Y Đạo Quan Đồ

Chương 603: Tín ngưỡng

Thạch Chương Ngư

09/10/2015

Cung Kỳ Vĩ ngắt lời y: "Một người nếu như không có nguyên tắc, sẽ không có được sự công nhận của mọi người; một chính phủ không có nguyên tắc sẽ mất đi sự tín nhiệm. Cải cách chính trị thương yên thời nhà Tần, cải cách bước đầu nhấn mạnh, trước tiên phải lập được sự tin tưởng, muốn người khác tin tưởng, trước tiên phải làm được cái gọi là thành thật, phía chính phủ chúng ta sẽ thực hiện đúng tất cả các cam kết." Cung Kỳ Vĩ chậm rãi để bản hợp đồng xuống bàn: "Mục đích truy cứu trách nhiệm của họ không chỉ đơn thuần là để trừng phạt, mà còn để nói cho tất cả các thương nhận khác, không thể khiêu khích sự uy nghiêm của chính phủ."

Hạ Bá Đạt không nói gì, vì y thấy lời lẽ của Cung Kỳ Vĩ cũng có lý, nhưng nếu làm theo cách của Cung Kỳ Vĩ, e sẽ gây ra sóng gió....

Lý Trường Vũ nói: "Tôi mới đến Nam Tích, còn chưa rõ về việc này nhưng nếu căn cứ vào hợp đồng, tập đoàn Tinh Nguyệt thực đã vi phạm hiệp ước, dựa theo hợp đồng quy định, phía ta có quyền hủy bỏ hợp đồng này." Lý Trường Vũ nhìn Cung Kỳ Vĩ cười: "Đồng chí Kỳ Vĩ, xem ra đồng chí từ lâu đã muốn dạy cho tập đoàn Tinh Nguyệt này một bài học rồi, chắc vì trước đây chưa xác định việc Lam Sơn hợp tác với Nam Tích xây dựng cảng nước sâu nên đồng chí vẫn nhẫn nại. Bây giờ đã có quyết định Lam Sơn và Nam Tích hợp tác cùng xây dựng cảng, vấn đề vốn đầu tư cho Nam Tích làm đau đầu bấy lâu đã không tồn tại nữa, hiện nay việc đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt lại đúng lúc hết kỳ hạn, nên đồng chí mới đưa ra việc này."

Cung Kỳ Vĩ cười xấu hổ, y quả thực đã nghĩ như vậy.

Lý Trường Vũ nói: "Tôi thực không nắm rõ về hạng mục xây dựng cảng nước sâu, đồng chí Kỳ Vĩ, nếu tận dụng số vốn đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt vào xây dựng cảng thì số vốn đầu tư sẽ nhiều hơn khi ta hợp tác với Lam Sơn phải không?"

Cung Kỳ Vĩ gật đầu: "Không những vốn lớn hơn hẳn mà phần lợi nhuận họ được phân sau này còn nhiều nữa. Lam Sơn tuy được phân không ít nhưng số tiền đó dù sao cũng chi dùng cho nhân dân, đều sẽ cống hiến cho sự phát triển của kinh tế quốc doanh, còn tập đoàn Tinh Nguyệt lại muốn đầu tư khoản tiền đó tới Singapo. Tôi có thể đảm bảo rằng tương lai lợi nhuận mà cảng nước sâu đem lại là cực lớn, không phải chúng ta không cho các nhà đầu tư cơ hội kiếm tiền, mà là cho cơ hội nhưng họ không cần, tự để tuột cơ hội khỏi tay. Bây giờ việc vi phạm hiệp ước đã là việc thật, khi họ dùng vốn đầu tư để ép buộc chính phủ Nam Tích đã không ý thức được đã mất đi cái gì!"

Hạ Bá Đạt nhỏ giọng: "Việc này, tôi cần phải bàn bạc với bí thư Từ Quang Nhiên một chút, cần phải thật thận trọng." Y ho khan một tiếng: "Tiếp theo chúng ta hãy nói đến việc phân công công tác của đồng chí Trường Vũ." Nói đến đây, y không khỏi chú ý một việc, Khổng Nguyện đến đây đã truyền đạt lại ý kiến của phía tỉnh một cách rõ ràng, Hạ Bá Đạt mình sẽ phụ trách chủ trì toàn bộ công việc của chính quyền thị, phụ trách về tài chính, thuế vụ, thanh tra và các hoạt động kinh tế trọng điểm.

Còn Lý Trường Vũ sẽ phụ trách công tác thường vụ của chính quyền thị, phụ trách cơ quan chính phủ thị như pháp chế, cải cách mở cửa, giám sát, nhân sự và bảo trợ xã hội, biên chế, giám quản tư sản quốc hữu, thống kê, thu hút đầu tư, dịch vụ hành chính công cộng, vật giá, trọng tài... Đồng thời Hạ Bá Đạt y phải trợ giúp Lý Trường Vũ trong công tác tài chính và thuế vụ. Hạ Bá Đạt nói rõ những phân công cho Lý Trường Vũ rồi lại nói tiếp: "Hy vọng sau này ban lãnh đạo ta sẽ làm việc ngày càng hiệu quả, tôi cũng tin rằng sự có mặt của đồng chí Trường Vũ sẽ đem tới cho chính quyền thị một không khí mới."

