Chương 2330: Yêu ai (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Sắc mặt Trần Toàn đã rất khó coi, hàm dưỡng tốt đến mấy cũng không chịu nổi sự đổi trắng thay đen của thằng cha này. Hôm nay đúng là tú tài gặp lính, có lý mà không nói được, Trần Toàn hừ một tiếng: Anh là nói tôi vu tội cho anh ư? Hắn giơ văn kiện trên bàn lên rồi đập thật mạnh xuống mặt bàn: Tự anh xem đi!
Trương Dương nói: Tôi là nói tiểu Nhật Bản nói xấu tôi, bộ trưởng Trần. Bọn họ nói tôi gây tổn hại tới lợi ích của bọn họ, sao lại gọi là tổn hại tới lợi ích của bọn họ? Sóng thần của Bắc Cảng đã kiểm nghiệm chất lượng công trình của bọn họ, cũng kiểm nghiệm tính hợp lý của thiết kế công trình của bọn họ. Bọn họ căn bản không thông qua có kiểm nghiệm lần này, tôi nếu như bảo hộ lợi ích của người ngoại quốc thì tất sẽ tổn hại tới lợi ích của người Trung Quốc chúng ta? Tôi không phải quan ngoại giao. Tôi không có chủ nghĩa quốc tế gì cả, ánh mắt của tôi rất hẹp, chỉ nhìn được mỗi cái địa phương bé xíu Bắc Cảng thôi, cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của người dân Bắc Cảng mà thôi, thân là quan địa phương, tôi phải bảo hộ người của mình, chuyện phùng má giả làm người mập tôi không làm được, rõ ràng tổn thất nhiều như vậy, tôi không thể móc hầu bao của mình ra để đi giành cái danh tiếng quốc tế gì đó. Tôi không để ý bọn họ mắng tôi hay là khen tôi, đối với tôi mà nói, Nhật Bản cách tôi rất xa, bọn họ thích trách thì trách, bất kể nói gì thì tôi cũng chỉ coi như là đánh rắm thôi.
Trần Toàn tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, chỉ ra cửa lớn nói: Anh ra ngoài!
Trương đại quan nhân căn bản cũng không muốn ở đây, hắn đứng lên nói: Vậy tôi đi, chuyện nên giải thích chắc tôi cũng đã giải thích rõ rồi chứ!
Liêu Bác Sinh liều mạng nháy mắt với hắn, Trần Toàn đã tức thành như vậy, thằng nhóc anh còn không mau tránh đi. Hắn đứng lên theo: Bộ trưởng Trần, chúng tôi đi trước!
Trần Toàn nói: Hắn ra ngoài còn anh thì ở lại!
Liêu Bác Sinh dự cảm bi kịch của mình sắp đến rồi, tám chín phần mười bị Trần Toàn coi là nơi trút giận. Có chút hâm mộ nhìn Trương Dương, hắn một lần nữa ngồi xuống vị trí.
Trần Toàn vỗ bàn: Anh giáo dục đám cán bộ dưới tay anh kiểu gì vậy? Hả? Ngạo mạn vô lễ, nói ẩu nói tả, người như vậy phóng ra ngoài đúng là làm mất mặt quốc gia.
Liêu Bác Sinh cười bồi, nghĩ thầm anh giận rồi thì nói vài câu trút giận, xong rồi thả tôi đi đi.
Trần Toàn nói: Đừng cảm thấy đây là việc nhỏ, nếu như chuyện không phải bị làm lớn lên thì tôi cũng sẽ không gọi các anh từ Bắc Cảng tới giải thích làm gì, hiện tại không chỉ là nhà đầu tư Nhật Bản, còn có cả ngoại thương của các quốc gia khác đều đưa ra kháng nghị, cho rằng Bắc Cảng các anh trong xử lý tình hình thiên tai lần này quá mức qua loa, không cân nhắc tới lợi ích của nhà đầu tư, cái này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng quốc tế của chúng ta, anh có biết hay không?
Liêu Bác Sinh lắc đầu.
