Chương 345: Tổ điều tra
Thạch Chương Ngư
03/03/2015
Tất cả mọi người đều nhìn
hắn, một cảnh sát cản Trương Dương lại ở ngoài dây cảnh giới, nói: "Xin
lỗi đồng chí, vì sự an toàn của anh, xin anh hãy đứng ở ngoài dây giới
tuyến!"
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nhìn Trương Dương, đột nhiên nói: "Cứ để cho anh ta thử!"
Tỉnh trưởng đại nhân đã lên tiếng, tất nhiên là không có ai tiếp tục ngăn cản Trương Dương nữa, Trương Dương đi tới trước lỗ hổng, dùng đèn pin chiếu vào bên trong, có thể nghe thấy rõ bên trong có tiếng trẻ con khóc, Trương Dương nói: "Tôi xuống cứu nó lên!"
Đội viên phòng cháy chữa cháy nói: "Không vào được đâu, chỗ cách cửa lỗ hổng khoảng ba mét bị bịt rồi, trừ khi là trẻ con thì mới chui qua được!"
Trương Dương nói: "Tôi làm được!" Thằng ôn này vào bất kỳ lúc nào cũng rất tự tin, hơn nữa sự tự tin của hắn rất dễ cảm nhiễm người khác.
Tống Hoài Minh nhìn ánh mắt của Trương Dương, từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy sự tự tin cường liệt đó. Tống Hoài Minh nói: "Đưa đồ phòng hộ cho anh ta, để anh ta xuống!"
Trương Dương mang theo một cái mũ, vì đảm bảo an toàn nên vẫn buộc dây cứu sinh, đội viên phòng cháy chữa cháu dặn đi dặn lại hắn: "Anh phải cố gắng đừng chạm vào thứ gì ở xung quanh, bất kỳ động tác gì cũng có thể dẫn tới sự sụp đổ dây chuyền, nếu như không được thì ngàn vạn lần đừng có cố!"
Trương Dương cười nói: "Yêm tâm đi, tôi hiểu mà!"
Trừ Tống Hoài Minh ra, trong mắt người khác thằng ôn này là đang cố tình thể hiện. Vào lúc này còn muốn kiếm vốn chính trị, có người cũng đang nghĩ, vì kiếm vốn chính trị, mạo hiểm sinh mạng của mình, có đáng không? Cái giá này phải chăng là quá lớn? Đổi lại là mình thì có gan làm như vậy không? Đáp án rõ ràng là không rồi.
Nơi tỉnh trưởng có mặt tất nhiên là nơi được giới truyền thông đưa tin quan chú nhất, bọn họ bị cản ở vòng ngoài không thể phỏng vấn được, nhưng vẫn không nhừng chụp ảnh và quay hình.
Một phóng viên lớn tiếng nói: "Xin hỏi tỉnh trưởng Tống, ngài có suy nghĩ gì về thảm kịch ngày hôm nay?"
Tống Hoài Minh sắc mặt tái xanh, căn bản không để ý đến câu hỏi của phóng viên đó, quay người lại nói với thinh trưởng công an thính Vương Bá Hành: "Ai dám quấy nhiễu công tác ứng cứu ở hiện trường thì bắt người đó lại cho tôi, phóng viên cũng không ngoại lệ!"
Trong sự dõi theo của mọi người, Trương Dương tiến vào cái lỗ hổng, quả nhiên hắn bò được khoảng ba mét thì gặp một chỗ hẹp, người bình thường không thể đi xuyên qua lỗ hổng hẹp như vậy, nhưng Trương đại quan nhân lại không phải là người tầm thường, hắn vận khởi nội lực, lợi dụng súc cốt công, khiến cho thân thể của mình biến thành mềm mại, từ trong khe hở từng chút tiến vào.
Đội viên phòng cháy chữa cháy nhìn tiến triển ở bên trong hang, lộ ra ánh mắt bất khả tư nghị, đội viên vừa rồi tiến vào lỗ hổng chỉ cao không tới một mét sáu, lại vừa gầy vừa nhỏ mà còn không thể tiến vào, không ngờ Trương Dương thân hình cao to như vậy mà lại bò qua được lỗ hổng hẹp như vậy, bọn họ không ai hiểu nổi, Trương đại quan nhân người có có súc cốt công cơ mà!
Trương Dương cuối cùng cũng bò qua được lỗ hổng, đi tới bên cạnh đứa bé đó. Đứa bé trai này khoảng năm tuổi, nằm trong bóng tối không ngừng khóc, chân phải của nó bị bê tông đè lên. Trương Dương đẩy bê tông ra, vươn tay điểm mấy chỗ huyệt đạo của đứa bé để giúp nó giảm đau, khích lệ đứa bé trai: "Cậu bé, đừng sợ hãi, cháu là nam tử hán, phải có dũng khí chứ, để chú dẫn cháu ra ngoài!"
Đứa bé dạ một tiếng, lau nước mắt trên mặt, Trương Dương kiểm tra thương thế trên chân nó, chắc là chỉ bị thương ngoài da, không bị ảnh hưởng tới xương. Nên trong thực sự la quá nhỏ, Trương Dương không thể cõng nó ra, chỉ có thể bảo đứa bé tự mình bò về phía tước, hắn không ngừng cổ vũ đứa bé.
Đứa bé trai dùng sức bò về phía trước, lúc đang bò thì Trương Dương lờ mờ cảm thấy mặt đất hơn chấn động, hắn khẩn trương nói: "Đi mau, nơi này sắp sập rồi!"
Người ở bên ngoài cũng rất khẩn trương, cuối cùng đầu đứa bé cũng lộ ra ngoài lỗ hổng. Đội viên phòng cháy chữa cháy vươn tay ôm nó ra, mọi người phát ra tiếng hoan hô, trong tiếng hoan hô, nơi đó liền phát sinh sụp đổ, cửa động bị lấp lại.
Tống Hoài Minh ngây ra, nhìn phía trước ngập trong khói bụi, y đỏ mắt xông lên trước, nhưng bị thư ký giữ lại, y không khỏi nhớ tới cảnh vợ năm đó táng thân trong tòa nhà sau cơn địa chấn, chuyện đó đã tạo thành vết thương, mà vết thương đó tới giờ vẫn chưa lành, chuyện lần này lại tái diễn, điều khác biệt là chuyện lần này phát sinh trên người Trương Dương, Tống Hoài Minh hiểu rõ tình cảm của con gái đối với Trương Dương, nếu như Trương Dương xảy ra chuyện, chỉ sợ giữa y và con gái cả đời này cũng không có khả năng khôi phục tình cảm cha con.
Trong mắt người ngoài, tỉnh trưởng Tống đối với Trương Dương quả nhiên là không tầm thường.
Hà Hâm Nhan đứng ở trong đám người nhìn từ xa, cô ta không được phép tiến vào phạm vi dây cảnh giới, khi cô ta nhìn thấy Trương Dương vẫn chưa an toàn rút lui mà lại một lần nữa phát sinh sụp đổ, cả thế giới lập tức quay cuồng, cô ta chỉ hét lên được một tiếng "Trương Dương" rồi ngất xỉu.
...
Đám đội viên phòng cháy chữa cháu đợi khói bụi lắng đi, xông tới trước cửa lỗ hổng vừa rồi, hét vào bên trong, không lâu sau liền nghe thấy bên trong có tiến nói của Trương Dương: "Tôi ở bên trong, mở cửa vào ra, tôi muốn ra ngoài!"
Quan binh vi quan đều cất tiếng hoan hô, bọn họ lợi dụng công cụ trong tay mở rộng cửa vào. Sụp đổ không đập lên người Trương Dương, nơi mà hắn đứng rất may mắn thoát khỏi một kiếp, có điều cửa vào thì lại bị lấp.
Các quan binh phấn đấu một tiếng đồng hồ, lúc này mới thành công giải cứu được Trương Dương ra, trong cả quá trình giải cứu, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đều đứng đó quan sát, lúc này trời đổ mưa, thư ký mở ô đi tới, nhưng lại bị Tống Hoài Minh đẩy ra.
Cho tới khi Trương Dương người ngợm đầy bụi bặm xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mới yên tâm.
Nữ phóng viên lại một lần nữa cầm micro dũng cảm xông tới, làm cái nghề này phải có tinh thần bất khuất: "Đồng chí, chào anh, xin hỏi hiện tại anh có suy nghĩ gì!"
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Trương đại quan nhân không mắng cô ta, cố nặn ra vẻ mặt quan tâm: "Đứa bé đó có sao không?" Nói xong hắn gạt micro sang một bên, bước về phía Tống Hoài Minh, rất nhanh liền có cảnh sát cản các phóng viên lại.
Tống Hoài Minh mấp máy môi, mặt đầy vẻ kích động nhìn Trương Dương, nhưng vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt của ông ta nói rõ tất cả.
Trận mưa xuân này tới rất không đúng lúc, làm tăng thêm không ít khó khăn cho công tác cứu hộ, trước khi trời tối, con sổ tử vong được xác nhận lên tới 23 người, bị thương 152 người, hiện trường mất tích 26 người, cuộc tìm kiếm và giải cứu vẫn đang tiến hành.