Sau khi cuộc họp kết thúc, Lý Trường Vũ đi tới cùng với Cung Kỳ Vĩ, Cung Kỳ Vĩ nhìn thấy vội lễ phép chào: "Thị trưởng Lý!"

Lý Trường Vũ mỉn cười: "Kỳ Vĩ à, đầu tư ngoại lai chiếm phần lớn tỉ lệ số vốn đầu tư xây dựng cảng phải không?" Cung Kỳ Vĩ đáp: "Rất lớn, cho nên một khi việc đầu tư gặp vấn đề sẽ làm cho cả công trình rơi vào thế bị động, cũng sẽ làm cho chính phủ ta rơi vào bị động." Lý Trường Vũ nói tiếp: "Có phải cậu muốn nhân cơ hội này thay đổi tỉ lệ đầu tư vốn xây cảng phải không?" Cung Kỳ Vĩ có chút ngạc nhiên nhìn Lý Trường Vũ, y nhận thấy vị phó thị trưởng mới đến này cũng thực tài giỏi.

Bản thân mình còn chưa để lộ ra chút dụng ý đích xác nào thì vị Lý Trường Vũ này đã hỏi luôn tới vấn đề then chốt, Cung Kỳ Vĩ có chút xấu hổ cười nói: "Bị thị trưởng Lý nhìn ra rồi, đó mới là mục đích thực sự của tôi, châm ngôn có câu: Của tốt thì giữ lấy mà dùng, ban đầu công trình xây dựng cảng nước sâu vì nhiều nguyên nhân nên mới kêu gọi nhiều vốn đầu tư bên ngoài, việc làm này cũng có hạn chế của nó.

Lần này vừa hay chính họ lại cho chúng ta cơ hội, tôi thấy nên tận dụng cơ hội này để thay đổi, điều chỉnh hợp lý tỉ lệ đầu tư, cố đạt hết mức để bảo vệ lợi ích quốc gia." Lý Trường Vũ nói đầy thâm ý: "Kỳ Vĩ à, cậu có từng nghĩ, làm vậy sẽ đắc tội với không ít người không?" Cung Kỳ Vĩ đáp: "Là đảng và nhà nước đã đưa tôi vào vị trí này, tôi không thể chỉ giữ khư khư lấy chức vị mà không làm gì, trước giờ tôi vẫn cho rằng, mình một lòng đều là vì lợi ích quốc gia, bất cứ người nào vi phạm vào lợi ích này tôi đều không thể tha thứ được."

Lý Trường Vũ gật đầu không nói gì, ánh mắt ông nhìn về phía xa bầu trời, trong lòng cảm thấy vui mừng, thì ra ở Nam Tích này vẫn còn có một cán bộ như Cung Kỳ Vĩ, ông tin rằng tương lai của thành phố Nam Tích sẽ càng sáng lạng.

]Việc Cung Kỳ Vĩ đưa ra, Hạ Bá Đạt không dám tự tiện chủ quyết, qua nhiều năm đảm nhiệm chức vụ bí thư đã làm cho y hình thành thói quen không tốt: Mỗi khi gặp phải sự việc lớn, việc đầu tiên y nghĩ tới là xin chỉ thị, tuy không thoải mái với Từ Quang Nhiên nhưng y vẫn bàn bạc việc đó với Từ Quang Nhiên, mục đích là để tháo gỡ trách nhiệm.

Từ Quang Nhiên nghe xong liền trầm tư một lúc, hai tay đan vào nhau, hai ngón tay cái cứ lặp đi lặp lại mà chạm vào nhau.

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Từ, việc này ông thấy thế nào?"

Từ Quang Nhiên không thể hiện rõ thái độ của mình, y cười: "Bá Đạt, câu cứ nói ra ý kiến của cậu trước đi!"

Hạ Bá Đạt đáp: "Việc này thực sự rất khó xử lý, Cung Kỳ Vĩ nói cũng không sai, phải giáo huấn cho những nhà đầu tư đó một bài học. Nhưng nếu hủy bỏ hợp đồng đá đít họ khỏi công trình xây cảng, xem ra có hơi quá. Tôi lo rằng như vậy sẽ gây ra tâm lý hoảng loạn cho các nhà đầu tư, hiện nay các nơi trên toàn quốc đều đang kêu gọi đầu tư, ta lại đuổi vốn đầu tư đi..." Những lời tiếp sau Hạ Bá Đạt không nói nữa.

Từ Quang Nhiên than thở: "Bá Đạt à, cậu có thấy là Cung Kỳ Vĩ người này rất thích làm những việc náo động không?"

Hạ Bá Đạt không khẳng định cũng không phủ định, kỳ thực cách nghĩ của y giống hệt với Từ Quang Nhiên, y nhỏ giọng nói: "Cung Kỳ Vĩ cũng có chút năng lực."

Từ Quang Nhiên nói: "Tôi không phủ nhận năng lực của cậu ta, nếu không tôi đã không giao công việc quan trọng như công trình xây cảng nước sâu cho cậu ta rồi."

Hạ Bá Đạt nói tiếp: "Tôi nghe nói bí thự Kiều rất tán thưởng cậu ta." Hạ Bá Đạt bắt đầu xúi giục.

Từ Quang Nhiên nói: "Nói ra thì, Lam Sơn và Nam Tích có thể hợp tác cùng xây dựng cảng, cậu ta là người có công lớn nhất!" Từ Quang Nhiên đã không che dấu sự bất mãn của mình đối với Cung Kỳ Vĩ. Lúc đầu bí thư tỉnh uy Kiều Chấn Lương can thiệp vào việc phân công chính quyền, để Cung Kỳ Vĩ phân quản cảng nước sâu, nguyên nhân chính gây ra việc này chính là do phương án hợp tác của Cung Kỳ Vĩ đưa ra đã thuyết phục được Kiều Chấn Lương, còn Từ Quang Nhiên lại nghe nói, phó bí thư đến Nam Tích cũng đề nghị Nam Tích và Lam Sơn hợp tác chắc là vì Cung Kỳ Vĩ.

Tuy không có chứng cớ xác thực nhưng y vẫn tin rằng, cái tên Cung Kỳ Vĩ rất ngang ngạnh, Cung Kỳ Vĩ vẫn một mực đề xướng việc này, chỉ cần có cơ hội gã sẽ loan truyền quan điểm của mình. Từ Quang Nhiên thâm chí còn cho rằng mình đang ở vào thế bị động như hiện nay cũng là có liên quan tới Cung Kỳ Vĩ. Việc Lam Sơn và Nam Tích hợp tác đã trở thành sự thật, cũng có nghĩa đã phủi bỏ hết mọi nỗ lực trước đây của y đã làm cho công trình này, đồng thời cũng phân nhỏ chính tích của y.

Hạ Bá Đạt đương nhiên hiểu ý của Từ Quang Nhiên, y cười nói: "Ai cũng muốn lập thành tích, đối với một cán bộ như đồng chí Kỳ Vĩ mà nói, có tâm lý nôn nóng muốn lập thành tích cũng là điều dễ hiểu."

Từ Quang Nhiên thầm mắng Hạ Bá Đạt là tên cáo già, nói gã thích đùa thái quá, trách nhiệm gì cũng không muốn gánh chịu, bây giờ Lý Trường Vũ đến rồi, gã mà cứ chơi đùa như vậy tiếp, cẩn thận không lại tự chui vào chòng. Từ Quang Nhiên nói: "Việc này cậu xem xét mà giải quyết đi, việc bên phía chính phủ tôi không nên quá can thiệp." Từ Quang Nhiên cũng biết đùn việc, trên đời này đâu chỉ mỗi mình Hạ Bá Đạt mi biết đùn đẩy trách nhiệm, nếu như là trước đây.

Từ Quang Nhiên có lẽ sẽ gọi Cung Kỳ Vĩ đến mà chất vấn, nhưng giờ y không nghĩ như vậy nữa. Y cho rằng cải cách của Cung Kỳ Vĩ đối với cảng nước sâu chính là phương án mà phía tỉnh kỳ vọng, nếu lúc này mình đứng ra phản đối, e sẽ làm xấu đi quan hệ giữa mình với bí thư Kiều Chấn Lương. So với chuyện càng nước sâu, Từ Quang Nhiên càng coi trọng vận mệnh chính trị trước mắt của mình hơn

Nghe thấy Từ Quang Nhiên đẩy việc này cho mình, Hạ Bá Đạt cũng cảm thấy được, bây giờ hoàn cảnh của Từ Quang Nhiên không tốt chút nào, y không dám có làm chút động thái lớn nào.

Hạ Bá Đạt nghĩ thầm: "Mày không muốn quản, tao cũng càng không muốn, Cung Kỳ Vĩ cứ lăn qua lăn lại việc này, vậy tùy hắn làm, đến lúc ấy việc chiêu thương cho Nam Tích gặp vấn đề, xem ai là người thu dọn cục diện rối rắm đó."

Hạ Bá Đạt không muốn gánh trách nhiệm này, nên y đã nghĩ tới Lý Trường Vũ, y không phải là phó thị trưởng thường vụ đó sao? Việc này nên để y ra tay, Hạ Bá Đạt liền tìm tới Lý Trường Vũ, để Lý Trường Vũ đi bàn bạc với Cung Kỳ Vĩ.Y đưa ra hai ý kiến, thứ nhất, việc thiết lập tính uy nghiêm của chính phủ là đúng, nên giáo huấn cho những nhà đầu tư này một bài học; thứ hai, phải giữ đúng chừng mực, không được hạ triệt hết các nhà cung cấp vốn, nếu anh mà đuổi hết họ ra khỏi thế cục, sau này ai còn dám đến Nam Tích đầu tư nữa?

