Chương 2095: Thương dân như con (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương nói: Đành chịu thôi, đây chính là phong cách của tôi, giảng đạo lý với người ta, anh có thể ngồi xuống bàn bạc, nhưng đao Nhật Bản người ta cũng rút ra rồi. Tôi luôn không thể giơ cổ ra đợi người ta chặt được? Tôi cũng thừa nhận, trong người Nhật Bản cũng thiếu người tốt, nhưng tối hôm qua cái đám tôi gặp đều là dư nghiệt của chủ nghĩa quân phiệt, làm quan không dám làm chủ cho dân, không bằng về nhà bán khoai lang đi cho rồi, con người của tôi trình độ hữu hạn, lý giải đối với chức trách của bản thân chính là. Tận hết sức của mình để mang tới những ngày tháng an ổn hạnh phúc cho người dân, khi an toàn sinh mệnh của người dân bị uy hiếp, tôi đương nhiên sẽ xông lên lý luận cho họ. Tôi là quan phụ mẫu của Tân Hải, tôi đại biểu cho lợi ích của bọn họ, nếu tôi núp sau lưng làm hạng cháu chắt. Tôi còn có mặt mũi tiếp tục ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Tân Hải nữa không? Các anh cho rằng tôi sai, tôi không nói gì cả, cái tôi quan tâm là người dân nghĩ như thế nào về tôi, chỉ cần bọn họ không cảm thấy tôi là loại hèn, không thấy tôi vô dụng là được rồi.
Cung Hoàn Sơn nghe mà nhíu mày: Càng nói càng kỳ cục!! Anh nhìn anh đi, còn giống một cán bộ quốc gia sao? Nói dễ nghe thì anh là khí giang hồ quá nặng, nói khó nghe thì anh chính là...Ài! Hắn thở dài, không nói hết.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung cứ việc nói khó nghe đi, không sao cả, chỉ cần anh nói đúng thì tôi nhất định sẽ khiêm tốn tiếp thu.
Hạng Thành nói: Đừng dây dưa trong việc nhỏ nữa, chuyện nếu đã xảy ra thì việc cấp bách của chúng ta không phải đi truy cứu trách nhiệm của ai, mà là nghĩ biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này. Nếu phía Nhật không mở rộng tình thế, chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.
Cung Kì Vĩ nói: Tình thế không thể không mở rộng. Theo như tôi biết thì bây giờ còn có người Nhật Bản bị nhốt tại cục công an Tân Hải, bọn họ sẽ không cứ như vậy mà thôi đâu, người phụ trách của tập đoàn Nguyên Hòa Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đi tìm tôi, cô ta yêu cầu lập tức phóng thích nhân viên phía Nhật bị bắt đó.
Trương Dương lắc đầu, quả quyết cự tuyệt: Không được, Liễu Sinh Chính Đạo đó đã thừa nhận là hắn đâm bị thương Trương Chiến Bị. Hắn đã vi phạm pháp luật quốc gia chúng ta, tôi không đồng ý phóng thích hắn.
Hạng Thành cũng có chút đau đầu với chuyện này, đang định nói gì đó thì thư ký của y bước vào, ghé vào tai y thấp giọng thì thầm vài câu, sắc mặt của Hạng Thành ác liệt, y đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Hạng Thành vừa mới rời đi thì di động của Trương đại quan nhân đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Trình Diễm Đông, giọng nói của Trình Diễm Đông có chút kích động: Bí thư Trương, không tốt rồi.
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, đứng lên đi tới phía trước cửa sổ bắt máy: Sao? Cứ từ từ mà nói!
Trình Diễm Đông nói: Liễu Sinh Chính Đạo bị chúng ta bắt, tối hôm qua hắn thừa nhận là mình đâm bị thương Trương Chiến Bị, nhưng sau khi hắn gặp luật sư thì đã phủ định toàn bộ chứng trước đó, nhất quyết không thừa nhận, còn nói tối hôm qua là chúng ta bức hắn nói.
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì có chút kinh ngạc, dù sao biểu hiện của Liễu Sinh Chính Đạo tối hôm qua vẫn rất phù hợp với quy củ võ lâm, nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không hai, đây vốn chính là tố chất cơ bản mà người trong võ lâm nên có, ngày hôm qua hắn đã thừa nhận là hắn đâm bị thương Trương Chiến Bị, nhưng hôm nay lại thề thốt phủ nhận, lật lọng, người Nhật Bản này thật đúng là không thể tin được. Trương Dương nói: Không sao, tôi đang họp, đợi lát nữa sẽ về.
Trương đại quan nhân buông điện thoại, ý thức được mấy người trong phòng họp đều đang nhìn mình, hắn nhếch miệng cười cười, tới bên cạnh Triệu Quốc Cường rồi ngồi xuống, Triệu Quốc Cường nói: Công nhân Bị thương tình huống thế nào rồi?
Trương Dương nói: Vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, hắn là chú họ của tôi!
Triệu Quốc Cường gật đầu nói: Không sao là tốt rồi.
Ước chừng hai mươi phút sau Hạng Thành mới quay lại, hắn mặt mày nhăn tũn, sau khi ngồi xuống thì trước tiên uống ngụm trà rồi sau đó nói: Trương Dương, anh luôn miệng nói đã bắt được kẻ hành hung, nhưng phía Nhật lại nói anh dưới tình huống thiếu chứng cớ đã khấu lưu người của bọn họ hiện tại hiện tại phía Nhật đã thông qua đại sứ quán của bọn họ đề xuất bộ ngoại giao nước can thiệp vào chuyện này. Tôi đã sớm khuyên anh làm việc phải thận trọng rồi, nhất định phải cân nhắc trước sau, trăm ngàn lần đừng xung động, hiện tại thì hay rồi, càng sợ cái gì thì cái đó càng xảy ra.
Trương đại quan nhân vẻ mặt tỉnh bơ: Có gì mà phải sợ, tôi đã nói rồi,tôi làm thì tôi chịu.
Cung Kì Vĩ nói: Nói dễ nghe nhỉ, một người làm một người chịu à, chỉ sợ là anh chịu không được.
Trương Dương nói: Mông to cỡ nào thì mặc quần cỡ đó, tôi tự nhận là gánh được!
Hạng Thành nói: Hiện tại nói những cái này thì có ích lợi gì? Chuyện đã liên quan tới mặt ngoại giao thì khẳng định sưz phiền toái, đồng chí Kì Vĩ, anh đi chuyện này, nhất định phải giải quyết chuyện này thật tốt, phải chiếu cố tới tình tự của phía Nhật, nhưng cũng đừng để mặt mặt của chúng ta.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, cái gì gọi là chiếu cố tình tự của phía Nhật? Chuyện căn bản chính là bọn họ gây ra, chẳng lẽ bọn họ gây ra chuyện thì chúng ta còn phải cúi đầu xin lỗi ư?
Hạng Thành nói: Tôi nói là xin lỗi à? Tôi là bảo làm rõ chuyện này.
Triệu Quốc Cường Rất ít nói chuyện cũng nói: Chuyện này trên xử lý cần phải cẩn thận Trương Dương Trương Dương nói đúng, chúng ta không thể cúi đầu.
Hạng Thành có chút không kiên nhẫn lắc đầu: Chuyện này các anh xử lý đi, tôi đã đủ phiền rồi, Trương Dương, anh gần đây sao cứ dính tới bộ ngoại giao thế. Y nói xong thì đứng lên rời khỏi phòng họp.
Cung Hoàn Sơn va Cung Kì Vĩ nhìn nhau, hai người cũng đi.
Triệu Quốc Cường có chút đồng tình nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Xin anh đấy, hiện tại đừng có nói những lời vui sướng khi người gặp họa.
Triệu Quốc Cường nói: Chuyện này anh làm cũng lỗ mãng lắm, nếu người Nhật Bản kia thừa nhận hành hung thì phải lập tức bắt hắn ký tên vào khẩu cung chứ.
