Chương 221: Bổn vương chỉ sủng nàng (5)
Tiêu Thất Gia
12/02/2019
Edit by Lảm Nhảm
Kế tiếp...
Bạch Nhan bộc phát thực lực, càng khiến bà bị dọa sợ.
Quân giai! Đó là thực lực gì? Ngay cả đệ nhất cường giả Lưu Hỏa quốc cũng chỉ là vương giai thôi! Còn cách quân giai một khoảng cách rất dài.
Nhưng ngoại tôn nữ này của bà, vậy mà chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi đã có thể đạt đến quân giai?
Bà có thể không bị dọa sợ sao?
Ai ngờ kinh hách này còn chưa hết, lại bị khí tràng âm trầm của Đế Thương dọa sợ...
Cho nên đến bây giờ, nhiều lần bị kinh hách lão phu nhân nhiều lần bị kinh hách ngay cả chân cũng mềm nhũn, phải có Lam Tiểu Vận đỡ lấy mới có thể đứng vững.
"Bổn vương muốn đi ra ngoài mấy ngày", Đế Thương không để ý đến người Lam gia đã đi xa, nói, "Nếu ngươi có việc cần, sẽ có người thông báo cho bổn vương."
Bạch Nhan sửng sốt, theo bản năng hỏi một câu: "Khi nào thì trở về?"
Lời này vừa hỏi xong nàng liền hối hận, hận không thể vả miệng của chính mình.
Nàng đây là đang hỏi cái gì? Giống như ước gì hắn trở về vậy.
Đế Thương nhìn thấy biểu tình quẫn bách của Bạch Nhan, khóe môi cong lên: "Bổn vương muốn đi tìm người, nếu không tìm được nàng... Có khi nàng ở bên ngoài, bị người bán còn giúp người ta đếm tiền."
Bạch Nhan nhấp môi không nói gì.
"Không hỏi ta tìm ai?" Giọng nói Đế Thươngtrầm vài phần.
Bạch Nhan nhăn mày: "Liên quan đến ta sao?"
Đế Thương như không nghe thấy lời nói của nàng, tiếp tục nói: "Ta đi tìm tiểu cô của Thần Nhi."
Tiểu cô của Thần Nhi?
Chẳng phải là muội muội của Đế Thương hay sao?
Bạch Nhan ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Đế Thương: "Có cần ta hỗ trợ hay không?"
"Không cần", có lẽ là một câu này của Bạch Nhan khiến tâm tình Đế Thương rất sung sướng, sắc mặt hắn hòa hoãn xuống, "Ta tự có biện pháp tìm được nàng."
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Bạch Tiểu Thần tung ta tung tăng chạy tới, đôi mắt to đáng yêu chớp chớp: "Thần Nhi ngoài cữu cữu còn có tiểu cô? Tiểu cô liệu có thích Thần Nhi hay không?"
"Nàng dám không thích?" Đế Thương phát ra một tiếng cười lạnh khí phách, "Nếu nàng dám không thích ngươi, bổn vương lập tức đem nàng trói lại đánh!"
...
Ở một sơn cốc nào đó không xa, thiếu nữ đột nhiên hắt xì một tiếng, nàng xoa xoa cái mũi, cảm thấy có người mắng nàng sau lưng...
"Đều tại quốc sư không nói cho ta Vương huynh ở nơi nào, hại ta còn muốn vượt qua muôn ngàn đắng cay tìm hắn," cái miệng nhỏ của thiếu nữ chu lên, mặt đầy ai oán nói, "Cũng không biết Vương huynh của ta có thu phục được tẩu tử hay không."
Nàng rất muốn gặp tiểu chất nhi đáng yêu nha, nếu quốc sư nói cho nàng tiểu chất nhi ở nơi nào, có lẽ hiện tại đã gặp được rồi.
Thiếu nữ càng nghĩ càng tức, hung hăng dùng cành cây chọc các trong nước, trong đầu tưởng tượng mấy con cá này đều là quốc sư đáng giận kia...
...
Đình viện nội Lam gia.
Đế Thương ôm eo Bạch Nhan, đặt một nụ hôn trên môi nàng, nụ hôn này không giống lúc trước, tràn đầy ôn nhu.
"Bổn vương rất nhanh sẽ trở về."
Nói xong lời này, hắn buông nữ tử trong ngực ra, xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần, rồi chậm rãi xoay người đi về cửa lớn của Lam gia.
"Mẫu thân, người vừa rồi... thật sự muốn mang Thần Nhi đi sao?" Bạch Tiểu Thần nhìn về phía phụ thân nhà mình rời đi, ngây thơ hỏi Bạch Nhan.
Khóe miệng Bạch Nhan cứng đờ, thở dài: "Chuyện này Đế Thương cũng vô tội, hắn cũng không thể khiến mọi người không thích mình, cho nên... Ta chưa từng trách hắn..."
"Vậy vì sao mẫu thân lại nói những lời đó?" Bạch Tiểu Thần cắn ngón tay, không rõ nguyên do hỏi.
"Thực ra ta chỉ muốn nhìn một chút thái độ của hắn thôi..."
"Thái độ của phụ thân xấu kia như thế nào?"
Đôi mắt sáng ngời mà ngây thơ của Bạch Tiểu Thần nhìn Bạch Nhan không chớp mắt.
