Ngô, ông là lãnh đạo, ông phải đưa ra quyết định, nếu như ông đồng ý vậy thì thôi, tôi rút đây.”
Ngô Minh vừa nghe đã hoảng hồn: “Tiểu Trương, đừng! Sự việc này phải suy nghĩ cho thấu đáo đã!” Ngô Minh lúc này cảm thấy vết thương hơi đau, y chẳng còn hơi đâu giả bệnh nữa, nhưng y cũng hiểu rằng, giờ đây nếu giả bệnh, thì về sau trong thể chế Nam Tích không thể ngóc đầu dậy được nữa rồi.
Trương Dương nói: “Suy nghĩ thế nào đây? Tôi muốn thương lượng với bên Kinh Bắc, nhưng thái độ của người ta rất ngạo ngược, ngày mai đã đến lấy nhà rồi, còn nói muốn vất cả người lẫn đồ ra ngoài đường.”
Ngô Minh tức giận nói: “Thật là hống hách, trong mắt họ còn có vương pháp không?”
Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, tôi cũng không giấu gì ông, giờ tôi chẳng biết làm thế nào, nếu không phải do ông bị bệnh phải làm phẫu thuật, thì tôi cũng chẳng phải quản việc của ban trú kinh, giờ thì ông khỏe rồi, toi giao việc này cho ông giải quyết.”
Ngô Minh nói: “Tiểu Trương à, cậu đừng có lâm trận đã chạy chứ.”
Trương Dương nói: “Tôi không lâm trận là chạy, nhưng những người làm lãnh đạo như các ông cũng không thể để một mình tôi độc chiến được chứ? Giờ đây cả cái ban trú kinh đều rỗng tuếch, chỉ còn lại mình tôi rồi, ngoài ra còn một cái nhà nữa.”
Ngô Minh cố tình hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
Trương Dương nói: “tôi đã cho những người khác nghỉ rồi, tôi sợ ngày mai họ sẽ dùng biện pháp bạo lực để bắt chúng tôi chuyển nhà, là cán bộ của thành phố Nam Tích, tôi phải bảo vệ lợi ích của Nam Tích, bảo vệ tài sản của Nam Tích chúng ta không bị xâm hại.” Câu nói của tên này thật sự rất vĩ đại, mặc dù Ngô Minh rất nghi ngờ, nhưng y cũng không thể không thừa nhận tên này rất có dũng khí.
Ngô Minh nói: “Vất vả cho cậu rồi.” Y nghe thấy trong điện thoại có tiếng xoẹt xoẹt, Ngô Minh ngay lập tức căng thẳng: “Tiểu Trương, cậu làm gì thế?”
“Không làm gì cả, mài dao!’
Ngô Minh vừa nghe đã hoảng: “Cậu mài dao làm gì? Trương Dương, cậu đừng làm việc ngốc nghếch chứ?”
Trương Dương nói: “Tôi chắc chắn lắm!” Nói xong liền cụp điện thoại.
Trương Dương đặt điện thoại lên bàn, cười hì hì nhìn đầu bếp Khương Tứ Thành đang ngồi mài dao ở một bên nói: “Lão Khương, chẳng phải chỉ là giết một con gà sao? Có cần thiết phải mài cái dao lớn vậy không?”
Lão Khương cười nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi dùng con dao này quen rồi! Ngày nào cũng phải lấy ra mài một chút!”
Trương Dương nhấc tay lên nhìn thời gian, đang nghĩ đến khách của mình có lẽ phải đến rồi, thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài vọng lại, một chiếc xe Jeep tiến vào trong sân của ban trú kinh, sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, trên xe bước xuống một chàng trai ăn mặc đồ tây đàng hoàng. Nhìn thấy Trương Dương, gã cười bước đến, giơ hai tay ra nói: “Chủ nhiệm Trương, lâu lắm không gặp!”
Trương Dương mỉm cười gật đầu, cũng giơ tay ra bắt tay với gã,chỉ vào chiếc ghế một bên rồi nói: “Ngồi đi, tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị cơm rượu rồi, tí nữa hai anh em ta uống mấy chén.”
Vương Học Hải cảm thấy hơi bị yêu quý quá, bao giờ gã đã nhận được sự đãi ngộ này, Vương Học Hải vẫn chưa quên mình đã trúng Tiệt Dương Chưởng của Trương Dương, tính mệnh này giờ vẫn còn đang nằm trong tay người ta kìa, từ sau khi Vương Học Hải đầu tư ở Đông Giang gặp thất bại, mấy năm nay đã dần khôi phục nguyên khí, dựa vào đầu tư kiếm không ít lợi nhuận, Trương Dương cũng có thể nhận ra từ chiếc xe gã lái.
Vương Học Hải nói; “Chỉ có hai chúng ta thôi?’
Trương Dương gật đầu.
Vương Học Hải đề nghị: “Thật ra anh đến kinh thành, phải để tôi mời mới đúng, đi, tôi đưa anh đến một nơi rất ngon.”
Trương Dương lắc đầu nói: “Ăn ở đây đi, ở đây yên tĩnh.”
Lão Khương đã chuẩn bị xong thức ăn, Trương Dương và Vương Học Hải dựng chiếc bàn trong sân, rồi hai người cùng uống. Trước đó Vương Học Hải đã đoán được Trương Dương nhất định có việc gì muốn tìm đến gã, gã không dám không đến, mặc dù gã nghi ngờ Trương Dương nói đã thi triển Tiệt Dương Chưởng trên người gã chỉ là dọa dẫm, nhưng gã không dám lấy tính mạng của mình ra để làm trò đùa, trước khi uống rượu, nhắc đến việc Tiệt Dương Chưởng: “Chủ nhiệm Trương, việc đó!” Gã chỉ vào bụng mình nói: “Những ngày trời rét, vẫn hơi đau, hình như sắp đến kì rồi.”
