Chương 2503: Vây đánh (5)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Cao Trọng Hòa cười khổ nói: Sao ai cũng nói thế vậy, xem ra nỗi oan này tôi phải gánh rồi. Thiên Chính huynhà, hắn là tự xin từ chức, đã có rất nhiều người đang cầu tình cho hắn, Vinh Bằng Phi, rồi còn cả tỉnh trưởng Chu, anh chắc không phải cũng thế chứ?
Lương Thiên Chính nói: Tự từ chức, đứa nhỏ này này coi như cũng có chút chủ ý.
Cao Trọng Hòa nghĩ thầm, Văn Hạo Nam tính tình cực đoan, nếu như không phải hôm ấy mình găng như vậy, hắn cũng sẽ không nói ra chuyện từ chức. Cao Trọng Hòa nói: Thiên Chính huynh lần này tới đây là vì chuyện của hắn?
Lương Thiên Chính nói: Bởi vì chuyện của Hạo Nam, tôi đã gọi điện thoại cho phó thủ tướng Văn, thái độ của ông ta rất rõ ràng, không cho phép hắn từ chức.
Cao Trọng Hòa trong lòng thầm than, cuối cùng vẫn kinh động tới Văn Quốc Quyền, xem ra trong chuyện này thái độ của Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh là không nhất trí.
Lương Thiên Chính nói: Phó thủ tướng Văn yêu cầu, nghiêm túc xử lý vấn đề tồn tại của Hạo Nam, nếu như chứng minh hắn quả thực đã vi phạm kỷ luật, tuyệt đối không thể bởi vì là con của ông ta mà thủ hạ lưu tình.
Cao Trọng Hòa sửng sốt, Văn Quốc Quyền rõ ràng là quân pháp bất vị thân, y thở dài: Thiên Chính huynh à, chuyện này khiến tôi thực sự rất khó xử. Trên thực tế quả thực là như vậy, thái độ của Văn Quốc Quyền rất kiên quyết, nhưng người chấp hành cụ thể lại là Cao Trọng Hòa, tuy rằng Văn Quốc Quyền đã tỏ rõ thái độ nhất định phải đánh bằng roi, nhưng vạn nhất đánh nặng quá, có phải sẽ chọc giận Văn Quốc Quyền hay không? Loại chừng mực này thực sự rất khó nắm giữ.
Lương Thiên Chính ý vị thâm trường cười nói: Tôi sao không nhỉ? Ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy, khi anh phê bình Lưu Chiêu, lời nói rất kịch liệt, thái độ rất rõ ràng, đâu cảm thấy anh khó xử.
Cao Trọng Hòa nói: Buổi sáng Vinh Bằng Phi xin nghỉ bệnh, hiện tại tất cả chuyện đều đặt trên người tôi.
Lương Thiên Chính không biết chuyện Vinh Bằng Phi nghỉ bệnh, hắn cười nói: Nghỉ bệnh ư? Chuyện không phải đều là hắn gây ra ư? Khó trách anh khó xử, người gây chuyện đi rồi, hiện tại cục diện rối rắm còn lại để lại cho anh thu thập.
Cao Trọng Hòa nói: Lưu Chiêu này rất không phúc hậu.
Lương Thiên Chính nói: Không phúc hậu còn có một người khác.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết đều rõ ràng, nhưng không ai nói ra tên người đó. Đồng thời bật cười.
Lương Thiên Chính nói: Tôi thường xuyên suy nghĩ, chuyện thần tiên đánh nhau, đám phàm nhân chúng ta cứ tận lực đừng dính vào, nhưng thường thường cuối cùng đều trở nên thân bất do kỷ.
Thành môn thất hỏa ương cập trì ngư, ở trong thể chế, muốn rời xa thị phi là rất khó.
Lương Thiên Chính nói: Văn phu nhân rất quan tâm tới chuyện của Trương Dương, sự kiện đó rốt cuộc điều tra rõ chứ?
Cao Trọng Hòa nói: Trừ lời chứng của Trần Cương ra, không có bất kỳ chứng cớ nào khác.
Vậy chính là không đủ chứng cớ rồi? Không phải nói còn có một thương nhân cũng chỉ chứng Trương Dương ư?
Cao Trọng Hòa nói: Vốn là như vậy, nhưng khi tôi thẩm vấn hắn, hắn đã phủ định lời chứng trước đây, nói Văn Hạo Nam lợi dụng an toàn của vợ con hắn để bức hắn, những lời nói lúc trước của hắn đều là trái với lương tâm.
Lương Thiên Chính nhíu mày: Chuyện thực sự là biến đổi bất ngờ.
Cao Trọng Hòa nói: Đâu chỉ như vậy...