Tống Hoài Minh đi tới văn phòng quản lý ở bên trong sân vận động, ở nơi này thành lập một bộ chỉ huy giải cứu lâm thời, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thương Chính, thính trưởng công an thính Vương Bá Hành, chủ nhiệm ủy ban thể thao tỉnh Huệ Kính Dân, các lãnh đạo liên quan của chính phủ thành phố thị ủy Đông Giang toàn bộ đều vào trong văn phòng, cái văn phòng không tới hai mươi mét vuông này lập tức lộ ra vẻ chật trội, trong lòng mỗi người đều có một áp lực không nói thành lời.
Tống Hoài Minh không ngồi, những người khác đương nhiên không dám ngồi. Hai tay của Tống Hoài Minh chống lên mặt bàn, lúc này y mới cảm thấy mình đã mệt rồi, y ở bên ngoài đứng cả bốn tiếng trời, giọng nói có chút khàn khàn: "Tiếp tục giải cứu, cho dù là có một người mất tích thì cũng phải tiếp tục công tác giải cứu, nhất thiết phải chứng thực tình huống của người chết và người bị thương, thông tri cho bệnh viện tương quan, cung cấp trị liệu tốt nhất, chiếu cố tận tâm nhất, chính phủ chúng ta sẽ thanh toán chi phí vì thảm kịch lần này!"
Khóe miệng Lương Thiên Chính mấp máy, nhưng vẫn không nói gì, y nghe thấy hai từ thanh toán, liền biết rằng người đứng mũi chịu sào là thành phố Đông Giang, y thân là lãnh đạo số một của Đông Giang khó tránh được trách nhiệm.
Thính trưởng công an thính Vương Bá Hành nói: "Sự kiện lần này nhất định phải chứng thực trách nhiệm, cổ động viên vì sao lại nảy sinh bạo loạn, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì? Khán đài vì sao lại sập?" Sự kiện sập khán đài lần này có ba chiến sĩ võ cảnh tuẫn chức, Vương Bá Hành cũng có chút phẫn nộ
Tống Hoài Minh nói: "Hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, vấn đề chủ yếu nhất là cứu người, bình tức ảnh hưởng lần này, còn trách nhiệm, tôi bảo đảm sẽ truy cứu tới cùng!"
Lời nói của Tống Hoài Minh khiến rất nhiều người có mặt ở đây không rét mà run.
Trương Dương ở hiện trường cấp cứu tìm thấy Hà Hâm Nhan, cô bởi vì bị kích động do Trương Dương bị chôn trong đống đổ nát mà ngất đi, lúc này vừa tỉnh lại, đang không nghe lời khuyên bảo của hộ sĩ, liều mạng muốn tới khu cảnh giới, khi nhìn thấy Trương Dương xuất hiện ở trước mặt, dùng sức dụi dụi mắt, xác định chắc chắn là Trương Dương, mới khóc lóc chạy tới, lao vào lòng Trương Dương ôm chặt lấy hắn, mưa gió càng lúc càng to nhưng không thể phân tách hai người.
Cục diện ở hiện trường cơ bản đã được khống chế, võ cảnh bắt đầu sơ tán quần chúng không bị thương, Trương Dương và Hà Hâm Nhan ở lại cũng không để làm gì, sau khi đăng ký lệ hành liền rời khỏi sân vận động.
Tiến vào xe jeep của Trương Dương, Hà Hâm Nhan kinh hồn chưa định quay người lại nhìn sân vận động, cô ta cắn chặt môi, nói: "Hôm nay không biết có bao nhiêu người chết!"
Trương Dương mở radio, nghe thấy báo cáo về thương vong: "Tin tức mới nhất, sự kiện khán đài của sân vận động Đông Giang bị sập đã tạo thành 23 người thương vong, 152 người bị thương, 26 người mất tích, đây là một bi kịch...."
Hồ Nhân Như mắt lệ chứa chan, nói: "Đáng thương quá!"
Trương Dương sau khi lái xe đi, lưu ý thấy mấy trăm người đều ngồi ở bãi cỏ bên ngoài sân vận động, ngồi lặng lẽ, rơi lệ lặng lẽ, từ trên cách ăn mặc có thể nhìn ra những người này đều là cổ động viên tới từ Vân An.
...
Cố Doãn Tri ngồi trong văn phòng, nghe thấy con số thương vong trong TV, sắc mặt âm u giống như là trời đêm, thư ký không dám làm phiền ông ta, cầm văn kiện vừa nhận được trong tay, căng thẳng đứng ở ben cạnh.
Cố Doãn Tri trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì à?"
Thư ký gật đầu, bước tới đưa con số thương vong sau khi được xác nhận cho ông ta.
Cố Doãn Tri đọc một lượt, có chút đau khổ nhắm mắt lại, một lát sau mới nói khẽ: "Thông tri cho lãnh đạo chủ yếu của ủy ban kỷ luật và công an thính, tới phòng hội nghị họp!"
Sự đau đớn và bực bội ở trong lòng Cố Doãn Tri khó có thể miêu tả được, ông ta rất muốn bình ổn quá độ trong thời gian tại nhiệm cuối cùng, nhưng không ngờ lại cứ xảy ra chuyện, sự kiện thảm kịch này xuất hiện ở Đông Giang, xuất hiện ở ngay dưới mí mắt của ông ta, một trận đá bóng rất bình thường diễn biến thành một thảm kịch nhân gian như vậy, bất kỳ ai cũng không ngờ tới.
Bí thư ủy ban kỷ luật Tằng Lai Châu, phó bí thư Lưu Diễm Hồng, phó thính trưởng công an thính Điền Khánh Long, phó thính trưởng công an thính Tề Ba đều tới phòng hội nghị. Bọn họ đã lờ mờ đoán được mục đích mà Cố Doãn Tri gọi họ tới, bí thư Cố đã tức giận rồi, lần này ông ta phải truy cứu trách nhiệm!
Cố Doãn Tri bước vào phòng hội nghị, ông ta uống một ngụm nước, thư ký ghé vào tai ông ta nói nhỏ: "Thính trưởng Vương đang tới!"
Cố Doãn Tri nói: "Đợi anh ta! Đồng chí Bá Hành tự hiện trường tới, anh ta hiểu rõ về tình huống ở hiện trường!"
Khoảng năm phút sau, Vương Bá Hành tới phòng hội nghị, y bỏ mũ cảnh sát ra, treo lên giá áo, cảnh phục trên người cũng ướt nhẹp, giày dính không ít bùn đất.
Cố Doãn Tri chỉ vào vị trí ở bên cạnh mình.
Vương Bá Hành ngồi xuống, hổn hển nói: "Bí thư Cố, tình huống hiện trường trên cơ bản đã được khống chế rồi, còn có 22 người mất tích, đang tiến hành công tác tìm kiếm!"
Cố Doãn Tri gật đầu.
Vương Bá Hành nói: "Nhân số thương vong đã tăng lên 27 người!" Cũng là nói bốn người tìm được toàn bộ đều đã chết.
Cố Doãn Tri hai tay nắm chặt chén trà, muốn từ trên chén trà tìm được chút hơi ấm, ông ta trầm mặc một lát rồi mới nói: "Tình huống cụ thể là thế nào?"
Vương Bá Hành nói: "Căn cứ vào hiểu biết sơ bộ của tôi, tình huống lúc đó là thế này, đội Thất Tinh của Bình Hải và đội Thái Hồng của Vân Nam đang thi đấu bóng đá, nửa hiệp đầu rất bình thường, nhưng nửa hiệp sau có một quả phạt đền gây tranh cãi, cũng chính là quả phạt đền này đã khiến cổ động viên Bình Hải tức giận, lúc đó bầu không khí trong sân vận động đã có chút không ổn, đợi tới phút bù giờ, trọng tài chính lại đưa ra một quyết định gây tranh cãi, từ chối một quả phạt đền của đội Thất Tinh, dẫn tới cầu thủ độ Thất Tinh vây công trọng tài, tình tự ở ngoài sân cũng bởi vì sự xung đột của họ mà bị kích hóa. Khán đài tây là khán đài mới xây, cũng là nơi có nhiều cổ động viên của đội Thái Hồng Vân An nhất, cổ động viên hai bên phát sinh xung đột, chiến sĩ võ cảnh duy trì trật tự muốn bình tức sự xung đột của họ, hiện trường rất hỗn loạn, đúng vào lúc này thì khán đài bị sập!"
Cố Doãn Tri nói: "Khán đài đang yên đang lành sao lại sập? Có phải là chất lượng công trình có vấn đề không?"
Vương Bá Hành nói: "Hiện tại vẫn rất khó nói, có điều từ tình huống nắm được hiện tại cho thấy, chất lượng thi công chắc là tồn tại một chút vấn đề!"
Cố Doãn Tri tức giận nói: "Đây không phải là khán đài mà là điện Diêm La! Mấy chục sinh mạng cứ vậy mất đi!"
Vương Bá Hành nói: "Phiền phức nhất là trong người chết đại đa số là cổ động viên tới từ tỉnh Vân An, hiện tại bên ngoài sân vộng động, cổ động viên của tỉnh Vân An đang ngồi yên lặng có tổ chức, yêu cầu chúng ta đưa ra một lời giải thích!"
Cố Doãn Tri vừa rồi đã nhận được điện thoại của bí thư tỉnh ủy Vân An Kiều Chấn Lương, trong điện thoại Cố Doãn Tri đã đảm bảo với Kiều Chấn Lương, nhất định sẽ tận hết nỗ lực cứu chữa tất cả cổ động viện.
Cố Doãn Tri hiểu rằng, chuyện lần này có ảnh hưởng rất xấu, nếu như không tiến hành xử lý kịp thời, thì không biết phải ăn nói thế nào với phía tỉnh Vân An và bách tính Bình Hải, ông ta nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lập tức thành lập tổ điều tra, do công an thính và ủy ban kỷ luật liên hợp hành động, triệt để tra ra tất cả nguyên nhân ở sau chuyện này, tôi cho các anh ba ngày, trong ba ngày phải đưa cho tôi một kết quả."
Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu kiến nghị: "Tôi thấy tổ điều tra lần này vẫn là do đồng chí Diễm Hồng dẫn đầu!"
Lâm Đình trong lòng có chút bực bội, Tằng Lai Châu cứ gặp chuyện là y rằng lui ra sau, mình lần này bất đắc dĩ phải làm quan tiên phong.
Cố Doãn Tri hiểu rất rõ về năng lực của Lưu Diễm Hồng, ông ta gật đầu, chuyện sang nói với Vương Bá Hành: "Thế còn phía tỉnh thính?"
Vương Bá Hành nói: "Lần này để đồng chí trẻ tuổi xử lý đi, đồng chí Tề Ba phụ trách!"
Cố Doãn Tri nói: "Được, tổ điều tra lần này do đồng chí Lưu Diễm Hồng và Tề Ba đẫn đầu, đồng chí Lưu Diễm Hồng làm tổ trưởng, Tề Ba làm phó tổ trưởng, vẫn là câu nói vừa rồi, tôi cấp cho các vị thượng phương bảo kiếm, chuyện này phải tra rõ cho tôi, bất kể là liên quan tới ai, tuyệt không bao che, không có bất kỳ nhân tình gì để nói cả, nhưng, hai người cũng phải nhớ cho tôi, ba ngày, tôi chỉ cho các người ba ngày, sau ba ngày tôi vẫn ở đây, đợi kết quả mà hai người hồi báo!"
Cố Doãn Tri nói xong câu này liền rời khỏi phòng hội nghị.
...
Lưu Diễm Hồng và Tề Ba nhìn nhau, hai bên đều lộ ra vẻ đành chịu, Lưu Diễm Hồng làm ở ủy ban kỷ luật tỉnh nhiều năm, bằng vào trực giác của cô ta đã cảm thấy chuyện lần này có liên đới cực kỳ phức tạp, áp lực mà họ phải đối diện là rất lớn.
Khi Lưu Diễm Hồng và Tằng Lai Châu cùng nhau quay về ủy ban kỷ luật, Lưu Diễm Hồng không khỏi oán trách: "Bí thư Tằng, lần này lại đẩy tôi ra, ủy ban kỷ luật đâu phải chỉ có mình tôi là phó bí thư!"
Tằng Lai Châu dừng bước, quay sang Lưu Diễm Hồng, nói: "Tiểu Lưu, cô có biết công trình khán đài của sân vận động là ai nhận xây không?"
Lưu Diễm Hồng hơi ngây ra: "Ai?"
"Tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long!"
Hai mắt Lưu Diễm Hồng trợn tròn lên: "Lương Thành Long ư?"
Tằng Lai Châu gật đầu, Lương Thành Long là cháu ruột của bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, Lương Thiên Chính trước giờ còn quý đứa cháu này hơn cả con trai, sau khi nghe thấy chuyện khán đài sập, phản ứng đầu tiên của Tằng Lai Châu chính là chuyện này phiền phức rồi, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến y tránh khỏi chuyện này.
Lưu Diễm Hồng ở trong ủy ban kỷ luật tỉnh nổi danh là thiết diện vô tư, cô ta không sợ đắc tội với người ta, chuyện này do cô ta xử lý là hợp lý nhất, nhưng trong lòng Lưu Diễm Hồng rất khó chịu, Tằng Lai Châu hơi quá đáng rồi, biết rằng trước mặt là cái hố mà lại đẩy mình vào. Nhưng người ta là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, mình chỉ là phó chức, chí đành chịu áp lực thôi. Lưu Diễm Hồng cố nhịn sự phẫn nộ ở trong lòng, thỉnh giáo Tằng Lai Châu: "Bí thư Tằng, ông cho rằng chuyện này tôi nên bắt đầu từ đâu!"
Tằng Lai Châu nói: "Nhiều người chết như vậy, có giấu cũng không được, bí thư Cố trước khi về hưu lại xảy ra chuyện này, lại là vấn đề liên quan tới hai tỉnh, từ thái độ vừa rồi của ông ta, khẳng định là muốn tra tới cùng. Tra đi, vấn đề tra ra thế nào thì thế nấy, tôi thấy những nhân viên có liên quan lần này không ai chạy được đâu!"
Lưu Diễm Hồng nghĩ thầm trong lòng: "Ông nói nghe thì dễ dàng lắm, đã nhìn thấu triệt như vậy, bản thân ông sao không làm thống soái đi? Cớ gì cứ đẩy tôi vào?" Trong lòng thì ai oán, nhưng những lời này không thể nói ra ngoài miệng được.
Phó thính trưởng của công an thính Tề Ba từ phía sau đi tới, Tằng Lai Châu cười cười với y, rồi quay người đi trước.
Tề Ba nói: "Bí thư Lưu!"Lưu Diễm Hồng gật đầu, Tề Ba mặt mày sầu não, ai mà ngờ được chuyện đắc tội với người ta lai rơi lên đầu mình, công tác chuyên chức của y là là điều tra hình sự, tổ điều tra lần này rất phức tạp, không chỉ là đấu với tội phạm, mà còn phải đấu với những quan hệ phức tạp, rối ren ở phía sau. Lưu Diễm Hồng xuất thân từ công tác ủy ban kỷ luật, loại chuyện này cô ta làm tốt hơn mình, cho nên Tề Ba trước tiên tìm cô ta thương lượng.
Tề Ba và Lưu Diễm Hồng đi vừa đi vừa nói chuyện, Tề Ba nói: "Bí thư Lưu, chúng ta nên bắt đầu điều tra từ đâu đây?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Phá án hành chính là thế mạnh của anh, sao giờ anh lại đi hỏi tôi?"
Tề Ba nói: "Bí thư Cố lần này đúng là bốc hỏa rồi, thời gian ba ngày quá cấp bách, muốn điều tra được rõ cả chuyện này thì tôi thấy khó lắm!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Chỉ bằng vào hai chúng ta thì khẳng định là không được, cần phải tìm thêm mấy trợ thủ!"
Tề Ba nói: "Tôi lập tức rút ra mấy cảnh sát đắc lực để hiệp trợ điều tra!"
Lưu Diễm Hồng đột nhiên nghĩ tới Trương Dương, cô ta cũng không biết mình vì sao lại nghĩ tới Trương Dương, có thể là Trương Dương xử lý vụ án giới đấu ở núi Thanh Đài khiến cho cô ta nhận thực được năng lực của Trương Dương, cô ta rất hân thưởng hắn, vào những lúc như thế này, phải tìm một trợ thủ làm việc quyết đoán, năng lực xuất chúng. Hơn nữa Trương Dương là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, lại là con nuôi của phó thủ tướng Văn, hắn giúp mình, nhiều việc sẽ được làm tốt hơn nhiều.
Khi chuông điện thoại reo, Trương Dương và Hà Hâm Nhan đang quấn lấy nhau ở trong một căn phòng của khách sạn, tận mắt nhìn thấy thảm kịch khán đài của sân vận động đổ sập, khiến cho trong lòng họ vô cùng ám ảnh, bọn họ thông qua loại phương thức này để phát tiết và làm hòa hoãn tình tự của mình.
Bộ ngực đầy đặn của Hà Hâm Nhan phập phồng kịch liệt, đôi chân thon dài quấn lấy người Trương Dương không cho hắn nhận điện thoại, thân hình của Trương đại quan nhân ra sức rướn lên trước, Hồ Nhân Như cắn chặt môi, cánh mũi xinh đẹp phập phồng không ngừng, Trương Dương nói nhỏ: "Phải bắt máy, nói không chừng có chuyện gì đó quan trọng!"
Hà Hâm Nhan không khỏi u oán nhìn hắn một cái, bũi môi, chân hơi thả lỏng ra, Trương Dương thò tay lấy điện thoại, cô ta lại dùng sức kẹp một cái, Trương đại quan nhân mất thăng bằng lại ngã lên thân thể thơm ngát của cô ta, lúc này di động dừng chuông, Hà Hâm Nhan dí dỏm chớp chớp mắt.
Trương Dương làm ra bộ dạng hung thần ác sát: "Cô bé, xem anh thu thập em thế nào nhé!"
Hà Hâm Nhan trông rất đáng thương nói: "Đừng mà...."
Trương đại quan nhân lộ ra nụ cười lang sói: "Cái đó... hiện tại hối hận cũng muộn rồi..."
Di động lại đổ chuông! Lần này Hà Hâm Nhan không ngăn cản Trương Dương nữa.
Trương Dương cầm điện thoại: "Alo!"
Giọng nói của Lưu Diễm Hồng từ trong di động vang lên: "Trương Dương! Đang ở đâu đấy?"
Trương Dương nói: "Đang tập thể dục!"
Hà Hâm Nhan ôm chặt lấy hắn, thân hình của hai người dán chặt vào nhau.
Lưu Diễm Hồng nói: "Một tiếng nữa, ở ủy ban kỷ luật tỉnh có hội nghị, cậu tới tham gia nhé!"
"Gì cơ?" Trương Dương ngây ra, ủy ban kỷ luật tỉnh họp thì có liên quan gì tới mình? Chẳng lẽ sự kiện giới đấu núi Thanh Đài vẫn chưa xong à? Nhưng lập tức lại thấy không có khả năng, chuyện đã trần ai lạc định rồi, không thể nào lại nổi sóng gió nữa.
Lưu Diễm Hồng nói: "Liên quan tới chuyện khán đài sân vận động bị sập, cậu chuẩn bị đi, tới nhanh đó!"
Trương Dương có chút mê hoặc gác điện thoại, hắn thực sự nghĩ không thấy khái đài sân vận động sập thì có liên quan gì tới mình?
Hồ Nhân Như cười khẽ: "Phải đi à?"
Trương Dương gật đầu, lập tức nụ cười dữ tợn lại hiện ra ở trên mặt: "Ra ngoài thì trước tiên cũng phải thu thập em đã!"
"Đừng..."
....
Trong phòng họp của ủy ban kỷ luật tỉnh đèn đuốc sáng chưng, phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng, ủy viên ủy ban kỷ luật Bành Á Thanh, phó thính trưởng công an thính Tề Ba, hai trưởng ban của ban điều tra hình sự công an thính tỉnh là Trường Hứa Lương và Dương Nghệ Văn toàn bộ đều tới rồi.
Trương Dương đến chậm mười phút so với thời gian đự định, thằng ôn này còn bận giáo huấn Hà Hâm Nhan, kiến cho cô bé này phải ngoan ngoan nghe lời, liên tiếp xin tha thì mới quyến luyến không nỡ xa rời đến họp.
Lưu Diễm Hồng nhìn đồng hồ, tỏ ý bảo Trương Dương tới ngồi cạnh mình. Lưu Diễm Hồng nói: "Đến đủ rồi, Á Thanh, cậu báo cáo lại tình huống hiện tại cho mọi người đi!"
Bành Á Thanh hắng giọng, nói: "Vừa mới giải cứu được hai người, hiện tại người mât tích còn 20, nhân số tử vong là 27, bị thương 153, trong đó có 38 người trọng thương!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Sự kiến sập khán đài sân bóng lần này là một sự kiện ác liệt chưa từng có của Bình Hải từ khi lập nước đến nay, bí thư Cố yêu cầu chúng ta thành lập tổ điều tra, bắt chúng ta trong ba ngày phải điều tra rõ tất cả tình huống, phàm là nhân viên có liên quan tới chuyện này, chúng ta phai tra tới cùng!"
Trương Dương hiện tại mới hiểu, Lưu Diễm Hồng gặp nan đề rồi, cô ta nhớ tới mình, Trương Dương vốn cũng rất hiếu kỳ với chuyện này, không hề chống lại chuyện gia nhập tổ điều tra.
Lưu Diễm Hồng nói: "Tổ trương tổ điều tra do tôi đảm nhiệm, đồng chí Tề Ba đảm nhiệm phó tổ trưởng, phía ủy ban kỷ luật có Bành Á Thanh, Trương Dương, phía công an thính có hai đồng chí Hứa Lương và Dương Nghệ Văn." Cô ta giới thiệu thân phận của hai bên một lượt rồi nói: "Thời gian mà bí thư Cố cho chúng ta không nhiều, công tác điều tra của chúng ta tiến hành chia đầu người, ủy ban kỷ luật phụ trách điều tra trách nhiệm mà những quan viên liên quan phải gánh vác trong chuyện này, phía công an thính thì phụ trách điều tra tìm chứng cớ, đều tra rõ vấn đề chất lượng công trình của khán đài sân vận động, cùng với phía sau trận bóng dẫn tới bạo loạn này có nội tình đen tối gì hay không."
Tề Ba nói: "Chúng tôi lập tức sẽ điều tra, cuộc điều tra lần này sẽ liên quan tới rất nhiều phương diện, tôi đã sai người đi tiến hành điều tra cầu thủ và nhân viên quản lý của hai câu lạc bộ rồi, còn thương nhân nhận thầu xây dựng, vẫn là liên hợp ra mặt là tốt nhất." Công trình tu sửa sân vận động là tập đoàn Phong Dụ nhận làm, Tề Ba sở dĩ đều xuất liên hợp ra mặt, là bởi vì suy nghĩ tới chủ tịch tập đoàn Phong Dụ là Lương Thành Long, mà Lương Thành Long thì lại là cháu ruột của phó tỉnh trưởng Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang.
Lưu Diễm Hồng đương nhiên hiểu Tề Ba có chủ ý gì, đối với loại tác phong lo trước lo sau trên công tác của Tề Ba có chút phản cảm, hơi nhíu mày, nói: "Thính trưởng Tề, tôi nghĩ anh không hiểu ý của tôi rồi, nhiệm vụ của các anh là tìm kiếm chứng cớ, những công tác khác thì để chúng tôi làm!"
Hội nghị tiến hành nửa tiếng, Tề Ba dẫn hai đồng chí của công an thính đi trước.
Lưu Diễm Hồng bảo Bành Á Thanh chỉnh lý tài liệu, trong phòng họp chỉ còn lại cô ta và Trương Dương.
Trương Dương nói: "Chuyện này hình như không đơn giản, bí thư Lưu, quan hệ mượn dùng của chúng ta đã kết thúc rồi, cô sao lại muốn kéo tôi vào?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, chuyện lần này rất phiền phức, mạng lưới quan hệ liên quan quá nhiều, cho nên tôi mới muốn cậu gia nhập, cậu thẳng thắn, không có nhiều lo ngại, sẽ không nghĩ tới việc nể mặt hay nhân tình quá nhiều, chỉ có như vậy mới có thể làm tốt công tác lần này."
Trương Dương nói: "Kỳ thực tôi hiểu mà, chính là chuyện đi đắc tội với người ta, người khác không nguyện ý làm, nên cô mới nghĩ đến tôi thôi!"
Lưu Diễm Hồng chân thành nói: "Trương Dương, hiện tại là lúc khó khăn nhất của tỉnh trưởng Tống, cậu không giúp ông ta phân ưu, thì còn ai giúp nữa đay?" Lưu Diễm Hồng quả là lợi hại, trước tiên là giảng đạo lý, sau đó là giảng nhân tình, cô ta nhìn ra Trương Dương tuy lộ ra vẻ bất cần đời, nhưng thằng ôn này lại trọng tình cảm, giảng nghĩa khí, chỉ cần lợi dụng tình thân để lôi kéo, hắn khẳng định là không có gì để nói.
Trương Dương quả nhiên gật đầu, đích xác, thảm kích ở sân vận động khiến cho Tống Hoài Minh lâm vào cục diện nghiêm trọng chưa từng có, mình thân là ban trai của Yên Nhiên, con rể tương lai của Tống Hoài Minh, đích xác là không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lưu Diễm Hồng từ vẻ mặt của Trương Dương nhìn ra hắn đã đáp ứng gia nhập tổ điều tra một cách vô điều kiện, Lưu Diễm Hồng đứng dậy, nói: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn khuya!"
Không nói tới cái khác, Trương đại quan nhân vừa rồi vì giáo huấn Hà Hâm Nhan nên tốn mất một phen thể lực, tinh lực, giờ thực sự hơi đói rồi, là lúc nên bổ sung thêm năng lượng, hắn mỉm cười, nói: "Bí thư Lưu mời ăn, đúng là vinh hạnh!"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Bớt ba hoa đi, ăn no thì mới có sức mà làm việc!"
Lưu Diễm Hồng mời Trương Dương tới Tần Thị sa oa ở đối diện, gọi bốn sa oa, Trương Dương gọi một chai bia, rót cho Lưu Diễm Hồng một cốc: "Bí thư Lưu, không , dì Lưu, ở đây chỉ có hai chúng ta, dì cũng đừng giấu nữa, chúng ta rốt cuộc là phải tra cái gì? Nên bắt đầu từ đâu? Dì nói rõ với cháu đi!"
Lưu Diễm Hồng uống một ngụm bia, nói: "Trương Dương, có những lời vừa rồi tôi không tiện nói, khái đài sân vận động sập, trước tiên là phải truy cứu trách hiệm phía thi công, mà công trình tu sửa khán đài sân vận động Đông Giang chính là tập đoàn Phong Dụ nhận xây!"
Trương Dương ngây ra, cốc bia đã đưa tới miệng lại bỏ xuống, hắn ngạc nhiên nói: "Lương Thành Long?"
Lưu Diễm Hồng gật đầu: "Đồng chí của công an thính phụ trách sưu tập chứng cứ, từ tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm được, tập đoàn Phong Dụ lần này khẳng định là phải chịu trách nhiệm."
Trương Dương trầm mặc, vừa mới bắt đầu hắn đã gặp phải một vấn đề lớn, Lương Thành Long là bạn của hắn, lần này hắn đứng trên lập trường của ủy ban kỷ luật tỉnh, thế ắt phải đứng ở thế đối lập với Lương Thành Long.
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi biết giữa cậu và Lương Thành Long có quan hệ tốt, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể giảng nhân tình, nhất định phải điều tra thật công bình công chính, không cho phép bất ký thành phần tình cảm cá nhân nào xen vào trong."