Bạch Nhan cong môi cười nhạt: "Cũng không tồi..."
Kế tiếp...
Bạch Nhan bộc phát thực lực, càng khiến bà bị dọa sợ.
Quân giai! Đó là thực lực gì? Ngay cả đệ nhất cường giả Lưu Hỏa quốc cũng chỉ là vương giai thôi! Còn cách quân giai một khoảng cách rất dài.
Nhưng ngoại tôn nữ này của bà, vậy mà chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi đã có thể đạt đến quân giai?
Bà có thể không bị dọa sợ sao?
Ai ngờ kinh hách này còn chưa hết, lại bị khí tràng âm trầm của Đế Thương dọa sợ...
Cho nên đến bây giờ, nhiều lần bị kinh hách lão phu nhân nhiều lần bị kinh hách ngay cả chân cũng mềm nhũn, phải có Lam Tiểu Vận đỡ lấy mới có thể đứng vững.
"Bổn vương muốn đi ra ngoài mấy ngày", Đế Thương không để ý đến người Lam gia đã đi xa, nói, "Nếu ngươi có việc cần, sẽ có người thông báo cho bổn vương."
Bạch Nhan sửng sốt, theo bản năng hỏi một câu: "Khi nào thì trở về?"
Lời này vừa hỏi xong nàng liền hối hận, hận không thể vả miệng của chính mình.
Nàng đây là đang hỏi cái gì? Giống như ước gì hắn trở về vậy.
Đế Thương nhìn thấy biểu tình quẫn bách của Bạch Nhan, khóe môi cong lên: "Bổn vương muốn đi tìm người, nếu không tìm được nàng... Có khi nàng ở bên ngoài, bị người bán còn giúp người ta đếm tiền."
Bạch Nhan nhấp môi không nói gì.
"Không hỏi ta tìm ai?" Giọng nói Đế Thươngtrầm vài phần.
Bạch Nhan nhăn mày: "Liên quan đến ta sao?"
Đế Thương như không nghe thấy lời nói của nàng, tiếp tục nói: "Ta đi tìm tiểu cô của Thần Nhi."
Tiểu cô của Thần Nhi?
Chẳng phải là muội muội của Đế Thương hay sao?
Bạch Nhan ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Đế Thương: "Có cần ta hỗ trợ hay không?"
"Không cần", có lẽ là một câu này của Bạch Nhan khiến tâm tình Đế Thương rất sung sướng, sắc mặt hắn hòa hoãn xuống, "Ta tự có biện pháp tìm được nàng."
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Bạch Tiểu Thần tung ta tung tăng chạy tới, đôi mắt to đáng yêu chớp chớp: "Thần Nhi ngoài cữu cữu còn có tiểu cô? Tiểu cô liệu có thích Thần Nhi hay không?"
"Nàng dám không thích?" Đế Thương phát ra một tiếng cười lạnh khí phách, "Nếu nàng dám không thích ngươi, bổn vương lập tức đem nàng trói lại đánh!"
...
Ở một sơn cốc nào đó không xa, thiếu nữ đột nhiên hắt xì một tiếng, nàng xoa xoa cái mũi, cảm thấy có người mắng nàng sau lưng...
"Đều tại quốc sư không nói cho ta Vương huynh ở nơi nào, hại ta còn muốn vượt qua muôn ngàn đắng cay tìm hắn," cái miệng nhỏ của thiếu nữ chu lên, mặt đầy ai oán nói, "Cũng không biết Vương huynh của ta có thu phục được tẩu tử hay không."
Nàng rất muốn gặp tiểu chất nhi đáng yêu nha, nếu quốc sư nói cho nàng tiểu chất nhi ở nơi nào, có lẽ hiện tại đã gặp được rồi.
Thiếu nữ càng nghĩ càng tức, hung hăng dùng cành cây chọc các trong nước, trong đầu tưởng tượng mấy con cá này đều là quốc sư đáng giận kia...
...
Đình viện nội Lam gia.
Đế Thương ôm eo Bạch Nhan, đặt một nụ hôn trên môi nàng, nụ hôn này không giống lúc trước, tràn đầy ôn nhu.
"Bổn vương rất nhanh sẽ trở về."
Nói xong lời này, hắn buông nữ tử trong ngực ra, xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần, rồi chậm rãi xoay người đi về cửa lớn của Lam gia.
"Mẫu thân, người vừa rồi... thật sự muốn mang Thần Nhi đi sao?" Bạch Tiểu Thần nhìn về phía phụ thân nhà mình rời đi, ngây thơ hỏi Bạch Nhan.
Khóe miệng Bạch Nhan cứng đờ, thở dài: "Chuyện này Đế Thương cũng vô tội, hắn cũng không thể khiến mọi người không thích mình, cho nên... Ta chưa từng trách hắn..."
"Vậy vì sao mẫu thân lại nói những lời đó?" Bạch Tiểu Thần cắn ngón tay, không rõ nguyên do hỏi.
"Thực ra ta chỉ muốn nhìn một chút thái độ của hắn thôi..."
"Thái độ của phụ thân xấu kia như thế nào?"
Đôi mắt sáng ngời mà ngây thơ của Bạch Tiểu Thần nhìn Bạch Nhan không chớp mắt.
Bạch Nhan cong môi cười nhạt: "Cũng không tồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.