Trương Dương cười, vất cho gã một lọ thuốc, Vương Học Hải mở ra, đổ ra nhìn, thì thấy hai viên thuốc.
Trương Dương nói: “Một viên dùng được 1 năm, hai năm nay anh không cần phải làm phiền tôi rồi.”
Vương Học Hải cất thuốc đi, cười nói: “chủ nhiệm Trương, bệnh này không chữa dứt điểm được sao?”
Trương Dương nói: “Lần sau tôi cho anh bốn viên, rồi tám viên, sau đó là 16 viên, chỉ cần tôi bình an, thì nhất định anh sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Vương Học Hải cười đau khổ, mẹ kiếp, xem ra, ông đây còn phải mua thêm bảo hiểm nhân thọ cho ngươi rồi, gã chửi trong lòng, nhưng ngoài miệng không dám nói, cầm cốc rượu lên chủ động cụng ly với Trương Dương, Vương Học Hải là một người rất thông minh, gã đoán được nhất định có việc gì. Vương Học Hải nói: “Chủ nhiệm Trương gọi tôi đến đây, không phải chỉ vì chuyện này chứ.”
Trương Dương gật đầu nói: “Anh quen biết nhiều người ở kinh thành, rất quen thuộc mọi mặt, tôi bảo anh đến đây, là muốn hỏi một chuyện.
Trương Dương nói: “Vậy thì không uống nữa, ăn cơm thì được chứ, anh có công vụ cũng phải ăn cơm mà.”
Vương Nghị vội vàng đi chuẩn bị.
Sau khi Vương Nghị đi khỏi, Lương Liên Hợp thở dài nói: “Trương lão đệ à, nơi kinh thành này nước rất sâu, có những việc phải suy nghĩ cho thấu đáo rồi hẵng làm.” Câu này của gã là ý tốt, nhưng Trương Dương lại không thích nghe, Trương Dương nói: “Lương cục à, anh vẫn nghi ngờ tôi đánh Nghiêm Khai Kim sao?”
Lương Liên Hợp cười nói: “Việc đó không quan trọng, Nghiêm Khai Kim cũng chẳng phải nhân vật gì trong công ty Kinh Bắc, nhưng hai bên các anh đều hợp tác rất tốt, thì cũng chia tay cho tốt đi.”
Trương Dương nghe ra Lương Liên Hợp đang nói hộ Kinh Bắc, hắn cũng không phải là cố ý muốn gây sự, chỉ vào bốn góc tường của gian phòng rồi nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, năm ngoái ban trú kinh chúng tôi sửa chữa ở đây, bỏ ra hơn 1000000, họ bảo chúng tôi đi, có phải là hơi quá đáng không.”
Lương Liên Hợp nói: “Hợp đồng tôi cũng xem rồi, bên Kinh Bắc muốn đền bù cho các anh, việc này tôi thấy đừng để chạm đến hòa khí.”
Trương Dương nói: “Một chút tiền bồi thường đó không thể đủ cho tổn thất của chúng tôi, muốn chúng tôi đi thì dễ thôi, tôi cũng không làm khó họ, anh giúp tôi nói với cái ông Chung Tân Dân kia một tiếng, ngoài tiềng bồi thường, lấy ra thêm 500000 nữa, ngoài ra, chúng tôi chuyển đi cần phải có 1 tháng, nếu như ông ta đồng ý việc này, thì sự việc này sẽ quyết định vậy, nếu như không đồng ý, thì kệ xác ông ta là Chung Tân Dân hay Chung Cựu Dân, tôi cũng sẽ làm cho ông ta trở thành Chung Nạn Dân!”
Trương đại quan nói câu này rất chắc nịch, Lương Liên Hợp nghe xong cũng chau mày, gã là người đứng đầu trị an trong khu vực này, đương nhiên không hi vọng xảy ra chuyện này, nhương Lương Hiên Hợp hiểu tính khí của Trương Dương, tên này là một người không sợ trời không sợ đất, không những vậy, mà lại có sức chiến đấu vô cùng ác liệt, Lương Liên Hợp vẫn hi vọng chuyện này có thể đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa vô sự, gã cười nói: “Tôi cũng chẳng giấu gì cậu, quan hệ của tôi và Chung Tân Dân khá tốt, thế này đi, tôi hẹn ông ấy, ba người chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện, xem xem việc này có thể giải quyết trong hòa bình được không.”
Trương Dương nghe Lương Liên Hợp nói vậy cũng không thể nào làm khó gã thêm được, hắn gật đầu nói: “Nói chuyện cũng tốt.”
Lương Liên Hợp gọi điện thoại cho ông chủ công ty Kinh Bắc trước mặt Trương Dương, gã và Chung Tân Bắc là bạn lâu năm, cho rằng việc này vẫn có thể đứng ra làm hòa giải, nhưng Chung Tân Dân nghe Lương Liên Hợp nói vì chuyện này, thái độ rất cứng rắn, nói to lên trong điện thoại: “Lão Lương, anh đừng quản chuyện này nữa, nhà là của tôi, hắn dám đánh người của tôi trong địa bàn của tôi, anh giúp tôi nói cho hắn, tôi phải kiện hắn, tôi phải cho hắn vào tù.” Tiếng rất lớn, tai của Trương đại quan vốn đã thính, nên nghe rất rõ những lời này.”
Lương Liên Hợp ho một tiếng rất gượng gạo nói: “Tân Dân, hay là anh đến ban trú kinh Nam Tích một chuyến, chúng ta nói chuyện xem thế nào!” Chung Tân Dân nói: “Có gì mà nói chuyện chứ? Giúp tôi nói với hắn ta một tiếng, bảo họ cút ngay đi cho tôi, sáng mai tôi sẽ cho người đến thu lại nhà. Nếu như họ không chuyền đi, thì đừng trách tôi không khách sáo, ngày mai tôi sẽ vất cả người lẫn đồ ra ngoài.” Chung Tân Dân nói đến độ như vậy, Lương Liên Hợp đương nhiên cũng không thể nào nói điều kiện của Trương Dương ra, gã lo Trương Dương nghe thấy, quay sang nhìn Trương Dương, nhưng phát hiện ra Trương Dương vẫn ngồi đó như chẳng có việc gì xảy ra vậy, đang uống trà kìa. Trương đại quan đương nhiên đã nghe thấy hết tất cả những lời đó, và trong lòng cũng rất giận, nhưng hắn không thể nào phát tác ở đây được, Lương Liên Hơp đâu có đắc tội với hắn, người ta có ý tốt, muốn giúp hắn giảng hòa, nhưng Chung Tân Dân đã không cho gã cơ hội.
Lương Liên Hợp cười nói: “Hai người đều rất cứng đầu.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Không nói chuyện này nữa, đi, ăn cơm thôi.”
Lương Liên Hợp thật sự không tiện ăn bữa cơm này, gã lại từ chối lần nữa, nhưng Trương Dương không để ý, kéo tay gã, mời những người đi cùng gã đến đây xuống nhà ăn. Vương Nghị đã bảo người chuẩn bị xong xuôi, cơm canh của ban trú kinh Nam Tích rất đặc sắc, là món ăn Hoài Dương đặc biệt.
Lương Liên Hợp từ chối, vì gã cảm thấy rằng bữa cơm này chẳng thoải mái chút nào, của biếu là của lo của cho là của nợ, gã đều quen với cả hai bên, thật sự không thể nào biểu thị lập trường của mình được, Trương Dương muốn hiệu quả như vậy, bảo Vương Nghị mở chai Mao Đài 30 năm: “Lương cục, rượu ngon lắm đấy, ít nhiều gì cũng uống một chén.”
Lương Liên Hợp nói: “chúng tôi có quy định, buổi trưa không được uống rượu.”
Trương Dương nói: “Quy định là do lãnh đạo đặt ra, lãnh đạo phân cục là anh, uống một ít thôi, ba ly thế nào?”
Lương Liên Hợp thật sự không thể nào từ chối được nữa, gật đầu nói: “Ba ly, chỉ ba ly thôi đấy.”
Mặc dù nói là nói vậy, nhưng khi đã phá giới, thì không thể nào kìm hãm được nữa, Lương Liên Hợp vốn đã là người thích uống rượu, uống xong hai ly, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Lương Liên Hợp lại khuyên Trương Dương: “Trương lão đệ à, việc này tôi thấy thôi đi, về mặt pháp luật các cậu không có lý đâu.”
Trương đại quan lại gật đầu nói: “Kệ thôi, có phải là việc gì to tát đâu, tí nữa chúng tôi sẽ chuyển đi.”
Lương Liên Hợp ngớ người, Vương Nghị và Vu Hải Lâm cũng ngớ ra, vừa nãy Trương Dương còn kiên quyết không đi, nhưng đột nhiên giờ đây đã thay đổi chủ ý rồi, chẳng lẽ Trương Dương thật sự sợ Chung Tân Dân sao?
Lương Liên Hợp cười nói: “Nghĩ thông là tốt rồi, ít nữa tôi sẽ tìm Chung Tân Dân, bảo họ để cho mấy ngày.”
Lương Liên Hợp không ngờ rằng thái độ của Chung Tân Dân lại cứng vậy, gã nhất định bắt ban trú kinh Nam Tích, sáng mai sẽ thu hồi lại nhà. Lương Liên Hợp thấy Chung Tân Dân kiên quyết vậy, cũng cảm thấy rất mất mặt, gã nhắc nhở Chung Tân Dân: “Trương Dương là con trai nuôi của phó thủ tướng Văn, không dễ gây sự đâu, sự việc này anh có cần phải suy nghĩ một chút không?” Chung Tân Dân nói: “Tôi biết!”
Lương Liên Hợp nói: “Anh biết mà vẫn còn gây sự vào sao?”
Chung Tân Dân phản vấn: “Anh cảm thấy tôi không đủ khả năng động vào hắn à?”
Lương Liên Hợp bắt đầu cảm thấy việc này có gì đó bất bình thường, nhất định trong đó có nội tình gì, gã thấp giọng nói: “Tân Dân, hình như giữa anh và Trương Dương có mâu thuẫn gì đó.”
Chung Tân Dân nói: “Trước kia không có, bây giờ thì có rồi, tôi lấy lại nhà của tôi là chuyện hết sức bình thường, hắn ta dựa vào đâu mà đánh người của tôi chứ?”
Lương Liên Hợp nói: “Tân Dân, nghe tôi một câu, tức tối chẳng có ý nghĩa gì đâu, Trương Dương không phải là nhân vật dễ gây hấn.” Chung Tân Dân nói: “Người khác sợ hắn ta, tôi không sợ, tôi cứ muốn thu hồi lại nhà của tôi đấy, tôi không tin, trên đất kinh thành mà cũng không phản lại hắn được!”
Lương Liên Hợp trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ, Chung Tân Dân chưa được nhìn thấy vũ lực của Trương Dương, nếu như thật sự nhìn thấy Trương Dương ra tay, thì sẽ không nói như thế này nữa rồi.
Chung Tân Dân nói: “Lão Lương, anh đừng xen vào. Ở đây không có việc của anh đâu, ngày mai anh trốn đi xa vào, tôi mang người đi thu nhà của tôi.”
@@@
Bên ban trú kinh Nam Tích, Trương Dương thật sự đã cho nghỉ việc, đây là vì suy nghĩ cho sự an toàn của người làm, hắn cho nghỉ từ thứ hai đến chủ nhật, những người không cần thiết, mấy ngày này cố gắng không đến ban trú kinh. Trương đại quan mặc dù lợi hại, nhưng đám nhân viên của ban trú kinh chẳng ai đánh nhau được hết, Trương Dương đã dụ trừ đến việc ngày mai có thể sẽ phải sử dụng thủ đoạn bạo lực để thu hồi nơi đây, Trương đại quan cũng đã chuẩn bị sử dụng bạo lực.
Vương Nghị và Vu Hải Lâm đều cảm thấy sự sợ hãi, hai người đều sợ hãi cả, đây là kinh thành chứ không phải là Nam Tích, có câu rằng, cường long bất áp địa đầu xà. Mặc dù Trương Dương có bối cảnh, nhưng Chung Tân Dân của Kinh Bắc cũng không phải là nhân vật bình thường, có thể làm ăn lớn như vậy ở kinh thành, đằng sau nhất định phải có hậu đài. Chung Tân Dân mặc dù không phải là những nhân vật khét tiếng như tam công tử kinh thành, nhưng gã cũng không phải là con của người dân bình thường. Sau khi họ thương lựng, cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, cùng đi tìm bí thư thị ủy Ngô Minh, báo cáo với Ngô Minh việc này.
Ngô Minh mấy ngày này hồi phục rất tốt, chỉ là phát hiện ra thái độ của cô y tá chăm sóc rất cảnh giác, cô y tá xinh đẹp chăm sóc y trước đó cũng không thấy đến nữa, Ngô Minh rất chán nản, nghĩ rằng việc này liệu có phải có liên quan đến Trương Dương hay không, cảm giác đầu tiên khi nghe ban trú kinh xảy ra việc là vô cùng mừng rỡ, mặc dù y biết rằng, là lãnh đạo thị ủy Nam Tích không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng y thật sự thầm cảm ơn, đáng kiếp Trương Dương, giờ đây sự việc phiền toái đã đến thật rồi, thành phố bảo cậu tạm thời đến ban trú kinh làm việc, nhưng chưa ngồi nóng chỗ, đã làm cho ban trú kinh mất hết cả ổ, nếu việc này đồn ra ngoài, chắc chắn bị người ta cười cho thối mũi.
Vu Hải Lâm khổ sở nói: “Bí thư Ngô, ông phải giúp chúng tôi.” Ngô Minh nói: “Các anh nghĩ thế nào?”
Vu Hải Lâm và Vương Nghị quay ra nhìn nhau, Vu Hải Lâm dũng cảm nói: “Chúng tôi cảm thấy việc này không cần thiết phải làm lớn đến vậy, người ta đã đồng ý bồi thường cho mình thì mình cũng đừng gây sự nữa, chúng ta đến kinh thành là để làm tốt mọi quan hệ mọi mặt, chú không phải là để gây thù chuốc oán.”
Vương Nghị nói: “Dù là có kiện lên trên, thì cũng chỉ thắng được tiền bồi thường mà thôi, cứ tiếp tục thế này chẳng có nghĩa lý gì.”
Ngô Minh nói: “Các anh đã nói những lời này cho Trương Dương nghe rõ ràng chưa?” Hai người gật đầu nói: “Đều nói cả rồi, nhưng anh ấy không nghe, giờ đây anh ấy đã cho tất cả nhân viên của ban trú kinh nghỉ việc rồi, nói là suy nghĩ đến vấn đề an toàn nhân thân cho mọi người, mấy ngày nay không đến ban trú kinh làm việc.”
Ngô Minh cười nói: “An toàn nhân thân? Chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, chúng ta là xã hội pháp trị, có gì mà sợ?”
Vu Hải Lâm nói: “Bí thư Ngô, ông mau nghĩ cách đi, lần này Kinh Bắc nhất định phải lấy nhà về, họ đã nói rõ ràng rồi, sáng mai sẽ đến để thu hồi nhà, tính khí của chủ nhiệm Trương ông cũng biết đấy, xem chừng phải đánh nhau một trận với bên Kinh Bắc mới nguôi.”
Ngô Minh nói: “Mảnh đất đó vốn là của người ta, tức thì được gì chứ? Thế này đi, tôi gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta bình tĩnh lại, các anh về đi đã, giúp tôi trông chừng cậu ta, bảo cậu ấy đừng gây ra chuyện gì lớn, nếu như xảy ra vấn đề gì, thì mau thông báo cho tôi.”
Sau khi hai người rời đi, Ngô Minh không gọi điện cho Trương Dương ngay, y nghĩ một lát, rồi gọi điện cho Lý Trường vũ trước.
