Chương 1705: Thu liễm một chút (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Hạng không khỏe lắm, tâm tình cũng không tốt lắm, nói chuyện chú ý chút nhé!
Cung Hoàn Sơn vẫn chưa nghiền nghẫm xong ý vị của những lời này thì Tưởng Hồng Cương đã cười một cách ý vị thâm trường với hắn, rồi bước nhanh đi.
Cung Hoàn Sơn tới văn phòng, câu đầu tiên chính là: Bí thư Hạng, nghe nói ngài không khỏe...
Hạng Thành nói: Nghe ai nói thế? Sức khỏe của tôi rất tốt.
Cung Hoàn Sơn cười nói: Vừa rồi Tưởng Hồng Cương nói.
Trên mặt Hạng Thành lộ ra vài phần khinh thường: Biết là hắn mà! Trong lòng càng phản cảm với Tưởng Hồng Cương hơn.
Cung Hoàn Sơn ngồi xuống đối diện Hạng Thành, hắn cũng nhắc tới chuyện con trai Viên Hiếu Thương bị bắt cóc vào tối hôm qua.
Hạng Thành có chút bực mình nói: Chuyện này tôi nghe nói rồi, Tưởng Hồng Cương sáng sớm đã chạy tới đặc biệt nói với tôi chuyện này, còn nói Tiêu Quốc Thành dã đáp ứng đầu tư năm trăm triệu vào xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Cung Hoàn Sơn nói: Tôi cũng đang chuẩn bị nói chuyện này đây, không ngờ bị hắn giành trước. Khi Nói đến hai chữ giành trước, Cung Hoàn Sơn trong lòng cảm thấy vô cùng không vui, hắn ý thức được Tưởng Hồng Cương đang trở nên càng lúc càng chủ động, trên chính trị chủ động có nghĩa là hắn có mưu đồ, nhưng là mưu đồ gì? Khả năng duy nhất chính là vị trí của Hạng Thành. Cung Hoàn Sơn đã sớm coi chức bí thư thị ủy Bắc Cảng là vật trong bàn tay mình, mà trong mấy năm qua, Tưởng Hồng Cương vẫn biểu hiện vô cùng khiêm tốn, nép mình, thậm chí chưa bao giờ lộ ra ý tứ cạnh tranh với hắn, không ngờ tới gần nhiệm kỳ mới, thằng cha này bắt đầu lộ ra bản chất của hắn, không hề che giấu dã tâm. Đối mặt với người cạnh tranh như Tưởng Hồng Cương, Cung Hoàn Sơn không thể không đề phòng. Tuy rằng hắn vẫn cho rằng Tưởng Hồng Cương và mình không có tính so sánh, Ở điều kiện các phương diện mình đều hơn Tưởng Hồng Cương rất nhiều.
Hạng Thành nói: Từ sau khi tỉnh trưởng Chu lần này đến thị sát, hắn làm việc gì cũng trở nên chủ động hơn. Trở nên thích làm náo động hơn.
Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, tôi nghe nói hắn và Trương Dương đi lại rất thân thiết.
Hạng Thành nói: Đường vòng cứu nước! Lưng hắn không ngờ vẫn còn cúi xuống được.
Môi Cung Hoàn Sơn giật giật, muốn nói lại thôi. Có một số lời vẫn không tiện nói ra trực tiếp.
Hạng Thành rất hiểu Cung Hoàn Sơn, y vẫn luôn coi Cung Hoàn Sơn trở thành người nối nghiệp của mình, ai cũng muốn tìm một người nghe lời mình làm người kế nhiệm, cũng chỉ có như vậy mới có thể lĩnh hội được ý đồ chấp chính của mình, mới có thể khiến quyền lực của mình kéo dài lâu hơn một chút. Hạng Thành nói: Hắn vừa rồi nhắc tới chuyện Trương Dương tiến vào ban thường ủy.
Cung Hoàn Sơn có chút khiếp sợ trợn to hai mắt: Gì cơ? Tiến vào thường ủy? Bí thư Hạng, ngài sẽ không làm ra quyết định đi như vậy chứ?
Hạng Thành cười nói: Tôi tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn không đến mức hồ đồ như vậy, quyết định như thế chẳng phải là sẽ khiến cho mọi người cười đến rụng răng ư?