Trần Toàn nói. Anh không biết ư?
Liêu Bác Sinh lại lắc đầu.
Trần Toàn nói: Anh không ngờ không biết?
Liêu Bác Sinh nói: Bộ trưởng Trần, cái gì cũng để ngài nói rồi, tôi biết cái gì? Tôi nếu biết thì có cần ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành nghe ngài quát mắng không? Trương Dương có câu nói không sai, cán bộ địa phương chúng tôi không hiểu tinh thần chủ nghĩa quốc tế gì cả, cảnh giới của chúng tôi chính là như vậy, nếu thực sự phảm phải sai lầm gì thì ngài cứ dứt khoát cách chức chúng tôi đi. Liêu Bác Sinh nói xong thì xoay người bước đi.
Trần Toàn trợn mắt há hốc miệng ngồi ở đó, phản rồi! Đám quan viên địa phương này tất cả phản rồi!
Trương đại quan nhân ở bãi đỗ xe chờ Liêu Bác Sinh, không ngờ hắn lại ra nhanh như vậy, Trương đại quan nhân cợt nhả nhìn hắn, xin lỗi: Thị trưởng Liêu, xin lỗi, để ngài đỡ đạn cho rồi!
Liêu Bác Sinh trừng mắt lườm hắn một cái: Mẹ kiếp!
Trương đại quan nhân vội vàng xoa xoa mặt: Thị trưởng Liêu, nước miếng của ngài thực sự có chút khoa trương đó!
Đáng đời! Anh muốn đấu văn hay là đấu võ thì trước chuyện cũng phải công thông với tôi một chút chứ, giờ thì hay rồi, anh nói cho sướng miệng, đắc tội với người ta xong thì bỏ chạy, để tôi lại chùi đút cho anh? Hả? Anh cũng quá không trượng nghĩa rồi! Liêu Bác Sinh hầm hừ nói.
Trương đại quan nhân cười cười, có điều thằng cha này lập tức bình luận ra vị đạo của những lời này của lão Liêu: Vậy, Thị trưởng Liêu, chúng ta tức thì tức, nhưng không thể mở miệng là mắng người được, vì sao lại gọi là nói cho sướng miệng rồi để ngài phải chùi đít cho tôi, ngài khi dễ tôi còn trẻ à? Dạng háng ra bắt tôi chui vào, còn này còn chưa tính, còn mắng tôi mấy câu mới đã nghiền.
Liêu Bác Sinh không nhịn được liền bật cười, hắn cũng không phải cố ý, xua tay nói: Anh trước giờ đều là như vậy, tôi hôm nay coi như minh bạch rồi, căn bản không nên tới đây.
Trương Dương nói: Ấy đừng, ngài là người chỉ huy, ngài đi rồi thì tôi biết làm sao?
Liêu Bác Sinh nheo mắt lại nhìn hắn: Anh thấy tôi già nên hồ đồ rồi à?
Trương đại quan nhân lắc đầu.
Tôi dễ lừa vậy ư?
Trương Dương nói: Tôi thề với trời, tôi trước giờ không hề có ý lừa ngài.
Liêu Bác Sinh nói: Điền kỵ đua ngựa, tôi nếu đối phó với phó bộ trưởng Trần, tôi là bại chắc rồi, cho nên, chuyện này tôi không làm được, mà đã không làm được thì còn ở lại làm gì? Giúp anh đỡ sét à?
Trương đại quan nhân nói: Thị trưởng Liêu, ý của ngài là phát sét này tôi nên gánh ư?
Liêu Bác Sinh nói: ANh thích gánh thì gánh, dù sao anh cũng là một cái cột thu lôi, tôi thì không được, tôi một là không có cha nuôi, hai là không có bố vợ, quan của kinh thành này quá lớn, tôi ở lại càng lâu thì áp lực càng lớn.
Trương đại quan nhân cười nói: Thị trưởng Liêu, lời này của ngài không giống những lời mà người làm lãnh đạo nên nói, tuy rằng phễu là tôi đâm ra, nhưng ngài là lãnh đạo của tôi, ngài nên đỡ áp lực giúp tôi.