Lý Trường Vũ nghe Ngô Minh nói xong việc này cũng cảm thấy ngỡ ngàng, phản ứng đầu tiên của y là Ngô Minh vẫn chưa nghĩ ra cách, Ngô Minh là phó bí thư thị ủy, cũng là cấp trên của Trương Dương, tại sao không trực tiếp tìm đến Trương Dương chứ, mà lại nói thông qua y? Lý Trường Vũ nói: Đồng chí Ngô Minh, dạo này tình hình sức khỏe của anh ra sao rồi?” Lý Trường Vũ cố tình nói lảng.
Lời của Ngô Minh bị y làm gián đoạn, chỉ đành trả lời câu hỏi của Lý Trường Vũ trước: “Cảm ơn bí thư Lý quan tâm, sau khi tôi mổ xong hồi phục rất thuận lời, vừa mới cắt chỉ, ngày mai là chuẩn bị ra viện rồi.” Lý Trường Vũ nói: “Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, sao anh không trực tiếp tìm Trương Dương?” Lòng vòng một lúc lại quay về vấn đề ban nãy, đừng tưởng Lý Trường Vũ đi vòng vèo, thật ra y có thâm ý cả, vừa thể hiện sự quan tâm với Ngô Minh, vừa xác định được vấn đề hồi phục của Ngô Minh để phân nhiệm vụ.
Ngô Minh cũng chỉ là tiện miệng trả lời, nhưng vừa nói xong đã hối hận, mẹ kiếp, Lý Trường Vũ thật đúng là con cáo già, không để ý một chút là bị y cho vào tròng rồi. Sao mình lại nói với Lý Trường Vũ rằng hồi phục thuận lợi chứ. Y ho một tiếng rồi nói: “Bí thư Lý, ông cũng biết đấy, đồng chí Trương Dương khá là cứng đầu, những sự việc đã chắc làm thì thường không quay đầu lại, lời của tôi chưa chắc cậu ấy đã nghe.”
Lý Trường Vũ nói: “Anh vẫn chưa đi tìm cậu ấy đúng không? Cứ tìm cậu ấy nói chuyện trước đi đã, thật ra sự việc của ban trú kinh lần này là do anh phụ trách.” Câu này của Lý Trường Vũ rất rõ ràng, Trương Dương giờ đây đang thay anh đảm nhận nhiệm vụ, nếu không phải là Ngô Minh lâm trận chạy bỏ, thì Trương Dương cũng không phải đứng đầu sóng ngọn gió.
Ngô Minh nghe xong câu này ngay lập tức đã hối hận, y đã bị thông minh của chính mình hại, vốn định hạ thủ trước, lợi dụng thời cơ này để đẩy Trương Dương đến mức nghẹt chết, nhưng không ngờ Lý Trường Vũ lại vô cùng già đời, ba câu là đã bó sự việc lên người y rồi. Ngô Minh có một dự cảm không lành, nếu như lần này xảy ra chuyện gì lớn, Lý Trường Vũ nhất định không bỏ qua cho mình. Y vội vàng nói: “Bí thư Lý, tôi chỉ muốn kịp thời báo cáo tình hình, bên Trương Dương tôi sẽ đi nói chuyện ngay.”
Lý Trường Vũ nói: “Anh vất vả quá, thấy anh quan tâm đến lợi ích Nam Tích chúng tôi như vậy, tôi thật sự cảm thấy cảm ơn anh, anh thật là hảo hán, nói ra thì, tôi rất lấy làm xin lỗi, anh vừa mới bình phục, mà đã đưa anh vào công việc ngay rồi.” Vừa nãy Lý Trường Vũ hỏi bệnh tình của y là để chuẩn bị cho thái độ bây giờ, một câu đã làm cho Ngô Minh không còn đường lùi nữa.
Ngô Minh chỉ muốn tát cho mình một cái, lúc đầu vì chạy khỏi phiền phức ban trú kinh, y mới quyết định phẫu thuật, nhưng giờ đây lại tự đẩy mình vào trong phiền phức, điều đau đầu nhất là, lần này phiền phức do Trương Dương gây ra lớn hơn lần trước rất nhiều.”
Lý Trường Vũ nói: “Ngô Minh à, anh nhất định phải giải quyết cho ra ngọn ngành sự việc này của ban trú kinh đấy, cố gắng giải quyết trong hòa bình, ở kinh thành anh là lãnh đạo cao nhất, tất cả đều lấy quyết định của anh làm chuẩn, anh phải chịu trách nhiệm này đấy.” Câu cuối cùng là điểm sáng nhất, Ngô Minh lúc này hận đến độ nghiến răng ken két, người y hận không phải Trương Dương, cũng không phải Lý Trường Vũ, mà y hận chính mình, mình chẳng phải đây là tự lấy dây trói mình sao?
Lý Trường Vũ cụp điện thoại, môi nở một nụ cười lạnh lùng, tên Ngô Minh này muốn làm rối thị phi, muốn dùng cách này để đẩy quan hệ ra xa, làm gì có chuyện đơn giản thế? Ngô Minh vào viện làm phẫu thuật, Lý Trường Vũ ngoài miệng mặc dù chẳng nói gì, nhưng trong lòng thì cũng rất nghi ngờ việc này, y cũng suy nghĩ đến việc Ngô Minh lựa chọn phẫu thuật lúc này là để tránh bỏ trách nhiệm của mình, nhưng không bỏ được vẫn không bỏ được, nếu như tên này cứ nằm tử tế trong bệnh viện, giả vờ bị bệnh, Lý Trường Vũ cũng chẳng động đến y, nhưng y lại cứ nhảy ra làm rối sự tình. Lý Trường Vũ vừa đúng lúc nắm lấy y, muốn thoát mà được à, tôi đẩy trách nhiệm lên đầu anh trước, lần này dù Trương Dương có gây ra lỗi lớn thế này, Ngô Minh anh cũng là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Mặc dù Lý Trường Vũ đẩy trách nhiệm cho Ngô Minh, nhưng cũng không thể không hỏi bên Trương Dương, tính khí của tiểu tử này Lý Trường Vũ hiểu rất rõ, nếu thật sự hắn tức lên, thì chẳng sợ ai hết nữa, Lý Trường Vũ bắt buộc phải hỏi cho rõ đã xảy ra chuyện gì, Lý Trường Vũ ngay lập tức gọi điện đến cho Trương Dương.