Cung Hoàn Sơn nói: trong lịch sử Bắc Cảng vẫn chưa từng có tiền lệ một cán bộ cấp ban huyện tiến vào thường ủy.
Hạng Thành không nói gì, ánh mắt nhìn vào mặt bàn rồi ngơ ngác xuất thần. Lời nói của Cung Hoàn Sơn nhắc nhở y sự tồn tại của một khả năng nào đó. Trương Dương cách bước đề thăng tiếp theo có phải là càng lúc càng gần hay không? Tưởng Hồng Cương ở trước mặt mình nhắc tới chuyện này, có phải nghe thấy phong thanh gì hay không?
Thời gian Tần Thanh ở dừng lại rất ngắn, vội vàng tụ họp với Trương Dương, sáng sớm ngày hôm sau liền khởi hành trở về Đông Giang, Trương đại quan nhân đưa cô ta tới nhà ga Bắc Cảng, trong bãi đỗ xe dưới đất. Ôm Thanh mỹ nhân rồi tặng cô ta một cái hôn thật dài, hôn tới lúc Tần Thanh sắp ngạt thở mới buông cô ta ra.
Tần Thanh thở dốc nói: Vẫn chưa hôn đủ à, còn kéo dài nữa là em trễ chuyến tàu đấy.
Trương Dương vuốt ve cái cổ trắng nõn của cô ta, thâm tình nói: Cuối tháng anh sẽ tới.
Tần Thanh gật đầu. Tựa hồ không muốn tiếp tục cảm thụ loại nỗi buồn ly biệt làm người ta thương cảm này nữa. Cô ta nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với Trương Dương rồi bước nhanh tới cửa an toàn.
Trương Dương nhìn bóng dáng của Tần Thanh biến mất ở phương xa, hắn lắc đầu, trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều được như ý, tựa như tình cảm của hắn, rất nhiều tình cảm bất kể là sâu đậm bao nhiêu, đều không thể qua được nhận thức của thế tục, đều không thể bại lộ dưới ánh sáng.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, Trương Dương nhận được điện thoại của Thường Hải Thiên, Thường Hải Thiên nói với hắn năm trăm triệu của Tiêu Quốc Thành đã vào tài khoản rồi, điều này có nghĩa là công tác xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của bọn họ đã có thể chính thức khởi động, điều này đối với bọn họ mà nói là chuyện đáng mừng nhất, có điều Thường Hải Thiên cũng nói với Trương Dương, phương diện tiến cử nhân tài không thuận lợi, cho tới bây giờ vẫn không tìm được một nhân tài thích hợp ở phương diện chiêu thương, công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu lạc hậu nghiêm trọng, bắt đầu xây dựng toàn diện đồng thời cũng phải tăng tiến công tác chiêu thương, công tác ở phương diện này là trọng yếu nhất, dù sao chỉ dựa vào đầu tư của chính phủ là không thể bảo đảm toàn bộ xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. ban lãnh đạo Khu bảo lưu thuế nhập khẩu chỉ là một dàn giáo, chỉ dựa vào một mình Thường Hải Thiên thì không được, cho nên phải nhanh chóng tìm được nhân tài.
Trương Dương bảo Thường Hải Thiên kiên nhẫn thêm chút, thật ra hắn cũng hiểu rõ, theo xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu bắt đầu toàn diện, công tác các mặt sẽ theo nhau mà đến, chỉ dựa vào đoàn đội quản lý hiện tại thì khẳng định không ứng phó được, nhưng nhân tài nói ra thì dễ, thật sự tìm được thì lại rất khó. Người mà Trương Dương nghĩ tới sớm nhất là Thường Lăng Phong, nhưng Thường Lăng Phong hiện tại đang ở nội thành mới Đông Giang, hơn nữa hắn cũng không muốn ở lâu trong chính đàn, không lâu nữa sẽ cùng Chương Duệ Dung tới Âu châu du học, là bạn bè, cũng không tiện miễn cưỡng người ta quá mức.
Trong đầu Trương đại quan nhân nghĩ tới chuyện này, bất tri bất giác lơ đễnh, liền vượt đèn đỏ, vừa hay mấy ngày nay đang kiểm tra giao thông toàn thành phố, mấy anh công an canh ở cửa ra rất kỹ, một người trong đó ra hiệu bảo Trương Dương đỗ ô tô lại ở ven đường.
Công an dẫn đội đi tới, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm ra, đối phương lập tức liền nhận ra hắn, tên công an đó có chút chột dạ nói: Bí thư Trương..
Trương Dương không biết đối phương, nhưng đối phương nếu đã nhận ra mình, chắc hẳn sẽ nể mặt, hắn cười nói: Trong đầu cứ nghĩ chuyện công tác, không để ý, anh thấy...
Tên công an đó cũng rất biết điều, cười nói: Tôi chỉ muốn nhắc nhở bí thư Trương một chút thôi, công tác trăm ngàn lần đừng vất vả quá, ngài đi thong thả! Thằng cha này vẫy tay ý bảo mau dể Trương Dương đi, Trương Dương là ai chứ? Gần đây trong hệ thống công an Bắc Cảng ai cũng biết sự lợi hại của hắn, không ai muốn đắc tội với người này cả.
Trương Dương đang chuẩn bị đi thì nghe thấy có người gọi hắn, Trương Dương đưa mắt nhìn lại, thì ra là Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng cũng bị chặn ở cửa, nguyên nhân là vừa lái xe vừa gọi điện thoại, sau khi cô ta bị giữ thì đang đang chuẩn bị gọi điện thoại cho đại đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông Bắc Cảng, vừa hay nhìn thấy xe của Trương Dương, cho nên thôi không gọi nữa.
Đám công an này không dám không nể mặt Trương Dương, Tiêu Mân Hồng cũng theo Trương Dương cùng nhau rời khỏi.
Tiêu Mân Hồng mời Trương Dương tới Kim Sắc Cảng Loan uống trà, Trương Dương lúc này dù sao cũng không có việc gì làm, theo cô ta tới nhà ăn của Kim Sắc Cảng Loan.
Tiêu Mân Hồng sai người pha một ấm trà Long Tĩnh ngon nhất, cô ta mỉm cười nói: Luôn phải nhờ anh giúp, cũng ngại quá.
Trương Dương cười nói: Bạn bè với nhau giúp mấy việc nhỏ có đáng gì đâu.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi đã bảo tôi chuyển năm trăm triệu vào tài khoản chuyên dụng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh rồi đấy.
Trương Dương nói: Tôi cũng đang muốn nói chuyện này đây, bản kế hoạch đầu tư mà Tiêu tiên sinh đưa cho tôi tôi đã nghiên cứu rồi, kế hoạch rất hoàn thiện, tôi đại biểu cho Tân Hải hoan nghênh tập đoàn Hoa Quang tới đầu tư khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Những lời này của Bí thư Trương nói rất quan phương.
Trương Dương nói: Không quan phương thì không đủ để biểu đạt thành ý của tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi mấy năm nay rất ít đầu tư vào trong nước, lần này đầu tư vào Tân Hải ngay cả tôi cũng không ngờ.
Trương Dương nói: Là tôi chủ động cầu hắn hỗ trợ.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Anh có phải cảm thấy chú tôi xuất phát từ tâm lý cảm ơn cho nên mới đầu tư năm trăm triệu hay không? Không đợi Trương Dương trả lời, cô ta lắc đầu nói: Thương nhân thường thường sẽ phân rõ sinh ý và tình cảm, chúng tôi tuy rằng đều rất cảm kích anh, nhưng chúng tôi sẽ không bởi vì cảm kích mà làm ra quyết sách mù quáng.
Trương đại quan nhân cười nói: Nghe cô nói như vậy, trong lòng tôi thoải mái hơn rồi, vẫn cứ luôn cảm thấy mình nợ các anh một nhân tình lớn.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương đang nhắc nhở chúng tôi nợ nhân tình của anh phải không?
Hai người đều bật cười, sau khi ngừng cười, Tiêu Mân Hồng rất nghiêm túc nói: Cám ơn!
Trương Dương nói: Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cô nói vậy tôi ngại lắm.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, bệnh tình của chú tôi rốt cuộc là như thế nào? Có phương pháp trị tận gốc hay không?
Trương Dương nói: Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tra ra hắn rốt cuộc trúng loại cổ độc nào, cô yên tâm, tôi sẽ tận sức chữa khỏi cho hắn.
