Y Đạo Quan Đồ

Chương 1792: Trước mưa gió (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Lưu Hi Đình cầm lấy bản kế hoạch rồi đi, khi ra cửa thì gặp Tiêu Quốc Thành bước vào, Tiêu Quốc Thành mặc áo sơ mi màu trắng, không đeo caravat, quần tây màu đen, giày da sáng bóng, y luôn là người rất chú ý tới hình tượng bản thân.

Cho dù là gặp một cô bé, Tiêu Quốc Thành vẫn biểu hiện ra phong độ thân sĩ của y một cách đầy đủ, rất lịch sự nhường đường cho Lưu Hi Đình, chờ sau khi trải qua Lưu Hi Đình đi qua Tiêu Quốc Thành mới đi vào văn phòng, mỉm cười nói: Chủ nhiệm Kiều, còn nhớ tôi không?

Kiều Mộng Viện đứng dậy đón, chủ động vươn tay về phía Tiêu Quốc Thành: Chào bác Tiêu đã lâu rồi không gặp.

Tiêu Quốc Thành bắt tay Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện mời y ngồi xuống sô pha, tự mình đi pha trà cho y, Tiêu Quốc Thành nói: Nhớ lần trước gặp cô là vào tám năm trước, cô còn đang học ở nước Mỹ, cùng Mân Hồng tới nhà tôi chơi.

Kiều Mộng Viện gật đầu: Tôi còn tưởng rằng bác Tiêu đã sớm quên con bé này rồi?

Tiêu Quốc Thành cười nói: Sao mà quên được? Nhìn mặt Kiều Mộng Viện, Tiêu Quốc Thành lại như nhìn thấy hình dáng của Mạnh Truyền Mĩ, Kiều Mộng Viện có vài phần giống với Mạnh Truyền Mĩ lúc còn trẻ, giống nhất là ánh mắt họ, cũng chấp nhất, cũng quật cường.

Kiều Mộng Viện nói: Bác Tiêu tới tìm tôi có chuyện gì vậy?

Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: Tôi hôm nay tới đây là đặc biệt đẻ bái phỏng bí thư Trương, có điều tôi nghe nói cô hiện tại đang đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải, phụ trách công tác chiêu thương ở đây cho nên tôi đến gặp.

Kiều Mộng Viện nói: Mạch Kỳ Nhi không nói với bác à?

Tiêu Quốc Thành nói: Nó sang Mỹ công tác rồi, chắc tháng sau mới trở về.

Kiều Mộng Viện nói: Bác Tiêu rất ủng hộ công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, lần này khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể khởi động cũng nhờ có năm trăm triệu của của bác.

Tiêu Quốc Thành cười nói: Tôi và bí thư Trương là lão bằng hữu, bằng hữu cũng có chỗ khó, tôi đương nhiên phải giúp đỡ rồi. Có điều cô cũng biết đấy, thương nhân chi mỗi một phân tiền thường thường cũng phải tính toán tỉ mỉ, tôi cũng không phải là đầu tư mù quáng, tôi vô cùng xem trọng tiền cảnh của khu bảo lưu thuế nhập khẩu.

Kiều Mộng Viện nói: Tôi nghe nói bác Tiêu có ý tham gia công trình xây lại cảng Phước Long?

Tiêu Quốc Thành gật đầu: Vốn tôi không có kinh nghiệm gì về nghiệp thuỷ vận, tất nhiên cũng không nói gì tới hứng thú, nhưng hiện tại gia tộc Nguyên Hòa Nhật Bản chủ động tìm tôi hợp tác, tôi tất nhiên không có lý do gì để cự tuyệt. Tiêu Quốc Thành chỉ nói ra một câu như chuồn chuồn lướt nước rồi không hề tiếp tục tham thảo đề tài này nữa, y nhìn đồng hồ: Không nói nữa, tôi đã hẹn gặp bí thư Trương rồi, sắp tới giờ rồi.

Kiều Mộng Viện tiễn Tiêu Quốc Thành ra khỏi văn phòng, cảm thấy Tiêu Quốc Thành lần này bái phỏng có chút đột ngột, trong lòng thầm đoán rằng, chẳng lẽ Tiêu Quốc Thành chỉ là thuận tiện bái phỏng đơn giản như vậy thôi ư? Vì sao y không đề cập tới chuyện của tập đoàn Tinh Nguyệt?