Bí thư Tống là lãnh đạo của tôi đấy, sao không thấy y ra đỡ áp lực cho tôi. Liêu Bác Sinh nói xong thì bật cười, vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: Nói thật lòng, tôi thấy tôi thấy Trần Toàn đó trông thì cao cao tại thượng nhưng trong lòng đang hoảng lắm, chủ nghĩa quốc tế cái gì, coi quan viên địa phương khi chúng ta đều là kẻ ngốc à, Trương Dương, loại người như hắn phải để anh đối phó, mà cũng chỉ có anh là có thể đối phó.
Trương Dương nói: Thị trưởng Liêu, ngài nói cả nửa ngày, vẫn là muốn đẩy tôi ra.
Liêu Bác Sinh nói: Cán bộ Trẻ tuổi ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có thì quốc gia chúng ta còn có hy vọng gì? Anh không đi thì chẳng lẽ bắt lão già tôi đi ư?
Trương đại quan nhân nói: Lỗ châu mai tôi có thể lấp được, nhưng vạn nhất đại pháo tới thì ngài bảo tôi phải làm sao?
Liêu Bác Sinh nói: Cứ phóng tay mà làm, tóm lại một câu, tôi khẳng định sẽ đứng ở bên anh.
Trương Dương nói: Nghe những lời này mà ấm cả lòng.
Liêu Bác Sinh vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: Lấy ra tinh thần Nghé con mới sinh không sợ hổ, tôi và tất cả đồng chí Bắc Cảng đều ủng hộ anh trên tinh thần!
Liêu Bác Sinh không phải đảm đương không có đảm đương, nhưng hắn sau khi gặp mặt Trần Toàn thì liền minh bạch, chuyện này hắn không thể giải quyết được, trước khi đi, bỏ lại những lời nói thiết boong boong trước mặt Trần Toàn, cũng không có nghĩa là hắn không sợ cường quyền, mà là vì hắn hiểu rõ, quan hệ của Trần Toàn và Văn Quốc Quyền hiện tại đang rất găng, căn bản không có tiền đồ gì để nói, một người đã quá hạn trong quan trường thì chỉ sợ ngay cả một người dân tóc húi cua cũng không bằng.
Trương Dương nói: Tôi là nói tiểu Nhật Bản nói xấu tôi, bộ trưởng Trần. Bọn họ nói tôi gây tổn hại tới lợi ích của bọn họ, sao lại gọi là tổn hại tới lợi ích của bọn họ? Sóng thần của Bắc Cảng đã kiểm nghiệm chất lượng công trình của bọn họ, cũng kiểm nghiệm tính hợp lý của thiết kế công trình của bọn họ. Bọn họ căn bản không thông qua có kiểm nghiệm lần này, tôi nếu như bảo hộ lợi ích của người ngoại quốc thì tất sẽ tổn hại tới lợi ích của người Trung Quốc chúng ta? Tôi không phải quan ngoại giao. Tôi không có chủ nghĩa quốc tế gì cả, ánh mắt của tôi rất hẹp, chỉ nhìn được mỗi cái địa phương bé xíu Bắc Cảng thôi, cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của người dân Bắc Cảng mà thôi, thân là quan địa phương, tôi phải bảo hộ người của mình, chuyện phùng má giả làm người mập tôi không làm được, rõ ràng tổn thất nhiều như vậy, tôi không thể móc hầu bao của mình ra để đi giành cái danh tiếng quốc tế gì đó. Tôi không để ý bọn họ mắng tôi hay là khen tôi, đối với tôi mà nói, Nhật Bản cách tôi rất xa, bọn họ thích trách thì trách, bất kể nói gì thì tôi cũng chỉ coi như là đánh rắm thôi.
Trần Toàn tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, chỉ ra cửa lớn nói: Anh ra ngoài!
Trương đại quan nhân căn bản cũng không muốn ở đây, hắn đứng lên nói: Vậy tôi đi, chuyện nên giải thích chắc tôi cũng đã giải thích rõ rồi chứ!