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, thư ký của y bước vào, ghé vào tai y nói nhỏ.
Cao Trọng Hòa nói: Để cô ta vào.
Người Từ bên ngoài đi vào là Tần Manh Manh, bên cạnh cô ta còn có một nam tử trung niên mặc tây trang.
Tần Manh Manh lấy lại tự do ít nhiều vẫn nhờ Cao Trọng Hòa can thiệp, là y sai người điều tra vụ Tần Manh Manh mang theo thuốc cầm, sau khi sưu tập chứng cớ cho thấy, Tần Manh Manh không biết gì về chuyện này, nên Tần Manh Manh mới có thể được tự do.
Tần Manh Manh vẫn có chút cảm kích với Cao Trọng Hòa, cô ta gật đầu nói: Chào Cao thính.
Cao Trọng Hòa mỉm cười nói: Hà tiểu thư, hôm nay tới có chuyện gì?
Hà Vũ Mông giới thiệu nam tử bên cạnh cho Cao Trọng Hòa: Vị này là đại luật sư Lã Thanh Hiền của Hongkong, tôi đã chính thức mời đoàn đội của ông ta, khống cáo Văn Hạo Nam vu oan hãm hại, tạo thành thương tổn cực lớn cho danh dự và tinh thần của tôi.
Lã Thanh Hiền trình lên thẻ luật sư, trịnh trọng nói: Thính trưởng Cao, tôi biết trình tự pháp luật của đại lục, từ giờ trở đi, tố tụng của đương sự của tôi sẽ bước vào trình tự bình thường, chúng tôi muốn tố cáo Văn Hạo Nam lạm dụng chức quyền, vu oan hãm hại. Hy vọng cảnh sát có thể phối hợp với chúng tôi.
Sau khi Tần Manh Manh đưa đơn thì cùng đi với Lã Thanh Hiền.
Cao Trọng Hòa cầm lá đơn tố cáo, không khỏi cười khổ: Việc này rốt cuộc là sẽ ầm ĩ tới mức nào?
Lương Thiên Chính nói: Quả thực là phiền toái! Trương Dương đâu? Hắn mới là nhân vật chính của chuyện này.
Trương đại quan nhân không cảm thấy mình sẽ trở thành nhân vật chính của sự kiện, từ sau khi vào ở khách sạn thuỷ lợi, từ sau khi Cao Trọng Hòa sai người tiếp quản nơi này, hắn giống như bị ngoại giới quên đi, Trương Dương trước giờ không chịu ngồi yên không ngờ có thể tĩnh tâm, nhân lúc nhàn hạ, tu luyện đại thừa quyết, khôi phục thân thể, có thể nói thông qua tu luyện và điều dưỡng trong mấy ngày nay, thân thể hắn một lần nữa đã khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn hơn xưa.
Sự thành thục của Tâm tính không quyết định độ cao thấp của tu vi, nhưng tu vi đề thăng lại sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của một người. Trương đại quan nhân đối với mưa gió trước mặt vẫn có thể bình chân như vại, không chỉ bởi vì hắn nắm chắc kết quả cuối cùng, mà cái này cũng có quan hệ nhất định với tâm tình của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Đã là ngày thứ năm Trương đại quan nhân ở trong nhà, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa cùng phó bí thư Ủy ban kỷ luật Ngụy Long Hưng cùng nhau tới gặp hắn.
Mấy ngày không gặp, cảm thấy Trương Dương tựa hồ béo hơn một chút, trắng ra một chút, Ngụy Long Hưng là lần đầu tiên đến, nhìn chung quanh phòng, điều kiện chỉ có thể nói là bình thường.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, tất cả đều hài lòng chứ?
Trương đại quan nhân cười nói: Lãnh đạo hài lòng thì tôi hài lòng.
Cao Trọng Hòa quay sang nhìn nhìn Ngụy Long Hưng: Đúng là đồng chí tốt.
Ngụy Long Hưng cười cười, ít nhiều lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Trương Dương nói: Hai vị đại nhân cùng nhau tới đây, là muốn thẩm vấn tôi ư? Thẩm vấn thì tôi không sợ, nhưng đừng có dụng hình với tôi, xương cốt tôi mềm lắm khẳng định sẽ nhận tội bừa.
Cao Trọng Hòa nói: Vừa rồi tôi nhận được một số tư liệu. Y lấy ra một bức ảnh, vung vẩy trước mặt Trương Dương: Cô ta là nhân viên công tác của Quốc An à?
Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, trong lòng đã minh bạch, phía Quốc An nghe nói tin tức về mình, khẳng định đã ra tay can thiệp, Trương Dương cười nói: Tôi không biết, không phải nói cô ta là nữ chiêu đãi viên của hộp đêm ư?
Cao Trọng Hòa nói: Anh từ lâu đã biết rồi đúng không?
Trương Dương nói: Biết cái gì? Tôi không hiểu, một mực là các anh nói mà.
Lương Thiên Chính nói: Tự từ chức, đứa nhỏ này này coi như cũng có chút chủ ý.
Cao Trọng Hòa nghĩ thầm, Văn Hạo Nam tính tình cực đoan, nếu như không phải hôm ấy mình găng như vậy, hắn cũng sẽ không nói ra chuyện từ chức. Cao Trọng Hòa nói: Thiên Chính huynh lần này tới đây là vì chuyện của hắn?
Lương Thiên Chính nói: Bởi vì chuyện của Hạo Nam, tôi đã gọi điện thoại cho phó thủ tướng Văn, thái độ của ông ta rất rõ ràng, không cho phép hắn từ chức.
Cao Trọng Hòa trong lòng thầm than, cuối cùng vẫn kinh động tới Văn Quốc Quyền, xem ra trong chuyện này thái độ của Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh là không nhất trí.
Lương Thiên Chính nói: Phó thủ tướng Văn yêu cầu, nghiêm túc xử lý vấn đề tồn tại của Hạo Nam, nếu như chứng minh hắn quả thực đã vi phạm kỷ luật, tuyệt đối không thể bởi vì là con của ông ta mà thủ hạ lưu tình.
Cao Trọng Hòa sửng sốt, Văn Quốc Quyền rõ ràng là quân pháp bất vị thân, y thở dài: Thiên Chính huynh à, chuyện này khiến tôi thực sự rất khó xử. Trên thực tế quả thực là như vậy, thái độ của Văn Quốc Quyền rất kiên quyết, nhưng người chấp hành cụ thể lại là Cao Trọng Hòa, tuy rằng Văn Quốc Quyền đã tỏ rõ thái độ nhất định phải đánh bằng roi, nhưng vạn nhất đánh nặng quá, có phải sẽ chọc giận Văn Quốc Quyền hay không? Loại chừng mực này thực sự rất khó nắm giữ.
Lương Thiên Chính ý vị thâm trường cười nói: Tôi sao không nhỉ? Ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy, khi anh phê bình Lưu Chiêu, lời nói rất kịch liệt, thái độ rất rõ ràng, đâu cảm thấy anh khó xử.
Cao Trọng Hòa nói: Buổi sáng Vinh Bằng Phi xin nghỉ bệnh, hiện tại tất cả chuyện đều đặt trên người tôi.
Lương Thiên Chính không biết chuyện Vinh Bằng Phi nghỉ bệnh, hắn cười nói: Nghỉ bệnh ư? Chuyện không phải đều là hắn gây ra ư? Khó trách anh khó xử, người gây chuyện đi rồi, hiện tại cục diện rối rắm còn lại để lại cho anh thu thập.
Cao Trọng Hòa nói: Lưu Chiêu này rất không phúc hậu.
Lương Thiên Chính nói: Không phúc hậu còn có một người khác.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết đều rõ ràng, nhưng không ai nói ra tên người đó. Đồng thời bật cười.
Lương Thiên Chính nói: Tôi thường xuyên suy nghĩ, chuyện thần tiên đánh nhau, đám phàm nhân chúng ta cứ tận lực đừng dính vào, nhưng thường thường cuối cùng đều trở nên thân bất do kỷ.
Thành môn thất hỏa ương cập trì ngư, ở trong thể chế, muốn rời xa thị phi là rất khó.
Lương Thiên Chính nói: Văn phu nhân rất quan tâm tới chuyện của Trương Dương, sự kiện đó rốt cuộc điều tra rõ chứ?
Cao Trọng Hòa nói: Trừ lời chứng của Trần Cương ra, không có bất kỳ chứng cớ nào khác.
Vậy chính là không đủ chứng cớ rồi? Không phải nói còn có một thương nhân cũng chỉ chứng Trương Dương ư?
Cao Trọng Hòa nói: Vốn là như vậy, nhưng khi tôi thẩm vấn hắn, hắn đã phủ định lời chứng trước đây, nói Văn Hạo Nam lợi dụng an toàn của vợ con hắn để bức hắn, những lời nói lúc trước của hắn đều là trái với lương tâm.
Lương Thiên Chính nhíu mày: Chuyện thực sự là biến đổi bất ngờ.
Cao Trọng Hòa nói: Đâu chỉ như vậy...
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, thư ký của y bước vào, ghé vào tai y nói nhỏ.
Cao Trọng Hòa nói: Để cô ta vào.
Người Từ bên ngoài đi vào là Tần Manh Manh, bên cạnh cô ta còn có một nam tử trung niên mặc tây trang.
Tần Manh Manh lấy lại tự do ít nhiều vẫn nhờ Cao Trọng Hòa can thiệp, là y sai người điều tra vụ Tần Manh Manh mang theo thuốc cầm, sau khi sưu tập chứng cớ cho thấy, Tần Manh Manh không biết gì về chuyện này, nên Tần Manh Manh mới có thể được tự do.
Tần Manh Manh vẫn có chút cảm kích với Cao Trọng Hòa, cô ta gật đầu nói: Chào Cao thính.
Cao Trọng Hòa mỉm cười nói: Hà tiểu thư, hôm nay tới có chuyện gì?
Hà Vũ Mông giới thiệu nam tử bên cạnh cho Cao Trọng Hòa: Vị này là đại luật sư Lã Thanh Hiền của Hongkong, tôi đã chính thức mời đoàn đội của ông ta, khống cáo Văn Hạo Nam vu oan hãm hại, tạo thành thương tổn cực lớn cho danh dự và tinh thần của tôi.
Lã Thanh Hiền trình lên thẻ luật sư, trịnh trọng nói: Thính trưởng Cao, tôi biết trình tự pháp luật của đại lục, từ giờ trở đi, tố tụng của đương sự của tôi sẽ bước vào trình tự bình thường, chúng tôi muốn tố cáo Văn Hạo Nam lạm dụng chức quyền, vu oan hãm hại. Hy vọng cảnh sát có thể phối hợp với chúng tôi.
Sau khi Tần Manh Manh đưa đơn thì cùng đi với Lã Thanh Hiền.
Cao Trọng Hòa cầm lá đơn tố cáo, không khỏi cười khổ: Việc này rốt cuộc là sẽ ầm ĩ tới mức nào?
Lương Thiên Chính nói: Quả thực là phiền toái! Trương Dương đâu? Hắn mới là nhân vật chính của chuyện này.
Trương đại quan nhân không cảm thấy mình sẽ trở thành nhân vật chính của sự kiện, từ sau khi vào ở khách sạn thuỷ lợi, từ sau khi Cao Trọng Hòa sai người tiếp quản nơi này, hắn giống như bị ngoại giới quên đi, Trương Dương trước giờ không chịu ngồi yên không ngờ có thể tĩnh tâm, nhân lúc nhàn hạ, tu luyện đại thừa quyết, khôi phục thân thể, có thể nói thông qua tu luyện và điều dưỡng trong mấy ngày nay, thân thể hắn một lần nữa đã khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn hơn xưa.
Sự thành thục của Tâm tính không quyết định độ cao thấp của tu vi, nhưng tu vi đề thăng lại sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của một người. Trương đại quan nhân đối với mưa gió trước mặt vẫn có thể bình chân như vại, không chỉ bởi vì hắn nắm chắc kết quả cuối cùng, mà cái này cũng có quan hệ nhất định với tâm tình của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Đã là ngày thứ năm Trương đại quan nhân ở trong nhà, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa cùng phó bí thư Ủy ban kỷ luật Ngụy Long Hưng cùng nhau tới gặp hắn.
Mấy ngày không gặp, cảm thấy Trương Dương tựa hồ béo hơn một chút, trắng ra một chút, Ngụy Long Hưng là lần đầu tiên đến, nhìn chung quanh phòng, điều kiện chỉ có thể nói là bình thường.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, tất cả đều hài lòng chứ?
Trương đại quan nhân cười nói: Lãnh đạo hài lòng thì tôi hài lòng.
Cao Trọng Hòa quay sang nhìn nhìn Ngụy Long Hưng: Đúng là đồng chí tốt.
Ngụy Long Hưng cười cười, ít nhiều lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Trương Dương nói: Hai vị đại nhân cùng nhau tới đây, là muốn thẩm vấn tôi ư? Thẩm vấn thì tôi không sợ, nhưng đừng có dụng hình với tôi, xương cốt tôi mềm lắm khẳng định sẽ nhận tội bừa.
Cao Trọng Hòa nói: Vừa rồi tôi nhận được một số tư liệu. Y lấy ra một bức ảnh, vung vẩy trước mặt Trương Dương: Cô ta là nhân viên công tác của Quốc An à?
Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, trong lòng đã minh bạch, phía Quốc An nghe nói tin tức về mình, khẳng định đã ra tay can thiệp, Trương Dương cười nói: Tôi không biết, không phải nói cô ta là nữ chiêu đãi viên của hộp đêm ư?
Cao Trọng Hòa nói: Anh từ lâu đã biết rồi đúng không?
Trương Dương nói: Biết cái gì? Tôi không hiểu, một mực là các anh nói mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.