Đương nhiên việc nên phát sinh thì phát sinh, Lý Trường Vũ không những không thuyết phục Cung Kỳ Vĩ mà ngược lại y kiên quyết đứng về phía Cung Kỳ Vĩ. Y cho rằng quyết định của Cung Kỳ Vĩ rất chính xác, một chính phủ nhất thiết phải có đủ tính nguyên tắc, chỉ như thế mới xây dựng được sự tín nhiệm. Cung Kỳ Vĩ là một người kiên trì và có trách nhiệm cao, y lập tức quyết định việc đơn phương hủy hợp đồng đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt, đồng thời chính thức giử thư luật sư cho phía tập đoàn Tinh Nguyệt đòi bồi thường.

Tập đoàn Tinh Nguyệt từ trên xuống dưới hoàn toàn bị bất ngờ bởi đòn đánh mạnh mẽ này của chính phủ thành phố Nam Tích, các nhà đầu tư nhỏ lẻ khác cũng vì chuyện này mà đâm ra hoang mang lo sợ. Hà Trường An tuy cảm thấy tình thế không đúng lắm nhưng khi biết tin này cũng liền vội vàng đến Nam Tích, người đầu tiên mà y phỏng vấn chính là Trương Dương.

Lúc Hà Trường An tìm đến chỗ Trương Dương, hắn đang tám ở trung tâm tin tức vừa mới được tổ kiến.

Trung tâm tin tức này tiến triển rất thuận lợi, Đường Đường do Cao Liêm Minh mời đến rất cao tay, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã giúp họ biên lập được một hệ thống quản lý tin tức.

Trương đại quan nhân thuộc loại ngu dốt dần độn về lĩnh vực máy tính, hôm nay hắn đến chủ yếu là để đưa cho Đường Đường chiếc lap trị giá 28 nghìn , nghe nói là của hãng Besturn, Trương Dương không hiểu lắm, dù sao với một thứ nhỏ tí như này, bán đắt hơn cả cái máy bàn to đùng thật có chút không đáng.

Đường Đường cũng không từ chối, món đồ mà thể ủy tặng cô vừa hay là thứ cô đang cần, cô liền cười nhận lấy.

Lúc Trương Dương ngồi nói chuyện với cô thì Hà Trường An đến.



Trương Dương mời Hà Trường An về phong làm việc của mình, vì vừa mới chuyển đến đây nên phòng của hắn rất bừa bộn. Phó Trường Chinh đang thu dọn ở đó, thấy Trương Dương có khác tới liền giót trà cho họ rồi đi ra ngoài.

Hà Trường An ngồi xuống ghế, nhìn quanh phòng làm việc của Trương Dương rồi nói: "Rất giản dị!"

Trương Dương cười: "Văn phòng tạm thời, phía thị đã quyết định, khu đất thể ủy và sân vận động cũ sẽ chính thức được bán vào trước cuối năm, hai ngày nay chúng tôi đều tranh thủ chuyển văn phòng đến đây, chỗ này là mượn tạm Lý Quang Nam không mất tiền."

Hà Trường An nhìn qua cửa sổ hướng ra phía quán ba quốc tế Nam Dương, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là Lý Quang Nam của quốc tế Nam Dương?"

Trương Dương gật: "Uhm, chính là thương nhân người Sing đó"

Hà Trường An mượn câu nói này của Trương Dương dẫn sang việc khác: "Người Sing đầu tư ở Nam Tích cũng không ít, Phạm Tư Kỳ của tập đoàn Tinh Nguyệt cũng là người Sing đấy."

Trương Dương cười đáp: "Sing gì chứ, nói thẳng ra đều là người Hoa, trước đây đều đến Biển Nam buôn bán. Rồi ở đấy mất gốc, đến quốc tịch cũng đổi." Hà Trường An cười: "Cậu coi họ là người Hoa nhưng trong lòng họ sớm đã quên mất mình là con cháu Viêm Hoàng rồi."

Trương Dương nói: "Chú Hà, chú đến đây có việc gì thế? Chẳng nhẽ là vì việc về khu đất sân vận động?"

Hà Trường An lắc đầu: "Việc đó tôi đã giao cho Kiều Bằng Cử rồi, tôi sẽ không ra mặt nữa."

Trương Dương ồ một tiếng.

Hà Trường An lại nói: "Thực không giấu gì, lần này tôi đến là vì việc xây cảng nước sâu." Gần đây khắp nơi đều xôn xao chuyện chính phủ Nam Tích đơn phương hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Tinh Nguyệt, Trương Dương đương nhiên có nghe nói, nhưng hắn không quan tâm lắm. Dù sao chức quyền của hắn cũng chỉ ở bên thể ủy, bây giờ đang quản việc tổ kiến trung tâm tin tức, hoàn thành tư liệu cả hệ thống thể thao, để biến thể ủy Nam Tích trở thành đơn vị số hóa quản lý đầu tiên của tỉnh Bình Hải, đi đầu cả nước về mặt này. Theo cách nói của Thường Hải Tâm, việc này sẽ tiết kiệm được thời gian của họ, nâng cao hiệu suất công việc, đông thời quản lý chặt chẽ và dễ dàng đống hồ sơ tư liệu phức tạp. Tuy nhiên đến bây giờ Trương Dương vẫn chưa thấy được điển tốt của việc này, tuy hắn không hiểu nhưng vẫn vui vẻ thử sức với công việc mới mẻ này.

