Chương 110: Bạch Tiểu Thần vào Bạch phủ
Tiêu Thất Gia
05/12/2018
Edit: Tiêu Tiêu
Nếu không được, đem tiểu tử này bán cho người làm ***, với dung mạo của hắn, chí ít có thể đổi lấy một viên thuốc.
[Tiêu Tiêu: Nhịn không được nên chen một tí, bà này cuồng thuốc tới điên rồi, ai cho bả một ít thuốc điều trị thần kinh đi!!!]
"Cữu cữu."
Bạch Tiểu Thần vừa nghe câu này của Vu lão phu nhân, hắn giống như bị kinh hãi, thân mình sợ hãi rụt rụt: " Lão bà bà này thật đáng sợ, nàng có phải sẽ đem bán Thần Nhi hay không?"
Ánh mắt Bạch Tiêu mềm nhũn: "Tiểu Thần Nhi không cần lo lắng, quan hệ của ngươi và bà ta tám gậy tre đều đánh không tới, bà ta không có tư cách đánh chủ ý lên ngươi."
"Thật sao?" Bạch Tiểu Thần nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu: "Thế nhưng, lúc còn ở trên đảo, khi đó có một con hồ ly dùng mưu kế cướp đi miếng thịt trong miệng con quạ đen, ánh mắt con hồ ly cũng giống lão bà bà đầy toan tính, nhưng Thần Nhi không phải con quạ đen đần đó mà không nhìn ra được người khác muốn tính kế Thần Nhi."
Sắc mặt Vu lão phu nhân rất khó coi, mấy lần muốn nổi giận, kết quả vẫn là nhịn xuống, gương mặt già nua lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
"Lời ta nói, xác thực quá nặng một chút, nhưng làm sao ta có thể đem ngươi đi bán? Tốt xấu gì trong người ngươi vẫn chứa dòng máu của Bạch gia ta."
Vu lão phu nhân mặc dù mang họ Vu nhưng bà luôn xem mình là người Bạch gia, câu này nói ra rất trôi chảy.
"Huống gì, ngươi thực sự không muốn gặp ông ngoại (ngoại tổ phụ) của ngươi sao?"
Ông ngoại?
Bạch Tiểu Thần nhếch miệng, lão gia hỏa xấu xa đem nhốt cữu cữu vào từ đường, hắn còn chưa tìm tới tính sổ đâu, bây giờ còn muốn để hắn đi gặp ông ta ư?
"Xem như ngươi không nhận ta là bà cố ngoại, nhưng ông ngoại ngươi vẫn là ông ngoại, ngươi theo mẫu thân tới Lưu Hỏa quốc, nếu không gặp ông ngoại một chút, đồn ra ngoài, thanh danh của mẫu thân ngươi sẽ càng ác liệt hơn."
Vu lão phu nhân dự tính, trước đem vật nhỏ này lừa về Bạch gia, đến lúc đó xử lý thế nào còn không phải do bà định đoạt sao?
Chuyện này nếu như ở trên đường cái thì không thể làm được.
"Tiểu Thần Nhi." Bạch Tiêu nhìn vẻ mặt đầy toan tính của Vu lão phu nhân, tâm trầm xuống: "Ta đưa ngươi về với mẫu thân ngươi."
Bạch Tiểu Thần không đi cùng Bạch Tiêu, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp, trong mắt một tia sáng âm hiểm lóe lên.
"Được, ta đi gặp ông ngoại."
Hừ!
Lão đầu xấu xa khi dễ mẫu thân, khi dễ cữu cữu! Vậy lần này hắn liền đi chiếu cố ông ta!
Vu lão phu nhân cười có chút đắc ý, chỉ là nụ cười kia không tồn tại được lâu đã bị âm thanh thuyết phục của một đám người cắt đứt.
"Tiểu gia hỏa, ngươi tuyệt đối đừng đi cùng bà ta tới Bạch gia, vừa rồi bà ta mắng ngươi là con hoang, sau khi ngươi đi Bạch gia nhất định sẽ bị khi dễ!"