Trương Dương nói: "Dì yên tâm đi, nhiều sinh mạng vô tội như vậy mất đi không phải là chuyện nhỏ, nếu như là trách nhiệm của Lương Thành Long, vậy thì gã nên gánh tất cả hậu quả."
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nhìn Trương Dương, đột nhiên nói: "Cứ để cho anh ta thử!"
Tỉnh trưởng đại nhân đã lên tiếng, tất nhiên là không có ai tiếp tục ngăn cản Trương Dương nữa, Trương Dương đi tới trước lỗ hổng, dùng đèn pin chiếu vào bên trong, có thể nghe thấy rõ bên trong có tiếng trẻ con khóc, Trương Dương nói: "Tôi xuống cứu nó lên!"
Đội viên phòng cháy chữa cháy nói: "Không vào được đâu, chỗ cách cửa lỗ hổng khoảng ba mét bị bịt rồi, trừ khi là trẻ con thì mới chui qua được!"
Trương Dương nói: "Tôi làm được!" Thằng ôn này vào bất kỳ lúc nào cũng rất tự tin, hơn nữa sự tự tin của hắn rất dễ cảm nhiễm người khác.
Tống Hoài Minh nhìn ánh mắt của Trương Dương, từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy sự tự tin cường liệt đó. Tống Hoài Minh nói: "Đưa đồ phòng hộ cho anh ta, để anh ta xuống!"
Trương Dương mang theo một cái mũ, vì đảm bảo an toàn nên vẫn buộc dây cứu sinh, đội viên phòng cháy chữa cháu dặn đi dặn lại hắn: "Anh phải cố gắng đừng chạm vào thứ gì ở xung quanh, bất kỳ động tác gì cũng có thể dẫn tới sự sụp đổ dây chuyền, nếu như không được thì ngàn vạn lần đừng có cố!"
Trương Dương cười nói: "Yêm tâm đi, tôi hiểu mà!"
Trừ Tống Hoài Minh ra, trong mắt người khác thằng ôn này là đang cố tình thể hiện. Vào lúc này còn muốn kiếm vốn chính trị, có người cũng đang nghĩ, vì kiếm vốn chính trị, mạo hiểm sinh mạng của mình, có đáng không? Cái giá này phải chăng là quá lớn? Đổi lại là mình thì có gan làm như vậy không? Đáp án rõ ràng là không rồi.
Nơi tỉnh trưởng có mặt tất nhiên là nơi được giới truyền thông đưa tin quan chú nhất, bọn họ bị cản ở vòng ngoài không thể phỏng vấn được, nhưng vẫn không nhừng chụp ảnh và quay hình.
Một phóng viên lớn tiếng nói: "Xin hỏi tỉnh trưởng Tống, ngài có suy nghĩ gì về thảm kịch ngày hôm nay?"
Tống Hoài Minh sắc mặt tái xanh, căn bản không để ý đến câu hỏi của phóng viên đó, quay người lại nói với thinh trưởng công an thính Vương Bá Hành: "Ai dám quấy nhiễu công tác ứng cứu ở hiện trường thì bắt người đó lại cho tôi, phóng viên cũng không ngoại lệ!"
Trong sự dõi theo của mọi người, Trương Dương tiến vào cái lỗ hổng, quả nhiên hắn bò được khoảng ba mét thì gặp một chỗ hẹp, người bình thường không thể đi xuyên qua lỗ hổng hẹp như vậy, nhưng Trương đại quan nhân lại không phải là người tầm thường, hắn vận khởi nội lực, lợi dụng súc cốt công, khiến cho thân thể của mình biến thành mềm mại, từ trong khe hở từng chút tiến vào.
Đội viên phòng cháy chữa cháy nhìn tiến triển ở bên trong hang, lộ ra ánh mắt bất khả tư nghị, đội viên vừa rồi tiến vào lỗ hổng chỉ cao không tới một mét sáu, lại vừa gầy vừa nhỏ mà còn không thể tiến vào, không ngờ Trương Dương thân hình cao to như vậy mà lại bò qua được lỗ hổng hẹp như vậy, bọn họ không ai hiểu nổi, Trương đại quan nhân người có có súc cốt công cơ mà!
Trương Dương cuối cùng cũng bò qua được lỗ hổng, đi tới bên cạnh đứa bé đó. Đứa bé trai này khoảng năm tuổi, nằm trong bóng tối không ngừng khóc, chân phải của nó bị bê tông đè lên. Trương Dương đẩy bê tông ra, vươn tay điểm mấy chỗ huyệt đạo của đứa bé để giúp nó giảm đau, khích lệ đứa bé trai: "Cậu bé, đừng sợ hãi, cháu là nam tử hán, phải có dũng khí chứ, để chú dẫn cháu ra ngoài!"
Đứa bé dạ một tiếng, lau nước mắt trên mặt, Trương Dương kiểm tra thương thế trên chân nó, chắc là chỉ bị thương ngoài da, không bị ảnh hưởng tới xương. Nên trong thực sự la quá nhỏ, Trương Dương không thể cõng nó ra, chỉ có thể bảo đứa bé tự mình bò về phía tước, hắn không ngừng cổ vũ đứa bé.
Đứa bé trai dùng sức bò về phía trước, lúc đang bò thì Trương Dương lờ mờ cảm thấy mặt đất hơn chấn động, hắn khẩn trương nói: "Đi mau, nơi này sắp sập rồi!"
Người ở bên ngoài cũng rất khẩn trương, cuối cùng đầu đứa bé cũng lộ ra ngoài lỗ hổng. Đội viên phòng cháy chữa cháy vươn tay ôm nó ra, mọi người phát ra tiếng hoan hô, trong tiếng hoan hô, nơi đó liền phát sinh sụp đổ, cửa động bị lấp lại.
Tống Hoài Minh ngây ra, nhìn phía trước ngập trong khói bụi, y đỏ mắt xông lên trước, nhưng bị thư ký giữ lại, y không khỏi nhớ tới cảnh vợ năm đó táng thân trong tòa nhà sau cơn địa chấn, chuyện đó đã tạo thành vết thương, mà vết thương đó tới giờ vẫn chưa lành, chuyện lần này lại tái diễn, điều khác biệt là chuyện lần này phát sinh trên người Trương Dương, Tống Hoài Minh hiểu rõ tình cảm của con gái đối với Trương Dương, nếu như Trương Dương xảy ra chuyện, chỉ sợ giữa y và con gái cả đời này cũng không có khả năng khôi phục tình cảm cha con.
Trong mắt người ngoài, tỉnh trưởng Tống đối với Trương Dương quả nhiên là không tầm thường.
Hà Hâm Nhan đứng ở trong đám người nhìn từ xa, cô ta không được phép tiến vào phạm vi dây cảnh giới, khi cô ta nhìn thấy Trương Dương vẫn chưa an toàn rút lui mà lại một lần nữa phát sinh sụp đổ, cả thế giới lập tức quay cuồng, cô ta chỉ hét lên được một tiếng "Trương Dương" rồi ngất xỉu.
...
Đám đội viên phòng cháy chữa cháu đợi khói bụi lắng đi, xông tới trước cửa lỗ hổng vừa rồi, hét vào bên trong, không lâu sau liền nghe thấy bên trong có tiến nói của Trương Dương: "Tôi ở bên trong, mở cửa vào ra, tôi muốn ra ngoài!"
Quan binh vi quan đều cất tiếng hoan hô, bọn họ lợi dụng công cụ trong tay mở rộng cửa vào. Sụp đổ không đập lên người Trương Dương, nơi mà hắn đứng rất may mắn thoát khỏi một kiếp, có điều cửa vào thì lại bị lấp.
Các quan binh phấn đấu một tiếng đồng hồ, lúc này mới thành công giải cứu được Trương Dương ra, trong cả quá trình giải cứu, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đều đứng đó quan sát, lúc này trời đổ mưa, thư ký mở ô đi tới, nhưng lại bị Tống Hoài Minh đẩy ra.
Cho tới khi Trương Dương người ngợm đầy bụi bặm xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mới yên tâm.
Nữ phóng viên lại một lần nữa cầm micro dũng cảm xông tới, làm cái nghề này phải có tinh thần bất khuất: "Đồng chí, chào anh, xin hỏi hiện tại anh có suy nghĩ gì!"
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Trương đại quan nhân không mắng cô ta, cố nặn ra vẻ mặt quan tâm: "Đứa bé đó có sao không?" Nói xong hắn gạt micro sang một bên, bước về phía Tống Hoài Minh, rất nhanh liền có cảnh sát cản các phóng viên lại.
Tống Hoài Minh mấp máy môi, mặt đầy vẻ kích động nhìn Trương Dương, nhưng vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt của ông ta nói rõ tất cả.
Trận mưa xuân này tới rất không đúng lúc, làm tăng thêm không ít khó khăn cho công tác cứu hộ, trước khi trời tối, con sổ tử vong được xác nhận lên tới 23 người, bị thương 152 người, hiện trường mất tích 26 người, cuộc tìm kiếm và giải cứu vẫn đang tiến hành.
Tống Hoài Minh đi tới văn phòng quản lý ở bên trong sân vận động, ở nơi này thành lập một bộ chỉ huy giải cứu lâm thời, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thương Chính, thính trưởng công an thính Vương Bá Hành, chủ nhiệm ủy ban thể thao tỉnh Huệ Kính Dân, các lãnh đạo liên quan của chính phủ thành phố thị ủy Đông Giang toàn bộ đều vào trong văn phòng, cái văn phòng không tới hai mươi mét vuông này lập tức lộ ra vẻ chật trội, trong lòng mỗi người đều có một áp lực không nói thành lời.
Tống Hoài Minh không ngồi, những người khác đương nhiên không dám ngồi. Hai tay của Tống Hoài Minh chống lên mặt bàn, lúc này y mới cảm thấy mình đã mệt rồi, y ở bên ngoài đứng cả bốn tiếng trời, giọng nói có chút khàn khàn: "Tiếp tục giải cứu, cho dù là có một người mất tích thì cũng phải tiếp tục công tác giải cứu, nhất thiết phải chứng thực tình huống của người chết và người bị thương, thông tri cho bệnh viện tương quan, cung cấp trị liệu tốt nhất, chiếu cố tận tâm nhất, chính phủ chúng ta sẽ thanh toán chi phí vì thảm kịch lần này!"
Khóe miệng Lương Thiên Chính mấp máy, nhưng vẫn không nói gì, y nghe thấy hai từ thanh toán, liền biết rằng người đứng mũi chịu sào là thành phố Đông Giang, y thân là lãnh đạo số một của Đông Giang khó tránh được trách nhiệm.
Thính trưởng công an thính Vương Bá Hành nói: "Sự kiện lần này nhất định phải chứng thực trách nhiệm, cổ động viên vì sao lại nảy sinh bạo loạn, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì? Khán đài vì sao lại sập?" Sự kiện sập khán đài lần này có ba chiến sĩ võ cảnh tuẫn chức, Vương Bá Hành cũng có chút phẫn nộ
Tống Hoài Minh nói: "Hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, vấn đề chủ yếu nhất là cứu người, bình tức ảnh hưởng lần này, còn trách nhiệm, tôi bảo đảm sẽ truy cứu tới cùng!"
Lời nói của Tống Hoài Minh khiến rất nhiều người có mặt ở đây không rét mà run.
Trương Dương ở hiện trường cấp cứu tìm thấy Hà Hâm Nhan, cô bởi vì bị kích động do Trương Dương bị chôn trong đống đổ nát mà ngất đi, lúc này vừa tỉnh lại, đang không nghe lời khuyên bảo của hộ sĩ, liều mạng muốn tới khu cảnh giới, khi nhìn thấy Trương Dương xuất hiện ở trước mặt, dùng sức dụi dụi mắt, xác định chắc chắn là Trương Dương, mới khóc lóc chạy tới, lao vào lòng Trương Dương ôm chặt lấy hắn, mưa gió càng lúc càng to nhưng không thể phân tách hai người.
Cục diện ở hiện trường cơ bản đã được khống chế, võ cảnh bắt đầu sơ tán quần chúng không bị thương, Trương Dương và Hà Hâm Nhan ở lại cũng không để làm gì, sau khi đăng ký lệ hành liền rời khỏi sân vận động.
Tiến vào xe jeep của Trương Dương, Hà Hâm Nhan kinh hồn chưa định quay người lại nhìn sân vận động, cô ta cắn chặt môi, nói: "Hôm nay không biết có bao nhiêu người chết!"
Trương Dương mở radio, nghe thấy báo cáo về thương vong: "Tin tức mới nhất, sự kiện khán đài của sân vận động Đông Giang bị sập đã tạo thành 23 người thương vong, 152 người bị thương, 26 người mất tích, đây là một bi kịch...."
Hồ Nhân Như mắt lệ chứa chan, nói: "Đáng thương quá!"
Trương Dương sau khi lái xe đi, lưu ý thấy mấy trăm người đều ngồi ở bãi cỏ bên ngoài sân vận động, ngồi lặng lẽ, rơi lệ lặng lẽ, từ trên cách ăn mặc có thể nhìn ra những người này đều là cổ động viên tới từ Vân An.
...
Cố Doãn Tri ngồi trong văn phòng, nghe thấy con số thương vong trong TV, sắc mặt âm u giống như là trời đêm, thư ký không dám làm phiền ông ta, cầm văn kiện vừa nhận được trong tay, căng thẳng đứng ở ben cạnh.
Cố Doãn Tri trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì à?"
Thư ký gật đầu, bước tới đưa con số thương vong sau khi được xác nhận cho ông ta.
Cố Doãn Tri đọc một lượt, có chút đau khổ nhắm mắt lại, một lát sau mới nói khẽ: "Thông tri cho lãnh đạo chủ yếu của ủy ban kỷ luật và công an thính, tới phòng hội nghị họp!"
Sự đau đớn và bực bội ở trong lòng Cố Doãn Tri khó có thể miêu tả được, ông ta rất muốn bình ổn quá độ trong thời gian tại nhiệm cuối cùng, nhưng không ngờ lại cứ xảy ra chuyện, sự kiện thảm kịch này xuất hiện ở Đông Giang, xuất hiện ở ngay dưới mí mắt của ông ta, một trận đá bóng rất bình thường diễn biến thành một thảm kịch nhân gian như vậy, bất kỳ ai cũng không ngờ tới.
Bí thư ủy ban kỷ luật Tằng Lai Châu, phó bí thư Lưu Diễm Hồng, phó thính trưởng công an thính Điền Khánh Long, phó thính trưởng công an thính Tề Ba đều tới phòng hội nghị. Bọn họ đã lờ mờ đoán được mục đích mà Cố Doãn Tri gọi họ tới, bí thư Cố đã tức giận rồi, lần này ông ta phải truy cứu trách nhiệm!
Cố Doãn Tri bước vào phòng hội nghị, ông ta uống một ngụm nước, thư ký ghé vào tai ông ta nói nhỏ: "Thính trưởng Vương đang tới!"
Cố Doãn Tri nói: "Đợi anh ta! Đồng chí Bá Hành tự hiện trường tới, anh ta hiểu rõ về tình huống ở hiện trường!"
Khoảng năm phút sau, Vương Bá Hành tới phòng hội nghị, y bỏ mũ cảnh sát ra, treo lên giá áo, cảnh phục trên người cũng ướt nhẹp, giày dính không ít bùn đất.
Cố Doãn Tri chỉ vào vị trí ở bên cạnh mình.
Vương Bá Hành ngồi xuống, hổn hển nói: "Bí thư Cố, tình huống hiện trường trên cơ bản đã được khống chế rồi, còn có 22 người mất tích, đang tiến hành công tác tìm kiếm!"
Cố Doãn Tri gật đầu.
Vương Bá Hành nói: "Nhân số thương vong đã tăng lên 27 người!" Cũng là nói bốn người tìm được toàn bộ đều đã chết.
Cố Doãn Tri hai tay nắm chặt chén trà, muốn từ trên chén trà tìm được chút hơi ấm, ông ta trầm mặc một lát rồi mới nói: "Tình huống cụ thể là thế nào?"
Vương Bá Hành nói: "Căn cứ vào hiểu biết sơ bộ của tôi, tình huống lúc đó là thế này, đội Thất Tinh của Bình Hải và đội Thái Hồng của Vân Nam đang thi đấu bóng đá, nửa hiệp đầu rất bình thường, nhưng nửa hiệp sau có một quả phạt đền gây tranh cãi, cũng chính là quả phạt đền này đã khiến cổ động viên Bình Hải tức giận, lúc đó bầu không khí trong sân vận động đã có chút không ổn, đợi tới phút bù giờ, trọng tài chính lại đưa ra một quyết định gây tranh cãi, từ chối một quả phạt đền của đội Thất Tinh, dẫn tới cầu thủ độ Thất Tinh vây công trọng tài, tình tự ở ngoài sân cũng bởi vì sự xung đột của họ mà bị kích hóa. Khán đài tây là khán đài mới xây, cũng là nơi có nhiều cổ động viên của đội Thái Hồng Vân An nhất, cổ động viên hai bên phát sinh xung đột, chiến sĩ võ cảnh duy trì trật tự muốn bình tức sự xung đột của họ, hiện trường rất hỗn loạn, đúng vào lúc này thì khán đài bị sập!"
Cố Doãn Tri nói: "Khán đài đang yên đang lành sao lại sập? Có phải là chất lượng công trình có vấn đề không?"
Vương Bá Hành nói: "Hiện tại vẫn rất khó nói, có điều từ tình huống nắm được hiện tại cho thấy, chất lượng thi công chắc là tồn tại một chút vấn đề!"
Cố Doãn Tri tức giận nói: "Đây không phải là khán đài mà là điện Diêm La! Mấy chục sinh mạng cứ vậy mất đi!"
Vương Bá Hành nói: "Phiền phức nhất là trong người chết đại đa số là cổ động viên tới từ tỉnh Vân An, hiện tại bên ngoài sân vộng động, cổ động viên của tỉnh Vân An đang ngồi yên lặng có tổ chức, yêu cầu chúng ta đưa ra một lời giải thích!"
Cố Doãn Tri vừa rồi đã nhận được điện thoại của bí thư tỉnh ủy Vân An Kiều Chấn Lương, trong điện thoại Cố Doãn Tri đã đảm bảo với Kiều Chấn Lương, nhất định sẽ tận hết nỗ lực cứu chữa tất cả cổ động viện.
Cố Doãn Tri hiểu rằng, chuyện lần này có ảnh hưởng rất xấu, nếu như không tiến hành xử lý kịp thời, thì không biết phải ăn nói thế nào với phía tỉnh Vân An và bách tính Bình Hải, ông ta nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lập tức thành lập tổ điều tra, do công an thính và ủy ban kỷ luật liên hợp hành động, triệt để tra ra tất cả nguyên nhân ở sau chuyện này, tôi cho các anh ba ngày, trong ba ngày phải đưa cho tôi một kết quả."
Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu kiến nghị: "Tôi thấy tổ điều tra lần này vẫn là do đồng chí Diễm Hồng dẫn đầu!"
Lâm Đình trong lòng có chút bực bội, Tằng Lai Châu cứ gặp chuyện là y rằng lui ra sau, mình lần này bất đắc dĩ phải làm quan tiên phong.
Cố Doãn Tri hiểu rất rõ về năng lực của Lưu Diễm Hồng, ông ta gật đầu, chuyện sang nói với Vương Bá Hành: "Thế còn phía tỉnh thính?"
Vương Bá Hành nói: "Lần này để đồng chí trẻ tuổi xử lý đi, đồng chí Tề Ba phụ trách!"
Cố Doãn Tri nói: "Được, tổ điều tra lần này do đồng chí Lưu Diễm Hồng và Tề Ba đẫn đầu, đồng chí Lưu Diễm Hồng làm tổ trưởng, Tề Ba làm phó tổ trưởng, vẫn là câu nói vừa rồi, tôi cấp cho các vị thượng phương bảo kiếm, chuyện này phải tra rõ cho tôi, bất kể là liên quan tới ai, tuyệt không bao che, không có bất kỳ nhân tình gì để nói cả, nhưng, hai người cũng phải nhớ cho tôi, ba ngày, tôi chỉ cho các người ba ngày, sau ba ngày tôi vẫn ở đây, đợi kết quả mà hai người hồi báo!"
Cố Doãn Tri nói xong câu này liền rời khỏi phòng hội nghị.
...
Lưu Diễm Hồng và Tề Ba nhìn nhau, hai bên đều lộ ra vẻ đành chịu, Lưu Diễm Hồng làm ở ủy ban kỷ luật tỉnh nhiều năm, bằng vào trực giác của cô ta đã cảm thấy chuyện lần này có liên đới cực kỳ phức tạp, áp lực mà họ phải đối diện là rất lớn.
Khi Lưu Diễm Hồng và Tằng Lai Châu cùng nhau quay về ủy ban kỷ luật, Lưu Diễm Hồng không khỏi oán trách: "Bí thư Tằng, lần này lại đẩy tôi ra, ủy ban kỷ luật đâu phải chỉ có mình tôi là phó bí thư!"
Tằng Lai Châu dừng bước, quay sang Lưu Diễm Hồng, nói: "Tiểu Lưu, cô có biết công trình khán đài của sân vận động là ai nhận xây không?"
Lưu Diễm Hồng hơi ngây ra: "Ai?"
"Tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long!"
Hai mắt Lưu Diễm Hồng trợn tròn lên: "Lương Thành Long ư?"
Tằng Lai Châu gật đầu, Lương Thành Long là cháu ruột của bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, Lương Thiên Chính trước giờ còn quý đứa cháu này hơn cả con trai, sau khi nghe thấy chuyện khán đài sập, phản ứng đầu tiên của Tằng Lai Châu chính là chuyện này phiền phức rồi, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến y tránh khỏi chuyện này.
Lưu Diễm Hồng ở trong ủy ban kỷ luật tỉnh nổi danh là thiết diện vô tư, cô ta không sợ đắc tội với người ta, chuyện này do cô ta xử lý là hợp lý nhất, nhưng trong lòng Lưu Diễm Hồng rất khó chịu, Tằng Lai Châu hơi quá đáng rồi, biết rằng trước mặt là cái hố mà lại đẩy mình vào. Nhưng người ta là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, mình chỉ là phó chức, chí đành chịu áp lực thôi. Lưu Diễm Hồng cố nhịn sự phẫn nộ ở trong lòng, thỉnh giáo Tằng Lai Châu: "Bí thư Tằng, ông cho rằng chuyện này tôi nên bắt đầu từ đâu!"
Tằng Lai Châu nói: "Nhiều người chết như vậy, có giấu cũng không được, bí thư Cố trước khi về hưu lại xảy ra chuyện này, lại là vấn đề liên quan tới hai tỉnh, từ thái độ vừa rồi của ông ta, khẳng định là muốn tra tới cùng. Tra đi, vấn đề tra ra thế nào thì thế nấy, tôi thấy những nhân viên có liên quan lần này không ai chạy được đâu!"
Lưu Diễm Hồng nghĩ thầm trong lòng: "Ông nói nghe thì dễ dàng lắm, đã nhìn thấu triệt như vậy, bản thân ông sao không làm thống soái đi? Cớ gì cứ đẩy tôi vào?" Trong lòng thì ai oán, nhưng những lời này không thể nói ra ngoài miệng được.
Phó thính trưởng của công an thính Tề Ba từ phía sau đi tới, Tằng Lai Châu cười cười với y, rồi quay người đi trước.
Tề Ba nói: "Bí thư Lưu!"Lưu Diễm Hồng gật đầu, Tề Ba mặt mày sầu não, ai mà ngờ được chuyện đắc tội với người ta lai rơi lên đầu mình, công tác chuyên chức của y là là điều tra hình sự, tổ điều tra lần này rất phức tạp, không chỉ là đấu với tội phạm, mà còn phải đấu với những quan hệ phức tạp, rối ren ở phía sau. Lưu Diễm Hồng xuất thân từ công tác ủy ban kỷ luật, loại chuyện này cô ta làm tốt hơn mình, cho nên Tề Ba trước tiên tìm cô ta thương lượng.
Tề Ba và Lưu Diễm Hồng đi vừa đi vừa nói chuyện, Tề Ba nói: "Bí thư Lưu, chúng ta nên bắt đầu điều tra từ đâu đây?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Phá án hành chính là thế mạnh của anh, sao giờ anh lại đi hỏi tôi?"
Tề Ba nói: "Bí thư Cố lần này đúng là bốc hỏa rồi, thời gian ba ngày quá cấp bách, muốn điều tra được rõ cả chuyện này thì tôi thấy khó lắm!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Chỉ bằng vào hai chúng ta thì khẳng định là không được, cần phải tìm thêm mấy trợ thủ!"
Tề Ba nói: "Tôi lập tức rút ra mấy cảnh sát đắc lực để hiệp trợ điều tra!"
Lưu Diễm Hồng đột nhiên nghĩ tới Trương Dương, cô ta cũng không biết mình vì sao lại nghĩ tới Trương Dương, có thể là Trương Dương xử lý vụ án giới đấu ở núi Thanh Đài khiến cho cô ta nhận thực được năng lực của Trương Dương, cô ta rất hân thưởng hắn, vào những lúc như thế này, phải tìm một trợ thủ làm việc quyết đoán, năng lực xuất chúng. Hơn nữa Trương Dương là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, lại là con nuôi của phó thủ tướng Văn, hắn giúp mình, nhiều việc sẽ được làm tốt hơn nhiều.
Khi chuông điện thoại reo, Trương Dương và Hà Hâm Nhan đang quấn lấy nhau ở trong một căn phòng của khách sạn, tận mắt nhìn thấy thảm kịch khán đài của sân vận động đổ sập, khiến cho trong lòng họ vô cùng ám ảnh, bọn họ thông qua loại phương thức này để phát tiết và làm hòa hoãn tình tự của mình.
Bộ ngực đầy đặn của Hà Hâm Nhan phập phồng kịch liệt, đôi chân thon dài quấn lấy người Trương Dương không cho hắn nhận điện thoại, thân hình của Trương đại quan nhân ra sức rướn lên trước, Hồ Nhân Như cắn chặt môi, cánh mũi xinh đẹp phập phồng không ngừng, Trương Dương nói nhỏ: "Phải bắt máy, nói không chừng có chuyện gì đó quan trọng!"
Hà Hâm Nhan không khỏi u oán nhìn hắn một cái, bũi môi, chân hơi thả lỏng ra, Trương Dương thò tay lấy điện thoại, cô ta lại dùng sức kẹp một cái, Trương đại quan nhân mất thăng bằng lại ngã lên thân thể thơm ngát của cô ta, lúc này di động dừng chuông, Hà Hâm Nhan dí dỏm chớp chớp mắt.
Trương Dương làm ra bộ dạng hung thần ác sát: "Cô bé, xem anh thu thập em thế nào nhé!"
Hà Hâm Nhan trông rất đáng thương nói: "Đừng mà...."
Trương đại quan nhân lộ ra nụ cười lang sói: "Cái đó... hiện tại hối hận cũng muộn rồi..."
Di động lại đổ chuông! Lần này Hà Hâm Nhan không ngăn cản Trương Dương nữa.
Trương Dương cầm điện thoại: "Alo!"
Giọng nói của Lưu Diễm Hồng từ trong di động vang lên: "Trương Dương! Đang ở đâu đấy?"
Trương Dương nói: "Đang tập thể dục!"
Hà Hâm Nhan ôm chặt lấy hắn, thân hình của hai người dán chặt vào nhau.
Lưu Diễm Hồng nói: "Một tiếng nữa, ở ủy ban kỷ luật tỉnh có hội nghị, cậu tới tham gia nhé!"