Tiêu Mân Hồng buồn bã thở dài: Nhờ cả vào anh!
Cung Hoàn Sơn vẫn chưa nghiền nghẫm xong ý vị của những lời này thì Tưởng Hồng Cương đã cười một cách ý vị thâm trường với hắn, rồi bước nhanh đi.
Cung Hoàn Sơn tới văn phòng, câu đầu tiên chính là: Bí thư Hạng, nghe nói ngài không khỏe...
Hạng Thành nói: Nghe ai nói thế? Sức khỏe của tôi rất tốt.
Cung Hoàn Sơn cười nói: Vừa rồi Tưởng Hồng Cương nói.
Trên mặt Hạng Thành lộ ra vài phần khinh thường: Biết là hắn mà! Trong lòng càng phản cảm với Tưởng Hồng Cương hơn.
Cung Hoàn Sơn ngồi xuống đối diện Hạng Thành, hắn cũng nhắc tới chuyện con trai Viên Hiếu Thương bị bắt cóc vào tối hôm qua.
Hạng Thành có chút bực mình nói: Chuyện này tôi nghe nói rồi, Tưởng Hồng Cương sáng sớm đã chạy tới đặc biệt nói với tôi chuyện này, còn nói Tiêu Quốc Thành dã đáp ứng đầu tư năm trăm triệu vào xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Cung Hoàn Sơn nói: Tôi cũng đang chuẩn bị nói chuyện này đây, không ngờ bị hắn giành trước. Khi Nói đến hai chữ giành trước, Cung Hoàn Sơn trong lòng cảm thấy vô cùng không vui, hắn ý thức được Tưởng Hồng Cương đang trở nên càng lúc càng chủ động, trên chính trị chủ động có nghĩa là hắn có mưu đồ, nhưng là mưu đồ gì? Khả năng duy nhất chính là vị trí của Hạng Thành. Cung Hoàn Sơn đã sớm coi chức bí thư thị ủy Bắc Cảng là vật trong bàn tay mình, mà trong mấy năm qua, Tưởng Hồng Cương vẫn biểu hiện vô cùng khiêm tốn, nép mình, thậm chí chưa bao giờ lộ ra ý tứ cạnh tranh với hắn, không ngờ tới gần nhiệm kỳ mới, thằng cha này bắt đầu lộ ra bản chất của hắn, không hề che giấu dã tâm. Đối mặt với người cạnh tranh như Tưởng Hồng Cương, Cung Hoàn Sơn không thể không đề phòng. Tuy rằng hắn vẫn cho rằng Tưởng Hồng Cương và mình không có tính so sánh, Ở điều kiện các phương diện mình đều hơn Tưởng Hồng Cương rất nhiều.
Hạng Thành nói: Từ sau khi tỉnh trưởng Chu lần này đến thị sát, hắn làm việc gì cũng trở nên chủ động hơn. Trở nên thích làm náo động hơn.
Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, tôi nghe nói hắn và Trương Dương đi lại rất thân thiết.
Hạng Thành nói: Đường vòng cứu nước! Lưng hắn không ngờ vẫn còn cúi xuống được.
Môi Cung Hoàn Sơn giật giật, muốn nói lại thôi. Có một số lời vẫn không tiện nói ra trực tiếp.
Hạng Thành rất hiểu Cung Hoàn Sơn, y vẫn luôn coi Cung Hoàn Sơn trở thành người nối nghiệp của mình, ai cũng muốn tìm một người nghe lời mình làm người kế nhiệm, cũng chỉ có như vậy mới có thể lĩnh hội được ý đồ chấp chính của mình, mới có thể khiến quyền lực của mình kéo dài lâu hơn một chút. Hạng Thành nói: Hắn vừa rồi nhắc tới chuyện Trương Dương tiến vào ban thường ủy.
Cung Hoàn Sơn có chút khiếp sợ trợn to hai mắt: Gì cơ? Tiến vào thường ủy? Bí thư Hạng, ngài sẽ không làm ra quyết định đi như vậy chứ?
Hạng Thành cười nói: Tôi tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn không đến mức hồ đồ như vậy, quyết định như thế chẳng phải là sẽ khiến cho mọi người cười đến rụng răng ư?
Cung Hoàn Sơn nói: trong lịch sử Bắc Cảng vẫn chưa từng có tiền lệ một cán bộ cấp ban huyện tiến vào thường ủy.
Hạng Thành không nói gì, ánh mắt nhìn vào mặt bàn rồi ngơ ngác xuất thần. Lời nói của Cung Hoàn Sơn nhắc nhở y sự tồn tại của một khả năng nào đó. Trương Dương cách bước đề thăng tiếp theo có phải là càng lúc càng gần hay không? Tưởng Hồng Cương ở trước mặt mình nhắc tới chuyện này, có phải nghe thấy phong thanh gì hay không?
Thời gian Tần Thanh ở dừng lại rất ngắn, vội vàng tụ họp với Trương Dương, sáng sớm ngày hôm sau liền khởi hành trở về Đông Giang, Trương đại quan nhân đưa cô ta tới nhà ga Bắc Cảng, trong bãi đỗ xe dưới đất. Ôm Thanh mỹ nhân rồi tặng cô ta một cái hôn thật dài, hôn tới lúc Tần Thanh sắp ngạt thở mới buông cô ta ra.
Tần Thanh thở dốc nói: Vẫn chưa hôn đủ à, còn kéo dài nữa là em trễ chuyến tàu đấy.
Trương Dương vuốt ve cái cổ trắng nõn của cô ta, thâm tình nói: Cuối tháng anh sẽ tới.
Tần Thanh gật đầu. Tựa hồ không muốn tiếp tục cảm thụ loại nỗi buồn ly biệt làm người ta thương cảm này nữa. Cô ta nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với Trương Dương rồi bước nhanh tới cửa an toàn.
Trương Dương nhìn bóng dáng của Tần Thanh biến mất ở phương xa, hắn lắc đầu, trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều được như ý, tựa như tình cảm của hắn, rất nhiều tình cảm bất kể là sâu đậm bao nhiêu, đều không thể qua được nhận thức của thế tục, đều không thể bại lộ dưới ánh sáng.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, Trương Dương nhận được điện thoại của Thường Hải Thiên, Thường Hải Thiên nói với hắn năm trăm triệu của Tiêu Quốc Thành đã vào tài khoản rồi, điều này có nghĩa là công tác xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của bọn họ đã có thể chính thức khởi động, điều này đối với bọn họ mà nói là chuyện đáng mừng nhất, có điều Thường Hải Thiên cũng nói với Trương Dương, phương diện tiến cử nhân tài không thuận lợi, cho tới bây giờ vẫn không tìm được một nhân tài thích hợp ở phương diện chiêu thương, công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu lạc hậu nghiêm trọng, bắt đầu xây dựng toàn diện đồng thời cũng phải tăng tiến công tác chiêu thương, công tác ở phương diện này là trọng yếu nhất, dù sao chỉ dựa vào đầu tư của chính phủ là không thể bảo đảm toàn bộ xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. ban lãnh đạo Khu bảo lưu thuế nhập khẩu chỉ là một dàn giáo, chỉ dựa vào một mình Thường Hải Thiên thì không được, cho nên phải nhanh chóng tìm được nhân tài.
Trương Dương bảo Thường Hải Thiên kiên nhẫn thêm chút, thật ra hắn cũng hiểu rõ, theo xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu bắt đầu toàn diện, công tác các mặt sẽ theo nhau mà đến, chỉ dựa vào đoàn đội quản lý hiện tại thì khẳng định không ứng phó được, nhưng nhân tài nói ra thì dễ, thật sự tìm được thì lại rất khó. Người mà Trương Dương nghĩ tới sớm nhất là Thường Lăng Phong, nhưng Thường Lăng Phong hiện tại đang ở nội thành mới Đông Giang, hơn nữa hắn cũng không muốn ở lâu trong chính đàn, không lâu nữa sẽ cùng Chương Duệ Dung tới Âu châu du học, là bạn bè, cũng không tiện miễn cưỡng người ta quá mức.
Trong đầu Trương đại quan nhân nghĩ tới chuyện này, bất tri bất giác lơ đễnh, liền vượt đèn đỏ, vừa hay mấy ngày nay đang kiểm tra giao thông toàn thành phố, mấy anh công an canh ở cửa ra rất kỹ, một người trong đó ra hiệu bảo Trương Dương đỗ ô tô lại ở ven đường.
Công an dẫn đội đi tới, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm ra, đối phương lập tức liền nhận ra hắn, tên công an đó có chút chột dạ nói: Bí thư Trương..
Trương Dương không biết đối phương, nhưng đối phương nếu đã nhận ra mình, chắc hẳn sẽ nể mặt, hắn cười nói: Trong đầu cứ nghĩ chuyện công tác, không để ý, anh thấy...
Tên công an đó cũng rất biết điều, cười nói: Tôi chỉ muốn nhắc nhở bí thư Trương một chút thôi, công tác trăm ngàn lần đừng vất vả quá, ngài đi thong thả! Thằng cha này vẫy tay ý bảo mau dể Trương Dương đi, Trương Dương là ai chứ? Gần đây trong hệ thống công an Bắc Cảng ai cũng biết sự lợi hại của hắn, không ai muốn đắc tội với người này cả.
Trương Dương đang chuẩn bị đi thì nghe thấy có người gọi hắn, Trương Dương đưa mắt nhìn lại, thì ra là Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng cũng bị chặn ở cửa, nguyên nhân là vừa lái xe vừa gọi điện thoại, sau khi cô ta bị giữ thì đang đang chuẩn bị gọi điện thoại cho đại đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông Bắc Cảng, vừa hay nhìn thấy xe của Trương Dương, cho nên thôi không gọi nữa.
Đám công an này không dám không nể mặt Trương Dương, Tiêu Mân Hồng cũng theo Trương Dương cùng nhau rời khỏi.
Tiêu Mân Hồng mời Trương Dương tới Kim Sắc Cảng Loan uống trà, Trương Dương lúc này dù sao cũng không có việc gì làm, theo cô ta tới nhà ăn của Kim Sắc Cảng Loan.
Tiêu Mân Hồng sai người pha một ấm trà Long Tĩnh ngon nhất, cô ta mỉm cười nói: Luôn phải nhờ anh giúp, cũng ngại quá.
Trương Dương cười nói: Bạn bè với nhau giúp mấy việc nhỏ có đáng gì đâu.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi đã bảo tôi chuyển năm trăm triệu vào tài khoản chuyên dụng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh rồi đấy.
Trương Dương nói: Tôi cũng đang muốn nói chuyện này đây, bản kế hoạch đầu tư mà Tiêu tiên sinh đưa cho tôi tôi đã nghiên cứu rồi, kế hoạch rất hoàn thiện, tôi đại biểu cho Tân Hải hoan nghênh tập đoàn Hoa Quang tới đầu tư khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Những lời này của Bí thư Trương nói rất quan phương.
Trương Dương nói: Không quan phương thì không đủ để biểu đạt thành ý của tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi mấy năm nay rất ít đầu tư vào trong nước, lần này đầu tư vào Tân Hải ngay cả tôi cũng không ngờ.
Trương Dương nói: Là tôi chủ động cầu hắn hỗ trợ.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Anh có phải cảm thấy chú tôi xuất phát từ tâm lý cảm ơn cho nên mới đầu tư năm trăm triệu hay không? Không đợi Trương Dương trả lời, cô ta lắc đầu nói: Thương nhân thường thường sẽ phân rõ sinh ý và tình cảm, chúng tôi tuy rằng đều rất cảm kích anh, nhưng chúng tôi sẽ không bởi vì cảm kích mà làm ra quyết sách mù quáng.
Trương đại quan nhân cười nói: Nghe cô nói như vậy, trong lòng tôi thoải mái hơn rồi, vẫn cứ luôn cảm thấy mình nợ các anh một nhân tình lớn.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương đang nhắc nhở chúng tôi nợ nhân tình của anh phải không?
Hai người đều bật cười, sau khi ngừng cười, Tiêu Mân Hồng rất nghiêm túc nói: Cám ơn!
Trương Dương nói: Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cô nói vậy tôi ngại lắm.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, bệnh tình của chú tôi rốt cuộc là như thế nào? Có phương pháp trị tận gốc hay không?
Trương Dương nói: Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tra ra hắn rốt cuộc trúng loại cổ độc nào, cô yên tâm, tôi sẽ tận sức chữa khỏi cho hắn.
Tiêu Mân Hồng buồn bã thở dài: Nhờ cả vào anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.