Sáu năm trước, Bạch Nhan không từ mà biệt, Bạch gia truyền ra tin tức nàng cùng người bỏ trốn, lại thêm Vu lão phu nhân ngất tại chỗ, tất cả mọi người đều cho rằng bà ta có tình cảm sâu nặng với Bạch Nhan, lúc đó mới không chịu nội sự đả kích này.
Thế nhưng, sau khi qua tảo triều, sớm có người truyền ra tin tức nam nhân cẩu thả với Bạch Nhan chính là Thương Vương! Còn là Thương Vương bị người ám hại, bất đắc dĩ phải ép buộc Bạch Nhan, làm cho nàng châu thai ám kết (mang thai).
Từ lúc đó, lời đồn bỏ trốn của Bạch gia liền không thành lập.
Càng quan trọng hơn là, nếu như Bạch gia tận mắt thấy Bạch Nhan bỏ trốn, vì sao không ngăn cản? Hiển nhiên bọn họ không biết sự tình ở trong đó...
Lại thêm vừa rồi Vu lão phu nhân nhục mạ Bạch Tiểu Thần là con hoang, tức có thể nhìn ra, Vu lão phu nhân này không có tình cảm sâu sắc gì đối với Bạch Nhan như lời đồn đại.
"Các vị thúc thúc thẩm thẩm, " Bạch Tiểu Thần rất lễ phép với đám người, "Lúc ấy, tại yến hội Lam gia, mẫu thân của ta đã phân rõ giới hạn với Bạch gia, thế mà lão bà bà này còn dây dưa không dứt với ta, nhận bừa thân thích, hơn nữa còn lấy chuyện ta không trở về Bạch gia làm lý do để mẫu thân bị người nhục nhã. Thần Nhi thân là nhi tử của mẫu thân, không cho phép mẫu thân bị người nhục mạ, như vậy, Thần Nhi liền cùng bà ta trở về một chuyến."
Nếu không được, đem tiểu tử này bán cho người làm ***, với dung mạo của hắn, chí ít có thể đổi lấy một viên thuốc.
[Tiêu Tiêu: Nhịn không được nên chen một tí, bà này cuồng thuốc tới điên rồi, ai cho bả một ít thuốc điều trị thần kinh đi!!!]
"Cữu cữu."
Bạch Tiểu Thần vừa nghe câu này của Vu lão phu nhân, hắn giống như bị kinh hãi, thân mình sợ hãi rụt rụt: " Lão bà bà này thật đáng sợ, nàng có phải sẽ đem bán Thần Nhi hay không?"
Ánh mắt Bạch Tiêu mềm nhũn: "Tiểu Thần Nhi không cần lo lắng, quan hệ của ngươi và bà ta tám gậy tre đều đánh không tới, bà ta không có tư cách đánh chủ ý lên ngươi."
"Thật sao?" Bạch Tiểu Thần nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu: "Thế nhưng, lúc còn ở trên đảo, khi đó có một con hồ ly dùng mưu kế cướp đi miếng thịt trong miệng con quạ đen, ánh mắt con hồ ly cũng giống lão bà bà đầy toan tính, nhưng Thần Nhi không phải con quạ đen đần đó mà không nhìn ra được người khác muốn tính kế Thần Nhi."
Sắc mặt Vu lão phu nhân rất khó coi, mấy lần muốn nổi giận, kết quả vẫn là nhịn xuống, gương mặt già nua lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
"Lời ta nói, xác thực quá nặng một chút, nhưng làm sao ta có thể đem ngươi đi bán? Tốt xấu gì trong người ngươi vẫn chứa dòng máu của Bạch gia ta."
Vu lão phu nhân mặc dù mang họ Vu nhưng bà luôn xem mình là người Bạch gia, câu này nói ra rất trôi chảy.
"Huống gì, ngươi thực sự không muốn gặp ông ngoại (ngoại tổ phụ) của ngươi sao?"
Ông ngoại?
Bạch Tiểu Thần nhếch miệng, lão gia hỏa xấu xa đem nhốt cữu cữu vào từ đường, hắn còn chưa tìm tới tính sổ đâu, bây giờ còn muốn để hắn đi gặp ông ta ư?
"Xem như ngươi không nhận ta là bà cố ngoại, nhưng ông ngoại ngươi vẫn là ông ngoại, ngươi theo mẫu thân tới Lưu Hỏa quốc, nếu không gặp ông ngoại một chút, đồn ra ngoài, thanh danh của mẫu thân ngươi sẽ càng ác liệt hơn."
Vu lão phu nhân dự tính, trước đem vật nhỏ này lừa về Bạch gia, đến lúc đó xử lý thế nào còn không phải do bà định đoạt sao?
Chuyện này nếu như ở trên đường cái thì không thể làm được.
"Tiểu Thần Nhi." Bạch Tiêu nhìn vẻ mặt đầy toan tính của Vu lão phu nhân, tâm trầm xuống: "Ta đưa ngươi về với mẫu thân ngươi."
Bạch Tiểu Thần không đi cùng Bạch Tiêu, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp, trong mắt một tia sáng âm hiểm lóe lên.
"Được, ta đi gặp ông ngoại."
Hừ!
Lão đầu xấu xa khi dễ mẫu thân, khi dễ cữu cữu! Vậy lần này hắn liền đi chiếu cố ông ta!
Vu lão phu nhân cười có chút đắc ý, chỉ là nụ cười kia không tồn tại được lâu đã bị âm thanh thuyết phục của một đám người cắt đứt.
"Tiểu gia hỏa, ngươi tuyệt đối đừng đi cùng bà ta tới Bạch gia, vừa rồi bà ta mắng ngươi là con hoang, sau khi ngươi đi Bạch gia nhất định sẽ bị khi dễ!"
Sáu năm trước, Bạch Nhan không từ mà biệt, Bạch gia truyền ra tin tức nàng cùng người bỏ trốn, lại thêm Vu lão phu nhân ngất tại chỗ, tất cả mọi người đều cho rằng bà ta có tình cảm sâu nặng với Bạch Nhan, lúc đó mới không chịu nội sự đả kích này.
Thế nhưng, sau khi qua tảo triều, sớm có người truyền ra tin tức nam nhân cẩu thả với Bạch Nhan chính là Thương Vương! Còn là Thương Vương bị người ám hại, bất đắc dĩ phải ép buộc Bạch Nhan, làm cho nàng châu thai ám kết (mang thai).
Từ lúc đó, lời đồn bỏ trốn của Bạch gia liền không thành lập.
Càng quan trọng hơn là, nếu như Bạch gia tận mắt thấy Bạch Nhan bỏ trốn, vì sao không ngăn cản? Hiển nhiên bọn họ không biết sự tình ở trong đó...
Lại thêm vừa rồi Vu lão phu nhân nhục mạ Bạch Tiểu Thần là con hoang, tức có thể nhìn ra, Vu lão phu nhân này không có tình cảm sâu sắc gì đối với Bạch Nhan như lời đồn đại.
"Các vị thúc thúc thẩm thẩm, " Bạch Tiểu Thần rất lễ phép với đám người, "Lúc ấy, tại yến hội Lam gia, mẫu thân của ta đã phân rõ giới hạn với Bạch gia, thế mà lão bà bà này còn dây dưa không dứt với ta, nhận bừa thân thích, hơn nữa còn lấy chuyện ta không trở về Bạch gia làm lý do để mẫu thân bị người nhục nhã. Thần Nhi thân là nhi tử của mẫu thân, không cho phép mẫu thân bị người nhục mạ, như vậy, Thần Nhi liền cùng bà ta trở về một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.