"Gì cơ?" Trương Dương ngây ra, ủy ban kỷ luật tỉnh họp thì có liên quan gì tới mình? Chẳng lẽ sự kiện giới đấu núi Thanh Đài vẫn chưa xong à? Nhưng lập tức lại thấy không có khả năng, chuyện đã trần ai lạc định rồi, không thể nào lại nổi sóng gió nữa.
Lưu Diễm Hồng nói: "Liên quan tới chuyện khán đài sân vận động bị sập, cậu chuẩn bị đi, tới nhanh đó!"
Trương Dương có chút mê hoặc gác điện thoại, hắn thực sự nghĩ không thấy khái đài sân vận động sập thì có liên quan gì tới mình?
Hồ Nhân Như cười khẽ: "Phải đi à?"
Trương Dương gật đầu, lập tức nụ cười dữ tợn lại hiện ra ở trên mặt: "Ra ngoài thì trước tiên cũng phải thu thập em đã!"
"Đừng..."
....
Trong phòng họp của ủy ban kỷ luật tỉnh đèn đuốc sáng chưng, phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng, ủy viên ủy ban kỷ luật Bành Á Thanh, phó thính trưởng công an thính Tề Ba, hai trưởng ban của ban điều tra hình sự công an thính tỉnh là Trường Hứa Lương và Dương Nghệ Văn toàn bộ đều tới rồi.
Trương Dương đến chậm mười phút so với thời gian đự định, thằng ôn này còn bận giáo huấn Hà Hâm Nhan, kiến cho cô bé này phải ngoan ngoan nghe lời, liên tiếp xin tha thì mới quyến luyến không nỡ xa rời đến họp.
Lưu Diễm Hồng nhìn đồng hồ, tỏ ý bảo Trương Dương tới ngồi cạnh mình. Lưu Diễm Hồng nói: "Đến đủ rồi, Á Thanh, cậu báo cáo lại tình huống hiện tại cho mọi người đi!"
Bành Á Thanh hắng giọng, nói: "Vừa mới giải cứu được hai người, hiện tại người mât tích còn 20, nhân số tử vong là 27, bị thương 153, trong đó có 38 người trọng thương!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Sự kiến sập khán đài sân bóng lần này là một sự kiện ác liệt chưa từng có của Bình Hải từ khi lập nước đến nay, bí thư Cố yêu cầu chúng ta thành lập tổ điều tra, bắt chúng ta trong ba ngày phải điều tra rõ tất cả tình huống, phàm là nhân viên có liên quan tới chuyện này, chúng ta phai tra tới cùng!"
Trương Dương hiện tại mới hiểu, Lưu Diễm Hồng gặp nan đề rồi, cô ta nhớ tới mình, Trương Dương vốn cũng rất hiếu kỳ với chuyện này, không hề chống lại chuyện gia nhập tổ điều tra.
Lưu Diễm Hồng nói: "Tổ trương tổ điều tra do tôi đảm nhiệm, đồng chí Tề Ba đảm nhiệm phó tổ trưởng, phía ủy ban kỷ luật có Bành Á Thanh, Trương Dương, phía công an thính có hai đồng chí Hứa Lương và Dương Nghệ Văn." Cô ta giới thiệu thân phận của hai bên một lượt rồi nói: "Thời gian mà bí thư Cố cho chúng ta không nhiều, công tác điều tra của chúng ta tiến hành chia đầu người, ủy ban kỷ luật phụ trách điều tra trách nhiệm mà những quan viên liên quan phải gánh vác trong chuyện này, phía công an thính thì phụ trách điều tra tìm chứng cớ, đều tra rõ vấn đề chất lượng công trình của khán đài sân vận động, cùng với phía sau trận bóng dẫn tới bạo loạn này có nội tình đen tối gì hay không."
Tề Ba nói: "Chúng tôi lập tức sẽ điều tra, cuộc điều tra lần này sẽ liên quan tới rất nhiều phương diện, tôi đã sai người đi tiến hành điều tra cầu thủ và nhân viên quản lý của hai câu lạc bộ rồi, còn thương nhân nhận thầu xây dựng, vẫn là liên hợp ra mặt là tốt nhất." Công trình tu sửa sân vận động là tập đoàn Phong Dụ nhận làm, Tề Ba sở dĩ đều xuất liên hợp ra mặt, là bởi vì suy nghĩ tới chủ tịch tập đoàn Phong Dụ là Lương Thành Long, mà Lương Thành Long thì lại là cháu ruột của phó tỉnh trưởng Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang.
Lưu Diễm Hồng đương nhiên hiểu Tề Ba có chủ ý gì, đối với loại tác phong lo trước lo sau trên công tác của Tề Ba có chút phản cảm, hơi nhíu mày, nói: "Thính trưởng Tề, tôi nghĩ anh không hiểu ý của tôi rồi, nhiệm vụ của các anh là tìm kiếm chứng cớ, những công tác khác thì để chúng tôi làm!"
Hội nghị tiến hành nửa tiếng, Tề Ba dẫn hai đồng chí của công an thính đi trước.
Lưu Diễm Hồng bảo Bành Á Thanh chỉnh lý tài liệu, trong phòng họp chỉ còn lại cô ta và Trương Dương.
Trương Dương nói: "Chuyện này hình như không đơn giản, bí thư Lưu, quan hệ mượn dùng của chúng ta đã kết thúc rồi, cô sao lại muốn kéo tôi vào?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, chuyện lần này rất phiền phức, mạng lưới quan hệ liên quan quá nhiều, cho nên tôi mới muốn cậu gia nhập, cậu thẳng thắn, không có nhiều lo ngại, sẽ không nghĩ tới việc nể mặt hay nhân tình quá nhiều, chỉ có như vậy mới có thể làm tốt công tác lần này."
Trương Dương nói: "Kỳ thực tôi hiểu mà, chính là chuyện đi đắc tội với người ta, người khác không nguyện ý làm, nên cô mới nghĩ đến tôi thôi!"
Lưu Diễm Hồng chân thành nói: "Trương Dương, hiện tại là lúc khó khăn nhất của tỉnh trưởng Tống, cậu không giúp ông ta phân ưu, thì còn ai giúp nữa đay?" Lưu Diễm Hồng quả là lợi hại, trước tiên là giảng đạo lý, sau đó là giảng nhân tình, cô ta nhìn ra Trương Dương tuy lộ ra vẻ bất cần đời, nhưng thằng ôn này lại trọng tình cảm, giảng nghĩa khí, chỉ cần lợi dụng tình thân để lôi kéo, hắn khẳng định là không có gì để nói.
Trương Dương quả nhiên gật đầu, đích xác, thảm kích ở sân vận động khiến cho Tống Hoài Minh lâm vào cục diện nghiêm trọng chưa từng có, mình thân là ban trai của Yên Nhiên, con rể tương lai của Tống Hoài Minh, đích xác là không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lưu Diễm Hồng từ vẻ mặt của Trương Dương nhìn ra hắn đã đáp ứng gia nhập tổ điều tra một cách vô điều kiện, Lưu Diễm Hồng đứng dậy, nói: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn khuya!"
Không nói tới cái khác, Trương đại quan nhân vừa rồi vì giáo huấn Hà Hâm Nhan nên tốn mất một phen thể lực, tinh lực, giờ thực sự hơi đói rồi, là lúc nên bổ sung thêm năng lượng, hắn mỉm cười, nói: "Bí thư Lưu mời ăn, đúng là vinh hạnh!"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Bớt ba hoa đi, ăn no thì mới có sức mà làm việc!"
Lưu Diễm Hồng mời Trương Dương tới Tần Thị sa oa ở đối diện, gọi bốn sa oa, Trương Dương gọi một chai bia, rót cho Lưu Diễm Hồng một cốc: "Bí thư Lưu, không , dì Lưu, ở đây chỉ có hai chúng ta, dì cũng đừng giấu nữa, chúng ta rốt cuộc là phải tra cái gì? Nên bắt đầu từ đâu? Dì nói rõ với cháu đi!"
Lưu Diễm Hồng uống một ngụm bia, nói: "Trương Dương, có những lời vừa rồi tôi không tiện nói, khái đài sân vận động sập, trước tiên là phải truy cứu trách hiệm phía thi công, mà công trình tu sửa khán đài sân vận động Đông Giang chính là tập đoàn Phong Dụ nhận xây!"
Trương Dương ngây ra, cốc bia đã đưa tới miệng lại bỏ xuống, hắn ngạc nhiên nói: "Lương Thành Long?"
Lưu Diễm Hồng gật đầu: "Đồng chí của công an thính phụ trách sưu tập chứng cứ, từ tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm được, tập đoàn Phong Dụ lần này khẳng định là phải chịu trách nhiệm."
Trương Dương trầm mặc, vừa mới bắt đầu hắn đã gặp phải một vấn đề lớn, Lương Thành Long là bạn của hắn, lần này hắn đứng trên lập trường của ủy ban kỷ luật tỉnh, thế ắt phải đứng ở thế đối lập với Lương Thành Long.
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi biết giữa cậu và Lương Thành Long có quan hệ tốt, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể giảng nhân tình, nhất định phải điều tra thật công bình công chính, không cho phép bất ký thành phần tình cảm cá nhân nào xen vào trong."
Trương Dương nói: "Dì yên tâm đi, nhiều sinh mạng vô tội như vậy mất đi không phải là chuyện nhỏ, nếu như là trách nhiệm của Lương Thành Long, vậy thì gã nên gánh tất cả hậu quả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.