Nghe Hà Trường An nói đến đây vì vụ việc xây cảng nước sâu, Trương Dương không nhịn nổi cười ầm lên, Hà Trường An chắc là đang lo sợ, y và tập đoàn Tinh Nguyệt là hai nhà đầu tư lớn của công trình này, bây giờ phía đầu tư vốn lớn nhất là Tinh Nguyệt bị loại bỏ, đương nhiên Hà Trường An sẽ lấy làm lo sợ. Lúc đầu, những nhà đầu tư này ỷ vào việc mình giữ vốn đầu tư, lợi dụng lúc Nam Tích gặp khó khăn về vốn mà đưa ra hàng loạt điều kiện. Bây giờ tình thế thay đổi, Lam Sơn và Nam Tích hợp tác xây dựng công trình cảng nước sâu, việc này làm thay đổi tình thế, thế chủ động vào tay chính phủ, hạng mục công trình này không còn vấn phải vấn đề về vốn, tình thế thay đổi dẫn đến thay đổi về tâm thái, với kẻ khó giữ được bình tĩnh như Hà Trường An, y đã bắt đầu lo sợ.

Trương Dương nói: "Chú Hà chắc đã nghe nói việc Nam Tích đơn phương hủy hợp đồng với Tinh Nguyệt rồi phải không?"

Hà Trường An gật đầu, nói: "Quyết định này của chính phủ Nam Tích thật tôi không hề nghĩ tới." Trương Dương cười: "Phía thị nhằm vào tập đoàn Tinh Nguyệt chứ đâu phải chú, chú lo gì chứ?" Hà Trường An nói: "Tôi lo đây mới là khởi đầu, lúc đầu tôi cung cấp vốn đầu tư cũng đã có chút chậm trễ, nhưng chưa vi phạm hợp đồng. Bây giờ Nam Tích đã hủy hợp tác với Tinh Nguyệt, nghe nói còn căn cứ vào hiệp ước để đòi bồi thường." Hà Trường An nói hết sức căng thẳng.

Trương Dương nói: "Thế nên chú lo rằng mình sẽ gặp phải chuyện tương tự như vậy phải không?"

Hà Trường An cười: "Thực cũng lo là sẽ bị như vậy."

Trương Dương nói tiếp: "Tập đoàn Tinh Nguyệt bị như ngày hôm nay cũng là tự mình chuốc lấy, họ cố ý trì hoãn đầu tư, không tuân theo hợp đồng lại còn thừa cơ chính phủ Nam Tích gặp khó khăn đưa ra điều kiện ngặt nghèo, gây tổn hại lợi ích của Nam Tích, dạy cho họ một bài học cũng là điều đáng làm." Hà Trường An nói: "Trương Dương, có thể sắp xếp một cơ hội cho tôi gặp thị trưởng Cung nói chuyện được không?"

Vì quan hệ giữa Trương Dương và Hà Trường An nên hắn ngại không từ chối, hắn nhìn Hà Trường An: "Tại sao vậy?"

Hà Trường An nhỏ giọng: "Chỉ là muốn hia bên hiểu nhau rõ hơn thôi."

Cung Kỳ Vĩ biết tin Hà Trường An muốn mời mình ăm cơm liền vui vẻ nhận lời. Y sớm đã muốn bàn bạc vớn nhà đầu tư chủ yếu này, huống hồ lần này lại là Trương Dương ra mặt.

Hà Trường An mời y đến quốc tế Nam Dương, nhà hàng quốc tế Nam Dương ở đây đã chính thức đưa vào hoạt động, đẳng cấp và kiểu cách có thể coi là hiện đại và sang trọng nhất. Đúng sáu rưỡu tối, Cung Kỳ Vĩ đi đến phòng ăn cao cấp này.

Tối nay Hà Trường An chỉ mời một mình Cung Kỳ Vĩ, có thêm Trương Dương, ngoài ra không còn ai khác.

Cung Kỳ Vĩ đi vào phong cởi bỏ áo khoác, y nhìn vào bàn ăn trong phòng mà cười: "Khoa trương thế này, có mấy người mà chọn nơi lớn vậy."

Hà Trường An cười bước tới nắm lấy tay Cung Kỳ Vĩ: "Phòng nhỏ qua thì không thể xứng với nhân vật tầm cỡ như thị trưởng Cung Kỳ Vĩ được!"

Cung Kỳ Vĩ cười ha ha: "Giám đốc Hà khách khí rồi! Các ông đầu tư vào Nam Tích, là khách của chúng tôi, lẽ ra phải là tôi mời mới đúng." Hà Trường An cười: "Thị trưởng Cung mới khách khí, tối nay mời thị trưởng đến chỉ là để trò chuyện tâm sự chứ không có ý gì khác."

Trương Dương nói: "Tôi nói nhé, chúng ta đừng khách sáo như vậy được chứ, ngồi xuống rồi nói tiếp!"

Hà Trường An mời Cung Kỳ Vĩ ngồi vào ghế, Cung Kỳ Vĩ khiêm nhường một lúc rồi cũng ngồi xuống.

Trong lúc phục vụ mở chai rượu Mao đài ba mươi năm, Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi uống bia nhé!" Hà Trường An nói: "Hải sản của quốc tế Nam Dương rất ngon, nhưng uống với bia thì không hợp lắm. Hay là ta uống rượu trắng, thị trưởng Cung yên tâm, uống rượu tùy sở thích, tôi sẽ không gượng ép đâu."

Trương Dương ra hiệu cho phục vụ đem rượu lên.

Cung Kỳ Vĩ cũng không từ chối nữa, cầm chén rượu lên nói: "Nói ra thì lâu rồi chưa được gặp giám đốc Hà, mà tôi và Trương Dương cũng lâu chưa liên lạc gì."

Trương Dương cười: "Thị trưởng Cung là người bận rộn, tôi lại luôn tư thế chuẩn bị một trái tim hồng hai loại chuẩn bị, chỉ chờ được triệu kiến."

Cung Kỳ Vĩ cười ha ha: "Hai loại chuẩn bị, thế còn loại còn lại?"

"Loại còn lại là nếu ngài không triệu kiến, tôi đành phải uống một mình vậy!"

Cả ba đều cười ầm lên.

Cung Kỳ Vĩ cầm chén rượu lên: "Thế thì cậu phải chuẩn bị cho tốt rồi, hôm nay cậu phải uống thật nhiều đó, tửu lượng của tôi không khá cho lắm."

Ba người cùng cụm ly, Hà Trường An mời Cung Kỳ Vĩ dùng món nói: "Đầu bếp của quốc tế Nam Dương được mời đến từ nhà hàng Thế Gia Bào Sí ở Hương Cảng, hải sản do họ làm có thể nói là tiêu chuẩn nhất."

Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi cũng không chú trọng lắm về lĩnh vực ẩm thực."

Hà Trường An cười: "Thị trưởng Cung bận bựu công việc, cũng nên nghỉ ngơi điều độ chút, bổ xung chất dinh dưỡng. Chỉ có bồi bổ sức khỏe tốt mới có thể phục vụ tốt cho nhân dân."



Cung Kỳ Vĩ đáp: "Một hai bữa thì làm sao bổ xung dinh dưỡng gì được, tôi cũng biết mấy món bào ngư vây cá này rất tốt nhưng là con người cũng không thể chỉ dựa vào nó mà sống được, cơm gạo mới là thức ăn căn bản."

Hà Trường An hiểu ý của Cung Kỳ Vĩ, cười nói: "Lời của thị trưởng Cung làm cho tôi tỉnh ngộ hẳn ra!"

Trương Dương vội vàng nói giúp: "Tôi không hiểu là việc tỉnh ngộ có liên quan gì với bào ngư với cơm gạo chứ?"

Cung Kỳ Vĩ cười ầm lên, y nói với Trương Dương: "Trương Dương, nghe nói phía thị đã giao toàn bộ quyền đấu giá sân vận động cho cậu, bây giờ quyền lực của cậu càng lớn rồi!"

Trương Dương nói: "Sự tín nhiệm của lãnh đạo với tôi thực là một áp lực, giờ mọi con mắt đang đổ dồn về phía tôi, tôi mà làm không tốt, không những phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo mà còn có lỗi với toàn thể nhân dân Nam Tích.

Hà Trường An cười: "Tôi sớm đã nhìn ra cậu là người có trách nhiệm, chính là có những người như câu mà việc cải cách mở cửa của chúng ta mới được thuận lợi tiến hành, đất nước ta mới ngày được phồn vinh hưng thịnh."

Trương đại quan nhân xem như cũng đã hiểu ra ý, tối này Hà Trường An một mực để cho họ đội mũ cao (tâng bốc), xem ra Hà Trường An thực là bị vụ việc Tinh Nguyệt làm cho lo sợ quá mức rồi, hắn không nhịn nổi cười lên: "Giám đốc Hà, chiếc mũ này của anh nặng quá, chỉ hợp với thị trưởng Cung thôi, tôi mà đội e là không được, tôi sợ bị đè lắm."

Cung Kỳ Vĩ cười: "Tôi cũng không đội nổi, giám đốc Hà, gần đây cảng nước sâu phát sinh vài chuyện, là một trong những nhà đầu tư của công trình, lẽ lào anh không muốn tìm hiểu chút tình hình sao?" Cung Kỳ Vĩ đã hiểu ra mục đích của Hà Trường An, y chủ động nêu vấn đề.

Hà Trường An đáp: "Tôi cũng có nghe nói, không giấu gì thị trưởng Cung, lần này tôi đến Nam Tích cũng là vì việc đó." Cung Kỳ Vĩ đã chủ động nêu vấn đề như vậy, Hà Trường An cũng khỏi cần giấu diếm gì nữa.