Liêu Bác Sinh liều mạng nháy mắt với hắn, Trần Toàn đã tức thành như vậy, thằng nhóc anh còn không mau tránh đi. Hắn đứng lên theo: Bộ trưởng Trần, chúng tôi đi trước!
Trần Toàn nói: Hắn ra ngoài còn anh thì ở lại!
Liêu Bác Sinh dự cảm bi kịch của mình sắp đến rồi, tám chín phần mười bị Trần Toàn coi là nơi trút giận. Có chút hâm mộ nhìn Trương Dương, hắn một lần nữa ngồi xuống vị trí.
Trần Toàn vỗ bàn: Anh giáo dục đám cán bộ dưới tay anh kiểu gì vậy? Hả? Ngạo mạn vô lễ, nói ẩu nói tả, người như vậy phóng ra ngoài đúng là làm mất mặt quốc gia.
Liêu Bác Sinh cười bồi, nghĩ thầm anh giận rồi thì nói vài câu trút giận, xong rồi thả tôi đi đi.
Trần Toàn nói: Đừng cảm thấy đây là việc nhỏ, nếu như chuyện không phải bị làm lớn lên thì tôi cũng sẽ không gọi các anh từ Bắc Cảng tới giải thích làm gì, hiện tại không chỉ là nhà đầu tư Nhật Bản, còn có cả ngoại thương của các quốc gia khác đều đưa ra kháng nghị, cho rằng Bắc Cảng các anh trong xử lý tình hình thiên tai lần này quá mức qua loa, không cân nhắc tới lợi ích của nhà đầu tư, cái này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng quốc tế của chúng ta, anh có biết hay không?
Liêu Bác Sinh lắc đầu.
Trần Toàn nói. Anh không biết ư?
Liêu Bác Sinh lại lắc đầu.
Trần Toàn nói: Anh không ngờ không biết?
Liêu Bác Sinh nói: Bộ trưởng Trần, cái gì cũng để ngài nói rồi, tôi biết cái gì? Tôi nếu biết thì có cần ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành nghe ngài quát mắng không? Trương Dương có câu nói không sai, cán bộ địa phương chúng tôi không hiểu tinh thần chủ nghĩa quốc tế gì cả, cảnh giới của chúng tôi chính là như vậy, nếu thực sự phảm phải sai lầm gì thì ngài cứ dứt khoát cách chức chúng tôi đi. Liêu Bác Sinh nói xong thì xoay người bước đi.
Trần Toàn trợn mắt há hốc miệng ngồi ở đó, phản rồi! Đám quan viên địa phương này tất cả phản rồi!
Trương đại quan nhân ở bãi đỗ xe chờ Liêu Bác Sinh, không ngờ hắn lại ra nhanh như vậy, Trương đại quan nhân cợt nhả nhìn hắn, xin lỗi: Thị trưởng Liêu, xin lỗi, để ngài đỡ đạn cho rồi!
Liêu Bác Sinh trừng mắt lườm hắn một cái: Mẹ kiếp!
Trương đại quan nhân vội vàng xoa xoa mặt: Thị trưởng Liêu, nước miếng của ngài thực sự có chút khoa trương đó!
Đáng đời! Anh muốn đấu văn hay là đấu võ thì trước chuyện cũng phải công thông với tôi một chút chứ, giờ thì hay rồi, anh nói cho sướng miệng, đắc tội với người ta xong thì bỏ chạy, để tôi lại chùi đút cho anh? Hả? Anh cũng quá không trượng nghĩa rồi! Liêu Bác Sinh hầm hừ nói.
Trương đại quan nhân cười cười, có điều thằng cha này lập tức bình luận ra vị đạo của những lời này của lão Liêu: Vậy, Thị trưởng Liêu, chúng ta tức thì tức, nhưng không thể mở miệng là mắng người được, vì sao lại gọi là nói cho sướng miệng rồi để ngài phải chùi đít cho tôi, ngài khi dễ tôi còn trẻ à? Dạng háng ra bắt tôi chui vào, còn này còn chưa tính, còn mắng tôi mấy câu mới đã nghiền.
Liêu Bác Sinh không nhịn được liền bật cười, hắn cũng không phải cố ý, xua tay nói: Anh trước giờ đều là như vậy, tôi hôm nay coi như minh bạch rồi, căn bản không nên tới đây.
Trương Dương nói: Ấy đừng, ngài là người chỉ huy, ngài đi rồi thì tôi biết làm sao?
Liêu Bác Sinh nheo mắt lại nhìn hắn: Anh thấy tôi già nên hồ đồ rồi à?
Trương đại quan nhân lắc đầu.
Tôi dễ lừa vậy ư?
Trương Dương nói: Tôi thề với trời, tôi trước giờ không hề có ý lừa ngài.
Liêu Bác Sinh nói: Điền kỵ đua ngựa, tôi nếu đối phó với phó bộ trưởng Trần, tôi là bại chắc rồi, cho nên, chuyện này tôi không làm được, mà đã không làm được thì còn ở lại làm gì? Giúp anh đỡ sét à?
Trương đại quan nhân nói: Thị trưởng Liêu, ý của ngài là phát sét này tôi nên gánh ư?
Liêu Bác Sinh nói: ANh thích gánh thì gánh, dù sao anh cũng là một cái cột thu lôi, tôi thì không được, tôi một là không có cha nuôi, hai là không có bố vợ, quan của kinh thành này quá lớn, tôi ở lại càng lâu thì áp lực càng lớn.
Trương đại quan nhân cười nói: Thị trưởng Liêu, lời này của ngài không giống những lời mà người làm lãnh đạo nên nói, tuy rằng phễu là tôi đâm ra, nhưng ngài là lãnh đạo của tôi, ngài nên đỡ áp lực giúp tôi.
Bí thư Tống là lãnh đạo của tôi đấy, sao không thấy y ra đỡ áp lực cho tôi. Liêu Bác Sinh nói xong thì bật cười, vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: Nói thật lòng, tôi thấy tôi thấy Trần Toàn đó trông thì cao cao tại thượng nhưng trong lòng đang hoảng lắm, chủ nghĩa quốc tế cái gì, coi quan viên địa phương khi chúng ta đều là kẻ ngốc à, Trương Dương, loại người như hắn phải để anh đối phó, mà cũng chỉ có anh là có thể đối phó.
Trương Dương nói: Thị trưởng Liêu, ngài nói cả nửa ngày, vẫn là muốn đẩy tôi ra.
Liêu Bác Sinh nói: Cán bộ Trẻ tuổi ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có thì quốc gia chúng ta còn có hy vọng gì? Anh không đi thì chẳng lẽ bắt lão già tôi đi ư?
Trương đại quan nhân nói: Lỗ châu mai tôi có thể lấp được, nhưng vạn nhất đại pháo tới thì ngài bảo tôi phải làm sao?
Liêu Bác Sinh nói: Cứ phóng tay mà làm, tóm lại một câu, tôi khẳng định sẽ đứng ở bên anh.
Trương Dương nói: Nghe những lời này mà ấm cả lòng.
Liêu Bác Sinh vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: Lấy ra tinh thần Nghé con mới sinh không sợ hổ, tôi và tất cả đồng chí Bắc Cảng đều ủng hộ anh trên tinh thần!
Liêu Bác Sinh không phải đảm đương không có đảm đương, nhưng hắn sau khi gặp mặt Trần Toàn thì liền minh bạch, chuyện này hắn không thể giải quyết được, trước khi đi, bỏ lại những lời nói thiết boong boong trước mặt Trần Toàn, cũng không có nghĩa là hắn không sợ cường quyền, mà là vì hắn hiểu rõ, quan hệ của Trần Toàn và Văn Quốc Quyền hiện tại đang rất găng, căn bản không có tiền đồ gì để nói, một người đã quá hạn trong quan trường thì chỉ sợ ngay cả một người dân tóc húi cua cũng không bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.