Trương Dương và Tiêu Quốc Thành hẹn gặp mặt vào mười giờ sáng, khi Tiêu Quốc Thành tới văn phòng của hắn, Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi pha trà, ngồi trước bàn trà đợi Tiêu Quốc Thành đến.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Vừa mới thuận tiện tới chỗ chủ nhiệm Kiều chơi! Chào hỏi cô ta một chút.



Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn không biết mục đích Tiêu Quốc Thành đi gặp Kiều Mộng Viện là gì? Mời Tiêu Quốc Thành ngồi xuống sô pha, cầm ấm trà rót một chén cho y: Tiêu tiên sinh, mời uống trà! trong hoàn cảnh này hai người đều biểu hiện ra vẻ vô cùng khách khí.

Tiêu Quốc Thành cầm chén trà lên nhấp một ngụm: Tôi lần này tới đây là muốn tìm hiểu một chút chuyện của cảng Phước Long.

Trương Dương cười nói: Chú không đi hỏi Kiều Mộng Viện ấy, hiện tại cô ta phụ trách chuyện này, thư đấu thầu cũng giao cho cô ta soạn.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Quan viên làm đến cảnh giới nhất định thì chính là quản lý một cách vô vi, mình không cần làm việc, có chuyện gì cũng đều giao cho thủ hạ đi làm.

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Tiêu tiên sinh đang quanh co lòng vòng nói móc tôi, tôi nghe ra được mà.

Tiêu Quốc Thành cười nói: Không dám. Anh là quan, tôi là dân, tôi cũng không dám có chút bất kính với anh.

Trương Dương nói: Tôi tuy rằng là quan. Nhưng chú là chủ nợ của tôi, tôi đang nợ chú năm trăm triệu.

Tiêu Quốc Thành nói: Vậy tôi càng không dám đắc tội với anh, hiện giờ người nợ tiền mới là đại gia, tôi nếu chọc giận anh thì anh không trả nợ, tôi lúc đó biết đi đâu mà khóc đây.

Hai người bật cười, đều biết đối phương đang nói đùa.

Trương Dương nói: Hai ngày trước khi tôi tới Bạch đảo, Tiêu tiểu thư có ra đón tôi, nói các anh hợp tác với gia tộc Nguyên Hòa, muốn nắm quyền kinh doanh về sau và công trình xây lại của cảng Phước Long.

Tiêu Quốc Thành gật đầu nói: Không sai.

Trương Dương chậm rãi hạ chén trà trong tay xuống: Tiêu tiên sinh, trong hợp đồng đầu tư trước đó của chú cũng không có hạng mục cảng Phước Long này.

Tiêu Quốc Thành nói: Trước đây tôi không có kinh nghiệm xây dựng và kinh doanh cảng, nhưng gia tộc Nguyên Hòa hợp tác với tôi. Tôi liền có năng lực về phương diện này, nếu đã có ưu thế thì tôi đương nhiên sẽ có chủ ý với cảng Phước Long.

Trương Dương nói: Quyền xây lại và quyền kinh doanh cảng Phước Long hiện giờ được rất nhiều phương diện xem trọng, không giấu gì chú, tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore đã khảo sát thông qua kế hoạch đầu tư. Hai ngày nay, bọn họ sẽ phái người tới đây trình bày kế hoạch đầu tư với tôi.

Tiêu Quốc Thành nói khẽ: Nghe ý của anh là là phải công khai đấu thầu.

Trương Dương gật đầu: trong chuyện cảng Phước Long tôi cũng bất lực, trước đã đã định ra phương án đấu thầu công khai rồi. Hiện giờ giấy tờ đấu thầu cũng đã hoàn thành, gần đây sẽ triển khai công tác đấu thầu, công tác cụ thể thì giao cho ban chiêu thương phụ trách.



Tiêu Quốc Thành nói: Nếu đã định ra rồi thì chúng tôi cũng chỉ có thể cạnh tranh theo quy tắc. Tinh Nguyệt thực lực cường đại, tôi thấy lần này phần thắng chúng tôi chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có một nửa.

Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, không phải không muốn không muốn giúp chú, chỉ là hiện tại Bắc Cảng đang ở vào thời kì mẫn cảm, làm một chuyện đều phải vô cùng cẩn thận, bằng không khẳng định có người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tiêu Quốc Thành không khỏi bật cười: Bí thư Trương yên tâm, tôi không có ý làm khó anh, thật ra tôi cũng tán thành hình thức công khai đấu thầu, chỉ có như vậy mới có thể khiến người hữu tâm phải ngậm miệng lại, kiếm tiền phải kiếm ở chỗ sáng, làm việc cũng vậy. Y uống ngụm trà rồi lại nói: Tôi ngày hôm qua vừa tới Bắc Cảng liền phát hiện không khí Bắc Cảng gần đây có chút không đúng.

Trương Dương nói: Làm sao vậy?

Tiêu Quốc Thành nói: Hành động nghiêm đả với thanh thế rất lớn của Bắc Cảng anh có nghe nói tới không?

Trương Dương bật cười: Sao lại không nghe? Bí thư Hạng quyết tâm muốn chỉnh đốn trật tự xã hội Bắc Cảng, trị lý tình trạng tội phạm ngông cuồng của Bắc Cảng từ căn bản, đây là một chuyện tốt.

Tiêu Quốc Thành nói: Mấy ngày nay làm cho ai cũng thần hồn nát thần tính, nghiệp phục vụ khách sạn trong phạm vi toàn thành phố cơ hồ đều bị kiểm tra một lần, ngay cả khách sạn Hoa Quang của chúng tôi cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Trương Dương nhớ tới Tiêu Quốc Thành chẳng những có Kim Sắc Cảng Loan mà còn có hệ thống Dịch gia trong phạm vi toàn quốc, xem ra Hạng Thành lần này đã xúc phạm tới lợi ích của y, chẳng trách Tiêu Quốc Thành có phê bình kín đáo. Trương Dương cười nói: Tiêu tiên sinh chắc là không thể không nhìn thấu được tình thế thực sự chứ.

Tiêu Quốc Thành thở dài: Đây là sự khác nhau giữa quan trường và thương trường, trong thương trường rất ít có người đi là chuyện hại người không lợi mình, trừ phi hai người có thù hận không giải được, mà trong quan trường, cho dù là xung đột lợi ích nhỏ bé cũng có thể làm ra một hồi bão tố, tôi nghe nói Tưởng Hồng Cương vì vị trí bí thư thị ủy mà đấu rất gắng với Cung Hoàn Sơn.

Trương Dương mỉm cười nói: Chuyện của lãnh đạo Thượng cấp tôi không rõ lắm, gần đây tôi ngay cả chuyện của Tân Hải còn làm không xong.

Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: Bí thư Trương quả nhiên là tác phong nghiêm cẩn, nói chuyện cũng rất cẩn thận. Thật ra y cũng hiểu tính tình của Trương Dương, biết hắn là hạng người hiếusự, lần này đối với công phu trấn định của Trương Dương cũng có chút ngạc nhiên.

Trương Dương nói: Không phải tôi nghiêm cẩn, là tôi không rảnh nhúng tay vào chuyện của họ, người muốn kéo tôi vào, tuy rằng chuyện tranh đi đấu lại trong chính trị tôi cũng đã trải qua không ít, nhưng không có lần nào là tôi vô duyên vô cớ vì quyền lực mà đấu tranh cả.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nhìn Trương Dương: Người kinh thương luôn mong có một hoàn cảnh đoàn kết yên ổn.

Trương Dương nói: Cho nên tôi mới đặt sự ổn định của trật tự xã hội ở vị trí hàng đầu. Hắn uống ngụm trà rồi nói: Tiêu tiên sinh cũng rất cảm thấy hứng thú với chính trị nhỉ?

Tiêu Quốc Thành nói: Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với chính trị có ảnh hưởng tới mình thôi.

Hai người nhìn nhau cười.

Buổi chiều Bắc Cảng đổ mưa to, thời tiết tối tăm, mưa bụi kéo dài không dứt, trong thời tiết như vậy rất dễ nảy sinh ra tình tự sầu ly, trong lòng Đinh Cao Sơn lại không thương cảm chút nào, hắn đứng ở đối diện cửa lớn trạm giam Tam Hà, nhìn về phía cửa trại tạm giam đối diện, cửa mở ra, Đinh Cao Thăng từ bên trong đi ra, hắn trước tiên nói gì đó với cảnh sát áp tải hắn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời âm u, sau đó mới nheo mắt nhìn nhìn đối diện đường cái, qua mưa bụi mông lung nhìn thấy đại ca đứng đó, tuy rằng Đinh Cao Thăng không nhìn rõ ánh mắt của y lúc này, nhưng từ đáy lòng cũng cảm nhận được sự quan tâm của đại ca đối với mình, mũi Đinh Cao Thăng có chút cay cay, hắn vội vàng đi vào trong màn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook