Chương 1794: Trước mưa gió (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Viên Hiếu Thương nói: Lát nữa em sẽ nói một tiếng với nhị ca và tam ca, hiện tại là thời kì phi thường, nhất định không thể gây chuyện.
Viên Hiếu Công nói: Tôi sẽ cho người theo dõi Đinh gia.
Viên Hiếu Thương gật đầu: Nếu có người thực sự muốn tính món nợ này lên đầu chúng ta thì chúng ta không thể không phòng bị được.
Viên Hiếu Công thở dài nói: Năm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ trời thật sự muốn thay đổi?
Chuyện huynh đệ Đinh gia chết thảm ngay lập tức truyền tới Tân Hải, bởi vì nơi này là quê của bọn họ, trong lòng người Tân Hải thì Đinh Cao Sơn là người giàu nhất Tân Hải, là người có tính đại biểu, hắn vẫn là hội trưởng của thương hội Tân Hải, ở trong thương giới Tân Hải có địa vị được tôn sùng.
Trương Dương cũng có duyên gặp mặt mấy lần với Đinh Cao Sơn, nghe thấy chuyện này thì cũng giật mình, vừa hay Trình Diễm Đông tới đây báo cáo công tác trị an sắp tới với hắn, Trương Dương tất nhiên nhắc tới chuyện này.
Trình Diễm Đông cũng có nghe nói, hắn nói với Trương Dương: Bắc Cảng đang oanh oanh liệt liệt làm nghiêm đả, giờ lại xảy ra án mạng, chẳng khác nào tát vào mặt ban lãnh đạo Bắc Cảng, anh chờ coi đi, chuyện này khẳng định sẽ ầm ĩ.
Trương Dương nói: Diễm Đông, huynh đệ Đinh gia có thù với ai mà ghê vậy? Không ngờ muốn một phát diệt cả hai người họ.
Trình Diễm Đông nói: Nghe nói bọn họ và mấy huynh đệ Viên gia vẫn luôn đối đầu nhau, lần nghiêm đả này Viên cục bắt Đinh Cao Thăng đầu tiên, có điều bởi vì không có chứng cớ xác thực nên hôm nay thả hắn về. Đinh Cao Sơn chính là trên đường đi đón Đinh Cao Thăng thì xảy ra chuyện, nghe nói là bị một chiếc xe tải đâm chính diện, căn cứ vào tình huống hiện trường thì có thể thấy được chiếc xe tải này không hề có dấu vết phanh lại, khả năng cố ý mưu sát là rất lớn, xe tải đâm chiếc xe Mercedes mà huynh đệ Đinh gia ngồi xuống biển, người điều khiển ngay lập tức rời khỏi hiện trường, hắn là có người tiếp ứng, xe tải gây tai nạn thì để lại hiện trường.
Trương Dương nói: Thế chẳng phải là để lại chứng cớ ư? Căn cứ vào manh mối này có thể tra được một số dấu vết.
Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, anh đừng xem thường Trình Diễm Đông của những phần tử phạm tội này, bọn họ nếu dám giữa ban ngày ban mặt mưu sát người ta, thì sẽ không để lại chứng cớ rõ ràng như vậy để cảnh sát truy tung đâu, tôi thấy chiếc xe tải này mười phần là bị trộm, chủ xe thực sự rất có thể không liên quan gì tới chuyện này.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới xe việt dã của Kiều Mộng Viện trước đó bị mất, lúc ấy có một cú điện thoại thần bí nói với hắn chuyện này có liên quan tới Viên Hiếu Nông, sự thật chứng minh, khả năng Viên Hiếu Nông trực tiếp gây ra chuyện này là rất nhỏ, người gọi điện thoại đó rõ ràng đang cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa huynh đệ Viên gia và hắn. Sau lưng tất cả những việc này rốt cuộc là tồn tại tấm màn đen gì?
Trình Diễm Đông nói: Gần đây tôi có nghe nói một số tin tức, nói Bắc Cảng tồn tại mấy tập đoàn buôn lậu lớn, huynh đệ Đinh gia là một trong số đó, huynh đệ Viên gia cũng vậy, nếu đều làm sinh ý buôn lậu thì khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột lợi ích, cho nên Viên Hiếu Công sau khi bắt đầu nghiêm đả, người đầu tiên bị hắn bắt là Đinh Cao Thăng.
Trương Dương nói: Anh có chứng cớ không?
Trình Diễm Đông lắc đầu nói: Không có.
Trương Dương thở dài nói: Không ngờ nước Bắc Cảng thật đúng là rất sâu.
Trình Diễm Đông nói: Cái chết của huynh đệ Đinh gia rất có thể sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn.
Trương Dương nói: Bất kể sóng gió của Bắc Cảng lớn thế nào, cũng phải cam đoan Tân Hải gió êm sóng lặng, tôi muốn để Tân Hải biến thành một cảng tránh gió, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là duy trì yên ổn và phát triển toàn lực!
Khi Cung Hoàn Sơn đi gặp Hạng Thành thì vừa hay gặp cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công từ trong văn phòng của Hạng Thành đi ra, vẻ mặt của Viên Hiếu Công rất ngưng trọng, nhìn ra được cuộc đối thoại giữa y và Hạng Thành không thoải mái gì. Viên Hiếu Công thậm chí không chú ý tới thị trưởng từ phía trước đi tới, vẫn là Cung Hoàn Sơn gọi y trước, Viên Hiếu Công mới như ở trong mộng mới tỉnh, cung kính nói: Thị trưởng Cung!
Cung Hoàn Sơn gật đầu.
Viên Hiếu Công nói: Tôi tới đây báo cáo một chút tình huống với bí thư Hạng, thị trưởng Cung, trong cục của tôi còn có việc, phải về gấp.
Cung Hoàn Sơn có chút lý giải gật đầu: Đi đi!
Tới văn phòng Hạng Thành, nhìn thấy Hạng Thành chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, Cung Hoàn Sơn đi tới nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hạng Thành không xoay người lại, nói khẽ: Có người muốn gây sự!
Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, trước mắt cảnh sát toàn thành phố đều đã được động viên, tranh thủ mau chóng điều tra rõ vụ án này.
Hạng Thành nói: Mục đích nghiêm đả không phải để gây sóng gió, mà là bảo trì sự yên tĩnh tường hòa cho Bắc Cảng! Trừng phạt tội phạm không phải là mục đích, giảm bớt tỷ lệ phạm tội mới là mục đích cuối cùng của chúng ta!
Cung Hoàn Sơn nói: Có lẽ chuyện này chỉ là một cái bất ngờ!
Hạng Thành xoay người lại: Bất ngờ? Anh lại còn nói đây là một bất ngờ ư?
Cung Hoàn Sơn dưới cái nhìn chăm chú của y thì có chút xấu hổ, Hạng Thành lắc đầu nói: Muốn không bị người khác chú ý cũng khó. Y vừa dứt lời thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Hạng Thành chậm rãi quay lại ngồi xuống trước bàn làm việc, sau đó chậm rãi cầm điện thoại lên, sau khi y nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì vẻ mặt lập tức trở nên khiêm cung: Tỉnh trưởng Chu!
Cung Hoàn Sơn ngừng thở, hắn không dám thở mạnh, lặng lẽ ngồi xuống ở bên cạnh, ở vào những lúc như thế này Chu Hưng Dân gọi điện thoại tới tất nhiên không phải là chuyện tốt. Cung Hoàn Sơn ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của Hạng Thành, ngữ khí của Hạng Thành tuy rằng lộ ra vẻ cung kính. Nhưng vẻ mặt của y thì trở nên càng lúc càng ngưng trọng, nói chuyện khoảng năm phút thì Hạng Thành chậm rãi bỏ điện thoại xuống, nói khẽ: Chuyện huynh đệ Đinh gia ngộ hại đã chấn động tỉnh lý, tỉnh lý cho rằng chúng ta công tác bất lực, sắp tới sẽ phái tổ công tác tới tìm hiểu chuyện này.
Cung Hoàn Sơn nói: Chuyện này không đến mức kinh động tới tỉnh lý chứ!
Hạng Thành nói: Nhất định còn có chuyện khác.
Không ai ngờ được phản ứng của tỉnh lý lại nhanh như vậy, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đang thương cảm vì cái chết của lão hữu, đang cho rằng mình có lẽ sẽ lại có được cơ hội phản kích, đang trù tính phản ánh lần nghiêm đả này với tỉnh lý thì Ủy ban kỷ luật Tỉnh đột nhiên tìm hắn.
Tưởng Hồng Cương sáng sớm vừa tới đơn vị công tác không lâu thì được mời đến khách sạn Hinh Hương viên, ở đây hắn gặp được phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng, Tưởng Hồng Cương cảm thấy rất kinh ngạc, hắn không rõ vì sao Ủy ban kỷ luật tỉnh lại tới tìm mình? Chẳng lẽ tỉnh lý phát hiện một số tình huống của thành phố Bắc Cảng cho nên tìm hắn để tìm hiểu tin tức ư?
Lời nói của Lưu Diễm Hồng vô cùng gọn gàng dứt khoát: Đồng chí Tưởng Hồng Cương. Tôi lần này tới Bắc Cảng là đại biểu lãnh đạo tỉnh tới tìm hiểu một số tình huống.
Tưởng Hồng Cương rất phối hợp hồi đáp: Bí thư Lưu, ngài muốn biết tình huống của phương diện nào, tôi nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.
Lưu Diễm Hồng nói: Anh có phải có con gái đang lưu học ở nước Pháp hay không?
Tưởng Hồng Cương ngây ra, hắn căn bản không ngờ Lưu Diễm Hồng lại tới vì mình, Tưởng Hồng Cương nhanh chóng trấn định lại, gật đầu nói: Không sai!
Lưu Diễm Hồng nói: Chúng tôi có được một số tư liệu, học phí hàng năm của con gái anh ở nước Pháp là 5 vạn bảng Anh, với tiền lương của anh và vợ anh căn bản không thể gánh vác được học phí của cô ta. Cái này còn chưa tính những tiêu phí khác của cô ta ở nước Pháp.
Tưởng Hồng Cương nói: Điểm này tôi có thể để giải thích, học phí mà con gái tôi xuất ngoại cần một bộ phận là nó làm việc ngoài giờ, một bộ phận đến từ học bổng của trường học, còn có một bộ phận là tôi vay bạn học Đinh Cao Sơn, tôi còn viết giấy nợ với hắn mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Đồng chí Tưởng Hồng Cương. Hy vọng anh thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Căn cứ vào sự tìm hiểu của chúng ta thì con gái anh ở nước Pháp không hề làm bất kỳ công tác ngoài giờ nào, cũng không có bất kỳ thu nhập ngoại lai nào. Học bổng ư? Cô ta có được một lần, có điều 2000 bảng Anh học bổng và tiêu phí mà cô ta cần cách nhau rất lớn, anh nói anh vay tiền của Đinh Cao Sơn, vậy anh lấy giấy vay nợ ra đi.
Đầu Tưởng Hồng Cương có chút ngơ ngẩn, Ủy ban kỷ luật sao nhanh như vậy đã tìm tới mình, cho dù bọn họ muốn tìm thì người đó cũng không nên là mình, hắn nói khẽ: Đinh Cao Sơn đã chết rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: Tưởng Hồng Cương, tôi hy vọng anh có thể nhìn thẳng vào vấn đề của mình, nếu muốn dùng chết vô đối chứng để cho qua câu hỏi của tôi thì tôi hy vọng anh đừng phí sức làm gì. Cô ta lấy ra một tập ảnh, trong đó có không ít là ảnh Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn đánh golf, cưỡi du thuyền cùng nhau.
Lưu Diễm Hồng nói: Không có chứng cớ thì chúng tôi cũng sẽ không tìm anh, anh lợi dụng chức quyền, giữ quan hệ trường kỳ với nhân sĩ thương giới, còn bật đèn xanh cho họ, bọn họ cũng bánh ít đi, bánh quy lại, cho anh thù lao trên vật chất và tiền tài.
Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Lưu, tôi chưa bao giờ nhận hối lộ dưới bất kỳ hình thức nào, tôi cũng không lợi dụng chức quyền để làm gì cả, chuyện của Đinh Cao Sơn là tôi vay tiền hắn thật, còn từng viết giấy vay nợ nữa.
Lưu Diễm Hồng nói: Trước đó không lâu, anh tới tỉnh lý, bái phỏng rất nhiều lãnh đạo tỉnh, cũng tặng họ quà, việc này anh còn nhớ không?
Tưởng Hồng Cương ngây ra đó, không ngờ chuyện này cũng thành nhược điểm, hắn lắc đầu nói: Bí thư Lưu, tôi không ăn hối lộ trái pháp luật, tôi không làm trái với lương tâm của mình, không làm trái với chức trách của mình.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện đã tới nước này mà anh còn kiên trì nói như vậy, tôi nghĩ anh cần kiểm điểm một chút, bình tĩnh một chút, cân nhắc mình rốt cuộc sai ở đâu.
Viên Hiếu Công nói: Tôi sẽ cho người theo dõi Đinh gia.
Viên Hiếu Thương gật đầu: Nếu có người thực sự muốn tính món nợ này lên đầu chúng ta thì chúng ta không thể không phòng bị được.
Viên Hiếu Công thở dài nói: Năm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ trời thật sự muốn thay đổi?
Chuyện huynh đệ Đinh gia chết thảm ngay lập tức truyền tới Tân Hải, bởi vì nơi này là quê của bọn họ, trong lòng người Tân Hải thì Đinh Cao Sơn là người giàu nhất Tân Hải, là người có tính đại biểu, hắn vẫn là hội trưởng của thương hội Tân Hải, ở trong thương giới Tân Hải có địa vị được tôn sùng.
Trương Dương cũng có duyên gặp mặt mấy lần với Đinh Cao Sơn, nghe thấy chuyện này thì cũng giật mình, vừa hay Trình Diễm Đông tới đây báo cáo công tác trị an sắp tới với hắn, Trương Dương tất nhiên nhắc tới chuyện này.
Trình Diễm Đông cũng có nghe nói, hắn nói với Trương Dương: Bắc Cảng đang oanh oanh liệt liệt làm nghiêm đả, giờ lại xảy ra án mạng, chẳng khác nào tát vào mặt ban lãnh đạo Bắc Cảng, anh chờ coi đi, chuyện này khẳng định sẽ ầm ĩ.
Trương Dương nói: Diễm Đông, huynh đệ Đinh gia có thù với ai mà ghê vậy? Không ngờ muốn một phát diệt cả hai người họ.
Trình Diễm Đông nói: Nghe nói bọn họ và mấy huynh đệ Viên gia vẫn luôn đối đầu nhau, lần nghiêm đả này Viên cục bắt Đinh Cao Thăng đầu tiên, có điều bởi vì không có chứng cớ xác thực nên hôm nay thả hắn về. Đinh Cao Sơn chính là trên đường đi đón Đinh Cao Thăng thì xảy ra chuyện, nghe nói là bị một chiếc xe tải đâm chính diện, căn cứ vào tình huống hiện trường thì có thể thấy được chiếc xe tải này không hề có dấu vết phanh lại, khả năng cố ý mưu sát là rất lớn, xe tải đâm chiếc xe Mercedes mà huynh đệ Đinh gia ngồi xuống biển, người điều khiển ngay lập tức rời khỏi hiện trường, hắn là có người tiếp ứng, xe tải gây tai nạn thì để lại hiện trường.
Trương Dương nói: Thế chẳng phải là để lại chứng cớ ư? Căn cứ vào manh mối này có thể tra được một số dấu vết.
Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, anh đừng xem thường Trình Diễm Đông của những phần tử phạm tội này, bọn họ nếu dám giữa ban ngày ban mặt mưu sát người ta, thì sẽ không để lại chứng cớ rõ ràng như vậy để cảnh sát truy tung đâu, tôi thấy chiếc xe tải này mười phần là bị trộm, chủ xe thực sự rất có thể không liên quan gì tới chuyện này.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới xe việt dã của Kiều Mộng Viện trước đó bị mất, lúc ấy có một cú điện thoại thần bí nói với hắn chuyện này có liên quan tới Viên Hiếu Nông, sự thật chứng minh, khả năng Viên Hiếu Nông trực tiếp gây ra chuyện này là rất nhỏ, người gọi điện thoại đó rõ ràng đang cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa huynh đệ Viên gia và hắn. Sau lưng tất cả những việc này rốt cuộc là tồn tại tấm màn đen gì?
Trình Diễm Đông nói: Gần đây tôi có nghe nói một số tin tức, nói Bắc Cảng tồn tại mấy tập đoàn buôn lậu lớn, huynh đệ Đinh gia là một trong số đó, huynh đệ Viên gia cũng vậy, nếu đều làm sinh ý buôn lậu thì khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột lợi ích, cho nên Viên Hiếu Công sau khi bắt đầu nghiêm đả, người đầu tiên bị hắn bắt là Đinh Cao Thăng.
Trương Dương nói: Anh có chứng cớ không?
Trình Diễm Đông lắc đầu nói: Không có.
Trương Dương thở dài nói: Không ngờ nước Bắc Cảng thật đúng là rất sâu.
Trình Diễm Đông nói: Cái chết của huynh đệ Đinh gia rất có thể sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn.
Trương Dương nói: Bất kể sóng gió của Bắc Cảng lớn thế nào, cũng phải cam đoan Tân Hải gió êm sóng lặng, tôi muốn để Tân Hải biến thành một cảng tránh gió, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là duy trì yên ổn và phát triển toàn lực!
Khi Cung Hoàn Sơn đi gặp Hạng Thành thì vừa hay gặp cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công từ trong văn phòng của Hạng Thành đi ra, vẻ mặt của Viên Hiếu Công rất ngưng trọng, nhìn ra được cuộc đối thoại giữa y và Hạng Thành không thoải mái gì. Viên Hiếu Công thậm chí không chú ý tới thị trưởng từ phía trước đi tới, vẫn là Cung Hoàn Sơn gọi y trước, Viên Hiếu Công mới như ở trong mộng mới tỉnh, cung kính nói: Thị trưởng Cung!
Cung Hoàn Sơn gật đầu.
Viên Hiếu Công nói: Tôi tới đây báo cáo một chút tình huống với bí thư Hạng, thị trưởng Cung, trong cục của tôi còn có việc, phải về gấp.
Cung Hoàn Sơn có chút lý giải gật đầu: Đi đi!
Tới văn phòng Hạng Thành, nhìn thấy Hạng Thành chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, Cung Hoàn Sơn đi tới nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hạng Thành không xoay người lại, nói khẽ: Có người muốn gây sự!
Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, trước mắt cảnh sát toàn thành phố đều đã được động viên, tranh thủ mau chóng điều tra rõ vụ án này.
Hạng Thành nói: Mục đích nghiêm đả không phải để gây sóng gió, mà là bảo trì sự yên tĩnh tường hòa cho Bắc Cảng! Trừng phạt tội phạm không phải là mục đích, giảm bớt tỷ lệ phạm tội mới là mục đích cuối cùng của chúng ta!
Cung Hoàn Sơn nói: Có lẽ chuyện này chỉ là một cái bất ngờ!
Hạng Thành xoay người lại: Bất ngờ? Anh lại còn nói đây là một bất ngờ ư?
Cung Hoàn Sơn dưới cái nhìn chăm chú của y thì có chút xấu hổ, Hạng Thành lắc đầu nói: Muốn không bị người khác chú ý cũng khó. Y vừa dứt lời thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Hạng Thành chậm rãi quay lại ngồi xuống trước bàn làm việc, sau đó chậm rãi cầm điện thoại lên, sau khi y nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì vẻ mặt lập tức trở nên khiêm cung: Tỉnh trưởng Chu!
Cung Hoàn Sơn ngừng thở, hắn không dám thở mạnh, lặng lẽ ngồi xuống ở bên cạnh, ở vào những lúc như thế này Chu Hưng Dân gọi điện thoại tới tất nhiên không phải là chuyện tốt. Cung Hoàn Sơn ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của Hạng Thành, ngữ khí của Hạng Thành tuy rằng lộ ra vẻ cung kính. Nhưng vẻ mặt của y thì trở nên càng lúc càng ngưng trọng, nói chuyện khoảng năm phút thì Hạng Thành chậm rãi bỏ điện thoại xuống, nói khẽ: Chuyện huynh đệ Đinh gia ngộ hại đã chấn động tỉnh lý, tỉnh lý cho rằng chúng ta công tác bất lực, sắp tới sẽ phái tổ công tác tới tìm hiểu chuyện này.
Cung Hoàn Sơn nói: Chuyện này không đến mức kinh động tới tỉnh lý chứ!
Hạng Thành nói: Nhất định còn có chuyện khác.
Không ai ngờ được phản ứng của tỉnh lý lại nhanh như vậy, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đang thương cảm vì cái chết của lão hữu, đang cho rằng mình có lẽ sẽ lại có được cơ hội phản kích, đang trù tính phản ánh lần nghiêm đả này với tỉnh lý thì Ủy ban kỷ luật Tỉnh đột nhiên tìm hắn.
Tưởng Hồng Cương sáng sớm vừa tới đơn vị công tác không lâu thì được mời đến khách sạn Hinh Hương viên, ở đây hắn gặp được phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng, Tưởng Hồng Cương cảm thấy rất kinh ngạc, hắn không rõ vì sao Ủy ban kỷ luật tỉnh lại tới tìm mình? Chẳng lẽ tỉnh lý phát hiện một số tình huống của thành phố Bắc Cảng cho nên tìm hắn để tìm hiểu tin tức ư?
Lời nói của Lưu Diễm Hồng vô cùng gọn gàng dứt khoát: Đồng chí Tưởng Hồng Cương. Tôi lần này tới Bắc Cảng là đại biểu lãnh đạo tỉnh tới tìm hiểu một số tình huống.
Tưởng Hồng Cương rất phối hợp hồi đáp: Bí thư Lưu, ngài muốn biết tình huống của phương diện nào, tôi nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.
Lưu Diễm Hồng nói: Anh có phải có con gái đang lưu học ở nước Pháp hay không?
Tưởng Hồng Cương ngây ra, hắn căn bản không ngờ Lưu Diễm Hồng lại tới vì mình, Tưởng Hồng Cương nhanh chóng trấn định lại, gật đầu nói: Không sai!
Lưu Diễm Hồng nói: Chúng tôi có được một số tư liệu, học phí hàng năm của con gái anh ở nước Pháp là 5 vạn bảng Anh, với tiền lương của anh và vợ anh căn bản không thể gánh vác được học phí của cô ta. Cái này còn chưa tính những tiêu phí khác của cô ta ở nước Pháp.
Tưởng Hồng Cương nói: Điểm này tôi có thể để giải thích, học phí mà con gái tôi xuất ngoại cần một bộ phận là nó làm việc ngoài giờ, một bộ phận đến từ học bổng của trường học, còn có một bộ phận là tôi vay bạn học Đinh Cao Sơn, tôi còn viết giấy nợ với hắn mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Đồng chí Tưởng Hồng Cương. Hy vọng anh thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Căn cứ vào sự tìm hiểu của chúng ta thì con gái anh ở nước Pháp không hề làm bất kỳ công tác ngoài giờ nào, cũng không có bất kỳ thu nhập ngoại lai nào. Học bổng ư? Cô ta có được một lần, có điều 2000 bảng Anh học bổng và tiêu phí mà cô ta cần cách nhau rất lớn, anh nói anh vay tiền của Đinh Cao Sơn, vậy anh lấy giấy vay nợ ra đi.
Đầu Tưởng Hồng Cương có chút ngơ ngẩn, Ủy ban kỷ luật sao nhanh như vậy đã tìm tới mình, cho dù bọn họ muốn tìm thì người đó cũng không nên là mình, hắn nói khẽ: Đinh Cao Sơn đã chết rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: Tưởng Hồng Cương, tôi hy vọng anh có thể nhìn thẳng vào vấn đề của mình, nếu muốn dùng chết vô đối chứng để cho qua câu hỏi của tôi thì tôi hy vọng anh đừng phí sức làm gì. Cô ta lấy ra một tập ảnh, trong đó có không ít là ảnh Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn đánh golf, cưỡi du thuyền cùng nhau.
Lưu Diễm Hồng nói: Không có chứng cớ thì chúng tôi cũng sẽ không tìm anh, anh lợi dụng chức quyền, giữ quan hệ trường kỳ với nhân sĩ thương giới, còn bật đèn xanh cho họ, bọn họ cũng bánh ít đi, bánh quy lại, cho anh thù lao trên vật chất và tiền tài.
Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Lưu, tôi chưa bao giờ nhận hối lộ dưới bất kỳ hình thức nào, tôi cũng không lợi dụng chức quyền để làm gì cả, chuyện của Đinh Cao Sơn là tôi vay tiền hắn thật, còn từng viết giấy vay nợ nữa.
Lưu Diễm Hồng nói: Trước đó không lâu, anh tới tỉnh lý, bái phỏng rất nhiều lãnh đạo tỉnh, cũng tặng họ quà, việc này anh còn nhớ không?
Tưởng Hồng Cương ngây ra đó, không ngờ chuyện này cũng thành nhược điểm, hắn lắc đầu nói: Bí thư Lưu, tôi không ăn hối lộ trái pháp luật, tôi không làm trái với lương tâm của mình, không làm trái với chức trách của mình.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện đã tới nước này mà anh còn kiên trì nói như vậy, tôi nghĩ anh cần kiểm điểm một chút, bình tĩnh một chút, cân nhắc mình rốt cuộc sai ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.