Chương 232: Ca ca ta là Đế Thương
Tiêu Thất Gia
12/02/2019
Edit by Lảm Nhảm Lam_Nham
Phủ công chúa.
Trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc.
Hậu hoa viên, thiếu nữ căm giận ngắt cánh hoa, khuôn mặt thanh tú đầy căm hận.
Từ ngày đó, sau khi nàng vô duyên vô cớ bị hãm hại phóng hỏa thiêu Thương Vương phủ, phụ hoàng lệnh nàng đến vương phủ chịu đòn nhận tội.
Nhưng nàng ngay cả mặt Thương Vương cũng không nhìn thấy, cứ như vậy mà quỳ trong đống phế tích kia một ngày một đêm, cuối cùng còn... bị một con hỏa điểu từ nội lao vương phủ lao ra cắn một cái.
Nhát cắn kia, thiếu chút nữa cắn đứt cả cánh tay nàng, sợ tới mức nàng ngất tại chỗ, khi tỉnh lại đã thấy mình bên trong phủ.
"Thương Vương nam nhân cái loại này, thật không biết thương hương tiếc ngọc, ta tốt xấu gì cũng là một đại mỹ nhân, vì sao hắn lại bỏ qua ta?" Trong mắt Lục công chúa đều là không cam lòng, nàng thế nào cũng không hiểu, Bạch Nhan nữ nhân này có gì tốt, sao có thể khiến Thương Vương che chở nàng như vậy.
Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, khiến lục công chúa hoảng sợ.
Nàng vội xoay người, nhìn thấy Lam Tiểu Vận một thân váu lụa màu lam đứng trước mặt nàng, mà phải trái hai bên người Lam Tiểu Vận, mỗi bên là một thiếu nữ, giờ phút này đều dùng ánh mắt tức giận nhìn nàng chằm chằm.
"Lam Tiểu Vận, sao ngươi lại ở chỗ nàng?" Lục công chúa hung tợn cắn răng.
Nàng sợ hãi Đế Thương, không dám động vào mẹ con Bạch Nhan, chẳng lẽ lại sợ cả một Lam Tiểu Vận?
"Ta nghe nói, ngươi muốn câu dẫn ca ca ta? Còn mắng tẩu tử của ta, khi dễ chất nhi của ta?" Đôi tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, cao ngạo giơ cằm lên, khinh thường nhìn lại lục công cháu đang kinh hoảng.
"Ngươi...... Ca của ngươi là ai?"
"Ca của ta là Đế Thương."
Nói xong lời này, Đế Tiểu Vân không để lục công chúa kịp mở miệng, thân hình chợt lóe, vọt tới trước người lục công chúa như tia chớp, một đòn đầu tiên đã đánh lục công chúa lên tận trời, rồi rơi xuống rất nhanh.
Đáng tiếc, nàng không rơi xuống đất, Sở Y Y bay lên đá một cước, lị lần nữa đá lục công chúa lên trời cao...
Lam Tiểu Vận kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn Đế Tiểu Vân cùng Sở Y Y phối hợp ăn ý, lại nhìn lục công chúa bị đánh qua đánh lại trên không trung, đáy mắt nàng dần xuất hiện một mảnh đồng tình.
Càng nhiều, vẫn là vui sướng khi thấy người gặp họa.
...
Mấy ngày nay toàn bộ Lưu hỏa quốc đều không yên ổn.
Một Sở Y Y cũng đã đủ lật trời đục đất Lưu Hỏa quốc, hiện tại lại thêm Đế Tiểu Vân, toàn bộ hoàng thành lăn qua lộn lại trong tay bọn họ không biết bao giờ mới xong.
Giờ phút này, Bạch Nhan đang luyện chế đan dược cho Bạch Triển Bằng, tất nhiên không biết chuyện này.
"Đây là ngũ phẩm sinh cơ tái hiện đan", Bạch Nhan đi đến đại sảnh, đặt cái chai trong tay ra trước mặt Bạch Triển Bằng chờ đã lâu, khóe môi cong lên, "Ở đây có tổng cộng một trăm cái, cũng đủ để ngươi dùng, đan dược dư lại ngươi không có việc gì dùng, vậy cứ coi như thù lao."
Bạch Triển Bằng vốn đang bình tĩnh lập tức kích động, hắn thật cẩn thận cầm lấy bình đan trước mặt, thanh âm có chút khàn khàn: "Bạch cô nương, cảm ơn ngươi, ngươi lần này đã cứu ta, sau này nếu cần trợ giúp, Bạch Triển Bằng ta tất nhiên sẽ không chối từ."
Bạch Nhan cười cười: "Ngoài việc cho ngươi sinh cơ tái hiện đan, ta cũng chẳng làm gì khác, cho nên, chúng ta thanh toán xong."
"Ân cứu mạng vĩnh viễn không bao giờ thanh toán xong", Bạch Triển Bằng đứng lên, "Bạch cô nương, ta và ngươi cũng rất hợp duyên, không bằng ta gọi ngươi một tiếng Nhan Nhi, ngươi gọi ta một câu Bạch thúc, thế nào?"