Trương Dương nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ không hề ngạc nhiên, ban trú kinh nhiều người như vậy, lần này hắn gây ra chuyện lớn, nhất định sẽ có người báo cáo lại với lãnh đạo, Trương Dương cười nói: “Bí thư Lý, lần này việc đã đến tai ông nhanh vậy, thông tin thật là nhanh nhạy quá.” Lý Trường Vũ nói: “Ngô Minh nói với tôi đấy.”
Trương Dương ngớ người một chút, hắn thật sự không ngờ tới là Ngô Minh báo cáo cho Lý Trường Vũ, ngay lập tức, hắn nghĩ đến hai vị phó chủ nhiệm ban trú kinh, nhất định hai tên này đã chạy đến nói tình hình với Ngô Minh rồi, Trương Dương gian manh nó: “Sao ông ấy lại không trực tiếp nói chuyện với tôi?”, Lý Trường Vũ nói: “Cậu tưởng rằng cậu dễ thuyết phục à?’, Trương Dương cười nói: “tất cả mọi người xung quanh đều bảo tôi thông tình đạt lý.”
Lý Trường Vũ nói: “Có chuyện gì thế, nếu như chủ nhà đòi gắt gao quá, thì trả lại nhà cho người ta, đừng gây lớn chuyện.”
Trương Dương nói: “Tôi đang xem ghi chép chi thu cải tạo năm ngoái của ban trú kinh chúng ta, bao gồm cả cải tạo kết cấu nhà, làm xanh vườn, làm lại tường ngoài, thay ống dẫn khí nóng, sửa sang lại nhà…” Lý Trường Vũ ngắt lời: “Đừng dài dòng, nói cho tôi cái tổng số.” Trương Dương nói: “Tất cả đã bỏ ra 1970000, con số này còn chưa bao gồm cả những đồ dùng bên trong nữa. Những thứ đó có thể mang đi được.”
Lý Trường Vũ thở dài nói: “Nhiều thế à?”, Trương Dương nói: “Bên trong rốt cuộc bao nhiêu là thật là giả tôi không biết, nhưng trên sổ sách ghi rất rõ ràng, nếu giờ đây chúng tôi đi, thì theo hợp đồng họ chỉ cần đền bù cho chúng tôi 180000, cũng có nghĩa là, chúng ta đã tổn thất hơn 1500000.”
Lý Trường Vũ nói: “Lúc đầu hợp đồng kí kiểu gì thế? Giờ sao lại để lỗ hổng lớn thế này?’
Trương Dương nói: “Tôi đã nhìn qua bản hợp đồng đó rồi, tiền năm nay chúng tôi đã trả trước, với điều kiện đó, chúng ta có quyền tiếp tục hợp đồng. Lúc đầu Sử Học Vinh đã có thỏa ước với cấp trên bên công ty Kinh Bắc, sau khi sửa chữa xong, trong vòng năm năm không được có bất cứ biến động gì, nhưng việc đó không ghi vào hợp đồng.”
Lý Trường Vũ cũng cảm thấy việc này khó giải quyết, Trương Dương kiên quyết không rời đi là có nguyên nhân, 1500000, nếu như họ tiếp nhận điều kiện của đối phương và rời đi, thì đồng nghĩa với việc đã tạo cho thành phố Nam Tích một tổn thất rất lớn, về sau khó mà tránh khỏi người khác lấy việc này ra nói.” Lý Trường Vũ là bí thư thị ủy không thể nào không bảo vệ lợi ích của Nam Tích, tổn thất hơn 1000000 không phải là con số nhỏ, đặc biệt là xảy ra ở Nam Tích, Lý Trường Vũ nói: “Những thỏa thuận ngoài miệng không thể lấy làm chứng được, Trương Dương, cậu đứng làm cứng quá, nghĩ cách gì đó giải quyết êm đẹp chuyện này đi.”
Trương Dương nói: “Tôi rất muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình, nhưng họ không hề tử tế, sự việc này rất phức tạp, tôi cũng không hiểu tại sao nhất định phải đuổi chúng tôi đi.” Lý Trường Vũ nói: “Tóm lại là cậu hãy nhớ, cố gắng khống chế tình cảm của mình, đừng có kích động. Ở kinh thành cậu cũng có không ít bạn bè, có thể thông qua họ để giải quyết việc này.”
Trương Dương nói: “Yên tâm đi, tôi chắc mẩm lắm.” Lý Trường Vũ căn dặn mấy câu rồi mới cúp máy.
Trương Dương và Lý Trường Vũ nói chuyện xong không lâu, Ngô Minh đã gọi điện thoại đến, thật ra Ngô Minh đã gọi mấy cuộc liền, chỉ là vì Trương Dương nói chuyện với Lý Trường Vũ khá lâu, nên không gọi được.
Trương Dương đã biết tên này nói chuyện của mỳ cho Lý Trường Vũ nói, trong lòng cực kì khó chịu với y.
Ngô Minh nói: “Trương Dương, cậu rất bận à, còn không gọi được điện thoại nữa.”
Trương Dương: “Hết cách rồi, phó bí thư Ngô bị bệnh nằm việc, sự việc lớn nhở của ban trú kinh đều rơi lên đầu tôi, muốn không bận cũng khó.” Ngô Minh nghe ra ý trách móc của hắn, cười một tiếng rồi nói: “Thật vất vả quá. Tiểu Trương à, tôi nghe nói ban trú kinh xảy ra chút chuyện.”
Trương Dương nói: “Nghe ai nói vậy?”
Ngô Minh hơi ngớ người, do dự một lúc không biết có nên nói tên Vương Nghị và Vu Hải Lâm ra hay không.
Trương Dương nói: “Nghe Vương Nghị và Vu Hải Lâm nói đúng không? Không sai, đã xảy ra chút chuyện, giờ đây chủ nhà muốn đòi lại mảnh đất này, làm chúng tôi không có chỗ làm việc.” Ngô Minh nói: “Không có thì có thể tìm được, kinh thành rộng lớn như thế này, chúng ta đâu phải cứ nhất thiết thuê nhà của họ. Chẳng phải có một câu tục ngữ sao? Thua keo này ta bày keo khác.” Câu này của Ngô Minh rất có chí khí, có điều xuất phát điểm của y là sợ việc này làm to lên, y vốn muốn lợi dụng việc này để làm khó Trương Dương, không ngờ sự việc đến tai Lý Trường Vũ, con cáo già này lại đẩy trách nhiệm lên đầu y, Ngô Minh bắt đầu cảm thấy căng thẳng, y đã nhận ra, nếu sự việc lớn lên, thì chỉ sợ rằng y còn đen đủi hơn Trương Dương.
Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, ý của ông là chúng ta không cần tranh nữa, cứ nuốt cục tức này trả lại nhà cho họ sao?”
Ngô Minh cười nói: “Sao lại bảo là nuốt cục tức chứ? Chẳng phải có hợp đồng sao? Cứ theo hợp đồng yêu cầu họ bồi thưởng chẳng phải được rồi?”
Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, ông thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy? Tiền bồi thường chỉ có 180000, năm ngoái ban trú kinh Nam Tích mới sang sửa lại, số tiền đầu tư đã là 1900000, bao nhiêu thứ dán trên tường thế này không thể nào mang đi được, tổn thất này phải làm thế nào?” Ngô Minh không hề nghe thấy Vương Nghị và Vu Hải Lâm nói đến việc này, y vừa nghe đã toát mồ hôi hột, hèn chi Trương Dương không đi, việc này thật sự rất phiền phức, 1900000 tiền sửa chữa, mùi sơn còn chưa kịp hết, mà đã phủi mông đi mất, thì tổn thất thật sự quá lớn, y bắt đầu ý thức được việc này càng khó khăn hơn so với những gì y tưởng tượng, Lý Trường Vu vất cho y một đống lửa. Nếu như y chủ trương ban trú kinh rời đi, thì có nghĩa là trách nhiệm tổn thất hơn 1000000 này rơi lên người y, Ngô Minh thật sự hối hận lúc ban đầu, mình thật là hèn, đây chẳng phải chủ động đâm đầu vào súng sao? Nếu như không phải y gọi cuộc điện thoại đó cho Lý Trường Vũ, thì không biết chừng Lý Trường Vũ cũng chẳng nghĩ đến y, giờ đây nói gì tất cả cũng đã quá muộn.
Trương Dương nghe thấy Ngô Minh đột nhiên không nói gì nữa, biết rằng tên này đã hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc rồi, Trương Dương cố ý nói: “Phó bí thư Ngô, ông là lãnh đạo, ông phải đưa ra quyết định, nếu như ông đồng ý vậy thì thôi, tôi rút đây.”
Ngô Minh vừa nghe đã hoảng hồn: “Tiểu Trương, đừng! Sự việc này phải suy nghĩ cho thấu đáo đã!” Ngô Minh lúc này cảm thấy vết thương hơi đau, y chẳng còn hơi đâu giả bệnh nữa, nhưng y cũng hiểu rằng, giờ đây nếu giả bệnh, thì về sau trong thể chế Nam Tích không thể ngóc đầu dậy được nữa rồi.
Trương Dương nói: “Suy nghĩ thế nào đây? Tôi muốn thương lượng với bên Kinh Bắc, nhưng thái độ của người ta rất ngạo ngược, ngày mai đã đến lấy nhà rồi, còn nói muốn vất cả người lẫn đồ ra ngoài đường.”
Ngô Minh tức giận nói: “Thật là hống hách, trong mắt họ còn có vương pháp không?”
Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, tôi cũng không giấu gì ông, giờ tôi chẳng biết làm thế nào, nếu không phải do ông bị bệnh phải làm phẫu thuật, thì tôi cũng chẳng phải quản việc của ban trú kinh, giờ thì ông khỏe rồi, toi giao việc này cho ông giải quyết.”
Ngô Minh nói: “Tiểu Trương à, cậu đừng có lâm trận đã chạy chứ.”
Trương Dương nói: “Tôi không lâm trận là chạy, nhưng những người làm lãnh đạo như các ông cũng không thể để một mình tôi độc chiến được chứ? Giờ đây cả cái ban trú kinh đều rỗng tuếch, chỉ còn lại mình tôi rồi, ngoài ra còn một cái nhà nữa.”
Ngô Minh cố tình hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
Trương Dương nói: “tôi đã cho những người khác nghỉ rồi, tôi sợ ngày mai họ sẽ dùng biện pháp bạo lực để bắt chúng tôi chuyển nhà, là cán bộ của thành phố Nam Tích, tôi phải bảo vệ lợi ích của Nam Tích, bảo vệ tài sản của Nam Tích chúng ta không bị xâm hại.” Câu nói của tên này thật sự rất vĩ đại, mặc dù Ngô Minh rất nghi ngờ, nhưng y cũng không thể không thừa nhận tên này rất có dũng khí.
Ngô Minh nói: “Vất vả cho cậu rồi.” Y nghe thấy trong điện thoại có tiếng xoẹt xoẹt, Ngô Minh ngay lập tức căng thẳng: “Tiểu Trương, cậu làm gì thế?”
“Không làm gì cả, mài dao!’
Ngô Minh vừa nghe đã hoảng: “Cậu mài dao làm gì? Trương Dương, cậu đừng làm việc ngốc nghếch chứ?”
Trương Dương nói: “Tôi chắc chắn lắm!” Nói xong liền cụp điện thoại.
Trương Dương đặt điện thoại lên bàn, cười hì hì nhìn đầu bếp Khương Tứ Thành đang ngồi mài dao ở một bên nói: “Lão Khương, chẳng phải chỉ là giết một con gà sao? Có cần thiết phải mài cái dao lớn vậy không?”
Lão Khương cười nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi dùng con dao này quen rồi! Ngày nào cũng phải lấy ra mài một chút!”
Trương Dương nhấc tay lên nhìn thời gian, đang nghĩ đến khách của mình có lẽ phải đến rồi, thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài vọng lại, một chiếc xe Jeep tiến vào trong sân của ban trú kinh, sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, trên xe bước xuống một chàng trai ăn mặc đồ tây đàng hoàng. Nhìn thấy Trương Dương, gã cười bước đến, giơ hai tay ra nói: “Chủ nhiệm Trương, lâu lắm không gặp!”
Trương Dương mỉm cười gật đầu, cũng giơ tay ra bắt tay với gã,chỉ vào chiếc ghế một bên rồi nói: “Ngồi đi, tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị cơm rượu rồi, tí nữa hai anh em ta uống mấy chén.”
Vương Học Hải cảm thấy hơi bị yêu quý quá, bao giờ gã đã nhận được sự đãi ngộ này, Vương Học Hải vẫn chưa quên mình đã trúng Tiệt Dương Chưởng của Trương Dương, tính mệnh này giờ vẫn còn đang nằm trong tay người ta kìa, từ sau khi Vương Học Hải đầu tư ở Đông Giang gặp thất bại, mấy năm nay đã dần khôi phục nguyên khí, dựa vào đầu tư kiếm không ít lợi nhuận, Trương Dương cũng có thể nhận ra từ chiếc xe gã lái.
Vương Học Hải nói; “Chỉ có hai chúng ta thôi?’
Trương Dương gật đầu.
Vương Học Hải đề nghị: “Thật ra anh đến kinh thành, phải để tôi mời mới đúng, đi, tôi đưa anh đến một nơi rất ngon.”
Trương Dương lắc đầu nói: “Ăn ở đây đi, ở đây yên tĩnh.”
Lão Khương đã chuẩn bị xong thức ăn, Trương Dương và Vương Học Hải dựng chiếc bàn trong sân, rồi hai người cùng uống. Trước đó Vương Học Hải đã đoán được Trương Dương nhất định có việc gì muốn tìm đến gã, gã không dám không đến, mặc dù gã nghi ngờ Trương Dương nói đã thi triển Tiệt Dương Chưởng trên người gã chỉ là dọa dẫm, nhưng gã không dám lấy tính mạng của mình ra để làm trò đùa, trước khi uống rượu, nhắc đến việc Tiệt Dương Chưởng: “Chủ nhiệm Trương, việc đó!” Gã chỉ vào bụng mình nói: “Những ngày trời rét, vẫn hơi đau, hình như sắp đến kì rồi.”
Trương Dương cười, vất cho gã một lọ thuốc, Vương Học Hải mở ra, đổ ra nhìn, thì thấy hai viên thuốc.
Trương Dương nói: “Một viên dùng được 1 năm, hai năm nay anh không cần phải làm phiền tôi rồi.”
Vương Học Hải cất thuốc đi, cười nói: “chủ nhiệm Trương, bệnh này không chữa dứt điểm được sao?”
Trương Dương nói: “Lần sau tôi cho anh bốn viên, rồi tám viên, sau đó là 16 viên, chỉ cần tôi bình an, thì nhất định anh sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Vương Học Hải cười đau khổ, mẹ kiếp, xem ra, ông đây còn phải mua thêm bảo hiểm nhân thọ cho ngươi rồi, gã chửi trong lòng, nhưng ngoài miệng không dám nói, cầm cốc rượu lên chủ động cụng ly với Trương Dương, Vương Học Hải là một người rất thông minh, gã đoán được nhất định có việc gì. Vương Học Hải nói: “Chủ nhiệm Trương gọi tôi đến đây, không phải chỉ vì chuyện này chứ.”
Trương Dương gật đầu nói: “Anh quen biết nhiều người ở kinh thành, rất quen thuộc mọi mặt, tôi bảo anh đến đây, là muốn hỏi một chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.