Trương Dương nói: Chuyện này là tôi lơ là, đã xem nhẹ sự vô sỉ của người Nhật Bản, thằng chó này không ngờ lại đổi ý.
Triệu Quốc Cường nói: Hắn hiện tại không chỉ là đổi ý, mà là cắn ngược lại lại anh, Trương Dương, tội danh uy hiếp bạn bè quốc tế cũng không nhẹ dâu, anh hay là mau đi hoạt động đi.
Trương Dương nói: Không cần thiết.
Trương đại quan nhân ngoài miệng thì nói không cần thiết, nhưng trong lòng nhưng trong lòng cũng biết chuyện này có chút khó giải quyết, rời khỏi phòng họp, ra bên ngoài hắn hắn gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông. Trình Diễm Đông trong điện thoại nói với hắn, khẩu cung đã ký rồi, lúc ấy Liễu Sinh Chính Đạo đã ký lên trên, có điều hắn hiện tại một mực nói lúc ấy là bị phía Trung uy hiếp chữ nên mới thừa nhận mình là hung thủ, càng làm cho Trình Diễm Đông bất đắc dĩ, hắn tới bệnh viện đưa ảnh của Liễu Sinh Chính Đạo cho Trương Chiến Bị phân biệt, Trương Chiến Bị xác định người đâm bị thương mình căn bản không phải là hắn, lúc ấy còn có nhân viên của phía Nhật cùng đi, hiện tại chuyện phiền toái rồi. Luật sư Phía Nhật kiên trì đòi bọn họ thả người, nếu Trương Chiến Bị đã nói Liễu Sinh Chính Đạo không phải là hung thủ đâm bị thương hắn, cảnh sát cũng không có lý do tiếp tục giam hắn.
Trương Dương nói: Cái gì mà không có lý do, cá đám này giữ vũ khí phi pháp, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ câu lưu bọn họ rồi.
Trình Diễm Đông: Nói Vừa rồi thị lý gọi điện thoại bảo tôi thả người.
Trương Dương nói: Ai gọi?
Bí thư Hạng!
Trương đại quan nhân có chút căm tức, hắn nếu tiếp tục kiên trì, chỉ có thể khiến Trình Diễm Đông khó xử. Trương Chiến Bị là người thành thật, hắn nhận ra không phải không phải là người đâm bị thương mình, thì cũng thành thành thật thật nói ra, Trương Dương thật ra khi tới thăm hắn cũng đoán được rồi, Liễu Sinh Chính Đạo hiển nhiên là người gánh tội thay.
Trình Diễm Đông nghe thấy hắn ở đầu kia điện thoại cả nửa ngày không nói gì thì bảo khẽ: Trình Diễm Đông, anh thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói: Nếu Liễu Sinh Chính Đạo không phải hung thủ thì thả hắn ra đã.
Thả ư?
Trương Dương nói: Có điều chuyện này không thể cứ vậy là xong, anh phải tiến hành điều tra từng nhân viên phía Nhật tối hôm đó, tìm ra hung phạm, tôi nghe ta chú tám nói, người đâm bị thương hắn là một người tuổi còn trẻ, trên mi phải có bớt màu xanh.
Trình Diễm Đông nói: Nếu chúng tôi hiện tại lại tiến hành điều tra thì liệu có khiến các lãnh đạo mất hứng hay không?
Trương Dương nói: Bọn họ đã bao giờ cao hứng đâu? Nếu Liễu Sinh Chính Đạo không phải hung phạm thì chúng ta đương nhiên phải tìm ra hung phạm rồi.
Trình Diễm Đông ơ bên kia không nói gì, áp lực mà hắn phải chịu là vô cùng lớn.
Trương Dương nói: Anh trước tiên thông tri cho phía Nhật, trước khi chuyện này chưa kết thúc, phàm là nhân viên tối hôm qua liên quan tới chuyện này không được quá cảnh.
Một chiếc ô tô vương miện màu đen đỗ bên cạnh Trương Dương, từ trên xe hai người đi xuống, một người là Nguyên Hòa Hạnh Tử, người kia thì Trương Dương không biết, có điều từ cử chỉ hắn nhìn ra chắc là người Nhật Bản.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt rất lạnh, hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận vì chuyện.
Trương đại quan nhân lại cười ha ha đi tới: Nhân sinh hà xử bất tương phùng, phu nhân, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi tới đây là tìm phó bí thư Cung.
Trương Dương vừa nghĩ đã biết Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn là vì chuyện cảng, hắn cười nói: Phu nhân đã chuẩn bị vòng qua tôi ư?
Cung Hoàn Sơn nghe mà nhíu mày: Càng nói càng kỳ cục!! Anh nhìn anh đi, còn giống một cán bộ quốc gia sao? Nói dễ nghe thì anh là khí giang hồ quá nặng, nói khó nghe thì anh chính là...Ài! Hắn thở dài, không nói hết.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung cứ việc nói khó nghe đi, không sao cả, chỉ cần anh nói đúng thì tôi nhất định sẽ khiêm tốn tiếp thu.
Hạng Thành nói: Đừng dây dưa trong việc nhỏ nữa, chuyện nếu đã xảy ra thì việc cấp bách của chúng ta không phải đi truy cứu trách nhiệm của ai, mà là nghĩ biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này. Nếu phía Nhật không mở rộng tình thế, chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.
Cung Kì Vĩ nói: Tình thế không thể không mở rộng. Theo như tôi biết thì bây giờ còn có người Nhật Bản bị nhốt tại cục công an Tân Hải, bọn họ sẽ không cứ như vậy mà thôi đâu, người phụ trách của tập đoàn Nguyên Hòa Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đi tìm tôi, cô ta yêu cầu lập tức phóng thích nhân viên phía Nhật bị bắt đó.
Trương Dương lắc đầu, quả quyết cự tuyệt: Không được, Liễu Sinh Chính Đạo đó đã thừa nhận là hắn đâm bị thương Trương Chiến Bị. Hắn đã vi phạm pháp luật quốc gia chúng ta, tôi không đồng ý phóng thích hắn.
Hạng Thành cũng có chút đau đầu với chuyện này, đang định nói gì đó thì thư ký của y bước vào, ghé vào tai y thấp giọng thì thầm vài câu, sắc mặt của Hạng Thành ác liệt, y đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Hạng Thành vừa mới rời đi thì di động của Trương đại quan nhân đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Trình Diễm Đông, giọng nói của Trình Diễm Đông có chút kích động: Bí thư Trương, không tốt rồi.
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, đứng lên đi tới phía trước cửa sổ bắt máy: Sao? Cứ từ từ mà nói!
Trình Diễm Đông nói: Liễu Sinh Chính Đạo bị chúng ta bắt, tối hôm qua hắn thừa nhận là mình đâm bị thương Trương Chiến Bị, nhưng sau khi hắn gặp luật sư thì đã phủ định toàn bộ chứng trước đó, nhất quyết không thừa nhận, còn nói tối hôm qua là chúng ta bức hắn nói.
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì có chút kinh ngạc, dù sao biểu hiện của Liễu Sinh Chính Đạo tối hôm qua vẫn rất phù hợp với quy củ võ lâm, nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không hai, đây vốn chính là tố chất cơ bản mà người trong võ lâm nên có, ngày hôm qua hắn đã thừa nhận là hắn đâm bị thương Trương Chiến Bị, nhưng hôm nay lại thề thốt phủ nhận, lật lọng, người Nhật Bản này thật đúng là không thể tin được. Trương Dương nói: Không sao, tôi đang họp, đợi lát nữa sẽ về.
Trương đại quan nhân buông điện thoại, ý thức được mấy người trong phòng họp đều đang nhìn mình, hắn nhếch miệng cười cười, tới bên cạnh Triệu Quốc Cường rồi ngồi xuống, Triệu Quốc Cường nói: Công nhân Bị thương tình huống thế nào rồi?
Trương Dương nói: Vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, hắn là chú họ của tôi!
Triệu Quốc Cường gật đầu nói: Không sao là tốt rồi.
Ước chừng hai mươi phút sau Hạng Thành mới quay lại, hắn mặt mày nhăn tũn, sau khi ngồi xuống thì trước tiên uống ngụm trà rồi sau đó nói: Trương Dương, anh luôn miệng nói đã bắt được kẻ hành hung, nhưng phía Nhật lại nói anh dưới tình huống thiếu chứng cớ đã khấu lưu người của bọn họ hiện tại hiện tại phía Nhật đã thông qua đại sứ quán của bọn họ đề xuất bộ ngoại giao nước can thiệp vào chuyện này. Tôi đã sớm khuyên anh làm việc phải thận trọng rồi, nhất định phải cân nhắc trước sau, trăm ngàn lần đừng xung động, hiện tại thì hay rồi, càng sợ cái gì thì cái đó càng xảy ra.
Trương đại quan nhân vẻ mặt tỉnh bơ: Có gì mà phải sợ, tôi đã nói rồi,tôi làm thì tôi chịu.
Cung Kì Vĩ nói: Nói dễ nghe nhỉ, một người làm một người chịu à, chỉ sợ là anh chịu không được.
Trương Dương nói: Mông to cỡ nào thì mặc quần cỡ đó, tôi tự nhận là gánh được!
Hạng Thành nói: Hiện tại nói những cái này thì có ích lợi gì? Chuyện đã liên quan tới mặt ngoại giao thì khẳng định sưz phiền toái, đồng chí Kì Vĩ, anh đi chuyện này, nhất định phải giải quyết chuyện này thật tốt, phải chiếu cố tới tình tự của phía Nhật, nhưng cũng đừng để mặt mặt của chúng ta.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, cái gì gọi là chiếu cố tình tự của phía Nhật? Chuyện căn bản chính là bọn họ gây ra, chẳng lẽ bọn họ gây ra chuyện thì chúng ta còn phải cúi đầu xin lỗi ư?
Hạng Thành nói: Tôi nói là xin lỗi à? Tôi là bảo làm rõ chuyện này.
Triệu Quốc Cường Rất ít nói chuyện cũng nói: Chuyện này trên xử lý cần phải cẩn thận Trương Dương Trương Dương nói đúng, chúng ta không thể cúi đầu.
Hạng Thành có chút không kiên nhẫn lắc đầu: Chuyện này các anh xử lý đi, tôi đã đủ phiền rồi, Trương Dương, anh gần đây sao cứ dính tới bộ ngoại giao thế. Y nói xong thì đứng lên rời khỏi phòng họp.
Cung Hoàn Sơn va Cung Kì Vĩ nhìn nhau, hai người cũng đi.
Triệu Quốc Cường có chút đồng tình nhìn Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Xin anh đấy, hiện tại đừng có nói những lời vui sướng khi người gặp họa.
Triệu Quốc Cường nói: Chuyện này anh làm cũng lỗ mãng lắm, nếu người Nhật Bản kia thừa nhận hành hung thì phải lập tức bắt hắn ký tên vào khẩu cung chứ.
Trương Dương nói: Chuyện này là tôi lơ là, đã xem nhẹ sự vô sỉ của người Nhật Bản, thằng chó này không ngờ lại đổi ý.
Triệu Quốc Cường nói: Hắn hiện tại không chỉ là đổi ý, mà là cắn ngược lại lại anh, Trương Dương, tội danh uy hiếp bạn bè quốc tế cũng không nhẹ dâu, anh hay là mau đi hoạt động đi.
Trương Dương nói: Không cần thiết.
Trương đại quan nhân ngoài miệng thì nói không cần thiết, nhưng trong lòng nhưng trong lòng cũng biết chuyện này có chút khó giải quyết, rời khỏi phòng họp, ra bên ngoài hắn hắn gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông. Trình Diễm Đông trong điện thoại nói với hắn, khẩu cung đã ký rồi, lúc ấy Liễu Sinh Chính Đạo đã ký lên trên, có điều hắn hiện tại một mực nói lúc ấy là bị phía Trung uy hiếp chữ nên mới thừa nhận mình là hung thủ, càng làm cho Trình Diễm Đông bất đắc dĩ, hắn tới bệnh viện đưa ảnh của Liễu Sinh Chính Đạo cho Trương Chiến Bị phân biệt, Trương Chiến Bị xác định người đâm bị thương mình căn bản không phải là hắn, lúc ấy còn có nhân viên của phía Nhật cùng đi, hiện tại chuyện phiền toái rồi. Luật sư Phía Nhật kiên trì đòi bọn họ thả người, nếu Trương Chiến Bị đã nói Liễu Sinh Chính Đạo không phải là hung thủ đâm bị thương hắn, cảnh sát cũng không có lý do tiếp tục giam hắn.
Trương Dương nói: Cái gì mà không có lý do, cá đám này giữ vũ khí phi pháp, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ câu lưu bọn họ rồi.
Trình Diễm Đông: Nói Vừa rồi thị lý gọi điện thoại bảo tôi thả người.
Trương Dương nói: Ai gọi?
Bí thư Hạng!
Trương đại quan nhân có chút căm tức, hắn nếu tiếp tục kiên trì, chỉ có thể khiến Trình Diễm Đông khó xử. Trương Chiến Bị là người thành thật, hắn nhận ra không phải không phải là người đâm bị thương mình, thì cũng thành thành thật thật nói ra, Trương Dương thật ra khi tới thăm hắn cũng đoán được rồi, Liễu Sinh Chính Đạo hiển nhiên là người gánh tội thay.
Trình Diễm Đông nghe thấy hắn ở đầu kia điện thoại cả nửa ngày không nói gì thì bảo khẽ: Trình Diễm Đông, anh thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói: Nếu Liễu Sinh Chính Đạo không phải hung thủ thì thả hắn ra đã.
Thả ư?
Trương Dương nói: Có điều chuyện này không thể cứ vậy là xong, anh phải tiến hành điều tra từng nhân viên phía Nhật tối hôm đó, tìm ra hung phạm, tôi nghe ta chú tám nói, người đâm bị thương hắn là một người tuổi còn trẻ, trên mi phải có bớt màu xanh.
Trình Diễm Đông nói: Nếu chúng tôi hiện tại lại tiến hành điều tra thì liệu có khiến các lãnh đạo mất hứng hay không?
Trương Dương nói: Bọn họ đã bao giờ cao hứng đâu? Nếu Liễu Sinh Chính Đạo không phải hung phạm thì chúng ta đương nhiên phải tìm ra hung phạm rồi.
Trình Diễm Đông ơ bên kia không nói gì, áp lực mà hắn phải chịu là vô cùng lớn.
Trương Dương nói: Anh trước tiên thông tri cho phía Nhật, trước khi chuyện này chưa kết thúc, phàm là nhân viên tối hôm qua liên quan tới chuyện này không được quá cảnh.
Một chiếc ô tô vương miện màu đen đỗ bên cạnh Trương Dương, từ trên xe hai người đi xuống, một người là Nguyên Hòa Hạnh Tử, người kia thì Trương Dương không biết, có điều từ cử chỉ hắn nhìn ra chắc là người Nhật Bản.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt rất lạnh, hiển nhiên vẫn chưa nguôi giận vì chuyện.
Trương đại quan nhân lại cười ha ha đi tới: Nhân sinh hà xử bất tương phùng, phu nhân, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi tới đây là tìm phó bí thư Cung.
Trương Dương vừa nghĩ đã biết Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn là vì chuyện cảng, hắn cười nói: Phu nhân đã chuẩn bị vòng qua tôi ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.