Bạch Nhan sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Triển Bằng nghiêm túc mà chân thành tha thiết, khẽ gật đầu: "Được, Bạch thúc."
Phủ công chúa.
Trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc.
Hậu hoa viên, thiếu nữ căm giận ngắt cánh hoa, khuôn mặt thanh tú đầy căm hận.
Từ ngày đó, sau khi nàng vô duyên vô cớ bị hãm hại phóng hỏa thiêu Thương Vương phủ, phụ hoàng lệnh nàng đến vương phủ chịu đòn nhận tội.
Nhưng nàng ngay cả mặt Thương Vương cũng không nhìn thấy, cứ như vậy mà quỳ trong đống phế tích kia một ngày một đêm, cuối cùng còn... bị một con hỏa điểu từ nội lao vương phủ lao ra cắn một cái.
Nhát cắn kia, thiếu chút nữa cắn đứt cả cánh tay nàng, sợ tới mức nàng ngất tại chỗ, khi tỉnh lại đã thấy mình bên trong phủ.
"Thương Vương nam nhân cái loại này, thật không biết thương hương tiếc ngọc, ta tốt xấu gì cũng là một đại mỹ nhân, vì sao hắn lại bỏ qua ta?" Trong mắt Lục công chúa đều là không cam lòng, nàng thế nào cũng không hiểu, Bạch Nhan nữ nhân này có gì tốt, sao có thể khiến Thương Vương che chở nàng như vậy.
Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, khiến lục công chúa hoảng sợ.
Nàng vội xoay người, nhìn thấy Lam Tiểu Vận một thân váu lụa màu lam đứng trước mặt nàng, mà phải trái hai bên người Lam Tiểu Vận, mỗi bên là một thiếu nữ, giờ phút này đều dùng ánh mắt tức giận nhìn nàng chằm chằm.
"Lam Tiểu Vận, sao ngươi lại ở chỗ nàng?" Lục công chúa hung tợn cắn răng.
Nàng sợ hãi Đế Thương, không dám động vào mẹ con Bạch Nhan, chẳng lẽ lại sợ cả một Lam Tiểu Vận?
"Ta nghe nói, ngươi muốn câu dẫn ca ca ta? Còn mắng tẩu tử của ta, khi dễ chất nhi của ta?" Đôi tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, cao ngạo giơ cằm lên, khinh thường nhìn lại lục công cháu đang kinh hoảng.
"Ngươi...... Ca của ngươi là ai?"
"Ca của ta là Đế Thương."
Nói xong lời này, Đế Tiểu Vân không để lục công chúa kịp mở miệng, thân hình chợt lóe, vọt tới trước người lục công chúa như tia chớp, một đòn đầu tiên đã đánh lục công chúa lên tận trời, rồi rơi xuống rất nhanh.
Đáng tiếc, nàng không rơi xuống đất, Sở Y Y bay lên đá một cước, lị lần nữa đá lục công chúa lên trời cao...
Lam Tiểu Vận kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn Đế Tiểu Vân cùng Sở Y Y phối hợp ăn ý, lại nhìn lục công chúa bị đánh qua đánh lại trên không trung, đáy mắt nàng dần xuất hiện một mảnh đồng tình.
Càng nhiều, vẫn là vui sướng khi thấy người gặp họa.
...
Mấy ngày nay toàn bộ Lưu hỏa quốc đều không yên ổn.
Một Sở Y Y cũng đã đủ lật trời đục đất Lưu Hỏa quốc, hiện tại lại thêm Đế Tiểu Vân, toàn bộ hoàng thành lăn qua lộn lại trong tay bọn họ không biết bao giờ mới xong.
Giờ phút này, Bạch Nhan đang luyện chế đan dược cho Bạch Triển Bằng, tất nhiên không biết chuyện này.
"Đây là ngũ phẩm sinh cơ tái hiện đan", Bạch Nhan đi đến đại sảnh, đặt cái chai trong tay ra trước mặt Bạch Triển Bằng chờ đã lâu, khóe môi cong lên, "Ở đây có tổng cộng một trăm cái, cũng đủ để ngươi dùng, đan dược dư lại ngươi không có việc gì dùng, vậy cứ coi như thù lao."
Bạch Triển Bằng vốn đang bình tĩnh lập tức kích động, hắn thật cẩn thận cầm lấy bình đan trước mặt, thanh âm có chút khàn khàn: "Bạch cô nương, cảm ơn ngươi, ngươi lần này đã cứu ta, sau này nếu cần trợ giúp, Bạch Triển Bằng ta tất nhiên sẽ không chối từ."
Bạch Nhan cười cười: "Ngoài việc cho ngươi sinh cơ tái hiện đan, ta cũng chẳng làm gì khác, cho nên, chúng ta thanh toán xong."
"Ân cứu mạng vĩnh viễn không bao giờ thanh toán xong", Bạch Triển Bằng đứng lên, "Bạch cô nương, ta và ngươi cũng rất hợp duyên, không bằng ta gọi ngươi một tiếng Nhan Nhi, ngươi gọi ta một câu Bạch thúc, thế nào?"
Bạch Nhan sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Triển Bằng nghiêm túc mà chân thành tha thiết, khẽ gật đầu: "Được, Bạch thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.