Cung Kỳ Vĩ nói: "Căn cứ vào hiệp ước mà chúng ta đã ký kết trước đây, tổng vốn đầu tư của giám đốc Hà vào cảng nước sâu nên là 600 triệu, hiện mới tiến hành đầu tư chia hai lần với tổng vốn 15 triệu, như vậy còn thiếu 45 triệu nữa."

Hà Trường An gật đầu: "Đúng vậy!"

Cung Kỳ Vĩ nói tiếp: "Tôi tin rằng giám đốc Hà biết rõ mình cũng có chỗ vi phạm hiệp ước."

Hà Trường An đáp: "Thị trưởng Cung, việc đo tôi cũng đã giải thích rồi, lúc đó thực sự là vì tình hình kinh doanh ở nước ngoài gặp khó khăn, cho nên mới trì hoãn đầu tư, nhưng sau khi sự việc kết thúc tôi đã sửa đổi ngay."

Cung Kỳ Vĩ cười: "Giám đốc Hà không nên nghĩ nhiều, tôi nói ra chuyện này không hề có ý muốn truy cứu trách nhiệm, ngược lại, tôi còn rất cảm kích với giám đốc Hà, anh đã cung cấp vốn lần hai vào đúng lúc chúng tôi cần nhất, giúp giải quyết nguy cấp, cũng may giờ thì vấn đề thiếu vốn đã được giải quyết."

Hà Trường An nói: "Thị trưởng Cung, tôi nghe nói Lam Sơn và Nam Tích đã thống nhất ý kiến, song phương hợp tác xây dựng cảng nước sâu rồi."

Cung Kỳ Vĩ gật đầu: "Việc này cơ bản là được xác định xong rồi, sự việc lần trước đã làm cho tầng lớp lãnh đạo Nam Tích chúng tôi ý thức được rằng, không thể đơn thuần chỉ dựa vào vốn đầu tư bên ngoài để giải quyết vấn đề cảng nước sâu được. Thông qua sự phối hợp điều hòa của ban lãnh đạo có liên quan, tương lại Nam Tích và phía Lam Sơn sẽ hợp nhất trong hạng mục xây dựng cảng nước sâu, quyết định sẽ do hai bên cùng góp vốn xây dựng, vậy nên giám đốc Hà không cần phải lo lắng về vốn đầu tư nữa. Lần này chúng tôi hủy hợp đồng với Tinh Nguyệt cũng là do họ đã không thực hiện hợp đồng, sau nhiều lần nhắc nhở họ vẫn trì hoãn cung cấp vốn đầu tư, hiện tại đã vi phạm vào thời hạn được quy định trong hợp đồng. Tôi có thể đảm bảo rằng, sự hợp tác thất bại của hai bên thực là do phía tập đoàn Tinh Nguyệt gây ra, chứ không phải là do Nam Tích."

Hà Trường An nghe Cung Kỳ Vĩ nói như vậy đã hiểu ra, chính phủ thành phố Nam Tích không hề có ý định sẽ đuổi cổ hết nhà đầu tư đi, sự việc với tập đoàn Tinh Nguyệt chỉ là hành động giết gà dọa khỉ. Với Hà Trường An mà nói, nếu y ở vào vị trí của lãnh đạo chính phủ Nam Tích, y cũng sẽ làm như thế, thậm chí còn làm triệt để hơn. Tập đoàn Tinh Nguyệt đã phạm vào điều đại kị trông sự việc này, họ định cầm đằng chuôi trong việc đầu tư, muốn ép chính phủ Nam Tích để họ thắng thầu trong vụ đấu giá khu đất sân vận động, xem ra đám thương nhân Singapo này không hiểu gì về tình hình Trung Quốc cả. Hà Trường An trong đầu hiện lên bốn chữ: Thu hậu toán trướng! Cũng chỉ có người bản xứ mới có thể hiểu được ý nghĩa của bốn từ này...haha.

Cung Kỳ Vĩ cũng không hề nghĩ là thu hậu toán trướng, nhưng qua cách xử lý này đối với Tinh Nguyệt thực không thể làm người ta nghĩ khác được, Cung Kỳ Vĩ nói: "Có phải giám đốc Hà thấy bất an vì chuyện của tập đoàn Tinh Nguyệt không?"

Hà Trường An mỉn cười: "Cũng không hề bất an, thị trưởng Cung quên rồi à, tên của tôi có hai chữ trường an, bất luận là lúc nào, tôi cũng vẫn duy trì được sự điềm tĩnh an định.

Trương Dương ngồi một bên nghe, trong lòng nghĩ thầm, yên tâm mới lạ, nếu Hà Trường An ông điềm tĩnh được thì đã không ráo rác chạy đến Nam Tích, cũng không nhờ tôi mời hộ Cung Kỳ Vĩ đến nói chuyện.

Cung Kỳ Vĩ lại nói: "Dù là chính phủ hay các thương nhân đều phải giữ tâm thái này, nếu bản thân không thể giữ được bình tĩnh sao có thể làm việc được? Giám đốc Hà được như ngày nay chắc cũng không phải là do ngẫu nhiên mà được nhỉ!"

Hà Trường An đáp: "Nghe thị trưởng Cung nói như vậy, Hà mỗ tôi thật cũng thấy xấu hổ."

Cung Kỳ Vĩ nói: "Trong sự nghiệp phát triển của Nam Tích, những nhà đầu tư như các vị có một vai trò tương đối quan trọng. Tôi tin tưởng rằng trong sự tương lai cải cách mở cửa của thành phố, các vị vẫn đóng vai trò quan trọng, chính sách lẫn thái độ của thành phố Nam Tích chúng tôi đối với các nhà đầu tư sẽ không thay đổi. Việc xử lý tập đoàn Tinh Nguyệt thực ra không phải là trả thù mà là thông qua đó nhấn mạnh việc giữ chữ tín trong quá trình hợp tác song phương, chính phủ phải tin vào các nhà đầu tư, giữ lời với nhân dân, còn phải gây được sự tín nhiệm của đảng của nhà nước. Tôi nghĩ điều này rất dễ hiểu đối với giám đốc Hà, chữ tín là gốc rễ căn bản của thương gia, thực sự muốn thương nghiệp lâu dài thì cần phải chú trọng đến chữ tín. Nói chung tôi cũng chưa từng làm ăn buôn bán bao giờ, có gì không phải xin giám đốc Hà chỉ giáo.”

Hà Trường An trước đây cũng không thực sự coi trọng Cung Kỳ Vĩ, chỉ vì y quan tâm tới sự việc tập đoàn Tinh Nguyệt nên hôm nay mới gặp mặt Cung Kỳ Vĩ nói chuyện, y bắt đầu nhận thấy điểm mạnh của Cung Kỳ Vĩ. Hà Trường An nói: "Những lời này của thị trưởng Cung làm cho tôi thấy tràn ngập hy vọng về tương lai của Nam Tích, cũng làm cho tôi thêm tự tin tiếp tục đầu tư cho Nam Tích."

Cung Kỳ Vĩ cầm chén lên: "Giám đốc Hà yên tâm, Nam Tích chúng tôi luôn mở rộng cửa với những thương nhân yêu nước."

Trương Dương nghe thấy lời nói Cung Kỳ Vĩ dùng bốn chữ thương nhân yêu nước không khỏi cười ầm lên.

Không khí bữa ăn tối nay rất hòa hợp, sự giải thích của Cung Kỳ Vĩ cũng khiến cho Hà Trường An am tâm hẳn, lần này chính phủ Nam Tích không phải là một chổi quét sạch cả đống, xử lý Tinh Nguyệt chỉ để răn đe kẻ khác không nên bắt chước.

Cung Kỳ Vĩ ở lại khoảng nửa tiếng nữa thì ra về, Hà Trường An tuy muốn giữ y lại thêm một lát nhưng Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Không được rồi, con gái tôi sắp phải thi cuối kỳ rồi, còn tôi cả ngày tối mịt mới về đến nhà, nó cũng có ý kiến!"

Hà Trường An nghe y nói như vậy đương nhiên cảm thấy không thể tiếp tục miễn cưỡng được, cung kính nói: "Để tôi tiễn thị trưởng Cung!"

Cung Kỳ Vĩ lắc đầu: "Không cần đâu, tôi đã bảo với tài xế rồi, anh ta đang ở bên ngoài đợi tôi." Y xua tay nói: "Các cậu cũng về đi, không cần tiễn đâu, người khác nhìn thấy lại không hay."

Trương Dương và Hà Trường An cũng chỉ tiễn một đoạn, thấy Cung Kỳ Vĩ đã đi xa, Trương Dương quay sang nói với Hà Trường An: "Tôi cũng phải đi rồi!"

Hà Trường An: "Cậu gấp cái gì? Cậu cũng có con gái sao?"

Trương Dương đáp: "Bây giờ không có không có nghĩa là tương lai không có nhé!"

Hà Trường An nói: "Đi thôi, vào rồi uống tiếp hai chén."

Khó có dịp y hưng phấn như vậy, Trương Dương trở vào phòng ngồi uống cùng hắn, Hà Trường An cần chén lên nói: "Cung Kỳ Vĩ con người này thật không đơn giản!"

Trương Dương cười: "So đột nhiên lại cảm khái như vậy?" Hắn cũng hiểu con người Hà Trường An chút ít, tính khí của y rất lớn, y cũng nhiều mối quan hệ với không ít lãnh đạo cao cấp, Cung Kỳ Vĩ chỉ là mộ phó thị trưởng cấp thị. Theo lý mà mói, Hà Trường An sẽ không đáng giá cao Cung Kỳ Vĩ như vậy, nhưng hôm nay y lại khác hẳn bình thường, lẽ nào y thực đã lo sợ về vấn đề đầu tư vào cảng nước sâu?"

Hà Trường An nói: "Tôi phục những người có tín ngưỡng, bao nhiêu năm làm ăn như thế, cũng đã tiếp xúc qua không ít quan chức lớn nhỏ, nhưng những người thực sự có tín ngưỡi đã gặp lại rất ít, Cung Kỳ Vĩ là một trong những người đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook